Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ất nhanh sau đó, chuyện “Nhạc Tại Đình bị cao thủ phái Nam Hải đánh cho hoa rơi nước chảy, thế nhưng Nhạc Tại Vân chỉ mấy chiêu đã thu thập được cao thủ” đã trở thành chủ đề được khắp đầu đường cuối ngõ xôn xao bàn luận. Chỉ cần tùy tiện đi vào một quán trà quán cơm nào đó, đều sẽ có người nói chuyện này, có người cảm thấy đáng tiếc cho Nhạc Tại Đình, có người lại xem chuyện này là trò cười, đa số đều cảm thấy bất ngờ cùng thất vọng.
Mộc Lăng ngày hôm nay thức dậy rất sớm, bởi vì tối hôm qua Tần Vọng Thiên nói cho hắn biết, bánh bao gạch cua của Bách Tiên Cư là thiên hạ nhất tuyệt, thêm một chén trôi nước và sủi cảo da cá, quả thực là nhân gian mỹ vị. Có điều những món này là điểm tâm chỉ bán vào sáng sớm, qua giờ Thìn [7-9h sáng] sẽ không bán nữa. Kết quả là, Tần Vọng Thiên phát hiện sức mạnh của thức ăn là vô cùng lớn, sáng sớm hắn vừa mở mắt, đã thấy Mộc Lăng y phục chỉnh tề hai mắt mở to mong chờ, bám bên cạnh giường tha thiết nhìn hắn. Tần Vọng Thiên hoảng hồn nhảy dậy, nhìn Mộc Lăng: “Ngươi… Ngươi… Muốn làm gì?”
Mộc Lăng chọc chọc hắn, hỏi: “Bách Tiên Cư ở đâu?”
Tần Vọng Thiên hướng lên trời thở dài: “Sao ngươi không thông minh một chút? Ở đó mở to mắt chờ đợi, sao không đi hỏi hạ nhân?”
Mộc Lăng có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Không phát hiện ra hạ nhân.”
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên giật mình: “Không phải lúc nào cũng có mấy người chờ ở cửa viện sao?”
Mộc Lăng bĩu bĩu môi: “Không có, bên ngoài một người hạ nhân cũng không có, Nhạc gia trại lớn như vậy ta không dám đi lung tung tìm, vạn nhất lạc đường sẽ làm lỡ canh giờ không ăn được bánh bao gạch cua, vậy không phải phí công dậy sớm rồi sao?”
Tần Vọng Thiên dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Mộc Lăng một chút, vươn tay nhéo má hắn: “Đồ cật hóa này…” Nói còn chưa dứt lời, hắn cùng Mộc Lăng đều choáng váng.
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn hắn, trong tay còn đang nắm lấy thịt hai bên má Mộc Lăng, mềm mềm mát mát, còn rất mịn…
“A!”, Mộc Lăng hét to một tiếng, giáng qua một cái tát “Ba…”
“Ngươi sao lại đánh người?” Tần Vọng Thiên bụm mặt, nhìn Mộc Lăng đang lo lắng chạy đi soi gương “Ngươi cũng không phải cô nương, nhéo một cái thì có sao?!”
Mộc Lăng quay đầu lại hung hăng lườm Tần Vọng Thiên: “Ai bảo ngươi nhéo mặt ta.”
“Mặt ngươi bị sao vậy?” Tần Vọng Thiên không giải thích được.
“Nhéo biến dạng thì phải làm sao bây giờ?” Mộc Lăng hùng hồn: “Ta bế nguyệt tu hoa như thế.”
Tần Vọng Thiên nhìn chằm chằm Mộc Lăng hồi lâu, gật đầu: “Đúng đúng, trăng thấy ngươi phải trốn đi, hoa nhi thấy ngươi liền muốn tự sát.”
…Trầm mặc một hồi, Mộc Lăng vén tay áo lên nhào đến: “Tần Vọng Thiên, lão tử liều mạng với ngươi!”
“Canh giờ!” Hai má Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng nắm chặt không tha, đau đến chảy nước mắt: “Còn nháo sẽ không kịp ăn điểm tâm!”
Mộc Lăng lúc này mới hầm hừ ngưng lại, rút tay về, trừng mắt nhìn Tần Vọng Thiên còn đang nằm trên giường: “Ngươi còn không đứng dậy?”
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ: “Ngươi ngồi trên người ta, ta làm sao đứng lên?”
Mộc Lăng sửng sốt, mới phát hiện mình đang ngồi khóa trên đùi Tần Vọng Thiên, vừa định đi, khẽ động, đột nhiên Tần Vọng Thiên nói: “Đừng nhúc nhích!”
“Tại sao?” Mộc Lăng trừng lại, thấy trên mặt Tần Vọng Thiên có chút hồng, khó hiểu vươn tay sờ trán hắn: “Làm sao vậy? Bị cảm lạnh rồi?”
Sờ một cái mới phát hiện người Tần Vọng Thiên rất nóng, hô hấp cũng có chút gấp. Mộc Lăng nắm lấy tay hắn bắt mạch: “Không giống có bệnh a… Có điều tim sao ngươi lại đập nhanh như vậy?”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng dùng tư thế mờ ám ngồi trên người mình, bỗng nhiên vươn tay ôm thắt lưng Mộc Lăng kéo vào lòng… “Nha!” Mộc Lăng cả kinh, trừng Tần Vọng Thiên: “Ngươi muốn làm gì…” Bỗng nhiên phát hiện có vật gì đó cấn vào bụng dưới, vừa nóng lại vừa cứng… Đột nhiên nhận ra đó là vật gì, Mộc Lăng thoáng chốc mặt đỏ tới mang tai, Tần Vọng Thiên tiến đến bên tai hắn cười nhẹ: “Ngươi sau này đừng tùy tiện ngồi trên người nam nhân nữa, sẽ xảy ra tai nạn chết người đó.”
“Lưu manh thối!” Xấu hổ cùng giận dữ đan xen, Mộc Lăng đẩy Tần Vọng Thiên ra, chộp lấy gối đầu hung hăng nhắm trên mặt Tần Vọng Thiên đập xuống. Có điều, trong cơn kích động, Mộc Lăng không chú ý, Tần Vọng Thiên dùng gối bằng sứ…”Xoảng” một tiếng…
Giờ Thìn ba khắc[7h45], Mộc Lăng vội vã chạy ra cửa phòng đến Bách Tiên Cư, phía sau là Tần Vọng Thiên đầu đầy băng vải, Tần Vọng Thiên vừa đi vừa nghiến răng, may là lão tử phản ứng nhanh, nắm tay cản lại, nếu không đã bị đập dẹp rồi sao?… Đầu gỗ chết tiệt… Nhưng mà, có thể thấy được hình dáng hắn lúc xấu hổ thật sự a.
Chạy một đường đến bên ngoài Nhạc gia trại, hai người càng đi càng buồn bực, người trong Nhạc gia trại đều đi đâu hết rồi? Ra cửa lớn thì thấy rất nhiều nhân mã, đều là hạ nhân của Nhạc gia trại, chia thành vài đội. Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, hỏi: “Đây là để làm chi? Luyện tập buổi sáng a?” Tần Vọng Thiên kéo hắn đến phía sau, nhìn sắc mặt mấy người trại chủ, khẳng định là có chuyện xảy ra.
“Các ngươi, đến đông thành tìm, các ngươi đến tây thành.” Trại chủ Thái sơn trại và Hoa sơn trại vội vội vàng vàng phân công hạ nhân, Mộc Lăng đi tới hỏi Hành sơn trại chủ Mạc Hành: “Các ngươi tìm cái gì?”
“A, Lâm tiên sinh.” Mạc Hành cung kính hướng Mộc Lăng thi lễ, nói: “Nhị thiếu gia đêm qua không về, sáng nay chúng ta đều nghe được chuyện hôm qua, sợ Nhị thiếu gia nghĩ quẩn, cho nên đi khắp thành tìm người.”
“A.” Mộc Lăng gật đầu, hỏi: “Vậy Nhạc Tại Vân đâu? Hắn đã về chưa?”
“Tam thiếu gia còn đang ngủ trong phòng.” Mạc Hành hiển nhiên là rất hài lòng với biểu hiện của Nhạc Tại Vân tối hôm qua, giọng nói đầy vẻ mừng rỡ. Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên nhìn xung quanh, quả nhiên, vẻ mặt hai trại chủ ủng hộ Nhạc Tại Đình rất lo lắng, mà hai trại chủ ủng hộ Nhạc Tại Vân lại có chút hả hê.
“Nếu hắn mất tích thì thật nguy a!” Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên: “Đi, Vọng Vọng, chúng ta đi Bách Tiên Cư tìm!”
Tần Vọng Thiên theo Mộc Lăng đi xa xa, nghĩ thầm ‘nhất định là kiếp trước đã làm việc gì thiếu đạo đức, kiếp này mới gặp phải một cật hóa như thế’
Ra đến phố, hai người mới biết được chuyện tối hôm qua có bao nhiêu chấn động, quả thực là gây xôn xao dư luận, nhưng lại càng nói càng thái quá, cái gì mà Nhạc Tại Đình tối hôm qua bị đánh cho quỳ xuống đất xin tha, mà Nhạc Tại Vân một chiêu đã đánh bại cao thủ.
“Đây chính là tường đảo chúng nhân thôi, phá cổ vạn nhân chủy.”[đông người thì có thể đẩy đổ tường, miệng vạn người có thể đổi cả kim cổ, tóm lại là tam sao thất bản a =))], Tần Vọng Thiên lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.
“Tiểu Vọng, nhanh lên một chút.” Mộc Lăng từ phía trước ngoắc ngoắc: “Sắp qua giờ Thìn rồi”
Tần Vọng Thiên vừa định bước nhanh lên, chợt một con chó vàng không biết từ đâu vui vẻ chạy đến chỗ Mộc Lăng, hưng phấn vẫy đuôi. Mộc Lăng cúi đầu tắc tắc vài tiếng, liền thấy một tiểu cô nương tóc thắt đuôi sam chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Uông, trở về, không phải người ta gọi ngươi.”['vọng' đọc là wàng, 'uông' đọc là wāng, không khác nhau bao nhiêu cả: ))]
Vẻ mặt Tần Vọng Thiên đen sì, Mộc Lăng thì cười đến té lên té xuống.
Hai người thật vất vả chạy đến Bách Tiên Cư trong giờ thìn, lại bị thông báo “Bánh bao gạch cua đã bán xong, sủi cảo da cá thì vẫn còn.”
Mộc Lăng dài mặt ra, đứng tại đại sảnh chỉ vào một mặt đầy băng vải của Tần Vọng Thiên rống: “Đều tại ngươi sáng sớm động dục, mới hại ta đến chậm không ăn được bánh bao.”
Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe khắp nơi vang lên tiếng cười nhạo, mặt Tần Vọng Thiên đỏ bừng, Mộc Lăng thì chỉ biết tiếc nuối công sức mình dậy sớm. Lúc này, chợt nghe gần đó có người cười nói: “Ta ở đây còn một lồng bánh bao gạch cua, vẫn chưa động đến, huynh đài nếu muốn ăn thì đến đây.”
Mộc Lăng cảm giác những lời này sao thật êm tai a, thanh âm kia sao mà dễ nghe a, xoay mặt nhìn… Người quen! Ngồi đối diện đang hướng về phía bọn họ cười cười, chính là nhân vật chính trong cố sự đặc sắc tối qua, cao thủ phái Nam Hải, Mặc Kỳ Lân.
“Vậy ta không khách khí nữa.” Mộc Lăng ngay cả một lời khách sáo cũng chưa nói liền ngồi xuống, cười hì hì với lồng bánh bao, xoay mặt gọi tiểu nhị: “Ba chén sủi cảo.”
Sủi cảo nóng hổi bưng lên, Mộc Lăng trước tiên bưng một chén đưa cho Mặc Kỳ Lân, cười ha hả nói: “Có qua có lại.”
Mặc Kỳ Lân cười gật đầu nói: “Cảm tạ.”
Mộc Lăng bưng một chén đưa cho Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên thụ sủng nhược kinh nhìn Mộc Lăng, không tưởng tượng nổi. Mộc Lăng bĩu môi, liếc mắt nhìn băng vải trên đầu hắn, không nói gì.
Tần Vọng Thiên mới hiểu được, Mộc Lăng có lẽ vì sáng sớm đập trúng đầu hắn, cho nên mời hắn sủi cảo coi như bồi tội, nhún nhún vai: “Dù sao cũng không đau.”
Mộc Lăng thở phào nhẹ nhõm, bưng chén cuối cùng đến trước mặt mình, vươn tay mở nắp lồng hấp… Oa, một trận tiên hương xông vào mũi.[=)) trời ạh hương bánh bao thôi mà]
Trong lồng hấp là một lượt bánh bao trắng mịn nõn nà mập mạp mềm mại, mời gọi vô cùng, Mộc Lăng sung sướng dạt dào vươn tay định chộp lấy, ngay lúc đó, đột nhiên có bóng người bay đến, không sai không lệch rớt trúng ngay bàn Mộc Lăng.
“Rầm” một tiếng, trên bàn toàn bộ bị hất đổ, bánh bao rơi hết xuống mặt đất, sủi cảo cũng không tránh được số phận…
Mộc Lăng ngây ngẩn cả người, đương nhiên, những người khác trong Bách Tiên Cư cũng ngây ngẩn cả người. Mộc Lăng xoay mặt, nhìn nhìn bánh bao gạch cua rơi trên mặt đất, bánh bao trắng trẻo dính đầy đất, sủi cảo bẹp ra như bùn…
“Nương a! Tên nào không muốn sống dám đụng trúng bàn của ta, con bà nó, lão tử hoạn ngươi a!” Mộc Lăng nổi giận nhảy dựng lên kéo tay áo muốn đánh người, cúi đầu nhìn, thấy người đang nằm bên chân có chút quen mắt.
“A… Đây không phải Nhị thiếu gia Nhạc gia trại sao?” Trong đám người có kẻ tinh mắt nhìn ra, mọi người đều giật mình. Nhạc Tại Đình cả người đầy bụi bặm, trên mặt trên người đều có thương tích, miệng đầy mùi rượu nằm trên mặt đất, nhìn vừa nghèo túng vừa nhếch nhác… Trên y phục trắng đều là tro bụi, không còn một chút khí phách.
Mộc Lăng khẽ nhíu mày, ngẩng mặt nhìn ra cửa lớn Bách Tiên Cư, chỉ thấy có mấy tên côn đồ đứng đó, kiêu ngạo cười nói: “Cái gì thiên hạ đệ nhất tương lai, chỉ là một con ma men không chịu nổi một cước, còn làm Võ lâm minh chủ cái gì, ta phi.” Nói xong, tay tung lên tung xuống một túi tiền: “Đi, các huynh đệ, dùng tiền Nhạc gia nhị thiếu gia cho đi uống hoa tửu!”[uống rượu có kỹ nữ hầu, tiền thân của bia ôm thời nay]
Khách nhân ở Bách Tiên Cư không biết từ lúc nào đều đã len lén trốn mất hết, Mộc Lăng cúi đầu nhìn Nhạc Tại Đình, ngồi xuống bắt mạch cho hắn.
“Ai…” Mặc Kỳ Lân lắc đầu, nói: “Đều tại ta hôm qua nhất thời hành động theo cảm tính, tổn thương hắn quá nặng, một người thanh niên rốt cuộc bị hủy a.”
Mộc Lăng thu tay về, thản nhiên nói: “Không có gì, nội thương cũng không nặng.” Nói xong, gọi điếm tiểu nhị đang run rẩy bên cạnh.
“Mướn một chiếc xe ngựa, đưa người từ cửa sau về Nhạc gia trại.” Mộc Lăng móc ra một tấm ngân phiếu cho hắn: “Giao cho Thái sơn trại chủ Mạnh Khải Thái, trên đường không được gây chú ý.”
“Ách… Vâng”, tiểu nhị Bách Tiên cư đã từng gặp nhiều người, vừa nhìn liền biết Mộc Lăng không phải người dễ chọc, liền lập tức làm theo.
“Ta nhớ hôm qua, huynh đài dường như đi cùng Nhạc Tại Đình.” Mặc Kỳ Lân nói với Mộc Lăng: “Chờ hắn tỉnh, có thể thay ta nói lời xin lỗi không, để hắn có thể phấn chấn làm lại từ đầu.”
Mộc Lăng ngước mắt nhìn một chút, vươn tay vỗ vai hắn: “Ai nha, đừng để tâm, nam nhân học hỏi được kinh nghiệm thì tốt.” Nói xong, lại tiếc hận liếc mắt nhìn bánh bao và sủi cảo dính đầy đất, bĩu môi, nói: “A Vọng, đi, về nhà làm cơm trứng ăn”
Nhạc Tại Đình được đưa về an toàn, Thái sơn trại chủ may mắn đón được người từ cửa sau, không bị người của Hành sơn và Hoa sơn thấy được, Nhạc Tại Đình sau này phải chịu miệng lưỡi thế gian, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được. Đưa người vào phòng, dàn xếp mọi thứ ổn thỏa, lặng lẽ tìm đại phu đến trị liệu.
Mộc Lăng từ lúc trở về vẫn buồn bã ỉu xìu, ngồi ở bậc thang trước phòng đờ ra nhìn mấy cây hoa thược dược. Bao tử ùng ục kêu, Mộc Lăng nói thầm: “Vọng Vọng chết tiệt thật vô dụng, làm cơm trứng cũng lâu như vậy.”
Còn đang lầm bầm, thì thấy Tần Vọng Thiên cầm một hộp thực hạp đi đến, thấy Mộc Lăng hai tay nâng cằm vẻ mặt khó chịu, liền dùng thực hạp đụng đụng cánh tay hắn: “Này.”
Mộc Lăng nhận lấy, nghĩ thầm: “Không biết cơm trứng hắn làm ra hình thù thế nào.” Vừa nghĩ, vừa mở thực hạp… sửng sốt.
Bên trong là một lồng bánh bao gạch cua trắng nõn mềm mại tỏa hương, còn có trứng gà vàng óng, sủi cảo da cá nấu hành xanh biếc. Mộc Lăng sửng sốt hồi lâu, ngẩng mặt nhìn Tần Vọng Thiên: “Không phải đã hết rồi sao?”
Tần Vọng Thiên ngồi xuống cạnh hắn, cười nhẹ: “Dùng đao kề vào cổ đầu bếp, không có cũng phải có, đúng không?”
Mộc Lăng sửng sốt một hồi, nở nụ cười, cầm lấy một cái bánh bao cắn một cái, gạch cua vàng óng theo khóe miệng chảy xuống, Mộc Lăng vừa thổi hơi nóng ra bên ngoài, vừa nói: “Ăn ngon!” Lại dùng muỗng múc sủi cảo nhét vào miệng. Da cá hơi mỏng giòn giòn, bên trong là thịt tôm mềm mềm thơm thơm.
“Ưm, ăn ngon!”, Mộc Lăng cười đến mức hai mắt đều híp lại, thấy Tần Vọng Thiên ở bên cạnh mỉm cười nhìn hắn, đem nửa cái bánh bao còn lại nhét vào miệng, cầm lấy cái khác đưa cho Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, ăn ngon a.”
Tần Vọng Thiên nhìn nhìn cái bánh bao, cười: “Ăn ngon sao, ta cũng nếm thử.” Nói xong, tay nắm cổ tay Mộc Lăng, vươn đến, hướng tới đôi môi bóng nhẫy của Mộc Lăng, hôn xuống.
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã