"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 333 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 38
Cập nhật: 2017-06-20 15:06:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 297:Làm Trâu Làm Ngựa.
nh sáng màu vàng nhạt vẫn là màu sắc cô yêu thích, khi cô bắt đầu nhận biết, ánh sáng trong nhà ba mẹ
cô ở Cổ Trấn chính là màu vàng nhạt, trong lòng cô, đèn vàng là danh từ của hạnh phúc và ấm áp.
Mâm cơm này cô làm rất cẩn thận, mỗi một gia vị đều nêm nếm rất tỉ mỉ, đương nhiên, có thể làm ra một
bàn thứ ăn đầy đủ sắc hương vị thế này, công trạng thuộc về quyển ‘Các món ăn gia đình’ dày cộm kia, cô
là cố ý đến tiệm sách mua cuốn này, chọn vài món trong đó rồi đến siêu thị đích thân chọn lựa nguyên liệu
nấu ăn. Nấu được như vậy mới chính thức bội phục bà chủ gia đình như cô.
Trong lòng nghĩ, làm bà chủ gia đình còn mệt hơn họp hành nghiên cứu dự án nữa, từ hôm nay trở đi
người đối diện cũng không dám khinh thường bà chủ gia đình là cô nữa.
Giang Mạc Viễn ăn, cô ở bên cạnh lại lo lắng nhấp nhổm.
“Hương vị mấy món này thế nào?” Câu này hỏi ra có chút ngượng ngùng, ở trong mắt cô, giờ khắc này
Giang Mạc Viễn giống như thí nghiệm người sống trong phòng thí nghiệm độc hại ở Nhật Bản vậy, mỗi lần
đều phải chịu đựng tài nghệ nấu nướng tệ hại của cô.
Cho nên lúc này đây cô chợt thông minh, hỏi xong câu đó liền không đợi Giang Mạc Viễn trả lời mà vội
vàng giơ tay ngăn lại, “Em quên mất, anh đừng trả lời, để em tự nếm.” Hai lần trước, món ăn khó nuốt như
vậy mà anh vẫn luôn nói ngon, làm cô còn nghĩ bản thân được thần bếp nhập vào.
Giang Mạc Viễn hiểu được ý cô, không phát biểu ý kiến, khi thấy cô cầm đũa gắp một miếng bỏ vào
miệng, mới mím môi cười, “Thế nào, hương vị cũng không tệ lắm chứ.”
Trang Noãn Thần mở to mắt, kích động suýt rơi lệ, liên tục gật đầu, ngon thật.
“Bà xã anh lên được phòng khách xuống được nhà bếp, hoàn hảo.” Giang Mạc Viễn không chút keo kiệt
lời tán dương cô.
Trang Noãn Thần nhất thời phỗng mũi, đúng là không uống phí thời gian của cô.
Xong bữa tối, đợi dọn dẹp xong hết, Giang Mạc Viễn ngồi xuống sô pha đưa tay về phía cô, “Noãn
Noãn, lại đây.”
Cô thấy anh có lời muốn nói, gọt xong hoa quả đặt lên bàn rồi đi đến bên cạnh anh ngồi xuống. Anh dựa
lưng vào sô pha, ngón tay anh đan vào bàn tay cô, cô cúi xuống nhìn, lòng thấy ấm áp. Lát sau Giang Mạc
Viễn mới cúi đầu nói, “Em không có gì hỏi anh à?” Từ lúc anh gặp chuyện đến giờ, từ lúc dư luận xôn xao
đến khi anh bị sa thải khỏi chức vụ CEO, từ biệt thự dọn đến nhà cô, lúc cô sợ hãi nhưng vẫn không hỏi
anh quá nhiều, anh không tin cô không quan tâm mình, nếu là trước kia anh sẽ cho rằng cô không để ý anh,
nhưng thời gian này cách cư xử của cô anh đều thấy rõ, nếu không thì hôm nay cô không cần phải như vậy.
Trang Noãn Thần luôn cúi đầu, ngón tay cô đan chặt lấy tay anh, ngắm nghía, im lặng khoảng một phút
mới giương mắt nhìn anh, “Cho dù xảy ra chuyện gì, em chỉ hy vọng anh được bình an, hôm nay chẳng phải
anh đã bình an quay về nhà rồi sao, cho nên em không cần lo lắng nữa, phải không?”
Lời cô nhẹ nhàng ấm áp, anh không hề biết trên đời này sẽ có người phụ nữ dịu dàng như nước thế này,
cô nhẹ nhàng, cô chăm sóc anh, tất cả ăn sâu vào lòng anh; anh cũng không biết trên đời này lại có người
phụ nữ kiên cường đến vậy, sẽ dùng phương thức nhìn như im lặng để xua tan mệt mỏi của anh, làm anh
không còn thấy áp lực.
Anh chỉ biết, anh đến giờ vẫn không chọn sai người, vợ anh.
Cúi mặt xuống thật thấp, giọng nói của Giang Mạc Viễn quanh quẩn trên đỉnh đầu cô, “Thời gian này dù
anh không cần tiếp nhận điều tra nữa, nhưng vẫn bị giám sát.”
Trang Noãn Thần nghe vậy liền cười, “Vậy tốt lắm, anh có thể ở nhà nghỉ ngơi, tiện thể làm trâu làm
ngựa cho em luôn.”
Anh nhíu mày.
Cô bật cười.
“Chỉ mong bắt nạt anh đúng không?” Anh cũng cười.
Trang Noãn Thần gật đầu thật mạnh.
“Đồ ngốc…” Thấy mắt cô mở to không e dè, Giang Mạc Viễn ngược lại thấy cảm động, tiếng nói cũng
trở nên khàn hơn, kéo cô vào lòng, nói, “Em phải biết rằng, hiện giờ anh đã trắng tay rồi.”
Cô dựa vào lòng anh, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh, ngón tay đặt lên ngực anh, dịu dàng nói,
“Vậy anh có thấy hối hận không?”
“Anh hối hận?” Anh không hiểu lắm.
Cô ngước lên, nhìn thẳng vào anh, “Nếu lúc đó em đồng ý với Cố Mặc…”
“Không được nói lung tung!” Tròng mắt Giang Mạc Viễn co rút, ánh mắt đột nhiên hung dữ, nâng cầm cô
lên, “Em hãy nghe cho rõ, từ ngày đầu tiên anh biết em, anh đã quyết phải có em, từ đó đến nay, anh chưa
từng hối hận, nếu quả thực phải hối hận, thì anh chỉ hối hận không gặp được em sớm hơn.”
Mũi Trang Noãn Thần cay cay, mím môi, “Vậy sao anh nói với em là anh trắng tay, những lời này chính
anh đã nói mà, anh quên sao?”
“Không quên.” Giang Mạc Viễn không muốn nổi giận với cô, tay anh vuốt tóc cô, “Anh chỉ sợ thiệt thòi
cho em, để em phải đi theo anh mà nơm nớp lo sợ.”
“Đúng rồi, chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, em đương nhiên thiệt thòi rồi.” Cô cố tình nói.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy.
Cô lại mỉm cười, chuyển đề tài, “Nhưng mà, thấy tình hình anh nợ em nhiều như vậy nên tạm thời bỏ qua
cho anh, em chỉ muốn anh phải từ từ trả hết nợ cho em.”
“Em lại có chủ ý quỷ quyệt gì đây?” Anh cũng bị cô chọc cười.
“Chuyện anh giấu em còn ít sao? Thời gian này anh phải ngoan ngoãn ở nhà, để anh làm trâu làm ngựa
cho em là lợi cho anh quá rồi.” Cô cố ý hất hàm.
Lời cô nói anh chẳng hiểu ra sao, anh giấu cô?
“Noãn Noãn…”
“Đừng nói gì cả, xem chứng cứ đi.” Trang Noãn Thần đưa tay chặn miệng anh lại, sau đó chạy vọt vào
phòng ngủ, không mất bao lâu lại chạy ra, trong tay cầm con rối, lắc lắc với anh.
Vẻ mặt Giang Mạc Viễn vốn hoài nghi, giây sau biến thành xấu hổ…
“Con rối này là anh mua cho ai?” Cô lập tức lẻn đến sô pha ngồi xuống, nhìn anh cười tủm tỉm.
“Anh… cái này, cũng không có gì, mua đại vậy mà…” Anh lại có thể ngượng ngùng.
“Này, sao mặt anh đỏ vậy?” Cô cố tình chớp chớp mắt, không ngừng nhìn vào gương mặt đỏ lự của anh.
Giang Mạc Viễn dứt khoát đè cô dưới thân làm cô hết hồn la oai oái, anh lại cúi xuống hôn lên môi cô,
như là trừng phạt nho nhỏ dành cho cô, đợi cô thở hổn hển xin tha, anh mới quyến luyến rời khỏi môi cô,
“Còn dám chọc anh không hả?” Đáy mắt lộ vẻ yêu say đắm cô.
“Ai chọc anh? Chỉ là lúc don dẹp bàn làm việc của anh thì nhìn thấy nó thôi, anh muốn tặng cho ai, để
em còn biết chứ.” Cô lại lấy con rối chêm vào giữa hai người, cười tươi như hoa.
“Rõ ràng biết còn hỏi anh.” Mua rối là lần đầu tiên trong đời anh, nhất là mua cho phụ nữ, anh còn nhớ
rõ lúc anh đến mua rối, chủ tiệm đã nhìn anh kinh ngạc thế nào, há hốc mồm gần như có thể nhét vừa quả
trứng, anh yêu cô là thật, nhưng anh là người đàn ông trưởng thành, đã là đàn ông thì trọng sĩ diện, để cô
biết anh đến bên đường mua con rối chẳng phải nhục chết à?
Trang Noãn Thần cố gắng nín cười, nhìn con rối, “Em cũng không biết, chỉ phát hiện con rối anh giấu và
con trong tấm ảnh của em là giống nhau.” Nói đoạn lại ra vẻ bừng tỉnh ngộ ra, “Thì ra là anh mua cho em.
Giang Mạc Viễn, lúc anh mua rối có bộ dạng thế nào nhỉ, anh, á…”
Anh dứt khoát dùng nụ hôn chặn miệng cô lại.
Bị anh ‘gặm nhấm’ hồi lâu, mặt cô đỏ bừng dựa vào lòng anh, phản đối, “Anh chơi xấu.”
Mắt anh thâm tình, thì thầm với cô, “Noãn Noãn, em có biết khi ở trên đường phố Zurich, em đẹp bao
nhiêu không.”
Cô hơi đỏ mặt, anh cũng đâu biết, buổi chiều ngày đó ở Zurich, bộ dạng của anh đã khắc sâu trong tim
cô bao nhiêu không.
“Cho nên anh mới mua nó à.” Cô nghẹn ngào, khắc chế khóe mắt cay cay, chủ động ôm cổ anh, “Anh còn
giấu em làm gì?”
Giang Mạc Viễn lại ngẩn người.
“Ngẫm lại xem còn có chuyện gì là anh chưa nói cho em biết không?” Cô mỉm cười.
“Chuyện không nói với em cũng khá nhiều, em muốn nói đến chuyện nào?” Anh cố tình hỏi lại.
“Giả bộ ngớ ngẩn à.” Trang Noãn Thần xoa nhẹ mặt anh, “Tự anh nghĩ đi.” Chữ khắc trên cây đàn
Ukulele, mỗi khi nhớ đến trong lòng vẫn day dứt mãi.
Giang Mạc Viễn lại cười, lần nữa hôn lên môi cô, ôn tồn miêu tả cánh môi mềm mại cô hết lần này đến
lần khác…
***
Thứ bảy, là một ngày nắng đẹp, gió thu thổi qua, lá đỏ chao nghiêng rơi rụng, cây ngô đồng trong chung
cư cũng chuyển vàng, bay nhè nhẹ xuống đất, còn có rất nhiều đường nhỏ, hai bên đủ loại cây bạch quả,
đang mùa lá vàng óng ả rơi đầy.
Lễ trung thu đến, hoạt động chuẩn bị của Vạn Tuyên cũng bắt đầu khẩn trương hơn, thứ bảy cũng phải đi
làm. Trang Noãn Thần lười nhác thức dậy lại phát hiện bữa sáng đã chuẩn bị xong, Giang Mạc Viễn sáng
sớm ra ngoài chạy bộ, lúc về liền vào tắm rửa, thấy cô đã thức mới cười, “Ăn sáng xong đưa em đến công
ty.”
Trang Noãn Thần nhất thời buộc miệng, “Xe cũng không thể sử dụng, anh đưa em đi thế nào?” Nói đến
đây liền vội vàng bụm miệng, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, “Xin lỗi anh…”
Giang Mạc Viễn không giận còn cười, bước đến cốc nhẹ vào trán cô, “Ngồi taxi đưa em đi làm.”
“Hả?”
“Sẵn tiện anh ghé Wal-Mart để mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối luôn.” Anh ngồi xuống bên bàn ăn,
múc cháo cho cô, thấy cô còn thẫn thờ thì nói, “Ăn nhanh đi, lát nữa là nguội đó.”
Trang Noãn Thần đi đến chần chờ ngồi xuống, cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, “Hôm nay em sẽ về sớm,
siêu thị để em đi là được rồi.” Nói thật thì, cô không nỡ để một người đàn ông như anh đến siêu thị cùng
một đám bà nội trợ lựa chọn thức ăn.
Giang Mạc Viễn nhếch môi cười khẽ, “Không sao, em làm việc của em đi, anh là cam tâm tình nguyện
làm trâm làm ngựa cho em mà.”
“Mạc Viễn, em chỉ nói đùa thôi…”
“Ngốc à, hiện giờ anh rãnh rỗi lắm mà, đây cũng là nhà của anh, làm việc này thì có sao đâu.” Anh đặt
đôi đũa xuống trước mặt cô, “Tóm lại, anh rất hận hạnh được phục vụ bà xã đại nhân của anh, bằng không
sau này làm thêm hai việc cũng được.”
“Hai việc gì?” Cô ngớ ngẩn hỏi.
Giang Mạc Viễn cười xấu xa, “Tắm rửa và thay đồ.”
“Mơ đi!” mặt cô đỏ lên.
Hai người vừa nói vừa cười, thì chuông cửa vang lên…
Hào Môn Kinh Mộng 2, Khế Ước Đàn Ukulele Hào Môn Kinh Mộng 2, Khế Ước Đàn Ukulele - Ân Tầm Hào Môn Kinh Mộng 2, Khế Ước Đàn Ukulele