Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ác chết vùng dậy?” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chui trong chăn giãy giãy: “Ta không muốn đi, thật đáng sợ!”
Tần Vọng Thiên một tay đè hắn lại, thấp giọng nói: “Này, xác chết vùng dậy, còn ở thành đông, chúng ta vừa mới thấy Nhạc Nam Phong, không thể là hắn!”
Mộc Lăng suy nghĩ một chút: “Đúng.”
“Đi xem.” Tần Vọng Thiên ôm chăn lên, làm Mộc Lăng ở bên trong rớt ra, lôi kéo hắn chạy đến thành đông.
Gần đây Lạc Hà thành có nhiều quái sự, bách tính trong thành thấy quái sự đến quen luôn rồi, bởi vậy ngoại trừ quan sai và một số người thật sự nhàn rỗi không có việc gì làm, đại đa số mọi người không ai đến xem náo nhiệt. Khi Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên chạy tới, chỉ thấy quan sai và người của Nhạc gia trại vây quanh một bãi đất trống, Mộc Lăng đi tới nhìn một chút, chỉ thấy nơi đó có một khối thây khô màu đỏ tím.
“Lại thây khô.” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Đây không phải do luyện Thập tuyệt nội lực tạo thành chứ?”
Mộc Lăng gật đầu, lúc này, cách đó không xa Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân cũng vội vã dẫn hạ nhân chạy đến, Mộc Lăng liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên, thấp giọng nói: “Ngươi đoán, vì sao lần nào Nhạc Tại Đình cũng biết chuyện sau cùng, sau đó mới vội vã dẫn người chạy tới? Người trong Nhạc gia trại ai cũng đến trước hắn.”
“Hơn nữa hắn cũng không ở trong biệt viện.” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nghĩ tối như vậy hắn đi đâu?”
Mộc Lăng sờ sờ cằm: “Có khi nào là đi kỹ viện không?”
Tần Vọng Thiên hung hăng trừng hắn.
“Lâm huynh, các ngươi cũng ở đây sao?”, Nhạc Tại Đình đầu tiên là chào hỏi Mộc Lăng.
Mộc Lăng cười cười với hắn, nói: “Chúng ta nghe nói có cương thi ăn thịt người, thật đáng sợ.”
“Hoang đường!” Nhạc Tại Vân khoát khoát tay, nói với Mộc Lăng: “Lâm đại ca, loại chuyện đồn đãi giang hồ này không thể tin được, trên đời làm gì có cương thi!”
“Vậy vì sao lại có thi thể đáng sợ như vậy?” Mộc Lăng chỉ chỉ thây khô trên mặt đất.
Nhạc Tại Vân vừa đi qua nhìn, đã cả kinh hít một hơi: “Thế nào lại…”
“Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia.” Một bang chúng trong Nhạc gia trại đi đến, chỉ vào một người canh phu[người đi tuần và báo canh ban đêm] cách đó không xa, nói: “Hắn nói hắn nhìn thấy.”
“Ngươi nhìn thấy?” Nhạc Tại Đình gọi hắn đến: “Ngươi tên gì?”
“Ách, hồi Nhị thiếu gia, tiểu nhân tên là Vương Nhị.” Canh phu trả lời: “Lúc ta đi ngang qua nhìn thấy, thật đáng sợ… Một cái bóng đen cắn người, động tác cứng ngắt, không giống người sống.”
Nhạc Tại Đình hơi gật đầu, hỏi: “Ngươi có thấy rõ tướng mạo người hành hung không?”
“Có.” Canh phu gật đầu, ngẩng đầu nhìn Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân, có vẻ do dự.
“Người nọ bộ dáng thế nào?” Nhạc Tại Vân hỏi.
“Ách”, canh phu muốn nói nhưng lại thôi.
“Nói mau.” Nhạc Tại Vân trừng hắn.
“Là… Là Nhạc lão trại chủ.” Canh phu đánh bạo trả lời.
“Cái gì?!” Nhạc Tại Vân nhíu mày, hung hăng trừng người canh phu: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta… Ta thực sự thấy mà.” canh phu nơm nớp lo sợ nói: “Nhạc lão trại chủ uy phong lẫm liệt, ta sẽ không nhận sai, chỉ là dáng vẻ của hắn rất đáng sợ, nhìn như cương thi vậy.”
“Ngươi nói bậy!” Nhạc Tại Vân xua tay chặn lại: “Căn bản không có khả năng!”
