The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: 8nan
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 406 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 161: Con Mẹ Nó Sao Lại Thế Này? (2)
ôn Nhị Lôi rít lớn, phía sau hắn tất cả mọi người câm như hến, ngay cả nữ tử kiều mỵ lúc này cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ chọc phải Tôn Nhị Lôi mà xui xẻo.
“Thiếu gia, gã võ giả Hắc Hùng cuồng bạo dù trốn thoát thành công, nhưng bị chúng ta liên tiếp vây đánh, có lẽ không thể sống nổi..
Tôn Nhị Lôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chắm chằm người kia hét lớn: “Người đâu, ta cần bắt được người, mạng hắn ta không để ý, ta chỉ cần từ miệng hắn đoạt được tin tức dư Nghiệt Vương gia, nhưng mà các ngươi lại có thể để hắn chạy thoát!”
Nghe Tôn Nhị Lôi rít gào, nhất thời không ai dám nói nữa, tất cả đều giương mắt nhìn năm thi thể, trong lòng mọi người đều ớn lạnh, không phải vì Hắc Mộc mà là gã thanh niên thoạt nhìn không có gì bắt mắt kia...
Một tên Cung tiễn Chiến Hồn cửu trọng, thế mà hạ sát mấy võ giả Chiến Linh, lại bình yên trốn thoát...
Trong chuyện nà rốt cuộc đã phát sinh ra dạng chiến đấu gì?
Gã kia rốt cuộc sử dụng thủ đoạn thông thiên gì?
Ở một bên của năm thi thể, có năm người đang đứng, cũng là đám người Trương Mục trước đó đã muốn rời khỏi, nhìn thấy năm thi thể, trên khuôn mặt đám người Trương Mục đều thất kinh và không thể tin nổi.
Sau khi Tôn Nhị Lôi phái người truy sát Hắc Mộc và Tiêu Hùng, nhìn thấy đám người Trương Mục muốn bỏ đi, nói là có một số chuyện phải nghe ngóng, lưu đám người Trương Mục lại, đám ngươi Trương Mục cũng khôn dám động thủ, cũng chỉ cùng đợi những người truy sát Hắc Mộc và Mộc Lam trở về, vậy mà đợi mãi, sáu người đi bắt Hắc Mộc, Hắc Mộc không bắt được lại còn mất mạng một người.
Đợi một hồi nữa, người truy sát Mộc Lâm vẫn chưa trở về, đã làm cho Tôn Nhị Lôi phái người truy xét, ai ngờ đâu Mộc Lâm không bắt về được, lại mang trở về bốn thi thể.
Trong lòng Trương Mục lúc này tràn đầy sợ hãi, không chỉ là không dám đối mặt với Tôn Nhị Lôi, càng không dám nghĩ tên cung tiễn thủ Mộc Lâm không hiện sơn dấu diếm thủy kia, Hắc Mộc cũng liền bỏ đi, làm một cường giả Chiến Linh lục trọng, dưới liều mạng, trọng thương phá vây mà đi cũng nghĩ thông, là còn có thể hiểu được, nhưng Mộc Lâm chỉ là cung tiễn thủ Chiến Hồn cửu trọng, hắn làm sao có thể hạt sát bốn người truy sát.
“Trương Mục, ngươi có xác nhận ngươi thật sự không biết hai người này?”
Đương lúc trong lòng Trương Mục hoảng sợ, tiếng nói âm u của Tôn Nhị Lôi vọng tới.
Trương Mục trong lòng giật thót, vội vàng phủ nhận nói: “Chúng ta không quen bọn họ, chỉ biết bọn chúng một người gọi là Hắc Mộc, một người gọi là Mộc Lâm. Bọn họ nói là đến bắn Kim Dực Sư Thứu. ta xem bọn họ người là Cung tiễn thủ, một người là võ giả Chiến Linh lục trọng, cho nên mời bọn họ gia nhập đội để tranh đoạt trứng Kim Dực Sư Thứm...”
Tôn Nhị Lôi quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Mục: “Cho dù như vậy, bọn chúng cũng cùng đội với các ngươi, vì cùng đội với các ngươi, ta chết mất năm người...”
Sắc mặt Trương Mục trắng bệch, nhưng y vãn cố cười khổ nói: “Thiếu gia, chuyện này không liên quan tới chúng tôi”.
Tôn Nhị Lôi lạnh lùng nói: “Không liên quan tới chuyện của các ngươi, được, thiếu gia ta đang không vui, không phải các ngươi vẫn còn một quả trứng Kim Dực Sư Thứu sao, mau giao ra đây”.
Sắc mặt Trương Mục thay đổi, y phân bua: “Thiếu gia, chúng tôi đã giao ra một quả trứng Kim Dực Sư Thứu, người vừa nói qua để cho chúng ta đi, người không thể nói chuyện không tính”.
“Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ, ta để cho các ngươi đi, không phải chúng ta gặp vận đen sao?” Tôn Nhị Lôi quét ánh mắt hung ác nhìn bọn Trương Mục, rồi khoát tay nói: “Lão tử đúng là nói không giữ lời đấy, các ngươi lên cho ta, xử lý bọn họ, đoạt lấy trứng Kim Dực Sư Thứu!”
Bọn Trương Mục sắc mặt thay đổi lớn, không thể ngờ Tôn Nhị Lôi trờ mặt không nhận người, hơn nữa lại âm độc như vậy, cưỡng đoạt quả trứng Kim Dực Sư Thứu cuối cùng cũng bỏ đi, lại có thể còn muốn đuổi tận giết tuyệt!
Nhìn bọn họ bao vây, sắc mặt Trương Mục càng trắng bệch, bọn họ dù có năm người nhưng đối phương lại có mười người, bọn họ nào phải đối thủ?
Nếu vừa rồi chính mình không ruồng bỏ hai người Hắc Mộc và Mộc Lâm, cho dù cùng bọn họ liên thủ, cũng không có kết cục như vậy.
Chẳng lẽ đây là trừng phạt đối với đám người mình ruồng bỏ?
Trong lòng Trương Mục vô cùng hối hận, chỉ là trên đời này vô dụng nhất chính là sự hối hận, vì hối hận không thể thay đổi được bất cứ điều gì phát sinh.
Tôn Nhị Lôi nở nụ cười tàn khốc, ôm lấy nữ nhân bên cạnh, hướng về phía sau bước đi, đồng thời ném lại một câu lạnh lùng.
“Nếu để bọn họ thoát một người, trở về các ngươi sẽ bị trừng trị theo gia pháp!”
Tiêu Hùng không biết phái sau câu chuyện lại náo nhiệt như vậy, đám người Trương Hùng lâm trận phản bội, không những không đem lại an toàn cho mình, ngược lại mang đến tử vong.
Trong khu rừng Bạch Nguyên vẫn còn nguyên thủy như vậy, giết người diệt khẩu, cướp đoạt tài vật, đó là chuyện diễn ra thường xuyên, núi cao rừng thẳm có giết vài người thì nào có ai truy cứu?
Đã có chút thay đổi diện mạo, Tiêu Hùng rời khôi rừng rậm Bạch Nguyên, nhằm hướng thành Hồng Sam bước đi, dù bọn Tôn Nhị Lôi biết được mình phải đi thành Hồng Sam thì bọn họ cũng không thể tìm được mình.
Tiến vào thành Hồng Sam, Tiêu Hùng không chút chậm trễ, lạp tức đi tới tiểu viện mà Hắc Mộc từng đưa mình tới, nơi này hẳn là vị phu nhân Vương gia ở trong miệng hắn kia.
“Cốc cốc.”
Tiêu Hùng nhìn xung quanh không thấy người, bèn tiến lên gõ nhẹ cửa, âm thanh dù không lớn nhưng đủ cho người bên trong nghe được.
Rất nhanh, bên trong phòng truyền tới tiếng bước chân vội vã, thanh âm của một cô gái mang theo chút nghi ngờ vọng ra bên trong cửa, nghe thấy âm thanh trẻ trung đó có lẽ không phải là vị Vương phu nhân kia: “Ai?”
Tiêu Hùng bình tĩnh trả lời: “Tôi là bạn của Hắc Mộc tiên sinh, Hắc mộng tiên sinh gặp nguy hiểm nên ủy thác cho tôi tới đây gặp Vương gia phu nhân”.
“A?”
Bên trong phòng vọng ra một âm thanh kinh hãi, theo sau là bước chân vội vàng, cửa được mở ra, một khuôn mặt tròn như quả táo, độ 16, 17 tuổi, xem cách ăn mặc có lẽ đó là thị nữ.
Thị nữ dò xét Tiêu Hùng một hồi, rồi mở cửa, Tiêu Hùng hướng về thị nữ mỉm cười rồi tiến bước vào trong, người thị nữ vội vàng theo sau đóng cửa lại.
Đi theo người thị nữ một đường đi tới phòng khách, vừa vào phòng khách, Tiêu Hùng đó là trước mắt sáng ngời.
Trong phòng khách là một cô gái, xem ra chỉ độ 24, 25 tuổi, rất đẹp, cũng thực mị.
Mái tóc dài tựa như sóng xòa hai vai, làn da trắng tựa như ngà voi, nhìn qua vô cùng non mềm, dường như chỉ cần xoa vuốt nhẹ là muốn bị phá hủy.
Vô cùng mịn màng.
Hàng Long Phục Hổ Hàng Long Phục Hổ - 8nan