"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bùi Anh Tấn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6983 / 41
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19-1 -
iờ G. rồi cũng đã đến. Lệnh xuất phát… nhưng…
Nghi ngờ, sợ hãi, khủng hoảng niềm tin, tuyệt vọng chán nản hay bi quan? Có rất nhiều lần sau này anh tự hỏi mình trong những giây phút ấy thật ra anh đã nghĩ gì? Đó là những nỗi day dứt trong trái tim anh đến đau nhói nghẹn ngào mà cũng có thể là sự tức giận lẫn phẫn nộ không thể tả nổi nữa là khác.
Kế hoạch tấn công sòng bạc của tên trùm xã hội đen đã bị đổ bể.
Hôm ấy là ngảy chủ nhật, sau nhiều tuần điều nghiên thì ban chuyên án “cá độ 99” kết luận sòng bạc này đông con bạc đến chơi nhất thường là những ngày chủ nhật, tầm sau 17 giờ, khi ấy những con bạc sộp sẽ đổ xô về đây sát phạt và cũng là bọn tây chân thân tín đàn em của tên trùm có mặt đông đủ nhất. Như vậy đây sẽ là một mẻ lưới giăng tóm gọn những con cá to và tên trùm sẽ buộc phải lộ mặt can thiệp cầu cứu ai đó, qua đó hắn sẽ lộ những sơ hở tạo chứng cứ cho ban chuyên án bắt đúng luật.
Anh nhiều lần đọc đi đọc lại bản kế hoạch phá án, xem kỹ hồ sơ căn nhà sòng bạc đến nổi thuộc lòng đến từng chi tiết trong căn nhà này và bây giờ nhắm mắt anh cũng có thể nhớ như in trong đầu, ra vào như nhà mình. Anh cũng bí mật chạy xe gắn máy qua đó mấy lần như một khách vô tình đi ngang qua để quan sát thực địa nơi này trước khi xin phát lệnh tấn công. Từng bộ phận trong chuyên án “cá độ 99” đã thống nhất với nhau từng mũi trinh sát sau khi hóa trang sẽ tấn công vào khi nào, nhằm vào đối tượng nào cần phải khống chế ngay… tập dượt đến mấy lần cho thuần thục. Rất nhiều tâm trạng của anh em biểu hiện qua từng ánh mắt, cử chỉ, buồn vui, sợ hãi… biết làm sao khi tất cả đều là con người? Anh tự nhủ. Thế nhưng tâm trạng chung trong cán bộ anh em chiến sĩ vẫn là sự phấn chấn sôi nổi rất cao, công lao bao nhiêu ngày làm án đến nay sắp có kết quả, làm sao không hồi hộp lẫn phấn chấn cho được.
Thế nhưng, khi các lực lượng bí mật mai phục xung quanh chờ giờ xuất phát thì nhận được tin, chiều hôm ấy sòng bạc này đột nhiên không mở sòng như thường lệ. Vẫn căn nhà, những con người ấy song bọn mặt rô bảo vệ bên ngoài, các con bạc và những tên tổ chức sòng biến mất trước giờ G. mấy tiếng. Cảm giác đầu tiên khi anh nhận được tin báo về là sự hụt hẫng, cứ như người đang đi bình thường trên mặt đất bỗng hụt chân ngã xuống hố sâu. Một cảm giác hụt hẫng đột ngột làm cho anh suýt té mặc dù xưa nay anh anh vẫn vốn là người có bản lĩnh và rất trầm tĩnh. Liệu có một sự nhầm lẫn nào chăng, anh liên lạc ngay với lực lượng cơ sở và được xác nhận là chiều này sòng bạc ngừng chơi, lý do gì chưa rõ vì thế con bạc không đến chơi nơi này nữa.
Sau khi cho kiểm tra các nguồn tin thì ban chuyên án được biết, sòng bạc được lệnh ngừng chơi, lý do bị “động” rồi. Vậy là kế hoạch phá án chiều hôm đó coi như phá sản.
Ban chuyên án “cá độ 99” họp khẩn, những khuôn mặt lo âu đăm chiêu nhìn nhau như muốn khóc mà không ai nói được một lời nào cả. Sòng bị động nên ngừng hoạt động, điều đó đã rõ ràng, tuy nhiên điều làm cho mọi người lo lắng đến cháy ruột là bị động hiểu theo nghĩa nào. Điều đáng sợ nhất mà mọi người không dám nghĩ đến là liệu chuyên án đã bị lộ rồi chăng? Bọn chúng đã biết trước kế hoạch phá án và nhanh chóng giải tán sòng trước khi các lực lượng công an đổ quân đến, nếu quả đúng vậy thì coi như chuyên án cũng phá sản kể từ đây. Biết bao nhiêu công lao của biết bao nhiêu con người, của các lực lượng tham gia đấu tranh trong chuyên án có vẻ như bị trắng tay. Đó là điều kinh khủng nhất mà không ai muốn bàn đến trong giờ phút này. Khói thuốc trong căn phòng cứ như nghẹn lại, lẩn quẩn không tan. Mệt mỏi, anh trầm ngâm nhìn gương mặt của các đồng chí mình mà thấy trong lòng xót xa quá. Tâm huyết của biết bao nhiêu con người bỗng chốc thành mấy khói sao, không lẽ sự thật tàn nhẫn đến vậy?
- Thôi các đồng chí về nghỉ đi – Anh nói bằng giọng khàn khàn của nhiều ngày mất ngủ. Có ai đó muốn lên tiếng nói điều gì đó, nhưng anh lắc đầu – Cứ nghỉ đi, sáng mai chúng ta sẽ họp tiếp.
Mọi người đã về rất lâu rồi và chỉ còn lại một mình anh trong bóng tối đang tràn đày khắp phòng làm việc. Anh không bật đèn. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời tối lâu rồi, cả cơ quan vắng lặng, mọi cán bộ chiến sĩ giờ này hầu như đã về hết, hình như lúc này có ai đó ghé qua rủ đi nhậu nhưng anh từ chối và tắt tất cả các máy điện thoại bởi muốn một mình trong yên tĩnh. Trong đầu anh biết bao trăn trở, thế đấy, trong mọi tình huống dù đã dự liệu kỹ cho một kế hoạch phá án thì lại xảy ra việc này: sẽ bị phá sản bởi lộ từ trong nội bộ. Thật lòng mà nói không phải anh không nghĩ đến điều này song anh tin vào các cán bộ chiến sĩ tham gia làm án với mình. Có thể có người có những tính toán riêng tư. Có những ai đó đôi lúc dao động tâm tư, sợ hãi né tránh công việc nhưng anh tin một điều rằng tất cả các thành viên tham gia chuyên án này tuyệt đối không có liên quan gì đến tên trùm xã hội đen này cả. Thật ra trước đó, anh cũng bí mật kiểm tra mọi thành viên từ khi mới thành lập án, chọn lựa cán bộ kỹ càng bởi đây cũng là yêu cầu của cấp trên khi duyệt chuyên án. Ngoài ra trong chỉ đạo, anh giữ bí mật tuyệt đối trong vụ việc với từng bộ phận tham gia và trên hết là niềm tin của anh vào anh em đồng chí mình. Họ không phải là những con người hèn nhát, bán rẻ lương tâm phẩm chất. Vậy thì lộ từ đâu, lộ từ nguồn nào và một lần nữa anh tự hỏi mình hay trong nội bộ ban chuyên án đã có ai đó bán rẻ lương tâm của mình? Hàng ngàn câu hỏi dày vò trong đầu anh khi ấy. Hơn ai hết, anh hiểu rằng chuyên án “cá độ 99” ngoài mục bắt cho được tên trùm xã hội đen và triệt phá băng nhóm giang hồ tội phạm của hắn ta ra thì còn một cái hậu khác cũng buộc phải giải quyết sau khi chuyên án kết thúc đó là công tác xử lý nội bộ, sẽ có nhiều cán bộ của ngành công an sẽ bị xử lý với nhiều hình thức khác nhau vì có liên quan đến tên trùm tội phạm này. Phải chăng nguồn lộ từ đây? Thời gian gần đây anh đã nghi nhận lời xì xào tò mò to nhỏ đâu đấy về chuyên án này. Cũng phải thôi, làm sao mà giấu mãi được mà chỉ có thể giấu như thế nào và giấu những điều cần giấu mới quan trọng. Chính vì vậy mà cấp trên lẫn ban chuyên án đều muốn đẩy nhanh tốc độ phá án, sợ có một ngày thông tin rò rỉ và tên trùm biết được trốn mất thì án coi như mất ý nghĩa.
Vậy thì là ai, lộ nguồn từ đâu? Anh băn khoăn tự hỏi và thoáng bỗng chốc thấy mệt quá. Anh tự hỏi, phải chăng mình đang làm một việc công cốc vô ích? Nó dính chùm liên quan đến nội bộ ngành công an nhiều quá, ăn sâu vào một số ngành cấp và đấy chính là những lực cản vô hình đối với chuyên án. Tất cả là những bước níu chân vô hình làm cho chuyên án “cá độ 99” gặp không ít những khó khăn trong thời gian vừa qua và cũng làm nản lòng nhiều người, trong đó có cán bộ chiến sĩ tham gia làm án, thậm chí là cả một vài cấp trên của anh nữa là khác. Lâu nay anh không muốn nghĩ đến những điều ấy và cứ phăng phăng bước tới với một niềm tin mãnh liệt vào sự thật, cái thiện sẽ chiến thắng cái ác, vào quyết tâm chống tiêu cực của Đảng của ngành. Trong cuộc đời này còn rất nhiều điều tốt, quanh anh còn có nhiều đồng chí đồng đội tốt, những con người có trái tim quả cảm hết lòng vì sự nghiệp của đất nước này mà chiến đấu. Họ đã và đang ngày đêm sát cánh bên cạnh anh, cùng anh chia ngọt sẻ bùi và đấy luôn là lực đẩy giúp anh tiến lên. Thế nhưng liệu có ai hiểu những giây phút cô đơn khó khăn của anh không nhỉ? Cô đơn vì ít ai chịu ghé vai gánh lẫn chia sẻ với những sức ép đổ dồn lên vai anh trong chuyên án này. Ít ai chịu hiểu và chịu chấp nhận sự rủi ro nếu chuyên án không thành công, và khi ấy những kẻ có liên quan trong nội bộ sẽ tổ chức quây đàn tấn công anh, và kể cả tên trùm nữa. Nhiều lúc anh tự hỏi. Mạng sống của anh đáng giá bao nhiêu? Năm hay mười ngàn hay vài chục ngàn đô la để có một tên sát thủ chuyên nghiệp? Nguyên tắc của tên trùm xã hội đen là tránh tối đa đụng chạm đến công an nhưng giả như hắn ta biết số phận của mình và cái bẫy đang treo lơ lửng trên đầu thì liệu hắn có từ thủ đoạn manh động nào không? Vân vân và vân vân… Biết bao nhiêu sức ép đè nặng nhưng anh vẫn vố vượt qua…
Bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh, anh tự nhủ mình như vậy.
Giờ phút này nếu như anh mất bình tĩnh thì sẽ hỏng việc hết. Hiện nay toàn bộ cán bộ chiến sĩ trong ban chuyên án “cá độ 99” đều trông nhìn vào anh, chuyên án đã có dấu hiệu bị lộ và dăm ba anh em đã tỏ ra chán nản bi quan, mất bình tĩnh mà nếu anh là người chỉ huy cũng vậy nữa thì chuyên án sẽ đi vào bế tắc ngay. Cần bình tĩnh, hết sức bình tĩnh. Viêc đầu tiên là phải tìm ra lý do vì sao sòng bạc ngừng hoạt động vào đúng thời điểm này, lý do gì? Liệu chỉ là một bất ngờ khách quan nào ngoài ý muốn hay không hay là có sự rò rỉ thông tin, nếu có thì từ nguồn nào? Từ công an thành phố, công an quận hay chính trong các thành viên tham gia án. Điều quan trọng là bây giờ phải làm rõ lý do nào mà sòng bạc ngày ngừng hoạt động vào đúng thời điểm sắp bị phá để tính toán các biện pháp nghiệp vụ tiếp theo, vì thế, hãy bình tĩnh.
Anh nặng nề đứng dậy nhấc máy điện thoại và đưa ra một loạt chỉ thị cho lực lượng cơ sở cũng như anh em bên dưới thi hành ngay. Hình như đầu dây bên kia những giọng trả lời đầy vẻ ngạc nhiên bởi chuyên án “cá độ 99” có vẻ như bị bể rồi, thế nhưng mọi người vẫn thấy anh hết sức bình tĩnh trong chỉ đạo và điều đó ai cũng ngạc nhiên khâm phục.
Đêm đó lại là một đêm nữa anh mất ngủ. Hàng trăm ngàn ý nghĩ cứ ngổn ngang trong đầu, dằn vặt xâu xé anh và luôn là câu hỏi sẽ phải làm gì tiếp theo đây. Không muốn vợ con mất ngủ, anh lẳng lặng bỏ ra phòng khách ngồi đốt thuộc một mình và rơi vào một trạng thái lơ mơ mộng mị nửa thức nửa ngủ trong mệt mỏi. Khi ấy những công việc đã và đang làm như bộ phim chầm chậm quay ngược thời gian và không hiểu sao gương mặt với nụ cười ngạo nghễ của tên trùm xã hội đen lại văng vẳng bên tai, chỉ đến khi tiếng cười của hắn ta to quá thì anh bật choảng tỉnh dậy, thủ thế. Không phải, đó là vợ anh, biết anh mất ngủ vì công việc và tôn trọng công việc của chồng, chị lặng lẽ không hỏi, xưa nay tính chị vốn vậy. Nửa đêm thấy chồng lén bỏ ra phòng ngoài ngồi một mình thì chị cũng dậy theo sau và kỳ cạch pha một ly trà sữa cho anh. Nhìn anh nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bành, nét mặt cau lại đầy vẻ mệt mỏi, mái tóc sợi bạc lộ ra nhiều thì chị vừa thương lại vừa giận. Dù anh giấu nhưng chị vẫn thầm đoán được sức ép của công việc anh đang làm nặng nề đến dường nào đang đè nặng lên hai vai chồng mình. Cứ nhìn cách anh sinh hoạt trong thời gian một năm trở lại đây thì chị biết dù anh cố làm ra vẻ bình thường. Là vợ chồng sống với nhau trên hai chục năm có dư, anh có thể che giấu với những đứa con hồn nhiên vô tư chứ làm sao giấu được chị, người vợ đầu ấp tay kề? Thương vì vậy, còn giận vì chồng không chịu giữ gìn sức khỏe, cứ hùng hục lao vào công việc, làm như điên bất kể ngày đêm, mặc cho vợ con lâu lâu cứ phải nhắc nhở. Vẫn biết công việc của chồng vốn là vậy, nhưng việc là việc cả đời chứ đâu phải một hai ngày, việc của cả tập thể chứ đâu phải của một người? Nghe chị lý luận, anh chỉ mỉm cười không trả lời. Thời gian sau này, có lẽ mức độ công việc ngày càng căng thẳng, chị đoán thế bởi căn cứ vào những nếp nhăn hằn trên trán chồng nhiều hơn, nhưng chẳng biết làm gì ngoài việc tìm thêm những món ăn vừa ý chồng và luôn tạo bầu không khí vui tươi cởi mở trong gia đình mỗi khi anh về. Đến hai đứa con cũng thì thào hỏi má, bộ công việc của ba dạo này nhiều lắm hả má? Ừ… Má đâu có biết, nhưng tụi con đừng làm gì để ba phiền lòng nghe chưa. Dạ.
Đêm, mặc dù anh trở mình rất nhẹ nhưng chị vẫn biết và cố nằm im, thở đều để tạo cảm giác là chị đang ngủ. Thế nhưng, khi anh nhỏm dậy đi ra là chị thức ngay, nhóng mắt nhìn chồng trong đêm. Anh cứ đi đi lại lại, điếu thuốc lập lòe trong đêm, đến khi anh bỏ ra phòng khách thì chị hiểu rằng như vậy thì đêm nay anh sẽ mất ngủ và chị thức luôn cùng anh.
- Cám ơn em – Anh ngẩng đầu nhìn khi chị mang ly trà sữa đến bên anh.
- Mệt lắm phải không anh?
- Ừ, mệt – Lần đầu tiên anh thú nhận với chị về sự mệt mỏi của công việc. Ngồi xuống bên cạnh chồng, vuốt ve vai anh, chị thì thầm – Liệu có thể nghỉ ngơi một thời gian đi đâu cho khuây khỏa được không anh?
- Thời gian này có lẽ chưa được đâu em ạ.
Chị im lặng bởi biết chắc câu trả lời của anh sẽ là như vậy.
- Em không giận anh chứ?
Giận? Chị suýt phì cười vì câu hỏi của chồng. Anh là thế đấy, sống với nhau trên hai mươi năm, có hai mặt con cả trai lẫn gái và chúng đang độ tuổi thanh niên cả, thế nhưng nhiều lúc chồng của chị vẫn rất “ngây thơ” như vậy với vợ, một sự ngây thơ thành thật chứ không phải làm bộ làm tịch lấy lòng nịnh vợ như người ta.
- Tuy không biết công việc của anh đang làm – Chị dịu dàng – Nhưng em biết nó rất căng thẳng qua nếp nhăn trên trán anh. Anh cố gắng nhé, em và các con luôn là chỗ dựa phía sau lưng anh, bất kể tương lai có là gì đi nữa.
- Anh cảm ơn em nhiều lắm – Chút nữa thì anh ứa nước mắt khi nghe câu nói của vợ, một sự yếu mềm không nên có của một người đàn ông già hơn nửa đời người xông pha chinh chiến đánh giặc chăng? Anh vòng tay qua eo lưng chị siết nhẹ và dụi đầu vào mái tóc thơm nồng củ vợ thay lời cảm ơn.
Anh đã thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều và rất muốn nói với chị, đây là công việc của Đảng, ngành và nhân dan giao phó, là niềm tin cháy bỏng trong tim anh về những điều chính nghĩa sẽ thắng, phải tiêu diệt cái ác, xử lý đến cùng những tên tội phạm lẫn những kẻ bao che chúng, đưa ra trước ánh sáng công lý để xét xử, em hãy tin cậy.
Hai vợ chồng cùng đi vào, có tiếng chuông lễ một của nhà thờ gióng giả bo… o… o… ong… b… o… o… ong… xa xa giục giã tín đồ đi lễ sớm.
Hành Trình Của Sói Hành Trình Của Sói - Bùi Anh Tấn