“Vì sao?” Nhạc Tại Đình nhìn Nhạc Tại Vân.
“Bởi vì…” Nhạc Tại Vân rất muốn nói bởi vì hắn vừa mới gặp Nhạc Nam Phong, dù cho hắn có thể bay, cũng không thể bay kịp tới thành đông giết người, nhưng lời này thật không có cách nào nói ra miệng.
Mà nha sai cùng bách tín lại bắt đầu tin là thật rồi, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, đều nghĩ Nhạc Nam Phong thật sự trở thành cương thi rồi.
Mộc Lăng thấy Nhạc Tại Vân sốt ruột như kiến bò chảo nóng, lại nhìn Nhạc Tại Đình bên cạnh thì vẻ mặt ung dung, cảm thấy rất thú vị, suy nghĩ một chút, đi đến hỏi người canh phu: “Ô? Tiểu ca, nhà ngươi ở thành đông sao?”
“Đúng vậy.” Vương Nhị gật đầu, nhìn Mộc Lăng.
“Thành đông thật sự là chỗ tốt, cách Yên Thúy lâu rất gần, ngày nào cũng có thể thấy các tỷ tỷ xinh đẹp.” Mộc Lăng cười hì hì nói.
“Hắc hắc, đúng vậy.” Vương Nhị cũng cười ha hả.
“Đúng rồi, buổi tối ngươi đi gõ mõ cầm canh không đốt đèn sao?”, Mộc Lăng thấy có chút thần kì: “Nhận được đường?”
“Ai, cái này có là gì.” Vương Nhị hơi chút đắc ý: “Ta từ nhỏ lớn lên ở thành đông, đường ở đây ta nhắm mắt cũng đi được!”
“Lá gan ngươi cũng thật lớn nha.” Mộc Lăng kính phục đầy mặt: “Nửa đêm tối lửa tắt đèn đi trên đường đáng sợ biết bao nhiêu? Sao không đốt đèn?”
“Hắc hắc.” Vương Nhị cười trả lời: “Gia, nhìn ngài là biết nhà có tiền, bọn gõ mõ cầm canh chúng ta có được bao nhiêu đồng, nếu đốt đèn, bao nhiêu tiền đều lấy mua dầu, không phải là trắng tay sao.”
“Ai.” Mộc Lăng gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi cũng thật khổ cực.”
Vương Nhị cười cười, lại nghe Mộc Lăng hỏi: “Vậy buổi tối ngươi có gặp qua cái gì đó đặc biệt đáng sợ không? Vạn nhất gặp quỷ thì sao? Chạy sao?”
“Đương nhiên phải bỏ chạy!” Vương Nhị khoát tay: “Nửa đêm ra đường, khó tránh gặp quỷ, ta trước đây còn thấy một bạch y nữ quỷ!”
“Thực sao!” Mộc Lăng chuyển sang vẻ mặt khẩn trương: “Thật đáng sợ nha, ta nghe người ta nói, thấy mấy thứ không sạch sẽ gì đó nghìn vạn lần không được nhìn lâu, đặc biệt không được nhìn mặt, nếu như ánh mắt giao nhau, nhất định phải chết!”
“Đúng vậy!” Vương Nhị nghiêm túc nói: “Nữ quỷ đó bay qua trước mặt ta, ta kinh hãi, choáng váng, chỉ biết xoay người bỏ chạy. Cũng may là sợ bỏ chạy, cho nên không thấy mặt, nếu không có khi đã mất mạng rồi.”
Mộc Lăng gật đầu: “Đúng rồi, vậy sao người thấy cương thi ăn thịt người còn đứng chăm chú nhìn một hồi, không bỏ chạy sao?”
“Ách…” Vương Nhị giương miệng “A” hồi lâu cũng không nói ra được nguyên cớ, vô ý thức xoay mặt nhìn Nhạc Tại Đình, Mộc Lăng thấy thế liền hiểu rõ. Nhạc Tại Vân túm chặt lấy Vương Nhị: “Đúng vậy, hơn nửa đêm tối lửa tắt đèn, ngươi cũng không mang đèn, cách xa như vậy, làm sao thấy rõ là ai làm?”
“Tam… Tam thiếu gia tha mạng.”, Vương Nhị vội vã giải thích: “Ta, ta tình cờ thấy… Cũng, cũng có thể là nhìn lầm”
“Hừ.” Nhạc Tại Vân đẩy Vương Nhị ra, lạnh lùng nói: “Trời đất rõ ràng, ở đâu có yêu ma quỷ quái, ta thấy thật ra là có người muốn hãm hại!”
“Tam thiếu gia nói cũng không phải không có đạo lý.” Các nha sai nói: “Ban đầu chúng ta cũng nghĩ khả năng người khác giả trang là rất lớn, thế nhưng nhìn kĩ thi thể này… Đây không phải chuyện người thường có thể làm ra được.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Nhạc Tại Vân cũng nhíu mày, nói: “Cũng… Cũng có thể là độc dược gì đó”. Nói xong thì ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng, mong muốn Mộc Lăng có thể cho hắn tên loại độc dược nào đó, chứng minh là có người hãm hại Nhạc Nam Phong.
Mộc Lăng nhún nhún vai, nói: “Đây không phải độc dược có thể làm thành.”
Mộc Lăng chán nản, vẻ mặt Nhạc Tại Vân đầy thất vọng, lại nghe Mộc Lăng nói: “Có điều cũng không cần tới cương thi khoa trương như vậy.”
Mọi người liền ngẩng đầu, đồng loạt nhìn chằm chằm Mộc Lăng, động tác cực kì thống nhất, làm Tần Vọng Thiên đứng một bên suýt nữa cười ra tiếng, Mộc Lăng khi nói hay thích thở mạnh, đây cũng là vì hắn thích dày vò người khác.
“Kỳ thật muốn đem người sống biến thành như vậy cũng không khó.” Mộc Lăng nói với các nha sai: “Các ngươi như vậy hẳn là nhìn không ra hắn là ai đúng không?”
Nha sai gật đầu, nhìn Mộc Lăng: “Chúng ta vừa nãy đã nhìn kĩ, nhìn không ra là ai.”
“Đem thi thể về đi.” Mộc Lăng cười cười, nói: “Tìm một cái bồn lớn, phải to hơn cả thi thể, sau đó dùng lửa nhỏ nấu nước.”
Nha sai xoay mặt nhìn nhau, nhưng Nhạc Tại Vân biết rõ năng lực của Mộc Lăng, phân phó nha sai và vài thủ hạ của Nhạc gia trại: “Nhanh đi làm đi.”
Sau đó, nha sai chuyển thi thể về phòng khám nghiệm tử thi trong nha môn, bắt nồi lớn nấu nước.
Mộc Lăng đưa tay thử nước, nói: “Bỏ thi thể vào.”
“Sao?” Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Mộc Lăng, Nhạc Tại Đình hỏi: “Ý của ngươi là… Đem thi thể bỏ vào nồi nấu sao?”
Mộc Lăng gật đầu: “Đúng vậy, để lửa nhỏ chậm rãi chưng.”
“A…” tất cả mọi người hít sâu một hơi, Nhạc Tại Vân lại nói: “Bỏ vào đi!”
Mọi người bất đắc dĩ, đành phải nghe theo.
Tần Vọng Thiên nhìn hồi lâu, kéo Mộc Lăng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đói hồ đồ rồi sao? Nấu thứ đó làm gì?”
Mộc Lăng cười cười, thấp giọng nói: “Thi thể này thật ra là có độc, nhưng độc cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu biến hắn thành thây khô.”
“Vậy là cái gì?” Tần Vọng Thiên không giải thích được.
“Ngươi từng thấy thịt muối chưa?” Mộc Lăng liếc một cái: “Ướp thật nhiều muối, chỉ cần nước trong thịt bốc hơi hết, thì sẽ biến thành hình dạng khô quắt rồi.”
Tần Vọng Thiên có vẻ hơi hiểu ra, nói: “Nghe ngươi nói vậy, trước đây ở đại mạc ta từng thấy phong kiền cổ thi[xác ướp cổ hong gió khô], cũng là màu đỏ tím.”
“Phải.” Mộc Lăng gật đầu: “Có điều loại thây khô đó là qua trăm nghìn năm khô thành, song song với nước bốc hơi, các bộ phận trong cơ thể đều héo rút, bởi vậy rất khó làm nở trở lại, thế nhưng thây khô này là nhưng một lúc làm thành, bởi vậy chỉ là co rút lại chứ không phải héo rút, cho nên có thể thoải mái mà ngâm nở lên lại.”
Quả nhiên, không bao lâu, cổ thi thể chậm rãi phồng lên, màu da cũng từ đỏ tím biến thành màu xám nhạt, thoạt nhìn có chút đáng sợ, thế nhưng khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.
“Đây không phải Triệu Bất Đồng sao?” Rất nhiều võ lâm nhân sĩ cả kinh kêu lên.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên nhíu mày liếc mắt nhìn nhau, đại hòa thượng Triệu bất Đồng kia từ lần bị bại dưới tay Nhạc Tại Vân, chưa từng thấy xuất hiện, vậy mà lần này lại chết không rõ nguyên do… Hơn nữa lại chết thảm như vậy.
“Người nào có năng lực giết chết cao thủ như Triệu Bất Đồng, còn làm thành thây khô?” Nhạc Tại Vân kinh hãi.
“Sau chưởng môn Ngô Hâm và thiếu chủ Tề Lạc, đây là cao thủ thứ ba rồi.” Võ lâm nhân sĩ nghị luận, đều nghĩ tình thế nghiêm trọng.
Mộc Lăng cũng hơi cau mày, im lặng không nói.
Sau đó, nha sai trong nha môn phân công nhau điều tra hành tung gần đây cuả Triệu Bất Đồng, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối, võ lâm nhân sĩ cũng đều tản đi, mọi người tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều có hoài nghi, chuyện Nhạc Nam Phong trở thành cương thi, rốt cuộc là thật hay giả đây?
Mộc Lăng trên đường về nói là đã mệt chết rồi, bám vào lưng Tần Vọng Thiên đòi cõng, Tần Vọng Thiên hiện tại tự ình là người trong lòng Mộc Lăng, đương nhiên là vui vẻ cõng hắn lên. [ ta là ta thấy em này đang mơ tưởng...thật là làm ta...=))]
“Này.” Tần Vọng Thiên xoay mặt nhìn người đang gác cằm trên vai mình: “Rốt cuộc làm thế nào mà trong nháy mắt biến được người sống thành thây khô?”
Mộc Lăng điều chỉnh tư thế một chút, lầm rầm nói: “Ừm… Trong nháy mắt rút toàn bộ nội lực một người ra, sẽ làm cơ thể phát nhiệt rất nhanh, đến cực hạn cơ thể người có thể chịu được thì nước trong cơ thể cũng sẽ bốc hơi.”
“Rút toàn bộ nội lực ra?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng: “Ai có thể làm được? Hơn nữa, rút ra làm gì?”
Mộc Lăng nhún nhún vai: “Khi nãy, trên ngực Triệu Bất Đồng không có dấu tay màu đen như các thây khô trước, thế nhưng tay hắn lại đen.”
“Ngươi là nói hắn đang cùng người khác đối chưởng?” Tần Vọng Thiên hỏi.
“Phải.” Mộc Lăng gật đầu: “Rút hết nội lực của đối thủ, dùng ình.”
“Thì ra là thế, Tần Vọng Thiên hiểu ra: “Xem ra, chiêu này cùng cách thức của Nhạc Nam Phong, thật là có hiệu quả như nhau.”
“Ừm… Ngươi đang sờ chỗ nào vậy?” Mộc Lăng đột nhiên cảm giác được tay Tần Vọng Thiên đỡ mông hắn đang sờ tới sờ lui.
Tần Vọng Thiên chân bước nhanh hơn, nói: “Đầu gỗ, chúng ta quay về làm đi! Ta chưa từng làm, ngươi đã từng làm chưa?”
“A phi!” Mộc Lăng nhéo tai hắn: “Làm cái đầu ngươi!”
“Dùng đầu làm như thế nào?” Tần Vọng Thiên quay đầu lại nhìn Mộc Lăng: “Không phải là dùng nơi đó cùng chỗ kia…” [ A, ta thấy em Vọng cứ cư nhiên mà nói a]
“Nha a!” Mộc Lăng kêu to, lấy tay bịt miệng Tần Vọng Thiên: “Câm miệng! Câm miệng!”
“Ứm…” Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng che miệng lại không nói được, nhưng quan trọng là Mộc Lăng quá kích động rồi, bịt luôn cả mũi hắn lại rồi.
Tần Vọng Thiên, thiếu chút nữa là mắt trợn trắng, không thể làm gì khác hơn là vươn lưỡi liếm lòng bàn tay Mộc Lăng…[ A dê nha]
“A!” Mộc Lăng lại kêu thảm thiết: “Tiểu quỷ chết tiệt, đồ lưu manh, ta đánh chết ngươi!”
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã