Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ả đời Nhạc Tại Đình cũng chưa từng mất mặt như thế, trực tiếp bị đá lên thuyền không nói, còn lăn vào trong khoang thuyền, xô ngã mấy cái bàn, cơm canh thức ăn đổ đầy mặt và cổ.
Hiện tại vừa lúc là giờ cơm, trong khoang thuyền có rất nhiều người ăn uống, hơn nữa còn không ít nhân vật có danh tiếng tiền bạc đến ăn cực phẩm phật khiêu tường, Nhạc Tại Đình ngã lăn vào, tất cả mọi người choáng váng.
Đến lúc mặt Nhạc Tại Đình đỏ tới mang tai đứng lên, tất cả mọi người hít một hơi sâu… Nhạc Tại Đình ngày thường phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, hiện tại đầu tóc đầy cơm và thức ăn, y phục trắng như tuyết được điểm vài cọng mì cùng mấy miếng rau thịt, một mảnh hồng một mảnh xanh, nhưng mà, nhiều màu nhất là sắc mặt Nhạc Tại Đình.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi vào khoang thuyền, vừa nhìn đã nhịn không được muốn cười, cắn răng liều mạng nhịn xuống… Hai người bọn họ nhịn được, Nhạc Tại Vân lại không nhịn nổi, Nhạc Tại Vân từ lâu đã thấy Nhị ca nhà mình không vừa mắt, thấy bộ dáng chật vật của Nhạc Tại Đình, cười đến ngã tới ngã lui, giậm chân nói: “Nhạc Tại Đình, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”
Mộc Lăng cắn răng tự nói với bản thân ‘nhịn xuống a nhịn xuống, nghìn vạn lần không được cười’, Tần Vọng Thiên ở phía sau vốn có thù oán với Nhạc Tại Đình, nhìn bộ dạng chật vật của hắn, trong lòng cười nhạt một tiếng, không nói gì.
“Ai nha… Nhạc nhị công tử… Ngài làm sao vậy?”, bà chủ của Đệ nhất thái phảng[thuyền chuyên phục vụ ăn uống] hấp tấp đi ra nghênh đón, thấy cả người Nhạc Tại Đình toàn thức ăn liền nói: “Mau tắm rửa, đi đường sao lại không cẩn thận, hai ngày trước mưa lớn, sàn tàu rất trơn.”
Bà chủ vốn muốn giải vây cho Nhạc Tại Đình, chỉ có điều nàng không nói câu này còn được, vừa nói ra khách nhân xung quanh cũng nhịn không được bật cười… Ai chẳng biết Nhạc Tại Đình võ công cao cường, có thể bị nước trơn trên sàn tàu làm té ngã sao?!
Nhạc Tại Đình thật là không nhịn được nữa, liền nói với lão nương: “Chuẩn bị cho ta một gian phòng.”
“Nga… Được”, bà chủ thuyền nhanh chóng phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng, còn gọi người đến Nhạc gia trại lấy y phục cho Nhạc Tại Đình.
Bọn tiểu nhị vừa vội vàng chuẩn bị nước tắm cho Nhạc Tại Đình, vừa dọn dẹp sàn tàu, kê lại bàn bị ngã, chuẩn bị lại thức ăn. Hôm nay tâm trạng Nhạc Tại Vân rất tốt, ném ngân phiếu cho tiểu nhị nói: “Ngày hôm nay toàn bộ thuyền đều do ta mời, bà chủ, chuẩn bị cho chúng ta một bàn tiệc rượu thượng đẳng trên lầu hai, mang phật khiêu tường thượng hạng ra, cả loại rượu ngon nhất nữa.”
“Được.”, chủ thuyền hoan hoan hỉ hỉ chuẩn bị, khách nhân dưới lầu càng vui mừng, khi nãy xô ngã bàn ăn là Nhạc Tại Đình, ai dám tính toán chứ, nhưng bây giờ thì tốt quá rồi… Nhạc gia trại gia nghiệp lớn tài đại khí thô, vài bữa cơm có là gì, nhao nhao gọi đồ ăn.
Phật khiêu tường vốn là món ăn phú quý, hải sâm, bào ngư, vi cá, ốc khô… hơn mười thứ vật liệu quý tẩm dầu vừng chưng cách thủy, ăn không ngon cũng khó. Phật khiêu tường thượng hạng của Đệ nhất thái phảng lại cực kì độc đáo, ngoại trừ những vật liệu quý được tuyển chọn kĩ càng, cầu kì nhất là phải chưng bằng nồi đá, mà phải là đá nghìn năm dưới đáy Lạc Hà hồ… Tuy rằng thật hay giả còn phải nghiên cứu thêm, nhưng mùi hương ngào ngạt là thực sự.
Bà chủ thuyền mang lên món nướng đặc biệt của Đệ nhất phảng thái lên trước, nấm hương, bắp cải, cà tím trải lên trên một lớp thịt băm dày, đặt lên giá nướng chín, rau cải xanh mướt bao bên ngoài thịt nướng vàng giòn cùng rau dưa vị đặc biệt thanh sạch, cực kì ngon miệng, có dầu mà không ngấy, thực là mĩ vị.
Mộc Lăng ăn đến mặt mày rạng rỡ, dầu dính trên môi, theo khóe miệng trơn bóng chảy xuống cằm, Mộc Lăng liền lấy tay quệt đi. Tần Vọng Thiên từ lúc bắt đầu ăn mắt không thể rời khỏi Mộc Lăng, Nhạc Tại Vân ngồi ở đối diện cũng như vậy. Nhìn Mộc Lăng ăn thật sự rất thú vị… Mộc Lăng một tay cầm đũa, nhẹ nhàng gắp thức ăn, động tác vừa có chút nhã nhặn, lại có chút thô lỗ, bất quá lại rất vừa mắt. Người này khi ăn rất không hiền lành, ngoài miệng thường dính chút dầu, trên tay cũng vậy, nhưng trên người chẳng lúc nào dính một chút. Mộc Lăng nhét thức ăn vào miệng rồi sẽ sung sướng nhai nhai một hồi, tinh tế thưởng thức, sau đó vừa khen vừa gắp một đũa khác, nhìn rất ngon miệng, khiến cho người bên cạnh nhìn thấy cũng muốn ăn theo.
Tần Vọng Thiên bản năng vươn tay lau nước canh dính bên miệng Mộc Lăng, Mộc Lăng xoay mặt qua cười cười, trong miệng còn phồng lên đầy thức ăn nỗ lực nhai a nhai… Tần Vọng Thiên đột nhiên nghĩ thức ăn Mộc Lăng đang nhai trong miệng, so với trên bàn có phải càng thêm mỹ vị, môi mỏng hồng hồng bóng loáng, thật mê người, liền rót một chén rượu, một ngụm nuốt hết.
Nhạc Tại Vân vừa gắp thức ăn cho Mộc Lăng vừa nói: “Lâm tiên sinh, có từng thú thê?”
“Khụ khụ…”, Mộc Lăng bị hắn làm cho hoảng hồn, nghĩ thầm ‘tiểu nhân và đại nhân chính là hai loại phong cách khác nhau a…’, Mộc Lăng nhìn hai bên má đỏ rực của Nhạc Tại Vân nhìn, bất đắc dĩ nghĩ ‘Đại là ngưu bì đường, tiểu nhân là hạt dẻ nướng, đại là cháo khét, tiểu nhân là ớt hiểm xào thịt!’
Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Không có a.”
“Nga…”, Nhạc Tại Vân mừng rỡ ra mặt, Mộc Lăng cũng lười không để ý, bởi vì phật khiêu tường hảo hạng đã bưng lên rồi, bà chủ thuyền mở nắp nồi đá ra.
“Oa a… thơm quá a.” Mộc Lăng hít hít, nói với bà chủ: “Loại đá này thật lợi hại, mùi hương đều bị đóng chặt lại, không lọt ra ngoài chút nào.”
“Vị khách quan này đúng là hiểu biết.” Bà chủ cười hì hì nói: “Nồi đá này là đá dưới nước sâu, tính chất đặc, có thể giữ lại toàn bộ mùi vị, chúng ta chôn nồi sâu trong đất, bên trên đốt lửa nấu khoảng bốn năm canh giờ, hương vị sẽ ngấm vào trong!”
Ngón trỏ Mộc Lăng nhúc nhích mấy cái, vươn đũa gắp, Tần Vọng Thiên không quên nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”
“Ưm.” Lực chú ý của Mộc Lăng đều để hết trên phật khiêu tường, đồ bên trong đã chín mềm rồi. Mộc Lăng gắp một đũa bào ngư, phồng hai má thổi a thổi, bỏ vào trong miệng: “Ô… Ư, nóng quá…”
Mộc Lăng đưa tay quạt quạt miệng, Tần Vọng Thiên bên cạnh lập tức đưa đến một chén trà lạnh, Mộc Lăng cúi đầu uống chén trà trong tay hắn, nhẹ nhõm thổi một hơi: “Oa, bỏng chết ta rồi… Nhưng mà ăn ngon thật a.”
Nhìn Mộc Lăng gắp đồ ăn, thả vào trong bát thổi a thổi, chờ nguội, sốt ruột nhưng sợ lại bị nóng. Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ cười cười, xoay mặt gọi tiểu nhị mang lên một cái chén lớn, bên trong cho vào khối băng, lại mang thêm một chén nhỏ, tiểu nhị liền lập tức đi lấy.
Rất nhanh đã đưa đến, Tần Vọng Thiên bỏ chén nhỏ vào trong chén lớn có đựng băng, gắp đồ cho vào chén nhỏ, đưa đến trước mặt Mộc Lăng.
Đồ trong chén nhỏ nguội xuống rất nhanh, Mộc Lăng mĩ mãn ăn, quay sang Tần Vọng Thiên giơ lên một ngón tay cái.
Nhạc Tại Vân ở một bên nhìn, đột nhiên hỏi: “Ân… Lâm đại ca, quan hệ giữa ngươi và Tần huynh là gì vậy?”
“Khụ khụ…”, Mộc Lăng lại bị sặc, rũ người ho, nghĩ thầm ‘Nhạc tiểu tam này đúng là dư thẳng thắng, không hiểu là hỏi!”
“Ta là hạ nhân của thiếu gia.” Tần Vọng Thiên nói với Nhạc Tại Vân: “Hầu hạ thiếu gia từ nhỏ.”
“À…” Nhạc Tại Vân yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa gắp thức ăn cho Mộc Lăng. Tần Vọng Thiên chú ý tới vừa nãy mình có chút không đúng mực, làm cho Nhạc Tại Vân chú ý, liền lập tức buông đũa, không gắp cho Mộc Lăng nữa.
Nhạc Tại Đình thay xong y phục trở lại thì thấy cảnh tượng như thế này, Mộc Lăng ăn đến mặt mày rạng rỡ, Nhạc Tại Vân bên cạnh ân cần gắp cho hắn.
“Ngươi đã về rồi?” Trên mặt Nhạc Tại Vân còn có chút ý cười nhìn Nhạc Tại Đình: “Thay y phục nhanh thật.”
Nhạc Tại Đình biết là Nhạc Tại Vân đang chế nhạo hắn, cũng không nói lại, nghĩ phải nhanh đổi chuyện khác, vừa ngồi xuống vừa nói với Mộc Lăng: “Lâm huynh ăn có vừa lòng không?”
“Ưm.”, Mộc Lăng liên tục gật đầu: “Vừa lòng, phật khiêu tường thượng hạng thực sự rất ngon!”
Nhạc Tại Đình cười cười, cầm chén uống rượu, hỏi: “Lâm huynh là người ở nơi nào?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, cười: “Người Thục Trung.”
“À?”, Nhạc Tại Đình cười: “Thục Trung là nơi tốt, địa linh nhân kiệt.”
Mộc Lăng cũng cười ha hả, nghĩ thầm ‘Nếu nói với ngươi là Mạc Bắc, không chừng ngươi cũng nói địa linh nhân kiệt’, mặc kệ Nhạc Tại Đình, Mộc Lăng tiếp tục ăn.
“Thục Trung Hắc Vân bảo đã sớm vang danh xa gần, Thiên hạ đệ nhất Tư Đồ bang chủ ta ngưỡng mộ đã lâu, đáng tiếc không có duyên gặp mặt.” Nhạc Tại Đình nói, nhìn Mộc Lăng: “Không biết Lâm huynh gặp qua chưa?”
Mộc Lăng bĩu môi: “Có cái gì hay mà gặp, không phải là một tên vũ phu khí lực lớn thôi sao, hừ!”
Mọi người nghe xong thì xoay mặt nhìn nhau, hình dung về Thiên hạ đệ nhất như thế có lẽ chỉ có mình Mộc Lăng.
“Đúng rồi.” Nhạc Tại Đình hỏi: “Ta thấy Lâm huynh văn tài hơn người… Không biết là học vị cao nhân nào?”
“Khụ khụ…” Mộc Lăng nghĩ thầm ‘hai huynh đệ các ngươi nói xạo cũng lựa đúng chỗ có được không? Ta vừa nãy nói gà nói vịt như vậy còn bảo cái gì văn tài hơn người… Ngươi thành tâm muốn làm tức chết các văn nhân thi sĩ sao?”
“Không có a, ta không biết nhiều chữ.”, tay bóng nhẫy của Mộc Lăng vung lên: “Là ngâm nhiều thành hay thôi.”
“Khụ khụ…” Lúc này đến Nhạc Tại Đình và Tần Vọng Thiên ho khan.
Nhạc Tại Vân lại nghiêm mặt gật đầu: “Tiên sinh là người văn nhân duy nhất không làm người khác chán ghét mà ta đã gặp, ngâm thơ sao, quan trọng là phải làm cho người nghe hiểu được!”
“Phải.”, Mộc Lăng bưng chén rượu chạm cốc cùng Nhạc Tại Vân: “Tri kỷ, ngâm thơ phải hiểu được, đến đây, cụng ly!”
Nhạc Tại Vân hân hoan cạn một chéncùng Mộc Lăng, bởi vì hai chữ “Tri kỉ”, một mảng đỏ ửng bò lên mặt thiếu niên.
Mộc Lăng nghĩ thầm ‘Nhạc Tại Vân này khẳng định là tuổi gà, mặt dễ đỏ như vậy’.
“Đúng rồi.” Nhạc Tại Đình đột nhiên nói: “Lâm huynh muốn tìm dược liệu gì vậy?”
Mộc Lăng nghe hắn nói mới nhớ mấy ngày trước mình có nhắc đến, muốn nhờ người Nhạc gia trại đi tìm dược liệu.
“À, những thứ đó đều là thần dược khả ngộ bất khả cầu.”[có thể gặp mà không thể lấy được], Mộc Lăng ăn no rồi, tay xoa xoa bụng, thản nhiên nói: “Ngưu hoàng, xạ hương, sừng linh dương.”
Ba người đều sửng sốt, Nhạc Tại Vân sờ sờ đầu: “Lâm đại ca, tuy rằng đối với dược liệu ta dốt đặc cán mai, bất quá, những thứ này gần như trong hiệu thuốc nào cũng có bán mà.”
“Đúng vậy.” Nhạc Tại Đình cũng gật đầu”
Mộc Lăng cười cười: “Những thứ hiệu thuốc bán đều vô ích.”
“Có ý gì?” Tần Vọng Thiên không hiểu.
“Ngưu hoàng, xạ hương, sừng linh dương ta muốn không phải ngưu hoàng, xạ hương, sừng linh dương bình thường”. Mộc Lăng mỉm cười, nói: “Ngưu hoàng ta muốn, không phải trên trâu nhà bình thường, phải là trâu rừng, hơn nữa trên lưng còn phải có hai bướu lạc đà.”
“Cái gì?” Ba người đều ngạc nhiên không ngớt, hỏi: “Trâu có bướu lạc đà?”
“Phải.” Mộc Lăng gật đầu, nói: “Loại trâu này trong sách thuốc cổ có ghi chép, số lượng cực nhỏ, sinh hoạt tại phía nam, ta đã từng thấy qua ở Nam Hải, chỉ có đàn trâu số lượng chưa đến một trăm, mà những con có Ngưu hoàng đủ dài càng khó thấy.”
“A…” Mọi người gật đầu, Nhạc Tại Đình lại hỏi: “Vậy còn xạ hương? Không cần hỏi, nhất định cũng không phải xạ hương bình thường đúng không?”
Mộc Lăng mỉm cười, nói: “Hươu thì cũng chỉ là hươu bình thường, nhưng mà, hươu đực bình thường tối đa cũng chỉ có một trăm cân, tối đa sống hai mươi năm, ta muốn là xạ hương trên hươu đực đã sống hơn ba mươi năm, nặng đến ba trăm cân.”
“A…” Mọi người hít một hơi, biết đi chỗ nào mà tìm.
“Vậy còn sừng linh dương?”, Nhạc Tại Vân hỏi.
Mộc Lăng cầm chén rượu lên uống một ngụm, nói: “Đây là thứ khó tìm nhất. Hai vị kia, dù là trâu rừng hay hươu… Ít nhất… Còn có thể nhìn thấy… Nhưng còn linh dương, không thể nhìn thấy.”
Mọi người xoay mặt nhìn nhau, chờ nghe Mộc Lăng nói tiếp.
“Tương truyền trên đỉnh Tuyết Sơn cao ngàn trượng ở cực bắc, có một con thần dương… Nó có ba sừng.” Mộc Lăng mỉm cười: “Sừng thứ ba mọc giữa đỉnh đầu, thứ ta muốn chính là cái sừng đó.”
“Cái này dễ làm!”, Nhạc Tại Đình nói: “Ta lập tức sai người đến cực bắc, tìm linh dương cắt lấy sừng cho ngươi.”
“Ai…”, Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Linh dương này là thần vật, con người vô duyên nhìn thấy, mà dù có gặp được cũng phải là nó tự nguyện cho ngươi sừng mới được.”
“Tự nguyện?” Mọi người buồn bực, còn có linh dương tự nguyện đem sừng đi cho sao?
Mộc Lăng nhìn biểu tình khó hiểu trên mặt mọi người, cười nhạt: “Cho nên mới nói, trời giúp người có duyên.” Khe khẽ thở dài, Mộc Lăng nghĩ thầm ‘người của Hắc Vân bảo khắp nam bắc hơn mười vạn, tìm hơn mười năm còn không tìm được, huống chi một cái Nhạc gia trại nho nhỏ các ngươi’.
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã