In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 112: Phiên Ngoại 20 Trực Tràng Tử Đích Luyến Ái Vật Ngữ (Trung)
ừ Tu La Bảo đến Hắc Vân Bảo, nhanh nhất cũng phải đi gấp nửa tháng, suốt nửa tháng này Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ chen chúc trong xe ngựa. Mấy ngày nay Phùng Ngộ Thuỷ vẫn nghiên cứu bản Chí tôn bí tịch kia, Vân Vân và Thủy Thủy quyết định đêm nay sẽ tìm một khách điếm nghỉ lại.
Để bảo vệ an toàn cho phong thư, hai người không thể không ở cùng một phòng.
Nhưng dù sao, phòng trọ cũng rộng rãi hơn xe ngựa, Nhạc Tại Vân bảo tiểu nhị nấu một bồn nước lớn, chuẩn bị tắm rửa thay y phục, sau đó ngủ một giấc.
Phùng Ngộ Thuỷ thì ngồi một bên đọc sách.
Nhạc Tại Vân đi ra sau bình phong, lúc cởi y phục chuẩn bị vào bồ, Phùng Ngộ Thuỷ chạy vào.
“Ngươi vào làm gì?” Nhạc Tại Vân đuổi hắn ra: “Đi ra đi ra, chờ ta tắm xong rồi đến ngươi tắm!”
“Cùng tắm đi.” Phùng Ngộ Thuỷ cũng cởi y phục.
“Ngươi thật phiền quá!” Nhạc Tại Vân trừng Phùng Ngộ Thuỷ một cái, nhưng thôi nếu hắn muốn tắm chung cũng được, dù sao cũng không phải chưa từng tắm chung.
Hắn cởi y phục trước, chỉ để lại một mảnh khố nhảy vào bồn, may mà bồn đủ lớn, đủ cho cả hai người, Phùng Ngộ Thuỷ cũng nhảy vào, ngồi đối diện Nhạc Tại Vân.
“Mệt chết rồi.” Nhạc Tại Vân ai oán, xoay mặt nhìn bức thư được để bên cạnh: “Không biết Mộc đại ca muốn đưa gì cho bang chủ, nói có vẻ nghiêm trọng như vậy.”
Phùng Ngộ Thuỷ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Tại Vân, nhớ lại những thứ trong sách, đổi nhân vật trong đó thành Nhạc Tại Vân, thật kích thích quá.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?” Nhạc Tại Vân huơ huơ tay trước mắt Phùng Ngộ Thuỷ: “Mắt sắp thẳng đứng rồi.”
“Ân…” Phùng Ngộ Thuỷ do dự một chút, nói: “Vân Vân, ngươi đẹp thật nha…”
“Ta phi!” Mặt Nhạc Tại Vân đỏ lên, đột nhiên lại cảm giác bị Phùng Ngộ Thuỷ nhìn tới không được bình thường, giận đùng đùng nói: “Ngươi nói bậy cái gì vậy!”
“Không phải sao.” Phùng Ngộ Thuỷ cầm bàn tay trắng noãn của Nhạc Tại Vân lên, nói: “Trắng thật!”
“Trắng cái gì!” Nhạc Tại Vân giật tay lại, trừng Phùng Ngộ Thuỷ: “Ngươi nghĩ là ai cũng giống ngươi, vừa đen vừa tráng sao!”
Phùng Ngộ Thuỷ bất mãn nhăn nhăn mũi, nói: “Ta cũng rất trắng, chỉ là không trắng bằng ngươi thôi, ra vẻ cái gì.”
Nhạc Tại Vân bị Phùng Ngộ Thuỷ nhìn đến mức sởn da gà, vừa định mặc y phục đi ra, ngay lúc ấy, đột nhiên Phùng Ngộ Thuỷ tiến tới: “Này, chúng ta có luyện công phu nữa không!”
“Không thèm luyện với ngươi!” Nhạc Tại Vân tàn bạo trừng Phùng Ngộ Thuỷ một cái: “Ta muốn đi ra!”
“Ngươi còn chưa gội đầu mà!” Phùng Ngộ Thuỷ kéo tay hắn: “Sao chưa tắm xong đã ra!”
“Liên quan gì đến ngươi!” Nhạc Tại Vân giãy dụa, Phùng Ngộ Thuỷ lại nắm chặt: “Mấy ngày nay ngươi cứ là lạ, có gì bất mãn với ta sao?!”
“Không biết ngươi đang nói gì!” Nhạc Tại Vân nhỏ giọng, đưa mắt nhìn Phùng Ngộ Thuỷ một cái, lại thấy phía dưới hắn có phản ứng, nổi giận hắt nước vào hắn: “Ngươi chán sống rồi, cả ngày toàn nghĩ bậy!”
Phùng Ngộ Thuỷ thật thà nói: “Chỗ bên dưới của ta không biết vì sao mà mỗi lần đến gần ngươi lại có biến hóa, vừa cứng vừa nóng, khó chịu chết ta!”
Nhạc Tại Vân dở khóc dở cười, thầm mắng không biết ngốc tử này được ai nuôi lớn, sao không có ai dạy hắn những thứ cơ bản này a!
“Sao của ngươi không có gì xảy ra?!” Phùng Ngộ Thuỷ vừa hỏi vừa ngu ngốc đưa tay qua chụp lấy chỗ nào đó của Nhạc Tại Vân: “Mềm quá đi.”
“A…” Nhạc Tại Vân hít sâu một hơi, đá hắn ra mắng to: “Cút ngay, đần độn chết tiệt, không được sờ bậy!”
“Ha?” Phùng Ngộ Thuỷ lại túm túm mấy cái: “Có động rồi kia, giống ta rồi!”
“A!” Nhạc Tại Vân lúc này thật sự sắp chết rồi, đá Phùng Ngộ Thuỷ: “Ngu ngốc nhà ngươi, không được sờ bậy vào chỗ đó, buông tay ra!”
“Sao không được?” Phùng Ngộ Thuỷ giận, lại vuốt vuốt vài cái, liền nghe Nhạc Tại Vân khẽ hừ “Ư!” một tiếng, Phùng Ngộ Thuỷ sửng sốt, mà cùng lúc với khi hắn sửng sốt, Nhạc Tại Vân chụp lấy một cái bồn nhỏ bên cạnh, đập hắn, chính xác giữa mặt Phùng Ngộ Thuỷ…
Thật vất vả tắm rửa xong đi ra, Phùng Ngộ Thuỷ không vui rồi, mũi bị đánh sưng, không thèm nhìn tới Nhạc Tại Vân.
Nhạc Tại Vân leo lên giường đắp chăn, cảm thấy hơi đói, định lấy điểm tâm mang theo trong bao hành lí ăn, thấy Phùng Ngộ Thuỷ giận, liền cầm một cái bánh ngọt đến cho hắn: “Này, có ăn không?”
Phùng Ngộ Thuỷ không để ý tới hắn.
“Giận dỗi cái gì a?! Vốn dĩ là do ngươi không tốt!” Nhạc Tại Vân bất mãn lầm bầm: “Ai bảo ngươi sờ bậy!”
“Ta đâu biết không thể sờ chỗ đó!” Phùng Ngộ Thuỷ xấu hổ.
“Lúc ngươi còn nhỏ, phụ mẫu không dạy ngươi sao?” Nhạc Tại Vân hỏi.
Phùng Ngộ Thuỷ đảo mắt, lại càng dỗi hơn: “Ta cũng không biết phụ mẫu ta là ai.”
“Ách…” Nhạc Tại Vân ngây ngẩn, hiện tại mới nhớ ra trước đây dường như Phùng Ngộ Thuỷ đã từng kể với hắn, bọn Mộc Mộc cũng từng nhắc đến, thân thế của Phùng Ngộ Thuỷ rất đáng thương, cho nên lòng dạ mới thẳng tuột như vậy.
Thấy Phùng Ngộ Thuỷ gằm mặt gặm hết một cái bánh ngô vẫn ngồi một bên rầu rĩ không vui, Nhạc Tại Vân buông hộp điểm tâm trong tay xuống, kéo kéo góc áo hắn: “Này, ngươi còn giận a?”
Phùng Ngộ Thuỷ nhìn hắn một cái, nói: “Các ngươi ai cũng biết, chỉ ta không biết!”
“Cái loại chuyện này người thường đều là tự nhiên mà biết!” Nhạc Tại Vân nhăn mũi: “Ai ngờ ngươi ngu ngốc như thế a.”
“Đúng vậy, ta ngu ngốc, ngươi thông minh!” Phùng Ngộ Thuỷ nằm xuống, trùm chăn.
Nhạc Tại Vân chọc chọc hắn: “Này, ngươi đừng giận nữa.”
Phùng Ngộ Thủy vẫn không thèm để ý đến hắn.
“Thôi được, nếu thật sự ngươi muốn biết, ta nói cho ngươi biết là được.” Nhạc Tại Vân bất đắc dĩ.
“Thật sao?” Phùng Ngộ Thuỷ lập tức bật dậy, nghiêm túc nhìn hắn: “Nói được thì phải làm được a!”
“Biết rồi!” Nhạc Tại Vân bất đắc dĩ nói: “Loại chuyện này, đương nhiên thì phải nghe trưởng bối nói tương đối tốt hơn, ta nói thì bất tiện bất bao nhiêu a.”
Phùng Ngộ Thuỷ ngồi xuống cạnh hắn: “Có sao đâu chứ, nói đi.”
Nhạc Tại Vân do dự một chút, tiến sát qua, kề vào tai hắn thì thầm một hồi.
“Thật sao?” Phùng Ngộ Thuỷ giật mình hỏi: “Từ nơi này thật sự sẽ có thứ phun ra? Cái đó có thể làm ra hài tử?”
“Ai nha!” Mặt Nhạc Tại Vân đỏ bừng: “Ngươi hỏi chi tiết vậy làm gì?”
“Là tại ngươi không nói rõ ràng!” Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Ngươi nói rõ ràng một chút!”
“Không muốn nói nữa, xấu hổ lắm, loại chuyện này rất háo sắc!” Nhạc Tại Vân nhỏ giọng lầm bầm.
“Có gì háo sắc?” Phùng Ngộ Thuỷ truy vấn: “Ngươi nói cho ta biết!”
Nhạc Tại Vân đành phải tiến đến, lại thì thầm bên tai hắn một hồi, Phùng Ngộ Thuỷ chớp chớp, nghiêng đầu suy nghĩ lâu thật lâu, nói: “Ân, ta cũng chưa hiểu rõ hoàn toàn, hay là chúng ta thử xem đi!”
“Cái gì?!” Nhạc Tại Vân hoảng hồn, mắng to: “Ngươi chán sống rồi, hạ lưu, nam nhân với nam nhân thì làm thế nào?”
“Vậy Mộc đại ca và Tần đại ca thì sao? Tư Đồ bang chủ và Hoàng tiểu tiên sinh thì sao?” Phùng Ngộ Thuỷ truy vấn.
“Ách…” Nhạc Tại Vân nghẹn lời, hắn bị một ngốc tử hỏi cho nghẹn rồi, cuối cùng, sau khi phân vân hồi lâu, mới nghẹn ra được một câu: “Người thích nhau mới có thể cùng làm!”
“Ngươi không thích ta sao?” Phùng Ngộ Thuỷ nghiêng đầu: “Ta rất thích ngươi nha.”
“Không phải là kiểu thích này, phải là thích nhất mới được!” Nhạc Tại Vân trừng.
Phùng Ngộ Thuỷ chớp chớp, nhìn Nhạc Tại Vân một lúc lâu, mới nói: “Thế gian nhiều người như vậy ta thích ngươi nhất a, ta còn tưởng rằng ngươi cũng thích ta nhất…”
Phùng Ngộ Thuỷ nói xong, hai người đều im lặng, bầu không khí có chút ngượng ngạo.
“Quên đi, ngủ đi.” Phùng Ngộ Thuỷ nằm xuống đắp chăn, ngủ.
Nhạc Tại Vân thì lại không ngủ được nữa, dường như Phùng Ngộ Thuỷ giận rồi, nhưng mà nói tới nói lui cũng đâu thể trách mình, loại chuyền đó làm sao có thể nói thẳng như vậy. Xoay người một cái lại nghĩ tiếp, tuy là Phùng Ngộ Thuỷ hơi ngây ngốc một chút, thế nhưng dường như hắn thích mình nhất thật nha, mình như thế, không biết có làm hắn tổn thương không?
Nhạc Tại Vân cũng nằm xuống, hai tiểu ngốc tử bình thường chỉ cần vừa nằm xuống là ngủ hôm nay lại đang suy nghĩ. Nhạc Tại Vân nghĩ, Thủy Thủy thích mình nhất thật sao? Có chút vui vẻ. Phùng Ngộ Thuỷ nghĩ, Nhạc Tại Vân không thích mình nhất sao! Có một chút mất mát.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người thức dậy tiếp tục lên đường, tuy rằng bình thường Phùng Ngộ Thuỷ cũng không nói nhiều, nhưng vẫn sẽ luôn cãi cọ mấy câu với Nhạc Tại Vân, ngày hôm nay lại rất lạnh nhạt, lúc lên đường, cũng không nói lời nào…
Nhạc Tại Vân vốn đã rất để ý, thấy Phùng Ngộ Thuỷ không thèm nhìn đến mình, lại càng thêm xấu hổ, suốt đường đi hắn liên tục bắt chuyện với Phùng Ngộ Thuỷ, thế nhưng Phùng Ngộ Thuỷ vẫn không nóng không lạnh như thế.
Cứ như vậy tiếp tục giằng co vài ngày, hôm đó, bọn họ lại đến một khách điếm, Phùng Ngộ Thuỷ ăn xong, ngồi yên cạnh cửa sổ ngắm sao. Nhạc Tại Vân mấy ngày này cũng rất bực bội, mình không làm sai cái gì, ngốc tử đó dựa vào cái gì mà giận mình…
Ngồi xuống bên giường, Nhạc Tại Vân nói: “Ngốc tử chết tiệt! Ngươi đến đây cho ta!”
Phùng Ngộ Thuỷ bị hắn làm sợ, đứng lên, đi tới ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn: “Ngươi mới là ngốc tử!”
“Có ngốc mấy cũng không ngốc bằng ngươi!” Nhạc Tại Vân trừng mắt, nói: “Sao ngươi lại giận ta, ta chưa nói không thích ngươi, thế gian nhiều người như vậy ta cũng thích ngươi nhất!”
“Thật sao?” Tâm trạng của Phùng Ngộ Thuỷ lại vui vẻ hơn được một chút, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy sao ngươi không chịu thử với ta?”
“Loại chuyện này, phải là người yêu nhau thành thân rồi mới thử được!”
Phùng Ngộ Thuỷ nhún vai, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta cũng muốn thành thân với ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Tại Vân nghe không được rõ lắm.
Phùng Ngộ Thuỷ nhìn hắn một cái, nheo mắt, nghĩ nghĩ, liền nói: “Vậy ngươi dạy ta có được không?”
“Dạy ngươi?” Nhạc Tại Vân hoảng hồn, gãi đầu: “Chuyện này làm sao dạy được a?”
“Ngươi nghĩ a!” Phùng Ngộ Thuỷ khoanh chân ngồi trên giường, hơi tủi thân nói: “Lỡ như sau này ta thành thân với người ta, nhưng mà vẫn không biết… Vậy biết phải làm sao a?”
“A…” Nhạc Tại Vân hít sâu một hơi, nghĩ nhĩ, đây đúng là một vấn đề cực kì nghiêm trọng, nếu Phùng Ngộ Thuỷ thật sự không biết… Vậy đến đêm động phòng không phải sẽ rất mất mặt sao!
“Vậy, vậy phải làm sao?” Nhạc Tại Vân hỏi.
“Ngươi làm mẫu cho ta xem thử!” Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Thế này đi, coi như chúng ta đã thành thân rồi, ta là tân lang, ngươi là tân nương! Đêm nay động phòng hoa chúc.”
“Sao ta lại là tân nương?” Nhạc Tại Vân không phục, Phùng Ngộ Thuỷ lắc đầu: “Ta là muốn học xem làm tân lang thế nào, đâu phải muốn học làm tân nương!”
“Nhưng ta cũng chưa từng động phòng a!” Nhạc Tại Vân bất mãn, do dự một lát: “Chỉ biết một chút… Mà cũng đều là nghe người ta nói.”
“Chúng ta cứ dựa theo một chút đó mà làm thôi!” Phùng Ngộ Thuỷ nói xong thì thả màn giường xuống, nói với Nhạc Tại Vân: “Nằm xuống đi!”
Nhạc Tại Vân nhìn hắn một cái, nhưng vẫn bất đắc dĩ nằm xuống, trong lòng Phùng Ngộ Thuỷ vui vẻ, áp tới lột y phục hắn.
“Này!” Nhạc Tại Vân đạp rớt tay hắn, trừng: “Hầu tử nhà ngươi vội cái gì? Loại chuyện này phải từ từ mà đến, đừng dọa tân nương tử!”
“Phải từ từ sao?” Phùng Ngộ Thuỷ hỏi, nghĩ đến hình vẽ trong quyển sách, liền hỏi Nhạc Tại Vân: “Có phải là phải hôn hôn trước không?”
Nhạc Tại Vân gật đầu, đỏ mặt: “Ân, có lẽ… Ư.” Chưa nói xong, đã bị Phùng Ngộ Thuỷ nhào đến đè lại, hôn.
Phùng Ngộ Thuỷ gần đây ngày nào cũng chăm chỉ học quyển Chí tôn bí tịch kia, đặc biệt chú ý đến ghi chú của Tư Đồ, cho nên chậm rãi nhấn sâu nụ hôn, khiến cho Nhạc Tại Vân dần trở nên bất lực, mặt càng lúc càng đỏ. Đến lúc hôn xong, cả hai người đều thở dốc, Phùng Ngộ Thuỷ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ân…” Hiện tại đầu óc Nhạc Tại Vân liên tục kêu ong ong, nói: “Không biết!”
“Có phải là hôn chỗ khác không?” Đột nhiên Phùng Ngộ Thuỷ hỏi.
“Chỗ khác?” Nhạc Tại Vân không hiểu, thầm nghĩ hẳn là có thể, chưa nghe nói có thể hôn những chỗ khác. Đang ngây ngẩn, đột nhiên giật mình kêu “Ai nha” một tiếng, cúi đầu nhìn, liền thấy Phùng Ngộ Thuỷ đang hôn lên cổ hắn,
Cổ Nhạc Tại Vân rất nhạy cảm, vội vàng đẩy Phùng Ngộ Thuỷ: “Ngươi chờ một chút, đừng hôn cổ, khó chịu chết!”
“Cổ khó chịu sao?” Phùng Ngộ Thuỷ hôn xuống xương vai, hôn hôn một lúc thành nghiện, lại liếm liếm, Nhạc Tại Vân bắt đầu không chịu nổi nữa, cảm giác toàn thân khó chịu, thế nhưng Phùng Ngộ Thuỷ vẫn chăm chú hôn, không ngừng hôn cổ hắn, hai tay còn ôm Nhạc Tại Vân sờ tới sờ lui, cuối cùng cắn lên tai hắn, liếm liếm rồi lại hôn hôn, chọc cho Nhạc Tại Vân hừ hừ liên tục.
Phùng Ngộ Thuỷ tháo đai lưng Nhạc Tại Vân xuống, Nhạc Tại Vân hoảng hốt, Phùng Ngộ Thuỷ lại hôn lên môi hắn, đến lúc hắn tỉnh táo lại, y phục đã mở rộng rồi.
Nhạc Tại Vân xấu hổ không chịu được, đỏ mặt nói: “Ngươi… Sao lại vậy!”
Hiện tại Phùng Ngộ Thuỷ không rảnh để đôi co với hắn, trong óc tràn ngập hình ảnh trong quyển Chí tôn bí tịch, bước tiếp theo hẳn là…
Nghĩ đến, Phùng Ngộ Thuỷ cúi đầu, ngậm lấy điểm nhỏ nổi lên trên ngực Nhạc Tại Vân, tay thì lưu luyến trên thắt lưng hắn.
“Ai…” Nhạc Tại Vân kinh hãi, thân thể như có chút hưng phấn không kiềm chế được bắt đầu hưng phấn, đánh Phùng Ngộ Thuỷ mắng to: “Ngươi chờ một chút!”
Phùng Ngộ Thuỷ lại cắn nhẹ lên nơi nổi lên vài cái, sau đó lại tiếp tục hôn xuống, cuối cùng hôn đến rốn Nhạc Tại Vân, làm hắn hoảng hốt muốn ngồi dậy, nhưng bị Phùng Ngộ Thuỷ đè lại.
“Ngươi… Ngươi đừng quá đáng!” Nhạc Tại Vân tức giận, Phùng Ngộ Thuỷ tự cởi áo ngoài, nói với hắn: “Ngươi không chịu dạy ta, ngươi không có nghĩa khí!”
“Ta…” Nhạc Tại Vân vừa tức vừa sốt ruột, thầm mắng sao mình lại vô dụng như vậy a, vậy mà lại để một tên ngốc tử giành chủ động, càng nghĩ càng không phục, liền xoay người ấn Phùng Ngộ Thuỷ xuống bên dưới, nói: “Vì cái gì mà chỉ một mình ngươi đến, ta cũng muốn!” Dứt lời, mô phỏng đúng theo những gì Phùng Ngộ Thuỷ làm khi nãy hôn lại.
Khi Nhạc Tại Vân hôn vẫn có chút xấu hổ, hơn nữa hắn cũng không như Phùng Ngộ Thuỷ, mấy ngày này liên tục xem sách rồi suy nghĩ, nói thật ra, mấy ngày nay tối ngủ nằm mơ, Phùng Ngộ Thuỷ đã mơ đi mơ lại cảnh trong sách không biết bao nhiêu lần, tuy rằng chưa lần nào hoàn thành…
Nhạc Tại Vân vừa làm vừa nghĩ, Phùng Ngộ Thuỷ đã nắm được cơ hội, nhẹ nhàng, lột hết y phục còn lại của Nhạc Tại Vân…
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã