Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
iếu Lạc Vũ chỉ vào một gian phòng cửa đang đóng chặt, nói: “Người các ngươi phải trị ở bên trong, hắn thích an tĩnh, cho nên chỉ có người chẩn bệnh có thể vào, từng người một vào, có thể xem mạch, vọng văn vấn thiết[bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn"] đều được, thế nhưng không được làm ồn ào quấy nhiễu hắn.”
Mộc Lăng hơi chút giật mình, trước kia hắn nghĩ Tiếu Lạc Vũ là kẻ nhiều tâm cơ, dù chính dù tà thì việc hắn làm đều có mục đích, đặc biệt những việc hắn làm trong chuyện của Tiểu Hoàng, khiến Mộc Lăng nghĩ lần này hơn phân nửa là hắn có âm mưu hại người gì đó. Thế nhưng nghe mấy câu Tiếu Lạc Vũ vừa nói… chẳng lẽ là hắn thật muốn tìm người trị cho tình nhân?
“Ai vào trước?” Tiếu Lạc Vũ hỏi.
“Ta vào trước đi.” Người đầu tiên đứng lên là Hồng cô của Độc Vương Môn.
Tiếu Lạc Vũ gật đầu, cùng nàng mở cửa, vào phòng.
Thời gian đại khái còn chưa uống xong chén trà nhỏ, Hồng cô đã đi ra, sắc mặt cũng không dễ nhìn, hai sư huynh của nàng hỏi tình trạng thế nào, nàng cũng không nói gì, vẻ mặt tâm sự nặng nề mà ngồi xuống.
Người thứ hai đi vào là Hạ Phàm, có người nói không lâu trước đây Hạ Phàm đi đến giữa sườn núi, vừa lúc gặp được Văn Hưng Thịnh hạ sơn mua hàng, Văn Hưng Thịnh nói đại khái cho hắn biết tình hình chứng bệnh của tình nhân Tiếu Lạc Vũ, cho nên hắn trở lại chuẩn bị một chút, cũng muốn bắt Vương Thập Nhị, lấy Xạ Hương. Thời gian hắn vào trong lâu hơn Hồng cô kia một chút, nhưng khi đi ra, cũng là sắc mặt xanh xám, ngồi xuống cắn răng khẽ nhíu mày.
Nhìn biểu tình hai người họ, Mộc Lăng có chút ngạc nhiên đứng lên, chẳng lẽ là rất khó trị? Nếu không thì sao mặt ai cũng như ăn trúng con ruồi vậy?
“Mộc tiên sinh.” Tiếu Lạc Vũ nói với Mộc Lăng: “Tới lượt ngươi… Một mình ngươi vào, hay hai người?”
Mộc Lăng mỉm cười, lôi Tần Vọng Thiên một cái, nói:”Hai người.”
Tiếu Lạc Vũ gật đầu, dẫn hai người vào phòng, Mộc Lăng thầm nghĩ, Tiếu Lạc Vũ này thật không đơn giản, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn hiện tại nội lực thiếu hụt, lúc trị bệnh có thể phải cần Tần Vọng Thiên hỗ trợ.
Cửa bị đẩy ra, mấy người đi vào trong phòng, Tiếu Lạc Vũ đóng cửa phòng, chỉ chỉ chiếc giường cách đó không xa được phủ màn thật dày, nói: “Là ở đó.”
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi tới bên giường, Tần Vọng Thiên vươn tay, nhẹ nhàng vén màn giường.
Mộc Lăng cúi đầu, chỉ thấy trên giường có một người an tĩnh nằm đó, vừa nhìn thoáng qua, lập tức hiểu rõ lý do biểu tình của hai người kia lúc đi ra, bởi vì nằm trên giường đích thật là một người, chỉ là không phải người sống cũng không phải người chết, mà là một pho tượng người đá dùng bạch ngọc khắc thành.
Tần Vọng Thiên chau mày, quay đầu lại nhìn Tiếu Lạc Vũ: “Đây là ý gì?”
Tiếu Lạc Vũ còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Mộc Lăng đưa tay nhẹ nhàng ngăn Tần Vọng Thiên lại, cười nói: “Đây chỉ là xác ngoài thôi.”
“Xác ngoài?” Tần Vọng Thiên không giải thích được mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy Mộc Lăng lắc đầu, nói với Tiếu Lạc Vũ: “Vị tình nhân này của ngươi, tính tình rất dữ dội a.”
Tiếu Lạc Vũ nhè nhẹ gật đầu, nói: “Hắn rất ngang bướng.” Tuy rằng khi nói rất bình ổn, thế nhưng Tần Vọng Thiên nhìn ra được, ngón tay Tiếu Lạc Vũ hơi run lên, trong mắt là một tia sáng không thể che giấu, một lúc lâu mới nói: “Ta biết, trên đời này chỉ có ngươi cứu được hắn.”
Tần Vọng Thiên không hiểu, nhỏ giọng hỏi Mộc Lăng: “Lăng, ý của ngươi là, đó là một người sống?”
Mộc Lăng gật đầu, hỏi Tiếu Lạc Vũ: “Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiếu Lạc Vũ sửng sốt, nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng sờ sờ cằm, nói: “Thất Tinh Thủy trại là không chút lai lịch đột nhiên xuất hiện trên giang hồ, trại thì dựng trên nước, bình thường bất hiện sơn bất lộ thủy[hành tung mờ ám], hành động cũng âm thầm. Mặt khác, ngươi dường như có chút xích mích với triều đình, nhưng lại không sâu, như thế xem ra, ngươi hẳn là không phải hai mươi, mà hắn thì…” Mộc Lăng chỉ chỉ vào ngọc nhân kia: “Ta nghĩ tới một người.”
Tiếu Lạc Vũ đột nhiên bật cười, lắc đầu, thở dài nói: “Biết vì sao ta cứ thích trêu chọc Tiểu Hoàng không?”
Mộc Lăng sửng sốt, nhìn Tiếu Lạc Vũ.
“Ta cùng Ân Tịch Ly có chút qua lại.” Tiếu Lạc Vũ chậm rãi đi tới bên giường, nhẹ nhàng sờ vào mặt của ngọc nhân kia nói: “Đều là hắn bướng bỉnh, nói thích hình dạng khi ta trẻ tuổi, lại khiến cho ta vĩnh viễn chỉ có một bộ mặt này.”
Tần Vọng Thiên tỉ mỉ nhìn một chút gương mặt của Tiếu Lạc Vũ, cũng có chút kinh ngạc, dáng vẻ của hắn tuyệt đối không đến ba mươi, thế nhưng phụ thân Ân Tịch Ly của Tiểu Hoàng hẳn là đã sắp bốn mươi rồi…
“Ngươi có thể đoán được hắn là ai sao?” Tiếu Lạc Vũ hỏi Mộc Lăng.
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Tầng ngọc thạch này là xác ngoài, thật ra cũng không phải ngọc thạch, mà là một tầng dược sáp.”
“Dược sáp?” Tần Vọng Thiên có chút không giải thích được.
“Tầng vỏ này có thể bảo đảm giữ cho thân thể người bên trong hoàn toàn nguyên vẹn, không bị bất kì thương tổn gì, vô luận bao nhiêu năm, cũng không chết.” Mộc Lăng nói: “Bên trong lớp dược sáp này, chính là Dược Vương thật sự, Hạ Vũ.”
Tần Vọng Thiên nhìn Tiếu Lạc Vũ, chỉ thấy trên mặt hắn xuất hiện thần tình mừng như điên, mà Mộc Lăng thì quay lại chỉ chỉ vào hắn: “Ngươi, là Hải Vương năm đó, Tiêu Lạc… Thảo nào lại sửa tên thành Tiếu Lạc Vũ.”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, Hải Vương Tiêu Lạc, hắn từng nghe nói qua tên này, người này vốn dĩ chỉ là một hải tặc, công phu vô cùng tốt hơn nữa tính tình cực kì tàn nhẫn, từng hại chết không ít người, xưng vương xưng bá ở vùng Đông Hải, bởi vậy mọi người đều gọi hắn là Hải Vương Tiêu Lạc. Khi đó hải tặc vùng duyên hải hoành hành ngang ngược, thủy vận cùng sinh hoạt của người dân vùng duyên hải bị ảnh hưởng rất lớn, Hoàng đế phái rất nhiều danh tướng cũng không thể bình hải tặc. Sau đó, Ân Tịch Ly nghĩ ra một kế sách, không biết dùng phương pháp gì, khiến cho Tiêu Lạc quy thuận triều đình, đồng thời tiếp nhận sắc phong Hải Vương Tiêu Lạc, mang theo thủy binh của triều đình diệt hải tặc, không đến hai năm, hải tặc toàn bộ đã bị diệt sạch, chỉ là… vài năm sau đó Tiêu Lạc mai danh ẩn tích, không thấy tung tích. Cũng khó trách hắn có quan hệ với Hoàng đế, thì ra là có nguyên do như thế.
“Ngươi có thể cứu tỉnh hắn không?” Tiếu Lạc Vũ hỏi Mộc Lăng.
Mộc Lăng vươn tay, nắm lấy cổ tay người đá kia bắt mạch, suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể.”
Vẻ vui mừng hiện lên trong mắt Tiếu Lạc Vũ chân thực đến mức Tần Vọng Thiên có chút kinh ngạc, lại nghe Mộc Lăng nói: “Cứu hắn là có thể, ta dám cam đoan khiến hắn sống lại, có điều thù lao không ít đâu!”
Tiếu Lạc Vũ sửng sốt, Tần Vọng Thiên đứng bên cạnh Mộc Lăng kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: “Người ta cũng coi như là tình thâm tựa biển, ngươi còn vơ vét tài sản của hắn?”
Mộc Lăng khoát tay, liếc mắt trừng hắn: “Không được rồi, quá tiện nghi cho hắn rồi, hơn nữa người bên trong dược sáp này còn giận hắn mà, không lấy chút máu hắn, người ta làm sao nguôi giận a!”
Tiếu Lạc Vũ đột nhiên phá lên cười, gật đầu: “Làm sao ngươi biết hắn giận ta?”
Mộc Lăng hơi nhướng mày, nói: “Dược sáp này là thần kỹ, chỉ có Dược Vương Hạ Vũ ngày trước biết, làm chuyện này ngoài chính hắn ra thì còn ai. Hơn nữa hắn dùng dược sáp, ngoài muốn bảo vệ an toàn của mình, còn có chút tâm tư.”
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên hỏi.
“Dùng dược sáp này, trừ phi nắm chắc mười phần là có thể được cứu tỉnh, nói cách khác, ba ngày sau khi bó dược sáp ra, người chắc chắn phải chết.” Nói xong Mộc Lăng thở dài lại nói: “Hắn là không muốn cho ngươi gặp mặt, cho người canh giữ bên thạch nhân này nhớ hắn cả đời.”
Tiếu Lạc Vũ có chút vô lực thở dài, một lát sau, buồn bã nói: “Đúng vậy, là ta đáng kiếp.”
Tần Vọng Thiên không khỏi nhíu mày, lắc đầu nhìn Tiếu Lạc Vũ: “Ngươi làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức mà hắn lại hận ngươi thành như vậy a?”
Mộc Lăng nhìn thấy thần tình Tiếu Lạc Vũ có chút áy náy ngoài ý muốn, liền vươn tay vỗ vỗ Tần Vọng Thiên: “Ai, quên đi, người ta cũng đã một bó tuổi to rồi, biết rồi thì cũng có thay đổi được gì đâu.”
Tiếu Lạc Vũ dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng, nói: “Ngươi nói đi, ngoại trừ muốn Xạ Hương ngươi còn muốn thứ gì? Ta đều đáp ứng ngươi.”
Mộc Lăng mỉm cười, với tay kéo Tần Vọng Thiên qua, rất không khách khí định giá với Tiếu Lạc Vũ: “Ta muốn ngươi truyền năm phần nội lực cho hắn.”
Lời vừa nói ra, Tần Vọng Thiên lẫn Tiếu Lạc Vũ đều ngây ngẩn cả người.
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Lăng, sao ngươi còn vô lại hơn cả ta?”
“Cút!” Mộc Lăng trừng hắn, che miệng thì thầm thì thầm bên tai Tần Vọng Thiên: “Tiểu tử này cũng đã bốn mươi rồi, nội lực không phải cao hơn Tư Đồ, nhưng tuyệt đối thuần hậu hơn hắn a, lấy không của hắn năm phần, ngươi xem như thêm được hai mươi năm, hừ hừ, đến lúc đó luyện thành đệ nhất thiên hạ, tức chết Tư Đồ!”
Tần Vọng Thiên không nói gì, Mộc Lăng còn đang ghi hận chuyện Tư Đồ đưa sính lễ a.
“Hảo.” Tiếu Lạc Vũ một chút cũng không do dự, gật đầu với Mộc Lăng, hỏi: “Truyền ngay bây giờ sao?”
“Không cần gấp gáp.” Mộc Lăng khoát khoát tay, nói: “Hải Vương Tiêu Lạc lời nói gói vàng, ta đương nhiên là tin.” Nói xong, rất khí thế vung tay với Tiếu Lạc Vũ: “Lấy giấy bút cho ta, ta viết đơn thuốc cho ngươi!”
Tiếu Lạc Vũ gật đầu, vội vàng lấy giấy bút cho Mộc Lăng.
Mộc Lăng mở giấy nhận bút, xoạt xoạt xoạt viết mấy chữ, đưa cho Tiếu Lạc Vũ, nói: “Dùng phương thuốc này, bảo đảm trong vòng một canh giờ hắn sẽ tỉnh!”
Tiếu Lạc Vũ vẻ mặt không thể tin được nhận giấy, cúi đầu nhìn lướt qua, triệt để ngây người…
Tiếu Lạc Vũ nhìn phương thuốc Mộc Lăng viết cho trên tay hắn, cả người đều ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng, một lúc lâu mới hỏi: “Ngươi… nói đùa sao?”
Mộc Lăng nhướng mày: “Ai nói đùa với ngươi? Ngươi làm thử xem, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ, không linh cho ngươi chém ta!”
Vẻ mặt mờ mịt cộng thêm biểu tình không thể tin nổi của Tiếu Lạc Vũ khiến Tần Vọng Thiên cũng hiếu kì lên, hắn cầm lấy phương thuốc trong tay Tiếu Lạc Vũ nhìn thử, chỉ thấy bên trên có bốn chữ lớn: “Một lần hành phòng.” [H một lần =))) ]
“Khụ khụ…” Tần Vọng Thiên trả phương thuốc lại cho Tiếu Lạc Vũ, quay mặt lại nhìn Mộc Lăng, nhỏ giọng hỏi: “Lăng… thật hay giả?”
“Chậc…” Mộc Lăng lườm một cái: “Đương nhiên là thật!” Nói xong, túm Tần Vọng Thiên một cái, nói với Tiếu Lạc Vũ: “Ngươi mau làm đi, một canh giờ thôi, làm xong thật sự sẽ tỉnh lại! Đều không phải đùa giỡn ngươi, chúng ta giúp ngươi ổn định đám người ngoài cửa, ân ân.”
Cùng Tần Vọng Thiên ra khỏi phòng, Mộc Lăng còn hảo tâm giúp Tiếu Lạc Vũ đóng cửa lại, sau đó che miệng cười trộm đi ra.
Tiếu Lạc Vũ ở trong phòng cầm phương thuốc đờ ra, quay đầu lại nhìn ngọc nhân trên giường… Do dự hết nửa ngày, đi tới, tìm đến khe hở tịch phong[là cái mép nối] trên vị trí tai của người đá, do dự một chút, nhẹ nhàng bóc ra…
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng nhàn nhàn nhã nhã đi ra ngoài, liền bước lên hai bước đuổi theo hỏi: “Lăng, thực sự không sao a? Biện pháp đó dùng được sao?”
“Đó là đương nhiên.” Mộc Lăng dào dạt đắc ý nói: “Bất quá Hạ Vũ kia đúng thật là độc ác.”
“Lăng.” Tần Vọng Thiên túm lấy Mộc Lăng: “Không đâu, như vậy là đại bổ đó, có khi nào đối với bệnh của ngươi cũng hữu dụng không, nói không chừng chúng ta làm xong ngươi liền khỏe lại? Ta đi mượn Tiếu Lạc Vũ một gian phòng, chúng ta cũng thử xem… A… ” ( beta: ai nha~ Vọng ka, anh bỉ chừa chỗ cho em với..mất mặt mất mặt quá… =..= anh là hiền lành thật hay giả đây a
)
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Mộc Lăng hung hăng đạp một cước.
Mọi người ngoài cửa thấy hai người Mộc Lăng yên lặng đi vào, không lâu sau lại cãi nhau ầm ĩ mà ra, đều rất không hiểu. Nhạc Tại Vân mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, nhỏ giọng hỏi: “Mộc đại ca, thế nào rồi?”
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái với hắn, ý bảo ——- không vấn đề, sau đó kéo kéo Văn Xương Minh đang bắt đầu kéo nước: “Tiểu Văn Văn nha, đi nấu một thùng nước nóng, lát nữa trang chủ nhà ngươi hẳn là cần đến.”
“… Nga.” Văn Xương Minh sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, xoay người đi nấu nước.
Người của Dược Vương Trang cùng Độc Vương Môn nghi hoặc nhìn Mộc Lăng, nói thật, Mộc Lăng này cùng hình tượng thần y trong truyền thuyết khác quá xa, sao lại có cảm giác điên điên khùng khùng a?
Sau đó, mọi người cùng chờ bên ngoài, đại khái qua khoảng một canh giờ, đại môn đột nhiên mở ra, Tiếu Lạc Vũ lảo đảo chạy ra, vừa chạy vừa hô lớn: “Xương Minh! Nước nóng!”
“Trang chủ! Đã nấu xong rồi!” Văn Xương Minh nghe Mộc Lăng nói xong đã gọi hạ nhân chuẩn bị nước nóng, Tiếu Lạc Vũ nhận lấy bồn nước nóng lập tức xoay người đi vào trong, sau đó cửa lại đóng lại.
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã