Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Ông Rakshasas
hi John thức dậy vào đầu giờ trưa hôm đó, cậu nằm ngó trần nhà một lúc lâu. Không phải là một cái trần nhà thông thường, nó là cả một bức tranh bích họa lớn hình những đám mây và những luồng sấm sét. Nằm bên dưới nó, John bị ám ảnh cái cảm giác nếu như không phải trời sắp trút mưa xuống đầu cậu, thì cũng là một trận động đất nào đó sắp sửa xảy ra. Cậu nằm yên như thế suốt nửa tiếng đồng hồ, và rồi, nằm hoài không làm gì cũng chán, John ngồi dậy trên giường và bắt đầu đọc cuốn sách cậu Nimrod đã đưa cho. Ban đầu cậu chỉ định liếc sơ qua vài trang, nhưng rồi thật bất ngờ, cậu phát hiện ra mình đã bị lôi cuốn vào cuốn sách từ lúc nào không biết.
Nghìn lẻ một đêm không phải là một câu chuyện đơn lẻ mà là một loạt những câu chuyện biến ảo khôn lường, được kể bởi một phụ nữ trẻ dũng cảm - Công chúa Scheherazade. Nghệ thuật kể chuyện của nàng quyết định sự sống còn của nàng. Đây là những câu chuyện về các ông vua và các nàng công chúa, về những vị thần vĩ đại và những phép màu chỉ hay ho lúc ban đầu, về những kẻ lừa đảo thông minh, những gã thương gia tham lam và những tên trộm đầy mưu trí. Một vài câu chuyện trong đó, như Sinbad, Aladdin, Alibaba và bốn mươi tên cướp…
dĩ nhiên đã quá quen thuộc với John. Tuy nhiên, điều quyến rũ nhất ở cuốn sách là cách mà từ bên trong một câu chuyện xuất hiện một câu chuyện khác, y như một trò chơi xếp hình Trung Quốc, khiến cậu không thể nào dứt ra được. Chưa có một cuốn sách nào từng cuốn hút cậu như vậy. Trước đây, John chưa bao giờ tin những lời giới thiệu trên bất kỳ tờ báo nào, cam đoan với độc giả rằng có những quyển sách mà người ta không thể nào đặt nó xuống trước khi chưa đọc hết, nhưng giờ đây, thật ngạc nhiên khi đó chính xác là điều đang xảy ra với cậu. John nhận ra điều đó đặc biệt như thế nào, và trong suốt cuộc đời còn lại của mình, cậu sẽ không bao giờ quên được cái ngày mà tại London, cậu đã lần đầu tiên mở ra cuốn sách của những điều kỳ diệu này.
Nghìn lẻ một đêm còn là một cuốn sách rất kỳ lạ.
Bình thường, John có thể đánh dấu trang của một cuốn sách đang đọc bằng cách gấp mép sách xuống, nhưng với cuốn sách mà cậu Nimrod đưa cho, một hoặc hai lần cậu thử gấp mép sách, và khi cậu nhìn lại một lần nữa, trang sách vẫn thẳng thớm như chưa có gì xảy ra.
Không chỉ thế, cuốn sách dường như còn có khả năng tự phát sáng, vì khi ánh sáng ban ngày nhường chỗ cho ban đêm, John vẫn có thể đọc sách mà không cần bật đèn. Thậm chí, khi cậu thử kéo chăn che kín đầu, cậu vẫn đọc được nó trong bóng tối mà không cần dùng đèn pin hỗ trợ.
Một điều kỳ lạ khác đối với John, người chưa bao giờ đọc một cuốn sách dày trong đời, cũng như chưa bao giờ say mê đọc sách, là tốc độ mà cậu lật những trang sách mềm như vải lụa. Ánh mắt của cậu dường như bay dọc theo những con chữ, và nếu như trước kia cậu phải mất chừng hai, ba phút mới đọc hết một trang thì giờ đây, cậu đọc một trang chỉ tốn chừng mười đến hai mươi giây, cho nên cả cuốn sách một ngàn lẻ một trang được cậu đọc xong trong chưa đầy 6 tiếng. Ngay khi đóng lại trang cuối cùng, quá tự hào với chính mình, John chạy ù sang phòng Philippa để khoe với em. Nhưng Philippa cũng đã đọc hết cuốn sách, và có vẻ như cô đã đọc xong trước cậu đến cả một tiếng đồng hồ.
Nén lại sự bực mình với cô em gái sinh đôi, John tuyên bố:
– Có cái gì lạ lắm đang diễn ra ở đây.
Luôn là một người mê đọc sách hơn hẳn ông anh trai, Philippa bật cười:
– Cái đó thì anh phải nói cho em biết mới đúng chứ. Có bao giờ anh bỏ cả một buổi trưa để đọc một quyển sách nào đâu. À khoan, có chứ. Lần Giáng sinh vừa rồi, cha hứa sẽ cho anh 50 đô nếu anh đọc hết cuốn Tiếng gọi nơi hoang dã của Jack London.
John chống chế:
– Anh xứng đáng với từng xu của 50 đô ấy. Đó là cuốn sách chán nhất mà anh từng đọc. Ngoài ra, em biết chính xác anh đang nói về chuyện gì mà.
Philippa mỉm cười:
– Em biết nhiều hơn anh đấy, John. Em ngồi chờ anh nãy giờ để làm chứng cho một thí nghiệm của em.
– Thí nghiệm về cái gì?
– Cái này.
Nhặt cuốn Nghìn lẻ một đêm của mình lên, Philippa ném nó vào ngọn lửa đang bập bùng cháy trong lò sưởi. John thảng thốt hỏi:
– Này, em điên rồi à?
Cô chỉ mỉm cười một cách đắc thắng:
– Đúng như em nghĩ.
Rồi cô đưa tay chỉ vào cuốn sách đang nằm yên trên những hòn than nóng rực nhưng lại không hề bị ngọn lửa nuốt chửng.
– Anh nghĩ sao về cuốn sách kỳ lạ không bao giờ bị cháy?
Trong mấy phút tiếp theo, hai đứa đứng yên nhìn cuốn sách thẳng thừng từ chối bắt lửa. Cuối cùng, John lấy cây cời than nhấc cuốn sách ra khỏi ngọn lửa và cẩn thận đặt nó lên thềm bên ngoài lò sưởi. Cậu rụt rè chạm vào nó, lật mấy trang kiểm tra thử rồi nói:
– Một vết cháy xém nhỏ cũng không có. Và em sờ nó thử xem. Nó thậm chí không nóng.
Philippa đặt một bàn tay lên quyển sách. Nó mát lạnh bên dưới những ngón tay cô. Philippa hỏi:
– Không biết nó làm bằng gì nhỉ?
– Sao chúng ta không đi hỏi cậu Nimrod thử?
Khi đang đi xuống cầu thang, hai đứa trẻ hơi bất ngờ khi gặp một người đàn ông cao dong dỏng, vẻ ngoài bí hiểm với chòm râu trắng, đội khăn xếp trắng và mặc cái áo thụng cũng màu trắng đang đi ngược lên cầu thang. Trông thấy cặp sinh đôi, ông chắp hai tay vào nhau và cúi đầu chào khi đi ngang qua chúng. Rồi ông tiếp tục đi lên lầu trước khi mở một cánh cửa ẩn bên trong một bức tường màu bạc và đóng nó lại sau lưng.
Thở phào nhẹ nhõm, John hỏi:
– Em nghĩ đó là ai thế?
Philippa nói:
– Thoải mái đi. Có lẽ ông ấy chỉ là một người bạn của cậu Nimrod thôi. Không phải ông ấy mỉm cười với chúng ta sao?
– Em không thấy hơi lạ là người mà chúng ta gặp đầu tiên sau khi đọc cuốn Nghìn lẻ một đêm lại trông giống như một nhân vật trong cuốn sách đó sao. Giống như một vị thần chai ấy.
Philippa bật cười:
– Thần chai? Làm sao anh biết được điều đó chứ? Anh không để ý à, ông ấy đâu có bay ra từ một cái chai nào. Ông ấy đi bộ lên cầu thang mà.
– Nhưng mà ông ấy đội khăn xếp.
Philippa nhún vai:
– Thời buổi này đâu phải ai đội khăn xếp cũng đều có phép thuật. Tuy nhiên, để chắc ăn, anh có thể hỏi xin ông ấy ba điều ước.
John nói:
– Dù ông ấy không phải là thần chai đi nữa, anh nghĩ cậu Nimrod sẽ có nhiều chuyện cần phải giải thích.
Hai đứa trẻ tìm thấy cậu Nimrod trong phòng ăn, nơi một cái bàn đã được dọn sẵn với một tá đĩa đồ ăn khác nhau, bao gồm nguyên một con ngỗng quay, một miếng thịt sườn nai, thịt lợn muối chiên, một miếng đùi cừu, các món rau, pho mát, trái cây, rượu và Coca Cola. Có vẻ cậu Nimrod cũng đang đợi hai đứa trẻ, bởi vì bàn ăn được dọn sẵn cho ba người, và ông đang hí hoáy xẻ con ngỗng quay.
Cậu Nimrod vui vẻ nói:
– A, hai cháu đây rồi. Vừa đúng lúc cho bữa ăn tối. Tự phục vụ đi nhé.
Ông xua đi đợt câu hỏi dồn dập đầu tiên mà hai đứa trẻ đang định hỏi bằng một cái phất tay, và ít nhất trong vòng vài phút, tất cả ý định thẩm vấn cậu Nimrod về cuốn sách kỳ lạ và người đàn ông còn kỳ lạ hơn trên cầu thang đã biến mất khỏi đầu hai đứa trẻ khi chúng nhận ra mình đang đói ngấu cỡ nào. Nhanh chóng ngồi xuống ghế, John và Philippa bắt đầu chất thức ăn lên đĩa của mình.
Vừa nhai miếng thịt lợn muối, Philippa vừa kể:
– Tụi cháu mới gặp một người đàn ông kỳ lạ mặc toàn đồ trắng. Đội cả một cái khăn xếp nữa.
John hỏi:
– Ông ấy có phải là một hồn ma không?
– Hồn ma? Ồ không, không phải trong cái nhà này. Có cho vàng lũ ranh đó cũng không dám. Không, đó không phải là một hồn ma. Đó là anh Rakshasas, đến từ Ấn Độ. Và anh ấy sẽ tham gia với chúng ta lần này. Chắc mới nãy các cháu làm anh ấy sợ lắm.
John chau mày hỏi:
– Tụi cháu làm ông ấy sợ hả? Còn tụi cháu thì sao? Ông ấy làm tụi cháu sợ gần chết ấy chứ.
– Anh Rakshasas mà nghe cháu nói vậy thì chắc anh ấy buồn lắm đấy, John. Thật sự anh ấy là một người rất hiền. Thậm chí còn không dám hù một con ngỗng nữa là.
Cậu Nimrod ngần ngừ một lát rồi bỏ nguyên một miếng ức ngỗng lớn vào miệng và nói:
– Tất nhiên có hù con ngỗng này cũng chẳng được gì, bởi vì nó đã chết mất tiêu rồi. Nhưng chắc các cháu hiểu ý ta, đúng không?
Philippa nói:
– Anh John nói quá thôi. Ông Rakshasas bạn cậu thật ra không có vẻ gì đáng sợ cả. Chỉ có điều, trông ông ấy nhìn hơi bí hiểm một chút.
Cậu Nimrod nói:
– Bình tĩnh. Cứ từ từ. Cậu đã nói sẽ kể cho các cháu nghe những sự thật của cuộc sống, và cậu sẽ giữ lời hứa.
Ông Groanin bước vào phòng, cầm theo một cái bánh xốp kem khổng lồ trên cánh tay duy nhất của ông. Cậu Nimrod vui vẻ nói:
– Nhìn xem. Cậu đã rất khó nhọc để trình làng bữa tiệc linh đình này…
Ông Groanin thở khì một tiếng khinh khỉnh và đặt cái bánh lên bàn. Ông lầm bầm:
– Ông ấy nói “khó nhọc” cơ đấy. Đúng là buồn cười.
Cậu Nimrod vẫn tiếp tục nói:
– … cho nên việc tối thiểu mà các cháu có thể làm là thưởng thức hết lòng để cho công bằng với bữa tiệc tuyệt diệu này. À mà anh mới nói về khó nhọc gì thế nhỉ, anh Groanin?
– Không khó nhọc gì hết, thưa ông. Mọi người còn cần gì không?
– Không. Cám ơn anh.
Lấy nĩa xâu một miếng thịt lợn lớn cho vào cái đĩa vốn đã đầy ắp của mình, cậu Nimrod giục:
– Hai đứa ăn đi chứ. Không nói gì nữa cho đến khi chúng ta đã no căng bụng đấy nhé.
Ba mươi phút sau, cậu Nimrod cởi nút áo khoác đỏ, kiểm tra thời gian trên cái đồng hồ đeo tay bằng vàng, tự rót cho mình một ly rượu Burgundy lớn nữa, châm một điếu xì-gà khổng lồ, và rồi ngả người xuống cái ghế bành kêu ken két của mình. Ông nhận xét:
– Đúng là một bữa ăn tuyệt vời! Sao? Các cháu thấy thế nào?
John đồng ý:
– Tuyệt vời.
Một tiếng gõ cửa vang lên. Ông Rakshasas đi vào trong phòng ăn và cúi đầu chào một cách trang trọng. Ông nói:
– Một trăm ngàn lời chào mừng đến con cháu của đèn. Cầu cho các cháu đạt được tất cả điều ước của mình ngoại trừ một điều, để vẫn còn một cái gì đó cần phấn đấu đạt được. Và cầu cho ngày đau buồn nhất trong tương lai của các cháu sẽ không tệ hơn ngày hạnh phúc nhất trong quá khứ của các cháu.
Ông Rakshasas phát âm bằng chất giọng Ireland.
Trông thấy chân mày John và Philippa nhướn cao vì ngạc nhiên, cậu Nimrod nhanh chóng giải thích:
– Anh Rakshasas sống một mình nhiều năm, và anh ấy học tiếng Anh từ chương trình tivi của Ireland.
Ông Rakshasas gật đầu một cách nghiêm trang và nói:
– Cầu cho những kẻ thù của nước Ireland không bao giờ được ăn bánh mì hay uống rượu whisky, và bị khổ sở vì ngứa ngáy mà không được gãi.
Giờ đây khi đã thấy ông Rakshasas trong ánh sáng rõ hơn, cặp sinh đôi nhận ra ông không đến nỗi đáng sợ như chúng tưởng ban đầu. Ông vận áo jacket trắng cài nút đến tận cổ, quần dài trắng, đi đôi dép trắng và đội khăn xếp trắng với một viên ngọc trai trắng hình giọt lệ treo ngay trước trán. Một bộ râu dài rối bù cùng hàng ria mép cũng trắng xóa như cái khăn xếp hoàn chỉnh vẻ bề ngoài kỳ lạ của ông. Đôi mắt màu nâu của ông nhìn phúc hậu và đang mỉm cười với hai đứa trẻ, tuy nhiên Philippa có cảm giác chúng che giấu một bi kịch khủng khiếp từng xảy ra cho ông Rakshasas. Ông ngồi xuống chiếc ghế bọc da bên cạnh lò sưởi, gần đến nỗi cặp sinh đôi sợ ông sẽ bốc cháy bất cứ lúc nào, và hơ ấm đôi bàn tay dài, gầy gò của mình trước ngọn lửa vài phút trước khi châm một ống điếu.
Cậu Nimrod nói:
– Anh Rakshasas, anh luôn xuất hiện rất đúng lúc. Tôi vừa định nói cho cháu trai và cháu gái của tôi nghe về những món quà của chúng đây.
Trái tim John nhảy lồng lên trong ngực như một con cá hồi hoang dã. Một món quà, và hôm nay thậm chí không phải Giáng Sinh hay sinh nhật của cậu. Nhưng Philippa thì lờ mờ hiểu được món quà mà cậu Nimrod đang nói đến là gì, và bắt đầu lo lắng rằng điều này có thể làm cô trở thành một con mọt sách lập dị.
Cái đồng hồ quả lắc to để đứng, vốn đều đặn báo giờ suốt bữa ăn tối như một con dao gõ trên bàn phím dương cầm bỗng thình lình ngừng lại, tạo một sự im ắng gần như ngạt thở. Với cặp sinh đôi, nó dường như đánh dấu khoảnh khắc cuộc sống cũ của chúng kết thúc và một cuộc đời mới sắp sửa bắt đầu.
Cậu Nimrod nói:
– Bây giờ, ta nghĩ tốt nhất là ta nói và các cháu chỉ cần im lặng lắng nghe. Bởi vì sẽ có rất nhiều thứ hai đứa cần suy nghĩ. Có lẽ tôi nên bắt đầu từ đầu, phải không anh Rakshasas?
Ông Rakshasas chậm chạp trả lời giữa hai cú rít thuốc từ ống điếu của mình:
– Ờ. Có lẽ kể toàn bộ câu chuyện là tốt nhất. “Một người phụ nữ Tyrone không bao giờ mua một con thỏ không đầu vì sợ đó là một con mèo”, người ta vẫn nói thế.
Cậu Nimrod nói:
– Tất cả những gì ta sắp nói với các cháu đều là sự thật. Sẽ có nhiều chuyện làm các cháu kinh ngạc, hay thậm chí là không tin, và ta muốn các cháu cứ tin ta, và tạm thời nén sự không tin tưởng của mình lại, như thể các cháu đang ở trong rạp xem một bộ phim viễn tưởng xa vời nào đó.
Vẻ mặt nghĩ ngợi, cậu Nimrod rít một hơi thuốc dài và một cụm khói lớn thoát khỏi miệng ông. Ông tiếp tục:
– Bất cứ người có hiểu biết nào cũng sẽ nói với các cháu là có ba dạng sinh vật thông minh trong vũ trụ này. Thứ nhất là thiên thần, được tạo ra bởi ánh sáng. Thứ hai là con người, được tạo ra bởi đất. Ta chắc là các cháu xem tivi vẫn thấy các vị cha xứ trong các buổi tang lễ đều nói “Đất trở về đất, cát bụi trở về cát bụi”, đúng không? Đó chính xác là thứ tạo nên một con người. Đất, hay chất carbon nếu các cháu muốn xét trên khía cạnh khoa học. Muốn khoa học hơn nữa thì là carbon với nước. Nhưng nói chung, chúng ta không cần quan tâm đến con người bây giờ. Cái mà chúng ta quan tâm đến hiện giờ là dạng sinh vật thông minh cuối cùng. Đó là những djinn. Những người mà mọi người hay gắn cho cái tên “thần chai”. Ta hy vọng không có họ hàng nào của mình sử dụng cái từ “thần chai”[13]. Đó là từ dành cho phim ảnh, hay cho những vở kịch câm Giáng sinh, chứ không phải cho những người như ta và các cháu. Từ đúng là “djinn” và djinn được tạo ra bởi lửa. Đúng thế, chính là lửa.
[13] Như cậu Nimrod đã giải thích, djinn không ưa từ thần chai - genie. Vì lý do đó, danh từ số ít của từ djinn là djinni cũng bị ghét (vì nó phát âm giống như từ genie). Cho nên, trong giới djinn với nhau, từ djinn được sử dụng cho cả danh từ số ít và số nhiều.
Cậu Nimrod nhả ra thêm vài cụm khói xì-gà như muốn nhấn mạnh điểm này.
Philippa hỏi:
– Cậu đang nói đùa phải không?
Cậu Nimrod khẳng định:
– Ta có thể bảo đảm với cháu là ta hoàn toàn nghiêm chỉnh. Có rất nhiều tộc djinn. Chúng ta có thể mất cả đêm để mô tả về họ, đúng không anh Rakshasas?
– Ờ, chính xác thế.
– Nhưng các cháu, ta, mẹ các cháu và anh Rakshasas đây rất may mắn được là djinn của bộ tộc có tiếng nhất. Tộc Marid. Tuy có số người ít nhất, nhưng chúng ta lại là bộ tộc mạnh nhất.
Và cậu Nimrod bật cười:
– Đó, ta đã nói rồi đó. “Djinn đã ra khỏi chai”, như người ta thường nói. Chắc là các cháu đã nghe cách nói đó rồi, đúng không? Ta dám nói là các cháu chưa bao giờ dành một giây nào suy nghĩ thử chuyện này có liên quan gì đến hai đứa trẻ như các cháu không. Và ta có mặt ở đây là để bảo đảm với các cháu là nó có liên quan đấy. Bởi vì các cháu đều là hậu duệ của thần đèn.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten