The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62
ôm nay ta được nghe bài “Kìa con bướm vàng” bằng tiếng Trung
Ngày hôm nay của hai tuần trước lớp ta giao lưu với lớp du học sinh Trung Quốc, có một bé trai năm 3 nửa đẹp trai nửa đáng iêu, cực kì có tố chất làm thụ, nhưng tuyệt đối không phải tiểu bạch thụ, chính là hình tượng thụ vừa ôn nhu vừa thoải mái vui vẻ mà ta vẫn mơ hằng đêm, chàng chỉ nói được một câu: “Mình tên …, hôm nay là lần đầu tiên mình đứng trước đông người thế vầy, cho nên cảm thấy rất là căng thẳng…”, sau đó cúi đầu cười xấu hổ =))
Nhưng bựa một cái, nói chuyện với chàng phải nói bằng tiếng hoa, chàng sẽ trả lời bằng tiếng việt =))) hệt như con gà hỏi cục tác cục tác con vịt trả lời cạp cạp cạp =)))))))
___________________________________
edit: Yu Yin
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Lăng ngủ đến khoan khoan khoái khoái hạnh phúc thức dậy, đã thấy Tần Vọng Thiên đang luyện công trong sân, thu được năm phần nội lực của Tiếu Lạc Vũ rồi, quả thật khác xa ngày trước, nội công hiện tại của Tần Vọng Thiên đã lên đến cực điểm rồi, chỉ tiếc công phu còn chưa cao. Mộc Lăng cho hắn một quyển sách, hời hợt nói một câu: “Đây là bí tịch võ công của Hạc Lai Tịch, cầm luyện đi, tức chết lão đầu kia!”
Tần Vọng Thiên cầm bí tịch, ngày đêm ngoan ngoãn chăm chỉ luyện công.
Ăn xong điểm tâm, mọi người cáo từ hạ sơn, trước khi đi, Mộc Lăng nói với hai người Tiếu Hạ: “Ân Tịch Ly và Viên Liệt ở Tiên Nhân Đảo, Tiểu Hoàng và Tư Đồ ở Hắc Vân Bảo, đều sống rất vui vẻ thoải mái, nếu rãnh rỗi thì đến chơi đi, đừng phát ngốc ở nơi băng tuyết thế này nữa.”
Tiếu Lạc Vũ cười cười, gật đầu với Mộc Lăng, bảo Văn Xương Minh tiễn bọn họ theo đường cũ xuống núi.
Dưới chân núi, mã xa đã được chuẩn bị sẵn, lương khô cùng túi nước cũng dư dả, mọi người lên mã xa, thúc roi giục ngựa chạy về hướng tây bắc.
Tuyết Sơn ở cực bắc theo lý thì từ đây phải đi mất một tháng mới đến nơi, nhưng bọn người Tần Vọng Thiên sốt ruột chạy, chưa đến nửa tháng, đoàn người đã đến vùng phụ cận thành Mang Nhai.
Tiểu nha đầu Vương Thập Nhị cùng Tiểu Hắc cũng đi theo Mộc Lăng, Hạ Vũ đã đáp ứng với nó là sau khi trị khỏi thương thế cho Xạ Vương, sẽ thả nó về rừng, để nó tự do sinh sống, cho nên tâm nguyện của Vương Thập Nhị cũng đã thành rồi.
Mặt khác, tiểu nha đầu thấy Tần Vọng Thiên đối với Mộc Lăng một lòng cuồng dại, hai người tình thâm ý trọng hẳn là sẽ có kết quả tốt, cho nên muốn đi theo giúp đỡ, hơn nữa, nó cũng muốn chờ đến khi Mộc Lăng khỏe lại, liền theo hắn hảo hảo học y thuật.
Suốt đường đi Tần Vọng Thiên đều rất chuyên tâm học công phu của Hạc Lai Tịch, còn không thì là ngồi trong mã xa ôm Mộc Lăng cọ tới cọ lui, hắn vốn là võ học kì tài thiên tư hơn người, lại được năm phần nội lực của Tiếu Lạc Vũ tương trợ, cùng với Thất tuyệt thần công đang tăng tiến từng ngày, công phu hiện tại quả thật là tiến triển cực nhanh, cả người đều thay da đổi thịt.
Tuy rằng đã tận lực chạy gấp, nhưng thời gian từng chút một trôi qua, thân thể Mộc Lăng cũng ngày một suy yếu dần, tuy rằng hắn lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng đại đa số thời gian đều là tựa trong xe, xem Dược Vương Phổ, sau đó bất tri bất giác ngủ mất, một lần ngủ lại rất lâu. Tần Vọng Thiên mỗi ngày đều ôm hắn kinh hồn táng đảm, thật sự rất sợ Mộc Lăng ngủ một giấc sẽ mãi mãi không tỉnh lại.
Thức ăn Mộc Lăng ăn mỗi ngày cũng càng lúc càng ít, sắc mặt càng lúc càng trắng, người vốn dĩ đã sợ lạnh, thời tiết lại càng gần Tây Bắc càng lạnh. Tần Vọng Thiên cả ngày ôm lấy Mộc Lăng đã gói kín trong áo lông cừu trốn trong xe, bản thân nóng đến đổ mồ hôi cả người nhưng Mộc Lăng vẫn lạnh, tim Tần Vọng Thiên, cũng cứ như vậy mà lạnh dần theo thân thể Mộc Lăng.
Vương Thập Nhị nảy ra một ý, bảo Tần Vọng Thiên khoét một lỗ nhỏ trên khối Thần Nông Dược Ngọc, xỏ dây qua đeo lên cổ Mộc Lăng. Dược Ngọc quả nhiên là thần vật, đeo được hai ngày thì Mộc Lăng cảm giác có tinh thần hơn một chút, cũng ăn được nhiều hơn, mọi người mới thoáng yên tâm, càng thúc ngựa chạy nhanh.
Lúc đến ngoài thành Mang Nhai, trời đã tối đen, xa xa một vầng trăng tròn treo trên đỉnh Tuyết Sơn chót vót trong mây, bão cát gào thét trên bãi cỏ khô, tạo thành phong cảnh đặc biệt chỉ có ở đại mạc.
“Đến Mang Nhai rồi sao?” Tần Vọng Thiên hỏi Giáp đang đánh xe, vì Tu La Môn ở trong đại mạc cách đó không xa, nên bọn họ rất quen thuộc với nơi này.
“Đến rồi.” Giáp gật đầu.
“Ta nghe nói Mang Nhai là một trấn lớn ở Mạc Bắc a, sao lại hoang vắng như thế?” Nhạc Tại Vân hỏi.
“Có phải vì tối rồi, nên mọi người sợ lạnh trốn vào trong nhà không ai ra ngoài không?” Vương Thập Nhị hỏi.
Tần Vọng Thiên lại cau mày lắc đầu: “Không đúng, lạnh thì sao lại cả một ngọn đèn cũng không thắp?”
Mọi người nghe nói mới nhận ra, phóng mắt nhìn ra xa, cũng đều nhìn ra có tà môn ——- sao Mang Nhai Thành này lại giống hệt như hoang thành, đã hơn nửa đêm mà một ánh đèn cũng không thắp, còn mơ hồ có một luồng tử khí.
“Muốn đến Tuyết Sơn nhất định phải qua thành Mang Nhai.” Tần Vọng Thiên bỏ màn xe xuống, phân phó: “Tiếp tục chạy đi!”
Mọi người đề cao cảnh giác, tiếp tục đi tới.
Qua khỏi cửa thành, chỉ thấy gió thổi lá khô xào xạt trên mặt đất, nhà cửa hai bên đường đều lụp xụp rách rưới, trên đường là một lớp cỏ khô dày, có mấy căn nhà còn không đóng cửa, phiến cửa gỗ theo gió kẽo kẹt kẽo kẹt ——– cảm thấy có chút quỷ dị.
“Sao lại như thế này?” Mộc Lăng vén màn xe lên nhìn.
“Là vì có chiến sự khiến dân chúng đều chạy hết, hay là có dịch bệnh?” Tần Vọng Thiên không hiểu.
“Thành này có vẻ đã bỏ hoang một thời gian rồi, nếu là vì chiến sự, sao trên đường đi một chút tin tức chúng ta cũng không nghe nói?” Mộc Lăng khẽ nhíu mày: “Nói là dịch bệnh, cũng không giống lắm…”
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng hơi nhíu mày, liền hỏi: “Đã nhìn ra chỗ không đúng rồi sao?”
Mộc Lăng khẽ cười một tiếng: “Trong thành này có người, chỉ là đều trốn đi cả rồi thôi.”
“Trốn đi?” Vẻ mặt Tần Vọng Thiên hiện rõ chữ không hiểu: “Vì sao người cả thành đều trốn đi, còn làm ra tình cảnh như người đã chạy sạch?”
Mộc Lăng lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên ho lên.
“Lăng?” Tần Vọng Thiên vội vã lấy túi nước ra cho hắn uống: “Sao bỗng dưng lại ho?”
Mộc Lăng cầm lấy túi nước uống một ngụm, nói: “Không có gì, chỉ là ở Tây Bắc lạnh, bão cát cũng lớn, cho nên có chút không quen.”
Tần Vọng Thiên ôm chặt hắn vào, nói: “Không quản được nhiều thứ như vậy nữa, mặc kệ là chết sạch hay trốn sạch, cứ tiếp tục chạy!” Nói xong, phân phó Giáp lập tức đi tiếp, cái gì cũng mặc kệ!
Giáp gật đầu, giơ roi thúc ngựa chạy tới, mắt thấy đã sắp ra khỏi thành Mang Nhai, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng trống từ trên núi phía xa chậm rãi vang qua. Mọi người ngẩng đầu, liền thấy trên sườn núi ngoài thành, ánh đuốc lập lòe xếp thành một hàng dài, chậm rãi đi xuống chân núi, giống hệt như một con hỏa long.
Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, nguy rồi!
Bọn người Mộc Lăng đều vươn dài cổ ra nhìn xem người đến là ai, ngay lúc đó, một căn nhà bên đường đột nhiên mở cửa, một thiếu niên thò đầu ra, thiếu niên kia quay đầu thấp giọng gọi bọn họ: “Này! Này!”
Bọn người Mộc Lăng quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên ăn mặc rách rưới, có vẻ giống một tiểu khất cái.
“Người nơi khác?” Thiếu niên kia hạ giọng hỏi.
Tần Vọng Thiên đi tới ngoài mã xa gật đầu, liền thấy thiếu niên kia nhíu mày, mở rộng cửa nói: “Mau vào, mau a! Không muốn sống nữa sao!”
Giáp Ất Bính Đinh nhìn Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên gật đầu, mặc kệ thứ phía trước là gì, tránh được thì cứ tránh, lúc này bọn họ không có thời gian để lãng phí.
Sau đó, mọi người dắt luôn cả mã xa vào trong, thiếu niên vội vàng đóng cửa, cẩn thận cài then, quay về phía mọi người: “Hư.”
Mọi người vào trong nhìn một lượt, bên trong nhà gần như là trống không rồi, không bàn không giường, trên mặt đất chỉ có một cái nồi hỏng, thiếu niên gọi bọn họ vào xem ra đã mười ba mười bốn tuổi, gầy gầy gò gò.
Mà ở phía sau hắn, chui rúc trong góc tường là hơn mười tiểu hài tử, chen chúc với nhau giống như một đàn chuột nhỏ, ăn mặc cũng rất rách rưới, có nam hài cũng có nữ hài.
Mộc Lăng vén màn xe lên nhìn một chút, nhíu mày: “Đây là chuyện gì?”
Thiếu niên kia thấp giọng nói: “Các ngươi là người nơi khác a, nguy hiểm thật a, đó đều là thủ hạ của Thự Vương[shǔwáng vua khoai =)) ].”
“Quỷ Vương[guǐwáng]?” Mộc Lăng nhíu mày: “Người nào a?”
Thiếu niên thở dài, nói: “Gần đây Mạc Bắc có dịch bệnh, người trong nhiều thôn trang đều gặp nạn, sau đó những người không chết muốn chạy vào thành, nhưng người trong thành lại sợ bọn họ mang mầm bệnh, cho nên không cho bọn họ vào. Bọn họ không còn cách nào, cũng chỉ có thể chạy lên Ma Vương Sơn, bỗng dưng có một Ma Vương không biết từ đâu tới, rất lợi hại, hắn tập hợp người trong thành lập một Ma Vương Môn. Bọn họ đều hận người trong thành không chịu thu lưu bọn họ, cho nên mỗi tối vào thành chém giết bắt người, cứ bắt được mười người lại làm yêu pháp, khiến người bị bắt cam tâm tình nguyện làm thủ hạ của Ma Vương, gần đây trời chưa tối đã xuất hiện, khiến cho người trong thành Mang Nhai không ai dám ra ngoài.”
“Nga.” Tần Vọng Thiên gật đầu: “Khó trách các ngươi đều trốn đi, chuyện này quan phủ mặc kệ sao?”
“A… Quan phủ? Bản thân quan phủ cũng sợ muốn chết, ai dám quản a?” Thiếu niên lắc đầu: “Thành Mang Nhai gần nhất với Ma Vương Sơn, đương nhiên người gặp nạn cũng nhiều nhất, cho nên trên cơ bản đã bị cướp sạch trơn rồi, nhưng bọn họ cứ vài ngày vẫn lại đến bắt người.”
Mộc Lăng cười nói: “Nói cách khác, kì thực bốn phía đều là người, đúng không?”
Thiếu niên gật đầu.
“Vậy mà ngươi dám đi ra gọi chúng ta a?” Nhạc Tại Vân nhìn thiếu niên kia cười: “Vạn nhất bị phát hiện thì sao?”
Thiếu niên bĩu môi, nói: “Đám đại nhân kia không chút hữu dụng, chỉ biết trốn đi, nếu theo lời ta nói a, tập hợp hết người trong thành Mang Nhai, liều mạng với bọn hắn! Thà rằng chết trận, cũng sẽ khiến lão nhân hài nhi không phải nơm nớp lo sợ như vậy, mỗi ngày đều phập phồng lo sợ.”
Mọi người đều giật mình nhìn hài tử kia, Phùng Ngộ Thủy gật đầu: “Hảo tiểu hài tử, có chí khí! Có muốn vào Hắc Vân Bảo không?”
Mộc Lăng thiếu chút nữa cười ra tiếng, Phùng Ngộ Thủy này đúng thật là tận lực vì Tư Đồ mà, thấy nhân tài liền lôi kéo vào Hắc Vân Bảo.
Thiếu niên nghiêng đầu, hỏi: “Hắc Vân Bảo ở đâu a?”
“Ở Thục Trung.” Mộc Lăng ghé vào trên cửa sổ xe nhìn hắn: “Phía nam.”
Thiếu niên lắc đầu, quay đầu lại nhìn lướt qua tiểu hài nhi kia, nói: “Không được, ta đi rồi không còn ai chiếu cố những đệ đệ muội muội này nữa.”
“Đều là huynh đệ tỷ muội của ngươi?” Nhạc Tại Vân có chút hoảng hồn.
“Chúng ta đều được ca ca nhặt về.” Một tiểu cô nương niên kỉ có vẻ khá lớn nói: “Cha mẹ của chúng ta đều bị Quỷ Vương bắt đi rồi.”
Phùng Ngộ Thủy cảm thấy có chút đáng tiếc, liền thấy đứa bé kia vỗ ngực nói: “Không có việc gì, đại ca ca, ta cũng đã mười ba rồi, qua ba năm nữa, mười sáu tuổi là đã trưởng thành rồi, đến lúc đó, ta cũng giống như Bán diện Tu La, làm một mã tặc, cướp của đám tham quan này, làm đại anh hùng!”
“Ha ha!” Giáp bị hắn chọc cười, vỗ tay nói: “Hảo tiểu tử, có tiền đồ!”
“Hư!” Đám tiểu hài nhi kia đều đồng loạt quay sang hắn “Hư” một tiếng, bảo hắn đừng lên tiếng, hơn nữa cùng lúc đó, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân “rầm rập”, Tần Vọng Thiên đi tới bên cửa sổ, nhìn theo khe cửa ra bên ngoài, liền thấy rất nhiều người từ đằng xa đi tới. Cả đoàn người đều mặc y phục gắn bờm, tay cầm đèn cầy sáp ong, thảo nào từ xa nhìn cứ như một con hỏa long.
Những người đó hình dạng quỷ dị, tóc đều buộc thẳng cao sau đầu, hai mắt vô thần, trong miệng nhỏ giọng niệm gì đó, cầm nến chậm rãi đi tới trước.
Mộc Lăng cũng đi đến gần nhìn, nghiêng đầu nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra lý do.
“Đây là Bạch vô thường.” Thiếu niên đi tới, nhỏ tiếng nói với bọn Mộc Lăng: “Bạch vô thường thì cầm nến chiếu sáng, còn có Hắc vô thường mang theo đao kiếm bắt người!”
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất thú vị.
Lúc này, đột nhiên nghe Vương Thập Nhị ở phía sau thấp giọng hỏi: “Tiểu nha đầu, khóc cái gì a?”
Mọi người quay đầu lại, liền thấy trong đám hài tử kia, có vài tiểu cô nương không lên tiếng mà chảy nước mắt.
Mặt thiếu niên kia nhăn nhíu, nói với bọn Mộc Lăng: “Phụ mẫu bọn họ đa số đều có trong đoàn Bạch vô thường.”
Vương Thập Nhị ôm lấy một tiểu nha đầu, nhét vào miệng nó một viên kẹo đường, còn ỗi tiểu hài nhi vài viên, nói: “Ngoan, đều nín đi.”
Tiểu hài nhi dù sao cũng là tiểu hài nhi, hơn nữa bọn nó đều đã lâu không được ăn kẹo, đừng nói kẹo đường, ngay cả cơm cũng là bữa có bữa không, lập tức nín khóc, tập trung ăn kẹo đường.
Lúc này, Hắc Bạch vô thường đã đi đến trước cửa sổ, mọi người đều trốn đi, im hơi lặng tiếng.
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng hơi nhíu mày, dường như là rất không vui, liền ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Lăng, chờ chúng ta xong việc rồi, ta sẽ mang theo thủ hạ nhổ sạch Quỷ Vương Môn này, thuận tiện cứu người… Nhưng mà hiện tại chúng ta không có thời gian, ta đợi không được.”
Mộc Lăng cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật, không nói gì.
“A…” Đột nhiên từ căn nhà phía đối diện truyền tới mấy tiếng la thảm thiết. Mọi người hơi sửng sốt, tiến đến cửa sổ nhìn, liền thấy hai tên Hắc vô thường đang kéo hai nam nhân từ nhà đối diện ra, thê tử cả bọn họ ở phía sau vừa khóc vừa la, hai nam nhân kia cũng không ngừng giãy dụa.
Sau đó, một tên Bạch vô thường mặc áo choàng lông trắng, trên đầu còn buộc một sợi dây lông trắng đi tới, trên tay cầm một cái bình sứ màu trắng kì lạ đi tới. Hắn đổ một ít nước từ trong bình ra, vẫy lên trán nam nhân đang giãy dụa kia, rất nhanh, liền thấy nam nhân kia ngừng vùng vẫy, cũng trở thành ngây ngô hai mắt vô thần, ngơ ngác bị đưa vào trong đoàn Bạch vô thường.
Mộc Lăng khẽ nhíu mày, nhìn cái bình sứ kia, dường như đang suy tính gì đó.
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã