Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 201 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 972 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96: Ăn, Ăn, Ăn, Ăn Đến Khi Em Cầu Xin Tha Thứ.
nh nhẹ nhàng hôn lên người cô, mỗi một tấc da tấc thịt, từng góc nhỏ, khiến máu toàn cơ thể cô cũng trở nên vui sướng.
Bàn chân Tư Mộ co lại, hô hấp cũng dừng lại chỉ vì cảm thụ nụ hôn nhẹ nhàng của anh.
Những nụ hôn nhẹ nhàng như vậy nhưng hơi thở của anh lại nóng kinh người.
Mặt Tư Mộ chôn dưới gối đỏ lên, giòng khàn khàn còn hơi run rẩy: “Ngôn Mặc Bạch........”
“Ừ, bảo bối........” anh nhẹ nhàng đáp lại, từng tế bào trong cơ thể bởi vì cô mà muốn khiêu vũ. Cho nên giờ phút này giọng nói dịu dàng của Ngôn Mặc Bạch cũng có thể giết chết cả một con voi.
Thật ra thì Tư Mộ cũng không biết cô gọi anh làm gì nhưng lúc cả người nóng ran, cơ thể cô khát vọng anh, chính là muốn gọi tên anh.
Khi Ngôn Mặc Bạch hôn đến hông cô, khẽ cắn một cái khiến Tư Mộ khẽ kêu, mặc dù cách đầu gối Ngôn Mặc Bạch cũng có thể nghe được là âm thanh cực kỳ vui sướng.
Ngẩng đầu nhìn người vùi đầu ở dưới gối, Ngôn Mặc Bạch ngừng động tác, bàn tay đưa lên léo gối làm lộ ra khuôn mặt ửng đỏ của Tư Mộ, cực kỳ xinh đẹp lại thẹn thùng e lệ.
Ngôn Mặc Bạch khẽ cười: “Tại sao lại giấu đầu dưới gối? Không phải em không biết xấu hổ sao? Ngoan, đừng trốn, anh muốn em nhìn anh yêu em như thế nào!”
Bốn chữ cuối cùng nói ra từng chữ một, Tư Mộ chỉ có thể chảy nước mắt nhìn anh, một đôi mắt có thể câu đi hốn phách người khác.
Ngôn Mặc Bạch sao có thể chịu được ánh mắt như vậy của cô?
Cúi người xuống cắn môi cô: “Yêu tinh nhỏ này, tối nay xem anh khiến cho em kích thích như thế nào! Nếu như không đủ kích thích.......như em nói chúng ta sẽ lái xe đến quảng trường làm xe sốc!” *******************.
Tư Mộ bị anh cắn rên hừ hừ, anh ôm ngang eo cô kéo thẳng vào trong ngực mình.
Cơ thể cô giống như rắn bò tới, bộ ngực mềm mại dính vào lồng ngực anh không ngừng cọ sát, sau khi tắm mùi hương thơm tho từ trên cơ thể cô quấn quanh chóp mũi anh, thật sự là trêu chọc tiếng lòng anh, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được!
Đêm nay Ngôn Mặc Bạch rất đặc biệt, cái gì gọi là hôn đến mất hồn, kích thích, cao trào thay nhau nổi lên, muốn ngừng mà không được, dục tiên dục tử!
Sau buổi tối này Tư Mộ mới biết, Ngôn Mặc Bạch chính là một con sói! Cả đêm n lần vĩnh viễn là một con sói ăn mãi không no!
Một đêm xuân tình cho đến khi tảng sáng, Ngôn Mặc Bạch mới thả người nằm xuống. Nhìn áo lót bị chính mình xé rát ném trên mặt đất, Ngôn Mặc Bạch hơi nhếch môi, mặt thỏa mãn ôm người đã sớm ngủ mê man, nghĩ thầm chuyện xé áo lót thật là tình thú! Lần sau phải làm nhiều một chút, mỗi buổi tối một bộ, mỗi đêm một trò, thật là một trò chơi rất kích thích!
Cả đêm kích thích, suốt đêm đều không thấy mệt, ngược lại rất có tinh thần dậy sớm chạy bộ, cảm thấy cả người vẫn chưa dùng hết sức lực.
Đã lâu không rèn luyện thân thể, tối hôm qua lại trả qua một cuộc vui tràn trề, cả người toàn mồ hôi, bây giờ cảm thấy vô cùng thoải mái. *******************.
Trong nắng sớm, chạy năm trăm mét quay về, vừa đúng lúc mặt trời mọc.
Ngôn Mặc Bạch quay về nhà dưới ánh mặt trời, chạy vào phòng tắm, cả người khoan khái nhẹ nhàng đến bên giường nhìn người còn đang ngủ say, khuôn mặt thơ ngây đáng yêu, không nhịn được đưa tay nhéo mũi cơ một cái, nhìn người đang ngủ say nhíu mày lúc này mới khẽ cười buông ra.
Trong giấc mơ Tư Mộ thấy mình bị người khác đuổi theo, một tên bại hoại kéo cô lại muốn cắt mũi cô, cô cảm thấy sợ hãi liền thấy Ngôn Mặc Bạch đứng cách đó không xa, mặc dù cô gọi anh như thế nào anh cũng không để ý tới cô.
Tư Mộ gấp đến nỗi khóc to.
“Ngôn Mặc Bạch.......anh mau tới cứu em.......”
Ngôn Mặc Bạch muốn xoay người đến phòng làm việc liền nghe thấy người nằm trên giường mê sảng, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của cô nhăn lại, nét mặt nhìn rất sợ hãi.
Nghiêng người ôm lấy cô, dịu dàng dỗ: “Sao vậy? Ngoan, mau tỉnh lại.......” giọng nói dịu dàng đến nỗi chính anh cũng không nhận ra.
Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ, chỉ trong nháy mắt Tư Mộ liền ôm chặt lấy anh, chính xác hơn là siết chặt! *******************.
Ngôn Mặc Bạch bị sức mạnh kinh người của cô khiến cho không chịu nổi, dùng sức lay cô tỉnh dậy.
Tư Mộ mở mắt, tư tưởng vẫn còn ở trong giấc mơ, ngây người nhìn người trước mặt, cô vẫn ôm rất chặt, miệng lẩm bẩm: “Ngôn Mặc Bạch, em rất sợ.......”
Khi cô cần, lúc cô sợ hãi người đầu tiên mà cô nghĩ tới muốn kêu to là anh khiến cho Ngôn Mặc Bạch cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Ôm người trong ngực hận không thể hòa cô vào trong cơ thể mình.
Không nhịn được trêu chọc cô: “Em kêu anh cái gì?”
“Ngôn Mặc Bạch........” hai mắt mở ra trong nháy mắt lại nhắm lại, đầu óc vẫn còn mê man, lúc này giọng nói càng nhỏ dần đi, mềm nhũm, cực kỳ mê người đánh thẳng vào lòng Ngôn Mặc Bạch.
“Anh là gì của em?” Giọng nói hơi kiêu ngạo có chút không hài lòng với đáp án của cô.
“Chồng em.......” Giọng nói mềm mại kéo dài giống như một đứa bé nũng nịu. Ngôn Mặc Bạch làm sao mà chịu được khi cô như thế? Ôm cô giống như một bảo bối trong ngực hôn.
Ánh mặt trời lúc hừng đông mang theo một chút ấm áp len vào, cả căn phòng liền trở nên sáng ngời ấm áp. *******************.
Buổi sáng cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, hai người ôm chặt nhau, mở to mắt, nở nụ cười giống nhau. Nhắm mắt lại mỉm cười mãn nguyện.
Năm tháng thật là bình yên!
Mặc dù nhiều năm sau bọn họ vẫn ở chung một chỗ, thời khác ngọt ngào của bọn họ càng sâu đậm hơn lúc này. Nhưng mà giờ phút này vĩnh viễn lưu lại trong trái tim bọn họ, trở thành một hạnh phúc vĩnh viễn khó quên trong ký ức.
Mãi cho đến buổi trưa, Tư Mộ mới rời giường. Khi tỉnh lại chỗ nằm bên cạnh đã trống không.
Đi giép ra ngoài phòng, đúng lúc cửa phòng làm việc mở ra. Ngôn Mặc Bạch nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ mới đi ra, giờ phút này lộ ra cái đầu liền nhìn thấy Tư Mộ đi dép, khuôn mặt tỉnh táo, đầu tóc rối loạn, rất quyến rũ.
Nhếch miệng dựa người vào cửa “Nhóc con, anh đói bụng.......”
Tư Mộ bị anh giằng co cả đêm, toàn thân đau nhức muốn chết. Nhìn chằm chằm người đang đứng hả hê ở kia “Anh đi nấu cơm!”
Nói xong liền hối hận, lần trước Ngôn Mặc Bạch nấu cơm thiếu chút nữa phá hủy cả phòng bếp, món ăn quả thật không thể nhìn chứ đừng nói là ăn.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày: “Anh mới gọi điện thoại đến Thu Ý cho người đưa cơm tới, đoán chừng tí nữa sẽ đến.” Đến gần cô, thuận tay nhéo mặt cô, giọng nói trầm thấp phát ra: “Anh đói bụng ở chỗ kia.......”
Tư Mộ vốn dĩ đang nhìn chằm chằm khó có khi nào anh lại dịu dàng như vậy, đột nhiên nghe anh nói như vậy, liền nhấc chân đạp vào chân anh. Dùng sức quá mạnh đến nỗi dép cũng bay ra ngoài. *******************.
“Anh là một tên háo sắc ăn mãi không thấy no!” Giọng nói hung dữ, mặt lại ửng hồng.
Ngôn Mặc Bạch bị cô đạp một chút cũng không cảm thấy đau giống như cù lét, đang muốn ôm cô chỉnh cho thông suốt thì chuông cửa liền vang lên, chắc là người đưa cơm tới.
Ngôn Mặc Bạch cố ý dặn dò bên kia nấu một nồi canh đưa tới. Nghĩ tới tối hôm qua anh chơi đùa cô quá mức, hôm nay cần bồi bổ một chút, nhanh khôi phục buổi tối mới có thể tái chiến. Anh cũng phải uống nhiều một chút, tăng cường lực chiến đấu. Vì vậy liền ngồi trước bàn uống canh, thỉnh thoảng còn giương mắt nhìn người ngồi đối diện, thúc giục cô uống nhiều một chút.
Tư Mộ đúng là hơi đói bụng, vận động một đêm kết quả chính là tiêu hao một lượng lớn thể lực nên càng đói bụng hơn.
Quả thật canh rất ngon, tay nghề đầu bếp ở Thu Ý quả thật không có gì để nói. Tư Mộ uống liền hai chén nhưng người ngồi đối diện không ngừng múc cho cô, sau đó dụ dỗ cô uống nhiều hơn một chút. Tư Mộ nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, thụ sủng nhược kinh, bình thường người này lạnh lùng như băng sao hôm nay lại nhiệt tình chăm sóc cô như vậy, quả thật làm cho người ta không có cách nào thích ứng được!
Sau khi ăn cơm, Tư Mộ tháo tất cả gra giường đi giặt. Ngôn Mặc Bạch quay về phòng làm việc.
Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Lương Thần Nhất Dạ