This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Tiếng Hét
gày tiếp theo bắt đầu bằng một tiếng hét lớn.
John nhảy dựng ra khỏi giường và chạy bắn qua phòng Philippa. Cô đang ngồi trên giường, giụi mắt ngái ngủ.
Philippa hỏi anh:
– Có chuyện gì vậy? Hình như em mới nghe tiếng ai đó hét.
John gật đầu:
– Anh cũng có nghe.
Cậu đến bồn rửa tay, nhìn vào gương để kiểm tra thử những cái mụn của cậu tối qua có quay trở lại hay không, tuy nhiên mặt cậu vẫn láng o không có gì.
– May quá, anh cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ thôi.
– Giấc mơ gì? Về tiếng hét á?
– Không, về những cái mụn tự nhiên biến mất.
Đi xuống lầu, cặp sinh đôi thấy cha mẹ mình đang thầm thì nói chuyện trên hành lang.
Ông Gaunt nói:
– Có lẽ đây chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Bà Gaunt hỏi:
– Anh có biết khả năng một chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như thế xảy ra là bao nhiêu không? Một trên một triệu đấy. Không, đây mới chỉ là sự bắt đầu thôi.
– Em có nghĩ quá không vậy?
– Em có nghĩ quá không à? Không đâu.
– Vả lại làm sao tụi nó làm được chuyện đó chứ? Tụi nó thậm chí còn chưa biết gì mà.
Ông Gaunt khựng lại mấy giây rồi thầm thì hỏi:
– Hay là tụi nó biết rồi? Dù gì thì cũng có thể em đúng. Nghi quá, chuyện này xảy ra ngay sau khi…
Trông thấy cặp sinh đôi, ông Gaunt bỏ dở câu nói, ngập ngừng chào:
– À… chào buổi sáng.
Philippa hỏi:
– Tụi con nghe có ai đó hét. Có chuyện gì vậy ạ?
Ông Gaunt liếc nhìn vợ và gượng cười.
– Mẹ các con sẽ nói cho các con biết. Phải không, em yêu? Cha phải đi làm đây. Trễ rồi. Hai đứa nhớ phải… à… phải ngoan ngoãn, và đừng gây rắc rối gì nhé.
John bực mình hỏi:
– Cha ám chỉ cái gì vậy chứ?
Cố tỏ vẻ ngây thơ, ông Gaunt trả lời:
– Cha có ám chỉ gì đâu. Chỉ là một cách chào thông thường thôi mà. Giống như “bảo trọng nhé”. Hay là “chúc các con một ngày tốt lành”. Không cần phải xù lên thế. Cha đâu có rầy la gì hai đứa đâu.
John nói:
– Nhưng cha nói cứ y như đang rầy la tụi con ấy. Cha không thấy việc đề nghị tụi con cố gắng đừng gây rắc rối gì là rất bất công sao? Cứ như tụi con chuyên gây rắc rối vậy.
Ngay khi vừa nói xong, John cảm thấy hình như cậu đã đi quá xa khi dám nói với cha mình như thế. Và, ngay khi từ cuối cùng buột ra khỏi miệng, John chắc rằng cha cậu sẽ gỡ kính ra và trừng mắt nhìn cậu với ánh mắt có thể đâm thủng cả một cái áo giáp. Cho nên chuyện xảy ra tiếp sau đó làm cậu hoàn toàn bất ngờ.
Ông Ganut xin lỗi:
– Cho cha xin lỗi nhé, John. Cả con nữa, Philippa. Đúng, con nói đúng. Cha đã nói mà không suy nghĩ.
Không có một đứa trẻ nào ngoan hơn các con mà.
Vừa nói, ông Gaunt vừa đút tay vào trong túi sau và rút ra một xấp tiền dày cộm như một cái bánh sandwich. Cầm lên hai tờ 100 đô, ông dúi tiền về phía John và nói:
– Đây. Mỗi đứa một tờ. Cầm lấy mua đồ đẹp. Cho trại hè…
Bà Gaunt phản đối:
– Edward, anh đâu cần phải làm vậy. Anh hoang tưởng quá đấy.
Với John, chuyện hoang tưởng như vậy xem ra lại quá tốt nếu như nó giúp anh em cậu có được 100 đô tiêu vặt. Đưa tay lấy tiền trước khi mẹ kịp thuyết phục cha đổi ý, John bị sốc khi thấy cha giật nẩy mình lúc cậu chạm nhẹ vào tay ông. Và niềm vui nhận được 100 đô của John biến mất hoàn toàn khi cậu nhận ra cha cậu dường như rất sợ cậu. Liếc mắt về phía em gái, cậu có thể thấy Philippa cũng nhận ra điều đó. Khi mẹ cậu đi theo cha ra cửa trước, nơi chiếc xe limousine của ông đang đợi sẵn, John xiết chặt tay Philippa và rít nhỏ vào tai cô:
– Em có thấy không? Có thấy cái cách cha nhìn chúng ta không? Đây là cơ hội tốt nhất cho chúng ta.
– Cơ hội gì ạ?
– Làm điều mà cậu Nimrod đã đề nghị ấy. Nói với cha mẹ rằng cả hai chúng ta muốn đi châu Âu.
– Em không biết đâu.
– Bộ em muốn tiêu cả kỳ nghỉ hè cho cái trường học dành cho geniuses - các thần đồng nào đó sao?
Philippa chỉnh lời anh:
– Genii. Số nhiều của genius là genii. Nếu thật sự là một thần đồng thì anh phải nhớ điều này chứ.
Và cô gật đầu:
– Được. Đi thôi!
Cặp sinh đôi đi theo cha xuống xe. John ngỏ lời:
– Cha, tụi con đã suy nghĩ mấy ngày nay. Sau khi tìm thông tin về cái trại hè ở Salem đó trên Internet, tụi con hổng muốn dự trại tí nào. Nó giống một trường học hơn là một trại hè…
Philippa tiếp lời:
– Còn nữa, cái ông thầy Griggs đó là bác sĩ tâm thần đó.
Cô nói cứ như thể đó là điều tệ hại nhất.
John nói tiếp:
– Biết đâu trước khi tụi con kịp định thần ông ấy đã tống cho tụi con cả đống thuốc Ritalin cũng nên.
Bà Gaunt nói:
– John, con nghĩ gì vớ vẩn thế? Tiến sĩ Griggs là một người rất giỏi.
Vuốt tóc Philippa, bà nói thêm:
– Nhà Alembic là một nơi tuyệt vời cho những trẻ em có năng khiếu đặc biệt. Ở đó, các con có thể học cách trở thành những đứa trẻ tuyệt vời nhất.
John nhấn mạnh:
– Nhưng con không muốn trở thành một đứa trẻ tuyệt vời gì cả. Con chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường thôi.
Ông Gaunt hỏi:
– Vậy các con muốn thế nào?
Liếc mắt nhìn em gái, John hít một hơi thật sâu và nói:
– Tụi con muốn đi châu Âu.
Philippa tán thành:
– Đúng thế. Tụi con muốn đi London thăm cậu Nimrod.
John nói thêm:
– Và tụi con muốn tự đi…
Ông Gaunt chau mày và lắc đầu. Ông nói:
– Dĩ nhiên…
John chắc chắn chữ “không” sẽ nhanh chóng nối theo chữ “dĩ nhiên”, tuy nhiên đến giây cuối cùng, ông Gaunt nhìn sang vợ, và cặp sinh đôi thấy bà lắc đầu như thể khuyên chồng không nên từ chối.
Ông Gaunt mất mấy giây trấn tĩnh lại, và rồi, thay vì từ chối đề nghị của John, ông mỉm cười. Và, trước sự ngạc nhiên của hai đứa trẻ, ông gật đầu:
– Dĩ nhiên. Dĩ nhiên rồi. Nếu đó là điều các con muốn. Nếu hai đứa muốn tự mình đi London, thì cha mẹ cũng không phản đối. Đúng không, Layla?
– Dĩ nhiên rồi.
Bà Gaunt trả lời một cách điềm tĩnh, như thể đó là đề nghị hợp lý nhất trên đời. Bà nói:
– Sao lại không nhỉ? Hai đứa đều đủ lớn để có thể tự đi đâu đó một mình. Tí nữa mẹ sẽ thông báo cho cậu Nimrod là các con muốn đến thăm, và xem thử khi nào thì tiện nhất cho cậu.
Ông Gaunt nói:
– Và cha sẽ bảo thư ký đặt sẵn vé máy bay cho các con. Các con đi vé hạng Club Class của BA[5] được không?
[5] Viết tắt của hãng Hàng không British Airways.
John há hốc mồm ngạc nhiên. Cậu và Philippa chưa bao giờ đi vé máy bay sang hơn hạng Economic bao giờ. Sững sờ trước đề nghị của ông Gaunt, cậu hỏi lại:
– Hạng Club Class ạ?
Ông Gaunt vội vã đáp:
– Được rồi, được rồi, vậy đi vé hạng Nhất nhé. Không sao.
Nhìn vẻ mặt cha lúc này, John có cảm giác ông thậm chí sẽ không phản đối gì nếu cậu nói muốn đi theo gánh xiếc.
Philippa nói:
– Hạng Club Class được rồi cha. Cám ơn cha.
John mỉm cười:
– Cám ơn cha rất nhiều.
Ông Gaunt cười niềm nở rồi đóng cửa xe lại. Cảm thấy dễ thở hơn vì đã có cái ngăn cách ông với các con, ông ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Vẫn vẫy tay chào chiếc limousine đang dần mất hút trên đường, cặp sinh đôi bước ngược lên bậc thềm dẫn đến cửa trước. Mẹ chúng cười tao nhã:
– Sao đột ngột vậy? Trước giờ các con có nhắc đến cậu Nimrod đâu.
Philippa trả lời:
– Đâu phải lỗi tụi con. Chính mẹ cũng chẳng nhắc gì đến cậu ấy nữa kìa…
Cô lắc đầu rồi nói tiếp:
– Con thật sự không hiểu, đó là em trai của mẹ mà.
Bà Gaunt nhún vai:
– Trước đây mẹ và cậu ấy cũng rất thân với nhau. Giống như hai con bây giờ vậy. Nhưng rồi chúng ta không còn gần gũi nữa. Chỉ vậy thôi.
John và Philippa đi theo mẹ vào trong bếp. Choàng tay ôm ngang hông mẹ, Philippa nói:
– Cám ơn mẹ đã cho phép tụi con tự đi London. Mẹ đúng là một người mẹ tuyệt vời nhất trần đời.
Bà Gaunt mỉm cười một cách can đảm, tuy nhiên cặp sinh đôi có thể nhận ra bà đang buồn bã vì một chuyện gì đó. Philippa động viên:
– Đừng buồn mà mẹ.
Bà Gaunt thú thật:
– Bất cứ bà mẹ nào cũng cảm thấy hơi buồn khi con cái lớn lên. Chỉ là, nó xảy ra sớm hơn mẹ nghĩ. Giống như chuyện những cái răng khôn. Có lẽ đó là vì hai đứa là anh em sinh đôi. Vài năm nữa tụi con sẽ muốn đi học đại học, và rồi cả hai sẽ rời khỏi nhà.
Bà nhún nhẹ vai và kết luận:
– Có lẽ cuộc sống là thế.
Trong bếp, hai con chó Winston và Elvis co rúm người tránh John khi cậu với tay gãi tai chào chúng như vẫn làm mỗi buổi sáng. Cậu ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện gì xảy ra với tụi mày vậy?
Giơ hai tay ra trước để chứng tỏ cậu không có ý gì xấu, John đuổi theo chúng chạy vòng vòng quanh cái bàn. Bà Gaunt quắc mắt nhìn hai con chó Rottweiler và ra lệnh:
– Đầu tiên là Edward, giờ lại đến lượt tụi mày nữa à? Chuyện này đi quá xa rồi đấy. Winston, Elvis, lại đây coi!
Rất ngần ngừ, hai con chó bẽn lẽn đến trình diện trước mũi giày Jimmy Choo của bà Gaunt. Bà giơ một ngón tay trỏ chỉ thẳng vào cái mõm khổng lồ của chúng và đe:
– Cả hai đứa mày cư xử ngớ ngẩn quá đấy. Hoàn toàn chẳng có lý do gì để tụi bây phải sợ hãi ai đó trong cái nhà này, chứ đừng nói gì đến hai đứa trẻ. Nếu còn cư xử tệ như thế nữa, tụi bây sẽ bị nhịn ăn và cấm xem tivi cả ngày. Hiểu chưa?
Hai con chó đồng thanh sủa một tiếng lớn.
– Bây giờ thì đi xin lỗi John vì thái độ lếu láo lúc nãy đi.
Xấu hổ cúi đầu, hai con chó đi về phía John và liếm tay cậu để bày tỏ sự hối hận. John nói:
– Không sao. Tao không giận gì tụi mày đâu.
Sự thật, cậu thấy tò mò về một điều mẹ mình vừa nói. Tại sao đến bây giờ cậu mới hiểu ra nhỉ? Winston và Elvis thật sự rất thích xem tivi. Đó có lẽ là lý do tại sao chúng lại biết đổi kênh tivi.
Philippa hỏi:
– Bà Trump đâu rồi mẹ?
Bình thường giờ này bà Trump đang bận rộn lo bữa sáng trong bếp cho hai đứa trẻ, tuy nhiên hôm nay không thấy bà đâu cả.
Bà Gaunt trả lời:
– Bà ấy đang ở ngoài vườn. Hít thở không khí một chút.
John hỏi:
– Tiếng hét mới nãy là của bà ấy, phải không mẹ?
– Mẹ không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng hình như bà ấy vừa trúng sổ xố New York.
Philippa la lớn:
– Thật à? Hay quá. Bao nhiêu vậy mẹ?
– Mẹ nói rồi đó, mẹ cũng không rõ. Mẹ đâu có rành mấy chuyện như vầy. Nhưng mà, theo như bà ấy nói, thì bà ấy đã dò được sáu số và trúng nguyên giải độc đắc.
John nhặt tờ tin vắn mà bà Trump hay đọc đang nằm chỏng chơ trên kệ bếp. Nó đã mở sẵn ở trang đăng con số và trị giá của giải độc đắc. Cậu trầm trồ:
– Woa. Tờ báo nói rằng chỉ có một giải độc đắc với trị giá 33 triệu đô.
Cậu liếc nhìn quanh bếp, và kia, ở ngay kế bên cái giỏ xách tay của bà Trump, là tấm vé số của bà. Cậu nhặt nó lên và kiểm tra các con số. Cậu thở dốc một tiếng lớn:
– Không tin được. Bà Trump thật sự trúng giải độc đắc.
Philippa mừng rỡ nói:
– Vậy không tuyệt lắm sao? Bây giờ thì bà Trump có thể đến Rome thăm con gái rồi.
Bà Gaunt hỏi:
– Có phải bà Trump nói bà ấy muốn đi không?
– Vâng ạ. Hôm qua bà Trump có nói với tụi con là bà ước gì được trúng số, bởi vì đó là cách duy nhất để bà có đủ tiền đi thăm con gái.
Bà Gaunt nói:
– Giờ thì mẹ bắt đầu hiểu chuyện gì xảy ra.
Philippa hỏi:
– Hiểu chuyện gì cơ ạ?
Bà Gaunt nhanh chóng trả lời:
– Mẹ bắt đầu hiểu tại sao cha con quá lo lắng sáng nay.
Nhìn thấy con gái chau mày, bà nói thêm:
– Ý mẹ là, cha con sẽ buồn khi bà Trump ra đi. Bởi vì bà ấy đã gần như là một phần của gia đình chúng ta. Các con nghĩ thử đi, đâu có ai có 33 triệu đô lại muốn làm một người giữ nhà? Bà Trump có thể thuê một người giữ nhà riêng cho mình ấy chứ. Giờ bà là một phụ nữ giàu có. Mẹ thật không biết cái giải đó trúng nhiều tiền như vậy.
Hai đứa trẻ đi ra vườn kiếm bà Trump. Bà đang cầm một gói đậu lupin quạt lấy quạt để vào người. Mặt bà đẫm nước mắt, còn miệng thì run rẩy. Bà lẩm bẩm liên tục:
– Mình phải làm gì đây? Nhiều tiền thế này. Mình phải làm gì đây?
John ngạc nhiên hỏi:
– Làm gì à? Cháu nghĩ bà sẽ vui vẻ tiêu xài thoải mái chứ. Nếu là cháu, cháu sẽ làm vậy.
Bà Trump nói trong nước mắt:
– Cháu biết là bà sẽ không rời khỏi đây mà.
– Ôi không, bà Trump, chắc hẳn bà sẽ không muốn làm việc như bây giờ nữa đâu. Giờ bà đã có nhiều tiền thế cơ mà. Từ giờ trở đi, cuộc sống của bà sẽ dễ dàng hơn.
Bà Trump sụt sịt trả lời:
– Không. Nãy giờ ngồi ngoài này, bà đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu từ bỏ công việc này, bà sẽ nhớ các cháu đến chết thôi. Các cháu biết bà vốn không có nhiều bạn bè mà. Mà bà sẽ làm gì cơ chứ? Đi mua sắm suốt ngày à? Đó không phải là cách một người nên sống. Không đâu. Bà Gaunt, nếu bà cho phép, tôi chỉ muốn xin nghỉ phép hai tuần. Đi thăm con gái. Và đưa cho chúng một ít tiền. Và rồi quay lại đây. Nếu ông bà thấy được…
Bà Gaunt nói:
– Bà cứ việc nghỉ phép thoải mái, bà Trump. Lâu chừng nào cũng được. Và đừng vội quyết định gì hết. Đó là lời khuyên của tôi. Có thể bà sẽ nghĩ khác sau chừng một hay hai ngày nữa. Người ta vẫn thường thay đổi ý định sau khi điều ước của họ thình lình được thực hiện mà.
Trưa hôm đó, bà Gaunt thuyết phục được bà Trump nghỉ phép một vài ngày để phục hồi sau cú sốc thình lình trở nên giàu có gần bằng gia đình chủ của bà. Trước khi rời nhà để bắt chuyến xe điện ngầm về căn hộ trên đại lộ Aqueduct ở Bronx của mình, bà Trump nói với John và Philippa:
– Chúc các cháu một kỳ nghỉ vui vẻ ở trại hè. Bà chắc rằng các cháu sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời tại đó.
John thông báo:
– Tụi cháu sẽ không tham gia trại hè đó đâu bà ơi.
Philippa đắc thắng nói:
– Tụi cháu sẽ đi London.
Bà Trump nhận xét:
– Hay đó. Được thì nhớ gửi cho bà một tấm bưu thiếp nhé.
Philippa hứa:
– Chắc chắn tụi cháu sẽ gửi mà.
Cố gắng không bật khóc, cô tự hỏi không biết họ có còn gặp lại bà Trump nữa không.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten