It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 166
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:42:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Anh Đang Lo Lắng Cho Tôi Sao?
ho cô ba giây, nếu còn không lăn qua đây, cô hãy chờ mà nhặt xác Thi Vĩnh Thành đi!"
Ba?!
Sau khi nghe thấy lời anh nói gần như trong nháy mắt, Thi Tĩnh ba bước thành hai chạy lên phía trước nắm lấy áo Vân Dật Bạch, giận dữ nói, "Vân Dật Bạch, anh là đồ vô liêm sỉ. Rõ ràng anh đã đáp ứng tôi là sẽ không đến làm phiền bố tôi nữa mà!"
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh gần ngay sát mình, anh giễu cợt, " Cô đừng quên, hơn một tiếng trước cái mạng của cô, là do tôi đã cứu về đây. Cô có tư cách gì mà đòi uy hiếp tôi?"
Bàn tay nắm vạt áo anh từ từ buông lỏng, Thi Tĩnh thẳng người lùi lại.
Anh nói không sai, cô quả thực không có tư cách. Trước là một trăm vạn, bây giờ là cô bị vướng vào vụ kiện, tất cả đều phải dựa vào sự trợ giúp của anh thì mới có thể thoát thân.
Nhưng, ngọn nguồn của mọi việc, không phải đều là do anh sao?
Bất ngờ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, nói khiêu khích, "Đó là tại ai?"
Vân Dật Bạch nhướng mày trước câu hỏi của cô.
"Còn không phải là vì anh. Nếu không phải vì anh tôi sẽ không bị Lam Đình hãm hại, cũng sẽ không phải chịu cảnh lao tù!" Cô bình tĩnh nhắc lại mọi việc.
Nhắc đến Lam Đình, khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch lại u ám vài phần. Vốn dĩ là dáng vẻ hài lòng giễu cợt lại chuyển thành vẻ lo lắng. Bên ngoài cũng không phải nơi phù hợp để nói chuyện. Nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong, thậm chí không thèm để ý tới mẹ Vân đang ngồi trong phòng khách. Cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt của mẹ Vân. Bà vẫn đang ngồi chờ anh.
Đưa người đang giữ chặt tay đẩy thẳng vào thư phòng, ầm một tiếng Vân Dật Bạch đóng sầm cửa phòng lại. Thành công ngăn những ánh mắt tò mò lại bên ngoài.
"Buông ra!" Thi Tĩnh giãy dụa xoa cổ tay đau nhức. Tạo khoảng cách giữa hai người. "Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô thật sự không hiểu mình còn có giá trị gì ở nơi này?
Anh đang muốn làm gì?
Đôi mắt Vân Dật Bạch hiện vẻ lo lắng, hung tợn trừng mắt nhìn Thi Tĩnh, hét lớn, “Bây giờ, đến lượt tôi tính sổ với cô?” Không đợi Thi Tĩnh kịp phản ứng, anh quát lên, "Cô là kẻ ngốc à? Biết rõ Lam Đình không có ý tốt gì, vậy mà còn đi theo cô ta?"
Thật khiến anh tức chết mà. Người phụ nữ này rốt cuộc có đầu óc hay không vậy? Ai có ý xấu với cô, cô không thể tự cảm nhận được sao?
Thi Tĩnh trợn tròn mắt. Cô không nghĩ tới anh sẽ lạnh lùng mỉa mai lúc cô bị vướng vào vụ kiện, giễu cợt khoe ra là anh đã giúp cô thoát thân. Sau đó thành công uy hiếp cô phải tiếp tục ở lại đây.
Bất luận là thế nào cũng không nên bùng phát cơn giận lúc này.
Anh... như vậy nghĩa là...
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Vốn trong lòng cô cho rằng người đàn ông này chỉ vì em trai mình mà trả thù cô, không lẽ anh quan tâm đến cô sao? Trong lòng bỗng dâng lên một chút ấm áp. Ấm áp trong lòng khiến cô có chút xao động. Có phải cô đang hy vọng quá đáng không? Không phải là do cô ngồi tù khiến anh không thể trả thù. Mà bởi vì anh quan tâm đến cô nên mới tức giận như vậy sao?
"Anh đang lo lắng cho tôi sao?"
Đợi đến khi Thi Tĩnh hiểu ra, cô không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra.
Vấn đề này khiến cả Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh đều rơi vào trầm mặc.
Thi Tĩnh là vì ngượng ngùng.
Còn Vân Dật Bạch là hỗn loạn trong lòng.
Anh đang lo lắng cho cô sao? Vì cô bị Lam Đình bắt cóc không tìm được, gặp phải một đống phiền phức. Vì cô tự đặt mình vào trong hiểm nguy. Mọi việc anh làm mấy ngày qua, đều là vì lo lắng cho cô sao? Khi nghe Tông Chính nói có ý với cô, anh lại dùng quan hệ giữa hai người ép Tông Chính lựa chọn. Điều này chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, anh đã làm như vậy!
Đây là vì lo lắng cho cô sao? Không, ý nghĩ này nhanh chóng bị anh phủ nhận.
Yên lặng nhìn vẻ mặt Thi Tĩnh đang mong chờ đáp án từ anh, đến câu phủ nhận anh cũng không thể nói ra được.
Vân Dật Bạch rời tầm mắt chậm rãi tiến đến bên bàn đặt mông ngồi xuống, hai tay ôm ngực nhìn cô, "Cô muốn nghe được đáp án như thế nào?" Cô hy vọng sẽ nghe được câu thừa nhận hay bác bỏ đây.
Bất chợt lúc đó, anh rất muốn biết câu trả lời của cô là gì.
Vẻ mặt Thi Tĩnh ngẩn ra, trong lòng có phần mỉa mai cười nhạo chính mình. Cô sao có thể ngốc đến mức hy vọng rằng anh sẽ thừa nhận cơ chứ? Cảm xúc xa lạ này, thật sự khiến cô có cảm giác, càng ngày càng không giống mình!
Ánh mắt của anh khiến người khác chán ghét. Cô xoay mặt lạnh lùng nói, "Không có gì!"
Đáy lòng thoáng qua chút thất vọng, Vân Dật Bạch bất động thanh sắc nói, "Thi Tĩnh, khoản nợ của cô càng ngày càng nhiều lên rồi đó?" Giọng điệu của anh tuy rất nhẹ nhàng. Nhưng lại có hàm ý sâu xa.
"Anh muốn thế nào?" Cô cảnh giác nhìn anh. Tự mình thanh minh, "Hiện tại cái gì tôi cũng không có, chẳng lẽ anh muốn tôi phải lấy thân trả nợ sao?" Cô tức giận nói.
Một tia sáng chợt lóe trong đáy mắt Vân Dật Bạch, anh nhướng môi nói, "Cô đã tự mình kiến nghị, vậy thì dùng thân trả nợ đi!"
Kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh trợn trừng mắt buột miệng nói, "Anh đừng có nói đùa!" Anh ta chưa từng nói đùa như vậy với mình. Anh hận cô như vậy. Làm sao có thể muốn cô? Nhất định là đang nói đùa.
"Tôi cũng không hay nói đùa!" Vân Dật Bạch nghiêm túc nhìn cô. Từ từ đứng lên chậm rãi bước đến gần cô.
Nhận ra anh đang đến gần, Thi Tĩnh lập tức nâng cao cảnh giác cẩn thận nhìn anh nhẹ nhàng như một con báo nhẹ nhàng tiến đến gần cô. Theo bản năng lùi ra đằng sau, cho đến khi sau lưng chạm phải giá sách vững chắc, lúc này cô mới nhẫn nhịn lên tiếng, "Anh... muốn là gì?"
Hai tay lướt qua bả vai cô ép cô sát vào giá sách phía sau, đem thân hình nhỏ bé của cô chế ngự trong lòng mình và giá sách nhân tiện thưởng thức vẻ mặt nhỏ nhắn có phần bối rối của cô.
Hơi nghiêng mình, ngay khi chỉ còn cách khuôn mặt thanh tú của cô mấy cm khiến gò má cô đỏ bừng thì dừng lại. Đôi mắt ưng sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang cực nực né tránh của cô.
Tà mị gợi lên ý cười mê người, môi mỏng ưu nhã vô tình mà như cố ý khẽ thở hổn hển.
Tim đập chậm mất mấy nhịp. Hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má cô. Khiến cho gò má vốn đã hồng của cô trong nháy mắt đỏ bừng lên như tôm luộc.
Cô mơ hồ lên tiếng, "Anh... anh... anh... đứng cách xa tôi ra!" Cô chống lên ngực anh ngăn anh tiến đến gần.
Hài lòng nhìn ảnh hưởng của mình đối với cô, Vân Dật Bạch nhanh tay giữ lấy người cô, hai ngón tay nâng cằm, con mắt nóng rực dừng trên khuôn mặt cô vì căng thẳng mà liên tục liếm môi.
Giây tiếp theo đôi môi mỏng hơi lạnh chạm lên cánh môi hoa đào. Lưỡi nhẹ nhàng mô phỏng theo đường viền cánh môi, mềm mại, dịu dàng, ngưa ngứa.
Ra sức thở dốc vì kinh ngạc, cả người Thi Tĩnh cứng ngắc trừng mắt nhìn anh.
Một bàn tay to lớn đặt lên che mắt cô, chủ nhân của bàn tay đó khẽ tách khỏi đôi môi, sát bên đôi môi hồng của cô nỉ non, "Không ai nói cho cô biết, khi hôn lên nhắm mắt lại sao?"
"Tôi..."
Môi hồng khẽ mở khiến cho lưỡi có thể linh hoạt tiến vào thăm dò. Một cái hôn sâu thật mạnh, giống như muốn hút cả linh hồn cô, khiến cô không thể nắm bắt được trái tim mình.
Nhướng môi vẻ hài lòng tay nắm cằm cô buông ra vòng ra đằng sau đầu cô, chế trụ gáy cô ép hướng vào đôi môi mỏng của mình.
Cánh tay còn lại đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô dùng sức siết chặt, Thi Tĩnh phải cố hết sức đặt cả trọng tâm lên đôi chân mới có thể giữ vững bản thân. Đôi tay nhỏ bé dùng sức đánh lên đầu vai anh.
Như đã kéo dài cả một thế kỷ...
Ngay khi có thể hít thở trở lại, Thi Tĩnh hoàn toàn mất đi ý thức.Vân Dật Bạch cắn lên vành tai nhỏ nhắn mỉm cười nhắc nhở, "Thở đi, đồ ngốc!"
Ầm một tiếng, đôi má Thi Tĩnh nháy mắt đỏ bừng cả người như được bao bọc trong một hơi thở nóng bỏng.
Đôi tay đặt bên eo cô xen vào dưới nách nâng lên đối diện với mình, ánh mắt Vân Dật Bạch sáng rực nói, "Cô nghĩ liệu có nên dùng cô để trả hết mọi nợ nần không?"
Như một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, mặt không đổi nhìn anh, cô không biết đề nghị của anh tốt ở chỗ nào. Nhưng cô vẫn thuận theo nói, "Cái gì?"
"Một năm. Trong một năm cô hoàn toàn là người của tôi. Một năm sau, cho dù là vì Dật Thanh, bản hợp đồng của chúng ta, hay là một trăm vạn của ba cô, tất cả sẽ được xóa bỏ. Tôi và cô sẽ không còn chút liên quan gì nữa!" Buông thân mình cô ra, Vân Dật Bạch nóng rực nhìn cô. Anh tin rằng, điều kiện này sẽ khiến Thi Tĩnh rung động.
Thi Tĩnh không thể không thừa nhận điều kiện của Vân Dật Bạch rất lôi cuốn cô. Một năm, hơn ba trăm ngày. Cô có thể đổi lấy tự do của mình. Đây không phải tự do mà từ trước đến giờ cô luôn mong chờ sao?
Nhưng bây giờ, vì sao cô lại chần chừ?
Một lúc sau, cô khẽ hỏi, "Vì sao?" Cô cần có một lý do.
Vân Dật Bạch cũng không định giấu diếm ý định của anh, hai tay ôm ngực liếc nhìn cô chậm rãi nói, "Cô biết Dương Chi La chứ?!" Anh đã từng nghe mẹ nói, Dương Chi La và Thi Tĩnh biết nhau.
Hơi gật đầu, Thi Tĩnh không phủ nhận.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi!" Anh nói những lời này với ngữ điệu giống một dòng nước tĩnh lặng. Hoàn toàn không có vẻ vui sướng khi nhắc đến người mình yêu.
Cô biết, Dương Chi La là cô gái trên tấm ảnh kẹp trong ví tiền của anh.
Sau đó thì sao?
Nó và ước hẹn một năm thì có liên quan gì?
Nhìn ra nghi vấn trong ánh mắt cô, anh bình thản nói, "Nhiệm vụ của cô chính là khiến cho cô ấy hết hy vọng!"
"Vì sao?" Thi Tĩnh khó hiểu.
Bây giờ, còn có người đàn ông nào lại đem tấm hình chụp chung với một người con gái đặt trong ví tiền? Nhất là một người đàn ông nổi tiếng như Vân Dật Bạch. Anh có thể coi trọng tấm ảnh chụp chung với Dương Chi La đến thế, chứng tỏ anh vẫn còn có cảm tình với cô ấy. Trong lòng thoáng qua một cảm giác khác lạ, có chút khó chịu.
Nhưng, vì sao phải làm như thế?
"Điều này cô không cần biết, tóm lại, từ hôm nay trở đi, cô sẽ cùng đi cùng về với tôi!" Buông hai tay đặt thẳng bên người, Vân Dật Bạch trầm giọng nói.
Cắn môi nhìn anh, Thi Tĩnh nhịn không được thầm nói, "Thế này không được. Anh rõ ràng vẫn còn tình cảm với cô ấy, vì sao lại tự làm tổn thương lẫn nhau, thật ra anh có thể..."
"Câm miệng!" Vân Dật Bạch tức giận, lãnh nịnh nhìn cô, "Cô thì biết cái gì? Cô dựa vào cái gì mà nói tôi không coi trọng tình cảm của mình?"
"Tôi..."
Đột nhiên tiến tới giữ chặt người cô, ép cô phải nhìn vào mắt mình, Vân Dật Bạch lạnh lùng nói, "Hãy nhớ lấy, cô không có tư cách mà đánh giá tình cảm của tôi!"
Anh ghét cô lên giọng thương hại lên án bản thân không nên làm như thế? Cô thì biết cái gì? Cái gì cũng không biết lại còn tỏ vẻ am hiểu chỉ trích anh thương tổn lẫn nhau?
Thương tổn?
Trong thế giới tình yêu, có người đàn ông nào lại đi làm tổn thương người phụ nữ của mình?
Người phụ nữ làm tổn thương người đàn ông, cô có thể hiểu được bao nhiêu?
Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép - Lạc Du