Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Djinn
ohn thắc mắc:
– Ý cậu là, tụi cháu cũng là djinn? Giống như truyện Nghìn lẻ một đêm? Truyện một anh chàng nhặt được một cây đèn hay một cái chai và thả djinn ra ấy.
Cậu Nimrod gật đầu.
Philippa nói:
– Cậu nói đùa với tụi cháu thôi, đúng không?
Cậu Nimrod nói:
– Ta biết là chuyện này có vẻ rất khó tin.
John nhận xét:
– Nói khó tin còn là nhẹ đó.
– Coi kỹ lại mấy chuyện kỳ lạ xảy ra với hai đứa dạo gần đây đi, đặc biệt là sau vụ nhổ răng khôn, các cháu sẽ thấy lời giải thích kỳ lạ này có khi lại rất hợp lý đấy.
Cậu Nimrod đăm chiêu nhìn điếu xì-gà trên tay rồi lại đưa nó lên miệng, hút một hơi dài cho đến khi đốm lửa ở đầu điếu xì-gà rực đỏ y như màu cái áo jacket ông đang mặc, và thả ra một vòng khói lớn. Trong tích tắc, vòng khói biến thành hình của tòa nhà bay mà cặp sinh đôi đã thấy trong giấc mơ khi đang nhổ răng khôn, và rồi nó biến mất vào trong không khí.
Cậu Nimrod nói tiếp:
– Thử lấy ví dụ nha, hai đứa không thấy lạ là ta lại biết mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ của các cháu khi cả hai đang bị gây mê sao? Về việc chúng ta đã gặp nhau như thế nào tại Tòa nhà Hoàng gia Brighton. Việc có một người phụ nữ chơi đàn ximbalum. Việc chúng ta chơi xúc xắc… John đổ được ba số 6, Philippa thì được bốn, và khi các cháu cùng đổ thì được đến năm. Nếu chỉ là một giấc mơ thì làm sao ta lại biết tất cả những chuyện đó chứ?
John hỏi:
– Nếu đó không phải là một giấc mơ, vậy thì là gì ạ?
– Đơn giản là ta đã đến New York, để thân xác lại khách sạn Carlyle ở đại lộ Madison, và xuất hồn bay đến cái bệnh viện nơi hai đứa đang nhổ răng, và nhập vào thân thể của các cháu.
– Woa!
– Trong khoảng thời gian hai đứa đang hôn mê, ta đã kiểm soát đầu óc của các cháu. Đặt vào trong đó những chuyện mà các cháu sẽ nhớ kỹ, và gợi ý rằng các cháu chỉ cần xin cha mẹ đi London là sẽ được.
Philippa hỏi:
– Nhưng sao cậu biết hay vậy? Tại sao cha mẹ cháu lại đồng ý dễ dàng đến thế?
Cậu Nimrod giải thích:
– Con người và djinn có cách lớn lên khác nhau. Djinn sẽ chẳng khác gì người bình thường cho đến khi răng khôn của họ xuất hiện và được nhổ ra. Đối với con người, những cái răng khôn – “răng rồng” theo cách gọi của djinn – thật sự chẳng là gì. Tuy nhiên, đối với djinn, chúng có một ý nghĩa rất quan trọng. Chúng là dấu hiệu cho biết sức mạnh của các cháu đã sẵn sàng để được sử dụng. Một khi những cái “răng rồng” của các cháu được nhổ ra, cuộc sống thật sự của các cháu như một djinn chính thức bắt đầu.
Cụm khói thuốc tiếp theo của cậu Nimrod mang hình dáng đường chân trời New York. Ông kết thúc:
– Một khi hai đứa đã nhổ răng khôn, cha mẹ các cháu sẽ không dám từ chối các cháu điều gì.
Ông Rakshasas nói:
– Sự thông thái của djinn bắt đầu từ đây.
Nhưng Philippa vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
Liếc nhìn ông Rakshasas và lắc đầu một cách chán nản, cậu Nimrod nói với ông:
– Chuyện này có vẻ khó hơn tôi nghĩ.
Thình lình chú búng tay cái “tách” rồi hỏi John và Philippa:
– Chờ đã, cậu vừa nghĩ ra một chuyện. Có bao giờ các cháu mắc chứng sợ không gian chật chội chưa?
Cặp sinh đôi nhìn nhau và rồi cùng gật đầu.
Thả ra một cụm khói mang hình một cây đèn dầu, chú nói:
– A ha, biết ngay mà. Nỗi sợ hãi này vốn bắt nguồn từ việc rất nhiều người trong chúng ta bị nhốt bên trong những cây đèn hay những cái chai bởi một số con người lanh trí. Cũng may là ngày nay những người như thế không còn nhiều. Nhưng nói chung, đó là lý do tại sao chúng ta có những viên thuốc than. Chúng sẽ giúp chúng ta giữ ấm bên trong thân thể và tránh bị hoảng loạn khi ở trong một chỗ chật chội nào đó. Khi một djinn cảm thấy ấm áp, anh ta sẽ rất bình tĩnh và thư giãn. Đúng không anh Rakshasas?
Ông Rakshasas nói:
– Đúng. Con mèo chính là nhà tư vấn tốt nhất của chính nó.
Sẵn sàng chấp nhận chuyện mình là một djinn hơn cô em gái sinh đôi, John hỏi:
– Đó là những viên thuốc mẹ đã đưa cho tụi cháu, đúng không cậu?
– Cậu cho là thế. Như cậu đã nói, djinn được tạo ra bởi lửa, cho nên mọi nguồn nhiệt đều sẽ giúp các cháu bình tĩnh hơn.
Philippa e ngại liếc nhìn ông Rakshasas đang ngồi cạnh lò sưởi và nhàn nhã hút tẩu thuốc của mình. Thật dễ dàng để nghĩ về ông như một người được tạo ra từ lửa. Nếu ngồi gần ngọn lửa hơn một chút, ông sẽ thành bánh mì nướng mất.
Cậu Nimrod tiếp tục giải thích:
– Cho nên, chuyện đầu tiên mà một djinn làm sau khi anh ta được giải thoát khỏi một cây đèn hay một cái chai là biến thành khói với sự hỗ trợ của oxy trong khí quyển Trái đất. Lửa, tiệc barbercue, đèn cầy, thuốc than, hay thậm chí những điếu thuốc lá… tất cả những thứ đó đều được. John phản đối:
– Nhưng mà việc hút thuốc không phải là có hại cho ta sao?
– Đúng là nó cực kỳ có hại đối với con người, tuy nhiên nó chẳng gây ảnh hưởng gì xấu đối với djinn cả. Con người cứ hay bắt chước làm những chuyện mà chúng ta có thể làm, và thường lãnh kết quả thảm hại. Chúng ta đã phải tốn cả một khoảng thời gian dài mới có thể làm họ nhận ra việc hút thuốc có hại với họ như thế nào.
Lưỡng lự liếc nhìn em, John nói:
– Cứ cho chuyện cậu nói là thật đi, nhưng nếu là một djinn, vậy có phải cháu cũng có khả năng ban cho người khác ba điều ước hay đại loại như vậy không?
– À, dĩ nhiên. Rồi cháu sẽ có thể làm thế. Tuy nhiên, chàng trai trẻ, điều cháu cần hiểu rõ trước tiên, cũng là điều quan trọng nhất, là việc: djinn chúng ta chính là người bảo vệ tất cả những sự may mắn trong vũ trụ – người canh giữ và trông coi những khuynh hướng tưởng tượng mà con người vẫn cho là “cơ hội”. Những sự kiện xảy ra một cách ngẫu nhiên có lợi hay bất lợi cho con người. Nói tóm lại, những cái được gọi là “cơ hội”, nguyên nhân hoặc sự ban tặng thành công hay thất bại, tồn tại như một cá thể vật chất trong vũ trụ và có thể được kiểm soát duy nhất bởi djinn. Một khi đã hiểu được thế nào và tại sao, các cháu sẽ có thể ban cho ai đó ba điều ước. Nhưng cho đến lúc đó, cho đến khi sức mạnh djinn của các cháu đã lớn mạnh hơn, chỉ có tiềm thức của các cháu mới có thể làm được điều đó.
Philippa hỏi:
– Ý cậu là, ví dụ như tụi cháu mơ về chuyện đó?
– Chính xác.
Philippa nhận xét:
– Điều này có thể giải thích chuyện ông bà Barstool biến mất trên máy bay. Chắc vậy quá.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Cháu đã dần hiểu được mọi chuyện rồi đó. Một trong hai người đó chắc đã nói từ “ước gì” với cháu, và chắc cháu đã cảm thấy rất quý người đó.
Cụm khói thuốc tiếp theo của cậu Nimrod mang hình một chiếc máy bay Boeing 747.
Philippa thừa nhận:
– Ông Barstool có nói ước gì ông ấy đang ở nhà. Và cháu đã thấy thương ông ấy.
– Thấy chưa? Một trường hợp kinh điển mà djinn chúng ta gọi là “sự thực hiện điều ước theo tiềm thức”. Chắc là cháu đã đi ngủ với suy nghĩ thật tốt biết mấy nếu ông Barstool tội nghiệp đạt được điều ước của mình.
– Đúng là thế.
Philippa cắn môi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
– Trong giấc mơ của tụi cháu, cứ cho là cậu thật sự đã có mặt ở đó, vậy lý do cậu bảo tụi cháu đổ xúc xắc có liên quan gì đến sự may mắn không?
– Đúng. Ta muốn kiểm tra thử khả năng gây ảnh hưởng đến cơ hội của các cháu. Và kết quả là, một khi kết hợp với nhau, khả năng đó của các cháu rất tuyệt vời. Khi hợp sức cùng nhau, các cháu mạnh như bất cứ một djinn trưởng thành nào. Điều này sẽ rất có ích cho mục đích hiện tại của chúng ta. Để ta giải thích…
John cắt ngang lời ông:
– Cái… cái thực hiện tiềm thức gì ấy…
Cậu Nimrod lặp lại:
– Cháu muốn nói “sự thực hiện điều ước theo tiềm thức” à?
– Dạ. Ý cháu là, nó cũng sẽ giải thích chuyện xảy ra với bà Trump, quản gia nhà tụi cháu. Ngay trước khi tụi cháu đến đây, bà ấy đã trúng giải độc đắc 33 triệu đô của Sổ xố New York.
Philippa thú nhận:
– Cháu nhớ là cháu đã nghĩ thật tốt nếu bà Trump có đủ tiền đi thăm con gái ở châu Âu.
Cậu Nimrod nói:
– Chuyện đó cũng không có gì xấu. Và dù gì thì nó cũng xảy ra rồi. Nhưng cháu biết không, khi con người nói từ “ước gì”, họ không phải là người duy nhất cần phải cẩn thận. Djinn chúng ta cũng phải cẩn thận. Việc người ta đạt được điều ước của mình không phải lúc nào cũng là một chuyện tốt đẹp. Giống như với ông bà Barstool. Có thể chúng ta sẽ cảm thấy muốn giúp họ, tuy nhiên thỉnh thoảng – hay nói đúng hơn, không phải thỉnh thoảng mà là thường xuyên như thế – tốt nhất vẫn là họ tự mình đạt được điều đó. Bằng chính sức lực của mình. Như thế, họ sẽ quý trọng nó hơn, cho dù “nó” có là gì đi nữa. Tương tự, cũng có nhiều lúc con người không suy nghĩ kỹ về điều ước của mình. Khi mà họ không thật sự cân nhắc kỹ tất cả những điều có thể xảy ra một khi điều ước mãnh liệt nhất của họ trở thành hiện thực.
Ông Rakshasas nhận xét:
– Rất nhiều lần cái miệng hại cái thân.
John nói:
– Giống như vài trường hợp trong Nghìn lẻ một đêm phải không cậu?
– Đúng thế.
Philippa nói:
– Nếu những gì cậu nói là sự thật, rằng tụi cháu thật sự là djinn, vậy thì phải có một cách có thể dễ dàng chứng minh điều đó.
Cậu Nimrod hỏi:
– Cháu có gợi ý gì à?
Philippa nhún vai:
– Cháu đâu có biết. Ý cháu là, ở đây cậu là chuyên gia mà. Làm một cái gì đó xuất hiện hay biến mất chẳng hạn?
Cậu Nimrod hỏi:
– Việc đó thì chứng minh được gì chứ?
Ông Rakshasas nói:
– Rõ ràng một trò bịp không thực sự là một trò bịp cho đến khi nó được làm ba lần.
Philippa trả lời:
– Ít nhất nó sẽ chứng minh được cậu đúng là một djinn.
– Vậy à? Và nếu cậu làm một cái gì đó xuất hiện, làm sao các cháu biết chắc nó không có sẵn ở đó từ trước?
Philippa cẩn thận nhìn khắp phòng rồi hỏi:
– Ví dụ như?
– Một con tê giác chẳng hạn.
Cậu Nimrod đề nghị và thở ra cụm khói mang hình một con tê giác.
John trầm trồ khen ngợi:
– Woa, hay quá.
Philippa phản đối:
– Đó chỉ là khói thuốc thôi. Cháu muốn có một con tê giác thật ở ngay đây cơ.
Cậu Nimrod hỏi:
– Nhưng làm sao cháu chắc về điều đó được?
Philippa gật đầu một cách chắc chắn khi con tê giác bằng khói cuối cùng cũng biến mất vào trong không khí và nói:
– Cháu chắc mà.
– Nhưng nếu nó chỉ là một con tê giác nhỏ xíu thì sao?
– Vậy thì nó không phải là một con tê giác thật.
Cậu Nimrod nói:
– Trả lời hay lắm. Nhưng thật sự là có một con tê giác thật trong phòng. Và ta có thể chứng minh điều đó.
Nói rồi chú chỉ tay vào góc phòng phía bên kia, nơi một con tê giác hiện đang lừ đừ đứng im. Dài ba mét sáu và cao một mét rưỡi, con tê giác thở phì phò thông qua cái lỗ mũi to đùng của nó và rồi chậm rãi chuyển mình trên những cái chân tổ chảng với lòng bàn chân cứng như đá. Sàn phòng ăn nhà cậu Nimrod kêu kèn kẹt dưới sức nặng hai tấn của con vật.
– Chúa ơi!
Philippa thốt lên một tiếng và bước lùi lại. Nghe tiếng cô, đồng thời nhận thấy có sự chuyển động, con tê giác lúc lắc hai cái lỗ tai bự, mấp máy cặp môi dày, và rồi hung hăng vung cái sừng dài bảy mươi phân của nó lên cao một cách đầy đe dọa.
Cậu Nimrod mỉm cười với cô cháu gái và hỏi:
– Hài lòng chưa?
Sợ điếng người, Philippa thì thào:
– Rồi ạ. Cậu làm nó biến mất đi.
– Làm cái gì biến mất cơ?
– Dĩ nhiên là con tê giác rồi.
– Con tê giác nào?
Philippa nhìn lại góc nhà lần nữa. Con tê giác đã biến mất. Cái mùi động vật nồng nặc đi kèm với nó cũng không còn.
Rất ấn tượng với sự thể hiện sức mạnh của cậu Nimrod, John thầm thì nói:
– Ảo thuật!
– Ảo thuật? Ồ không, chúa ơi. Djinn không bao giờ làm ảo thuật. Cái đó chỉ dành cho con nít và những người có đầu óc đơn giản. Djinn biến ý chí của mình thành hiện thực. Đó là cách tốt nhất để mô tả việc chúng ta làm. Nói cách khác, chúng ta áp đặt suy nghĩ của mình lên sự việc. Vậy thôi. Đừng bao giờ gọi đó là ảo thuật. Chẳng có ảo thuật gì ở đây hết. Ôi Đèn ơi, sắp tới cháu lại hỏi cậu xem cậu có con thỏ và cái nón ảo thuật không cũng nên. Nhưng dù sao, bây giờ chắc hai đứa cũng đã có bằng chứng mà các cháu muốn. Một phút trước nó còn ở đây, phút sau nó đã không còn…
Philippa hỏi:
– Vậy còn cha cháu thì sao? Ông ấy cũng là djinn à?
– Không, cha cháu là người thường. Sức mạnh djinn chỉ truyền qua người mẹ. Có rất nhiều djinn kết hôn với con người, nhưng chỉ có những djinn nữ kết hôn với con người mới có thể sinh ra djinn trẻ con. Còn djinn nam kết hôn với con người thì chỉ sinh ra những đứa trẻ bình thường.
– Vậy cha cháu có biết về chuyện này không?
– Dĩ nhiên rồi. Mặc dù anh ấy không biết gì khi kết hôn với mẹ các cháu. Dù ở cách nhau rất xa, chị Layla đã đem lòng yêu anh ấy và quyết định tìm hiểu xem anh ấy là người như thế nào. Cho nên chị ấy đã thử lừa anh ấy. Không phải một cú lừa xấu xa gì. Chỉ là một mánh nhỏ để thử xem anh ấy có phải là người tốt không thôi. Chị ấy mặc quần áo rách rưới, giả làm người vô gia cư và hỏi xin cha các cháu vài đồng để mua một tách cà phê. Cha các cháu là một người rất tốt, và anh ấy đã nhận ra có một điều gì đó rất đặc biệt với mẹ các cháu. Cho nên anh ấy đã cho chị một nơi ở và một công việc. Cuối cùng thì hai người cưới nhau, và đó cũng là lúc chị Layla nói cho anh ấy biết chị là một djinn. Tuy nhiên, tất cả số tài sản khổng lồ của cha các cháu đều do chính tay anh ấy làm ra.
Philippa nhận xét:
– Lãng mạn quá!
Cậu Nimrod gật đầu đồng ý và kể tiếp:
– Cho đến tận bây giờ, chỉ có đúng một lần chị Layla sử dụng sức mạnh djinn của mình để hỗ trợ cha các cháu. Nếu chị ấy không làm thế thì cha các cháu sẽ không được như bây giờ. Có hai người đàn ông do ghen tức với sự thành công của anh Edward đã lập kế hoạch giết hại và cướp đoạt toàn bộ tài sản của anh ấy. Khi biết được kế hoạch đó, chị Layla đã định giết chết họ, tuy nhiên anh Edward đã năn nỉ chị tha mạng cho họ. Các cháu thấy đó, họ chính là hai anh trai của anh ấy, Alan và Neil.
John há hốc mồm kinh ngạc:
– Cậu không định nói với cháu rằng…
Cậu Nimrod thả ra không phải một mà hai cụm khói, và trong khoảnh khắc, chúng mang hình hai con chó cưng của gia đình Gaunt.
– Chị Layla đã biến họ thành chó.
Philippa nói:
– Điều này giải thích khá nhiều chuyện đây.
John đồng ý:
– Chứ còn gì nữa?
Giờ đây, cậu ước gì mình đã không thuyết phục mọi người đổi tên của hai con chó. Thảo nào mà tên của chúng nghe có vẻ giống tên người như vậy. Và thảo nào mà người cha tội nghiệp của cậu đã cương quyết phản đối việc đổi tên chúng thành Winston và Elvis.
– Quá sốc trước phản ứng giận dữ của mẹ các cháu, anh Edward đã thuyết phục chị ấy phải hứa là không bao giờ sử dụng sức mạnh djinn nữa. Quan trọng hơn, khi các cháu được sinh ra, anh ấy đã bắt chị Layla hứa là sẽ nuôi dưỡng các cháu như những đứa trẻ bình thường. Một lời hứa mà chị ấy đã giữ cho đến tận ngày hôm nay. Và rất tiếc, đó cũng là lý do khiến cậu và mẹ các cháu coi nhau như người lạ trong hơn mười năm qua. Cho dù ý định của cha mẹ hai đứa là gì, chắc chắn họ chỉ muốn tốt cho các cháu thôi. Nhưng cậu thì luôn tin rằng, các cháu cần được biết rõ mình là ai, và có thể làm gì.
Cậu Nimrod khẽ nhún vai và nói tiếp:
– Cậu không muốn can thiệp gì đến chuyện trong gia đình các cháu, nhưng cậu không thể chỉ ngồi yên nhìn chị Layla gửi các cháu đến cái trường ở Salem. Như các cháu đã biết, chúng ta cần có một sự tập trung kỹ càng để có thể trở thành một djinn thực thụ. Và trường học của bác sĩ Griggs cung cấp một môi trường nơi những djinn nhỏ tuổi như các cháu có thể trở nên bình thường như bất cứ đứa trẻ có tài năng đặc biệt nào đó.
John hỏi:
– Ý cậu là cũng có những người như cha mẹ cháu? Những người muốn ngăn con của họ trở thành djinn?
– Có một số người như vậy. Trong xã hội mà chúng ta đang sống hiện nay, hầu như ai cũng cố gắng để được coi là bình thường. Ông Griggs đã lợi dụng nỗi sợ hãi bị coi là một kẻ khác biệt đó của con người.
John cảm thấy bị xúc phạm khi biết có một nơi có thể ngăn cậu trở thành djinn, một điều mà với cậu nghe có vẻ rất thú vị. Cậu hỏi:
– Nhưng làm sao ông ấy có thể ngăn chặn sức mạnh djinn của tụi cháu chứ?
Cậu Nimrod giải thích:
– Phương pháp Alembic của ông ấy cũng khá đơn giản thôi. Ông ấy sẽ cho các cháu nhiều bài tập đến nỗi, dù biết hay không, các cháu cũng không còn thời gian để tập luyện sức mạnh djinn của mình. Tệ hơn cả, ông thuyết phục học sinh của mình đừng bao giờ tin vào những thứ mà quy luật khoa học không thể chứng minh được. Đây là một thảm họa đối với djinn, bởi vì việc chỉ tin vào những cái có sẵn sẽ ảnh hưởng xấu đến suy nghĩ của djinn trẻ tuổi, khiến cho họ mãi mãi không bao giờ có thể sử dụng sức mạnh djinn được nữa. Bởi việc tự tin vào bản thân là tất cả những gì các cháu cần để sử dụng sức mạnh đó. Cho nên, khi nghe tin chị Layla định gửi các cháu đến chỗ ông Griggs - từ lâu cậu đã nghi chị ấy sẽ làm thế mà - cậu quyết định đã đến lúc phải ra mặt.
Ông Rakshasas nhận xét:
– Thật đáng xấu hổ khi cố tạo ra một chòm râu dê từ đuôi của một con ngựa giống tốt.
Philippa thắc mắc:
– Nhưng nếu một djinn không thể sử dụng sức mạnh của mình chừng nào còn chưa nhổ răng khôn, vậy không phải sẽ đơn giản hơn sao nếu mẹ không cho tụi cháu phẫu thuật? Chỉ cần để yên mấy cái răng khôn trong miệng tụi cháu là được thôi mà?
Cậu Nimrod nói:
– Ngay khi những cái răng khôn xuất hiện trong miệng các cháu, chúng có thể sản sinh sức mạnh theo một cách nào đó. Trong trường hợp của Philippa, chúng khiến cháu có thể vô tình thực hiện điều ước của ai đó mà không biết.
Cậu Nimrod nhìn qua John và nói:
– Và John, chú chắc chắn cháu cũng đã gặp những chuyện chứng tỏ sự hiện diện của sức mạnh giấu mặt đó.
John gật đầu:
– Vết nứt trên bức tường phòng ngủ của cháu. Nó đi xuyên qua đầu giường và có vẻ xuất phát từ cái gối kê dưới má của cháu.
Giơ hai tay lên trời như muốn chứng minh câu nói của mình, cậu Nimrod tuyên bố:
– Chính là những việc như thế. Không những thế, nếu trì hoãn việc nhổ răng, sức mạnh của các cháu dần dần sẽ thể hiện ra ngoài theo những cách trầm trọng và dữ dội hơn. Mẹ các cháu đã tính toán kỹ khi quyết định chuyện đó trong khi sức mạnh djinn của các cháu vẫn còn non trẻ.
Philippa suy nghĩ một lát rồi hỏi:
– Cha mẹ cháu chỉ làm những gì mà họ nghĩ là tốt nhất thôi, phải không cậu?
Cậu Nimrod đồng ý:
– Họ chỉ muốn điều tốt nhất cho con cái. Theo suy nghĩ của họ, việc là một con người bình thường sẽ mang đến cho các cháu cơ hội tốt để có một cuộc sống bình thường hoàn hảo hơn là làm một djinn.
Philippa nói:
– Cháu không chắc mình có muốn một cuộc sống bình thường không nữa. Ít nhất không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng cháu cũng không muốn rời khỏi nhà. Không phải là bây giờ.
John tán đồng:
– Cháu cũng không muốn thế. Bộ tụi cháu không thể học về djinn ở đây rồi quay về nhà ở New York sao?
Cậu Nimrod mỉm cười và quàng tay ôm cả John cùng Philippa. Ông nói:
– Cậu cũng đang định đề nghị chuyện đó đây. Ngoài ra, chúng ta còn có chuyện gấp cần phải làm. Chúa ơi, chúng ta đang nứt ra mất rồi.
Philippa đột ngột hỏi:
– Nhắc chuyện nứt mới nhớ, cháu có thắc mắc này. Tại sao vết nứt trên tường phòng anh John lại giống y chang vết nứt tụi cháu thấy trên báo?
Rồi cô giải thích cho cậu Nimrod việc vết nứt trên bức tường phòng ngủ của John nhìn rất giống vết nứt của bức tường bảo tàng Cairo sau vụ động đất gần đây ở Ai Cập mà cô đã thấy trên báo.
Cậu Nimrod trông có vẻ bị sốc nặng. Ông hỏi:
– Tại sao các cháu không nói cho chú biết chuyện này sớm hơn?
John và Philippa nhún vai.
– Tụi cháu nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Cậu Nimrod bật cười:
– Trùng hợp ngẫu nhiên à? Đó chỉ là một từ khoa học dành cho “cơ hội” thôi.
Ông Rakshasas gật đầu:
– Cuốn nhật ký để bàn của sự trùng hợp ngẫu nhiên chứa quá nhiều cuộc hẹn để có thể tự giữ mình.
Cậu Nimrod lắc đầu và nói tiếp:
– Không. Đây chính là một thông điệp gửi cho cháu. Vấn đề duy nhất là: ai đã gửi nó.
Ông Rakshasas nói:
– Ai hoặc là cái gì? Chúng ta không cần thấy trái đất di chuyển để biết rằng nó đã cất tiếng nói.
Cậu Nimrod tuyên bố:
– Chính xác. Dù sao chúng ta cũng sẽ phải đi Ai Cập. Ta đang định nói với các cháu về điều đó đây. Và chuyện này càng cho thấy chúng ta cần đến đó càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, ta vẫn hy vọng giữ bí mật về sự tồn tại của các cháu…
Philippa hỏi:
– Giữ bí mật với ai cơ?
– Với kẻ thù của chúng ta.
– Có phải đó là nguy hiểm mà cậu đã nhắc đến ở sân bay không?
– Ta có nói thế à? Ừ, đúng thế, sẽ có một vài sự nguy hiểm. Chúng ta sẽ không phải là những djinn duy nhất đến
Ai Cập tìm kiếm báu vật. Nếu còn nhớ những câu chuyện trong Nghìn lẻ một đêm, chắc các cháu sẽ biết, không giống như chúng ta, có vài bộ tộc djinn không quan tâm lắm đến con người, thậm chí chẳng hề ngần ngại để hại họ.
John hỏi:
– Ifrit à?
– Phải, bộ tộc Ifrit. Cháu nhớ giỏi lắm, cháu trai. Đó là những djinn xấu xa nhất. Kẻ thù nguy hiểm nhất của chúng ta. Có vẻ như chúng ta sẽ phải đụng độ với họ một khi đến Ai Cập.
Philippa thừa nhận:
– Cháu chẳng thích gặp họ chút nào.
Ông Rakshasas thở dài:
– Thế giới này đầy rẫy những điều độc ác. Nếu muốn tránh mặt chúng, cháu chỉ có cách sống một mình đằng sau cánh cửa khóa kín và những tấm rèm buông kín.
Cậu Nimrod thông báo:
– Nếu rời London trưa mai và bắt chuyến bay 5 tiếng rưỡi, chúng ta có thể đến Ai Cập vào khoảng nửa đêm. Ông Rakshasas cho biết:
– Ai Cập là nơi tốt nhất để huấn luyện những djinn trẻ tuổi như các cháu.
John hỏi:
– Thật à? Tại sao?
Cậu Nimrod giải thích:
– Ai Cập là đất nước của sa mạc, và djinn luôn mạnh nhất khi ở một nơi như thế. Vì djinn đến từ sa mạc mà.
Cậu Nimrod lại bật lửa châm điếu xì-gà, hít mạnh trong vài giây như một con rồng đang kích động, và rồi thả ra một cụm khói mang hình Nhân sư.
John nói:
– Cháu cũng không biết tại sao, nhưng giờ nếu nghĩ kỹ lại, đúng là cháu vẫn luôn muốn đi đến Ai Cập.
Cậu Nimrod cười tươi:
– Đó là vì có một djinn bên trong người cháu. Đó là ước muốn của một djinn.
Ông Rakshasas lên tiếng:
– Xin phép mọi người, đã đến giờ tôi phải quay lại cái chai của mình rồi.
Ông cúi người chào một cách trang trọng rồi rời khỏi phòng.
Cậu Nimrod cho biết:
– Anh Rakshasas mắc chứng sợ không gian rộng.
Philippa hỏi:
– Đó là nỗi sợ ở trong những không gian quá thoáng và rộng phải không cậu?
– Ừ. Các cháu biết không, anh Rakshasas đã từng bị một djinn tộc Ghul nhốt vào một cái chai trong một khoảng thời gian khá lâu. Lâu đến nỗi giờ đây, anh ấy cảm thấy bất an nếu ra khỏi chai lâu quá. Ý cậu là, cứ thử nghĩ xem các cháu sẽ cảm thấy như thế nào về tất cả những người mà các cháu đã không gặp trong một thời gian dài. Thế giới thì càng ngày càng ồn ào hơn.
Philippa nhận xét:
– Tội cho ông Rakshasas quá!
Cậu Nimrod tâm sự:
– Cậu nghĩ sẽ rất tốt nếu có những djinn trẻ tuổi như các cháu ở bên cạnh để nói chuyện và hỏi han anh ấy. Rồi các cháu sẽ thấy anh ấy là một djinn thú vị như thế nào. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên vì anh ấy đã bỏ ra rất nhiều năm trời để nghiên cứu và tìm hiểu về djinn. Sách vở có lẽ là những thứ duy nhất an ủi tinh thần anh ấy trong suốt thời gian bị cách ly với cuộc sống bên ngoài. Sách vở và cái tivi Ireland.
John hỏi:
– Nhưng làm sao có thể nghiên cứu sách vở và xem tivi nếu bị nhốt trong một cái chai chứ?
– Ngay cả khi đang ở trong chai, djinn vẫn có khả năng bài trí nó theo bất cứ cách nào họ thích. Radio, tivi, báo chí, sách vở, thức ăn và rượu, ghế sofa, ghế bành, giường ngủ… tùy thuộc vào kích cỡ của cây đèn hay cái chai. Việc đi vào bên trong một cái chai đòi hỏi djinn phải bước ra khỏi không gian ba chiều. Cho nên bên trong chai thật ra rộng lớn hơn các cháu tưởng. Chỉ là các cháu không thể rời khỏi nó cho đến khi có ai đó thả cháu ra. Và các cháu cũng không thể mời ai vào thăm. Nó gần giống như một căn phòng đơn trong một nhà tù sang trọng. Ở trong đó, sự cô đơn là cái làm cháu stress nhất. Còn lại thì thật sự cũng tạm chấp nhận được.
John hỏi:
– Có bao giờ cậu bị nhốt trong một cái chai chưa? Bị nhốt ngoài ý muốn ấy?
– À, có chứ. Cũng có vài lần. Tai nạn nghề nghiệp đối với djinn ấy mà. Lần cậu bị nhốt lâu nhất là khoảng chừng sáu tháng. Thật sự đó chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên thôi. Lần đó, cậu bị nhốt bên trong một cái chai rượu cổ. Bó tay luôn. Cậu thấy nó bên trong một cửa hàng đồ thủy tinh cổ khá dễ thương ở làng Wimbledon, ngay bên ngoài London. Chủ cửa hàng đang ở đằng sau gói ghém cái gì đó, cho nên cậu nghĩ hay là thử chui vào trong một cái chai xem thử nó có phù hợp không. Nhưng khi cậu còn đang ở trong đó, chỉ chưa đầy 30 giây thôi, ông chủ cửa hàng đã đóng nắp nó lại. Đó không phải là lỗi của ông ấy. Ý cậu là, ông ấy đâu có biết cậu đang ở bên trong. Cậu đã không thể làm gì cho đến khi có người mua cái chai đó. Và vì nó khá đắt, cậu đã phải ngồi chờ rất lâu cho đến khi cái chai tìm ra một nơi ở mới.
– Vậy chuyện gì đã xảy ra?
– Anh Groanin xuất hiện, chứ còn sao nữa.
– Cậu muốn nói ông ấy đã mua cái chai à?
– À… ờ… cũng không phải. Anh Groanin sẽ ghét cậu lắm nếu biết cậu kể chuyện này với các cháu, nhưng sự thật là anh ấy đã ăn cắp nó. Cái chai mà cậu đang bị nhốt bên trong ấy.
Philippa hỏi, giọng ngạc nhiên:
– Và cậu vẫn cho ông ấy ba điều ước à? Vì đã đánh cắp một thứ gì đó?
– Cậu bắt buộc phải làm thế. Tuy không được viết ra giấy, nhưng có một quy luật ngầm trong giới djinn tốt là chúng ta phải luôn ban ba điều ước cho bất cứ ai giải phóng chúng ta. Nhưng không bao giờ là bốn điều. Điều ước thứ tư sẽ hủy bỏ ba điều ước đầu tiên. Những quy luật Baghdad.
– Tại sao cơ?
– À, cái đó thì tốt hơn các cháu nên hỏi anh Rakshasas. Anh ấy biết nhiều hơn cậu về Những quy luật Baghdad.
Anh ấy đã dành cả đời để tìm hiểu về chúng, và tin cậu đi, phải mất cả đời mới có thể hiểu rõ tất cả những quy luật đó.
John hỏi:
– Ông Groanin đã ước gì vậy cậu?
Cậu Nimrod ngồi hút xì-gà một lúc rồi trả lời:
– Thông thường thì đây không phải là một lời nhận xét tốt, tuy nhiên, như các cháu đã đọc trong Nghìn lẻ một đêm, không hiếm trường hợp chúng ta ban cho con người ba điều ước chỉ để họ phung phí chúng vào những chuyện hoàn toàn vô ích. Họ sẽ nói, “Ước gì tôi không quá khát nước”, và rồi, khi cháu đi lấy cho họ một ly nước, họ sẽ nhìn cháu với vẻ mặt đau khổ như thể cháu đã đánh lừa họ. Đó là chuyện đã xảy ra với anh Groanin. Khi cậu gặp anh ấy lần đầu vào khoảng mười năm trước, anh ấy chỉ có một tay như bây giờ. Anh ấy đã đánh mất cánh tay kia trong Bảo tàng Anh quốc. Nhưng đó là một câu chuyện khác. Quay trở lại vấn đề, thay vì nói thẳng là muốn có một cánh tay mới như bất cứ người có đầu óc nào sẽ làm, anh ấy lại phung phí hết hai điều ước của mình cho những thứ lãng xẹt. Vấn đề là bây giờ, anh ấy không biết nên ước có một cánh tay mới hay nên ước một cái gì khác, như có nhiều tiền chẳng hạn. Và cho đến khi anh ấy quyết định được điều ước cuối cùng của mình là gì, anh ấy không dám thả cậu ra khỏi tầm mắt, và cậu buộc phải giữ anh ấy ở với cậu. Cho nên cậu đã thuê anh ấy làm người hầu của cậu. Đó cũng là lý do tại sao anh ấy cứ nói thầm thì. Vì như vậy cậu sẽ không thể nghe được gì hết. Các cháu thấy đó, anh ấy sợ sẽ vô tình nói từ “ước gì”, và cậu sẽ thực hiện một điều ước thứ ba vô dụng nào đó. Nếu các cháu có nghe được anh ấy nói từ “ước gì” thì nhớ nói ngay cho cậu nhé. Cậu không ngại thừa nhận rằng cậu thật rất muốn giải quyết chuyện này một lần cho xong để anh ấy có thể tiếp tục cuộc sống của mình, và cậu có thể thuê một người hầu mà cậu có thể nói chuyện đàng hoàng với họ.
Philippa nói:
– Tội nghiệp ông Groanin!
Cậu Nimrod kết luận:
– Những người khôn ngoan sẽ ước những thứ vô hình như là tài năng hay sự thông thái. Vài người khác ước họ là một nhà văn giỏi. Nhưng ngày nay, hầu hết mọi người đều ước có tiền hoặc trở thành ngôi sao điện ảnh. Đúng là chán! Nhưng chúng ta làm được gì chứ? Ước gì thì gì vẫn là ước.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten