Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 799 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 28: Đêm Sâu (1)
iều Tịch Hoàn dựa vào trước ngực của anh ta, một đường đi ra khỏi Hạo Hãn.
Ở trong thế giới hỗn loạn này, người đàn ông đặc biệt này chỉ cần chớp mắt, cũng có thể biết người phụ nữ trong giờ phút này, thân thể đã bị người khác động tay động chân.
Anh ta dẫn cô vào chiếc xe hơi đậu ở ngoài cửa, đóng cửa xe lại, thanh âm lạnh lùng gằn từng tiếng nói:
“Lái xe.”
Kiều Tịch Hoàn ngồi bên trong xe hơi, thân thể cứ nhích về phía cửa xe, thậm chí ngón tay đang nhéo vào đùi, cố gắng làm ình tỉnh táo, khống chế dục vọng trong người đang không ngừng muốn phát tiết.
“Tôi ở khu biệt thự Tử Dương, biệt thự Cố gia.” Cô cắn môi, kiềm chế, chậm rãi nói.
Lái xe nhìn xuyên thấu qua kính sau, nhìn thấy người đàn ông gật đầu mới chạy theo hướng khu biệt thự Tử Dương.
Bên trong xe cực kì yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nóng, nóng rực đến nỗi, khó nhịn.
Cô kéo cửa kính xe xuống, gió đêm mùa xuân mang theo hơi lạnh, hiu hiu thổi qua gương mặt cô, nhưng không có cách nào làm giảm sự khô nóng và rối loạn trong thân thể cô, bắp đùi thon dài của cô không ngừng cọ xát vào nhau, hô hấp càng nồng nặc và dồn dập.
Ánh mắt của anh ta không liếc nhìn cô một cái, chỉ tự nhiên hút thuốc, phảng phất như không quan tâm.
“Tiêu Dạ, tôi xảy ra chuyện ở trên địa bàn của anh” Nhịn càng lúc càng khó chịu, càng không cam lòng, Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay, thở ra nặng nề, ở trong xe yên tĩnh nói:
“Cho nên, anh có nghĩa vụ, làm việc”
Tiêu Dạ chuyển con mắt, nhếch môi cười lạnh nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Đã biến thành bộ dạng này rồi, còn có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác?!
Không chỉ có thế, anh liếc nhìn cô thêm vài lần.
Một khuôn mặt nữ tính xa lạ, Diêu Bối Địch thật sự quen cô sao?.
Nếu như không phải người quen của Diêu Bối Địch, thì làm sao biết được quan hệ giữa anh với Diêu Bối Địch!
Không thể không nói, người phụ nữ trước mặt, là người thông minh!
Trong tình huống như thế này, có thể dùng lời ít ý nhiều mà tìm được tử huyệt của anh!
Anh hít một ngụm cuối cùng, sau đó dập tắt điếu thuốc lá: “Nói.”
“Ngôn Hân Đồng, phòng V302, tìm người cưỡng hiếp cô ta, đêm nay.”
Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn anh.
Thân thể rõ ràng đã sắp sụp đổ, nhưng trong ánh mắt vẫn duy trì sự thanh tỉnh, hơn nữa ánh sáng trong ngày lại có thể sáng rực như vậy!
Một người có thể có định lực như vậy, một người phụ nữ….
Nhưng,
Đối với một người xa lạ, Tiêu Dạ cũng không cảm thấy hứng thú, vì thế cho dù có một chút thưởng thức rất nhỏ nhưng cũng chỉ là ý niệm chợt lóe lên trong đầu, anh không chút để ý tựa vào ghế ngồi, giọng nói từ tính nhàn nhạt nói:
“Được.”
Bên trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Đầu của Kiều Tịch Hoàn suýt nữa đã nhô ra ngoài xe hơi.
Thân thể, tâm hồn, trống rỗng….
Cô cắn môi, hung hăng cắn thật chặt…
Xe đến nơi, Kiều Tịch Hoàn không có bỏ lại câu gì, trực tiếp xuống xe, đi vào trong biệt thự Cố gia.
Người hầu ngủ trễ một chút còn đang làm việc ở trong phòng khách, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn trở về, trên mặt lập tức nở nụ cười:
“Đại thiếu phu nhân…”
Lướt qua giống như một cơn gió, sắc mặt hết sức dọa người!
Dọa người nói không nên lời.
Sắc mặt rõ ràng hồng hào, nhưng lại toát ra sự lãnh khốc, rất có sức lấn át người khác!.
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần đã ngủ rồi, trong phòng chỉ giữ lại một ngọn đèn màu vàng nhạt, nhiệt độ ánh sáng nhu hòa, bao phủ lên khuôn mặt yêu nghiệt của Cố Tử Thần, khiến cho dung nhan đang ngủ của anh an bình giống như thiên sứ.
Yết hầu, không hiểu sao, khẽ nhúc nhích.
Cô nắm chặt ngón tay, móng tay thật dài cắm vào trong lòng bàn tay, trong phút chốc cô lại không cảm thấy đau. Một giây sau, cô đột nhiên nới tay ra, trực tiếp đi đến bên giường lớn, ngồi quỳ ở trên thân thể của Cố Tử Thần, cúi đầu, hôn lên cánh môi anh một cách chuẩn xác, hơi thở hừng hực, xúc cảm hừng hực, muốn, rất muốn….
Cố Tử Thần cau mày, cảm thấy độ ấm trên môi không bình thường, lông mày anh căng thẳng, mở to đôi mắt ra thì nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đang mặt đối mặt với anh, còn môi cô đang cắn xé đôi môi anh.
Sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, dùng hết sức đẩy Kiều Tịch Hoàn ra:
“Cô điên rồi…”
Lời nói còn chưa dứt, thì bóng dáng khiêu gợi mà tinh tế lại đánh úp đến lần nữa, vẫn như vậy, vẫn áp ở trên thân thể của anh, không ngừng mút ở trên môi anh, thậm chí anh còn cảm thấy môi của anh sắp bị cô cắn nát rồi, ngay cả đầu lưỡi cũng trở nên tê dại!
“Cô…Đủ rồi… Kiều Tịch Hoàn” Thanh âm của Cố Tử Thần ở trên môi của Kiều Tịch Hoàn phát ra âm ưm ưm ưm, anh dùng lực đẩy cô ra lại bị cô ôm chặt hơn, móng tay cắm vào da anh, kéo xuống một vệt đỏ hồng.
Không đủ.
Thật sự không đủ.
Cô còn muốn rất nhiều, càng thêm, vĩnh viễn không ngừng….
Tay của cô bắt đầu không ngừng xé rách, không biết là xé rách quần áo của ai, môi cắn cái cổ trắng nõn của anh, cắn lên bờ ngực trắng nõn của anh…
Làm sao bây giờ?. Cô vẫn muốn, vẫn muốn ai đó….
Nhưng mà Tề Lăng Phong!
Tề Lăng Phong!
Đã từng tâm tâm niệm niệm, Hoắc Tiểu Khê ngay cả ngủ cũng nghĩ đến hình dáng của anh mới có thể đi vào giấc ngủ, lại bị anh hại thê thảm như vậy, thảm đến mức mất đi người thân, mất đi tài sản, mất đi mọi thứ, bây giờ còn thảm thiết hơn, thân thể không đủ sức tự chủ lại muốn người đàn ông ghê tởm đó, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của anh ta, tại sao lại là anh ta?.
Hốc mắt cô trong nháy mắt trở nên đỏ hồng, trong khoảnh khắc ấy, thân thể ấy giống như ngọn lửa nóng rực thiêu cháy đôi mắt cô, đỏ đến mơ mơ hồ hồ.
Rất muốn, rất muốn khóc, phát tiết, rất rất muốn nắm chặt cổ của Tề Lăng Phong để hỏi anh ta, vì sao muốn đối xử với cô như vậy?.
Nhưng mà Tề Lăng Phong!
Từ giờ trở đi, cho dù toàn bộ đàn ông trên thế giới đều chết sạch, tôi cũng sẽ không mềm lòng để lại một mình anh!
Tôi cũng sẽ dùng dao găm của tôi, đâm từng nhát, từng nhát vào tim của anh, cho anh cảm nhận, nỗi đau lòng đến chết có mùi vị như thế nào?.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, bỗng nhiên rời khỏi thân thể của anh, cô khẽ nâng đầu nhìn người đàn ông đang nằm dưới thân mình, ánh mắt đen như mực lộ ra say mê, giống như ánh sáng hòa vào ánh trăng.
Ngón tay cô sờ lung tung, một mạch đi xuống dưới, liên tiếp đi xuống….
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Ân Ngận Trạch