If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 201 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 972 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Hôn Lễ Sang Trọng, Hôn Đi, Hôn Đi!
gôn Mặc Bạch cắn răng chống đỡ, đi đến căn phòng khác, anh suýt nữa xụi lơ trên giường, động tác này hơi mạnh, đụng đến vết thương, anh kêu rên ra tiếng.
Cố Khuynh khinh bỉ nhìn người trên giường, sau đó lấy hộp cứu thương đã chuẩn bị từ trước ra.
"Nhìn đi, vết thương nứt ra rồi, hai ngày nằm trên giường cũng thành công cốc rồi." Cố Khuynh cởi quần áo Ngôn Mặc Bạch ra nhìn thấy băng gạc màu trắng đã chuyển thành màu đỏ, áo sơ mi cũng dính một ít máu, nếu không phải áo vest màu đen che đi thì mọi người đã nhìn thấy trêm quần áo anh có một mảng đỏ sẫm rồi.
May mà trước khi đến, anh đã chuẩn bị, nếu không vết thương thành ra như vậy, không chết do mất máu nhiều mới là lạ đó.
Ngôn Mặc Bạch thở hổn hển: "Băng bó vết thương lại hộ em, chuẩn bị thêm thuốc giảm đau nữa."
Cố Khuynh rắc thuốc lên vết thương, sau đó im lặng một lúc lâu, mới cắn răng liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, căm hận nói: "Tiểu Bạch, có phải đầu óc em có vẫn đề gì không? Vì cái viên kim cương chó má kia mà lại hành hạ mình thành như vậy."
Ngôn Mặc Bạch đứng thứ ba trong tổ chức, thậm chí thân thủ còn giỏi hơn cả anh. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Thực hiện vô số nhiệm vụ, không hề bị thương, ngay cả vết thương nhỏ cũng cực ít.
Chỉ duy nhất một lần bị thương là vào nhiều năm trước. Lúc ấy Ngôn Mặc Bạch làm nhiệm vụ, bị một nhóm đặc công nước M đuổi giết, trúng một phát đạn vào đầu, nhưng vẫn cố chống đỡ cho đến khi các anh đến cứu viện mới té xuống, may mà cấp cứu kịp thời nhặt về được cái mạng, nhưng dây thần kinh lại bị thương, mất đi một phần nhỏ trí nhớ.
Từ đó về sau, Ngôn Mặc Bạch lại càng thận trọng khi làm việc.
Vì viên kim cương chó má lại đi trêu chọc lão đầu tử kia, nếu không phải đầu óc anh ta có vấn đề, thì sẽ tuyệt đối không làm chuyện đó.
Nếu như không phải bây giờ Ngôn Mặc Bạch bị thương nặng, Cố Khuynh rất muốn treo ngược anh ta lên đánh ột trận. Dù muốn chém chết người cũng nên kêu mấy anh em họ đi cùng! Với năng lực của họ trực tiếp giết chết lão đầu kia cũng chẳng xem là gì cả! Nhưng tên tiểu tử này lại một mình một ngựa xông trận, không bị đám tinh anh của người ta đuổi giết mới là lạ, bộ lão đầu kia nuôi một đám phế vật sao?
Ngôn Mặc Bạch nhắm hai mắt, không lên tiếng.
Anh biết anh em quan tâm anh, trong lòng cũng thầm mắng chính mình, quá khinh địch rồi!
Cố Khuynh vừa giúp anh băng bó vết thương vừa luyên thuyên quở trách anh một phen, xác định đối phương băng bó gần xong, anh mới thúc giục: "Nhanh lên!"
Cố Khuynh tức muốn hộc máu, mình quan tâm nó, vật mà nó không thèm để ý!
Thật là có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú!
Không phân biệt tốt xấu không nhìn thấy lòng tốt của người khác.
Có lòng tốt mà không được báo đáp! ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Trái tim Cố Khuynh vỡ nát như thủy tinh, âm thầm tự châm chọc mình.
Tay hành động liền mạch dứt khoát, băng bó vết thương không muốn bận tâm đến những điều đó nữa. Nhưng trong lòng vẫn buồn bực nghĩ, thật ra thì anh em như quần áo, bà xã như tay chân! Tiểu tử này cưới vợ là lại bắt đầu không coi anh em kết nghĩa ra gì hết.
Tất nhiên Ngôn Mặc Bạch không biết suy nghĩ này của Cố Khuynh, anh chỉ muốn băng bó nhanh, cô vợ nhỏ của anh đang bị ném ở phòng bên kia chờ đấy!
Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch cũng rất khó hiểu chính bản thân mình.
Vốn dĩ mình bài xích phụ nữ như vậy, tại sao kể từ khi gặp được cô, rồi xảy ra tình một đêm, lại không tự chủ được bắt đầu tiếp nhận cô, thậm chí còn có khát vọng muốn đến gần cô.
Chẳng lẽ đây gọi là nếu ăn tủy trong xương thì liếm nó cũng ngon?
Từ trước đến giờ Ngôn Mặc Bạch không phải người tích cực. Vấn đề mà mình nghĩ không ra, anh sẽ không nghĩ nữa, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn chỉ cần làm theo cảm giác của bản thân là được.
Cảm giác lúc này của anh chính là: Mình không bài xích cô bé kia, thậm chí còn mong đợi cuộc hôn nhân này.
Vậy là đủ rồi!
Mặc dù hai từ "kết hôn" rất xa lại với anh, anh không biết khái niệm của "hôn nhân", nhưng mà anh rất mong đợi cuộc sống chung của hai người.
Tình yêu là gì? Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng trải nghiệm thậm chí chưa từng nghĩ đến.
Trước kia anh chỉ cho rằng tình yêu chỉ là sự dây dưa giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, mà anh cho là dây dưa ở đây cũng chỉ dây dưa về mặt thân thể.
Khi đó Ngôn Mặc Bạch chỉ chú tâm rèn luyện, nghĩ rằng phụ nữ có gì tốt? Có thể theo anh học bắn súng, luyện võ không? Cơ thể nhỏ bé yếu ớt như vậy còn không chịu được một đấm, anh mới không cần tìm phụ nữ để chơi đùa!
Nhưng mà buổi tối đó, thân thể mềm mại nằm dưới người anh, tiếp nhận những cú nhấp tàn nhẫn của anh, cũng không vỡ vụn giống như trong suy nghĩ của anh, mà là mềm mại hóa thành một vũng nước, dịu dàng bao trùm lấy toàn người anh.
Đó là cảm giác bị nuốt.
Trước đây Ngôn Mặc Bạch chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ bị phụ nữ nuốt, mềm mại, ấm áp như vậy, bao quanh, nuốt lấy anh.
Từ trước đến giờ anh sống rất tùy tiện phóng khoáng, thích nắm trong tay mọi chuyện, làm sao anh có thể dễ dàng tha thứ khi mình bị người khác nuốt?
Nhưng mà, nhớ lại đêm đó, mình chôn sâu trong cơ thể cô, anh lại có cảm giác bị nuốt, chẳng những anh không bài xích ngược lại còn thích thú hơn nữa còn chưa thỏa mãn!
Anh chưa từng trải qua cảm thụ này, cảm giác giống như mình đang bay trên mây, mỗi bước chân đều không dẫm lên vật thật nào cả, khiến cả người run nhẹ.
Cho nên, anh mới lưu luyến cảm thụ này.
Ngôn Mặc Bạch ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt Tư Mộ đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Người chủ trì hôn lễ đã mấy lần đến đây ra hiệu cho cô dâu chú rể ra cửa tiếp khách. Hiện tại rất nhiều khách mời đã đến, nếu không có người đứng ở cửa đón khách thì không giống hôn lễ rồi.
Này, tại sao chỉ có mình cô dâu ngồi trong phòng, phù rể thiếu mất một người, không thấy bóng dáng chú rể đâu cả. Cô cũng không dám nói gì, chẳng qua khách mời đến không ngừng, thời gian tổ chức tiệc cũng sắp đến.
Tư Mộ buồn bực ứng phó, thái tử gia nhà các người đang bận thâu hoan, các người đến thúc giục tôi có tác dụng hả?
Cô không nhịn được khoát khoát tay: "Cô đi tìm chú rể đến đây đi!"
Người chủ trì hôn lễ sững sờ, nghe giọng cô dâu không được tốt lắm, chắc trong lòng cô dâu cũng không chịu nổi, chú rể không có ở đây, nên cô dâu phát hỏa sao?
Vì thế cô không dám nói tiếp, yên lặng đi ra ngoài.
Về phần chú rể đang ở đâu, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn cô không biết, cho dù biết cũng không dám đi tìm!
Cô là nhân viên bộ phận PR của YT Quốc Tế, nên biết rõ tính tình của thái tử gia nhà mình, lạnh lùng không nên đến gần, chỉ ánh mắt thôi đã làm người ta đông lạnh, làm sao cô dám đi tìm đây?
Cô im lặng đứng chờ ở cửa, chỉ hy vọng thái tử nhà mình anh chóng xuất hiện.
May mà, lúc chuẩn bị rướn cổ lên chờ thì Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh xuất hiện.
Người đẹp chủ trì hôn lễ thấy thái tử và một người đàn ông khôi ngô tuấn tú cùng bước ra từ một căn phòng, thậm chí người đàn ông khôi ngô tuấn tú kia còn đi sát bên thái tử, cô thầm rơi nước mắt đồng tình với cô dâu.
Ngay hôm cử hành hôn lễ lại xuất hiện "tiểu tam", hơn nữa "tiểu tam" này là một tòa thành rất khó công phá, khó trách cô dâu khó chịu như vậy!
Người đẹp thu hồi suy nghĩ của mình, tiến lên cung kính nói với Ngôn Mặc Bạch: "Ngôn Thiếu, khách mời đã đến rồi, các người... Có phải nên, ách, đi ra cửa chào khách không?"
Người đẹp nhỏ nhẹ nói, ánh mắt vô tội, chỉ hy vọng Ngôn Thiếu không tức giận với cô. Cô cũng có nỗi khổ trong lòng, lúc ở lầu chủ tịch đã bắt cô nói: "Khách khứa đều đã tới, tại sao không có người đón?" Cho nên chủ tịch mới phái cô đi gọi người xuống.
Ngôn Mặc Bạch hơi ngẩng đầu nhìn cô, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu nhớ lại những phong tục, lễ nghi có trong hôn lễ, hình như cô dâu, chú rể phải ra cửa đón khách.
Anh khẽ gật đầu, "Tôi biết rồi, cô xuống trước đi!" Sau đó lại nói thêm một câu "Chiêu đãi khách bên nhà gái chu đáo vào."
Ngôn Mặc Bạch đồng ý ra cửa đón khách, cũng do hoàn toàn nghĩ cho nhà gái, nếu như không phải thân thích của cô dâu, ah sẽ không ra cửa tiếp đón.
Loại ý nghĩ này cũng khiến cho Cố Khuynh né mắt.
Tiểu Bạch lại nghĩ đến những chuyện này?
Lúc hai người đẩy cửa đi vào, thì thấy Tư Mộ ở mép giường nói chuyện với mấy phù dâu.
Bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời cũng vậy, cửa sổ mở ra, cả căn phòng tràn đầy ấm áp. Mà cô gái mặc áo cưới trắng noãn kia, khuôn mặt vô cùng tinh sảo, nụ cười rực rỡ, ấm áp như ánh mặt trời, quanh cô tỏa ra vần sáng vàng óng ánh, rất chói mắt, giống như thiên sứ.
Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến, ánh sáng tươi đẹp chiếu xa ngàn dặm, có người mang theo nụ cười ấm áp, mặc dù bạn chỉ nhìn cô ở xa, cũng khiến bạn mềm lòng, bị cô lây nhiễm, cho nên tâm anh rất ấm.
To be continued
Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Lương Thần Nhất Dạ