Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
âm không cam tình cũng không nguyện thay y phục, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi ra biệt viện, đến đại đường. Đại đường của Nhạc gia trại ở phía đông, Nhạc Tại Đình ngồi ở ghế chủ tọa, Nhạc Tại Vân ngồi bên cạnh. Khi hai người Mộc Lăng đi đến, đại sảnh đã đầy người, các vị trại chủ, các lão nhân, đường chủ… Còn có rất nhiều huynh đệ.
Mộc Lăng vươn dài cổ nhìn bên trong, lúc này, Tung Bách Vạn đi ra, vãng đoàn người ra một chút, mời Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi vào, Nhạc Tại Đình an bài cho Mộc Lăng một chỗ để hắn ngồi xuống, có chút không tự nhiên nhìn Mộc Lăng cười cười, trong đầu đầy là hình ảnh hương diễm vừa nãy.
Mộc Lăng ung dung thản nhiên bắt chéo chân ngồi xem náo nhiệt, Tần Vọng Thiên ở phía sau hạ thấp đầu, lưu ý quan sát tình huống hiện tại.
Nhạc Tại Đình thấy mọi người đã đến đông đủ, thì nói với chấp pháp đường chủ: “Dẫn người lên!”
Không bao lâu, vài huynh đệ dẫn Tiễn Hoa mặt mày xanh xao và nha hoàn Tiểu Ngọc đang khóc sướt mướt đi vào, một vài người khác cũng khiêng thi thể của Lưu thị lên.
Nhạc Tại Đình nhìn thoáng qua thi thể của Lưu thị, xoay mặt nhìn Nhạc Tại Vân liền thấy mặt hắn trắng bệch, tức giận đến cả người run rẩy, giơ tay đập mạnh vào tay ghế, cả giận nói: “Tiễn Hoa, ngươi phản rồi!”
Tiễn Hoa quỳ trên mặt đất nói: “Tam thiếu gia tha mạng, xin nghĩ vì Tiễn Hoa đã làm trâu làm ngựa cả đời tại Nhạc gia trại, nhất thời nhỡ tay, tha cho ta một lần.”
Nhạc Tại Vân nói không ra lời, Tiễn Hoa là người của mình, nếu luận bang quy, thông dâm với tì nữ sau lại giết thê tử, chưa nói đến đạo nghĩa giang hồ, nếu là bách tính bình dân, phạm tội như vậy đưa đến nha môn đương nhiên sẽ bị chém. Nhạc gia trại là danh môn chính phái có tiếng trên giang hồ, việc này nếu lan truyền chẳng phải là trò cười cho giang hồ quần hùng sao, hơn nữa Tiễn Hoa là thuộc hạ của Nhạc Tại Vân, người khác sẽ nói hắn tượng bất chính hạ tắc loạn, giật dây thủ hạ vi phạm pháp lệnh, vậy phải làm thế nào?
“Nhị ca.” Nhạc Tại Vân nghĩ xong, nhìn Nhạc Tại Đình nói: “Ngươi là đương gia tạm thời, ngươi định đoạt đi, cứ xử lý công bằng!”
Nhạc Tại Đình nhìn Tiễn Hoa một chút lại nhìn Nhạc Tại Vân, dường như có chút khó xử, hắn lắc đầu nói: “Tiễn trại chủ, ngươi quyền cao chức trọng, sao lại làm ra loại chuyện hoang đường như thế này?”
Tiễn Hoa lộ vẻ đau khổ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu: “Nhị thiếu gia tha mạng.”
Nhạc Tại Đình khe khẽ thở dài, gật đầu nói: “Ngươi cũng là sai lầm đánh chết phu nhân… Ai, thanh quan nan đoạn việc nhà a”. Nói xong xoay mặt nhìn mọi người: “Chư vị trưởng bối, có ý kiến gì không?”
Mấy trại chủ còn lại hai mặt nhìn nhau, Mạnh Khải Thái là một đại quê mùa, hơn nữa bất hòa với Tiễn Hoa, liền ồn ào: “Nương a, Tiễn Hoa ngươi đúng là mặt người dạ thú, ngay cả nương tử cũng giết, ngươi còn là người sao?”
Tiễn Hoa cắn răng, nghĩ thầm ‘lão tử rốt cuộc gặp nạn’, lúc này, chợt nghe Nhạc Tại Đình đột nhiên hỏi nha hoàn kia: “Ngươi là nha hoàn ở đâu?”
Tiểu Ngọc lau lau nước mắt, nhỏ giọng trả lời: “Hồi Nhị thiếu gia, ta là nha hoàn của Tam nãi nãi.”
Mọi người vừa nghe liền chau mày, Tam nãi nãi không phải là Lưu thị sao, Tiễn Hoa này thực sự là đói bụng ăn bậy, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, muốn đùa nữ nhân thì đến kĩ viện muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dung mạo của tiểu nha hoàn này cũng không đến được quốc sắc thiên hương, tiền đồ Tiễn Hoa đều bị phá hư, thực sự là đáng tiếc.
“Ngươi bắt đầu thông dâm cùng Tiễn trại chủ từ lúc nào?”
“Ta…” Tiểu Ngọc vừa nghe lời này liền khóc lên, lắp bắp.
“Ngươi cái gì?” Nhạc Tại Đình kiềm chế giận dữ hỏi.
“Ta… Nhị thiếu gia, các vị lão gia làm chủ cho ta, ta là bị hắn ép buộc.” Một câu nói này của Tiểu Ngọc làm toàn bộ người trong đại sảnh bùng phát, đều chỉ trích Tiễn Hoa thật không phải người nữa.
Tiễn Hoa hết đường chối cãi, tàn bạo nhìn nha hoàn: “Tiện nhân, ngươi muốn ngậm máu phun người, lão tử làm thịt ngươi!” Nói xong đã giơ tay đánh qua một chưởng, nha hoàn lảo đảo tránh, ôm đầu nói: “Người cứu mạng…”
“Ngươi muốn làm gì?” Tung Bách Vạn ngăn Tiễn Hoa lại, cả giận nói: “Tiễn Hoa, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?”
Tiễn Hoa tức giận đến tròng mắt đỏ rực, chỉ vào nha hoàn kia nói: “Rõ ràng là ngươi lẳng lơ vô hạn, chạy tới dụ dỗ ta… Ngươi!”
“Đủ rồi!” Nhạc Tại Vân nghe không nổi nữa, nói: “Tiễn Hoa, ngươi nói nàng ta câu dẫn ngươi, có chứng cớ không?”
“Ta…” Tiễn Hoa mắng thầm ‘loại sự tình này phải làm trong vụng trộm, làm sao có chứng cớ’
Mộc Lăng ngồi một bên nhìn, không khỏi tấm tắc, tiết mục này cũng thật thú vị, không uổng công hắn trễ thế này vẫn chưa ngủ chạy tới xem. Xoay mặt liếc nhìn Tần Vọng Thiên ở phía sau, Tần Vọng Thiên nháy mắt một cái, như là nói ‘Chúng ta không phải là nhân chứng tốt nhất sao?’
“Chứng cớ… Ta có!” Tiễn Hoa đột nhiên nói: “Ta cùng nàng ta là ta tình ngươi nguyện, có một nữ quỷ nhìn thấy!”
“Phụt…” Mộc Lăng không phòng bị, phun ra cả miệng trà, những người khác cũng không nhịn được cười, thế nhưng lý do Mộc Lăng phun và lý do bọn họ cười kỳ thực không hề giống nhau.
“Tiễn Hoa!” Nhạc Tại Vân thực sự là bị chọc tức, quát: “Ngươi… Quả thực buồn cười đến cực điểm!”
“Đó là sự thực!” Tiễn Hoa cãi cọ: “Đúng rồi! Ta còn một đại bí mật muốn nói, ưm…” Lời vừa ra khỏi miệng, Tiễn Hoa đột ngột ngưng lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân bị hắn làm cho có chút sợ, quay đầu lại, phía sau là tường, còn có thể có vật gì? Nhưng nhìn lại Tiễn Hoa, đột nhiên “phịch” một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Mọi người đều choáng váng, Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân cũng đứng lên, đi đến xem tình trạng của Tiễn Hoa, mặt hắn như tờ giấy, giữa mày tím đen, môi chuyển đen, hai mắt trợn trừng, đã tuyệt khí.
Nhạc gia trại lập tức ồn ào, Tiễn Hoa chết như thế nào, là bị giết hay tự sát, ở đây nhiều người như vậy, không một ai nhìn thấy hung thủ.
“Có khi nào… Là… Nữ quỷ?” Không biết ai đột nhiên một câu, những người khác đều căng thẳng.
“Hoang đường!” Nhạc Tại Vân trừng mấy kẻ đang thất kinh: “Trời đất rõ ràng, yêu ma quỷ quái cái gì, nhanh đi mời đại phu đến xem!”
Có mấy tên thủ hạ lập tức đi gọi đại phu, mọi người hoảng loạn, nhưng Mộc Lăng ngồi trên ghế vô cùng bình thản mà uống trà.
Lúc này, Nhạc Tại Đình đột nhiên nói: “Lâm huynh, ngươi không phải am hiểu y thuật sao? Có thể nhìn xem thử không?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, níu chặt Tần Vọng Thiên ở bên cạnh nói: “Không muốn, hắn chết thật xấu xí…”
Mọi người hai mặt nhìn nhanh, đều cúi đầu nhìn thi thể của Tiễn Hoa… Chính xác, người chết không phải lúc nào cũng xấu xí, hơn nữa người vừa chết cũng không thể nào xấu như vậy, Tiễn Hoa này khẳng định không phải tự nhiên mà chết.
Rất nhanh, đại phu của Nhạc gia trại chạy đến, hắn tỉ mỉ kiểm tra thi thể Tiễn Hoa một hồi, cau mày nói: “Ách… Thứ cho lão hủ vô dụng, thật sự là nhìn không ra Tiễn trại chủ rốt cuộc vì sao mà chết, xin hãy thỉnh ngỗ tác[người khám nghiệm tử thi] đến khám nghiệm.”
Nhạc Tại Đình thở dài đứng lên, nói: “Được rồi… Hôm nay cũng đã muộn, mọi người về nghỉ ngơi đi.” Sau đó xoay mặt nói với Tung Bách Vạn: “Đi mời ngỗ tác có kinh nghiệm đến khám nghiệm tử thi, chuẩn bị hậu sự.”
Mọi người tản đi, nha hoàn Tiểu Ngọc còn quỳ trên mặt đất cúi mặt khóc, Nhạc Tại Đình liếc mắt nhìn Nhạc Tại Vân, hỏi: “Xử trí nàng ta thế nào?”
Nhạc Tại Vân lúc này tâm loạn như ma, hơn nữa hắn là một đại nam nhân biết xử trí một nữ tử thế nào? Khoát khoát tay, nói: “Cho một ít bạc rồi đuổi đi đi.” Nói xong, cũng theo đoàn người đi ra.
Mộc Lăng nhìn trái nhìn phải, tuồng hay đã xong rồi, ngáp một cái, cũng lảo đảo cùng Tần Vọng Thiên đi ra ngoài. Đi đến biệt viện cách xa đoàn người, Tần Vọng Thiên bắt đầu hỏi: “Tiễn Hoa chết như thế nào?”
Mộc Lăng nhìn hắn một chút, khe khẽ thở dài, nói: “Trúng độc chết.”
“Trúng độc?” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút: “Nếu là trúng độc chết, vậy sao không sớm không muộn, tại thời điểm mấu chốt lại chết?”
“Ai~”, Mộc Lăng chớp chớp mấy cái: “Hắn trúng không phải loại độc tầm thường, ngươi có thấy giữa hai chân mày hắn có một khối tím đen không?”
“Có” Tần Vọng Thiên gật đầu: “Vốn dĩ không có, sau khi chết mới có.”
“Cái loại độc này tên là Mi Tâm Cổ” Mộc Lăng thấp giọng nói: “Là thứ Cổ Bà ở phía nam dùng để khống chế người khác.”
“Khống chế người?” Tần Vọng Thiên có chút giật mình: “Khống chế thế nào?”
“Loại sâu độc này, phải hạ vào lúc sinh hoạt vợ chồng.” Mộc Lăng đi vào phòng, đóng cửa lại giải thích tỉ mỉ cho Tần Vọng Thiên: “Khi mới trúng độc, ở mi tâm sẽ xuất hiện một nút ruồi nhỏ như hạt gạo, màu nâu nhạt, giống như nốt ruồi trên người, căn bản không hề khiến người khác chú ý.”
Tần Vọng Thiên gật đầu, chăm chú hồi tưởng một chút: “Mi tâm của Tiễn Hoa đúng thật là có một nốt như thế.”
“Phải, Mi Tâm Cổ nhất định phải cho hạ vào lúc đang hành phòng, nam nhân bị hạ độc trên trán sẽ có một nốt đen, còn Cổ Bà hạ độc trong lòng bàn tay sẽ có một nốt giống hệt.”
“Nốt đen giống hệt?” Tần Vọng Thiên cau mày suy nghĩ một chút: “Tiểu Ngọc kia… Từ lúc tiến vào đại sảnh, vẫn nắm chặt tay, không có thấy qua lòng bàn tay.”
“Hắc hắc.” Mộc Lăng vươn tay sờ sờ cằm Tần Vọng Thiên: “Sức quan sát rất tốt.”
“Vậy sau đó?” Tần Vọng Thiên giục Mộc Lăng nói mau: “Cổ Bà làm sao hại chết người?”
“Chỉ cần Cổ Bà dùng nội lực phá vỡ nốt đen trong lòng bàn tay, nốt đen ở mi tâm người bị hạ cổ độc cũng sẽ lập tức vỡ tan, độc tố trực tiếp xuyên thấu Thiên Linh Cái xâm nhập vào não, chết ngay tại chỗ!”
Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, gật đầu: “Thật ác độc.”
“Đúng vậy” Mộc Lăng sờ sờ cằm, nói: “Nha hoàn kia không đơn giản, nàng ta lừa Tiễn Hoa nói ra bí mật của Nhạc Nam Phong, đã nói lên nàng ta không phải người của Nhạc Nam Phong.”
“Thế nhưng lại sợ Tiễn Hoa nói ra bí mật của Nhạc Nam Phong trước mặt mọi người.” Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Nàng ta rốt cuộc là làm việc cho ai?”
“Ai, mặc kệ đi.” Mộc Lăng đứng lên duỗi người một cái, nói: “Được rồi, Vọng Vọng, đi nhà bếp lấy đồ ăn khuya cho ta.”
“Còn ăn?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng:” Ngươi không ngủ sao? Sáng mai rồi ăn.”
Mộc Lăng liếc một cái, vươn tay vỗ vai hắn: “Ngoan đi, đại nhân phân phó tiểu hài tử không được tranh luận, đi lấy là được rồi.”
Tần Vọng Thiên hận nhất Mộc Lăng gọi hắn là tiểu hài tử, mày cau thành đường thẳng, Mộc Lăng muốn nhìn chính là cái này, thấy Tần Vọng Thiên phát hỏa, hắn liền ủy ủy khuất khuất bò lên giường trốn trong chăn, phẫn nộ chỉ Tần Vọng Thiên nói: “Tên xấu xa, ăn người ta xong thì không giữ lời, hiện tại người ta muốn ăn khuya cũng không đi lấy, bội tình bạc nghĩa!” [em nó là yêu nghiệt mà =)) ]
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, lắc đầu đi ra khỏi phòng, ngực nói: “Yêu tinh chết tiệt nhà ngươi, sớm muộn gì có một ngày thật sự ăn ngươi!”
May là phòng bếp của Nhạc gia trại lúc nào cũng có người, hơn nữa Mộc Lăng hầu như mỗi ngày đều phải ăn khuya, bởi vậy Tần Vọng Thiên đi vào, liền có một nha hoàn cười chạy đến: “Tần công tử, đến lấy đồ ăn khuya cho Lâm tiên sinh sao?”
“Ách…” Tần Vọng Thiên có chút xấu hổ, mắng thầm ‘đồ cật hóa’.
Nha hoàn kia mở lồng hấp, lấy ra một nồi gà hầm nhỏ, nói: “Đây là cố ý để lại cho tiên sinh.”
Tần Vọng Thiên nhận lấy hộp thực hạp, nghĩ thầm ‘Mộc Lăng còn có chút nhân duyên’, xoay mặt, thấy trên bếp có một con mèo nhỏ mập tròn tròn đang ngồi liếm móng vuốt rửa mặt.
“Đây là…” Tần Vọng Thiên hơi ngạc nhiên nhìn nha hoàn.
“Là Tiểu Hổ”. Nha hoàn cười hì hì nói: “Lâm tiên sinh thật lợi hại, Tiểu Hổ đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, hai ngày nay đã bắt đầu bắt chuột rồi, còn ăn được cơm nữa.”
Tần Vọng Thiên ngơ ngác nhìn mèo nhỏ một hồi, cầm theo thực hạp, cáo từ nha hoàn, xoay người đi trở về phòng.
Đẩy cửa ra, thấy Mộc Lăng đang hì hục kéo bình phong dùng che khi tắm qua.
“Ngươi làm gì?” Tần Vọng Thiên để thực hạp lên ghế.
“Nha… thơm quá.” Mộc Lăng xông tới, ôm lấy thực hạp ngồi xuống giường, mở nắp ra ngửi ngửi: “Oa, canh gà hầm!”
“Ngươi đi qua đi lại làm gì?” Tần Vọng Thiên không giải thích được hỏi Mộc Lăng.
“Đem cái bánh ú kia để lên trên bàn.” Mộc Lăng chỉa chỉa dưới giường Tần Vọng Thiên: “Ta muốn khám nghiệm tử thi!”
