"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 201 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 972 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Gọi Là Bà Xã
iếng lẩm bẩm của cô không lớn, nhưng ba người trên bàn đều nghe rành mạch.
"Em sợ cái gì?" Ngôn Mặc Bạch dừng đũa, khuôn mặt nghiêm nghị đen một nửa, giọng nói có chút xót xa.
Cô lại còn nói nếu biết là người như thế, ngay cả ngủ cũng không ngủ được. Nếu biết kiếp này cô sẽ cùng giường với người như anh, có phải cô sẽ bị hù chết không?
Ngôn Mặc Bạch chỉ cần nghĩ vậy, liền cảm thấy tức giận.
Tư Mộ cúi đầu ăn cháo, trong đầu nghĩ nên nói chuyện như thế nào, vì thể không chú ý trong giọng nói của anh chứa lạnh lẽo. Nghe anh hỏi, cũng rất tự nhiên trả lời: "Loại người như vậy khẳng định giết người như ngóe không để vào mắt, nếu em mà làm anh ta mất hứng, anh ta cho em một nhát, em đây thật sự sẽ chết oan."
Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ngồi một bên uống cháo bị nghẹn ho sặc sụa đứng lên.
Cả mặt Ngôn Mặc Bạch đều đen sì, ánh mắt quét qua Tư Mộ một cái, đặt đũa trên tay xuống, đứng dậy: "Tôi no rồi."
Bỏ lại một câu, xoay người lên lầu.
Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang nhìn bóng dáng Boss rời đi, che miệng chịu đựng trận ho khan mãnh liệt, cũng không dám... ăn nữa.
Hai người đứng dậy tạm biệt Tư Mộ: " Chị dâu, bọn em ăn no rồi. Còn có việc vội, bọn em đi trước."
Sau đó chạy trối chết.
Tư Mộ ngây người nhìn hành vi của ba người này, cửa "Rầm" một tiếng đóng lại khiến cô bừng tỉnh.
Nhìn chằm chằm bát của bọn họ, buồn bực nghĩ, chẳng lẽ cháo hôm nay rất khó ăn? Cô tự nếm một ngụm, có gì lạ đâu!
Chẳng lẽ đồ ăn sáng không thể ăn?
Tại sao ba người này đều còn hơn nửa bát không ăn? Vừa mới nói rất đói bụng mà?
Đúng là thiếu gia, thật lãng phí!
Tư Mộ tự lấp đầy bụng mình, thu dọn bàn rồi mới lên lầu.
Thời gian mấy ngày này cô đều xem sách ở trong thư phòng. Ngôn Mặc Bạch ở bên trong làm việc, cô liền ở ghế sa lon đọc sách, thỉnh thoảng hứng thú kêu lên.
Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch không đi làm ở YT quốc tế, anh cả ngày đều ở đây xem văn kiện, bên dưới có một đám người, làm việc nói chuyện cũng không có chút nào giống với con nhà giàu ăn không ngồi rồi, có điểm thực khả nghi.
Rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch đang làm cái gì?
Anh chưa bao giờ ở trước mặt Tư Mộ che dấu điều gì, nhưng cho tới bây giờ Tư Mộ chưa từng hỏi đến. Không phải không tò mò, nhưng cô biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Hôm này cô đang cầm sách đi lên, thường thì lúc này Ngôn Mặc Bạch đang ngồi trước bàn làm việc đối diện máy tính, nhưng bây giờ lại đứng trước cửa sổ hút thuốc.
Từ trước đến nay Tư Mộ chưa từng thấy Ngôn Mặc Bạch hút thuốc, thậm chí trong nhà chưa bao giờ có khói thuốc.
Anh đưa lưng về phía cô, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt lên mặt anh, ánh vàng rực rỡ, nhưng bóng dáng lại rất cô đơn.
Tư Mộ lẳng lặng ở cửa đứng nhìn, có chút chế giễu bản thân hoa mắt.
Cô đơn? Ngôn Mặc Bạch dùng từ này như thế nào?
Anh cường thế, độc tài, lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Cô đơn? Chẳng lẽ cái này gọi là núi cao không thể thắng giá lạnh?
Thuốc lá đốt trên tay anh cháy hơn nửa, vòng khói lượn lờ bay lên quanh thân anh, anh chỉ cầm chứ không hút một ngụm.
Chợt nghe thấy tiếng mở cửa của Tư Mộ, một lúc lâu mới dập điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn Tư Mộ, khôi phục lại sự lạnh lùng hàng ngày.
"Bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị sao? Anh sao lại ăn ít như thế?" Tư Mộ thử mở miệng nói với anh. Trong mấy ngày này, hai người đều hòa hợp, đột nhiên nhớ tới bộ dáng lạnh băng, Tư Mộ có chút không thích ứng được.
Ngôn Mặc Bạch trở lại ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm máy tính bắt đầu làm việc, nghe thấy lời nói của Tư Mộ, mí mắt cũng không nâng một chút, thản nhiên "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục làm việc.
"Vậy em làm cái khác cho anh? Anh muốn ăn gì?" Trên người anh vết thương vẫn chưa lành hẳn, rất cần bổ sung dinh dưỡng, không thể bị đói.
"Không cần!"
"Này"
Tư Mộ thấy thái độ hời hợt của anh không biết làm sao, đứng hình ở cửa.
Ngôn Mặc Bạch giương mắt nhìn cô, chỉ vào sô pha: "Đọc sách cho tốt."
Ngoan ngoãn ôm sách ngồi trên ghế sa lon, cũng không vội vàng đọc, liếc trộm Ngôn Mặc Bạch, khó hiểu vì sao anh lại đối với cô có thái độ này.
Tối hôm qua cùng sáng nay tốt lắm mà, từ lúc anh và hai người kia nói xong việc liền thành như vậy.
Chắc anh gặp chuyện gì mệt mỏi?
"Này... là gặp chuyện gì khó giải quyết sao?" Tư Một cẩn thận hỏi, thấy mắt anh đảo đến, lập tức giải thích: "Em không muốn xen vào chuyện của anh, em chỉ muốn nói, muốn nói..."
Trong lúc cấp bách không biết nói gì, cô vung chân tay loạn xạ.
Cô chỉ muốn khuyên nếu chuyện này khó giải quyết, cũng đừng nóng giận.
Nhưng thấy thái độ Ngôn Mặc Bạch nhìn cô, cô đều không thể nói gì. Ngôn Mặc Bạch là ai? Việc ngu ngốc đó mà cô cũng nói.
Mặt cô đỏ lên, bĩu môi, mắt to ướt sũng, bộ dạng vô cùng oan ức.
Đáy lòng Ngôn Mạch Bạch mềm nhũn, thấy chính mình cả người tỏa ra hơi lạnh, hết sức kìm nén đưa tay nói với cô: "Lại đây!"
Anh luôn luôn có một loại khí chất cường đại, vương giả. Một mênh lệnh đơn giản, có thể làm cho cô ngoan ngoãn nghe theo.
Tư Mộ cúi đầu chậm rãi tới gần, liền bị cánh tay dài của anh vươn ra, đem cả người cô ôm vào trong ngực, làm cho cô ngồi trên đùi mình, vòng tay qua hông cô, đầu tựa vào đầu vai cô, cọ cọ cổ của cô, cọ đến mức Tư Mộ ngứa ngáy trốn anh.
Cô trốn, anh càng dùng sức ôm cô.
"Này, anh..." Tư Mộ sợ nhất là nhột, bị anh quấn quít lấy, sớm buồn không chịu nổi. Nhưng lại ái ngại thái độ lạnh lẽo của anh vừa rồi, không dám từ chối mạnh mẽ, dùng tay chống đỡ ngực anh, tự mình ngửa đầu, cách xa anh một chút.
"Ba" một tiếng, Tư Mộ bị đặt trên đùi anh, hung hăng đánh vào mông.
Tuy rằng anh hết sức khống chết sức lực, nghe tiếng có lớn cũng không đau, nhưng mắt Tư Mộ lại đỏ, chực khóc quay đầu nhìn anh, bộ dạng uất ức cực kỳ, nhưng cũng đáng yêu cực kỳ.
Ngôn Mặc Bạch vừa nghẹn một bụng tức lền hao đi một nửa, đem cô ôm vào trong ngực trêu đùa.
Tay không yên phận sờ khắp người cô, khiến cho cô thở gấp, âm thanh đè thấp hướng bên tai cô thổi khí: "Em bảo anh cái gì?"
Tư Mộ đang ý loạn tình mê nghe anh hỏi liền sửng sốt, cầm lấy tia lý trí cuối cùng nghĩ.
Khi mới quen nhau, cô gọi anh là tiên sinh, thiếu gia. Sau khi kết hôn, muốn nói gì đều là này, hoặc có việc gì cứ nói thẳng.
"..." Tư Mộ không có biện pháp trả lời anh, chỉ có thể nằm trong lòng anh thở gấp.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch không dễ dàng buông tha cô, tay chạy tới hông cô, một tấc lại một tấc đi xuống, một lần nữa thổi nhiệt khí bức hỏi: " Nói! Em bảo anh cái gì?"
"A..." Tư Mộ bị anh làm cho đại não trống rỗng, làm sao mà tự hỏi được! Theo bản năng thốt ra "Uy:
Giây tiếp theo, ở nơi nào đó của cô đã bị một bàn tay to lớn chiếm lấy, sức lực như trừng phạt, làm cho cô kêu lớn.
Ngôn Mặc Bạch nhìn đôi mắt mê mang của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc, hưởng thụ âm thanh động tình của cô.
Cúi đầu ngậm đôi môi khẽ nhếch lên, mút vài cái, liền tiến quân thần tốc vào khoang miệng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi kia. Cảm giác mềm mại trơn nhẵn làm cho anh càng ngày càng luyến tiếc buông ra, cho đến khi cô đỏ mặt khó thở, Ngôn Mặc Bạch mới lui ra.
Cái trán chống đỡ cái trán của cô, ở trên môi cô tiếp tục hôn xuống, giọng nói mang theo nhu tình: "Nói cho anh biết, em nên gọi anh là gì?"
Anh vẫn giữ nguyên vấn đề này, Tư Mộ thở phì phò, cả người mềm nhũn ngồi phịch trong ngực anh. Thấy anh còn bức hỏi, có chút bực mình nói: "Ngôn Mặc Bạch."
Tư Mộ không phải không tiếp nhận nụ hôn này, trước kia cùng Diệp Nham cũng có hôn.
Nụ hôn của Diệp Nham dịu dàng, mỗi lần đều xem cô như trân bảo nâng trong lòng bàn tay. Mà Ngôn Mặc bạch hôn thật bá đạo, một cái hôn giống như chém giết người, khí lực đều tiêu hao hết.
Đầu lưỡi của cô đã bị anh hút đến tê rần.
Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm môi của cô bị anh làm cho đỏ lên, không tiếng động mà cười. Cũng không thỏa mãn câu trả lời của cô, tay lần mò tới chỗ kia vân vê. Tà ác nhìn biểu hiện của cô: "Chúng ta đã kết hôn, em là bà xã của anh, bà xã nên cảm thấy phải xưng hô với anh thế nào cho tốt chứ?"
Một tiếng "Bà xã" kia đã khiến lòng cô mềm nhũn ra, ánh mắt mộng mị nằm trong ngực anh, hơi thở dồn dập nhìn mặt anh.
Bà xã?
Khi mới quenn, Ngôn Mặc Bạch gọi cô là "Phó tiểu thư", sau khi kết hôn lúc tức giận thì rống tên của cô "Phó Tư Mộ". Bình thường, không có gì thì mang nick name cục cưng.
Lúc này đột nhiên nghe anh gọi bà xã, Tư Mộ có cảm giác bị sét đánh ngang tai. Mặc dù lời nói này đánh xuống đầu một cái, đau nhưng mang đến một cảm giác dị thường vui thích.
Tròng mắt u ám của anh nhìn cô gái nhỏ nằm trong lồng ngực mình thở gấp. Lần đầu tiên thấy mình ý loạn tình mê, cực kỳ mê say dáng vẻ của cô.
Bên hông tê rần, Ngôn Mặc Bạch hốt hoảng tập trung tinh thần, anh vẫn cồn đợi câu trả lời của cô.
Tư Mộ đột nhiên cười xinh đẹp đứng lên, đôi mắt quyến rũ như có như không nhìn anh.
Anh đột nhiên nói một câu thật buồn nôn kêu mình là "Lão bà", còn bám riết không tha hỏi mình gọi anh là gì, Tư Mộ hứng thú nhìn anh. Đùa giỡn cùng anh, dù sao vợ chồng buồn nôn cũng là chuyện bình thường.
Hai tay vòng quanh cổ anh, cất lên tiếng kêu kiều mị: "Tiểu Bạch"
Tư Mộ đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua Vưu Ngư cũng gọi anh như vậy, gọi là dượng Tiểu Bạch. Cô cảm thấy rất được, hai chữ "Tiểu Bạch" rất đáng yêu.
Ngôn Mặc Bạch đen mặt bắt lấy người cô cúi đầu hướng miếng cô hôn tới.
Lúc này, điện thoại Tư Mộ vang lên.
Cô đẩy anh ra muốn nhận, Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm chiếc di động ở trên ghế sa lon bên kia phá hư chuyện tốt của anh, hừ hừ, hung hăng hôn Tư Mộ vài cái, mới buông ra.
"Alo, ai vậy?" Tư Mộ thấy dãy số xa lạ, định không nhận, nhưng là hai mắt Ngôn Mặc Bạch đầy lửa dục nhìn chằm chằm cô, cô lập tức liền nghe điện.
"Phó Tư Mộ, con tiện nhân này!" Chỉ nghe thấy bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ tâm thần ác độc mắng.
Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Lương Thần Nhất Dạ