If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 233 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 537 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:35:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 157: Phỏng Tay
hông bao lâu, Lập Thu cùng Lập Đông đi ra trước, Lập Thu đi phía trước cầm trong tay một cây châu trâm, phía trên chỉ dùng trân châu dính thành một đóa hoa mẫu đơn, chính là chính giữa nhụy hoa, xem ra nguyên bản là có một viên trân châu, nhưng là lúc này quả thật chỗ trống.
Châu trâm này vừa lấy ra, sắc mặt Đường Uyển Nhi trước hết đổi đổi, vẻ mặt Chu Lệ Dung khiếp sợ, vẻ mặt Tôn Vân cũng là khó hiểu. Còn Trương Thải Vân lại là đột nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Uyển Nhi.
Đường Uyển Nhi vội vàng xua tay: "Ta thật sự không biết là chuyện gì xảy ra, cây trâm này mấy ngày trước quả thật đã đánh mất, các ngươi cũng biết, lúc ấy ta còn nói vài câu, phân phó tiểu cung nữ trong phòng chúng ta tìm mấy lần."
Tôn Vân có chút chần chờ: "Ta quả thật còn nhớ rõ, ngươi lúc ấy còn nói, thứ này là tỷ tỷ ngươi tặng cho ngươi, rất quan trọng, cho nên cho người bẩm báo quản sự cô cô."
Lúc này tức giận trên mặt Trương Thải Vân mới giảm vài phần, nghĩ nghĩ cũng nhớ lại chuyện tình lúc đó.
Trần Mạn Nhu quét mắt liếc vài người một cái, quay đầu nhìn Lập Thu: "Cái này từ đâu tìm ra?"
"Hồi nương nương, là từ trong gối đầu của Chu cô nương tìm được." Lập Thu cung kính đáp, Chu Lệ Dung sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng hành lễ với Trần Mạn Nhu: "Nương nương minh xét, thần nữ căn bản không biết thứ này ở trong gối đầu thần nữ, lúc trước thời điểm cây trâm này mất đi, quản sự cô cô từng ở trong phòng điều tra, cũng không tìm được cây trâm này. Cầu nương nương rửa sạch oan khuất cho thần nữ, điều tra rõ cây trâm rốt cuộc là ai đưa tới chỗ thần nữ."
Trần Mạn Nhu xoa xoa trán, người nghĩ ra chủ ý này, thật đúng là đủ đảm lượng. Dùng châu trâm của Đường Uyển Nhi, lại đến vu oan Chu Lệ Dung, nhân tiện làm cho Trương Thải Vân hủy dung, lập tức bao hết ba người đứng đầu trong kỳ tuyển tú, thật đúng là tính kế đủ nghiêm mật.
Nghĩ, Trần Mạn Nhu liền quay đầu nhìn Tôn Vân. Có thể ở cùng một phòng, vậy thân phận địa vị đều là không sai biệt nhiều. Bốn tú nữ có ba người xảy ra chuện, người duy nhất còn lại, giống như trở thành người bị tình nghi.
Tôn Vân ước chừng cũng nghĩ tới điểm này, trên trán ra không ít mồ hôi lạnh, thấy ánh mắt đánh giá của Trần Mạn Nhu, giật mình, lập tức quỳ xuống: "Nương nương, thần nữ có một chuyện muốn nói."
"Ngươi nói." Trần Mạn Nhu nâng nâng tay, Tôn Vân khẽ cắn môi, cúi đầu nói: "Vài ngày trước, Đường cô nương cùng Chu cô nương được Thái hậu nương nương tuyên triệu đến Từ An cung, sau lại qua nửa ngày mới trở về, trên đầu Đường cô nương nhiều hơn một cây trâm, trên tay Chu cô nương nhiều hơn một cái vòng tay, thần nữ nghe các nàng tự mình nói, đây đều là Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Trần Mạn Nhu gật gật đầu, chuyện này mình biết, lúc ấy thái độ đối xử với hai người kia không giống nhau, vì châm ngòi hai người các nàng nội đấu. Một người sau lưng là Hoàng thái hậu, vậy nàng cần ủng hộ một người.
"Lúc ấy mọi người đều là hâm mộ một hồi, liền đều tự việc của mình. Sau đó, Trương cô nương nói muốn đi tìm Vương cô nương đàm luận thi từ, liền xuất môn, thần nữ bởi vì một chút châm tuyến có vấn đề, phải đi thỉnh giáo Bạch cô nương ở tại gian phòng thứ ba phía tây. Lưu lại Đường cô nương cùng Chu cô nương hai người ở trong phòng. Chờ thần nữ trở về, đã thấy cửa phòng đóng lại, bên trong truyền ra thanh âm nói chuyện rất thấp, thần nữ nhất thời tò mò..."
Nói tới đây, sắc mặt Tôn Vân đỏ lên, vẫn là ngượng ngùng. Không riêng gì quân tử chú ý phi lễ chớ nghe, chính là trong ‘nữ giới’ ‘nữ tứ thư’, đều là yêu cầu nữ nhân không thể tùy ý nghe lén, hành động này của Tôn Vân, nếu nghiêm trọng thì là phẩm chất bất lương, truyền ra, tiền đồ của nàng cũng xong rồi.
Nhưng là cùng so sánh với chuyện thương tổn hãm hại tú nữ trước mắt, việc này không tính là cái gì.
Mà bên cạnh Đường Uyển Nhi cùng Chu Lệ Dung cũng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt hai người đều không tốt.
"Thần nữ chợt nghe thấy Chu cô nương cùng Đường cô nương đang cãi nhau, Đường cô nương nói Chu cô nương bất quá là thứ nữ, cả đời đều không thể biến thành phượng hoàng, Chu cô nương nói Đường cô nương bất quá là ỷ vào phía sau có Thái hậu nương nương, ngày còn rất dài, ai mới là phượng hoàng còn không nói được đâu."
Tôn Vân nói đến đây, sắc mặt cũng trắng đến kỳ cục, người chung quanh sắc mặt cũng trắng theo. Lời nói này là thập phần đại nghịch bất đạo, phượng hoàng là cái gì? Trên đời này, có thể được xưng là phượng hoàng, chỉ có một người!
Càng không cần nói, phía sau lời này còn ám chỉ Thái hậu nương nương không trường thọ, sớm muộn gì có một ngày sẽ chết.
"Ngươi nói bậy!" Chu Lệ Dung tức giận chỉ Tôn Vân: "Ta cùng Đường tỷ tỷ tình như tỷ muội, làm sao có thể cãi nhau? Ngày đó Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho chúng ta, chúng ta liền thảo luận một chút về trang sức, lúc ấy ta nói, cây trâm của Đường tỷ tỷ thập phần dễ nhìn, hoa ở trên cũng giống như thật, mà Đường tỷ tỷ nói vòng tay của ta thực hợp với màu da của ta, ngươi căn bản là vu oan hãm hại!"
Sắc mặt Tôn Vân cũng không tốt, nhìn Chu Lệ Dung nói: "Các ngươi nói không phải một mình ta nghe thấy, lúc trước ta nói, ta là đi đến chỗ Bạch cô nương thỉnh giáo châm tuyến, sau lại mời Bạch cô nương đến phòng chúng ta ngồi ngồi, muốn xem hà bao lúc trước ta thêu, hai người chúng ta cùng nhau nghe thấy lời này."
Trần Mạn Nhu giương mắt nhìn nhìn: "Bạch cô nương?"
Trong đám người một cô nương mặc y phục màu hồng nhạt bước ra, thân mình tương đối gầy yếu, đi đường giống như nhược liễu phù phong, giống như nhất thời không chú ý thì có thể bị gió lớn cuốn đi. Bạch cô nương này tiến lên hành lễ với Trần Mạn Nhu: "Thần nữ Bạch Tường Vi gặp qua Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Trần Mạn Nhu trực tiếp hỏi: "Vừa rồi Tôn Vân nói, ngươi đều nghe thấy?"
"Là, thần nữ đều nghe thấy, thần nữ vì Tôn cô nương làm chứng, lúc ấy Chu cô nương cùng Đường cô nương quả thật là nói như vậy, hai người thần nữ nghe trong chốc lát, thập phần kinh hãi, sợ có người khác nghe thấy, liền vội vàng đi ra xa một chút, lớn tiếng nói chuyện để cho Chu cô nương cùng Đường cô nương nghe thấy."
Bạch Tường Vi nói chuyện thanh âm thanh thúy uyển chuyển, giống như là chim sơn ca đang hót, thập phần dễ nghe. Trần Mạn Nhu khống chế được dục ~ vọng muốn niết lỗ tai, cười lạnh một tiếng: "Hai người các nàng nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, các ngươi không nghĩ tới đi bẩm báo quản sự cô cô, ngược lại là thay các nàng che giấu, có phải muốn cùng các nàng thông đồng làm bậy hay không?"
"Nương nương thứ tội, lúc ấy thần nữ hoảng hốt, thầm nghĩ lời này bị người khác nghe thấy, Đường cô nương cùng Chu cô nương liền sống không được, cho nên mới không dám để cho người khác nghe thấy. Huống hồ, huống hồ loại chuyện nghe lén này cũng không tốt lắm, lúc ấy thần nữ không ngăn Tôn cô nương lại, lòng áy náy, thấ nên mới vội vàng kéo Tôn cô nương rời đi." Bạch Tường Vi kinh sợ hành lễ nói, mí mắt nhẹ nâng, lộ ra sợ hãi trong mắt.
Đường Uyển Nhi cũng giận dữ, xoay người hướng về phía Bạch cô nương nói: "Ngươi nói hươu nói vượn! Chúng ta căn bản không có nói như vậy, ngươi có nhân chứng sao? Ngươi cùng Tôn Vân khẳng định là cấu kết với nhau, nghĩ muốn hãm hại chúng ta!"
Thân mình Bạch cô nương run lên, một bộ dáng thập phần sợ hãi sợ hãi. Dù Trần Mạn Nhu có hứng thú nhìn, sau đó, liền phát hiện, tuy rằng Bạch cô nương một bộ dáng thực sợ hãi, nhưng là khóe miệng, cũng là nhịn không được gợi lên một độ cong, tuy rằng rất nhanh liền kéo xuống, hiện lên trong nháy mắt lại bị Trần Mạn Nhu bắt được.
Cẩn thận suy nghĩ, Trần Mạn Nhu liền hiểu được. Đường Uyển Nhi cùng Chu Lệ Dung có hiềm nghi mưu hại tú nữ, Trương Thải Vân lại hủy dung, Tôn Vân nghe lén, nói không chừng cuối cùng bốn người này đều không được lưu lại, đến lúc đó sẽ không có người đặt các nàng trên đầu nhóm tú nữ. Bạch cô nương, cũng có thể có cơ hội xuất đầu.
Này còn chưa có tiến cung đâu, mà bắt đầu bài trừ người khác.
Tôn Vân ánh mắt cũng nhanh bốc hỏa, Bạch cô nương kia nói một phen không chỉ thay nàng chứng minh, còn thuận tiện âm nàng một phen, Bạch cô nương càng thuận lợi đem bản thân mình ra, tài ăn nói này, thật đúng là khó lường.
Đường Uyển Nhi cùng Chu Lệ Dung lại là cắn chết nói Bạch Tường Vi cùng Tôn Vân cấu kết cùng một chỗ, sau đó vu oan hãm hại các nàng. Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, ngay cả hình tượng ngày thường cũng sắp duy trì không được.
Trương Thải Vân khẽ cắn môi, vọt tới trước mặt Trần Mạn Nhu quỳ xuống: "Cầu nương nương vì thần nữ làm chủ."
Lúc này Sơ Vân cùng Sơ Hà cũng trở lại, Sơ Vân đem sách đưa cho Trần Mạn Nhu: "Nương nương, nô tỳ đã thống kê qua, bên trong nhóm tú nữ, cũng không có người khác đánh mất trân châu, chỉ có một mình Đường cô nương đánh mất châu trâm. Quản sự cô cô cũng hồi bẩm, nói lúc ấy Đường cô nương đã đi qua báo, nàng dẫn người điều tra phòng Đường cô nương các nàng, vẫn chưa phát hiện châu trâm."
"Lúc ấy vì sao không báo lên?" Trần Mạn Nhu thuận miệng hỏi, quản sự cô cô kia đang co đầu rụt cổ đi theo phía sau Sơ Vân, lúc này vội vàng đi ra đáp lời: "Hồi nương nương, lúc ấy nô tỳ báo lên cho Đức phi nương nương."
Trần Mạn Nhu không kiên nhẫn quản chuyện những tú nữ này, cho nên sau khi tú nữ tiến cung. Huệ phi an bài chỗ ở, Đức phi an bài ăn mặc ngủ nghỉ hằng ngày cho nhóm tú nữ, việc này đăng báo cho Đức phi, nhưng là ước chừng Đức phi không coi ra gì, cho nên mới vẫn kéo dài cho tới hôm nay.
Hiện tại người hiềm nghi đã biến thành ba người, Đường Uyển Nhi, Chu Lệ Dung, cùng Tôn Vân. Lúc trước có manh mối trọng yếu, thì là cây trâm của Đường Uyển Nhi lúc buổi tối khi Đường Uyển Nhi rửa mặt chải đầu đã tháo xuống, vậy chỉ có thể là vài người các nàng động thủ.
Tú nữ vào buổi tối, đều là không thể tùy ý đi lại. Muốn vào mao xí, cũng phải kêu cung nữ gác đêm đi cùng. Cho nên, hoàn toàn bài trừ khả năng tú nữ phòng khác thừa dịp trời tối vào phòng các nàng lấy châu trâm.
Châu trâm này có thể là bị Đường Uyển Nhi tự mình giấu đi, cũng có thể thật sự bị người khác lấy đi. Nếu là Đường Uyển Nhi tự mình giấu đi, như vậy Chu Lệ Dung là bị hãm hại. Nếu là thật sự bị người lấy đi, vậy có thể là Đường Uyển Nhi bị hãm hại, cũng mới có thể là Đường Uyển Nhi cùng Chu Lệ Dung đồng thời trúng chiêu.
Nếu Tôn Vân không nói lời sau cùng kia, vậy khả năng Chu Lệ Dung động thủ tính khá lớn. Nhưng là Tôn Vân dám vẽ rắn thêm chân một phen, vậy khả năng chỉ còn một nửa.
Mặt khác còn có một vấn đề, lúc ấy quản sự cô cô đã điều tra qua phòng này, như vậy ở thời điểm điều tra, châu trâm này đi nơi nào? Hôm nay thời điểm Trương Thải Vân bị ngã, Chu Lệ Dung không ở chỗ đó, sớm không xuất môn trễ không xuất môn, tại sao cố tình xuất môn ngay lúc đó đâu?
Trần Mạn Nhu nắm châu trâm nhìn kỹ thần sắc vài người phía dưới, trong lòng tuy rằng đã xác định tình huống cơ bản, nhưng lúc này cũng không có chứng cớ thực tế. Suy nghĩ lập tức nói: "Việc này liên lụy khá lớn, lại liên lụy đến bản cung cùng Thái hậu nương nương, cho nên việc này, chúng ta vẫn nên thỉnh Thái hậu nương nương xem xét quyết định đi."
Nàng thật là không tiện xử lý, nếu là Đường Uyển Nhi tự mình nghĩ ra chiêu này, vậy kết quả xử lý Đường Uyển Nhi không hài lòng, về sau Thái hậu bên kia mình cũng không dễ trả lời. Trân châu này, người khác cũng có thể nhận ra là của Đường Uyển Nhi, cố tình Đường Uyển Nhi tự mình không nhận ra, nếu nói Đường Uyển Nhi hoàn toàn vô tội, thật đúng là không có khả năng.
Hậu Cung Mưu Sinh Kế Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Tiểu Nhiên Hoa Khai