A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 799 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 5: Chương 2.1
dit: Sóc Là Ta
Trong một nhà hàng khá yên tĩnh, Vũ Đại và Cố Tử Thần bốn mắt nhìn nhau. Khoé miệng Cố Tử Thần nhếch lên, trầm thấp mở miệng: "Chào em."
"Chào anh."
Hai người bình thản chào hỏi nhau, hoàn toàn không có vẻ gì là giả vờ, cũng không có đấu tranh hay cảnh trời long đất lở nào xảy ra như suy nghĩ của Kiều Tịch Hoàn. Vẻ mặt và biểu hiện của hai người rõ ràng không giống như là đã từng quen biết mà lúc này trông hai người họ giống như hai kẻ xa lạ chỉ vô tình gặp nhau mà thôi. Sau đó, hai người cúi đầu, bình tĩnh ăn phần cơm của mình.
Trong suốt bữa cơm, hầu như bọn họ không nói lời nào, trông họ cũng không phải cố ý lơ là lẫn nhau. Bên cạnh đó, không biết tại sao khi nhìn cảnh này Kiều Tịch Hoàn lại dấy lên suy nghĩ rằng chắc chắn hai người bọn họ có chuyện gì lớn đang xảy ra.
Dựa theo tính cách của Vũ Đại, hẳn là cô ấy sẽ không dễ dàng thích ai, giống như Cố Tử Thần vậy...
Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn cho rằng người mình yêu chính là Cố Tử Thần và lúc này cô cũng cảm nhận được năng lực của Cố Tử Thần dù hiện tại hạ thân anh đang bị tàn tật. Mà cái gọi là hạ thân tàn tật đó là mới nhìn qua chỉ như hời hợt, hững hờ đến đau lòng nhưng trong lòng anh lại không như vậy.
Kiều Tịch Hoàn thật sự đoán không ra, cô luôn cảm thấy anh thật sự không đơn giản, nhưng lại không thể biết anh có bao nhiêu năng lực, cũng như không thể đo đếm hay suy đoán khả năng của anh đến đâu. Không nhịn được, Kiều Tịch Hoàn lại ngẩng lên nhìn hai người kia lần nữa. Trong toàn bộ bữa cơm, đúng là có chút kỳ quái.
Sau bữa cơm, Kiều Tịch Hoàn đến quầy thu ngân tính tiền, trên bàn cơm chỉ còn lại Vũ Đại và Cố Tử Thần. Hai người vẫn như vậy, thâm sâu khó dò, cũng không thể đoán được họ đang nghĩ gì.
Cuối cùng Vũ Đại đột nhiên mở miệng nói: "Đã lâu không gặp."
Ánh mắt Cố Tử Thần bình tĩnh nhìn cô: "Ra tù sớm vậy sao?"
"Sớm ba tháng."
"Ừm." Tỏ vẻ như mình đã biết rồi, anh khẽ gật đầu một cái, cũng không thể hiện quan tâm quá nhiều.
"Con trai..." Vũ Đại nhìn anh.
Ánh mắt Cố Tử Thần nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn đang đứng tính tiền nói: "Trước tiên đừng nói đến chuyện này nữa."
Vũ Đại nhìn xuống bàn, cũng không nói thêm lời nào.
Không bao lâu, Kiều Tịch Hoàn đã thanh toán tiền xong, nhìn vẻ mặt hai người kia vẫn như cũ thì thở dài. Nếu như nói là đang diễn xuất thì hai người kia quả thật diễn quá sâu.
Sau đó, ba người cùng bước ra khỏi quán cơm, Kiều Tịch Hoàn quay về phía hai người la lớn: "Tớ đưa cậu về."
"Không cần, tớ tự bắt xe về."
"Tớ tiện đường."
"Không được, tớ còn có chút việc, muốn đi chỗ khác nữa." Vũ Đại nói.
Kiều Tịch Hoàn cũng không muốn làm khó nên nói: "Vậy cậu đi cẩn thận, chúng tớ đi trước."
"Ừm."
Sau khi Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần ngồi vào xe thì Vũ Đại cũng xoay người bước ra đường.
Còn Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn theo bóng dáng của Vũ Đại, nhìn dáng cô cao gầy dần dần biến mất trong đêm tối.
"Anh cảm thấy Vũ Đại là người thế nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi Cố Tử Thần.
"Không có gì đặc biệt."
"Thật sao?" Kiều Tịch Hoàn mím môi "Em luôn cảm thấy cô ấy trông như bình thản nhưng thật ra có lẽ có nỗi lòng khó nói."
"Có quan hệ gì đến anh?" Cố Tử Thần nhướng mày hỏi cô.
"Coi như em chưa nói gì." Kiều Tịch Hoàn đầu hàng nói. Đối với Cố Tử Thần, giữa bọn họ có lẽ mãi mãi không có cách nào để nói chuyện tử tế được.
Trời nhá nhem tối, hai người ngồi xe trở về biệt thự nhà họ Cố. Vào lúc ấy những người khác đều đã ngủ, trong biệt thự đặc biệt yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần lên tầng hai và trở về phòng.
"Đêm nay em sẽ ngủ ở đây." Kiều Tịch Hoàn nói.
Nghe xong, lông mày Cố Tử Thần dựng đứng.
“Sau này em sẽ ngủ ở đây kẻo Hân Đồng lại nói xấu sau lưng em, nói em bị anh chán ghét mà phân phòng, khiến mẹ cũng lo lắng không yên. Nếu vậy theo anh, em còn có thể sống tốt trong căn nhà này nữa không?" Kiều Tịch Hoàn oán giận nói.
Cố Tử Thần nhìn cô nói một hơi dài, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
"Anh im lặng chính là đồng ý." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.
Cố Tử Thần tái mặt, tức giận đến nghẹn họng.
"Em đi tắm, em muốn mình sạch sẽ khi nằm trên chiếc giường này." Kiều Tịch Hoàn cầm áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Cố Tử Thần nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn dần khuất sau cánh cửa.
Người phụ nữ này...
...
Kiều Tịch Hoàn bắt đầu nghênh ngang hò hét lại ngang ngược ngủ trên giường lớn của Cố Tử Thần.
Khi ngủ Cố Tử Thần cũng có quy tắc, cũng không biết có phải vì do hạ thân tàn tật mà cách ngủ của anh hầu như bất động. Ngược lại, tư thế ngủ của Kiều Tịch Hoàn lại đặc biệt thiên biến vạn hoá (ý nói chuyển động không ngừng), bình thường thì thân thể nghiêng về một bên, mông quay về Cố Tử Thần, còn nếu không thoải mái thì cả thân thể quay về phía anh, gác một chân lên người Cố Tử Thần, thậm chí có lúc chân còn lại
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Ân Ngận Trạch