In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 166
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:42:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97: Nếu Đứa Bé Đó Là Của Tôi, Tôi Sẽ Lấy Cô Ấy
gười phụ nữ chết tiệt, Thi Tĩnh chết tiệt.
Đứa bé đó sao có thể là của anh được?
Vân Dật Bạch hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ đang tức giận trước mặt, trong lòng anh nảy lên ý định muốn bóp chết người phụ nữ này.
"Dì Tĩnh!" Cậu nhóc đang dựa đầu bên vai Thi Tĩnh rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
Thi Tĩnh đang tức giận muốn mắng nhất thời ngừng lại, dịu dàng trấn an đứa bé trong lòng, "Thật xin lỗi, nhóc con, dì Tĩnh đã dọa cháu rồi!"
"Không sao!" Cậu nhóc giãy dụa nhảy xuống đất, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Vân Dật Bạch.
Trong nháy mắt, Vân Dật Bạch thật sự cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt có hơi quen mắt, bất quá anh vẫn như trước không tin nó là con của anh, không phải phủ nhận, mà là không thể nào.
Giống như đã quan sát kỹ Vân Dật Bạch, cậu bé cười sáng lạn, "Mẹ nói bố là bố của con!"
Người phụ nữ đó cũng nói như vậy?!
Vân Dật Bạch ngồi thẳng người, thản nhiên mở miệng, "Bạn nhỏ, chú không thể nào lại là bố cháu!"
"Mẹ nói là bố, chính là bố! Con không cần. Chẳng qua lần trước sau khi gặp bố, dường như mẹ rất đau lòng. Bố không nhận ra bọn con sao?" Cậu bé suy nghĩ theo cách rất đơn giản.
Lời nói của đứa bé khiến nhất thời trong lòng Thi Tĩnh tràn đầy lo lắng, cả giận nói, "Để xem anh còn gì muốn nói?"
Vân Dật Bạch tự nhủ với mình, không nên quan tâm đến những lời khó nghe này. Nói chuyện cùng đứa bé trước mặt còn dễ chịu hơn so với nói chuyện cùng cô ấy.
Đôi mắt anh chuyên chú nhìn về phía đứa trẻ, "Chú thật sự không phải là bố của cháu!"
"Có thật như thế không?" Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ, "Có lẽ do bố từng đổ bệnh!"
"Không, chú chưa bao giờ đổ bệnh, chú có thể khẳng định, cháu không phải con trai của chú! Về hỏi lại mẹ cháu đi, trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm!" Vân Dật Bạch giải thích đơn giản nhưng rõ ràng.
Suy nghĩ hồi lâu, lúc này cậu bé mới nhu thuận gật đầu, "Được! Cháu sẽ hỏi lại mẹ!" Dứt lời cậu xoay người kéo Thi Tĩnh đang tức giận, "Dì Tĩnh, chúng ta đi!"
"Đừng vội, dì Tĩnh còn có lời chưa nói xong!" Dịu dàng nói với đứa bé, cô căm tức nhìn Vân Dật Bạch, "Đứa bé thông minh như vậy anh lại không cần, Vân Dật Bạch từ đầu đến cuối anh đều là kẻ khốn nạn!" Dứt lời, cô ôm lấy cậu nhóc xoay người đi về phía cửa.
Anh đã muốn bỏ qua nhưng trong lời nói của Thi Tĩnh lại chứa đầy trách móc. Liếc nhìn bóng lưng hai người rời đi, anh chợt mở miệng, "Nếu không tin tôi. Vậy thì xét nghiệm ADN giám định người thân."
Anh dám chắc, đứa bé này không phải của anh!
Thi Tĩnh và Lăng Thiếu Dương đồng thời quay đầu nhìn anh, hiển nhiên họ không ngờ anh sẽ nói như vậy.
"Tôi dám chắc, đứa bé này không phải của tôi!"
"Nếu đúng thì sao?" Thi Tĩnh vội vàng mở miệng.
Vẻ mặt Vân Dật Bạch không chút thay đổi nhìn cậu nhóc, trầm mặc hồi lâu, sau đó nói, "Nếu đứa bé đó là của tôi, tôi sẽ lấy cô ấy!" Anh sẽ không để con của mình trở thành một đứa con riêng.
Lời này vừa nói ra, trong văn phòng nhất thời rơi vào trầm mặc nghiêm túc.
Lạnh lùng nhìn hai người, Vân Dật Bạch cong khóe môi giễu cợt, "Tôi là đương sự còn dám đi xét nghiệm, vì sao các người lại có biểu hiện như vậy?" Anh chậm rãi tiến lên đưa tay cắt tóc trên đầu đứa bé. Nhân tiện hung hăng trừng mắt nhìn Thi Tĩnh.
"Được rồi! Các người đi về đi. Ngày mai hãy đến xem kết quả!" Hôm nay cho dù phải ép buộc Lộ Dịch Nhiên anh cũng phải có được kết quả.
Liếc mắt nhìn Vân Dật Bạch thật lâu, Thi Tĩnh mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc ôm đứa bé rời đi.
Nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lại hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.
"Đứa bé không phải của mình!" Vân Dật Bạch phá vỡ trầm mặc, "Mình nói rồi, sáu năm trước, mình không thể nào lại đi tìm người phụ nữ khác được." Sau khi biết bạn tốt theo đuổi Thẩm Lạc Du, anh cần phải nói rõ lập trường của mình.
Điều này, Lăng Thiếu Dương không phủ nhận, nhưng mà, cái gì cũng đều có việc ngoài ý muốn không phải sao?
"Cậu không cần phải nghi ngờ mình." Anh giơ giơ ngọn tóc trong tay, "Mình có thể khẳng định đứa bé không phải của mình! Nếu làm thế có thể khiến các người yên tâm!" Đó cũng là nguyên nhân anh muốn giám định người thân.
"Bọn mình?" Lăng Thiếu Dương tựa tiếu phi tiếu nhìn anh.
Vẻ mặt Vân Dật Bạch ngẩn ra, xoay người lấy xuống từ trên đầu mình vài cọng tóc, đem những cọng tóc đó giao cho cậu ta, nói, "Hãy đi tìm Lộ Dịch Nhiên. Ngày mai sẽ có kết quả!"
"Bình thường không phải đều là một tuần sao?"
"Cứ nói là mình nói!" Đứa bé kia không thể nào là con của anh. Vân Dật Bạch chắc chắn như vậy.
Chậm rãi nhận lấy sợi tóc, Lăng Thiếu Dương cười yếu ớt, "Nếu kết quả thật sự là con của cậu thì sao?" Anh cũng rất muốn biết đáp án.
Nghe vậy, Vân Dật Bạch như nghĩ đến điều gì nhìn thoáng qua bạn tốt. Cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu châm lên, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói sau đó mới mở miệng, "Những lời này hẳn là do mình hỏi cậu mới phải!"
"Hả?" Lăng Thiếu Dương nhướn mày.
"Nếu đứa bé thật sự là con của mình, cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ vì kết quả đấy mà bỏ qua cho người phụ nữ đó à?" Anh nghiêng người nhìn bạn tốt.
Vấn đề này...
Lăng Thiếu Dương trầm mặc chốc lát, "Không đâu!" Anh đưa ra một lời khẳng định. Thật vất vả mới tìm được cô ấy. Làm sao anh có thể bỏ qua được chứ?!
Vân Dật Bạch cong cong khóe môi, "Mình cũng nghĩ là vậy!"
"Vậy còn cậu?" Lăng Thiếu Dương bỗng nhiên hỏi lại.
"Mình làm sao?" Nhìn mẩu thuốc lá trên đầu ngón tay, Vân Dật Bạch khó hiểu.
"Vì sao cậu nói với Thi Tĩnh như vậy?" Lấy cô ấy? Cái đấy căn bản là không thể nào! Nếu Dật Bạch muốn kết hôn, sẽ có không thiếu phụ nữ người trước vừa ngã xuống, người sau lại tiến lên. Làm sao có thể vì một cậu bé mà cậu ấy chịu kết hôn chứ?
"Nói cái gì?"
"Kết hôn! Cho dù đứa bé là của cậu, cậu cũng sẽ không kết hôn cùng cô ấy không phải sao?"
Vân Dật Bạch cong khóe môi, nở nụ cười, "Không nhất định! Có thể sẽ thật sự như vậy!"
"Ai thèm tin chứ?" Lăng Thiếu Dương cong môi cười, "Cậu sẽ lấy cô ấy!"
"Đừng nói tự tin như vậy, có lẽ, mình thật sự sẽ làm thế!" Sự việc biến hóa quá nhanh, anh cũng không thể xác định giây tiếp theo sẽ lại có chuyện gì.
"Sự việc hôm nay không được để truyền ra ngoài!" Anh chợt nghĩ đến, vừa rồi có không ít người biết.
Lăng Thiếu Dương gật đầu, "Mình biết rồi, sẽ căn dặn người dưới!" Một khi lộ ra bên ngoài, truyền thông bên đó nói không tồi, mẹ Vân sẽ nhanh chóng biết việc ở đây mà đến.
"Ừ!" Vân Dật Bạch hơi gật đầu.
Giây tiếp theo, Lăng Thiếu Dương như nghĩ đến điều gì nhìn Vân Dật Bạch, "Rất giống nhau!"
"Hả?" Vân Dật Bạch ngậm điếu thuốc nhìn cậu ta khó hiểu hỏi, "Cái gì giống nhau?"
"Rất giống với cậu trước kia, bình tĩnh, quyết đoán!" Lăng Thiếu Dương cười nói, "Cậu suy sụp tinh thần như vậy đã nhiều ngày rồi mà khi Thi Tĩnh vừa đến thì hình ảnh đó lại trở về! Giống hệt như trước đây!"
Bỏ điếu thuốc trong miệng ra, Vân Dật Bạch gầm nhẹ, "Đang nói bậy gì đó?"
"Cậu cứ tiếp tục mạnh miệng đi! Mình từng nghe, cậu cho cô ấy một căn biệt thự và một trăm vạn! Cậu cũng chưa từng hào phóng với những người phụ nữ khác như vậy!"
"Đừng nói như thể mình có rất nhiều phụ nữ!"
"Còn có, các cậu đã lên giường!" Lăng Thiếu Dương nói trắng ra, "Cậu không cho phép Tông Chính thích cô ấy, cậu cũng không thích cô ấy, nhưng các người lại lên giường! Cái này không mâu thuẫn sao?" Cậu bạn này, thật đúng là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, Vân Dật Bạch lại như vô ý nói, "Có cái gì mâu thuẫn. Mình là một người đàn ông, cũng cần phát tiết!"
"Ha ha." Lăng Thiếu Dương cười mà không nói.
Vân Dật Bạch không thèm nhìn đến vẻ cười chói mắt của cậu ta, "Mau cút ra ngoài!" Thi Tĩnh đến coi như là giải nguy cho anh khỏi tình trạng bị đám phụ nữ vây quanh, rốt cuộc có thể làm việc rồi!
Ngay khi đi đến cửa Lăng Thiếu Dương chợt quay đầu nhìn bạn tốt đứng trước bàn làm việc, mỉm cười mở miệng, "Còn cần đưa những người phụ nữ đó đến không?"
"Cút ra ngoài!" Một cái ống đựng bút đập thẳng về hướng đó, anh cười lớn đóng cửa lại.
Không bao lâu lại mở cửa, ló đầu vào, "Xem ra là không cần?!"
Lúc này đây Vân Dật Bạch cũng không thèm quan tâm. Lăng Thiếu Dương cười ha hả đóng cửa lại.
"Chị Tĩnh?!" Ngẩng đầu lên từ biển hoa ngoài ý muốn cô lại nhìn thấy một người, Thẩm Lạc Du kinh hô ra tiếng, nhất là khi nhìn thấy đứa bé trong lòng Thi Tĩnh, cô lại mở lớn hai mắt nhìn, "Thẩm Thông Duệ, sao con lại ở đây? Không phải con nên ở trường sao?"
"Tan học sớm, gặp được dì Tĩnh, dì Tĩnh đưa con về!" Thẩm Thông Duệ là tên của đứa bé, nhanh trí nhìn mẹ đối diện Thi Tĩnh nói.
Thi Tĩnh hiểu ra cười cười, "Đúng vậy, chị tiện đường dẫn nó về. Lạc Du ngại quá, trước đó vài ngày, tạm thời chị có chút chuyện, cho nên không đến được, cũng không có cách nào thông báo cho em, em vẫn ổn chứ?" Câu hỏi cuối cùng, cô nhẹ nhàng hỏi.
Đứa bé nói, em ấy biết mình từng cùng Vân Dật Bạch sống với nhau, anh ta đã gặp em ấy, hẳn là em ấy sẽ rất buồn.
"Em khỏe lắm! Chị Tĩnh, đã xảy ra chuyện gì với chị vậy?" Thẩm Lạc Du cười sáng lạn.
"Cũng không có việc gì! Lại không thể liên lạc với em!" Thi Tĩnh gượng gạo cười. Nụ cười sáng lạn của em ấy, khiến lòng cô càng cảm thấy tiếc thương.
Em ấy đang miễn cưỡng cười sao? Bởi vì sợ cô đau lòng cho nên không nói với cô sao?
"Không sao đâu, em bận rộn một mình cũng quen rồi! Hôm nay chị đến là muốn xin nghỉ à?" Cô hỏi vô cùng cẩn thận, tận lực không để xuất hiện vẻ mất tự nhiên trên mặt mình, lại bị Thi Tĩnh giữ chặt.
"Không đâu!" Lời nói cự tuyệt không chút suy nghĩ bật thốt ra, Thi Tĩnh phát hiện giọng nói của mình có chút không tự nhiên, lúc này mới ngượng ngùng mở miệng, "Hy vọng em sẽ không đuổi việc chị!"
"Đương nhiên là không, chỉ cần chị thích, bất cứ khi nào chị đến làm cũng được!" Nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Lạc Du cười vui vẻ.
"Vậy thì tốt quá!" Thi Tĩnh an tâm nói, "Em cứ dựa theo số ngày chị đi làm mà trả tiền là được!"
"Không sao đâu, cũng không phải là chị cố ý!" Thẩm Lạc Du nhìn về đứa bé vẫn ngồi im trong lòng Thi Tĩnh như cũ, mắt hạnh trừng lớn, "Tên nhóc kia còn không xuống, còn muốn bắt dì Tĩnh ôm con đến bao giờ?!" Nói xong vỗ nhẹ lên đầu con.
"Được rồi, mẹ, mẹ đừng đánh con mà. Con sẽ xuống!" Hai chân cậu hạ xuống đất, làm mặt quỷ nhìn mẹ, vội chạy nhanh đến.
"Tên nhóc này!" Thẩm Lạc Du cười mắng, đáy mắt tràn đầy yêu thương.
Yên lặng nhìn vẻ mặt dịu dàng và từ ái của Lạc Du, Thi Tĩnh nhìn cô ấy vẻ chua xót.
Lạc Du, rốt cuộc đã dùng tâm trạng gì để tiếp đãi cô? Cho dù âm thầm chịu đựng cũng không chịu nói với cô, em ấy đang trách cô sao? Trách cô và Vân Dật Bạch ở cùng một chỗ? Là vậy có phải không?
Ngày mai, chỉ cần ngày mai trôi qua, Lạc Du sẽ không phải sống một mình!
Vân Dật Bạch... một màn ở chợ đêm hiện lên trong đầu, Thi Tĩnh khép mi rơi vào trầm mặc.
Anh ấy, sẽ là một người chồng tốt chứ? Sẽ đối xử tốt với Lạc Du chứ?
Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép - Lạc Du