I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Sự Biến Mất Của Ông Bà Barstool
ài ngày sau, bà Gaunt dẫn John và Philippa ra phi trường John F. Kennedy của thành phố New York để đón chuyến bay 9 giờ tối đi London. Sau khi giúp cặp sinh đôi đăng ký hành lý, bà đi theo chúng đến phòng chờ đi của hãng hàng không British Airways. Bà dặn dò:
– Nếu các con bắt đầu cảm thấy những triệu chứng của bệnh sợ không gian chật chội, hãy uống cái này. Nó sẽ làm các con cảm thấy đỡ hơn.
Đưa cho Philippa một lọ thuốc nhỏ màu tím với cái nắp đậy bằng vàng, bà dặn thêm:
– Cách 4 giờ uống một viên nhé.
Philippa thở phào nhẹ nhõm:
– Cám ơn mẹ.
Cô đã trông chờ được nhận những viên thuốc đặc biệt của mẹ. Trong những chuyến đi trước đây, cặp sinh đôi luôn được mẹ đưa cho uống những viên thuốc trị chứng sợ không gian chật đã được hòa tan sẵn trong nước, hay được dập chung cùng một muỗng mứt. Vì đây là lần đầu tiên cặp sinh đôi đi một mình, nên đây cũng là lần đầu tiên bà Gaunt giao cho chúng việc tự lo uống thuốc.
Đưa vé máy bay cho John, bà Gaunt nói:
– Các con sẽ đến London vào khoảng 7 giờ rưỡi sáng. Cậu Nimrod sẽ đón các con ở ngay sân bay.
Rồi cúi xuống ôm con, bà Gaunt nói trong nước mắt:
– Tạm biệt các con yêu. Mẹ sẽ nhớ các con lắm. Có thể ban đầu các con sẽ không quen với London và cậu Nimrod. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng cha và mẹ rất yêu các con. Và rằng tất cả những gì chúng ta đã làm đều vì các con cả.
Nuốt nghẹn, bà rút khăn từ cái túi Hermès Kelly bằng da cá sấu của mình ra và chấm khóe mắt ngấn nước.
– Tạm biệt.
Và rồi bà quay về.
Sau một khoảng thời gian có vẻ dài đằng đẵng, một cô tiếp viên hàng không đến dẫn hai anh em ra máy bay. Đó cũng là tín hiệu để cả hai uống viên thuốc mà mẹ chúng đã đưa để chống lại chứng sợ không gian chật. John tò mò nhìn viên thuốc màu bạc trên lòng bàn tay cậu:
– Anh không biết là nên nuốt nó hay đánh bóng nó nữa.
Philippa đồng ý:
– Ừ, nhìn chúng đẹp thật.
Cô nuốt viên thuốc của mình rồi quay qua hỏi anh:
– Anh không uống sao?
– Có lẽ anh nên chờ đến khi lên máy bay. Để coi em có bị trúng độc gì không.
Khi hai anh em đến chỗ máy bay đậu, John đã xanh mặt sợ hãi, mồ hôi đầm đìa trước viễn cảnh phải trải qua 7 hoặc 8 tiếng đồng hồ bên trong một cái ống kim loại lớn. Khi hai anh em tìm thấy chỗ ngồi của mình, cậu nhận xét:
– Ở đây nhìn chật chội quá đi. Giống như bên trong một cái máy hút bụi ấy. Phil, em nhường cho anh ghế ngồi kế cửa sổ được không? Anh cảm thấy như mình đang bị nhốt lại ấy. Trời ạ, sao bức bối thế này. Làm sao người ta có thể mang nhiều không khí hơn vào bên trong cái thứ này chứ? Mà cái chú kia cũng kỳ, bộ cứ phải đóng cánh cửa đó lại ngay bây giờ mới được sao?
Philippa điềm tĩnh nói:
– Anh uống thuốc đi.
John ngoan ngoãn nuốt viên thuốc, không hề cằn nhằn gì thêm nữa. Và viên thuốc có hiệu quả y như một phép màu. Ngay lập tức, một luồng không khí nóng tỏa ra từ cổ họng và nhanh chóng lan xuống ngực, bụng, đầu và chân tay cậu. Giống như có ai đó đã bật một công tắc trong người làm John cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn với môi trường xung quanh. John nghĩ thầm, bây giờ dù có ai đó đem nhốt cậu vào trong chai và đậy nắp lại, cậu cũng sẽ không phiền hà gì.
Hai mươi phút sau, họ đã ở trên không trung.
Thức uống được phục vụ, và cùng với nó là các hoạt động giải trí bên trong máy bay. Cả hai đứa trẻ đều nôn nóng chờ được xem các bộ phim mà trước đây chúng không được phép xem khi đi chung với cha mẹ. John thức suốt đêm để xem liên tục hơn hai bộ phim không phù hợp với tuổi của cậu. Nhưng Philippa thì ngủ gục ngay sau bộ phim thứ nhất.
Cô bị đánh thức khi máy bay đi qua một luồng không khí xấu. Nó giật mạnh như một chiếc xe buýt đang trên một con đường đầy ổ gà, ổ voi. Cả cái máy bay kêu lên ken két đầy báo động, giống như một chiếc máy bay đồ chơi rẻ tiền trong hội chợ, và bên ngoài cửa sổ, cánh máy bay run bần bật như một cái cầu nhún bắc trên hồ bơi. Lại cảm thấy sợ hãi vì bị nhốt trong không gian tù túng của máy bay, Philippa uống thêm một viên thuốc nữa. Lần này, thuốc đặc sệt vị thịt nướng của tiệc barbercue. Rồi cô bắt đầu dỏng tai nghe lỏm câu chuyện của một cặp vợ chồng ngồi ở dãy ghế bên kia. Tay nắm chặt, người run lên bần bật, rõ ràng họ không thoải mái gì với chuyến bay đến London của mình.
Người vợ, một phụ nữ to con đội cái nón bóng chày và mặc một cái áo pông-sô màu đỏ tươi, rên rỉ:
– Ôi, lạy Chúa tôi, thật kinh khủng. Ôi trời ơi, bộ cái máy bay nào cũng phải nhảy tưng tưng như vầy sao? Như thể nó đang vỡ ra ấy. Anh Otis, nếu chúng ta sống qua đêm nay, hãy hứa với em là mình sẽ không bao giờ đi máy bay nữa. Ngoại trừ để quay lại nhà chúng ta ở Mỹ.
Ông Otis thậm chí còn to hơn vợ, với một thân hình bồ tượng bên dưới cái đầu to ngang ngửa những bức tượng ở núi Rushmore[6]. Ông nhìn Philippa và mỉm cười một cách yếu ớt, như thể, dù chính mình cũng đang rất hoảng sợ, ông vẫn cố trấn an người khác. Philippa ngay lập tức có cảm tình với ông và thấy rất thương cảm cho ông. Ông nấc cục vài lần và nuốt nước miếng một cách khó khăn như thể đang cố gắng để không ói ra. Đặt một bàn tay ú nu lên miệng, ông hỏi:
– Cháu ổn không, cô bé?
[6] Ngọn núi trong rừng quốc gia Black Hills (Nam Dakota, Hoa Kỳ), nổi tiếng bởi tác phẩm điêu khắc đồ sộ đầu bốn vị tổng thống Mỹ được khắc vào vách núi.
Philippa gật đầu:
– Cháu không sao ạ.
– Bác ghen tị với lòng can đảm của cháu đấy, cô gái trẻ. Nếu là bác, bác chỉ ước gì mình vẫn còn ở tại Poughkeepsie. Bác không ngại nói cho cháu biết đâu. Bác ước gì bác đang ở nhà.
Ai mà chẳng biết Poughkeepsie là một thành phố nhỏ ở gần New York với dân số khoảng ba chục ngàn người. Nó nổi tiếng là nơi sản xuất ra những bóng đèn điện tốt nhất thế giới.
Philippa mỉm cười với ông Otis với hy vọng nụ cười của cô có thể bày tỏ sự thông cảm với người đàn ông tội nghiệp đang sợ hãi cực độ này.
Ông Otis tuyên bố:
– Hai bác đang đi đến London.
Philippa định nhắc cho ông rằng tất cả mọi người trên chiếc máy bay này đều đang đến London, nhưng rồi cô kiềm lại được và chỉ nói:
– Ồ, thế giới nhỏ thật. Tụi cháu cũng đang đến đó.
Ông Otis tiếp tục nói:
– Nhưng bây giờ cả hai vợ chồng bác đều ước gì mình đang ở Poughkeepsie.
Philippa thú nhận:
– Đúng là chuyến bay này hơi khó chịu thật.
– Ừ. Bác rất vui được nói chuyện với cháu đấy, cô bé. Bác cũng có một đứa con gái. Giờ thì nó đã lớn rồi. Nếu cần gì thì cháu cứ gọi nhé. Đừng ngại. Bác sẽ giúp cháu nếu có thể.
Với Philippa, ông Otis có lẽ là người đàn ông tốt bụng nhất mà cô từng biết đến. Cô mỉm cười:
– Cám ơn bác.
Vài phút sau, cô lại ngủ thiếp đi.
Philippa không biết mình đã ngủ trong bao lâu, nhưng khi cô bị đánh thức dậy bởi một tiếp viên hàng không, (đánh thức hơi bị mạnh bạo theo nhận xét của cô), thì anh trai John của cô đang coi một bộ phim hoàn toàn khác về những con vượn biết nói. Chị tiếp viên trông có vẻ rất lo lắng. Chỉ về hai chiếc ghế của cặp vợ chồng đến từ Poughkeepsie, chị hỏi:
– Em có thấy cặp vợ chồng ngồi ở dãy ghế bên này không vậy?
– Chị đang nói về ông Otis và vợ của ông ấy à?
– Đúng thế. Ông Otis Barstool và vợ ông, bà Melody.
– Có, em có thấy họ. Em đã nói chuyện với ông Otis. Ông ấy rất tốt. Hơi sợ vì luồng không khí không ổn định khi nãy, nhưng rất tốt.
– Em có biết bây giờ họ đang ở đâu không? Hay họ đang nấp đâu đấy?
Philippa ngạc nhiên hỏi lại:
– Nấp á?
Theo như những gì cô biết, không có nhiều chỗ để ai đó có thể nấp trên một chiếc Boeing 747, cho dù đó là một đứa trẻ như cô, chứ đừng nói gì đến hai người to lớn như ông Otis và bà Melody Barstool. Bản thân cô thì còn có thể leo vào tủ đựng đồ trên đầu, nhưng ông Otis thì không thể, và bà Melody thì càng không thể hơn. Ngoài toa lét và tủ đựng áo khoác, Philippa không còn biết nơi nào khác để có thể chỉ cho chị tiếp viên đi tìm cặp vợ chồng mất tích. Ngoài ra, cô không nghĩ ông Otis là dạng người đi làm những chuyện ranh mãnh như ẩn nấp bên trong một chuyến bay xuyên lục địa mà ông đã có vé sẵn. Cô nói lên suy nghĩ của mình:
– Tại sao họ lại phải nấp chứ?
Viên phi công xuất hiện đằng sau chị tiếp viên. Chị nói:
– Thật ra tụi chị đang hy vọng em có thể giúp trả lời câu hỏi đó, vì dường như em là người cuối cùng nói chuyện với họ. Em thấy không Philippa, họ không có ở trong ghế của mình trong khi phi công trưởng đã bật đèn hiệu thắt chặt dây an toàn vì chúng ta sắp hạ cánh xuống London, và sự thật là tụi chị đã kiếm khắp máy bay mà không thấy bóng dáng họ đâu. Tụi chị thậm chí còn kiếm cả trong khoang hành lý nữa, mà cũng không có.
Viên phi công ngồi xuống bên cạnh ghế của Philippa và mỉm cười một cách tử tế. Ông nói:
– Chúng ta có một bảng kiểm soát về những ai lên máy bay và họ ngồi ở đâu, cho nên không thể có chuyện ai đó tự nhiên biến mất. Họ chắc chắn phải nấp ở đâu đó. Nếu biết lý do tại sao thì có thể chúng ta cũng sẽ biết được họ đang ở đâu.
Khẽ nhún vai, ông nói tiếp:
– Việc để mất hành khách trên một chuyến bay là một vấn đề rất nghiêm trọng. Có nhiều luật lệ để ngăn chuyện đó xảy ra. Nếu cháu nghĩ ra điều gì, bất cứ điều gì, có thể giúp tìm ra họ, chúng tôi sẽ mang ơn cháu rất nhiều.
Philippa lắc đầu. Cô không biết trả lời thế nào.
– Xin lỗi, nhưng cháu không nghĩ được điều gì cả. Cháu chỉ nhớ là ông Otis dường như không thích đi máy bay cho lắm.
John hỏi:
– Các bác đã đếm thử đầu người chưa?
Viên phi công kiên nhẫn trả lời:
– Dĩ nhiên rồi. Bốn trăm chín mươi người đã lên máy bay ở phi trường JFK. Bây giờ thì chúng ta chỉ đếm được bốn trăm tám mươi tám người trên máy bay.
John nhăn răng cười:
– Woa.
Viên phi công cùng chị tiếp viên mệt mỏi gật đầu rồi tiếp tục đi kiếm. Nhìn họ có vẻ còn lo lắng hơn lúc đầu.
Philippa hỏi:
– Anh nghĩ điều gì có thể xảy ra cho ông bà Barstool? John trả lời:
– Anh không nghĩ họ có thể nhảy dù ra khỏi máy bay mà vẫn có thể đóng cửa lại sau lưng. Trừ khi họ có người trên máy bay hỗ trợ. Nhưng nếu như thế thì phi công sẽ biết cánh cửa đã bị mở ra. Tất cả chúng ta sẽ biết. Cho nên anh đoán chỉ còn một khả năng duy nhất.
– Là khả năng gì?
– À, chắc là em cũng có nghe chuyện về những người tự nhiên biến mất trên những con tàu, đúng không? Như con tàu Marie Celeste[7] ấy. Hay ở Tam giác Bermuda[8]. Có thể đây là một chuyện tương tự như thế. Có thể họ đã bị một chiếc tàu không gian nào đó bắt cóc.
[7] Tên con tàu ma, được tìm thấy trên biển vào năm 1872, là một trong những bí ẩn chưa có lời giải lớn nhất của biển cả.
[8] Nằm ở Đại Tây dương, nơi có nhiều tàu thuyền và máy bay mất tích một cách bí hiểm.
Philippa thở dài:
– Cũng may là anh không chia sẻ suy nghĩ ấy với viên phi công.
Cặp sinh đôi đưa mắt nhìn hai chiếc ghế trống rỗng. Mọi chuyện đều có vẻ bình thường, như thể cặp vợ chồng mất tích sẽ trở lại ghế ngay thôi.
Philippa nói:
– Em nghĩ họ sẽ xuất hiện thôi. Ông Otis là một người tốt. Em chỉ hy vọng chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng gì đến kỳ nghỉ của họ.
John nói:
– Em biết gì không, nếu họ xuất hiện, họ sẽ chứng minh những gì anh nói đều đúng. Rằng người ngoài hành tinh đã bắt cóc họ.
Philippa nhăn nhó:
– Người ngoài hành tinh á? Anh không thể nào ngừng nói những chuyện vớ vẩn vậy à? Ý tưởng đó vô lý đến
nỗi em không hiểu tại sao anh lại có thể là anh em sinh đôi với em cơ đấy.
– Em có bao giờ đọc Sherlock Holmes chưa?
Philippa lắc đầu. John tuyên bố:
– Vậy thì em nên nhớ một điều ông ấy từng nói.
– Điều gì?
– Khi em đã loại trừ hết những thứ không thể, thì bất cứ thứ gì còn lại, cho dù vô lý đến đâu, đều là sự thật.
John gật đầu và nói tiếp:
– Mọi người đã kiếm khắp máy bay từ đầu đến đuôi. Cho nên họ không có mặt trên máy bay. Một khi em thừa nhận chuyện này, dù muốn hay không, em vẫn bị kẹt với một khả năng bình thường có thể bị coi là vô lý.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten