There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Djinn Xuất Hiện Như Thế Nào
hiều tối hôm đó, trước khi chạng vạng, cậu Nimrod nhờ ông Creemy chở họ ra sa mạc ngay phía nam cái kim tự tháp, để tiến hành nghi lễ nhập môn cho John và Philippa. Đến được nơi mà cậu Nimrod hồi chiều đã dẫn chúng đến tham quan trước, cậu Nimrod và ông Creemy mở cốp xe sau, lấy ra một tấm khăn trải đất, một cuốn từ điển tiếng Anh, hai tập giấy và hai cây viết chì, hai túi ngủ, một hộp diêm, và một cây đèn dầu cũ làm bằng đồng với cái tay cầm nhìn giống như một ông lão khòm lưng.
Cậu Nimrod tuyên bố:
– Mọi thứ các cháu cần đều có đủ ở đây rồi nhé.
John thắc mắc:
– Nhưng không có thức ăn mà cậu.
Cậu Nimrod hỏi:
– Nếu mang thức ăn theo thì còn gì là lễ ăn kiêng hả cháu?
Quay đầu nhìn xung quanh rồi liếc đống đồ nghề ít ỏi, Philippa e dè hỏi:
– Cậu không chuẩn bị đèn pin à? Trời sắp tối rồi, mà cháu không chắc cây đèn dầu kia có ích lợi gì không. Ngó bộ nó thắp sáng một cái bánh sinh nhật còn khó.
Cậu Nimrod hoảng hồn nói:
– Cháu không thể dùng một cái đèn pin cho nghi lễ Tammuz được. Cháu đâu phải kẻ trộm đêm, mà là djinn, một djinn thuộc một dòng họ djinn nổi tiếng. Làm ơn nhớ giùm cậu điều đó đi. Mục tiêu chính của nghi lễ nhập môn này là việc cháu trải qua một đêm trong sự hoang dã chỉ với ánh lửa bầu bạn. Những cây đèn dầu có ý nghĩa rất quan trọng với chúng ta.
Chặc lưỡi một tiếng lớn, ông lắc đầu nói:
– Một cây đèn pin? Sao cháu có thể nghĩ ra ý tưởng đó được chứ?
John lo lắng thanh minh:
– Chẳng qua là tụi cháu không quen với bóng tối thôi. Cậu biết đó, sự ô nhiễm ánh sáng ở New York đồng nghĩa với việc ở đó chẳng bao giờ quá tối cả. Không giống như ở Ai Cập này khi về đêm.
Cậu Nimrod nói:
– Đây là một cây đèn dầu La Mã có từ thế kỷ thứ 7 sau Công nguyên. Cậu có thể đảm bảo với hai đứa là nó hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của các cháu.
Philippa hỏi:
– Nhưng tụi cháu biết làm gì suốt đêm đây?
– Cố gắng ngủ. Đó là việc mọi người vẫn thường làm ban đêm, không phải sao? Ta khuyên các cháu nên sử dụng túi ngủ, vì buổi tối ở đây thường rất lạnh. Nếu các cháu thấy chán, có thể chơi đố chữ với cuốn từ điển này. Hoặc là đánh bóng cái đèn cổ một chút. Dạo này nó có vẻ hơi xỉn màu thì phải?
Ông Creemy đã quay lại ngồi sẵn trong chiếc Cadillac và đang bắt đầu nổ máy. Leo vào băng ghế sau, cậu Nimrod nói vọng lại:
– Bình minh ngày mai chúng ta sẽ quay lại đón.
John hỏi:
– Nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra cho tụi cháu thì sao?
Cậu Nimrod đóng cửa xe lại. Hạ kính cửa sổ xuống, chú trả lời:
– Ngoại trừ cậu và ông Creemy, không ai biết các cháu đang ở ngoài này. Điều gì có thể xảy ra cho các cháu được chứ? Vả lại, các cháu là djinn mà. Người khác phải sợ các cháu mới phải.
Ông dặn thêm:
– À, nếu hai đứa có thấy những ánh sáng lạ ở phía trên kim tự tháp và nghe một giọng nói ầm ầm vang vọng trên trời thì cũng đừng lo gì nhé. Đó chỉ là son et lumière, show diễn âm-thanh-và-ánh-sáng ở kim tự tháp dành cho du khách thôi. Cậu nghĩ là ở đây, các cháu sẽ nghe rõ mọi thứ. Ai biết được, có thể các cháu sẽ học được vài điều gì đó cũng nên.
Cậu Nimrod gõ nhẹ vai ông Creemy, và rồi chiếc xe biến mất trong một làn bụi như một cỗ xe ngựa trắng vĩ đại, để lại sau lưng nó cặp sinh đôi một mình trong bóng tối dần vây quanh ở Abu Sir.
John cảm thấy như cậu có thể nghe thấy tiếng hơi thở của chính mình. Cậu nói với em:
– Anh ước gì có Neil và Alan ở đây. Ý anh là, Winston và Elvis ấy.
Philippa thừa nhận:
– Em cũng ước thế. Chưa bao giờ em thấy sợ hãi như bây giờ.
John trấn an:
– Chắc như vậy mới là lễ nhập môn. Nếu không thì nó sẽ chẳng khác gì một cuộc đi dạo trong công viên.
Dường như muốn trêu đùa, một cơn gió ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt và khẽ thổi bay mái tóc hai đứa trẻ. Philippa nói:
– Em hy vọng chúng ta không làm chuyện vô ích.
– Anh nghĩ chắc không đâu. Nếu cuối cùng chúng ta có được sức mạnh djinn như cậu Nimrod thì cũng đáng công lắm chứ.
Chẳng bao lâu sau khi cậu Nimrod đi khỏi, hai đứa trẻ nghe thấy một điệu nhạc cổ nổi lên và thấy một luồng la-de chiếu sáng bầu trời. Show diễn âm-thanh và-ánh-sáng đã bắt đầu tại khu kim tự tháp cách chúng khoảng 1 dặm về phía Bắc. Trong mấy chục phút tiếp theo, ít nhất cặp sinh đôi quá bị thu hút bởi những gì diễn ra trên đầu chúng nên chẳng để ý đến bóng tối xung quanh. Nhưng cuối cùng, khi show diễn đã kết thúc, người Philippa bắt đầu run lên cầm cập vì lạnh và sợ hãi.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn trong ánh trăng, cô chui vào trong túi ngủ của mình, hy vọng nó sẽ che chở cô khỏi bất cứ thứ gì đang rình rập trong bóng tối sa mạc. Cô nói:
– Trời tối nhanh quá, anh nhỉ? Hay chúng ta đốt đèn lên đi?
John nhặt cái hộp diêm lên và cầm cây đèn trên tay. Loay hoay một lúc, cậu nói:
– Lạ quá! Cái đèn chết tiệt không chịu cháy.
– Anh đừng giỡn mà John. Đây không phải lúc đâu.
– Không, anh nói thật đó. Ai giỡn với em làm gì? Không tin em cứ tự thử đi.
Nói rồi cậu đưa cây đèn và hộp diêm cho cô em gái.
Philippa cầm lấy cây đèn cùng hộp diêm và thử đốt, tuy nhiên cô cũng chẳng thành công gì hơn anh mình. Sau khi đã thử lần nữa với một trong năm que diêm cuối cùng mà vẫn không được, cô quay sang săm soi cây đèn rồi tuyên bố:
– Thảo nào chúng ta không đốt được nó. Vì chẳng có gì để châm. Cây đèn ngốc này không có bấc.
Philippa bắt đầu lo lắng đưa tay áo chùi cây đèn.
Không có ánh diêm, John gần như không còn thấy Philippa đâu cả. Cố gắng giải tỏa tâm trạng u ám của cô em gái, cậu nói:
– Cũng may là đêm nay trăng tròn. Và em nhìn bầu trời kìa, quá trời sao luôn. Vài ngôi sao gần đến nỗi anh có cảm giác chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào chúng. A, nhìn ngôi sao kia xem! Cái ở ngay trên đường chân trời ấy. Cứ y như nó chỉ cách chúng ta vài trăm thước. Nhớ anh từng nói gì với cậu Nimrod không? Chúng ta chưa bao giờ thấy được một bầu trời đêm đúng nghĩa ở New York cả.
Philippa ngừng chà xát cây đèn và ngước nhìn lên. Cô vừa định lên tiếng đồng ý với John để có thể phần nào giúp anh mình bớt lo lắng về tình cảnh khốn khổ hiện tại của hai đứa, thì cây đèn bỗng giật mạnh một cái và dường như đang muốn nhảy ra khỏi tay cô. Tưởng có ai đó giật cây đèn, cô kinh hãi hét toáng lên và, vẫn còn bên trong cái túi ngủ, cô bật dậy nhảy lò cò về phía anh mình. Nhìn cô cứ y như một con nhộng khổng lồ.
Cô hét lớn:
– John! Có chuyện gì xảy ra với cây đèn rồi.
Ngay khi cô đang nói, một luồng khói mờ ảo dày đặc bắt đầu thoát ra khỏi cái bấc trống rỗng của cây đèn và vụt bay lên bầu trời với một tốc độ nhanh bất thường. Tụ lại thành một đám mây to lớn, nó lơ lửng phía trên như thể đe dọa, dù đang ở trong sa mạc, nó vẫn có thể đổ mưa xuống đầu hai đứa trẻ bất cứ lúc nào. Cùng lúc ấy, hai anh em bắt đầu nhận ra một mùi rất nồng giống như mùi sơn áp phích, như thể ai đó đã cố dùng cọ sơn luồng khói.
Philippa nói:
– Em không thích chuyện này. Không thích một chút nào.
Khi khói đã bay hết khỏi cây đèn, nó tập trung lại thành một khối và bắt đầu thay đổi. Một hình bóng người hiện ra, to gấp đôi bất cứ người khổng lồ nào mà cặp sinh đôi có thể nghĩ tới, nhưng dần dần bắt đầu thu nhỏ lại cho đến khi cặp sinh đôi có thể nhận ra djinn đó.
Thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, cặp sinh đôi đồng thanh:
– Ông Rakshasas. Cám ơn Chúa, ra là ông.
Với chất giọng Ireland hoàn hảo đến nỗi nghe như kịch, ông Rakshasas chào:
– Chào hai cháu và chúc một buổi tối thật tốt lành.
Đã hoàn hồn trở lại, Philippa cười to:
– Mới nãy ông làm tụi cháu hết cả hồn.
John hỏi:
– Đây cũng là một phần trong nghi lễ Tammuz, đúng không ông?
Ông Rakshasas trả lời:
– Đúng thế, chàng djinn trẻ ạ. Đúng là thế. Ông đã tự hỏi không biết phải mất bao lâu thì các cháu mới nghĩ ra việc chà vào cây đèn. Các cháu không nghĩ cậu của các cháu thật sự bỏ mặc các cháu ở ngoài này một mình chứ?
Thấy cả hai im lặng, ông thở dài:
– À, có lẽ các cháu đã nghĩ vậy. Ta cứ chắc rằng, ngay khi Nimrod đưa cây đèn cổ cho các cháu, các cháu sẽ nhớ ngay câu chuyện về Aladdin trong Nghìn lẻ một đêm chứ, nhưng xem ra ta đã lầm. Điều quan trọng nhất về nghi lễ Tammuz là các cháu phải thật sự cảm thấy như đang bị bỏ rơi trong sa mạc. Cảm giác đó và một ít sự chỉ dẫn từ chính bản thân các cháu. Ta sẽ là người chịu trách nhiệm quan sát, hướng dẫn nghi lễ Tammuz của các cháu trên tư cách chủ tế tạm thời của tộc Marid.
Philippa thắc mắc:
– Nhưng cháu tưởng cậu Nimrod là tộc trưởng?
– Nếu nói chính xác thì mẹ các cháu mới là tộc trưởng tộc Marid. Nhưng, vì bà đã thề bỏ không sử dụng năng lực djinn, nên Nimrod trở thành người chịu trách nhiệm quản lý mọi hoạt động hằng ngày của tộc Marid. Tuy nhiên, vì cậu ấy có chuyện gấp phải làm tối nay nên đã nhờ ta lo cho nghi lễ nhập môn của các cháu.
Giống như những lần trước đã gặp, ông Rakshasas đội nón xếp trắng, mặc áo thụng trắng hạp màu với hàm râu trắng như cước của ông. Ông cũng cầm trên tay một cây đèn dầu, chỉ có điều cây đèn này đang bừng cháy, thắp sáng cả một khoảng sa mạc rộng vài thước xung quanh họ. Từ khi rời khỏi London, cặp sinh đôi chưa gặp ông lần nào. Dần dần, sự sợ hãi và ngạc nhiên của chúng chuyển qua cảm giác thích thú, bởi vì đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ được tận mắt chứng kiến một djinn hiện ra từ cây đèn.
John hỏi:
– Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với tụi cháu bây giờ?
Ông Rakshasas trả lời:
– Chuyện tệ nhất của nghi lễ Tammuz đã xảy ra rồi. Trừ khi các cháu nghĩ lắng nghe một ông già nói chuyện là chuyện tệ nhất có thể xảy ra cho các cháu. Cậu Nimrod của các cháu, một djinn rất vĩ đại mà ta tự hào được gọi là bạn, đã nhờ ta kể cho các cháu nghe chuyện djinn xuất hiện như thế nào. Nhưng trước khi kể, ta muốn yêu cầu các cháu hãy lắng nghe thật kỹ, bởi vì sẽ có nhiều vấn đề có ý nghĩa quan trọng liên quan đến câu chuyện. Các cháu phải biết rằng, việc các cháu thấu hiểu câu chuyện này cũng quan trọng không kém vai trò của các cháu trong câu chuyện.
Giọng ông Rakshasas dần lớn hơn, nghiêm khắc hơn, khiến cặp sinh đôi bắt đầu nghĩ có khi ông không kín đáo và nhút nhát như cậu Nimrod nói.
Ông Rakshasas bắt đầu kể:
– Khi trái đất mới hình thành, chỉ có hai sức mạnh trên thế giới, Thiện và Ác, và chỉ có ba sinh vật có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai sức mạnh đó – thiên thần, djinn và con người.
– Djinn tồn tại giữa con người và thiên thần. Với bản chất là lửa huyền ảo, họ có khả năng biến thành bất cứ hình dạng nào họ muốn. Vì sức mạnh điều khiển sự may mắn của họ, con người tôn thờ djinn như những vị bán thần; tuy nhiên những người theo chủ nghĩa độc thần lại rất giận dữ vì điều đó. Cuối cùng, một Sự Lựa Chọn Vĩ Đại đã được đưa ra cho con người, thiên thần và djinn: chọn lựa giữa Cái Thiện và Cái Ác. Những thiên thần lựa chọn Cái Ác không nhiều, tuy nhiên sức mạnh của họ lại quá lớn để có thể xem nhẹ. Con người chiếm đa số trong những sinh vật trên trái đất, và số người chọn Cái Ác nhiều hơn số người chọn Cái Thiện. Với quá nhiều người, không ai có thể đưa ra con số chính xác. Tuy nhiên, mọi chuyện lại khác đối với djinn. Chỉ có sáu bộ tộc với dân số ít hơn hẳn so với con người, dễ dàng để biết được sự lựa chọn vĩ đại của djinn. Ba bộ tộc Marid, Jinn và Jann chọn Cái Thiện, trong khi ba bộ tộc Ifrit, Shaitan và Ghul chọn Cái Ác.
Trong quá khứ, không may là những bộ tộc djinn bên phe thiện đã quyết định chiến tranh là một trong những Cái Ác kinh khủng nhất, cho nên họ đã không đấu tranh vì Cái Thiện như họ nên làm. Con người và djinn đã gây ra nhiều cuộc chiến liên quan đến Sự Lựa Chọn Vĩ Đại đó, và những bộ tộc jinn theo phe ác đã làm rất nhiều điều tồi tệ không chỉ với những djinn khác mà với cả con người. Đó là lý do tại sao, sau nhiều lần bị hại, con người đã coi tất cả djinn như những kẻ xấu xa, độc ác. Một vài djinn phe thiện đã bị giết chết. Những người khác trốn chạy về những khu vực không khí lạnh hơn và sống một cuộc đời lặng lẽ hơn nhưng không còn mạnh mẽ như trước. Điều này làm suy yếu dần sức mạnh của họ, nhưng đồng thời bảo đảm sự tồn tại của họ về sau, cho đến khi Cái Thiện và Cái Ác đạt được một sự cân bằng về sức mạnh hàng trăm năm sau đó. Tuy nhiên, trên thực tế, cuộc chiến đó vẫn còn tiếp diễn đến tận ngày hôm nay.
John hỏi:
– Vậy là chúng ta vẫn còn đang chiến tranh với tộc
Ifrit?
Ông Rakshasas thừa nhận:
– Đúng. Chính xác là một cuộc chiến tranh lạnh.
Nhưng nó vẫn là một cuộc chiến.
Philippa hỏi:
– Tại sao tụi cháu không hề nghe gì về chuyện này?
– Bởi vì trong thời đại này, hầu hết con người đều tin rằng djinn không tồn tại, và như thế càng tốt cho mục đích của chúng ta. Một số người khác, những người tự gọi mình là nhà hiền triết hay các thầy phù thủy, đã học được cách buộc một djinn phục vụ cho họ. Một số người trong đó thậm chí còn có dòng máu djinn trong người. Vì tất cả những lý do đó, những djinn thông minh đã học cách cẩn thận tránh bị con người biết được bản chất thực của họ.
Philippa hỏi tiếp:
– Vậy những djinn tộc Ifrit trông như thế nào vậy ông?
– Câu hỏi hay lắm, nhóc. Đúng thế, các cháu sẽ phải học cách phân biệt những bộ tộc djinn khác nhau, các loại djinn khác nhau. Cần biết đâu là bạn, đâu là thù, và nếu đó là kẻ thù thì các cháu cần phải đối phó như thế nào. Để hỗ trợ cho các cháu về việc này, ta đã chuẩn bị sẵn một hệ thống bài djinn, mà ta sẽ đưa cho các cháu ngay bây giờ.
Vừa nói, ông Rakshasas vừa cho tay vào trong túi áo và rút ra hai xấp bài lớn. Ông đưa cho John và Philippa mỗi đứa một xấp.
Trên mỗi lá bài có ghi tên của một djinn cùng với tên bộ tộc, tên hình dạng động vật thường sử dụng, và sức mạnh, điểm yếu của djinn đó.
Nhìn xấp bài, John nhận xét:
– “Mát” đã luôn![16]
[16] Nguyên văn: “These are really cool”, nghĩa là: “Tuyệt cú mèo!” hay “Tuyệt quá!”. Trong đó “cool” lại có nghĩa là mát mẻ, mà thần đèn thì không ưa “mát mẻ”. Ở đây tác giả chơi chữ.
Ông Rakshasas nhăn mặt:
– John à, cháu có thể đừng sử dụng chữ đó được không. “Mát lạnh” không phải là từ mà những djinn có lòng tự trọng cảm thấy thoải mái khi nghe. Djinn chúng ta được tạo ra bởi lửa huyền ảo. Và ta có thể chắc chắn với cháu, không có gì “mát” với việc đó cả.
Philippa hỏi:
– Nó có nghĩa là gì? Lửa huyền ảo ấy? Không phải lửa nào cũng là lửa sao ông?
– Với một người không biết gì thì có lẽ thế. Nhưng chắc cháu biết người Eskimo có đến mười tám từ khác nhau để nói về tuyết, đúng không? Tương tự vậy, djinn chúng ta có đến hai mươi bảy từ khác nhau để nói về lửa. Đó là chưa kể đến vài tá từ nữa trong tiếng Anh đấy. Hầu hết những từ đó dùng để gọi Lửa Nguyên Thủy, nghĩa là lửa nóng được tạo ra bởi sự cọ sát. Tuy nhiên, vẫn còn một loại lửa khác, lửa huyền ảo, ngọn lửa cháy trong tất cả djinn, cả phe thiện và phe ác. Con người gọi nó là linh hồn của họ, tuy nhiên cái “linh hồn” đó thật sự không có giá trị sử dụng nào, không giống như ngọn lửa huyền ảo bên trong các cháu. Tất cả sức mạnh djinn đều liên quan đến ngọn lửa này. Nó là cái đưa đến cho cháu sức mạnh cai quản mọi vấn đề. Sức mạnh mà con người ai cũng muốn sở hữu.
John thắc mắc:
– Nhưng làm thế nào tụi cháu có được điều đó? Tụi cháu cần làm gì để sử dụng được sức mạnh của mình? Nghĩ về những điều tuyệt vời như trong phim Peter Pan à?
– Tất cả những gì các cháu phải làm là học cách tập trung hỏa lực bên trong các cháu vào bất cứ việc gì các cháu muốn làm. Và cách tốt nhất để làm điều đó là nghĩ về một từ, chỉ một từ thôi, mà các cháu chỉ sử dụng khi cần đến sức mạnh djinn của chính mình. Đây cũng là một trong những lý do chính của buổi tối hôm nay. Các cháu cần không gian và sự yên tĩnh để nhìn vào bên trong, để suy nghĩ và tìm ra được một từ sẽ giúp các cháu tập trung sức mạnh của mình.
Philippa hỏi:
– Kiểu như một câu thần chú á?
Ông Rakshasas lại nhăn mặt:
– Djinn chúng ta thích gọi đó là “từ trọng tâm” hơn. Nhưng đúng đó là lý do tại sao câu thần chú được con người biết đến. Họ tình cờ nghe thấy vài djinn bất cẩn sử dụng từ trọng tâm, và khi thấy kết quả, họ cứ nghĩ từ đó biết đâu cũng đem lại kết quả tương tự cho mình. Câu thần chú VỪNG ƠI MỞ RA là một ví dụ. Chẳng có gì đặc biệt với hạt vừng cả. Đó chỉ là hạt một loại cây được trồng nhiều ở Đông Ấn. Tuy nhiên, một djinn nào đó lại nghĩ đó có thể là một từ trọng tâm tốt, và trước khi ông ấy nhận ra mình đang ở đâu, cái từ đó đã bị sử dụng trong Nghìn lẻ một đêm.
Philippa nói:
– Vậy thì tất cả những gì tụi cháu phải làm là nghĩ ra một từ trọng tâm phù hợp, và sau đó tụi cháu có thể “giở trò” với nó?
– Giở trò? Djinn không giở trò. Ta rất nghiêm túc khi nói đến “hỏa lực” khi nãy. Người ta có thể bị thương vì nó. Đó là lý do tại sao các cháu lại ở ngoài này, giữa một nơi hoang vắng không người. Để học cách sử dụng hỏa lực một cách có trách nhiệm.
Philippa nói:
– Vâng ạ. Cháu xin lỗi, ông Rakshasas.
– Từ trọng tâm của các cháu sẽ giống như một cái kính lúp. Các cháu đã thấy một cái kính lúp có thể tập trung năng lượng mặt trời vào một điểm nhỏ trên một tờ giấy như thế nào để nó bùng cháy, đúng không? Một từ trọng tâm cũng y như vậy. Điều mà các cháu cần làm là chọn một từ nào đó ít có khả năng bị nhắc đến trong những cuộc đối thoại bình thường. Đó là lý do tại sao có từ ABRACADABRA và những từ khác tương tự.
Philippa hỏi:
– Vậy từ trọng tâm của ông là gì ạ?
– Của ta à? Là SESQUIPEDALIAN. Nghe nói đó là một từ được nhà thơ La Mã Horace phát minh khi muốn nghĩ ra một từ dài. Và từ trọng tâm của Nimrod là QWERTYUIOP, mười chữ cái đầu tiên trên bàn phím máy đánh chữ. Cả hai từ này đều khó quên, và gần như không thể nào bị sử dụng trong những cuộc nói chuyện bình thường.
Philippa tán thành:
– Đúng. Chúng là những từ trọng tâm rất hay. Cháu sẽ không thể nào nghĩ ra được từ nào hay hơn thế.
Ông Rakshasas khuyên:
– Không có gì phải vội vã. Và các cháu thật sự cần dành nhiều thời gian suy nghĩ cho nó hơn. Đó là lý do các cháu phải ra tận ngoài sa mạc đêm nay mà. Vì dù sao, các cháu sẽ cần dùng đến từ trọng tâm trong một thời gian khá dài.
Philippa ướm thử:
– Ông thấy từ BILTONG thế nào? Đó là một loại thịt linh dương phơi khô của vùng Nam Phi. Cháu sẽ chẳng đời nào vào cửa hàng yêu cầu món đó đâu. Nó ghê lắm. ông Rakshasas nói:
– Ta biết từ đó nghĩa là gì. Tuy nhiên, ta nghĩ cháu không nên chọn từ ngắn như thế. Để chắc ăn thôi. Ta từng biết một số djinn nói mớ từ trọng tâm của mình khi ngủ và gây ra những chuyện khá tai hại. Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói có ai có thể nói mớ những từ như FLOCCINAUCINIHILIPILIFICATION khi ngủ cả.
John nhận xét:
– Thậm chí cháu còn không nghĩ mình có thể nói một từ như thế nữa là. Ngay cả khi cháu đang thức.
Philippa hỏi:
– Nhưng từ đó nghĩa gì vậy ông?
– FLOCCINAUCINIHILIPILIFICATION à? Nó có nghĩa sự ước lượng một thứ gì đó vô giá trị – một ý nghĩa khá phù hợp, bởi vì bình thường không ai có thể nói được một từ phức tạp như FLOCCINAUCINIHI-LIPILIFICATION cả.
Đặt cây đèn của mình xuống đất, ông Rakshasas nhặt lấy cuốn từ điển, hai xấp giấy và hai cây bút chì mà ông Creemy đã để lại. Ông nói:
– Nếu cần, các cháu có thể dùng cuốn từ điển này để lấy thêm cảm hứng. Cứ viết ra giấy mọi từ mà các cháu nghĩ tới trước khi đi ngủ, và sáng mai, khi Nimrod tới đây, chúng ta sẽ chọn ra những từ tốt nhất rồi cho các cháu thử nghiệm sử dụng chúng.
Đưa mắt nhìn quanh, ông Rakshasas nói:
– À, ta lại quên mất bản thân rồi. Để xem chúng ta có thể làm gì để nơi này thoải mái hơn nào.
Philippa đề nghị:
– Một đốm lửa thì tuyệt lắm.
John nói:
– Và một cái lều nữa. Và thêm một cái bánh hamburger nữa nếu được, ông Rakshasas?
Ông Rakshasas nói:
– Các cháu hiểu lầm ý ta rồi. Hiện nay, sức mạnh djinn của ta chỉ giới hạn ở khả năng hóa thể thôi. Nghĩa là việc chúng ta biến thành khói để ra vào chai hay đèn ấy. Ngoài việc đó thì ta gần như chẳng có sức mạnh gì cả.
Philippa hỏi:
– Vậy thì làm sao chúng ta có thể làm nơi này thoải mái hơn chứ?
Ông Rakshasas chỉ tay vào bóng tối về phía kim tự tháp và cho biết:
– Rất may là chúng ta còn có tiếp tế. Cách chỗ này khoảng một trăm thước ngược lên con đường, chúng ta sẽ tìm thấy một cái hộp lớn chứa tất cả mọi thứ chúng ta cần cho một đêm nghỉ ngơi thoải mái. Lều. Than củi. Dầu đốt đèn. Nimrod đã để sẵn ở đó, chúng ta chỉ cần đi lấy về thôi.
Nói xong, ông nhặt cây đèn dầu của mình lên và thổi tắt lửa. John thắc mắc:
– Làm sao chúng ta có thể tìm được nó trong bóng tối chứ?
– Đơn giản thôi. Cháu có thấy cái đốm sáng ở gần đường chân trời kia không? Đó là ngọn đèn ở phía trên cái hộp. Nimrod để nó ở đó để giúp chúng ta tìm cái hộp.
John lẩm bẩm:
– Thế mà nãy giờ cháu cứ nghĩ đó là một ngôi sao.
Nửa tiếng sau đó, khi một cái lều lớn đã được dựng lên và một đốm lửa đã cháy tí tách trên mặt đất, cặp sinh đôi cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn nhiều.
Philippa hỏi:
– Thế cậu Nimrod hiện đang ở đâu vậy ông? Mới nãy ông nói cậu ấy có công việc khẩn cấp phải làm tối nay.
Nét mặt trở nên nghiêm trọng, ông Rakshasas im lặng một lát như thể sắp tiết lộ một chuyện cực kỳ tối mật. Ông nói:
– Sự thật là cậu ấy đang điều tra thực hư về lời đồn Iblis, gã djinn quỷ quyệt nhất của tộc Ifrit, dòng họ djinn xấu xa nhất, đã có mặt ở Cairo. “Iblis” có nghĩa là “nguyên nhân của sự tuyệt vọng” và, tin ta đi, cái tên đó hoàn toàn phù hợp với con người hắn. Hắn đã làm rất nhiều điều khủng khiếp. Nếu gã Iblis đó chịu rời khỏi các sòng bài casino và trung tâm cá cược của tộc Ifrit để đến Cairo thì chắc chắn hắn phải có một mục đích nào đó. Chúng ta cần nắm được mục đích đó là gì, bởi vì chắc chắn nó sẽ chẳng tốt lành gì. Và một khi khám phá được rồi, chúng ta cần chặn hắn lại. Bằng bất cứ giá nào.
– Tộc Ifrit có casino hả ông?
Ông Rakshasas gật đầu một cách u ám:
– Vài tá casino. Rất nhiều trò chơi cá cược trên thế giới là do tộc Ifrit sáng chế ra để hành hạ con người. Nó giúp chúng đỡ tốn sức gây xui xẻo cho con người. Những casino của chúng ở Macao, Monte Carlo và thành phố Atlantic bảo đảm điều đó. Ifrit là một tộc djinn rất lười biếng. Nhưng đó là chuyện sau này. Trước mắt các cháu nên suy nghĩ kỹ về từ trọng tâm cho hỏa lực của các cháu. Chúng ta có thể sẽ cần đến sức mạnh của các cháu sớm hơn chúng ta tưởng.
Người djinn già vòng tay ôm lấy người và thở dài một cách mệt mỏi. Ông nói:
– Xin lỗi, nhưng ta hơi mệt vì đã ra khỏi cây đèn của ta quá lâu. Cho nên, nếu các cháu không phiền, đến giờ ta quay về nhà rồi. Khi nào các cháu cần ta, chỉ việc chà vào cây đèn. Như các cháu đã làm mới nãy ấy. Ngủ ngon nhé!
Cặp sinh đôi đồng thanh trả lời:
– Chúc ông ngủ ngon.
Ngay khi ông Rakshasas đang nói, khói đã bắt đầu thoát ra từ miệng và lỗ mũi của ông cho dù ông không cầm một điếu xì-gà hay điếu thuốc nào trên tay. Và khói vẫn liên tục thoát ra như thể không bao giờ ngừng, cho đến khi người djinn già được bao phủ bởi lớp khói của chính mình. Cặp djinn trẻ tuổi gần như không còn thấy ông nữa. Và rồi, cứ như thể cây đèn hít nhanh một hơi, khói bỗng đột ngột bị hút vào bên trong cây đèn thông qua cái đầu bấc trống rỗng. Khi dải khói cuối cùng đã tan biến khỏi bầu không khí sa mạc, ông Rakshasas cũng biến mất không để lại một dấu vết nào.
John trầm trồ:
– Tuyệt cú mèo.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten