Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 233 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 537 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:35:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 123: Trợ Thủ
úc này, Hoàng thượng có muốn đi cũng không được. Ngay cả Hoàng hậu sắc mặt cũng có chút xấu hổ, hơi chút ngượng ngùng nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, bằng không, ngài tới Chung Túy cung ngồi trước?" Nơi này cách Chung Túy cung gần nhất, Hoàng thượng vòng trở về là được.
Lúc này Đức phi cũng không kêu nữa, chỉ quỳ trên mặt đất khóc, cũng không lên tiếng, khóc hoa lê đẫm mưa. Hiền phi cũng theo sau từ Vạn Xuân đình đi ra, trước đến đây hành lễ với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, tiếp theo mới mang vẻ mặt áy náy nói: "Quấy nhiễu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, là lỗi của thiếp. Kỳ thật là Đức phi muội muội hiểu lầm, tuy rằng nàng làm vỡ vòng tay Hoàng thượng ban cho thiếp, thiếp cũng chỉ là buồn bực một hồi, Đức phi muội muội liền hiểu lầm thiếp tức giận."
"Ai chẳng biết vòng tay kia là vật trong lòng Hiền phi tỷ tỷ yêu thích? Lại là Hoàng thượng ban thưởng xuống, Hiền phi tỷ tỷ luôn luôn xem như tròng mắt." Đức phi quay đầu xem liếc Hiền phi một cái, đôi mắt đỏ bừng dập đầu: "Tỷ tỷ ngài đừng nóng giận, thiếp biết ngài lúc này trong lòng đang khó chịu, thiếp chỉ cầu tỷ tỷ ngài đánh thiếp một chút cho hết giận, đừng để cho thiếp quỳ ở trong này, tốt xấu gì thiếp cũng là phi tử của Hoàng thượng, Ngự Hoa viên này người đến người đi..."
Sắc mặt Hiền phi tái nhợt, đều muốn cắn chết Đức phi mới hết giận, ai nói cho ngươi quỳ ở trong này? Không phải chính ngươi không đòi quỳ ở trong này sao?
Còn có, biết vòng tay kia là vật trong lòng ta yêu thích, ngươi làm sao cũng phải xem, xem xong rồi còn chưa đủ, làm sao cũng phải lỡ tay rớt xuống làm cái gì? Ngươi dám nói ngươi không phải cố ý sao? Ngươi dám nói ngươi không phải đến kiếm chuyện sao?
Chính là lúc này, Hiền phi hỏi không ra mấy vấn đề này. Nàng cuối cùng đã biết, Đức phi mà mình luôn luôn coi thường, lần này cư nhiên âm mình một phen. Chính là, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đến đúng lúc như vậy, lấy đầu óc Đức phi, hẳn là tính kế không đến Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đi?
Thì phải là người khác ở sau lưng trợ giúp? Trần quý phi luôn luôn cùng Hoàng hậu giao hảo, cho tới bây giờ đều lấy Hoàng hậu làm ngựa đầu đàn, không phải là Trần quý phi thỉnh Hoàng hậu đến đây chứ? Vậy còn Hoàng thượng?
Hiền phi rốt cuộc cũng là người thông minh, tâm tư nhanh chóng quay trở lại, liền hiểu được tình cảnh của mình, tự nhiên cũng liền không vội cùng Đức phi biện bạch, chẳng qua yêu kiều thi lễ với Hoàng thượng, tiếp theo đôi mắt cũng đỏ: "Hoàng thượng, ngài cũng đừng nóng giận, vòng tay đó là Hoàng thượng ngài ban thưởng xuống, dĩ vãng thiếp cũng là yêu như trân bảo, Đức phi muội muội cũng biết chuyện này, vừa rồi cũng nói. Nguyên nhân là vì thiếp quá thích vòng tay kia, Đức phi muội muội liền quấn quít mượn nhìn, thế nên mới không cẩn thận làm vỡ vật ngự ban, Đức phi muội muội cũng không phải cố ý, Hoàng thượng ngài đừng trách tội Đức phi muội muội."
Lập tức đã đem tình thế đảo ngược. Đức phi nói Hiền phi quá hẹp hòi, bởi vì mình làm vỡ vòng tay của nàng cho nên nàng ình quỳ gối ở Ngự Hoa viên, Đức phi thân là phi tần của Hoàng thượng, loại trừng phạt mất mặt này, trừ phi là Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu tự mình nói ra miệng, nếu không Hiền phi không có quyền lợi này.
Mà Hiền phi đâu, thuận miệng liền nói Đức phi ganh tị vòng tay của mình, ý tại ngôn ngoại đều là Đức phi cố ý làm vỡ vòng tay, lại thuận tiện thêm vào danh nghĩa vật ngự ban, muốn Đức phi cũng bị kéo xuống ngựa.
Đức phi cầm khăn tay dụi mắt: "Hoàng thượng, ngài nên làm chủ cho thiếp, vòng tay kia nếu là vật ngự ban, Hiền phi nương nương nên hảo hảo giữ gìn. Thiếp cũng không muốn xem, Hiền phi nương nương làm sao cũng phải để cho thiếp xem, hôm nay trời lạnh như vậy, thiếp vừa mới đến Vạn Xuân đình, ngồi cũng chưa ấm chỗ, tự nhiên là không cầm chắc vòng tay kia, thế nên mới..."
Hoàng thượng không kiên nhẫn quay đầu nhìn Hoàng hậu: "Trẫm tới chỗ Trần quý phi ngồi trước, ngươi đem chuyện này mau chóng xử lý, Ngự Hoa viên người đến người đi, hai người các nàng thực mật thể thống, mỗi người phạt trước ba tháng tiền tiêu vặt."
"Là, thiếp đã biết, Hoàng thượng ngài đi thong thả." Hoàng hậu hành lễ, tránh ra nhường đường cho Hoàng thượng, Hoàng thượng phất tay áo đi đến Chung Túy cung. Ánh mắt Hiền phi nhìn Đức phi mang theo cáu giận, Đức phi hơi có chút đắc ý, xem đi xem đi, Hoàng thượng cho tới bây giờ cũng không phải sủng ái một người, liền đối người đó thập phần tin tưởng.
Mặc kệ thế nào, Hoàng hậu nương nương mới là người tôn quý nhất hậu cung này.
"Hoàng thượng, tại sao ngài đến đây lúc này?" Trần Mạn Nhu nghe thông báo, vội vàng đi ra đón, hành lễ xong, liền hoang mang rối loạn kéo tay Hoàng thượng: "Ai nha, tại sao ngài không mang theo bao tay, giữa mùa đông, tay bị lạnh hỏng rồi thì làm sao bây giờ?"
Nói xong, liền kéo Hoàng thượng tiến vào nội thất, cầm tay Hoàng thượng cẩn thận vuốt ve, chờ hơi hơi có chút nhiệt độ, mới cầm lò sưởi ở bên cạnh đặt lên tay Hoàng thượng. Làm xong vừa ngẩng đầu, phát hiện Hoàng thượng đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, hai má lập tức trở nên đỏ bừng.
"Hoàng thượng, thiếp thất lễ." Vội vàng đứng dậy định hành lễ, tay lại bị Hoàng thượng bắt được: "Được rồi, không cần đa lễ như vậy, trẫm vốn là mang theo bao tay ngươi làm cho trẫm, chính là vừa rồi trẫm đi có chút nóng, mới tháo xuống."
"Vậy là tốt rồi, hai tay của Hoàng thượng, là để bình ổn thiên hạ, vạn vạn không thể bị đông lạnh." Trần Mạn Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo lực đạo Hoàng thượng ngồi xuống một bên, bưng ly trà cho Hoàng thượng: "Hai ngày nay không thấy bóng dáng Hoàng thượng, người nên chú ý thân thể."
"Trẫm biết, Tiểu tứ đâu? Hôm nay tại sao không nhìn thấy hắn?" Hoàng thượng gật gật đầu, nhấp hai ngụm trà, tiện tay cầm sách trên tháp nhìn nhìn, thấy là Tam Tự kinh, liền nghĩ đến Tiểu tứ.
"Vừa rồi thiếp dạy hắn nói chuyện, hắn học không kiên nhẫn, nháo loạn muốn đi ra ngoài, thiếp cho Trần ma ma ôm hắn đến hậu điện đi dạo một chút, lập tức liền trở lại." Nói xong, đứng dậy từ góc sáng trên tháp lấy ra một cái tiểu bình: "Hoàng thượng, đây là thiếp tự mình hái hoa mai ướp mơ, ngài nếm thử?"
Mơ là năm nay mới hái xuống, vẫn để cho đến bây giờ, lúc trước Trần Mạn Nhu cố ý góp nhặt một ít hoa mai bỏ vào đi, quả mơ trong veo mang theo vài phần hương hoa mai thơm ngát, hương vị coi như là không tệ.
Hoàng thượng lấy đũa gắp một cái, tinh tế thưởng thức một chút, cười gật đầu: "Không nghĩ tới ái phi của trẫm còn có tay nghề như thế, không tệ, chính là hơi ngọt một chút."
"Vậy lần sau thiếp làm mặn thêm một ít cho Hoàng thượng." Hoàng thượng không quá thích đồ ngọt, Trần Mạn Nhu làm cái này là cho Tiểu tứ, cho nên hương vị liền hơi ngọt một chút. Hoàng thượng cười bóp mũi Trần Mạn Nhu: "Thật sự là hồ nháo, trẫm chỉ nghe nói quả mơ có toan có ngọt, cũng chưa từng nghe qua có vị mặn, ngươi cũng đừng lãng phí quả mơ."
"Thiếp khẳng định sẽ không lãng phí." Trần Mạn Nhu lầm bầm hai câu, đang nói chuyện, thì thấy Trần ma ma ôm Tiểu tứ trở lại. Tròng mắt Tiểu tứ vòng vo chuyển động, nhìn thập phần linh hoạt, nhìn thấy y phục Hoàng thượng màu vàng sáng, lập tức hưng phấn, dùng sức từ trong lòng vú nương nghiêng thân mình, muốn hướng đến trên người Hoàng thượng.
Trần Mạn Nhu vội vàng ôm lấy hắn: "Tiểu tứ đây là nhớ phụ hoàng? Đến đến đến, ngồi yên, cho phụ hoàng ngươi nhìn xem ngươi mấy ngày nay có cao thêm hay không."
Hoàng thượng đưa tay khoa tay múa chân đo chiều cao Tiểu tứ, thập phần kinh ngạc: "Thật đúng là ột chút, hắn gần đây ăn rất tốt sao?" Thấy Tiểu tứ vẫn không ngừng muốn đi đến trên người hắn, đơn giản liền ôm Tiểu tứ qua, ôm hắn trong lòng mình.
"Là ăn nhiều hơn trước kia một chút, tiểu hài tử thôi, đều là lớn nhanh như thổi." Trần Mạn Nhu cười nói, thấy Tiểu tứ đưa tay muốn kéo tóc Hoàng thượng, liền đưa tay cầm tay Tiểu tứ lại, làm bộ như muốn đưa vào miệng mình: "Muốn cắn rớt nga, muốn cắn rớt nga..."
Tiểu tứ tưởng rằng Trần Mạn Nhu muốn đùa với hắn, vui vẻ a a kêu to, Hoàng thượng thấy mới mẻ, cũng nắm tay Tiểu tứ thưởng thức.
Gần giữa trưa, Hoàng thượng mới đứng dậy rời đi. Dù sao, hôm nay đã đáp ứng Hoàng hậu đi dạo Ngự Hoa viên, tuy rằng chậm trễ, nhưng là giữa trưa vẫn muốn đến Vĩnh Thọ cung dùng bữa mới được.
"Nương nương, Hiền phi bị Hoàng hậu nương nương trách phạt." Hoàng thượng vừa ly khai, Tẫn Hoan liền thập phần cao hứng vào cửa, trước hành lễ với Trần Mạn Nhu, cũng không chờ Trần Mạn Nhu hỏi, tự mình xoạch xoạch bắt đầu nói: "Vừa rồi Hoàng hậu nương nương phái người đến Thừa Càn cung răn dạy Hiền phi, nói nàng không hiền không đức, muốn hàng phân vị nàng đâu."
"Không hiền không đức?" Trần Mạn Nhu đem bốn chữ này đọc lại một lần, môi cong lên: "Hoàng hậu nương nương quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc, cũng không uổng công Đức phi làm lụng vất vả như thế, không sai biệt lắm đã điều động tất cả nhân thủ của mình."
Lúc trước, Trần Mạn Nhu cố ý cho người truyền đủ loại tin tức cho Thường phi Huệ phi, sau đó, liền giống như Trần Mạn Nhu tính toán, chậm rãi, Thường phi cùng Huệ phi liền rời xa Hiền phi, hai người này ngược lại càng đi càng gần.
Mà Đức phi, lại ở Ngự Hoa viên trình diễn một màn Hiền phi ỷ thế hiếp người thật tốt, vừa vặn để cho Hoàng hậu nương nương nhìn thấy.
Bất quá, Hoàng thượng nói không cần ở Ngự Hoa viên xử trí, Hoàng hậu đem hai người đều đưa trở về. Hiền phi là bị hoàng hậu răn dạy một chút, lại phạt cấm chừng một tháng. Mà Đức phi lại là làm hỏng vật ngự ban, bị phạt cấm chừng ba tháng.
Hiền phi bị trừng phạt nhìn như không nghiêm trọng, nhưng là có bốn chữ không hiền không đức, chỉ sợ Hiền phi muốn thăng chức, cũng thực khó khăn. Chẳng những là khó thăng chức, chỉ sợ ngày sau, phàm là có một chút sai lầm, sẽ bị giáng chức.
Hoàng hậu cũng không sợ đắc tội với người khác, nhà mẹ đẻ Hiền phi là Phó thái sư, nhưng là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu là Định quốc công. Phó thái sư tuy rằng là quan to nhất phẩm, bất quá cũng là nhất phẩm, tước vị Định quốc công, đó là siêu phẩm.
"Trừng phạt đúng tội." Trần Mạn Nhu cười lạnh một tiếng, ôm Tiểu tứ hôn hôn: "Bảo bối ngoan, mẫu thân báo thù cho ngươi nga, lần sau nếu còn có người dám không có mắt đến hại bảo bối của nương, nương khiến cho các nàng đền mạng."
Tiểu tứ nghe không hiểu, chỉ khanh khách cười, tay nhỏ bé muốn bắt trâm cài của Trần Mạn Nhu, lại bị Trần Mạn Nhu cắn cánh tay, nhất thời oa oa kêu lên, còn nhảy chân muốn giơ lên, làm cho Trần Mạn Nhu lại có ý xấu nhu bụng nhỏ của hắn.
Đến ngày Ngũ hoàng tử tắm ba ngày, Trần Mạn Nhu đi Cảnh Nhân cung, thấy Thường phi, lúc này kéo tay nàng cười nói: "Bản cung luôn luôn thực hâm mộ tài nữ, chỉ là muội muội ngày thường luôn không xuất môn, bản cung cũng không tùy ý quấy rầy. Thật sự là đáng tiếc a, nếu là muội muội ở tại Thừa Càn cung..."
Thừa Càn cung cùng Chung Túy cung là kề nhau, hơn nữa hai người này, hơn nữa Cảnh Nhân cung của Dương quý phi, ở trong cung coi như là nằm ở giữa, hai bên Càn Thanh cung của Hoàng thượng phân biệt là Vĩnh Thọ cung của Hoàng hậu cùng Cảnh Nhân cung của Dương quý phi.
Được rồi, nói nhiều như vậy, ý tứ chỉ có một, Thừa Càn cung vị trí tốt.
Trần Mạn Nhu nói nửa câu bỗng nhiên che miệng không nói. Chính là sắc mặt Thường phi lại không thế nào tốt lên, nàng ở tại Diên Hi cung, Thừa Càn cung là chỗ của Hiền phi. Nếu như lúc trước, nàng được phong Hiền phi...
Hậu Cung Mưu Sinh Kế Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Tiểu Nhiên Hoa Khai