I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Nimrod
ăng qua cổng đến của phi trường Heathrow, London, cặp sinh đôi không mấy khó khăn tìm ra cậu Nimrod trong dòng người đến đón người quen vừa rời khỏi chuyến bay từ New York của British Airways. Ông mặc bộ đồ đỏ với cái cà vạt đỏ có những ngôi sao vàng y chang như trong giấc mơ của hai anh em. Giữa đám đông những người ăn mặc bình thường tại Heathrow, ông nổi bật lên như một trái dâu đỏ tươi bên trên một cái bánh xốp. Giờ gặp lại cậu Nimrod, hai anh em thấy ông ngoài đời có lẽ hơi đáng sợ hơn hai anh em đã nhớ trong mơ. Nói đúng ra, trông ông như thể diễn viên trên sân khấu Anh quốc, sắm vai vị bạo chúa nào đó trong một vở kịch của William Shakespeare. Nhận ra hai người cháu của mình, ông cất tiếng gọi:
– Chà, ôi Đèn ơi, cuối cùng chúng cũng đã đến.
Giọng ông ầm ầm vang vọng khắp sảnh chờ, rõ và lớn như thể ông đang cầm một cái micro trên tay chứ không phải một điếu xì-gà to cộ như một cái kính viễn vọng loại nhỏ. Có vẻ ông không quan tâm lắm đến việc ai nghe tiếng ông gọi, và trên thực tế, cách đó một mét rưỡi, hai cô gái đỏng đảnh bên trong một hiệu bán báo ở phía bên kia sảnh chờ quay ngoắt lại, tưởng ai đó đang nói chuyện với họ. ông nói tiếp:
– Và nhìn xem, các cháu lớn nhanh thật. Cả hai đứa hình như đều cao hơn hẳn so với lần cuối chúng ta gặp nhau.
John tự hào tuyên bố:
– Chính xác là cao lên gần bốn phân từ sau khi tụi cháu nhổ răng khôn.
– Đến gần bốn phân cơ à? Chà, cậu không ngạc nhiên đâu. Tất cả mọi thứ đều to lớn hơn bình thường ở New York, không đúng sao? Nhà cửa, xe cộ, bánh sandwich, con người, mọi thứ. Sao các cháu lại ngoại lệ được chứ?
Đưa điếu xì-gà khổng lồ lên miệng ngậm, cậu Nimrod đặt hai bàn tay to lớn đeo đầy nhẫn vàng lên trên cái xe đẩy chứa hành lý của cặp sinh đôi và hỏi:
– Chỉ có chừng này thôi à? Cậu cứ nghĩ các cháu sẽ mang theo ít nhất nửa tá va li, thế mới đúng là con của bà chị cậu chứ.
John nói:
– Đây là tất cả ạ.
– Vậy à? Vậy thì chúng ta đi tìm Groanin với cái xe đi là vừa.
Nói rồi cậu Nimrod đẩy xe hành lý đi trước dẫn đường. Ngáp dài như những con mèo lười, cặp sinh đôi đi theo ông ra bên ngoài phi trường Heathrow. Bây giờ là 7 giờ 30 sáng, và người chúng khẽ run vì cái lạnh thấu xương của một buổi sáng mùa hè nước Anh.
Philippa dò hỏi:
– Mới nãy cậu nói “lần cuối chúng ta gặp nhau”. Ý cậu là lúc tụi cháu mới sinh ra, hay là trong giấc mơ của tụi cháu tuần trước – giấc mơ mà cậu xuất hiện trong đó?
Cậu Nimrod mỉm cười:
– Thật à?
John nói:
– Lúc đó cậu cũng mặc bộ đồ đỏ này. Và cậu nói cậu có chuyện gấp cần sự giúp đỡ của tụi cháu.
Cậu Nimrod nói:
– Cứ từ từ. Chúng ta có nhiều thời gian mà. Chỉ tiếc là chúng ta không gặp nhau mấy trong suốt mười năm qua. Philippa thăm dò:
– Mẹ chẳng bao giờ nói cho tụi cháu biết lý do tại sao cả.
– Hử? Chị ấy không nói gì à?
– Không. Hoàn toàn không nói gì.
Nimrod nhăn mặt:
– Cậu chỉ có thể nói “Ồ” mà thôi. Chậc, mẹ các cháu là thế. Chị ấy luôn cảm thấy không thoải mái khi nói về chuyện của chúng ta.
John hỏi:
– Nhưng là chuyện gì cơ?
– Trước tiên phải tìm xe của chúng ta cái đã. Chà, ba chúng ta sẽ có một chuyến phiêu lưu tuyệt vời. Đây sẽ là một mùa hè thú vị nhất. Cậu đã luôn mong chờ ngày này. Ngay từ khi các cháu mới sinh ra.
Giọng cậu Nimrod sôi nổi, hệt một lon nước có ga đã được lắc mạnh chứ không chỉ khuấy lên:
– Dĩ nhiên sự hợp tác của chúng ta cũng có thể có mặt nguy hiểm của nó, nhưng bất cứ chuyến phiêu lưu thật sự nào cũng phải có ít nhất một yếu tố liều lĩnh, đúng không nào? Dù gì đó cũng là cách duy nhất để chúng ta có thể tự thách thức bản thân và trở thành những người mạnh mẽ. Đi qua nghịch cảnh. Còn bây giờ, không biết Groanin với cái xe chết tiệt đâu rồi nhỉ?
Trong khi cậu Nimrod nheo mắt nhìn dọc theo con đường tìm kiếm, John và Philippa liếc nhìn nhau với đôi mắt mở to như muốn hỏi “có phải cậu ấy mới nói đến nguy hiểm không vậy?”
Cậu Nimrod lầm bầm:
– Tệ thật, hôm nay cậu mang lộn kính rồi.
John chú ý đến một chiếc xe Rolls-Royce khổng lồ sơn hai màu nâu sẫm và bạc, đậu cách họ chừng 45 mét. Đứng kế bên nó, một người đàn ông dường như đang vẫy gọi họ như điên. Cậu hỏi:
– Có phải ở đó không?
Cậu Nimrod đưa mắt nhìn theo hướng tay John chỉ. Đi về phía chiếc xe, ông la lớn:
– A, anh ấy đây rồi. Vừa đúng lúc.
Đến gần chiếc Rolls-Royce, hai anh em nhận ra tài xế – một người đàn ông trông như một cái thây, béo tốt, cao ráo mang vét xám và một cái mũ lưỡi trai đội trên cái đầu trọc – chỉ có một tay. Với cặp sinh đôi, đây là một trong những điều làm chúng tò mò nhất, vì cả hai đứa trước đây đều cho rằng người ta cần đến hai tay để có thể lái bất cứ cái xe nào, chứ đừng nói gì đến một chiếc Rolls-Royce.
Cậu Nimrod giới thiệu:
– Đây là anh Groanin.
Ông Groanin lầm bầm chào lại một tiếng rồi bắt đầu sắp hành lý của hai đứa trẻ vào trong cái thùng xe to đùng. Với một giọng nói như đưa đám, ông giải thích:
– Cảnh sát giao thông đã buộc tôi phải dời xe đi chỗ khác. Ý tôi là, tôi bị buộc phải dời xe đi chỗ khác. Cho nên tôi đã phải lái xe vòng vòng cho đến khi tôi thấy mọi người đứng đây. Tôi xin lỗi nếu đã gây ra bất cứ phiền phức nào cho mọi người, dù có lẽ là chẳng có phiền phức nào hết.
Vừa đẩy cặp sinh đôi về phía cửa sau, cậu Nimrod vừa nói:
– Anh lúc nào cũng có lý do chính đáng cả, anh Groanin.
– Cám ơn ông.
Cậu Nimrod quay sang hai đứa trẻ và nói:
– Chắc hai cháu cũng thấy, anh Groanin đây không chỉ bẳn tính mà còn chỉ có một tay. Có lẽ các cháu sẽ nghĩ anh ấy thật không may mắn, tuy nhiên điều đó không ngăn nổi anh ấy trở thành một tài xế tuyệt vời. Cậu có thể bảo đảm với các cháu rằng, chúng ta có thể hoàn toàn an tâm khi ngồi sau tay lái của anh ấy.
– Cám ơn ông. Ông quá khen.
Chỉ tay vào cái bánh lái có gắn một nút bấm to ở trên, cậu Nimrod nói thêm:
– Các cháu thấy đó, cái xe đã được chỉnh sửa lại để người một tay cũng có thể lái nó.
Khi họ cuối cùng cũng ở bên trong chiếc Rolls-Royce và xe bắt đầu chạy về nhà cậu Nimrod, cậu Nimrod đốt lại điếu xì-gà cháy dở và thở ra một cụm khói màu xanh lớn đến nỗi cặp sinh đôi phải tự hỏi liệu có một cái lỗ nào trên ống bô xe hay không. Khói thuốc tiếp tục tuôn ra từ hai lỗ mũi phập phồng của cậu Nimrod, và rồi thình lình ông nhận ra cặp sinh đôi đang nhìn chăm chăm điếu thuốc xì-gà. Ông nhìn nó, rồi quay sang nhìn hai anh em với vẻ mặt của một người tin rằng mình vừa phạm một sai lầm lớn. Ông nói:
– Ôi, cậu quên mất. Các cháu là người Mỹ, đúng không? Cho cậu xin lỗi cả hai nhé. Cậu không nghĩ đến chuyện các cháu không thích xì-gà.
Philippa nói:
– Tụi cháu không phiền gì với mùi xì-gà đâu.
– À, chắc là tại mẹ các cháu phải không? Chị ấy vốn rất mê xì-gà mà.
– Mẹ cháu ấy à? Cậu đùa phải không?
– Không, cậu nói thật đấy. Chị ấy thường hút rất nhiều xì-gà mà.
Trong khi cậu Nimrod hùng hồn nói về những đề tài mình yêu thích, chiếc Rolls-Royce lướt nhẹ dọc theo những con đường của London như một tấm thảm thần có chân, và Philippa dõi mắt ra ngoài cửa kính xe nhuộm màu để quan sát thành phố lần đầu tiên. Dường như London trải rộng hơn New York, vì bầu trời có một không gian riêng của nó chứ không phải chia sẻ cùng các tòa nhà chọc trời. Cảm giác đầu tiên của cô khi nhìn thấy những tòa nhà là sự nhẹ nhõm vì cô sẽ không phải leo quá nhiều tầng cầu thang. Philippa thích tất cả các khu vườn nhỏ xinh và những hàng cây dọc đường. Cô gần như reo lên khi lần đầu tiên thấy một chiếc xe buýt màu đỏ và một chiếc taxi màu đen.
John quan tâm đến chiếc xe hơn là thành phố. Cậu chưa bao giờ ngồi bên trong một chiếc Rolls-Royce, và với những cái ghế bọc da màu đỏ, lớp thảm dày và cái bàn làm bằng gỗ cây óc chó, nó làm cậu liên tưởng đến phòng làm việc của cha mình ở New York. Hẳn nhiên chiếc xe cũng êm kinh khủng, ngay cả khi đang di chuyển. Cậu nói:
– Cháu thích cái xe của cậu, cậu Nimrod.
Cậu Nimrod mỉm cười:
– Cháu tinh mắt lắm, cháu trai của ta. Chất lượng vẫn còn nguyên như mới, ngay cả sau khi người ta đã quên hẳn về giá cả và tên công ty sản xuất ra nó. Cậu mua lại được chiếc xe này từ một anh bạn đạo diễn phim có cô vợ mắc chứng bệnh cứ thấy màu đỏ lại táy máy tay chân ăn cắp đồ. Cho nên, đáng tiếc cho anh ấy, anh ấy đành phải nhượng lại cái xe cho cậu.
John hỏi:
– Cậu Nimrod nè, bộ ở Anh ai cũng nói chuyện như cậu à?
– Thật sự thì không đâu. Người Hà Lan và người Đức mới là những người nói tiếng Anh giỏi nhất. Chứ còn bản thân người Anh á, họ nói một thứ tiếng Anh rất lộn xộn, không có đầu mà cũng chẳng có đuôi rõ ràng gì. Giống như một mớ khoai tây nghiền mà họ đổ vào trong đĩa của cháu và cho rằng cháu sẽ hiểu ấy. Đặc biệt là ở khu vực phía Bắc nước Anh…
Đến đây cậu Nimrod dường như cố tình nói lớn để ông Groanin nghe:
– … ngôn ngữ ở đó đặc biệt chẳng có hình thù gì cả.
Ông Groanin khẽ “hừ” một tiếng, như thể ông nhận ra lời nhận xét đó đang nhắm vào mình.
Cậu Nimrod sống tại căn nhà số 7 ở khu Stanhope, đi vào từ đường Bayswater. Nó nằm ngay kế bên khu vườn Kensington. Từ cửa sổ xe, cậu Nimrod chỉ về phía khu vườn và nói:
– Có một bức tượng Peter Pan ở đâu đó trong ấy.
Và với giọng giễu cợt, ông nói thêm:
– “Cậu bé từ chối lớn lên”. Đừng bao giờ tin tưởng một đứa bé cứ thích làm một đứa bé mãi mãi. Ước muốn đó quái gở y như việc nó không thích thịt, hoặc sôcôla, hoặc sở thú, hoặc rạp xiếc, hoặc khu vui chơi, hoặc những chiếc xe chạy nhanh, hoặc Giáng sinh, hoặc ngày sinh nhật. Các cháu có biết chúng ta gọi một đứa trẻ không thích tất cả những điều đó là gì không?
Philippa suy nghĩ trong mấy giây rồi hỏi:
– Ngu ngốc?
– Gần đúng, nhưng chưa phải là câu trả lời chính xác. Một đứa con nít. Đó là cái mà chúng ta gọi một đứa bé không thích tất cả những điều đó. Một đứa con nít.
Mặt cậu Nimrod nhăn nhó với vẻ kinh tởm.
– Sữa, sữa, sữa, đó là tất cả những gì chúng nghĩ tới. Ta thật sự không thể chịu được con nít. Chỉ cần nghĩ đến lũ trọc lóc bé tẹo đó là ta đã đủ muốn bệnh rồi. Lúc nào cũng phàm ăn, ích kỷ và những nỗi kinh hoàng khó kiềm chế.
Vốn cũng thích trẻ con, Philippa lên tiếng:
– Nhưng cậu Nimrod, không phải cậu cũng từng là một đứa con nít sao?
Cậu Nimrod run người thấy rõ:
– Đừng nhắc ta nhớ đến chuyện đó. Nó ám ảnh từng giây phút mơ màng vẩn vơ của ta. Y như bóng ma không mời của Banquo ấy.
– Ý cậu là, cậu nhớ chuyện lúc cậu còn là một đứa con nít à?
– Nhớ chứ. Nhớ đến từng đĩa bột, từng cái tã ướt.
– Sao cậu nhớ hay vậy?
– Đây là một điều đặc biệt đối với bên họ ngoại của các cháu. Càng lớn, chúng ta càng nhớ rõ tất cả những chi tiết khủng khiếp về thời thơ ấu của mình. Ngày mất, ông của cậu nói với cậu rằng ông vừa nhớ ra khoảnh khắc ông được sinh ra. Biết đâu được, có khi chính cú sốc với cái ký ức đặc biệt đó lại làm ông đứng tim mà chết cũng nên.
Philippa nhận xét:
– Ghê quá.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Chính xác thế. Ghê đến một trăm bốn mươi phần trăm ấy chứ.
Philippa lịch sự mỉm cười với cậu mình, dù rằng trong đầu, cô tự hỏi không biết có phải sự ác cảm với trẻ con của cậu Nimrod là lý do khiến cô và John chỉ gặp ông đúng một lần trước đây khi hai đứa còn nhỏ không.
Chiếc Rolls-Royce đỗ lại bên ngoài một tòa nhà màu trắng to lớn. Với một mái ngói theo phong cách của những lâu đài cổ và vài tòa tháp, nó nhìn y hệt một pháo đài nhỏ vừa được trang hoàng lại. Đẩy hai đứa trẻ vào bên trong lãnh địa ma thuật của mình, cậu Nimrod tuyên bố:
– Chào mừng các cháu đến thăm nhà cậu. Hãy tự do bước vào và hãy chắc chắn rằng các cháu sẽ để lại một chút hạnh phúc mà các cháu mang theo đến đây.
John và Philippa, vốn không quen lắm với những câu chào hỏi trang trọng như vậy, đáp rằng chúng sẽ làm vậy.
Tòa nhà có vẻ lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Và nó im ắng một cách đáng kinh ngạc cho dù chỉ cách một con đường đông đúc chừng vài mét. Kiến trúc nội thất bên trong căn nhà là sự kết hợp của nhiều phong cách khác nhau. Phần lâu đời nhất của căn nhà mang phong cách thời Trung cổ với những bức tường ốp gỗ, những tấm thảm phai màu, sàn gỗ mun, và những lò sưởi kiểu Pháp được trang trí bởi những cái đầu tượng chạm khắc mà cậu Nimrod bảo là của các vị thần La Mã. Còn ở bên trong tòa tháp một nửa xây bằng gỗ, một con kỳ nhông gỗ khổng lồ bò dọc theo một cái cầu thang cũng bằng gỗ, trên đỉnh là tượng một người Ả Rập di cư bằng gỗ sồi bóng loáng đang mỉm cười, trên tay cầm một cái đèn gas bằng đồng cổ kính soi lối đi với một ánh lửa xanh sáng rực. Tuy nhiên phần lớn căn nhà nhìn có vẻ hiện đại, chỉ khoảng chừng hai hoặc ba trăm năm tuổi với đầy rẫy những thủ thuật kiến trúc trong việc sắp đặt những tấm gương, những cái trần nhà nhìn giống như bầu trời mùa hè, những kệ sách đồng thời là những cánh cửa, và, trên những bức tường được che phủ bởi một loại giấy dán tường kỳ lạ màu vàng ánh bạc giống như một tấm vàng trắng xỉn màu, có những cánh cửa mà hoàn toàn không phải là cửa.
Hầu hết các căn phòng đều được trang trí bằng các món đồ Ai Cập, áo giáp đồng, kỷ niệm chương của những chuyến đi săn, trứng đà điểu. Tất cả ghế ngồi và sofa đều được bọc vải đỏ. Dường như đó là màu yêu thích nhất của cậu Nimrod. Ánh sáng từ các ngọn lửa bập bùng cháy trong tất cả các lò sưởi, cũng như từ các chân nến to đùng và các cây đèn nến bằng bạc khổng lồ, vài cái trong số đó có đến hàng tá ngọn nến bằng sáp ong, dễ làm người ta tưởng lầm là đang ban đêm cho dù vẫn đương buổi sáng. Phần lớn các bức tranh trong nhà đều là ảnh khỏa thân, nhưng theo Philippa, chỉ có một số ít người trông hấp dẫn, còn những người khác đáng lẽ nên giảm đi một vài cân rồi hẵng cho người ta vẽ chân dung. Ở những chỗ khác, những hộp đựng xì-gà được trang trí lộng lẫy chứa đầy các loại xì-gà hảo hạng nhất, đứng chen chân với những đồ thủy tinh quý giá, những chiếc bật lửa kiểu cổ, và những chiếc đèn dầu cổ của La Mã hay Etruscan.
Một thư viện với hàng trăm đầu sách có vẻ là nơi cậu Nimrod thấy thoải mái nhất. Một chiếc bàn bằng gỗ mun to lớn với chân sư tử và một cái ghế mạ vàng nằm ở vị trí trang trọng nhất trong phòng. Cậu Nimrod tự hào cho biết đây chính là bộ bàn ghế mà vua Solomon vĩ đại đã từng sử dụng. John hỏi:
– Vậy chắc nó có giá lắm cậu nhỉ?
– Có giá? Ý cháu là có giá về mặt tiền bạc ấy à?
– Vâng. Vì cháu nghe nói vua Solomon giàu kinh khủng mà.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Đó là một quan niệm sai lầm mà ai cũng mắc phải.
Philippa hỏi:
– Nhưng chẳng phải ông ấy có những mỏ kim cương của riêng mình sao?
John tán thành:
– Đúng rồi. “Những Cái Mỏ Của Vua Solomon”. Chắc cậu có nghe về chuyện đó.
Cậu Nimrod mở một ngăn kéo trên bàn và lấy ra một quyển sách lớn. Đặt nó lên trên mặt bàn, ông tự hào bảo John:
– Cháu đọc cuốn sách này đi.
– Cháu đâu có đọc được. Nó viết bằng loại chữ cổ nào đó lạ quá.
– À, phải rồi. Ta quên mất cả hai đứa chưa được dạy gì nhiều. Thế này nhé, vua Solomon vốn cũng gặp đủ loại rắc rối với thuộc hạ. Cho nên ông ấy làm một quyển nhật ký, trong đó ghi lại tất cả những cách mà thuộc hạ của ông làm ông bực mình. Và, vì là một người có óc hài hước, ông lão Solomon ấy đặt tên cho quyển nhật ký là Quyển sách lớn của những lời than vãn[9]. Các cháu thấy không? Đó có thể là kết quả của một sự biên dịch sai lầm, hoặc là ai đó nắm những thông tin không chính xác, nhưng thực tế chưa bao giờ có cái được gọi là Những cái mỏ của Vua Solomon[10] cả. Chỉ có một Quyển sách của những lời than vãn. Những lời than vãn của Vua Solomon[11].
[9] Nguyên tác: Big Book of Moans.
[10] King Solomon’s Mines.
[11] King Solomon’s Moans.
Vẫy một ngón tay trỏ to lớn về phía cặp sinh đôi, cậu Nimrod nói:
– Các cháu sẽ học được rất nhiều điều thú vị khi ở đây với cậu. Những điều bổ ích, chứ không phải mấy cái thứ vớ vẩn mà họ dạy các cháu ở trường. Đó là vấn đề đối với trường học thời nay. Tất cả những gì họ quan tâm là tiền bạc và kết quả các kỳ thi. Nhào nặn ra nhân viên nhà băng và kế toán có bằng cấp, như thể thế giới cần thêm những người như thế. Hãy nghe lời khuyên của cậu: Giáo dục là thứ mà các cháu tốt nhất tự mình đưa ra. Nhắc mới nhớ, ta có quà cho các cháu đây.
Cậu Nimrod đi lại tủ sách của mình và lấy ra hai quyển sách được bọc bìa khá đẹp. Đưa cho cặp sinh đôi mỗi đứa một cuốn, ông nói:
– Đây là một trong những quyển sách vĩ đại nhất của con người. Đêm Ả Rập: Nghìn lẻ một đêm. Chuyện công chúa Scheherazade làm thế nào để làm hài lòng một ông vua tàn bạo, người đe dọa sẽ giết nàng cũng như tất cả các người vợ khác của ông nếu như ông đâm chán với những câu chuyện của nàng. Các cháu đọc nhanh lên nhé, rồi nói cho ta biết hai đứa nghĩ gì về nó.
Lật nhanh cuốn sách, John hỏi:
– Đọc nhanh hả? Nhưng nó có đến hơn ngàn trang. Chính xác là một ngàn lẻ một trang. Cháu mà đọc hết cuốn sách này chắc hết cả năm quá. Có khi hết cả năm sau nữa cũng không biết đã xong chưa.
Philippa đặt cuốn sách bọc da dày cộm trên lòng bàn tay và thử đoán trọng lượng của nó. Cô ham đọc sách hơn John rất nhiều, nhưng ngay cả cô, người đã đọc hết cuốn Oliver Twist của Charles Dickens, cũng bị choáng trước kích thước của cuốn sách mà cô phải đọc lần này. Cô nói:
– Cuốn sách này nặng chừng hơn hai kí. Đang đọc cái này mà lỡ ngủ gục thì có thể bị thương nặng chứ chẳng chơi.
Cậu Nimrod nói:
– Dù sao thì ta vẫn muốn các cháu đọc hết nó. Còn bây giờ để ta dẫn các cháu đến phòng các cháu.
Cặp sinh đôi được xếp ở tại một tòa tháp cổ, trong hai căn phòng lớn hình thất giác được ngăn cách bởi một phòng tắm thiết kế theo phong cách Art Deco được viền bằng đá mã não và đồng thiếc Nga.
Cậu Nimrod nói:
– Đảm bảo các cháu sẽ thấy thoải mái trong những căn phòng này. Tuy nhiên, trong trường hợp các cháu muốn đi khám phá khắp tòa nhà, hãy nhớ là nó rất cũ. Đặc biệt là ở khu này. Và hãy nhớ chúng ta đang ở Anh, và Anh không giống như Mỹ. Lối sống ở đây không phải là lối sống mà các cháu đã quen thuộc, cho nên có thể một vài thứ có vẻ hơi kỳ lạ với các cháu.
Ông lắc đầu:
– Nếu bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra, hãy đừng quá hoảng sợ. Tòa nhà này khá lành đấy…
John và Philippa mỉm cười một cách dũng cảm, cố không tỏ vẻ hoảng sợ. Nhưng thật khó vì những gì cậu Nimrod nói nghe thấy ớn quá.
Cậu Nimrod dẫn hai anh em vào trong một phòng khách nhỏ có một cái ghế sofa và một bộ tivi. Cầm cái điều khiển lên bật tivi, ông nói tiếp:
– Để các cháu thoải mái như ở nhà, cậu đã lắp thêm một bộ tivi ở đây. Các cháu có thể giải trí với nó bất cứ lúc nào. Cậu thì chẳng bao giờ dùng tivi, nhưng theo như cậu biết, trẻ em thời nay hình như không thể sống thiếu nó được.
John đột ngột la lớn và chỉ vào tivi:
– Nhìn kìa.
Trên màn hình là bức ảnh của ông Otis và bà Melody Barstool, cặp vợ chồng đến từ Poughkeepsia ở New York. John hét lên:
– Nhanh lên. Cậu bật nó lên đi. Tụi cháu phải xem cái đó.
Nimrod thốt lên:
– Cậu không biết thói nghiện ti vi là thâm căn cố đế rồi.
– Chắc chắn đó là tin về hai vợ chồng ngồi ở dãy ghế kế bên tụi cháu trên máy bay. Họ đã đột ngột mất tích khi đang bay.
Nở một nụ cười bí hiểm, cậu Nimrod ngồi xuống ghế sofa, bên cạnh cặp sinh đôi. Ông nói:
– Vậy à? Nghe có vẻ thú vị đây. Cậu luôn thích những chuyện kỳ lạ.
Trên tivi, phát thanh viên của đài BBC đang đọc tiếp bản tin:
– Một cuộc tìm kiếm kỹ càng đã được tổ chức ngay trên chuyến bay cũng như tại phi trường London, tuy nhiên người ta vẫn không tìm ra bất cứ điều gì có thể cho biết hai hành khách mất tích đang ở đâu. Cảnh sát tại London và New York đã được báo động vì vấn đề an toàn cho cặp vợ chồng độ tuổi 70 này. Và rồi rạng sáng hôm nay, họ đã xuất hiện lại tại nhà của mình tại Poughkeepsie trong trạng thái sức khỏe hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, họ cũng không thể nào giải thích được sự biến mất của chính mình. Rất nhiều nhân chứng cam đoan họ đã thấy ông bà Barstool lên chiếc máy bay Boeing 747 của hãng hàng không British Airways, cũng như đã nói chuyện với họ trong chuyến bay.
Cậu Nimrod hỏi:
– Cháu nói là họ ngồi kế bên các cháu à?
Philippa trả lời:
– Vâng ạ.
Trên tivi, ông Otis Barstool đang nói với một phóng viên:
– Chúng tôi chỉ vừa ăn xong bữa ăn chính của chuyến bay. Tôi đã dùng món thịt bò, còn Melody dùng món gà. Không ai trong chúng tôi uống rượu cả. Rồi khi tôi vừa mở một cuốn sách ra định đọc, thình lình máy bay gặp một khu vực khí lưu bất ổn. Trước đây chúng tôi không đi máy bay nhiều lắm, và tôi không ngại nói cho anh biết là chúng tôi thật sự rất lo lắng.
Cậu Nimrod bật cười. Giả giọng ông Otis một cách hoàn hảo, ông lặp lại:
– Thật sự rất lo lắng.
Ông Otis kể tiếp:
– Cả hai chúng tôi bắt đầu ước, cầu khẩn rằng phải chi chúng tôi đang ở nhà. Và điều tiếp theo mà tôi biết, là chúng tôi đang ngồi trên cái ghế sofa trong phòng khách nhà chúng tôi như thể chúng tôi chưa bao giờ đi đâu.
Chúng tôi đã ngồi đó cả một lúc lâu, cố gắng giải thích chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, chúng tôi đi đến kết luận là, có thể chúng tôi vừa mới bị khủng hoảng tinh thần, hoặc chỉ vừa nằm mơ. Nhưng rồi ông cảnh sát trưởng đến bấm chuông cửa, và chắc anh cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi đó. Tôi có nghe nói đến chuyện các hãng hàng không làm mất hành lý, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói họ làm mất hai hành khách. Trên thực tế, hãng Hàng không British Airways không có làm mất hành lý của chúng tôi. Chúng hiện đang ở London.
Người phóng viên hỏi:
– Ông bà có nghĩ là, có thể lời cầu khấn của ông bà đã linh nghiệm?
Bà Melody Barstool thừa nhận:
– Tôi thật sự tin rằng đó là lời giải thích hợp lý nhất.
– Vậy ông bà có định khởi kiện hãng Hàng không British Airways không?
– Chúng tôi đã nói chuyện với một luật sư. Nhưng ông ấy nói rằng, việc cả hai chúng tôi đều tin rằng sức mạnh của lời khấn cầu đã giúp chúng tôi rời khỏi chuyến bay có thể ảnh hưởng đến bất cứ kiện cáo nào đối với British Airways. Có vẻ như các hãng hàng không cũng chẳng có trách nhiệm về pháp lý đối với những chuyện như thế này. Họ gọi nó là “Việc Làm của Thượng Đế” mà.
Mắt lấp lánh với vẻ nghi ngờ, cậu Nimrod nghiêng người về phía John và hỏi:
– Nói cho cậu biết đi, chàng trai trẻ, bộ em gái cháu luôn bốc đồng như vậy hả? Quá chân thật và chẳng theo thể thức gì hết.
Không hiểu chẳng theo thể thức nghĩa là gì, nhưng John vẫn bật cười:
– Vâng, em ấy luôn kỳ lạ như thế.
Cậu Nimrod cũng bật cười:
– Philippa, chắc là ông ấy đã nói điều gì đó với cháu. Cho nên cháu mới làm cho ông lão tội nghiệp ấy biến mất như thế.
Tiếng cười vui vẻ của chú vang vọng khắp căn phòng.
– Cháu yêu của cậu, giờ thì cậu đã biết sau này cậu phải cẩn thận như thế nào khi nói chuyện với cháu nếu không muốn kết thúc như ông bà Barstool.
Chẳng hiểu được cậu Nimrod đang nói đùa về chuyện gì, Philippa gượng cười và nói:
– Thích thì hai người cứ cười đi. Nhưng họ là một cặp rất dễ thương, và cháu mừng là họ không bị sao cả.
John nói:
– Anh thì nghĩ lỗi là do món gà người ta phục vụ trên máy bay. Mùi vị nó kỳ kỳ thế nào ấy.
Philippa bảo:
– Đó là vì anh ăn gà chung với thịt bò thôi.
Cậu Nimrod hỏi:
– Nhắc đến thức ăn mới nhớ, hai cháu đói bụng chưa?
John thú nhận:
– Đói cào cả ruột.
– Tốt. Vậy thì ta sẽ nấu cho hai đứa một bữa ăn sáng kiểu Anh thịnh soạn. Nó cũng tương tự bữa sáng kiểu Mỹ thôi, nhưng sẽ có ba sự khác biệt chính: món trứng chiên sẽ để bên phần đĩa phía Đông chứ không phải phía Tây; món thịt nướng sẽ có vị của thịt thay vì vị của một miếng da khô lột ra từ gót chân của một phu xe kéo làm việc quá sức, và món cà chua sẽ được phục vụ nguyên chất không pha trộn thêm bất cứ nguyên liệu nào khác, nếu không tất cả sẽ hỏng bét.
Sau bữa ăn sáng ngon lành đúng như cậu Nimrod đã cam đoan, Philippa quay lại đề tài về ông bà Barstool. Cô hỏi:
– Làm thế nào mà hai ông bà lão có thể tự nhiên biến mất ngay trong một chuyến bay được chứ? Ý cháu là, chắc phải có nhầm lẫn ở đâu đó. Chứ những chuyện như thế này đâu có thể xảy ra được.
Cậu Nimrod nói:
– Nhưng mà nó đã xảy ra rồi đấy thôi. Nếu như chúng ta có thể tin được bản tin tivi.
Ông gật gù cười. Châm lửa mồi một điếu xì-gà, ông nói tiếp:
– Đúng là đã đến lúc chúng ta cần phải cẩn thận với điều ước của mình.
Philippa hỏi:
– Gì cơ?
Cậu Nimrod đứng dậy tuyên bố:
– Ý cậu là, đã đến lúc chúng ta cần phải đi rửa chén bát. Anh Groanin đã có đủ thứ chuyện phải lo trong nhà rồi, chúng ta không thể làm phiền anh ấy thêm nữa. Và nếu chúng ta để chén bát lại cho anh ấy rửa, thể nào anh ấy cũng cằn nhằn cả ngày cho xem. Tuy là người phục vụ chỉ có một tay, nhưng không có nghĩa anh ấy hài lòng với bất cứ công việc nào bị buộc phải làm đâu nhé. Cậu vẫn luôn nói cái tên “Groanin” đúng là phù hợp với cái tính hay cằn nhằn của anh ấy mà[12].
Sau khi đã dọn dẹp xong đống chén dĩa, họ quay lại thư viện và sưởi ấm người trước lò sưởi. Trong khi cậu Nimrod châm tiếp một điếu xì-gà khác, Philippa đưa mắt nhìn những quyển sách trên kệ. Cô chú ý thấy có đến vài tá bản dịch khác nhau của một cuốn sách về chơi bài cùng những trò chơi cờ bạc khác được viết bởi một người tên Hoyle, và một bộ sách năm mươi tập bọc da về một thứ được gọi là Những quy luật Baghdad.
[12] Groan (tiếng Anh) có nghĩa là cằn nhằn rên rỉ.
Philippa hỏi:
– Những quy luật Baghdad là gì vậy cậu?
Cậu Nimrod trả lời một cách mơ hồ:
– Đó là những quy luật về nghi thức ngoại giao được trình bày có hệ thống tại Baghdad từ cách đây rất lâu. Nếu các cháu không có việc gì khác cần làm chiều nay, sao các cháu không thử đọc một hoặc hai chương của quyển Nghìn lẻ một đêm mà ta đã đưa cho các cháu nhỉ?
Như thế chúng ta sẽ có cái để thảo luận trong bữa ăn tối nay. Và sau khi các cháu đọc xong nó, ta sẽ giải thích cho các cháu về những sự thật của cuộc sống. Về việc làm sao các cháu có mặt ở đây.
John và Philippa tái xanh cả mặt. John ấp úng nói:
– À… cái đó… tụi cháu đã biết hết về việc một đứa bé được tạo ra như thế nào rồi. Cho nên cậu không cần giải thích những chuyện đó đâu.
Cậu Nimrod nhăn mặt:
– Không, không phải những sự thật đó. Cậu đang nói về những thứ thú vị hơn nhiều so với chuyện tạo ra một đứa bé như thế nào.
Philippa chọc:
– Điều gì có thể thú vị hơn chuyện đó nhỉ?
Câu nói của cô làm mặt cậu Nimrod thoáng buồn. Ông nói:
– Cậu đang nói về việc làm sao các cháu có thể có mặt ở London lúc này. Về việc tại sao cha mẹ các cháu lại không có khả năng phản đối chuyện các cháu đến ở với cậu thay vì gửi các cháu đi đến Nhà Alembic. Về việc tại sao cậu lại xâm nhập vào giấc mơ của các cháu khi cả hai đứa đang bị gây mê. Về việc các cháu là ai, và các cháu là gì. Về sự may mắn và việc nó diễn ra như thế nào. Và về nhiệm vụ quan trọng cần đến sự có mặt của các cháu ở đây. Đó là những sự thật của cuộc sống.
Cậu Nimrod định nói thêm điều gì nữa, tuy nhiên lời nói của ông trở thành một cái ngáp dài. Ông nói:
– À, cho cậu xin lỗi nhé. Cậu không quen với việc dậy sớm như thế này. Cậu nghĩ cậu cần đi ngủ một lát. Và cậu đề nghị các cháu cũng nên làm vậy.
Bước về phía cửa thư viện, ông vẫy tay chào cả hai và nói:
– Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào bữa tối. Lúc đó mọi chuyện sẽ được giải thích rõ cho các cháu.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten