Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:08:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quà Phúc Lợi
ây chỉ là một đoạn trong truyện thôi, đọc đến đoạn này thấy hay quá nên đăng cho mấy thím thèm chơi ahaha! Đừng ném đá ta nhé =)) cuối tuần ta mới đăng 3 chap mới nên các thím gắng đợi nha!
__________________________________________
Editor: Nam Cung Tử Uyển
Cắt đoạn chương 371-372:
"Tử Tiêu..." Giản Mạt đột nhiên ngẩng đầu, lên tiếng.
"Ăn cơm trước!" Sở Tử Tiêu cắt ngang lời nói của Giản Mạt.
Lời nói trong miệng Giản Mạt đột nhiên ngừng lại, cô chống lại tầm mắt của Sở Tử Tiêu, rốt cục không thể nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Bầu không khí ngưng trọng bởi vì hai người không nói chuyện, trái tim trở nên cấp bách.
Sau khi Giản Mạt ăn vài miếng, cảm thấy không có khẩu vị ăn tiếp liền buông đũa, "Tử Tiêu, có cái gì, hôm nay chúng ta hãy nói rõ đi....Cữ tiếp tục như vậy đối với anh cũng không tốt."
Sở Tử Tiêu nâng khoé miệng nhàn nhạt cười, hắn cười như vậy khiến người khác không cảm nhận được cảm xúc của hắn bây giờ như thế nào.
Nhưng mà, Giản Mạt trong nháy mắt liền có ý nghĩ....
Sở Tử Tiêu thay đổi rồi!
Trước đây hắn là một người ôn hoà, luôn có vẻ biếng nhác tà mị, đối với người khác khiêm tốn lễ độ.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, cô chỉ thấy hung ác, nham hiểm.
"Lần trước cuộc họp cổ đông ở Đế Hoàng, Bắc Thần tạm thời thắng...." Sở Tử Tiêu chậm rãi mở miệng.
Giản Mạt không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
"Nhị Di không bỏ phiếu, anh cũng không bỏ phiếu!" Sở Tử Tiêu một lần nữa mở miệng.
Giản Mạt hơi nhíu chân mày.
"Nếu suy nghĩ về lợi ích...Nhị Di không chắc chắn sẽ đứng về phía Bắc Thần..."
"Sau đó thì sao?" Giản Mạt nhíu mày, dường như có thể đoán được Sở Tử Tiêu muốn nói gì.
"Mạt Mạt, trở về bên cạnh anh, anh sẽ đem 5% cổ phần trong tay đưa cho Cố Bắc Thần..." Sở Tử Tiêu bình tĩnh lên tiếng.
Giản Mạt cười, có chút chế nhạo.
"Nếu như dùng tôi để đổi lấy cổ phần, anh không cảm thấy đối với anh ấy chính là một loại sỉ nhục hay sao?" Thanh âm Giản Mạt chợt lạnh xuống, "Tử Tiêu, anh ấy là tiểu cậu của anh, anh rõ ràng phải hiểu tính cách của anh ấy chứ!"
"Bởi vì hiểu, nên anh biết...Hắn không thể thua!" Thanh âm của Sở Tử Tiêu trầm ổn, "Mạt Mạt, sợ rằng em không biết."
Con ngươi Giản Mạt ngưng trọng.
"Cố Bắc Thần từng bị bắt cóc..." Sở Tử Tiêu chậm rãi mở miệng, "Sau khi trở về, hắn liền làm đủ mọi biện pháp để thu Đế Hoàng vào trong tay, hắn đã đặt tất cả niềm tin vào đó."
Dừng một chút, thanh âm hắn phát ra càng thong thả, "Cho nên, nếu hắn thua ở Đế Hoàng, em cho rằng....hắn sẽ như thế nào?"
Năm đó đối với chuyện Cố Bắc Thần bị bắt cóc Lạc Tiểu Mễ cũng có cho cô biết, cũng rõ ràng một việc, chuyện kia đối với Cố Bắc Thần thương tổn rất lớn.
Tử Tiêu nói như vậy, ý tứ rất rõ ràng, nếu như bị mất Đế Hoàng, A Thần có thể sẽ suy sụp...
"Tử Tiêu, bởi vì một người như tôi, anh nhất định phải đối đầu với A Thần hay sao?" Giản Mạt hiểu mục đích của Sở Tử Tiêu hôm nay là gì.
"Đúng!" Sở Tử Tiêu trả lời không kiêng dè.
Giản Mạt cười lạnh, lạnh lùng mởi miệng, "Nếu như đây là sự lựa chọn của anh, Tử Tiêu, từ nay về sau, tôi và anh..." Cô cắn răng, đứng lên, "Sẽ không còn bất cứ quan hệ nào."
Dứt lời, cô quay người chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng trong khoảng khắc kéo cửa ra, liền bị Sở Tử Tiêu bắt được.
Giản Mạt tức giận quay người liền vung tay, nghiêm nghị quát, "Buông tay!"
"Mạt Mạt, em nhất định phải ở cùng Cố Bắc Thần hay sao?" Hai mắt Sở Tử Tiêu nổi lên ngọn lửa, gầm nhẹ.
"Đúng vậy!" Giản Mạt rống lên, "Mặc kệ bất luận tình huống nào xảy ra, tôi cũng không rời khỏi anh ấy..."
Trong nháy mắt trở nên kích động, trong hai mắt của cô xuất hiện loại kích động chưa bao giờ có, hung ác quát, "Dù cho cả thế giới có phản bội anh ấy, tôi cũng sẽ đứng ở bên cạnh anh ấy, phản bội lại toàn bộ thế giới..."
Sở Tử Tiêu nghe đến đó, bàn tay đang nắm lấy tay Giản Mạt bắt đầu siết chặt.
Giản Mạt bị siết đau, nhưng cũng không hề mở miệng kêu tiếng nào, hai con mắt mở thật to nhìn Sở Tử Tiêu.
Đột nhiên...
Sở Tử Tiêu một phen đem Giản Mạt ép lên trên cửa, ngay khi cô không kịp phản ứng, đã đè xuống.....Cưỡng ép hôn lên.
"Ngô..." Đầu Giản Mạt bị đụng lên cửa, toàn bộ liền truyền đến thanh âm "ong ong".
Còn chưa có ý thức lại, môi đã bị Sở Tử Tiêu che lại.
"Ngô...Anh...Ngô..." Giản Mạt vô ý thức cắn răng thật chặt, cánh tay không bị hắn kiềm chế dùng sức đẩy, nhưng bởi vì sức lực cùng thế bị động, cô không thể nào đẩy hắn ra.
"Tránh...Ngô..." Giản Mạt giống như phát điên lắc lắc đầu, nhưng vẫn không thể tránh thoát Sở Tử Tiêu.
Sở Tiêu cũng điên rồi, hai mắt tràn đầy hơi thở trầm luân, ngay khi tiếp xúc với môi của Giản Mạt, hắn giống như bị yểm bùa, triệt để mất đi bình tĩnh.
Giản Mạt bởi vì giãy dụa mà da thịt trở nên đau đớn, bởi vì không thể đẩy Sở Tử Tiêu ra, đáy mắt dần dần mở mịt một tầng hơi nước.
"A.."
Đột nhiên, Sở Tử Tiêu hừ nhẹ, ngay sau đó, trong miệng tràn ra máu, khiến hơi thở người khác cảm thấy buồn nôn.
Giản Mạt thừa dịp không còn bị khống chế, một phen đẩy hắn ra, ngay sau đó, một tiếng "Chát" truyền đến vang lên lanh lảnh.
"Sở Tử Tiêu, anh điên rồi!" Giản Mạt rống lên, uỷ khuất trong nháy mắt khiến đầu mũi chua xót, nước mắt không không chế được liền rơi xuống.
Cánh tay đang nắm tay Giản Mạt vẫn chưa buông ra, chỉ là, không khống chế được khẩn trương nắm càng thêm chặt.
Giản Mạt cắn chặt răng, không để chính mình phát ra thanh âm đau đớn.
Vừa đánh Sở Tử Tiêu một cái, lòng bàn tay nóng bừng đau nhói, cũng có thể biết, vừa nãy cô dùng lực lớn đến thế nào.
Đáy mắt Sở Tử Tiêu đã âm trầm sâu không thấy đáy, "Đúng vậy, anh chính là điên rồi...Cho nên, Mạt Mạt..." Hắn cắn răng gầm nhẹ, "Không có em, anh chỉ càng điên!"
Tâm Giản Mạt chợt cứng, nhìn thấy Sở Tử Tiêu như vậy, cô không khống chế được liền cảm thấy sợ hãi.
"Anh muốn làm gì?" Giản Mạt quên mất mình đang rơi nước mắt, đáy mắt kinh hoàng nhìn Sở Tử Tiêu.
Sở tử Tiêu tầm mắt híp lại, chỉ lạnh lùng, từng chữ từng chữ phát ra ở kẽ răng, "Em có tin hay không, em ở cùng Cố Bắc Thần một ngày, anh liền đối đầu với hắn ta một ngày."
Thân thể Giản Mạt không khống chế được run rẩy, cô chưa từng nghĩ đây là Sở Tử Tiêu, "Anh ấy là tiểu cậu mà anh sùng bái nhất...."
"Nhưng hắn cũng là người cướp mất người anh yêu!'' Sở Tử Tiêu lập tức phản bác.
Giản Mạt khinh hoàng lắc đầu, dưới tình huống như vậy cô không thể nào hiểu Sở Tử Tiêu, "Vì sao anh lại biến thành như vậy..."
"Bởi vì em!"
"Không..." Giản Mạt cắn răng phản bác, "Anh là bởi vì không cam lòng, Sở Tử tiêu, anh không phải yêu tôi, anh chỉ không thể tiếp nhận nổi tôi là người quay lưng trước."
"Em muốn nghĩ như thế nào thì tuỳ." Sở Tử Tiêu tà ác liếm nhẹ khoé miệng bởi vì cái tát của Giản Mạt mà bị rách, tràn ra vết máu.
Vị giống như gỉ sắt, khiến thần kinh hắn càng điên cuồng hơn.
Giản Mạt kinh sợ nhìn Sở Tử Tiêu lúc này, cô hơi sợ, thậm chí trái tim bắt đầu run rẩy.
Cô bắt đầu giãy dụa thoát ra khỏi sự giam cầm của Sở Tử Tiêu, thậm chí, dùng tay kia đẩy,...Không đếm xỉa cổ tay truyền đến đau đớn như muốn gãy lìa, chỉ muốn dùng sức lực đẩy hắn ra.
Thế nhưng, dù cho Giản Mạt có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể nào dãy ra được.
"Anh buông tay..." Giản Mạt lầm bầm nói, "Anh buông tay, buông tay..." Hô hấp của cô càng lúc càng gấp, "Anh mau buông tay tôi ra...."
Cuối cùng, cô hướng về phía Sở Tử Tiêu rống lên.
Sở Tử Tiêu không có buông, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm Giản Mạt.
Cô bởi vì Cố Bắc Thần mà chống cự, càng kích thích dây thần kinh của hắn.
Hắn cho rằng, dùng thủ đoạn bức bách cô, cô sẽ có một chút do dự.
Thế nhưng, không có....
Ánh mắt của cô đối với hắn chỉ có sợ hãi nhưng đối với Cố Bắc Thần lại kiên định.
"Mạt Mạt, anh sẽ chờ em hối hận...." Sở Tử Tiêu âm trầm mở miệng, thanh âm u ám giống như từ địa ngục tràn ra, "Anh sẽ chờ em phải đến cầu xin anh!"
Sở Tử Tiêu cắn răng, sau đó từ từ buông tay Giản Mạt ra....
Hô hấp Giản Mạt hoảng loạn nhưng lộ ra ngưng trọng, vành mắt cô đỏ lên, cắn răng nói, "Sẽ không..." Ánh mắt cô tràn ra thất vọng, "Tôi kiên định muốn ở bên Bắc Thần!"
Cô âm thầm hít thở sâu, vành mắt đỏ ửng nói, "Tử Tiêu, anh làm tôi quá thất vọng....Thậm chí, tôi rất hối hận khi đã từng thích anh!"
Cắn răng nói xong, Giản Mạt không có bất kỳ dừng lại, cúi người nhặt túi xách của mình, một phen kéo cửa, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài......
_______________________________________________________
Quà giỗ tổ Hùng Vương nhé!
Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê - Nguyệt Hạ Hồn Tiêu