The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 559 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Đêm Không Ngủ
huyện trịnh trọngnghiêm túc như vậy mà Hạ Hoằng Huân nói ra trong lúc này, Mục Khảđột nhiên cảm thấy rất không thựctế. Vẻmặt cô kinh ngạc nhìn cổ áo người nào đó đang mở rộng ra hai cúc, ánh mắt đen kịtlườm Hạdoanh trưởng như muốn cào rách, anh caunày nhỏ giọngnói: "Sao vậy? Không biết sao? Trướckhông phải đã nói với em rồiđó sao, tôi muốn kết hôn vớiem.”
Mục Khả khuôn mặtnhỏ nhắnkhẽ nhăn lại,cô vò mái tóc ngắn ngủi thành đủloại hình dáng, không hài lòng nói:"Như thế này không phải quá nhanhsao?"
Hạ Hoằng Huân đươngnhiên biết mới yêu nhau quá lắm cũng mới chỉmột tháng đã nói ra yêu cầu “hợplý” như vậysẽ làm cô sợ, có muốn đòi hỏi cũng không dễdàng như vậy,chưa nói đếncòn có Hách Nghĩa Thành ngăn trở, muốn nói là không lo lắng trở ngại trong tình yêu thì đúng là gạt người,đêm dài lắm mộng, đạo lý này anh hiểu rõ. Cho nên mớithay đổi chiến thuật, tính toán tốc chiếntốc thắng.
"Nói em đừng tức giận."Hạ HoằngHuân vừa nướngthịt dê vừadịch mộtbước sang bên cạnh Mục Khả, nói nhỏchỉ đủcho vẻn vẹnhai người bọn họ có thể nghe thấy:“Loại chuyệnyêu thương này quá hao tổn tinh thần,vừa mệtlại phiền,khiến ngườita bị giày vò tới giày vò lui, quay đầunhìn lại chỉ thấy một mớbòng bong, giống như làm nhiềuchuyện vô nghĩa vậy, giải thích cũng khôngxong mà còn phải nói cũng những câu lộnxộn nhưthế này. Tóm lại một chữ, phiền."
Thấy Mục Khảôm gia vị hộp không nói lời nào, Hạ HoằngHuân còn nói: "Tôi nói những lời này em có thểkhông thích nghe, nhưng đều là nhữnglời nói thật.Tình cảm tan vỡ giống với mộtcon dao hai lưỡi, vừa làm tổnthương mình, vừa tổn thương đốiphương. Nói thật, tôi không hy vọng giữa chúng ta có bấtkỳ biến cốnào. Chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ đối xử tốt với em, em cùng tôi sống qua ngày, chỉ cần đơngiản nhưvậy là đủ."Không thể không thừa nhận,Hạ HoằngHuân nhiều năm sống kiếp quân nhân, đối vớitình yêu cũng rất đơn giản,chân thành mà thực tế.
Đã từng gặp cảnhcó người cầmhoa hồng cầuhôn, cũng đã từng gặp cảnhcó người trước mặt moi người quỳ xuốngcầu hôn, còn gặp cảnh có người cầmnhẫn cầuhôn, nhưng chưa từng thấy ngườinào mặc tạpdề vừanướng thịtvừa cầuhôn, Mục Khả có thể cảm nhậnđược HạDoanh trưởng đúng là người đàn ông cựcphẩm, hơnnữa dườngnhư trong lòng anh một chút ý tưởngkế hoạchcũng không có. Trong lúc nhất thời, MụcKhả có chút hốt hoảng bối rối.Nhưng mà, nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, bên trong ánh mắt sâu thẳm. Cô muốn nói, nhưnglại không biết bắt đầu từđâu.
“Chuyện của chúng ta, lầntrước khi trở về đơn vị,tôi đã nói với Chính ủy rồi,lần này trởvề anh ấyhỏi yôi chuyện chúng ta tiến triển tớiđâu, tôi trả lời rằng mọi chuyệnđều tốtđẹp, anh ấyliền nói, nếu tốt đẹp thì nên kếthôn thôi, không nên lãng phí thời giannhư nhữngđứa trẻchưa lớnđã nói chuyện yêu đương, chỉsợ sau khi nói xong thì cả hoa cũng tàn mấtrồi.” HạHoằng Huân cười, còn nói: "Kếthôn là “quá trình phát triển tất yếu’,hơn nữa‘theo thế mà tiến’! Thật ra nói trắng ra là tình yêu tất cả đều kếtthúc bằng một câu nói: kết hôn sống qua ngày."
Đạo lý của anh rấtvững vàng, nhưng Mục Khả vẫnkhông thể tiêu hóa được. Hơnnữa nghe anh nói đến tình cảmtan vỡ sẽtổn thươnghai bên, cô tự nhiên nghĩ tới Thích TửDi, nữ bác sỹ quân y xinh đẹp quyến rũ kia. HạHoằng Huân nói mọi chuyện đã qua rồi mớicó thể khiếnanh có nhiều kinh nghiệm sâu sắc,nhưng căn bản điều này hoàn toànkhông liên quan tới Mục Khả,trong lòng cô ít nhiều có chút không thoải mái.
Trong tình yêu, bất kỳai cũng là người ích kỷ, MụcKhả cũng không ngoại lệ.Biết rõ quá khứ không thể thay đổi, nhưngcô vẫn hy vọng khờ dại rằngcó thể có được quá khứ, hiện tạivà cả tươnglai của anh, toàn bộ củaanh.
Mục Khả cúi đầukhông nói lời nào, trong lòng rối loạnkhông ngớt muốn tìm đề tài khác để thoát ra, nhưngdường nhưnão bộ lúc này đình công, khiến cô cảmthấy nếucòn nghĩ ngợi nữa có thể sẽ ngấtxỉu, không còn cách nào khác, cô đem hộp gia vịđưa cho HạHoằng Huân dứt khoát nói: “Em đi rửa mặt chút.” Lúc này, chính là lúc cô cần sự tỉnh táo.
Nhìn bộ dạng nhưmuốn trốnchạy củacô, trong đáy mắt sáng ngời củaHạ HoằngHuân hiện lên nụ cười bất đắcdĩ, anh nhắc nhở: “Em đi nhầm rồi, nướcở phía bên phải.”
Cái đề tài kết hôn này cuốicùng bởi vì Mục Khả trốn tránh nên không được tiếp tục nữa.Là người phụ trách huấn luyện quân sựlần này, HạHoăng Huân nướng hết thịtdê còn chưa kịp ngồi xuống nghỉngơi đã bịnhững sĩ quan khác xin mang đi hết các lớphọc.
Hạ Hoằng Huân là huấnluyện viên duy nhất cấp bậc Trung tá trong đợt huấn luyện quân sựlần này, dùng lời Mục Khả đó là rấtcó phong cách, có thể tưởng tượngđược họcviên nhiệt tình với anh đến mứcnào. Có học viên tiến đếnbắt chuyện,có người cùng huấn luyện viên biểu diễntiết mụcca hát, có người rót rượu thịtbưng, tóm lại, thủ trưởng đượctiếp đãi rấtnhiệt tình, làm cho Hạ HoằngHuân không thể thoát thân.
Đúng lúc anh muốn đứng dậymột lầnnữa đã bịmột sĩ quan cùng một nữ học viên ngăn lại,không lâu sau đồng chí Viên Soái chạy tớicứu việncho Lão đại, khí thế củaanh không thua gì khí thế trên sân huấn luyện,sải mộtbước dài, đứng chắn trước mặtHạ HoằngHuân, rất nghiêm túc nói: “Được rồi,không nên không biết lớn nhỏ,cẩn thậnngày mai trở về Doanh trưởng trừng phạtcậu!”
“Rượu đã bưng đếnrồi, sao có thể dễ dàng trì hoãn được.” Sĩ quan trẻtuổi giốngnhư hơisay rồi, híp đôi mắt hí nói với Viên Soái: “Trung đội trưởng Viên, anh nhất địnhphải uống,nếu anh không uống, đến chỗ khác nghỉngơi đi, đừnglàm phiền tôi báo cáo tư tưởngvới Doanh trưởng.”
“Còn nói nữa, tôi xemcậu đứngnghiêm cũng không nổi rồi. Cái gì mà báo cáo tư tưởng, nhớ nhà nhớvợ rồisao?” Viên Soái làm bộ đẩy anh, lậptức có họcviên tiến lên đỡ huấn luyện viên, anh thấythế nhắcnhở: “Biếtcác cậu không bỏ mặc được huấnluyện viên, nhưng mà chớ có chuốc anh ta say quá, nếu ngày mai không tỉnh rượu đượclà lớn chuyện.”
“Rõ, huấn luyện viên Viên.” Họcviên cao giọng đáp lời, rấtnhiệt tình nâng hai cốc bia lên, mộtcốc đưacho Hạ HoằngHuân, một cốc cho Viên Soái: “Huấnluyện viên, cả lớp chúng em muốn mờihai người.”
Trong quân đội quả thậtcó một lờiđồn đại,nói rằng: tửu lượng của quân nhân có liên quan chặt chẽvới cấpbậc quân hàm. Nếu đúng như vậy từtrên xuống dưới thì tửu lượng HạHoằng Huân đương nhiên không kém, nhưngchín lớp cứthế quay mộtvòng, anh quả thật đã uống rất nhiều,chịu đựngđược cũng đã là không tệ. Nhưngđể sớmthoát thân, anh không nói hai lời liền uốngcạn, cuốicùng đá lông mày đối với Viên Soái nói: “Thật chết người!”
Cùng Hạ Hoằng Huân trởvề, Viên Soái nói: “Doanh trưởng, anh nhanh đi xem chị dâu nhỏmột chút đi, hình như đang buồnbực cảtối chưaăn uống gì.”
Trong lòng biết rõ Mục Khảbị mình hù dọa, Hạ Hoằng Huân vuốtvuốt lông mày, thuận miệngừ mộttiếng. Viên Soái trở lạiban chỉ huy đúng lúc mọi ngườiđang ngồi quanh bên cạnh đốnglửa ca hát, Viên Soái đi tới bên cạnhKhang Bác dùng chân khẽ đá một cái: “Ngồiqua bên cạnh một chút.”
Khang Bác xoay ngườithấy đồngchí Trung tá mình sùng bá trở lại, vộivàng xê dịch sang bên cạnh, nhườnghai vị trí cho Hạ Hoằng Huân cùng ViênSoái.
Hạ Hoằng Huân ngồixuống chỗtrống bên cạnh Mục Khả, phát hiệncô có dấu hiệu muốn rời đi, anh nhỏgiọng nói: “Không phải tôi ép em gảcho tôi ngay tối nay, em trốn cái gì? Chuyệnnày trước mắt không nhắc tới nữa,được không? Giúp tôi một chút, lúc nãy tôi uống hơi nhiều.”
Lý lẽ của Doanh trưởngHạ hiểnnhiên cao hơn cô giáo Mục vài bậc,thời điểmmấu chốtkhông tiếc đem khổ nhục kế ra dùng. MụcKhả nghe anh nói như vậy,cô sao có thể rời đi, ngược lại trong lòng lạicó chút đau xót, anh uống nhiều nhưvậy thậttổn hạiđến sứckhỏe.
Khang Bác dẫn đầu bốnhọc viên đi tới trước mặt HạHoằng Huân nói: “Huấn luyệnviên, ngày mai huấn luyện quân sựkết thúc, chúng tôi kính anh một ly.”
Hạ Hoằng Huân thậtsự không muốn uống, nhưng mà việcuống rượunày chỉ cầnbắt đầuthì không ngừng lại được, anh nhận lấyly rượu, bỏđi vẻ mặtnghiêm túc lúc trước, tươi cườinói: “Các cậu không chuốc tôi say không bỏ qua đúng không? Viên Soái, nói cho bọn họ biết tửulượng củaDoanh trưởng cậu.” Có uống rượu thôi cũng phảinói thật khí thế, anh chính là đang muốnđánh đòn phủ đầu học viên, tạo áp lựctâm lý.
Viên Soái cầm mấy viên đá nhỏtrên đất ném tới, nghiêng đầu nhìn KhangBác khiêu khích nói: “Cậu đã trông thấy heo chỉnhsay người chưa? Doanh trưởng tôi chínhlà vậy đấy.”
Nhất thời, tấtcả họcviên cười to, bao gồm đồngchí trong chăn bị hù dọa MụcKhả cũng không nhịn được khẽ cườimột tiếng.
Thấy cô bạn gái nhỏrốt cuộccũng cười, tảng đá trong lòng Hạ Hoằng Huân cuốicùng được đặt xuống. Anh bưng ly rượuđưa tớikhóe miệng lại để xuống, nhìn Viên Soái nói: “Hình như cậu vẫn chưađược uốnnắn đủ.Chịu khó đợiđến ngày mai, ngày mai tôi nhất địnhsẽ thưởngcho cậu mộtbài học.” Sau đó uống mộthơi cạnsạch.
Có người bắt đầu,các học viên bắt đầu thay nhau ra trận, không qua bao lâu, Hạ HoằngHuân đã uống mười mấy ly, Mục Khảnhìn anh giống như ngồi không vững nữa,len lén kéo y phục của anh, ánh mắtý bảo anh uống ít một chút.
Hạ Hoằng Huân nghiêng đầu nhìn cô, lặng lẽ lấylòng bàn tay của mình vỗ vỗlên mu bàn tay cô, cố ý trêu chọc nói: “Bắtđầu đểý đến tôi rồi à?”
Mục Khả trởtay đánh anh một cái, Hạ HoằngHuân cười.
Lúc này, sau khi Viên Soái uốngxong, Khang Bác lại tiếp tụcra tay, đối tượng mời rượu là MụcKhả. Anh nói: “Cô giáo Mục, ly này em mờicô.”
“Đừng có mà gây rối!” Biếtrõ Hạ HoằngHuân không tiện nói chuyện, Viên Soái rấttự giác ngăn cản: “Mời rượu cũng phảiphải có trên có dưới, nói cho tôi nghe mộtchút đi cậu có ý gì đây?”
Khang Bác vẫn có chútsợ Viên Soái, nhưng mà lần này không có phạm sai lầm,anh không yếu thế nói: “Huấn luyện viên, tôi mờirượu cô giáo chúng tôi còn cần phảithứ tựsap, nói lời cảm ơn cô ấy không đượcsao…?”
“Cảm ơn cái rắm.”Viên Soái uống cũng không ít, lưỡi có chút không duỗi thẳng được, anh vung tay lên, rất phóng khoáng nói: “Đó là trách nhiệm củacô ấy, cậukhông cần phải cảm ơn, trởvề, trởvề mau!”
“Vậy không được!” bỏngoài tai lời của Viên Soái, Khang bác rấtcố chấpbưng ly rượukhông chịu buông hạ: “Cô giáo chúng tôi còn chưa lên tiếng,lời huấnluyện viên nói không dùng được.” Nhìn phảnứng củaKhang Bác, Viên Soái ngăn không được.Anh không có được loại lựcbức ngườivô hình như Hạ Hoằng Huân, nên không trấn áp đượcngười.
“Không dùng được đúngkhông?” Viên Soái có chút tức giận, anh vùng vằngnhư muốnđứng lên, cùng lúc bị Hạ Hoằng Huân đang ngồibên cạnh ngăn lại. Không muốn học viên mấtmặt, MụcKhả nhậnlấy ly rượu.
Một giây sau, một bàn tay to nhanh chóng cầm lấyly rượu trong tay cô, Hoằng Huân nói: “Cô giáo Mục tửulượng kém, ly này tôi thay mặt.”
Dường như thu hút sựchú ý, đồng chí Trung tá bề ngoài lãnh khốctự nhiên thay mặt cô giáo Mục nhận rượumời! Nhữnghọc viên nhanh mắt tinh ý lập tức phát hiệncó manh mối gì đó không đúng, bắt đầuđổi vịtrí chú ý về phía Hạ HoằngHuân, sau khi anh uống cạn ly rượucủa Khang Bác, Mục Khả theo bản năng đưatay đỡ anh thì trong lòng những ngườichứng kiếnđoán già đoán non, biểu lộ vẻ mặt “thì ra là vậy”,còn có người lớn mật dám cả gan hô: “Nhiệtliệt đềnghị huấnluyện viên cùng cô giáo Mục biểudiễn chung một tiết mục!”
Biết chuyện củabọn họcoi như hoàn toàn bị phơibày ra ánh sáng rồi, Mục Khả lúng túng, cô lay lay Hạ HoằngHuân bên cạnh, như muốn lấy thân thểcao lớn củangười nào đó che chắn ình. HạHoằng Huân trái lại mặt vẫn không đổisắc, hoàn toàn không ảnh hưởngtới dáng vẻ,thậm chí còn thuận thế nắm tay MụcKhả, cườinói: “Diễn chung thì miễn đi, cô giáo Mụccủa các cậuda mặt mỏng,ở phươngdiện này mà nói chắc chắnsở trườngkhông giống nha, cuộc sốngnhiệt tình của tôi không chịu nổi sự đả kích quá lớnnày. Thế này được không, nếu các cậu không chê giọnghát của tôi, tôi đại diệntoàn quyền, có được không?”
Mọi người trăm miệngmột lời:“Được!”
Hạ Hoằng Huân dùng sứcnắm lấybàn tay bé nhỏ của Mục Khả rồibuông ra, đứng lên đi vào giữa mọingười, rấtnhiệt tình hát một bài hát 《Thiết đả doanh bàn lưuthủy binh》.
Người trong bộ đội đều nhưvậy, hơnnữa thân là lãnh đạo, bấtcứ lúc nào cũng không thể luốngcuống, ca hát càng là thế mạnh.Đối vớicái trường hợp đơn giản này, hoàn toàn không cần phảinói đến.
Từ nhỏ sống ở Đô thịlớn, giáo viên học sinh vốn đã quen nghecác ca khúc được yêu thích, đối vớinhững bài hát về người quân doanh cũ kĩnày bỗng nhiên tràn đầy cảmxúc. Giọng hát thuần hậucủa HạHoằng Huân càng làm tăng thêm sắc thái, hơnnữa trong hoàn cảnh đặc biệt nhưthế này, tựnhiên làm cho người nghe mê mẩn ngây người,đưa cuộclửa trạilên cao trào.
Tiếng động náo nhiệtlan tràn trong ban đêm yên tĩnh, vùng đấtngủ say cũng được ánh trăng êm ái vuốtve. Mục Khảbên cạnh đốnglửa đỏmặt nhìn người đàn ông bên cạnh, tâmtình từ từdần trởnên thoải mái, cái đề nghịtiến triểnquá nhanh kia cũng bị cô vứt bỏ lại đằngsau, tâm trạng vui vẻ cô nói: “Chúng ta khiêu vũ đi!” Không đợi HạHoằng Huân đáp lời, cô nói với Tô Điềm m: “m m, cậubiết hát bài “Lễ hội đốt đuốctháng bảy’ không?”
Cô nương Tô Điềm m nhấtthời tinh thần tỉnh táo, trong miệng vẫncòn ở nhai cái gì đó, liền nói lớn:”Sao không? Đùa. Giữ lại hơimen, tuyệt đối y như bản gốc.”Mục Khảnghe vậy liền chế giễu cô: “Không phảilà mất mặtquá sao, bài hát gốc là nam hát đó.”
Nhìn dáng vẻ Tô Điềm m có vẻcũng đã say chuếnh choáng rồi, lại còn nói: “Nam nữmình đều ăn.” Nhất thời mang đến mộttràng cười không ngớt.
Mục Khả hưngphấn hiếuđộng, cô quên cả xấu hổ, chủđộng kéo bàn tay Hạ HoằngHuân đứng lên, cất giọng nói: “Vậy còn chờgì nữa!”
Chỉ cần cô vui vẻ,để anh làm cái gì cũng không sao. Hạ HoằngHuân cầm lấyđôi tay nhỏ bé mềm mại của MụcKhả, gươngmặt dịudàng và cưng chiều.
Vì vậy Tô Điềm m cùng MụcKhả kéo tay năm mươi mấy người vây quanh đốnglửa vừadi chuyển vừa hát một ca khúc kinh điển《 Lễhội đốtđuốc tháng bảy 》.
“Lại một ngườidùng mắt sáng đốt tháng bảy...... Lại mộtngười dùng tâm hồn đốt tháng bảy...... Cưỡilên tuấn mã...... Mặc xiêm áo xinh đẹp...... Tiểu hỏa cô nươngcùng tham gia lễ hội đốtđuốc......”
Tiếng hát không ngừng, tiếngcười liên miên, một nhóm người trẻ tuổiđem lễ hộiđốt đuốccó thể khiếncon gái tộc Di trắng đêm cuồng hoan biến thành tiếtmục huấnluyện quân sự cuối cùng.
Đêm bình thường vàlãng mạn này, nhất định là một đêm không ngủ.
[ ]
Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia - Mộc Thanh Vũ