Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 201 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 972 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Cần Anh Phối Hợp.
iện thoại vừa thông liền nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ khóc nức nở, đùng đùng nói một đoạn dàu kèm theo hơi thở nhẹ, sau đó không ngừng xin lỗi anh ta.
Lúc đầu Cố Khuynh vẫn còn chưa hiểu, sau khi sắp xếp những câu nói đứt quãng kia trong đầu, anh ta liền không cười nữa lập tức đứng lên.
Bởi vì hắn nghe thấy người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói: “Ngôn Mặc Bạch đau đến nỗi đã hôn mê!”
Mặc dù tiếng tăm của Ngôn Mặc Bạch không nhỏ, quả thật là một người khiến cho nhiều người nể phục, bị một đám sát thủ đuổi giết cũng không hoảng loạn, lúc trúng đạn mặt cũng không biến sắc nhưng bây giờ đau đến nỗi đã hôn mê?
Sắc mặt Cố Khuynh lập tức thay đổi, nghĩ đến nhất định vết thương xảy ra vấn đề. Cũng không muốn ăn thịt nữa, bỏ lại người trên giường lập tức chạy ra ngòai.
Trên đường đi còn liên lạc với ba anh em kia.
Bây giờ sợ rằng Ngôn Mặc Bạch đã rất nguy hiểm, vết thương nằm ở nơi nguy hiểm, lúc gắp viên đạn ra đã rất khó khăn vô cùng, sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng có thể thấy thể chất có phần tốt lên, kết quả anh lại cậy mạnh đi kết hôn, trong lúc đó còn khiến vết thương nứt ra chảy máu nhiều lần.
Lần này đoán chắc đã bung ra rồi, vấn đề càng nghiêm trọng hơn.
Tiểu Trang cũng nhận được điện thoại thông báo của Cố Khuynh liền phái Tiểu Cửu cùng mấy anh em đến bệnh viện tân tiến nhất thành phố A, sắp xếp phòng phẫu thuật. Mà anh không yên lòng ông chủ của mình vì vậy cũng lái xe đến nhà Ngôn Mặc Bạch.
Khi anh đến thì Cố Khuynh cùng mấy người nữa cũng đã đến, tập họp ở dưới lầu, sắc mặt mọi người đều không tốt gật đầu chào nhau, lúc Tiểu Trang gật đầu chào những đại ca kia thì ngay cả người có tính cách ồn ào nhất là Liên Bình cũng chỉ hơi gật đầu với anh.
Anh biết ông chủ của mình chắc chắn bị thương rất nặng rồi cũng không nói thêm gì yên lặng đi theo phía sau các đại ca.
Tư Mộ ở trong phòng lúc nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch ngất đi liền không cầm được nước mắt.
Cô từ từ đến gần Ngôn Mặc Bạch, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vén áo của Ngôn Mặc Bạch nghĩ muốn xem chỗ đau của anh.
Ngôn Mặc Bạch mặc áo ngủ màu trắng, trên thắt lưng đã nhuộm một mảng máu đỏ thẫm.
Bây giờ cô vết thương của anh khẳng định không phải do mấy quả đấm hoặc mấy cái đá của cô tạo ra nhưng cô cũng biết máu này là do cô đá nên chảy ra.
Không có tò mò vì sao anh lại có vết thương đó, cô biết không nên hỏi nhiều.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng cởi áo của anh, thật may đây chỉ là áo ngủ, chỉ cần cởi thắt lưng ra là có thể tháo ra dễ dàng. Khi chiếc băng gạc màu đỏ tươi đập vào mắt thì Tư Mộ giật mình.
Anh bị thương ở nơi nguy hiểm lại còn rất nghiêm trọng. Máu chảy rất nhiều, bây giờ vẫn còn chảy.
Tư Mộ lo lắng, nếu cứ chảy như vậy có thể không cần đợi Cố Khuynh tới, anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều, không thể nhìn người yêu lần cuối cùng, chắc chắn chết sẽ không nhắm mắt!
cô run rẩy đưa tay, chịu đựng sự e ngại trong lòng, che vết thương của anh nghĩ thầm có lẽ như vậy có thể tạm cầm máu được, xem như không thể hoàn toàn ngừng chảy máu nhưng ít nhất có thể khiến máu chảy chậm một chút, có thể kéo dài thời gian một chút.
cô vừa mới để tay lên miệng vết thương của Ngôn Mặc Bạch thì anh theo bản năng mở mắt ra, cảnh giác nhìn cô.
Đây là một loại bản năng tự vệ, khi người của anh rơi vào trạng thái bất tỉnh hôn mê, độ cảnh giác của anh lại càng cao. Càng bất tỉnh lại càng ép bản thân phải tỉnh táo một chút.
Cho nên khi Tư Mộ đến gần, anh đã đánh hơi được có hơi thở xa lạ mà lại quen thuộc đến gần, vì vậy anh bắt buộc bản thân mở mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.
Lúc Tư Mộ cắn răng đang muốn tiếp tục đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình.
cô ngẩng đầu, bị ánh mắt của anh dọa sợ. nhỏ giọng giải thích: “Anh chảy máu nhiều quá… em muốn giúp anh ngăn lại, có thể ép một chút, tối thiểu sẽ không chảy nhanh như vậy.”
nói xong liền không dám nhìn anh, cúi gầm mặt, hận không thể chôn mặt xuống đất.
không thấy Ngôn Mặc Bạch trả lời, Tư Mộ vừa sợ vừa xin lỗi, nước mắt cô lại tràn ra: “thật sự không phải em cố ý, thật xin lỗi… chờ anh khỏe lại, em sẽ để anh đánh lại…”
Ngôn Mặc Bạch nhìn vợ mình cúi gầm mặt, dường như anh quên hết đau đớn, bật cười, giọng nói trầm thấp: “Đây chính là em nói với anh đấy?”
Tư Mộ vội vàng giơ tay bảo đảm: “Em nói lời giữ lời! Chờ anh khỏe lại, em sẽ để anh đánh em… em bảo đảm sẽ không phản kháng, không dám đánh trả!”
Đôi mắt Tư Mộ ửng đỏ lại còn đọng nước, lông mi ướt nhẹp giống như cánh bươm bướm bị dính nước, bập bùng vẫy đạp. Bộ dáng đáng thương giống như một con thỏ nhỏ khiến người khác yêu thương.
Bộ dáng này của cô khiến Ngôn Mặc Bạch không thể nào tức giận, trong lòng mềm nhũn. Cho dù vết thương trên người đau gần chết anh cũng không muốn trách cứ cô.
Chỉ là tại sao bộ quần áo trên người cô lại như vậy?
Mới bị cô xé mấy cái, giày xéo một phen, bây giờ trên người cô nhìn hơi loạn, càng tăng thêm cảm giác dụ hoặc vô cùng.
Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào cái ngực trắng như tuyết của cô, cứng rắn nghiêm mặt sang một bên, không dám nhìn nữa, thầm mắng bản thân tự mình hại mình!
Anh ho khan hai tiếng, che giấu sự bối rối của mình, kết quả Tư Mộ lập tức khẩn trương nói: “Sao vậy, khó chịu chỗ nào sao? Sao lại ho như vậy?”
cô cúi người đến gần càng dễ thấy hai bờ ngực mềm mại, quả là lộ liễu khiêu khích đôi mắt của anh. cô còn không biết sống chết bò tới gần.
Ngôn Mặc Bạch nắm chặt tay, khắc chế bản thân muốn đưa tay giày xéo cô, trong lòng không ngừng thúc giục Cố Khuynh nhanh tới.
Anh nhắm hai mắt làm ngơ. Anh liếm đôi môi hơi khô nói: “Thay quần áo đi.”
Lúc này Tư Mộ mới chú ý tới quần áo mà mình đang mặc là gì, lúng túng luống cuống, cả mặt ửng đỏ, bỏ lại Ngôn Mặc Bạch, chạy như bay ra cửa.
Ngôn Mặc Bạch bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ tối nay sợ rằng cô bị dọa sợ đến ngu người.
Quả nhiên sau vài giây, Tư Mộ lại cúi mặt nắm chặt tay đi vào.
Từ từ đi đến tủ quần áo lấy quần áo của mình ra.
Nhưng tất cả quần áo này đều là do Ngôn Mặc Bạch cho người chuẩn bị, buổi tối nhân lúc Ngôn Mặc Bạch tắm cô thay bộ quần áo mê hoặc trên người mở tủ ra mới phát hiện.
Lúc Tư Mộ đến đây chỉ cầm theo một bộ đồ. cô cho rằng sẽ ngủ ở khách sạn nên để đồ ở quán rượu, buổi tối khi quay về đã quên lấy.
thật may là trước hôn lễ, Ngôn Mặc Bạch đã giúp cô chuẩn bị một tủ quần áo, tất cả đều là hàng hiệu, phong cách đối với quần áo thường ngày mà cô hay mặc cũng không khác nhiều.
Cầm một bộ quần áo mặc ở nhà, cúi đầu thật thấp đi vào phòng tắm.
Mới vừa to gan lớn mật mặc bộ quần áo hở hang như vậy dụ hoặc anh, bây giờ cũng không dám thay quần áo trước mặt anh sao? Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh, thầm mắng cô quá kiểu cách.
Chờ Tư Mộ thay quần áo bình thường đi ra thì chuông cửa vang lên. Cố Khuynh cùng những người kia đã tới.
thật ra thì Cố Khuynh không muốn ấn chuông cửa, nhấc chân sẽ đạp cửa.
Bọn họ cũng chưa từng đến đây, chỉ nghe Ngôn Mặc Bạch nói qua có mua nhà ở đây.
Lâu Diệc Sâm đưa tay ngăn anh ta lại: “Ấn chuông! Cửa này cậu có dùng thuốc nổ cũng không mở được, cậu có dùng chân đạp cũng vô dụng.”
Cố Khuynh âm thầm le lưỡi, trong lòng thầm nói là địa bàn của Ngôn Mặc Bạch thì an toàn là điều kiện đầu tiên!
Vì vậy đàng hoàng ấn chuông cửa.
Tư Mộ nghe thấy tiếng chuông cửa lập tức ra mở cửa.
Khi nhìn thấy những người đứng ở bên ngoài tối sầm mặt, dọa cô hoảng sợ. Đặc biệt là ánh mắt của Cố Khuynh giống như là muốn giết cô!
Tư Mộ lập tức đứng sang một bên, ngoan ngoãn nhường đường cho bọn họ đi vào.
“Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng.”
Tư Mộ khẽ mở miệng, tim cũng muốn rớt ra ngoài.
Lâu Diệc Sâm dẫn đầu đi vào, một đám người đi theo phía sau, tất cả đều không nhìn cô xem cô giống như không khí để qua một bên.
Chưa tới một phút Ngôn Mặc Bạch nằm trên băng ca được đưa ra ngoài, Tư Mộ đi theo phía sau cô muốn đi theo xem tình hình Ngôn Mặc Bạch thế nào.
Nhưng cô vừa mới đi lên liền bị Cố Khuynh thô lỗ đẩy ra, cô lui về phía sau mấy bước, cơ thể không chịu được lực lớn như vậy, ngã ngồi trên mặt đất. Đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt muốn chửi người.
Cô chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Cố Khuynh lạnh giọng nói: “Cô tốt nhất không đi cùng nếu không.......”
Ánh mắt Cố Khuynh nhìn Tư Mộ lạnh lùng như một tảng băng dày. Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng chính là có ý cảnh cáo.
Tư Mộ biết anh ta oán trách mình nên không dám nói gì, chỉ nhỏ giọng nói: “Thật sự tôi không cố ý, thật xin lỗi.......”
Cố Khuynh nhìn bộ dáng khiếp sợ của cô, lập tức nóng giận “Xin lỗi có tác dụng gì không? Nếu như Mặc Bạch có chuyện gì cô nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ có kết quả tốt!”
Tư Mộ rất uất ức trong lòng nhưng lại không dám oán trách nửa câu, cũng không dám coi thường ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Cố Khuynh. Anh ta nghiêng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch đang được đưa đi rất lo lắng.
Lâu Diệc Sâm cũng nhìn Cố Khuyn một cái với ánh mắt cảnh cáo, sau đó đi ra ngoài.
Lôi Ngạo cùng Nhâm Phẩm thở dài đi theo phía sau đại ca. Cố khuynh hừ lạnh nhanh chóng đuổi theo. Anh ta phải phẫu thuật cho Ngôn Mặc Bạch, không thể trì hoãn thời gian, càng kéo dài, máu chảy càng nhiều đến lúc đó càng phiền toái.
Bởi vì loại máu của Ngôn Mặc Bạch thuộc vào loại hiếm, lần trước bị thương đã tốn không ít tài lực để tìm máu. Lần này chỉ có thể hy vọng trong kho máu của bệnh viện có loại máu này.
Chờ cho sau khi bọn họ đi ra thì Tiểu Trang đi sau cùng.
Tư Mộ kéo Tiểu Trang giọng nói gần như cầu xin: “Tôi có thể đi chung với anh không?”
Tiểu Trang hơi bối rối, vừa rồi thái độ của anh Cố rất rõ ràng nếu như đưa cô đi cùng thế nào cũng sẽ bị mắng xối xả!
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng kia của Tư Mộ lại không biết phải mở miệng thế nào, thật là làm khó anh ta!
Tư Mộ nhìn sắc mặt anh ta hình như không phải không thương lượng. Vì vậy vội vàng nói: “Tôi đảm bảo sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên, sẽ không làm phiền mọi người. Tôi thật sự chỉ muốn xem tình hình Ngôn Mặc Bạch có nghiêm trọng hay không."
Giọng nói trầm thấp cùng đôi mắt sáng nhìn anh ta, đảm bảo nói đặc biệt rất chân thành.
Vì vậy Tiểu Trang liền mềm lòng.
Anh nói: "Được rồi, tôi đưa cô đi cùng. Nhưng cô không được chọc tức anh Cố."
Tư Mộ biết anh ta nói ai, cũng biết tại sao anh ta lại lo lắng như vậy. Nghĩ cho cái mạng nhỏ của cô, có cho cô mười cái mạng thì Tư Mộ cũng không dám trêu chọc Cố Khuynh.
Vì vậy hai người quyết định rồi cùng nhau lên xe.
Trong tiềm thức Tư Mộ đem Tiểu Trang trở thành một người bạn thân. Bơi vì lần đó cô gặp lưu manh cũng là Tiểu Trang giúp cô giải vây, sau đó lại lái xe đưa cô về. Hơn nữa cô vẫn nhớ lúc ấy trước khi đi anh ta có nói đùa một câu: "không phải tôi đã nói tôi là Lôi Phong! Lôi Phong làm chuyện tốt thì không cần báo đáp. cô không cần phải lấy thân báo đáp!"
Mặc dù lúc nói những lời này dáng vẻ anh ta bất cần đời nhưng cũng lộ rõ cảm giác thân thiết.
Vì vậy Tư Mộ liền xem Tiểu Trang như một người bạn thân của mình, có thể nói là thật sự trong lòng cô nghĩ như vậy....
cô ở trên xe đem tất cả mọi chuyện kể cho Tiểu Trang nghe. Sau khi nghe thấy ông chủ mình bị vợ cô gái ngồi bên cạnh đạp ột cước khiến vết thương chảy máu, khóe miệng khẽ nhếch trong đầu tưởng tưởng ra hình ảnh lúc đó, trong lòng không khỏi trộm cười. Cứ nghĩ đến dáng vẻ ông chủ của mình bị một cô gái đá anh ta lại cảm thấy rất buồn cười.
Giờ phút này Tư Mộ đang tìm người để bày tỏ nỗi lòng.
cô không dám gọi điện thoại cho bạn bè, dù có tìm bọn họ thì cũng không thể giúp gì, chỉ càng làm cô thêm phiền não mà thôi. Vì vậy mà Tiểu Trang liền vinh quang trở thành thùng rác của cô, lúc lái xe vừa chú ý nhìn đường vừa nghe cô đứt quãng nói về chuyện của Ngôn Mặc Bạch, nói chuyện hợp đồng giữa cô và Ngôn Mặc Bạch, cũng nói chuyện hợp đồng giữa cô và Ngôn Diệu Thiên, dĩ nhiên chuyện sinh con bị cô giấu đi, không dám nói.
Phần lớn Tiểu Trang chỉ gật đầu, thỉnh thoảng chỉ chen ngang một câu, thật ra thì trong lòng đang cười trộm.
Rốt cuộc cũng đến bệnh viện Tiểu Trang liền thở phào nhẹ nhõm.
Biết càng nhiều lại càng phiền toái. Nếu như một ngày nào đó không cẩn thận lỡ miệng trước mặt đại ca, không biết đại ca sẽ trị anh ta thế nào, chỉ cần tưởng tượng thôi anh ta liền run rẩy.
Hai người xuống xe vào trong bệnh viện, một hàng người đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Lâu Diệc Sâm yên lặng ngồi trên ghế, sắc mặt không thay đổi. Nhâm Phẩm cùng Lôi Ngạo mắt không nháy nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, nỗ lực muốn dùng mắt tạo thành hai cái lỗ trên cửa, xem tình huống bên trong thế nào.
Cố Khuynh đã đi vào tự mình phẫu thuật.
Ở bên ngoài có hộ vệ của Lâu Diệc Sâm, cũng có thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch.
Tư Mộ nghiêm túc nhìn, không thấy Ngôn Diệu Thiên, đoán chừng còn chưa biết.
cô nghiêng đầu về phía Tiểu Trang, cầu xin nói: "Có thể đừng đem chuyện này nói với ba Ngôn Mặc Bạch được không?"
Tiểu Trang vô cùng nhức đầu, xoa chân mày: "Sợ rằng đã biết."
Hả?
Tư Mộ hơi hoảng sợ trợn to mắt, miệng cũng há to.
Làm thế nào?
Ngôn Diệu Thiên biết!
Nếu như ông ta đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu cô, rút tiền về vậy thì cô phải làm sao?
Tư Mộ nhức đầu nhíu mày, không còn cách nào chỉ có thể cầu nguyện Ngôn Mặc Bạch bình an vượt qua kiếp nạn này. Nếu tình hình Ngôn Mặc Bạch trở nên tốt, cô đảm bảo về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng như nước, sẽ không bao giờ dùng bạo lực với Ngôn Mặc Bạch nữa!
Nếu như Ngôn Mặc Bạch xảy ra chuyện gì vậy thì không biết Ngôn Diệu Thiên sẽ chỉnh cô thế nào, đoán chừng không chỉ đơn giản là rút hết tiền.
Tư Mộ thấp thỏm lo âu đi tới đi lui trong hành lang. Tiểu Trang nhìn chịu không được, lên tiếng khuyên cô: "Ngồi một chút đi! cô cứ đi tới đi lui như vậy cũng không có tác dụng gì."
Tư Mộ cũng biết không có tác dụng gì, đầu cô cũng đã choáng váng nhưng cô không thể ngồi xuống, không thể ngừng lo lắng, trong lòng rối tung, đầu như muốn nổ tung.
không biết qua bao lâu, có lẽ khi cô cắn móng tay đến nỗi sắp chảy máu, khi cô kéo tóc rụng bớt mấy phàn thì cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Trợ thủ của Cố Khuynh hốt hoảng chạy ra ngoài, bị những người khác vây quanh, anh ta đẩy mọi người đi tới trước mặt Lâu Diệc Sâm, cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy của mình: "Đại ca, anh Ngôn mất máu quá nhiều, đã dùng hết máu dự trữ trong kho nhưng vẫn không đủ."
Người này là người lần trước phẫu thuật cho Ngôn Mặc Bạch, vì vậy liền trở thành trợ thủ của Cố Khuynh, bây giờ ở bệnh viện này làm chủ nhiệm khoa nội, là bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng.
Bọn họ cũng đã nói rõ ràng máu của Ngôn Mặc Bạch là loại hiếm thấy, trong kho có một ít để dùng là tốt rồi. Nhưng Ngôn Mặc Bạch mất máu quá nhiều, mặc dù đã dùng nhưng vẫn không đủ.
Lâu Diệc Sâm suy nghĩ một hồi nói: “Có thể tìm được người lần trước áu chứ? Không cần biết tốn bao nhiêu tiền cũng phải đưa người đó về đây.”
“Nhưng người kia ở Mỹ, nếu qua đây cần rất nhiều thời gian, anh Ngôn không chịu được.”
“Lập tức đi tìm máu. Nếu phải lật tung cả thành phố A cũng phải đem máu về đây.” Lâu Diệc Sâm ra mệnh lệnh.
Thật ra thì tìm loại máu này ở thành phố A cũng không khó như mò kim đáy bể, trong kho máu của bệnh viện đã có như vậy thì nhất định có người từng đến hiếm máu, vậy điều tra ghi chéo là có thể tìm được là ai.
Tư Mộ đứng xa nghe thấy Lâu Diệc Sâm ra lệnh, sắc mặt rất khó coi. Mơ hồ nghe thấy hình như thiếu máu.
Máu, trong kho máu không thể nào không có hơn nữa nếu là loại máu bình thường hay gặp thì ở đây nhiều người như vậy tùy tiện lấy là được. Huy động nhiều người như vậy chắc chắc là loại máu hiếm thấy nên trong kho máu của bệnh viện cũng không có.
Tư Mộ cắn răng đi tới, vén tay áo lên, đối với người mặc áo trắng vừa từ trong phòng phẫu thuật đi ra nói: “Lấy máu của tôi đi, tôi là nhóm máu O. Anh có thể đi xét nghiệm, xem máu tôi có thích hợp với máu anh ấy không.”
Người mặc áo trắng vui mừng. Mọi người đi mòn gót cũng chẳng tìm thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.
Vì để xác nhận nên người mặc áo trắng lập tức cho người rút máu đi xét nghiệm, quả thật rất thích hợp, liền thở phào nhẹ nhõm, vui mừng kéo Tư Mộ đi khử trùng sau đo thay quần áo bệnh nhân đi vào phòng phẫu thuật.
Lúc Tư Mộ đi vào nhìn thấy vết thương bê bết máu của Ngôn Mặc Bạch, cả da đầu đều tê rần, mắt ê ẩm muốn khóc, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của anh, Tư Mộ rất đau lòng.
Nằm cạnh anh trong phòng phẫu thuật chỉ cách nhau có một cái giường, máu Tư Mộ được rút ra từ kim tiêm, thông qua ống quản trong suốt chảy vào trong cơ thể anh. Vào giờ khắc này, máu của bọn họ cùng hòa chung, cơ thể bọn họ gần như vậy, trái tim của bọn họ cùng đập chung một nhịp.
Tư Mộ nghiêng đầu nhìn mặt Ngôn Mặc Bạch, thường ngày rất đẹp trau nhưng bây giờ không còn sức sống, sắc mặt trắng bệch im lặng nằm ở đây khiến cho cô cảm thấy đau lòng.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, thầm nói trong lòng: “Anh nhất định phải khỏe! Sau này nếu anh có bắt nạt em thế nào thì em cũng sẽ đối đãi với anh như mối tình đầu, là một người vợ dịu dàng.”
Chuyện đã xảy ra mấy năm, mỗi khi Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến chuyện này luôn lên án nói phụ nữ nói chuyện không thể tin đặc biệt là lời Phó Tư Mộ nói ngay cả dấu chấm cũng không thể tin được. Anh kháng nghị: “Vợ à, em nói rõ cho anh. Đã nói là sẽ dịu dàng không phải sao? Dịu dàng chỗ nào chứ? Tất cả đều bị em nuốt lời rồi.”
Lúc này trong phòng phẫu thuật rất yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng dụng cụ lạnh lẽo va chạm vang lên, còn có tiếng chỉ đạo của Cố Khuynh, thậm chí Tư Mộ có thể nghe thấy rõ tiếng máu mình chuyển động, chảy đến cơ thể của người đàn ông kia. Hô hấp của anh yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.
“Máu đã đủ rồi, đẩy người ra ngoài đi.” Cố khuynh ra lệnh cho trợ thủ tháo kim tiêm trên người Tư Mộ xuống, sau đó đẩy người ra ngoài.
Vốn dĩ Tư Mộ bị bệnh thiếu máu, bây giờ lại rút một chút máu, sắc mặt cũng trắng bệch không dễ nhìn cho lắm.
Thấy có một người mặc áo trắng đi tới muốn đẩy cô ra ngoài, cô vội vã lên tiếng: "Có thể chờ anh ấy phẫu thuật xong rồi đẩy tôi cùng đi ra có được không?" Ánh mắt tràn đầy cầu xin "Tôi sẽ không quấy rầy công việc của mọi người, tôi chỉ nằm im ở đây nhìn."
Bây giờ Tư Mộ không muốn đi ra. cô muốn xác định Ngôn Mặc Bạch không có chuyện gì.
Mặc dù bọn họ nói tay nghề của Cố Khuynh rất tốt, giống như Hoa Đà tái thế, cải tử hồi sinh. Nhưng cô chỉ muốn nhìn anh, muốn là người đầu tiên biết anh có bình an hay không.
Hình như cũng không phải sợ Ngôn Diệu Thiên tìm cô tra hỏi, chỉ là nếu như anh có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ tự tử theo mới có thể tạ tội.
Cố Khuynh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó khoát tay đồng ý!
Tư Mộ cứ yên lặng nằm yên như vậy, nghiêng đầu nhìn bọn họ phẫu thuật.
Vết thương ở bụng của Ngôn Mặc Bạch đã bị toác ra, máu lại chảy rất nhiều nhìn rất kinh khủng. Nếu như lúc trước Tư Mộ thấy như vậy nhất định sẽ sợ đến mức la hoảng lên.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô chỉ im lặng khóc, hình như trong lòng cũng cảm thấy rất đau, hô hấp cũng rất nhẹ rất chậm, sợ quấy rầy công việc của bọn họ.
Cuộc phẫu thuật kéo dài giống như trải qua cả một thế kỷ.
không biết trải qua bao lâu, nước mắt Tư Mộ thấm ướt cả gối đầu của giường bệnh, nhìn thấy Cố Khuynh thở phào nhẹ nhõm nói: "đã xong! Sau này cần tĩnh dưỡng thật tốt!"
Tư Mộ liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xử lý xong hai người đều được đẩy ra ngoài.
Cửa phòng phẫu thuật vừa mới mở ra, không giống như tưởng tượng sẽ có một nhóm người vây quanh, đập vào mắt đầu tiên chính là Ngôn Diệu Thiên, phía sau ông là Lâu Diệc Sâm, Lôi Ngạo, Nhâm Phẩm. Những anh em khác đứng ở phía sau rướn cổ lên nhìn.
Tư Mộ nhìn sắc mặt Ngôn Diệu Thiên tái xanh, cô giật mình, thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống đất.
thật ra thì cô mới rút máu nên đầu hơn choáng váng nhưng nằm ở trong lâu như vậy đã sớm trở lại bình thường.
Nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên cô lập tức muốn từ trên giường nhảy dựng lên, đặc biệt là sắc mặt ông kém như vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô khiến cô hoảng sợ!
cô vừa mới động, Ngôn Diệu Thiên liền đưa tay đè cô lại, nghiêm giọng: "Nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc Ngôn Mặc Bạch cho tốt!"
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại giống như một cây kim nặng đè lên người Tư Mộ.
Lời nói cùng sắc mặt nghiêm túc như vậy xem ra ông biết chuyện gì đó. Lời nói như vậy giống như là cảnh cáo cô.
Tư Mộ nằm im không nhúc nhích, cúi mặt không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia.
Cho đến khi nhân viên y tế đẩy bọn họ vào phòng bệnh, Tư Mộ cũng không dám động đậy.
Ngôn Mặc Bạch được đưa vào phòng bệnh đặc biệt để theo dõi, Tư Mộ đã không có gì đáng ngại, vốn dĩ đã sắp xếp một phòng bệnh cao cấp cho cô nghỉ ngơi Tư Mộ liền cự tuyệt. cô bò xuống xe đẩy, thay quần áo, sau đó đi tới bên ngoài phòng bệnh Ngôn Mặc Bạch, thông qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy người đàn ông của cô đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh ngủ.
Bây giờ là rạng sáng, ở ngoài hành lang trước chỉ có thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch ngoài ra không có ai khác.
Ngôn Diệu Thiên xác định con trai phẫu thuật thành công không có gì đáng ngại nữa liền quay về.
Lâu Diệc Sâm cũng phải ra nước ngoài xử lý một số công việc khẩn cấp, máy bay riêng đã chờ sẵn nên anh ta cũng đã đi.
Nhâm Phẩm, Lôi Ngạo còn có Cố Khuynh ba người ngồi trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện.
Tư Mộ cứ như vậy cô đơn đứng trước cửa phòng bệnh của Ngôn Mặc Bạch, không ai để ý cô, tất cả ánh mắt nhìn cô đều đầy khinh thường.
Tư Mộ cảm thấy khổ sở trong lòng.
cô biết Ngôn Mặc Bạch bị thương, các anh em của anh cũng lo lắng, mà chuyện lần này cô không tránh khỏi có liên quan, bọn họ khẳng định rất hận cô. Bất luận cô có giải thích thế nào thì vốn dĩ cũng là lỗi của cô, cô cũng không nên phản kháng, không cần dùng bạo lực. Bây giờ việc đã đến mức này cũng không còn cách nào cứu vãn, chỉ hy vọng người nằm bên trong không có việc gì là tốt rồi.
Mãi cho đến khi trời sáng, Tư Mộ vẫn chưa quay về phòng nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào mặt co, như một đóa hoa sen yên lặng nở rộ.
Cả đêm cô không ngu, cũng không đi lại, sắc mặt đã sớm mệt mỏi.
Cố Khuynh cùng Lôi Ngạo b người nằm trên ghế ngủ thiếp đi. thật ra thì bệnh viện cũng có giường cho bọn họ nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ từ chối. một là vì muốn trông chừng Ngôn Mặc Bạch, mới vừa phẫu thuật sợ đột ngột sẽ xuất hiện tình trạng gì đó, hai là ba người này nói chỉ có bệnh nhân mới nằm trên giường nên bọn họ không đi, tình nguyện nằm trên ghế ngủ.
Tiểu Trang cũng ở đây cả đêm, mấy lần khuyên Tư Mộ về phòng nghỉ ngơi nhưng Tư Mộ đều từ chối.
Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Lương Thần Nhất Dạ