“Giữa buổi tối mà khám nghiệm tử thi?” Tần Vọng Thiên có chán ghét, nói: “Ngươi không sợ chuyện ma quái sao, sáng mai hãy khám nghiệm.”
“Cái rắm a!” Mộc Lăng bĩu bĩu môi, liếc Tần Vọng Thiên: “Xem ngươi kìa, thật không tiền đồ, lão tử là thần y, còn có thể sợ quỷ sao?!”
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, khom lưng giở lên khăn giường… Sửng sốt.
Mộc Lăng đang vừa ăn canh, tán thán mỹ vị vừa thúc giục Tần Vọng Thiên: “Ngươi nhanh tay nhanh chân một chút!”
Tần Vọng Thiên chậm rãi quay đầu lại, hỏi Mộc Lăng: “Khi nãy ta để thi thể dưới gầm giường của ta đúng không?”
Mộc Lăng ngậm một cái chân gà gật đầu: “Đúng vậy!”
Tần Vọng Thiên xốc lên khăn giường cho Mộc Lăng nhìn: “Không có!”
“Khụ khụ…” Mộc Lăng bị sặc canh gà, vỗ ngực ho khan: “Không có?”
“Không có!” Tần Vọng Thiên gật đầu, đứng lên: “Không tin ngươi nhìn xem!”
Mộc Lăng buông thực hạp đứng lên, tiến đến bên giường nhìn một chút, thực sự không có: “Kỳ quái!”
“Này!” Tần Vọng Thiên đột nhiên chọt chọt Mộc Lăng, chỉ chỉ dưới giường hắn, hỏi: “Cái kia là tay ai?”
Mộc Lăng quay sang, chỉ thấy dưới gầm giường của mình lộ ra một cánh tay đỏ tía khô quắt… Giống như là, muốn đi ra lấy vật gì đó.
“Nha a…” Mộc Lăng quát to một tiếng lập tức nhào tới trên người Tần Vọng Thiên: “Nó… Nó qua đây lúc nào.”
Tần Vọng Thiên kề vào tai Mộc Lăng nói: “Ta nghe người ta nói, giả quỷ dễ bị nặng âm khí, ngươi đoán xem có phải hắn muốn mượn âm khí của ngươi biến thành cương thi không? Ngươi còn muốn nghiệm xác hắn giữa đêm, oa, vạn nhất mượn xác hoàn hồn rồi…”
“A, không nghiệm nữa…” Mộc Lăng oạch một tiếng liền chui vào giường của Tần Vọng Thiên, bọc chăn lại la lên: “Ngươi ngăn hắn, đừng để hắn đi ra!”
Tần Vọng Thiên đưa tay hái chuỗi bùa hộ mệnh trên cổ Mộc Lăng xuống, đi qua đặt bên cạnh thi thể, quay đầu lại nói: “Nếu ngươi không đi qua đó thì chắc không có vấn đề gì.”
Mộc Lăng lại chui a chui vào trong chăn, thấy thi thể không có phản ứng gì, mới yên tâm một chút.
Sau đó, Tần Vọng Thiên đi tới, cởi áo ngoài leo lên giường, đắp chăn, ngủ bên cạnh Mộc Lăng.
“Ngươi làm gì?” Mộc Lăng hỏi Tần Vọng Thiên.
“Thì ngủ.” Tần Vọng Thiên trả lời.
“Ngươi ngủ ở đó!” Mộc Lăng chỉa chỉa giường của mình.
“Ta thì không sao cả.” Tần Vọng Thiên tiến gần thấp giọng nói: “Ta sợ nó nửa đêm lại chui vào dưới giường ngươi nằm, đến lúc đó nha…”
Nói còn chưa dứt lời, đã thấy Mộc Lăng nhấc chăn, chui vào lòng Tần Vọng Thiên, nắm chặt góc áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy ngủ một đêm đi.”
Tần Vọng Thiên thõa mãn vươn tay ôm thắt lưng Mộc Lăng chuẩn bị ngủ, tự khen thầm ‘thừa dịp hắn đi tắm đổi chỗ thi thể, chiêu này đúng là dùng được’.
Đang muốn trầm trầm ngủ, lại có cảm giác Mộc Lăng chọt chọt hắn.
“Ngươi lại làm sao vậy?” Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ mở mắt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng thò đầu từ chăn ra, nhỏ giọng nói: “Cái kia, Vọng Vọng, đem canh gà qua đây cho ta… Không nên lãng phí.”
Tần Vọng Thiên triệt để không nói được gì.
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã