Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Hảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 757 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101: Trúng Gió
dit: Nhã Hiền Phi
Beta: Rine Đức Phi
Hoàng Thượng đi đến Trường Xuân Cung.
Hắn nghĩ, tốt xấu gì Võ Chính Đạo cũng là cha ruột của Thục phi, ông ta thành như bây giờ, nếu hắn không nói, lỡ như nàng nghe được tin tức từ nơi khác thì lại càng khó chịu. Không bằng chính hắn mở miệng nói cho nàng, có thể sẽ hòa hoãn hơn một chút.
Ăn cơm xong, Hoàng Thượng còn giúp Lý Già La giữ Tam hoàng tử một lát. Xem biểu tình của Hoàng Thượng giống như là có chuyện muốn nói.
"Hoàng Thượng, có phải người muốn nói gì với thần thiếp hay không?"
Hoàng Thượng giật mình, từ khi nào bản thân lại phải do dự như vậy? Mà thôi, sự do dự này coi như là vì hài tử trong bụng Thục phi đi.
"Lời trẫm nói, ngươi nghe xong không được kích động."
Lý Già La cười cười: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn nạp mỹ nhân mới?"
Hoàng Thượng nghe xong cũng phì cười ra tiếng: "Bộ dáng lúc ghen của ái phi, trẫm rất thích." Sau đó hắn lấy lại nghiêm túc: "Trẫm mới vừa nhận được tin tức, Võ Chính Đạo phụ thân ngươi trúng phong."
Hoàng Thượng nói xong, liền có chút lo lắng nhìn Lý Già La.
"Trúng phong?" Tâm trạng của nàng thực phức tạp, rất lâu không nói gì.
Hoàng Thượng ôm bả vai Lý Già La an ủi: "Trẫm đã phái thái y đi qua, cha ngươi không có chuyện gì, chỉ là sau này phải nằm liệt trên giường."
"Đột nhiên lại trúng phong?" Lý Già La hỏi: "Phụ thân chỉ mới hơn bốn mươi tuổi."
Hoàng Thượng sao có thể nói tên Võ Chính Đạo này vì vội vã muốn sinh con trai, cho nên hoan ái cùng tiểu thiếp quá nhiều. Thiếu chút nữa được mã thượng phong*, cuối cùng lại trúng phong.
*Mã thượng phong: hiểu như đạt được mục đích, làm chủ, chiến thắng.
Võ gia tuy không nói rõ lý do vì quá mất mặt, nhưng nếu Hoàng Thượng muốn biết, tuyệt đối có thể biết. Đối với Võ Chính Đạo này, hắn càng thêm tức giận, nhưng dù sao cũng là cha ruột Thục phi, hắn không thể thẳng thừng oán trách.
"Hoàng Thượng, thần thiếp không biết nên cao hứng hay là nên thương tâm." Lý Già La nói: "Nếu là nhìn từ phía mẹ thần thiếp mà nói thì nên là cao hứng, nhưng rốt cuộc hắn lại là cha của thần thiếp. Thần thiếp vui vẻ chính là bất hiếu, có phải thần thiếp rất độc ác hay không?"
"Con người ai cũng có thất tình lục dục*. Thiên hạ đều nói cha mẹ là trên hết, nhưng là trẫm lại không nghĩ như vậy, nếu không sao lại có câu "phụ bất từ, tử bất hiếu**" này? Cha mẹ đối xử với con cái cũng có bất công, có lợi dụng, trẫm trách ngươi sao được?"
*Thất tình lục dục: là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người.
Thất tình: hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục.
Lục dục: sắc, thính, hương, vị, xúc, pháp.
**Phụ bất từ, tử bất hiếu: cha không tốt, con sinh ra ắt cũng không tốt.
Thục phi đối xử với Tam hoàng tử tốt thế nào Hoàng Thượng cũng biết, chứng tỏ Thục phi từ nhỏ cũng đã được dạy dỗ kỹ càng.
Đạo hiếu có đôi khi không phải là điều tốt, vừa trói buộc vừa khiến người ta bất đắc dĩ. "Phụ bất từ tử bất hiếu", lời này nói cực kỳ đúng, lão tiền bối không có nhân cách của lão tiền bối, hà tất còn bắt con cái nhìn theo?
Thật ra Hoàng Thượng cảm thấy Võ Chính Đạo trúng phong cũng tốt, đỡ lợi dụng Thục Phi làm ra chuyện xấu gì, đến lúc đó bị Ngự Sử buộc tội, hoặc là bị người khác lợi dụng cũng không nên. Dù sao trước mắt cũng đã có không ít phiền toái.
Hoàng Thượng an ủi Lý Già La hơn nửa ngày, Lý Già La mới dễ chịu hơn một chút. Sau đó Hoàng Thượng nói: "Phụ thân ngươi không có con nối dõi, muốn trẫm hạ chỉ tuyển cho hắn một đứa nối dòng hay không?"
"Hoàng Thượng, chuyện này để người Võ gia tự quyết định đi, thần thiếp không muốn nhúng tay. Hơn nữa, Hoàng Thượng cấp tước vị cho phụ thân là bởi vì hắn sinh ra thần thiếp, như thế đối với phụ thân đã đủ. Tuyển được con nối dòng, nếu nhân phẩm tốt thì không sao, dù ban tước vị cũng không sợ hắn làm chuyện gì xấu. Nhưng nếu nhân phẩm không tốt, ban tước vị chính là nối giáo cho giặc, nếu như vậy thì thà đừng làm con cháu Võ gia. Thần thiếp không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhỡ đâu người được tuyển không phải người bọn họ hài lòng, đến lúc đó con nối dòng ở nhà cũng không thoải mái, như vậy chẳng phải là hại rất nhiều người?"
Hoàng Thượng hỏi: "Nhị thúc của ái phi có hai nhi tử không phải sao? Nếu muốn tuyển con nối dòng, cứ nên tuyển từ phía nhị thúc của ái phi là được."
Lý Già La đáp: "Mẫu thân thần thiếp và nhị thẩm quan hệ không tốt. Con nối dòng chủ yếu là để chăm sóc phụ thân cùng mẫu thân, nếu mẫu thân không vui, cưỡng ép cũng không có ý nghĩa gì, đến lúc đó hai bên đều không thoải mái."
Hoàng Thượng nghe xong, cười cười: "Ái phi nói rất đúng, ngươi cũng đừng vì chuyện này mà thương tâm, dành thời gian chăm sóc cho Lạc Nhi."
"Thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp cho người đi đưa chút dược liệu đến Võ gia, chỉ hy vọng hữu dụng."
Lý Già La thở dài một hơi. Hoàng Thượng sợ Lý Già La tuy trên mặt bình thản nhưng trong lòng đau đớn, suốt một ngày đều ở Trường Xuân Cung.
Bên phía Triệu Hoàng hậu cũng nhận được tin tức, biết phụ thân Thục phi trúng phong liền cho người mang dược liệu đến Võ gia thăm hỏi.
Tĩnh phi các nàng thì không biết, hiện tại các nàng đang lo sự vụ ở kỳ tuyển tú.
Bất quá chờ đến lúc trở lại trong cung nghe được tin tức, Tĩnh phi cảm thấy cực kỳ tốt. Cha ruột Thục phi trúng phong, chỗ dựa của nàng ta chẳng phải sụp đổ rồi?
Có điều nếu nghĩ lại, nhà mẹ đẻ Thục phi từ khi vào kinh, Hoàng Thượng không an bài sắp xếp bất kỳ việc gì. Hiện tại cho dù trúng phong nằm liệt nhưng tước vị Quận công vẫn còn, kỳ thật cũng không có gì tổn thất. Vốn dĩ phụ thân nàng ta cũng không làm ra lợi lộc danh vọng, cho nên Tĩnh phi cảm thấy Thục phi không mất nhiều, nàng ta vẫn là Thục phi, vẫn là một trong tứ phi, vẫn sinh được hài tử. Tĩnh phi làm sao tiếp tục cao hứng?
Nhưng dù sao đây vẫn là tin tức tốt. Nhà mẹ đẻ không người nối nghiệp, về sau cũng không có tiền đồ lớn.
Đúng là Triệu hoàng hậu xem xét chuyện nhà mẹ đẻ Thục phi không có tiền đồ, chỉ duy nhất một người là tiến sĩ, hiện tại cũng trúng phong. Căn bản đối với Triệu hoàng hậu không phải là mối nguy hại, cho nên nàng thực yên tâm.
Viên Thục Hoa biết tin tức xong liền đến an ủi Lý Già La, thấy biểu cảm của Lý Già La có chút bi thương, nhưng tinh thần vẫn còn tốt nên cũng yên tâm.
Viên Thục Hoa trở lại trong cung của mình, đại cung nữ Bạch Lan nói: "Chủ tử, phu nhân gửi cho ngài một phương thuốc, ngài xem có muốn nấu uống hay không?"
Viên Thục Hoa nói: "Có ích gì? Ta biết thân thể của mình thế nào, cho dù có uống nhiều dược đi nữa cũng không có tác dụng."
Lúc trước Viên Thục Hoa đang có kinh nguyệt thì rơi vào hồ nước lạnh đóng băng, tuy rằng cứu lên kịp nhưng lại mắc cung hàn. Nàng từng ngầm tìm thái y, thái y nói thân thể của nàng rất khó có con, tiến cung bất quá là vì chiếm vị trí, còn việc muốn sinh hài tử thì ngàn khó vạn khó.
Việc chính là phải giữ vững vị trí của mình, cho nên nàng căn bản là không nghĩ đến việc được Hoàng thượng sủng ái. Hơn nữa, nàng không thể sinh, Hoàng Thượng mới càng yên tâm.
Thân thể của nàng như vậy, nếu không tiến cung tuyển tú, gả đến gia đình môn đăng hộ đối làm phu nhân chính phòng mà không có hài tử, khẳng định so với việc tiến cung làm phi tần còn cực khổ hơn. Dù sao ở trong cung, ngươi không sinh hài tử cũng rất an toàn, nhưng muốn tới nhà giàu làm chủ mẫu, không sinh hài tử, tình cảnh sẽ gian nan biết bao nhiêu?
Cân nhắc một chút, nàng liền lựa chọn tiến cung.
Lúc mới tiến cung, nàng liền cẩn thận quan sát, quan hệ tốt dần với Võ Uyển Trinh. Thật ra không vì cái gì khác, nàng vẫn luôn muốn cùng Võ Uyển Trinh nâng đỡ lẫn nhau, chỉ là ban đầu Võ Uyển Trinh căn bản không tin nàng.
Trước đây nàng còn định dùng thân phận giúp đỡ Võ Uyển Trinh, chờ đến lúc nàng lên phân vị cao cũng sẽ giúp đỡ lôi kéo nàng ấy, để nàng ấy thấy thành ý của bản thân.
Nhưng ai biết được, Võ Uyển Trinh không dựa vào nàng mà có thể tự mình leo lên, còn lên đến tận vị trí này.
Viên Thục Hoa liền bắt đầu thanh tỉnh, hiểu được là do bản thân đã quá tự tin. Trước kia nàng quả thực có chút tâm tư lợi dụng, nhưng hiện tại một chút suy nghĩ cũng không có. Thật lòng xem Thục phi là tỷ muội.
Yêu cầu của Viên Thục Hoa không cao, chỉ cần bình bình an an sống trong cung là được. Bất quá trong cung, kẻ "nâng cao đạp thấp" quá nhiều, nàng lại không có con nối dõi, cho nên ban đầu giao hảo với Thục phi chưa chắc đã không có ý muốn dựa dẫm.
Hiện tại, bởi vì mình và Thục phi thân thiết, người trong cung cũng không dám hà khắc, quả thực nàng được như vậy là hưởng phúc khí từ nàng ấy.
Viên Thục Hoa là người hiểu chuyện, sẽ không vội vàng nói câu cảm tạ. Có đôi khi, tri tình thức thú* mới là nguyên tắc sinh tồn.
*Tri tình thức thú: ghi nhớ ân tình, giữ gìn phép tắc.
"Về sau đừng để mẫu thân đưa phương thuốc đến, thân thể ta, ta tự mình biết. Có uống nhiều thuốc cũng không tốt lên được, hà tất gì phải lãng phí?" Viên Thục Hoa phân phó cho Bạch Lan về sau không cần vì chuyện này mà thêm phiền phức, số mệnh thế nào thì cứ để thế đấy đi.
"Chủ tử, cho dù người mang thai, Thục phi nương nương cũng sẽ không trách người." Bạch Cúc cho rằng chủ tử mình sợ Thục phi tức giận.
"Về sau đừng nói như vậy. Ta không muốn uống thuốc, là bởi vì ta tự biết có uống cũng vô dụng, liên quan gì đến Thục phi? Kỳ thật trong lòng ta hiểu rõ, ta có chút lợi dụng Thục phi. Nếu là trước kia ta sẽ không để ý, nhưng mà hiện tại ta cảm thấy bản thân có chút nhỏ mọn."
Bạch Cúc vội nói: "Chủ tử đừng nói như vậy, chủ tử cho dù có chút tâm tư nhưng không phải người nhỏ mọn. Huống chi chủ tử cũng không làm thương tổn đến Thục phi nương nương." Chẳng qua chỉ dính một ít phúc khí, tình nghĩa của chủ tử nhà mình đối với Thục phi nương nương là thật sự đối đãi.
Trước kia chủ tử nghĩ chính mình có lẽ sinh không được, cho nên muốn giúp đỡ Thục phi nương nương đi lên, như vậy sẽ có tới có lui.
Chỉ là ai biết Thục phi căn bản quá lợi hại, chủ tử nhà mình còn chưa ra tay, bản thân nàng ấy đã thăng cấp, chủ tử cũng bất đắc dĩ được thơm lây.
Ít nhất chủ tử còn tốt hơn nhiều so với những người ở trước mặt thì gọi tỷ tỷ muội muội, sau lưng liền âm thầm thọc một đao.
Vì Võ Chính Đạo trúng phong cũng không phải việc quang minh chính đại gì, Vân thị liền hạ lệnh cấm khẩu, nếu ai nói bậy sẽ bị đánh chết. Cũng may tiểu thiếp làm ông ta trúng phong cũng là người trong nhà nên không mấy ai biết rõ chuyện này.
Thái y được trong cung phái tới, vì vậy hắn đương nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Vân thị chỉ sợ nguyên nhân sinh bệnh truyền đi, còn việc Võ Chính Đạo trúng phong là không thể giấu.
Võ Chính Đạo trúng phong nhưng miệng vẫn ra oai, nước miếng vung vãi khắp nơi. Về phần tiểu thiếp kia, Vân thị trực tiếp phân phó người đánh chết, lưu lại kẻ như vậy cũng là một tai họa.
Vân thị nhìn người trên giường, đây vẫn là người mà trước kia bà tâm tâm niệm niệm phải gả cho hắn sao? Vân thị bỗng hoảng hốt. Năm đó bà quả thực u mê, vì một kẻ như vậy, làm ra biết bao nhiêu chuyện xấu.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, mọi thứ đều đã qua, bà là nữ nhân đã gả chồng. Trước mặt còn có sóng gió, trong nhà tuyệt đối không thể có gièm pha.
Đối với người bên ngoài, chuyện Võ đại lão gia đột nhiên trúng phong ai muốn tin thì tin, có điều nguyên nhân thật sự thì ai cũng không biết, ngay cả người nhị phòng cũng không biết.
Võ lão thái thái vừa nghe tin trụ cột trong nhà đổ, vội chạy đến khóc lóc, chửi bới ồn ào.
Đại nhi tử của bà mới bốn mươi tuổi, vẫn là đang ở tuổi trưởng thành, như thế nào lại trúng phong được?
Lại còn thấy bộ dạng miệng lệch mắt trừng của con trai, thật sự đau lòng không chịu được.
Võ lão thái thái trách Vân thị không chăm sóc tốt cho phu quân của mình, khiến cho hắn thành như bây giờ. Nói một hồi lâu, câu từ khó nghe cũng đều nói ra, Vân thị không đáp một tiếng. Sau đó Võ lão thái thái còn mắng, có phải nàng không nói lời nào vì trong lòng đang mắng chửi mẹ chồng hay không?
Bà già này không chỉ nói cho sướng miệng mà còn muốn xen vào chuyện người ta nghĩ như thế nào. Vân thị tùy ý để bà ta mắng, nàng xem như đã sớm quen.
"Cũng may trong cung còn có Thục phi nương nương, bằng không Võ gia chúng ta xem như xong rồi. Vân thị, ngươi mau mau tiến cung bàn chuyện với Thục phi nương nương. Cha nàng đã như vậy, không bằng đem tước vị Quận công của hắn nhường cho nhị thúc, tốt xấu gì nhị thúc cũng có việc làm ở bên ngoài, chuyện này đối với tất cả mọi người đều tốt."
Thấy con trưởng không dùng được liền nâng con thứ lên, một chút cũng không để bụng con trưởng của mình còn đang nằm nghe ở một bên.
Vân thị thầm nghĩ, lão gia à lão gia, ngươi nghe thấy không, mẹ ruột ngươi đối đãi với ngươi như thế nào, biết ngươi không có tác dụng liền muốn cướp đi mọi thứ.
Võ đại lão gia tuy rằng miệng không thể nói nhưng biểu tình cực kỳ kích động. Vân thị tiến đến nắm tay hắn, nói với Võ lão thái thái: "Yêu cầu này của mẫu thân, xin thứ cho con dâu không thể vâng theo."
"Ngươi nói cái gì? Không thể vâng theo? Ngươi có còn nhớ ngươi là con dâu Võ gia hay không? Ngươi phải biết ta chính là tổ mẫu ruột thịt của Thục phi nương nương, ngươi dám ngỗ nghịch với ta?"
"Mẫu thân là tổ mẫu của Thục phi nương nương, có điều chúng ta là cha mẹ Thục phi nương nương. Hiện tại mẫu thân muốn đoạt tước vị của phụ thân nương nương, ngài cảm thấy nương nương sẽ vui sao? Huống chi lão gia thành như vậy, Thục phi nương nương không biết đã thương tâm đến mức nào, ngài còn muốn con dâu đi nói chuyện này? Mẫu thân, ngài biết Thục phi nương nương đang mang thai, lỡ như kích động không kiềm chế được, xảy ra chuyện gì thì là do mẫu thân người chịu hay do ta chịu đây? Còn nữa, tước vị Quận công vốn là cấp cho phụ thân của phi tần, làm sao có thể cấp cho nhị thúc."
"Trong nhà Triệu hoàng hậu không phải có nhị thúc làm quận công sao?" Võ lão thái thái còn cãi lý.
"Triệu hoàng hậu là Hoàng Hậu nương nương, phụ thân của nàng chính là Thừa Ân Hầu. Có tước vị Hầu gia, đương nhiên không quan tâm đến một tước vị Quận công. Nhưng nếu đem tước vị của phụ thân Hoàng Hậu nương nương đi cho nhị thúc, ngài cảm thấy Hoàng Hậu nương nương có tức giận hay không?"
"Vậy ngươi liền tiến cung nói cho Thục phi nương nương, hiện tại phụ thân nàng đã không làm gì được. Nàng mau mau tìm cho nhị thúc chức Huyện công, bằng không Võ gia chúng ta có thể xong đời, nàng ở trong cung cũng không tốt nổi."
Đây mới là mục đích của Võ lão thái thái, Vân thị đáp: "Bởi vì chuyện Tiền Tiểu Bảo, con dâu không dám tiến cung. Mẫu thân muốn nói thì tự mình tiến cung đi, con dâu giữ không được."
Võ lão thái thái nổi giận đùng đùng bỏ đi. Ngày hôm đó muốn tiến cung bà liền tiến cung. Bà cũng có cáo mệnh được vào cung, nhưng người ở Trường Xuân Cung lại nói tâm tình của Thục phi nương nương không tốt, gặp người thân sẽ càng khó chịu, Hoàng Thượng cũng không cho nàng gặp.
Võ lão thái thái liền không còn cách nào.
Vân thị nói với Võ Chính Đạo: "Lão gia, ngài thấy chưa? Hiện tại chỉ mới bắt đầu, người nhị phòng đã bắt đầu bức chúng ta, về sau không biết còn thế nào đâu. Hiện tại là muốn tước vị, nói không chừng còn muốn chúng ta nhận con của bọn họ làm con thừa tự, về sau chúng ta đều phải kiếm miếng ăn từ tay nhị phòng. Nếu thật sự muốn danh chính ngôn thuận nhận con trai, đến lúc đó hắn làm sai chuyện gì chúng ta cũng không nói được, sẽ khổ trăm bề. Lão gia, nếu như vậy, còn không bằng chúng ta chỉ nhận hắn làm con nối dòng, dựa vào trong cung có Thục phi nương nương, nhị phòng cũng không dám chống đối chúng ta. Chờ đến lúc đại nạn rồi chọn, hắn thay chúng ta cung phụng hương khói, ngài thấy thế nào? Như vậy cũng không cần lo lắng bọn họ đối với chúng ta không tốt, hơn nữa vì muốn thừa kế, không thể không chăm sóc ân cần."
Ý của Vân thị là cầm một củ cà rốt đi phía trước dụ dỗ thỏ con, đến một khắc cuối cùng mới quyết định.
Võ đại lão gia nghĩ, bản thân mình thành như vậy, về sau khẳng định phải dựa vào Vân thị. Nói cho cùng, danh bất chính thì ngôn bất thuận, nghe theo Vân thị có lẽ còn có ngày lành.
Cho nên Võ đại lão gia gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ đồng ý với những gì Vân thị nói.
Vân thị không hy vọng Võ đại lão gia chết nhanh như vậy, nếu không bà phải làm quả phụ, phải thuận theo quy tắc của nhị phòng. Nhưng Võ đại lão gia ở đây, đại phòng cũng sẽ ở đây, vậy thì bà vẫn là chủ tử danh chính ngôn thuận của đại phòng.
Đối với việc Võ Chính Đạo trúng phong, Lý Già La một chút cũng không thương cảm. Hắn đã đến lúc nên xui xẻo, hưởng thụ nhiều năm như vậy cũng nên chuộc tội với Tiền thị.
Trường Ninh quận chúa nghe tin Võ đại lão gia trúng phong thì càng thêm bội phục Thục phi. Chẳng qua là nàng tra được Võ đại lão gia muốn nhúng tay vào vụ muối lần này, sau đó ngầm nói cho Thục phi nương nương, hiện tại hắn cũng đã trúng phong.
Có người lợi dụng tính tham tiền của Võ đại lão gia, dụ dỗ hắn vận chuyển một số muối lậu. Muối là vật thu thuế nhiều nhất trong triều đình, đến lúc đó nếu Võ đại lão gia thật sự liên lụy vào, Thục phi trong cung cũng tuyệt đối phải liên lụy. Đối với Trường Ninh, nàng chịu sự tác động của Thục Phi, thế nên đây là tình huống tuyệt đối không được phép xuất hiện.
Hậu Cung Kế Hậu Cung Kế - Lý Hảo