Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Bùi Anh Tấn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6983 / 41
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - 4 -
êu bình trà và rót nước vào ly, đưa lên nhấp môi, anh nhăn mặt, trà uống chán quá, thua xa trà của anh. Bạn anh nhìn anh bật cười, ai chẳng biết anh vốn là dân sành uống trà, trà ở quán thì chỉ là trà cám pha phục vụ khách đại chúng chứ ai mà phục vụ những người sành trà như anh bao giờ.
- Thế nhưng – Anh gằng giọng – Tuy không chuyên sâu theo dõi hệ loại đối tượng hình sự, giang hồ xã hội đen nhưng ngay từ ngày ấy tao đã âm thầm theo dõi hắn ta với sự cảnh giác cao độ. Tất nhiên tao gặp không ít khó khăn, trước hết vì không chuyên nên không nắm bắt được quá trình hoạt động của hắn lẫn những hồ sơ giấy tờ lưu lại. Ngoài ra cũng rất khó khăn lý giải với cấp trên về công việc của mình đang làm trong khi đây không phải là nhiệm vụ chính của đơn vị do tao phụ trách. Nhiều lúc cứ gọi là mò mẫm là chính. Nhưng cũng may nhờ quá trình làm những vụ cá cược bóng đá mà tao lần mò ra được cái “đuôi” của hắn trong vụ này để có cớ như ngày hôm nay.
- Tao thấy đơn vị mày cũng làm được nhiều việc đấy chứ?
- Gọi là một ít việc thì chính xác hơn.
- Từ đó tao âm thầm thu thập tài liệu từ nhiều nguồn để định hình về hắn ta. Cho nên dù ai nói gì thì nói nhưng tao có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng hắn ta không hề “quy ẩn” rút lui như đã tuyên bố rùm beng thời gian qua.
- Điều đó là cái chắc rồi.
- Sau khi ra trại, hắn ta bí mật quy tụ màng lưới bọn đàn em giang hồ trở lai, xây dựng lãnh địa với những băng nhóm, khoanh vùng từng mảng làm ăn, chủ yếu vẫn là cờ bạc dưới nhiều hình thức cá cược bóng đá chỉ là một mảng nhỏ, tiếp tục bảo kê nhà hàng, vũ trường, quán bar, tổ chức buôn bán thuốc lắc, ma túy cho đến đâm thuê chém mướn… - Anh lắc lư đầu – Mày thấy đấy, trong thời gian gần đây nổi lên hàng loạt vụ trọng án đâm chém thanh toán nhau giữa các băng nhóm giang hồ xã hội đen ngay tại thành phố, đã có những biểu hiện coi thường pháp luật và người thi hành công vụ. Báo chí lên tiếng, dư luận lên tiếng và lãnh đạo ngành chúng ta hứa cũng nhiều nhưng đâu cũng hoàn đấy – Anh nhấn mạnh – Một loạt các vũ trường có tổ chức buôn bán thuốc lắc có bảo kê của bọn xã hội đen… Lực lượng công an chúng ta xem ra chỉ vuốt đuôi mỗi khi xảy ra vụ việc và…
- Thôi… - Bạn anh xua tay – Chuyện đó rõ rồi, không cần nói.
- Tao cố gắng bằng nhiều cách để có nguồn tin tiếp cận hắn, trước hết bằng cách đưa lực lượng cộng tác viên cơ sở vào áp sát hắn nhưng thật ra… - Anh thú nhận – Rất khó khăn, lực lượng của tao không chuyên làm án trật tự xã hội nên rất khó áp sát hắn để lấy tin. Sự thật là đến bây giờ chứng cứ thu thập được về hắn ta vẫn là gián tiếp, không đảm bảo yếu tố pháp luật để bắt xử lý hắn. May làm sao là chúng ta đã thành lập được chuyên án “cá độ 99”, qua đó tao cho đăng ký áp dụng một số biện pháp kỹ thuật nghiệp vụ, cũng như thu thập một số thông tin. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là gián tiếp hoặc có trực tiếp đi chăng nữa vẫn chưa khẳng định được điều gì cụ thể về hắn ta và qua đó để thấy tên trùm này rất cáo già, khôn ngoan, rất cẩn thận, không để lại dấu vết gì. Dù sao ban chuyên án cũng có một số cơ sở để khẳng định rằng tất cả những vụ việc nổi cộm mất an ninh trật tự tại thành phố ta vừa qua đều nhất định có dính dáng đến hắn ta từng mức độ khác nhau và có những vụ do chính hắn chủ mưu cầm đầu.
- Vẫn chưa có tài liệu chứng cứ cụ thể?
- Chưa – Anh lắc đầu phiền muộn – Cuối cùng tất cả vẫn chỉ là thông tin theo kiểu nghe được, biết được hoặc thấy được, kể cả nguồn thu qua các biện pháp kỹ thuật. Chẳng có điều gì gọi là chứng cứ cụ thể để khẳng định rằng đó là hắn mặc dù ai cũng biết hắn.
- Đấy là điều khó khăn nhất đấy – Bạn anh đăm chiêu – Tay này cáo già lắm.
- Này – Đột nhiên bạn anh hỏi – Sao tao không thấy mày gửi báo cáo nhỉ? Những điều mày nói rõ ràng đều là báo cáo được đấy chứ, tuy chúng ta chưa khẳng định bất kỳ điều gì cả song trước hết là ghi nhận nguồn tin để lãnh đạo biết xử lý.
Anh im lặng khá lâu. Báo cáo, nếu anh nhớ không nhầm anh cũng đã từng ký một hai báo cáo gì đó gửi lên cấp trên. Trong đó anh không khẳng định điều gì, chỉ mang tính chất cung cấp thông tin dư luận về một số hiện tượng có liên quan đến tên trùm xã hội đen này, đặc biệt những mối quan hệ có liên quan đến một vài cá nhân trong lực lượng công an. Báo cáo gửi đi không có hồi âm và ánh mắt người lãnh đạo cao nhất sau đó nhìn anh sau đó vẻ là lạ như lời nhắc nhở ngầm, không khéo lại rơi vào âm mưu của địch nhằm bôi đen cán bộ. Lúc đầu anh thật sự ngạc nhiên, tất nhiên dư luận có đúng có sai, nhiều chuyện đa phần là sai bởi mang cảm tính, thế nhưng anh dám chắc một điều rằng trong báo cáo của mình gửi đi có những điều dễ dàng thẩm tra được, mà có cái cũng chẳng cần thẩm tra bởi nó sờ sờ ra đó, ai cũng biết. Tại sao lại như vậy và anh hiểu ngay rằng vấn đề phức tạp hơn anh nghĩ rất nhiều. Tên trùm xã hội đen này xem ra nó ghê gớm hơn anh tưởng, bài học bắt hắn rồi tha tập trung cải tạo trước thời hạn năm 1997 vẫn còn nóng hổi đó thôi. Sau lần đó anh không hề ký thêm bất kỳ báo cáo nào gửi lên cấp trên nữa. Trước hết anh hiểu, cần phải nắm thật đầy đủ, thật vững chắc tình hình rồi hãy báo cáo. Những vấn đề tế nhị có liên quan đến nội bộ ngành công an trước sau cũng được làm sáng tỏ. Lúc này hãy chọn đối tượng chính là tên trùm tội phạm đến tấn công làm rõ tội trạng của hắn ta lẫn băng nhóm giang hồ của hắn. Từ đó, khoanh vùng làm rõ và chỉ ra những kẻ thoái hóa biến chất nằm trong nội bộ. Vì thế từ đó anh không báo cáo những chuyện có liên quan đến nội bộ nữa và tập trung tất cả vào tên trùm… Có điều… Anh thở dài… Ngay báo cáo về tên trùm tội phạm này bây giờ anh cũng hết sức thận trọng cân nhắc. Nói ra thật buồn lòng bởi anh luôn nơm nớp lo sợ những thông tin của chuyên án “cá độ 99” sẽ bị rò rỉ, từ đâu có lẽ không cần phải nói nữa. Mặc cho những con dấu tuyệt mật hay tối mật hay chỉ có tên mới được bóc thì rằng trước sau gì cũng sẽ bị lộ, nếu không cẩn thận.
Trong cuộc đời tham gia đấu tranh làm án của anh từ trước tới này, đây là lần đầu tiên anh làm một vụ án nhưng luôn có cảm giác sợ có kẻ ngáng chân mà kẻ ấy lại đang kề cận bên hông mình, có thể điểm mặt chỉ tên nhưng nói không được.
Nghe anh báo cáo, bạn anh gằng giọng:
- Đó là sự phản bội.
- Tao chấp nhận mang tiếng là để cho án “cá độ 99” bị câu dầm, có nghĩa là sẽ có ý kiến đánh giá về năng lực của tao, nhưng mày cũng hiểu việc lập ra chuyên án, thời gian đầu mục đích làm rõ những tiêu cực trong thể thao nhưng sau này thực chất nó chỉ là cái cớ khác để đấu tranh với những băng nhóm xã hội đen và tên trùm này. Ngoài ra, nói là đau lòng nhưng còn có một sự thật là để tránh lọt lộ bí mật với ngay trong nội bộ ngành công an chúng ta. Đến nay qua chuyên án tao đã thu nhập được nhiều thông tin tài liệu về tên trùm và những hoạt động tôi ác của hắn, đáng tiếc vẫn là những tài liệu bên ngoài, chứng cứ yếu vì vậy tao chưa biết nên đặt vấn đề phải báo cáo như thế nào cho hợp lý.
- Sao mày không nói sớm với tao điều này.
- Sói sớm… Anh uể oải – Tao không muốn đẩy mày vào tình thế khó khăn, bạn bè giúp đỡ nhau nhiều không có nghĩa là làm khó bạn.
- Mày nói vậy sao được – Bạn anh nhăn mặt vẻ không hài lòng – Đây không phải là bạn bè giúp đỡ nhau hay làm khó khăn gì nhau. Đây là công việc mày hiểu không, công việc.
- Thôi được – Thấy vẻ bực mình hiện trên khuôn mặt bạn, anh vội dàn hòa – Tao sẽ làm báo cao và mày hãy xem như đây là buổi báo cáo chính thức đi, trước khi có văn bạn.
- Ừ, thì vậy đi. Tạm thời là thế - Giọng của bạn anh cao lên, không rõ là chuyện trò hay ý kiến chỉ đạo nữa – Mày hãy làm một báo cáo thật cụ thể chi tiết đi, cứ nói hết những thông tin chuyên án “cá độ 99” vừa qua thu thập được về những băng nhóm xã hội đen có liên quan đến việc tổ chức cá cược bóng đá. Qua đó nói rõ thêm về hoạt động khác của chúng, ví như đâm thuê, chém mướn, bảo kê, chăn dắt gái, buôn bán ma túy, thuốc lắc… có bao nhiêu ghi bấy nhiêu mà báo cáo. Sau đó đề xuất biện pháp đối sách đối với hắn ta, tên trùm này… nhưng mà… nhưng mà… - Bạn anh cau mày suy nghĩ, vẻ lưỡng lự. Anh tiếp lời.
- Theo ý tao, đây sẽ là báo cáo chung về hoạt động câu móc của bọn xã hội đen trong việc cá cược bóng đá. Qua đó báo cáo thêm những hoạt động đen khác của bọn chúng mà chuyên án có được. Còn tên trùm này nên để thủ thập thêm chứng cứ chắc chắn, hình thành một báo cáo chuyên đề riêng về hoạt động tội phạm của hắn ta, được không?
- Tốt quá – Bạn anh reo lên – Tao cũng có ý như vậy, mày cứ báo cáo trước như tinh thần bút phê rồi lập án đi, sau đó tao sẽ tranh thủ thống nhất trong lãnh đạo trước khi có ý kiến chỉ đạo cụ thể. Có lẽ cần phải tổ chức một cuộc họp bàn về án…
- Nhưng mà … - Anh tỏ ý ngàn ngại, bạn anh gật đầu.
- Tao hiểu ý mày, tất nhiên tao vẫn lấy lý do án liên quan đến an ninh quốc gia để khoanh vùng thành viên tham gia họp án, tránh để lọt lộ thông tin ra ngoài. Còn về tên trùm, mày nên khẩn trương thu thập tên tài liệu, nhớ là có chứng cứ trực tiếp về những hoạt động tội ác của hắn, ít hay nhiều cũng cần phải có để khi báo cáo sẽ thuyết phục hơn.
- Tao hiểu, hiện nay tao cố gắng để đưa lực lượng áp sát hắn. Thằng này cáo già lắm.
- Đương nhiên là cáo già rồi, nếu không làm sao tồn tại đến ngày hôm nay. Sẽ có một buổi họp khác bàn về việc làm cụ thể của chúng ta đối với tên trùm này. Nhân đó ta mở rộng phạm vi đấu tranh của án ra.
- Còn… - Bạn anh lưỡng lự khá lâu rồi mới nói – Chuyện liên quan đến nội bộ và một số ngành ngoài, chắc mày cũng hiểu sự phức tạp của nó đến mức nào rồi. Tạm thời chúng ta chưa đụng chạm gì đến vội. Hiện nay chiều hướng án phát triển đến đâu, thành công hay thất bại còn rất mong manh, không phụ thuộc vào sự quyết định của chúng ta, cho nên hiện nay chúng ta nhất trí là thông qua “cá độ 99” chọn hắn làm đối tượng chính của chuyên án để mở rộng phạm vi đấu tranh, còn chuyện nội bộ ngành thì sau khi giải quyết xong tên này, tự nhiên mọi chuyện sẽ rõ thôi.
- Trong cuộc đời làm án đấu tranh với địch, từ một thằng trinh sát trơn ngày nào cầm giấy giới thiệu đi xác minh cho đến nay trở thành lãnh đạo cấp phòng chỉ đạo đấu tranh – Giọng nói anh chợt thõng xuống buồn rầu – Tao sợ nhất là khi địch ta không rõ ràng. Thật ra trong một số chuyên án an ninh đấu tranh với những quan điểm sai trái về tư tưởng một vài người vốn từng là lãnh đạo có công lao trong chiến tranh nhưng vào thời bình, nhất là sau thời kỳ Liên xô và Đông Âu tan vỡ sa vào những quan điểm lệch lạc sai trái thì tao cũng có kinh nghiệm rồi. Nhiều lúc cũng đau lòng lắm mày ạ, đấy là những bậc cha chú đáng kính của mình, những người chú, anh lớn mà cũng chưa hẳn đối lập về lập trường tư tưởng để đến nổi phải xử lý lẫn nhau. Đôi lúc tao thấy tàn nhẫn nhưng đành tự an ủi rằng những điều mình đã và đang làm tất cả đều vì sự nghiệp chung của đất nước của dân tộc. Đêm đêm về gác tay lên trán thao thức nhiều lại thấy mình ngụy biện quá, đểu đểu giả giả như thế nào ấy và lại mất ngủ. Cuộc đời hình như không phải lúc nào những sự lựa chọn cũng theo ý mình.
Giọng nói của anh bỗng nhiên nghẹn ngào như có nước mắt. Ngày ấy khi còn là một trinh sát trẻ mới ra trường về, anh được giao một nhiệm vụ khó khăn: theo dõi chính một người bạn thân làm ở ngành khác. Người bạn này tính tình thẳng thắng đến cố chấp và đôi lúc phát ngôn bừa bãi, biến cái tốt trở thành quá khích nguy hiểm để kẻ khác lợi dụng. Khi nhận mệnh lệnh của lãnh đạo, anh ngớ người ra chết cứng vì không biết phải nói thế nào, một bên là công việc, một bên là tình cảm bạn bè. Sau những đấu tranh dằn vặt, cuối cùng anh vẫn buộc phải đưa người bạn ấy vào vòng quan sát công việc theo yêu cầu. Nhiều đêm anh mất ngủ, nhiều ngày ăn mất ngon với những ý nghĩ mình phản bội bạn bè, mình là kẻ lừa dối… tinh thần của anh lính trẻ xuống thấy rõ. Vị lãnh đạo của ông cũng hiểu ra vấn đề và ông kêu anh lên trò chuyện. Một cuộc nói chuyện dài với nhiều phân tích phải trái đúng sai vân vân để rồi cuối cùng vị lãnh đạo kết luận với anh. Hãy coi những việc mình đang làm là vì tổ quốc và nhân dân. Anh rùng mình khi nghe lời lẽ to tát đó. Tổ quốc và nhân dân thì to lớn và trừu tượng quá, có lúc nó chỉ là sự ngụy biện gian dối biện minh cho những việc đã và đang làm của nhiều người. Thế còn lương tâm của con người thì bỏ đâu, nhưng sống giữa thời buổi kim tiền thì lương tâm xem ra chỉ rẻ như bèo bán không ai mua và chỉ có trong những trang sách mà thôi. Có một đồng nghiệp đã từng nói hắt vào mặt anh câu ấy khi nghe anh day dứt tâm sự về điều này và anh đã đấm vào mặt kẻ ấy một quả cộng thêm một bãi nước bọt, mày suốt đời chỉ là thằng hèn mạt nên mới nói như vậy, giỏi thì đi tố cáo tao với lãnh đạo đi.
Cũng may sau này qua xác minh kỹ thì bạn anh vô can, chẳng xảy ra chuyện gì cả. Bạn anh thì vẫn là bạn vô tư như ngày nào chỉ có anh lại không còn được vô tư như ngày xưa để mỗi khi bắt tay bạn luôn cảm thấy hỗ thẹn với chính mình. Qua bài học kinh nghiệm ngày ấy, anh thấy mình đã lớn lên nhiều, và cũng hiểu rất nhiều. Năm tháng cứ qua đi vùn vụt, trái tim nóng hổi nhiệt huyết ngày nào của anh lính trẻ nay nguội dần và ngày càng anh càng thấy mình hèn đi, cũng còn may chứ chưa hèn mọn như một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết của nhà văn Anh thế kỷ 18.
Bạn anh vỗ vai thông cảm. Cuộc đời con người vốn vậy đấy, có những sự thật mà ta không muốn nhìn thẳng, chối bỏ nhưng nó vẫn đeo đẳng ta cả đời, nặng trĩu trong tâm hồn buộc ta phải tự hỏi ta là ai, đang ở đâu và đang là gì, rồi tất cả sẽ về đâu. Phải chăng cứ là công việc của công việc, quên đi tất cả, để cho trái tim ta chai thành sỏi đá, biến ta thành cỗ máy vô tri vô giác, ngày nào cũng phải nói cười giả tạo như một thằng điên, đêm về không phải day dứt về bất kỳ điều gì, một mai chết đi hồn ma bơ vơ lạc lõng nhìn con cháu thấy thẹn và tự hỏi ta có xứng đáng được ca tụng như vậy không.
- Trong chuyên án này chúng ta phải đấu tranh với ngay trong nội bộ ngành, với chính những đồng chí đồng đội thân thiết. Khó khăn nhân lên gấp bội. Lương tâm và trách nhiệm của một người lính công an với danh dự và niềm tin của nhân dân đặt lên vai chúng ta, buộc ta phải làm rõ một vài kẻ thoái hóa biến chất. Đây không phải là địch mà là đồng chí của chúng ta nhưng họ đã bán rẻ nhân cách đạo đức, bán rẻ niềm tin của đồng đội, trách nhiệm công việc… tại sao? Một câu hỏi day dứt tao bao nhiêu ngày qua mà tao không muốn trả lời dù rằng tất cả chỉ gói gọn trong mấy chữ: tiền và gái, đôi lúc còn kèm theo những mánh khóe quyền lực nữa. Thế đấy, sự cám dỗ của vật chất thật vô chừng, nhiều hay ít khó nói với một con người nhưng rõ ràng chẳng bao giờ có thể thỏa được lòng tham vô đáy của những con… không đáng được gọi là người mặc cho chúng ta luôn kêu gào ra rả việc học tập nâng cao đạo đức cách mạng lẫn phẩm chất người lính cụ Hồ. Là một thằng đàn ông thì chuyện với đàn bà là bình thường, nhưng nó chỉ bình thường với vợ con mình trong tình yêu chứ không phải là quan hệ nhăng nhít, nhân tình vợ bé vợ lớn, bia ôm nhà hàng…. rồi…
- Thôi đừng nói nữa… - Bạn anh vỗ vai – Mày mệt rồi đấy.
Anh đứng dậy mắt đổ hoe nhìn qua khung cửa kính, bên ngoài trời đang mưa, những giọt mưa nhẹ nhẹ rơi xuống như điểm hoa rắc phấn trên một đường khô cong. Những chiếc xe máy chạy vội vã, trời sắp mưa to.
- Tao sợ.
Trước ánh mắt buồn của bạn, anh nghẹn ngào thì thầm.
- Tao sợ cuộc sống bình yên này sẽ trả giá bởi những tên tội phạm như hắn ta. Tao sợ giấc ngủ của con tao không được yên, sợ cho những mảnh đời lương thiện… tao sợ… và bỗng thấy sợ tất cả.
- Ừ, tao hiểu. Thôi chúng ta nghỉ đi.
Hai người đàn ông chậm chạp rời quán, bạn anh tự chạy xe chở anh về nhà. Có tiếng chuông điện thoại reo ý ới rủ đi nhậu của người bạn, cả hai đều từ chối bởi cảm thấy rất mệt. Đi về.
Hành Trình Của Sói Hành Trình Của Sói - Bùi Anh Tấn