Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 201 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 972 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Chương 137: Anh Chính Là Muốn Ôm Em.
e lái đến biệt thư Ngôn gia thì rốt cục không lay đông nữa, Tư Mộ ôm đứa bé vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đỏ hòng. Ngôn Mặc Bạch nhiều lần vươn tay vòng qua Tư Mộ, đều bị Tư Mộ khéo léo dùng đứa bé chặn lại.
Ngôn Mặc Bạch da mặt dày vô sĩ này, anh không sợ mất thể diện, nhưng Tư Mộ còn sợ đấy. Xem một chút dọc đường xe chạy lắc lư thành cái dạng gì rồi, anh lại còn dám năm lần bảy lược trêu chọc nàng, cũng không sợ tiểu Trang đem xe đâm vào hàng rào.
Sau khi xe ngừng lại tới, Ngôn Mặc Bạch nói với tiểu Trang: "Cậu ở lại ăn cơm."
Má Ngôn chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, đoán chừng ít người ăn không hết, tuân theo nguyên tắc lãng phí là đáng xấu hổ, Ngôn Mặc Bạch mời tiểu Trang ở lại. Tiểu Cửu đưa hai người Phó Minh Vũ cùng Tô San về, cũng được mời ở lại.
Tiểu Trang siết chặt tay lái, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn sắc mặt boss nhà mình, vô cùng miễn cưỡng gật đầu một cái.
Cậu một chút cũng không muốn ở lại ăn cơm nha! Tùy tiện đi ra ngoài ăn bún xào so với ở nhà lão đại ăn cơm còn tốt hơn! Tuy nói món ăn ngon thật, tất cả đều là thức ăn trân quý ngon, nhưng có ăn khá hơn nữa, bị ép đến ăn hết mới được đi, quả thực là thiên lý bất dung nha! Lại nói tiểu Trang cũng bị lưu lại ăn cơm mấy lần rồi. Một lần là theo chân đi Phó gia, hai lần ở Ngôn gia, mỗi lần đều là một bàn đồ ăn đem lên, ăn ngon đó là đương nhiên, nhưng là đồ ăn quá nhiều, hoàn toàn ăn không hết, nhưng lão đại vì để vợ mình vui mừng, nguyên tắc lãng phí đáng xấu hổ, cư nhiên để cho cậu đem cơm cùng tất cả đồ ăn còn sót lại ăn hết, mà lại còn không thể xách về. Thật là mất hết tính người, lòng người mất đi nha!
Cho nên tiểu Trang từng có mấy lần kinh nghiệm dạy dỗ, vô cùng không thích Ngôn Mặc Bạch nhiệt tình mời người như vậy.
Ngôn Mặc Bạch mới mặt kệ gương mặt đầy nước mắt của Tiểu trang, bất đắc dĩ, anh đẩy cửa xe ra dẫn đầu xuống xe. Bởi vì Tư Mộ ôm đứa bé, cho nên động tác dù sao chậm một chút. Khi Ngôn Mặc Bạch đi vòng qua bên này mở của xe, Tư Mộ đang chuẩn bị mở cửa xe xuống xe.
Ngôn Mặc Bạch nhanh một bước mở cửa xe, đưa ta tiếp nhận đứa bé trong lòng Tư Mộ.
Mặc dù động tác cứng ngắc vẻ mặt ghét bỏ, căn bản không có bộ dạng một người cha, nhưng Tư Mộ thấy anh chịu ôm đứa trẻ, trên mặt liền khẽ mỉm cười một cái, dù sao anh nguyện ý chủ động đi ra từng bước rồi.
Nhưng Tư Mộ còn chưa mở rộng nụ cười, thì Ngôn Mặc Bạch xoay người đưa đứa trẻ cho Tiểu Trang, giọng ra lệnh nói: "Đem đứa trẻ này ôm vào đi."
Tiểu Trang cũng chưa từng ôm qua trẻ con, một khối nhỏ nhỏ miềm miềm như vậy, cậu ôm ở trong ngực, toàn thân cứng ngắc.
Cái vật nhỏ này, thế nào lại nhỏ và miềm như vậy, sắp lọt xuống rồi đây này!
Tiểu Trang cắn răng nhắm mắt lại đứng ở bên cạnh xe, thật sâu hít thở mấy cái, mới dám mở mắt nhìn đứa trẻ trong ngực. Khi ở trên xe vẫn an tĩnh, không khóc một tiếng, tiểu Trang vẫn cho là đứa bé đang ngủ, kết quả hiện tại vừa cúi đầu xuống thì đụng ngay ánh mắt trong suốt sáng ngời. Thời điểm Tiểu Trang nhìn bảo bảo, bảo bảo cũng mở mắt nhìn cậu, nháy mắt một cái không nháy mắt nhìn, giống như là nhìn thấy vật thú vị ly kỳ gì, con ngươi xinh đẹp của nhóc đôi lúc hạ xuống, vô cùng đáng yêu. Mà tiểu Trang dưới cái nhìn soi mói của nhóc, tâm cùng thân cũng từ từ mềm nhũn ra.
Trẻ sơ sinh là mỗi ngày một dáng vẻ, hình dáng bây giờ cùng lúc mới sinh ra rất bất đồng, trên mặt sạch sẽ trơn mềm, ngũ quan cũng giãn ra, cặp mắt long mày như một khuôn đúc ra với Ngôn Mặc Bạch, thừa kế gương mặt tuấn mỹ của lão tử nhóc.
Tiểu Trang nắm thật chặt cánh tay, liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh chỗ ngồi phía sau xe, nhấc chân đi vào trong nhà.
"Này, anh làm gì đấy?" Tư Mộ còn tưởng rằng Ngôn Mặc Bạch đưa tay là muốn ôm đứa trẻ, là muốn tự tay ôm đi vào trong nhà, vừa mới cao hứng một cái, anh liền quay tay giao cho Tiểu Trang, cô rõ ràng có thể cảm thấy tiểu Trang cứng ngắc.
Tư Mộ cho là anh chắc chắn không muốn ôm đứa trẻ, mới giao trên tay tiểu Trang, cô giận trợn mắt nhìn anh, đều là đàn ông không có kinh nghiệm, Ngôn Mặc Bạch làm cha cũng không ôm đứa trẻ, huống chi là Tiểu trang người ta còn chưa có bạn gái đây? Trong lòng không muốn, Ngôn Mặc Bạch cũng quá bá đạo! Tư Mộ khinh bỉ nhìn anh một cái.
Cho nên khi Ngôn Mặc Bạch ôm cô từ trong xe ra, mặc dù là kiểu ôm công chúa hoa lệ, Tư Mộ vẫn bất mãn đập lồng ngực của anh.
"Ôm em đi vào nha!" Ngôn Mặc Bạch ai một cái, không hiểu không nhột, ngược lại cười đến ngọt ngào. Đánh là hôn mắng là yêu.
Tư Mộ giãy giụa muốn xuống, trong nhà nhiều người nhìn như vậy, ba mẹ mình và cha chồng cũng ở bên trong, trước mặt nhiều người như vậy muốn anh ôm đi, Tư Mộ cảm thấy như vậy không được, có thể hay không làm cho người ta cảm thấy làm bộ yếu ớt?
"Thả em xuống đi, em có thể đi!"
"Anh biết em có thể đi nha! Nhưng anh chính là không muốn để cho em đi, anh muốn ôm em đi vào!" Ngôn Mặc Bạch đem toàn bộ khí thế bá đạo đều phát ra, hơn nữa còn tăng thêm ý vị vô lại, dĩ nhiên Tư Mộ không cự tuyệt được. Hơn nữa anh cũng không có cho cô cơ hội cự tuyệt, Ngôn Mặc Bạch đã sảy bước đi vào trong nhà rồi.
Trong phòng khách, Ngôn Diệu Thiên cùng Phó Minh Vũ, Tô San ba người ngồi ở trên bàn uống trà, trên khay trà để mấy tấm thiệp màu hồng.
Đây là mẫu thiệp mời Tô San tự mình thiết kế, mấy ngày nay ở bệnh viện, có lúc bà nhàn rỗi nhàm chán, liền tự mình thiết kế kiểu dáng cùng bìa thiệp, chọn mấy kiểu dáng hài lòng đi làm hàng mẫu để xem hiệu quả, hôm nay mới vừa lấy đến, đang lấy ra cùng Ngôn Diệu Thiên chọn lựa, xác nhận một chút xem cái nào đẹp mắt nhất.
Mà tiểu Trang ôm đứa bé ngồi ở ghế sa lon bên kia, bên cạnh bốn người Sở Kỳ, Diêu Dao, Thanh Thuần, Tiểu Cửu vây quanh.
Lại nói luôn luôn chỉ biết nghịch súng cầm đao, hiện tại ôm đứa bé, đừng nhắc tới dáng vẻ có bao nhiêu khôi hài đáng yêu.
Diêu Dao nhìn bộ dáng tiểu Trang ôm đứa bé cười đến khủng khiếp, đẩy một Tiểu Cửu bên, ép cậu cũng ôm một cái.
Tiểu Cửu bị ép bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ đưa tay ôm đi.
Tiểu tử vô cùng phối hợp, mấy người liên tục làm ồn, quyết liệt đùa với nhóc, nhưng nhóc vẫn không khóc, vẫn an tĩnh mở ra một đôi mắt to trong suốt nhìn về phía bọn họ.
Diêu Dao thừa dịp Tiểu Cửu ôm đứa trẻ, liền lấy điện thoại ra chụp vào tấm hình.
"Tiểu Cửu, anh xem bộ dáng của anh giống ba chưa kìa? Về sau sanh con tất cả đều do anh." Diêu Dao vừa giữ vững hình, vừa hướng gương mặt đau khổ của Tiểu Cửu nói.
Tiểu Cửu nghe lời này sắp khóc ra, cậu nơi nào giống ba? Nơi nào giống?
Mấy người cười hì hì đùa với bảo bảo, thấy Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ tiến vào, vừa chế nhạo một phen.
Má Ngô ở trong phòng ăn chuẩn bị cơm, một phần vì chuẩn bị riêng cho Tư Mộ, quả thật đầy một bàn.
Đang kêu người trong phòng khách vào ăn cơm, chuông cửa vang lên.
"Mọi người ăn, tôi đi xem một chút là ai." Má Ngô đưa cho Tư Mộ một chén canh, sau đó nói với mọi người trên bàn.
Bảo bảo bị Tư Mộ đặt trên cái nôi, Tư Mộ một bên ăn canh một bên đùa với nhóc. Ngôn Mặc Bạch an vị ngồi một bên Tư Mộ, nhìn Tư Mộ ăn bữa cơm đều đùa với bé, hết sức khó chịu nhíu mày, ho khan một cái, mắt nhìn về phía Tư Mộ.
Người bên trong bàn ăn, chỉ có Phó Minh Vũ cùng Tô San không biết Ngôn Mặc Bạch náo loạn gì, Tô San đối với người con rể này lại đặc biệt thích, vì vậy ân cần hỏi: "Mặc Bạch, có phải con bị cảm hay không? Mấy ngày nay con chạy hai nơi bệnh viện và công ty, chú ý thân thể nhiều một chút!"
"Dạ, cám ơn mẹ quan tâm!" Tay Ngôn Mặc Bạch cứng đời, lập tức mỉm cười nói với mẹ vợ mình.
"Nếu là bị cảm, cũng không thể đến gần đứa bé, đề kháng của bảo bảo kém, nếu kaay bệnh cho bảo bảo, cũng không phải là chuyện đùa." Ngôn Diệu Thiên buông đôi đùa trên tay xuống, vẻ mặt thành thật nhìn con trai của mình, nói. Bất quá sự vui vẻ giảo hoạt dưới đáy mắt không giấu được, "Con cũng không được đến gần Mộ Mộ, Mộ Mộ vừa mới sanh em bé, thân thể hư nhược, huống chi nó đang cho con bú, ngã bệnh cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."
Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch giật giật, lập tức khoát tay nói: "Con không có cảm, tốt lắm!"
Trước nghe nói không thể đến gần đứa bé, anh đang chuẩn bị nhếch miệng cười một cái, kết quả nhận lấy câu nói phía sau của ông cụ làm anh co rút.
Ông cụ nhất định là cố ý đi? Không để mình đến gần vợ, như vậy sao được chứ?
Không ôm vợ ngủ, anh không ngủ được nha!
Mấy người trên bàn đều cúi đầu buồn cười.
"Hi, Hello, chúng ta tới rồi ——" từ cửa truyền đến âm thanh tức giân của Lolita*
(*Lolita chỉ những bé gái nhỏ tuổi)
"Vưu Ngư?" Tư Mộ mới vừa buông chén xuống, đã nhìn thấy người đi tới cửa.
Quả nhiên là Vưu Ưu, Vưu Ngư còn có Lâu Diệc Sâm.
Lại nói từ lần trước Lâu Diệc Sâm ở khach sạn phòng 1817, chỉ dùng hai buổi tối, liền giải quyết hai mẹ con này, hơn nữa còn thành công đem hai mẹ con quay về bên mình.
Lần này cả nhà ba người bọn họ ở nơi này, là bởi vì Tư Mộ sinh bảo bảo.
Đêm hôm bảo bảo vừa mới ra vào, Tư Mộ gọi điện cho Vưu Ưu báo tin mừng.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Vưu Ngư ở một bên tiếp lấy điện thoại, nghe được dì Mộ Mộ sinh tiểu bảo bảo, đã nói phải tới thăm. Tư Mộ biết bọn họ ở cùng với Lâu lão đại, hơn nữa Lâu lão đại bình thường bận rộn như vậy, khẳng định không có thời gian cùng họ tới thành phố A, nếu họ nói tới đây một mình, khẳng định Lâu lão đại cũng không yên lòng, sẽ không đồng ý. Tử Mộ nghĩ tưởng bọn họ chỉ nói đùa, cho dù là muốn tới, cũng sẽ qua một đoạn thời gian, không ngờ tới nhanh như vậy, hơn nữa đột nhiên thế kia, trước đó cũng không có gọi điện thoại cho cô.
"Vưu Ưu, vì sao mọi người lại tới? Tôi cho là phải một khoảng thời gian nữa mới đến!" Má Ngô cho một nhà ba ngươi thêm một bàn, Tư Mộ kêu bọn họ ăn cơm, cười ngồi đối diện bên cạnh Vưu Ưu hỏi.
"Ừ, vốn là chuẩn bị mấy ngày nữa mới tới được, còn không phải là Vưu Ngư, chính là ngày đó nhận điện thoại của ngươi, cả ngày nháo phải tới thăm đệ đệ, ba nó bị nó náo loạn hai lần, liền mang theo chúng ta tới." Vưu Ưu nói xong trợn mắt nhìn con gái mình một cái.
Vưu Ngư mới không để ý cái trừng của mẹ, bởi vì lúc này con bé đang ở bên nôi bảo bảo, mắt to tròn vo nhìn chằm chằm bảo bảo, gương mặt tò mò.
"Dì Mộ Mộ, tiểu bảo bảo thật đáng yêu." Vưu Ngư nhìn bảo bảo một lát, quay đầu lại nói với Tư Mộ.
"Đúng vậy! Bảo bảo thật đáng yêu, người bạn nhỏ Vưu Ngư cũng rất dễ thương." Tư Mộ sờ sờ cái đầu nấm hương của Vưu Ngư, cười đến dịu dàng.
"Bảo bảo, chị gọi là Vưu Ngư, nhóc tên gì vậy?" Vưu Ngư nghiêng đầu nhìn về phía tiểu bảo bảo trong nôi cũng đang mở mắt nhìn nó, bộ mặt thiên chân vô tà (ngây thơ) hỏi.
Hết chương 137.
Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Lương Thần Nhất Dạ