If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 166
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:42:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Để Cô Bắt Cóc Thêm Lần Nữa Sao
ó biết. Cái gì nó cũng biết!
Nó hiểu mẹ mình cũng như em trai mình! Nó không trở về nhà, không chịu gặp bà. Tất cả mọi thứ đều là nó đang trừng phạt bà.
Mẹ Vân cuộn mình trên giường trong phòng ngủ, để mặc bác Hoàng cùng một đám người dưới thuyết phục thế nào đi nữa. Bà cũng không chịu ra ngoài gặp ai.
Bất đắc dĩ, bác Hoàng chỉ đành đi tìm Vân Dật Bạch. Thế nhưng khi Vân Dật Bạch biết tin, chỉ bảo là sẽ cho người qua đó sau, gần như chẳng có bất cứ tin tức gì!
Bác Hoàng không khỏi lo lắng, giữa hai mẹ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Người Vân Dật Bạch dặn đến còn chưa thấy, mà lại có một vị khách bất ngờ đến thăm.
"Dương tiểu thư!" Bác Hoàng thấp giọng mở miệng, cũng không cho rằng hiện tại thích hợp để chủ nhân gặp khách. "Phu nhân không có nhà!"
Dương Chi La mỉm cười, dịu dàng mở miệng, "Bác Hoàng, từ khi nào bác cũng học được nói dối vậy?"
"Dương tiểu thư!" Bác Hoàng mặt không đổi sắc, "Nếu Dương tiểu thư khẳng định phu nhân có nhà, vậy cô nên biết, hiện tại phu nhân không muốn gặp khách!"
"Cháu không phải là khách!" Dương Chi La thấp giọng nói, "Bác Hoàng, từ nhỏ cháu đã lớn lên ở đây, bác cũng xem như là người nhìn cháu lớn lên, sao có thể nói cháu là khách chứ! Điều này khiến cháu rất đau lòng!" Cô ủy khuất nói.
Chẳng biết tại sao hiện tại khi bác Hoàng nhìn Dương Chi La, nhất thời có một cảm giác xa lạ, cô gái này, tựa hồ đã không còn là cô gái vui tươi ông thấy lúc trước. Trên người cô có thêm sự âm trầm.
Bác Hoàng cũng không phải người thần bí khó lường gì, nhưng ông cũng đã từng trải cũng có thể nhìn rõ được mặt khác của một người.
"Thật xin lỗi Dương tiểu thư!" Bác Hoàng không định thay đổi ý định.
"Cháu chỉ muốn gặp mẹ Vân. Là anh Vân bảo cháu đến!" Dương Chi La cười khẽ mở miệng.
Nghe vậy, bác Hoàng trầm mặc một lúc, đại thiếu gia nói có người đến, là nói Dương tiểu thư sao? Ông không khẳng định, nhưng cũng không thể từ chối.
Đưa Dương Chi La đến trước cửa phòng phu nhân, Dương Chi La dịu dàng cười nhìn bác Hoàng nói, "Để tự cháu vào xem bác gái được chứ?"
Sau nhiều lần xác nhận, lúc này bác Hoàng mới gật gật đầu.
Ông nghĩ, tốt nhất ông vẫn nên báo trước cho đại thiếu gia một chút!
Dương Chi La từ từ đẩy cửa phòng của mẹ Vân, không khí trong phòng vì bị nén không lưu thông mà có chút nặng nề. Nhưng Dương Chi La cũng không để ý, mặt khác, cô rất thích mùi vị này, nó sẽ khiến cô nhớ đến chút ấn tượng khá sâu sắc.
Đưa tay đóng cửa phòng, cô cũng không bước tiếp, ngước lại tựa vào cánh cửa nhìn vào mẹ Vân thanh nhã cao quý ung dung cuộn mình trên chiếc giường lớn kia.
Sắc đẹp của phụ nữ sẽ phai tàn theo năm tháng, sau khi dung nhan của họ mất đi, cần nhất chính là những thứ đồ trang điểm cùng mỹ phẩm xa xỉ để bảo vệ, đã không có những thứ đó, cho dù là người luôn được chiều chuộng, cũng sẽ biến thành bộ dáng cực kỳ cằn cỗi sa sút!
Mẹ Vân bây giờ chính là như vậy, đã lâu không trang điểm khiến bà thoạt nhìn như đã già đi rất nhiều. Nghe được tiếng cửa mở, một giọng nói già yếu vô lực truyền đến, "Tôi đã nói rồi tôi không muốn gặp bất kỳ kẻ nào!" Tiếng nói khàn khàn, giống như tiếng nói của một người đàn ông.
"Việc mẹ Vân làm bị anh Vân biết rồi sao?" Dương Chi La mở miệng nói, đồng thời cũng khiến mẹ Vân đang nằm trên giường phải ngồi thẳng dậy.
"Là ai?!"
Dương Chi La bình thản đứng trước cửa, đưa tay bật đèn trong phòng, ánh sáng chói mắt khiến mẹ Vân khó có thể tiếp nhận ngay lập tức, đợi đến khi bà thích ứng được với ánh sáng, mới nhìn rõ được người đến.
"Chi La?" Mẹ Vân có chút ngoài ý muốn.
"Rất bất ngờ sao?" Dương Chi La cong môi cười, "Mẹ Vân đang ở đây tự trách sao?"
Mẹ Vân biến sắc, "Bác không hiểu cháu đang nói gì!"
"Bà biết!" Dương Chi La ha ha cười, "Việc sai duy nhất của mẹ Vân, sao bà có thể không hiểu chứ?" Cô tựa tiếu phi tiếu nói.
"Cô..." Mẹ Vân nghẹn họng kinh ngạc nhìn Dương Chi La.
Sao cô ta có thể biết? Đó là sai lầm duy nhất bà phạm phải!
"Quá bất ngờ?" Dương Chi La chầm chậm đi đến, đưa tay kéo ghế dựa ngồi xuống, "Sự trừng phạt ba năm cũng không nghiêm trọng bằng sự trừng phạt của đứa con trai khi biết chuyện. Nhìn bộ dạng bà bây giờ, e rằng Vân Dật Bạch đã biết rồi?!"
Bà chưa từng thấy Dương Chi La như thế này, cô gái vui tươi trong ấn tượng, bây giờ lại khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Một đôi mắt thấu rõ bà, giống như cái gì cô ta cũng biết vậy.
"Không, cô không thể biết! Trên thế giới này người biết chuyện chỉ có ba người!"
"Bốn!" Dương Chi La chợt đưa ra năm ngón tay.
"Cô giơ ra năm!"
"Bây giờ vẫn là bốn!" Dương Chi La âm trầm cười, "Đó là bởi vì, một người trong đó đã chết rồi!"
Trong lòng mẹ Vân chợt lạnh, "Cô..."
"Bà, Vân Dật Bạch, còn có anh ta, và còn có tôi!" Dương Chi La đưa ngón tay chỉ ngược vào chóp mũi mình, "Bất ngờ chứ?!"
"Chi La, rốt cuộc cô muốn nói gì?" Mẹ Vân trầm giọng mở miệng hỏi.
Bất chợt, truyền đến một loạt tiếng bước chân, Dương Chi La đi đến bên cạnh mẹ Vân, một phát bắt lấy cổ tay bà cúi đầu mỉm cười, "Tôi muốn để cho Vân Dật Bạch biết, cái giá anh ta bỏ rơi tôi là gì?"
Lời nói vừa dứt, cửa phòng bị người dùng sức đá văng ra, Vân Dật Bạch dẫn đầu tiến vào, nhìn thấy tình huống trong phòng, trong nháy mắt cả người anh âm trầm bước chân trầm ổn tiến lên, "Dương Chi La, cô dám!"
Không ra tay, Dương Chi La chìa tay cười vô tội, "Cái gì tôi cũng chưa làm!"
"Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói.
"A, xem ra anh biết cũng không ít chuyện!" Sắc mặt Dương Chi La biến đổi nắm chặt lấy cổ tay mẹ Vân, hung tợn mở miệng, "Thi Tĩnh ở đâu?"
Vân Dật Bạch lạnh lùng cười, "Cô muốn tìm Thi Tĩnh, sao không đến nhà cô ấy mà tìm?"
"Anh đã đưa cô ấy đi!" Dương Chi La mất khống chế hét lớn, "Là anh đưa cô ấy đi. Cô ấy ở đâu?"
"Sao lại khẳng định tôi biết đáp án!" Vân Dật Bạch bình tĩnh mở miệng.
"Cuộc sống của Thi Tĩnh chỉ có hạn trong một phạm vi, trừ anh ra, không ai có thể đưa cô ấy đi!"
"Dường như cô rất hiểu về cuộc sống của Thi Tĩnh?"
"Không phải với cô ấy, mà là với anh, mỗi một người bên cạnh anh tôi đều để ý!"
"Thật sao? Thật khiến cô phải nhọc lòng! Phiền phức như vậy!" Vân Dật Bạch nâng giọng cười, "Nếu vậy, có thể nói cho tôi biết cô muốn làm gì chứ?"
"Tôi muốn cũng rất đơn giản!" Dương Chi La híp mắt, "Tôi muốn anh, muốn Thi Tĩnh!"
Nghe vậy, Vân Dật Bạch nghi hoặc nhún nhún vai, "Cô muốn tôi, tôi còn có thể hiểu, cô muốn Thi Tĩnh làm cái gì?"
"Tôi muốn thắng cô ấy! Để chứng minh Dương Chi La tôi chưa bao giờ thất bại, chỉ cần tôi muốn cái gì, người khác đều không được động đến!"
"Cô chỉ ai?"
"Anh!" Dương Chi La chợt cười ha ha, "Hiện tại anh nên giống như ba năm trước khi tôi rời đi, coi phụ nữ như đồ chơi, không thích không chạm vào! Cho đến khi tôi về!"
"Nên?!" Vân Dật Bạch cảm thấy từ này rất nực cười.
"Đúng! Anh là của tôi! Của tôi..."
"Là đang nhắc tôi, là tự cô chạy đi kết hôn!"
"Không phải! Không phải tôi!" Dương Chi La tức giận lên tiếng, "Là lão già kia cường bạo tôi! Nếu ông ta làm, tôi sẽ bắt ông ta bồi thường tất cả. Thế nhưng, không nghĩ đến ông ta chỉ là người đại diện, không có chút tài sản gì! Cho nên, khi ông ta không còn tác dụng gì..."
"Cô đã giết ông ta!" Vân Dật Bạch nói tiếp thay cô, "Nếu đã như vậy, cô giết người đàn ông ở căn nhà gỗ cũng vì vậy!"
Dương Chi La có chút giật mình, chợt nở nụ cười sung sướng, "Sao? Tôi thay anh giết hung thủ hại chết em trai, anh nên vui mới đúng!"
"Thật sao?" Vân Dật Bạch lạnh nhạt mở miệng, "Nếu vậy năm mạng người trước đó đâu?"
"Năm mạng người cái gì?" Dương Chi La tỏ vẻ khó hiểu.
"Cần tôi nhắc cô sao? Trong một căn nhà xưởng ở ngoại ô, năm người đàn ông khỏe mạnh bị chết cháy. Đó là lần cô muốn để Thi Tĩnh phải gánh hết tất cả mọi tội lỗi, cuối cùng lại để Lam Đình gánh hết năm mạng người kia!" Vân Dật Bạch nói ra từng chữ.
Lời nói vừa dứt, chợt nghe thấy không ít người bên cạnh hung hăng thở gấp vì kinh ngạc.
Sau một thời gian trầm mặc, Dương Chi La mím môi nói nhỏ, "Sao anh ta có thể biết? Chuyện này không hề có ai biết!"
Nhìn Dương Chi La thật lâu, đến lúc này Vân Dật Bạch vẫn có chút khó tin chuyện này là thật. Cho dù vì tình cảm bất hòa giữa hai người, không thể đến với nhau, nhưng dù sao hai người vẫn còn có một đoạn ký ức hơn hai mươi năm.
"Khi cô nộp tiền bảo lãnh cho Lam Đình, không nên để cô ấy phát hiện ra nhiều việc!"
"Tôi không hề nói cho cô ta biết về chuyện này!"
"Cô cho là cô ta không hề nhận ra, cho rằng cô chỉ muốn nộp tiền bảo lãnh cho cô ta sao?" Trước khi Lam Đình lại bị giải đi anh đã gặp cô ấy một lần.
Khi đó Lam Đình vẫn luôn mồm kiên trì mình không giết người. Mà sau khi nhìn thấy người đàn ông trong căn nhà nhỏ, lời nói của Lam Đình cứ luẩn quẩn trong đầu anh.
Giờ, nhìn vẻ mặt của cô, coi như đã được chứng thực!
"Anh nói tôi không nên nộp tiền bảo lãnh cho cô ta sao?" Dương Chi La cười châm chọc, "Không phải các người cũng không có chứng cứ chứng mình tôi làm sao?"
"Bây giờ có!" Vân Dật Bạch giơ giơ bút ghi âm trong tay.
Dương Chi La nghe vậy cười nhạo một tiếng, "Mẹ anh vẫn còn trong tay của tôi!"
"Để cô bắt cóc thêm lần nữa sao?" Vân Dật Bạch khí định thần nhàn nói.
Dương Chi La hiểu rất rõ Vân Dật Bạch, không, phải nói là cô hiểu rõ Vân Dật Bạch của ba năm trước. Mà không phải Vân Dật Bạch của bây giờ. Nhưng cô có thể khẳng định một điều, Vân Dật Bạch là một người con có hiếu. Anh sẽ không mặc kệ mẹ mình.
Chỉ cần mẹ Vân còn trong tay cô...
Dương Chi La vừa nghĩ đến đây, chợt nghe thấy tiếng cửa kính bị phá vỡ từ đằng sau, tiếp theo lưng cô bị người ta đá thật mạnh, cả người bổ nhào vào trong, giây tiếp theo, Vân Dật Bạch đã đưa tay chế trụ cổ cô
Khác với bộ dạng ung dung nhàn nhã khi nãy, lúc này khắp người Vân Dật bạch tràn ngập không khí tiêu điều đẫm máu, âm trầm lạnh lùng mở miệng, "Lúc này đây, để cô phải đền mạng cho những người đấy!"
Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép - Lạc Du