If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 666 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 21:12:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 06 Phần 1
ô tin rằng anh không mong cô đóng vai một tình nhân ngoan ngoãn cố gắng trong vô vọng để trở thành một người phụ nữ mà những vị khách ở có thể mở lòng được.
Thậm chí nếu cô muốn tạo ra sự lừa dối, cô cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Positano nằm trên một cái vịnh nhỏ với những chiếc thuyền đậu lộn xộn. Trong thị trấn những toà nhà cửa nhạt màu nằm cao trên biển, cái này chụm lên cái kia trên những dốc núi. Thị trấn trải dài theo bờ biển.
Phaedra ngắm nhìn những vách đá hình tháp, mặt nước xanh vô tận, và những tán lá cũng dài và xanh. Trong đời mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy những thứ tự nhiên một cách sinh động như vậy.
"Đâu là nhà của Greenwood?" Cô hỏi, Elliot đi lại gần và giơ tay ra để cô có thể dõi theo hướng đó. "Ở trên kia, cái nhà có nhiều dây."
Những dãy này dỡ hiên được che ở trên nóc nhà. Nó trở nên xa hơn một chút so với thị trấn. Chiều rộng của nó tạo thành một đỉnh ở trên làng đổ xuống bên dưới.
"Liệu chúng ta có phải bay lên đó không, hay ông ấy sẽ thả xuống cho chúng ta một cái giỏ?" Một thuỷ thủ vừa mới đi đâu về và mang theo câu trả lời. Hai cậu con trai đi theo sau với những con lừa.
Phaedra để cho cậu bé giúp mình trèo lên lưng lừa. Elliot chỉ cần nhẹ đu đưa chân để giạng ra, anh đã ngồi trên yên của nó và đôi ủng giờ chạm xuống mặt đất. Đội thủy thủ buộc va li và các túi vào hai con lừa nữa.
Cô cười trước những hình ảnh mà họ tạo nên. "Anh có một đoàn thủy thủ thật tuyệt, Elliot. Anh sẽ tạo nên một đoàn diễu hành qua thị trấn này thật ấn tượng. Có lẽ tôi phải lấy vở nháp ra để nói cho thế giới biết anh ngồi lên con chiến mã của mình đẹp như thế nào.''
Anh đá con lừa của mình tiến về phía trước để dẫn đầu, và vỗ vào mông con lừa của cô khi anh đi qua. ''Để ý chỗ ngồi xinh xắn của cô ấy, cô Blair. Cẩn thận để không bị ngã hay đừng để cô cuộn tròn cho đến khi tới vịnh đấy nhé.''
Ngay tức được ý của anh. Những con lừa chậm chạp bước lên con đường dốc đến nỗi chúng tạo nên rất nhiều bước chân nông và sâu. Cô nghĩ rất có thể cô sẽ bị ngã xuống biển. Những con vật này đi rất vững nhưng nhìn vị trí của cô, nó nghiêng hẳn sang một bên khiến cô cứ bấu chặt lấy để bảo toàn tính mạng.
Họ đã tạo nên một cảnh tượng nhỏ. Dân làng nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ hay cửa ra vào, họ tò mò về những người nước ngoài đang tiến về tòa biệt thự trên đỉnh của thị trấn. Những đứa trẻ tập trung đằng sau họ, hình thành một đám diễu hành thật sự. Hai đứa bé gái đi dọc theo cô một lúc lâu, tò mò nhìn chăm chú phía cuối phần tóc màu đỏ vắt bên dưới chiếc khăn quấn đầu của cô. Mấy cô gái hơi nhún cúi chào khi Elliot đi ngang qua, đoàn từ phong cách và vẻ bề ngoài của anh, họ nghĩ rằng anh được sinh ra trong một gia đình quyền quý.
Cô nới lỏng người cùng với những bước đi chậm rãi của chú lừa. Cô không dám nhìn lại, nhưng cô để mình chú ý những ngôi nhà rất đẹp với kiểu xây dựng bằng đá rất đơn giản. Những ban công cũng đơn giản, và những mái ngói giúp tạo nên đủ mọi kiểu và màu sắc. Những ban công lớn hơn đi đỡ ngói bằng gốm nhiều màu sắc xung quanh cửa chính. Tất cả đều có vẻ rất cổ kính giống như tòa tháp vậy. Vừa phủ lên tất cả, được làm trong các nét vẽ và khuôn trang trí. Một số ngôi nhà màu trắng nhưng rất nhiều ngôi nhà lại có màu hơi hơi đỏ hoặc hồng.
Âm thanh cuộc sống cộng đồng vang lên xung quanh khi người này gọi người kia qua cửa sổ và xuống dưới đường đi chợ. Đâu đó, người đàn ông cất tiếng hát điệu Aria của bản nhạc Rossini một cách lười biếng khi làm bất kỳ công việc gì.
Những con đường trở nên sâu hơn khi họ tiến vào tòa biệt thự. Trông nó có vẻ như ai đó đã bỏ đi một sườn đồi để xây dựng ngôi nhà lớn này.
Một người đàn ông xuất hiện bên trong hành lang ngoài, mái của nó được đỡ bởi nhiều cột. Ông đứng đó, thẳng, cao, gầy, với một mớ tóc trắng và chiếc mũi khoằm. Quai hàm của ông không cân xứng đã nhường chỗ cho chiếc cằm lẹm. Phaedra chỉ mới gặp Malthias Greenwood vài lần, nhưng vẻ bề ngoài của ông rất dễ phân biệt khiến chỉ gặp một lần là khó có thể quên.
Ông vẫy chào, sau đó bước ra ngoài và đi về phía họ.
''Rothwell. Ôi, thật an tâm là cuối cùng anh đã đến nơi, công việc của tôi rất cần trí thông minh của anh
Họ chào nhau. Elliot giới thiệu Phaedra.
''Tôi đã có vinh hạnh này rồi, Rothwell. Tôi rất vui khi gặp lại cô, cô Blair, và trong hoàn cảnh không khó khăn như lần cuối đó. Mẹ cô được đánh giá rất cao bởi những học giả hèn mọn như tôi, bà rất hào phóng với chúng tôi. Tôi rất biết ơn về sự giới thiệu. Và việc bà đồng ý đã giúp tôi rất nhiều.''
Những người hầu xuất hiện, Malthias hướng dẫn họ cất hành lí. ''Hãy đi vào trong và tự làm tỉnh táo người lên nào. Những vị khách khác của tôi đang nghỉ trưa nhưng họ sẽ tham gia với chúng ta sớm thôi.''
Cô đi lên con đường đá và theo Malthias vào hành lang ngoài. Cô nhìn qua mái vòm của nó và vô cùng sửng sốt.
Khung cảnh thật lạ, phong cảnh này cần có cây bút lông và bạt vẽ. Nếu như nhìn lên đồi rất ấn tượng thì nhìn xuống bên dưới sẽ làm cho người ta phải khiếp sợ. Những mái và dây ruy băng của thị trấn chảy tràn thẳng xuống phía dưới. Đường của nó rất dốc khiến bất kì ai cũng phải ngạc nhiên về bất kỳ cái gì được xây dựng ở đây. Biển vô tận, trời thấp bao bọc lấy đồi đất... tất cả đều tạo nên một bức tranh toàn cảnh khổng lồ như mơ từ việc nắm bắt thế giới rất mong manh. Một khung cảnh rất kì thú và lãng mạn, tràn ngập sắc đẹp nhưng cũng tạo ra những nguy hiểm.
''Nó thực sự là một kì quan nên ông đơn giản không sống ở hành lang ngoài và thờ ơ với việc liệu một phần còn lại của gia đình ông bị phá hủy hay không, ông Greenwood.''
''Tôi gần như là thế thưa cô, ở đây và trên các mái hiên và ban công khác. Tôi đi nhà thờ xứ đạo ngay cả khi tôi không phải là người theo đạo Thiên Chúa, và những ánh nến sáng cho những linh hồn của họ hàng xa mà tài sản thừa kế của họ cho phép tôi sống trong thiên đường.''
Một người phụ nữ chào họ khi họ bước vào một phòng vẽ tranh nền lát đá cẩm thạch và rất thoáng. Cô là người bản địa với làn da màu ôliu, và trông rất thanh thoát. Cô sở hữu một khuôn mặt đáng yêu và có hồn nhưng có vẻ luôn u sầu và rất cảm động. Tên của cô là Roviale, với cung cách cô đi lên phía trước và quan sát sự thoải mái của họ chứng tỏ đây là nhà của cô. Malthias Greenwood không sống ở thiên đường này một mình.
Một vị khách khác thong thả bước vào sau khi người hầu mang rượu đến. Phaedra cũng đã hận ra ông. Ông không tham dự đám tang của mẹ cô, nhưng ông đã gọi điện đến nhà một hay hai lần khi cô còn là một đứa trẻ. Trông ông thật là đẹp với một khuôn mặt thanh thoát, quý phái và mái tóc vàng đến nỗi cô suýt đã gục ngã khi lần đầu tiên gặp ông.
''Hãy xem ai đã đến tham gia bữa tiệc chào đón sự viếng thăm của anh này, Rothwell.'' Malthias nói. ''Tôi đã viết thư cho ông và nói anh sẽ đến từ Naples, nên ông và vợ đã đến từ La Mã chỉ vì anh thôi đấy. Cô Blair, cho phép tôi được giới thiệu ông Randall Whitmarsh, một quý ông, một học giả và thêm một người tị nạn từ Anh.''
Whitmarsh đã thích nghi với phong cách lục địa và cung cách phản ánh những năm tháng dài sống ở nước ngoài. Ông lẩm bẩm (tiếng Italia) rồi cúi người hôn tay cô, và chú ý tới cô đủ để chứng tỏ cho cô thấy rằng ông đã để tính dè dặt ấy ở Anh khi ông cho rằng La Mã là quê hương chính của ông.
"Thật vui khi được gặp con gái của Artemis Blair bất khuất.'' ông nói, cùng với nụ cười duyên dáng, và tỏ vẻ khâm phục.
Phaedra thích thú với sự chú ý của người đàn ông rất đẹp trai này. Cô nhận thấy rằng Elliot vẫn liếc mắt nhìn một cách ngờ vực tới cái giữ tay khá lâu của Whitmarsh.
''Gần đây tôi mới biết được Richard Druty đã qua đời.'' Ông Whithmarsh nói, vỗ nhẹ tay cô. ''Tôi biết cô vẫn đang để tang, nhưng có lẽ ra nước ngoài sẽ tốt hơn cho sức khỏe của cô và sẽ làm cho nỗi đau của cô dịu bớt.''
''Sự lựa chọn trang phục của tôi khiến cho việc yêu cầu một tủ quần áo dành cho việc để tang là không cần thiết, nhưng cha tôi cũng sẽ không muốn như vậy. Ông chắc chắn sẽ cấm tôi khóc khi tôi gặp ông lần cuối.''
Cô rút tay ra khỏi Withmarsh. "Tôi không đoán biết được là sẽ gặp nhiều người biết mẹ tôi ở cái nơi xa xôi này, hay ở tất cả các nơi.''
''Cả ba chúng tôi đều là thành viên của một hội Dilettant, cô Blair. Vì là phụ nữ nên mẹ cô đã không được tham gia, nhưng chúng tôi dần dần bị thuyết phục và bảy tỏ lòng kính trọng đối với bà.'' Withmarsh nói. ''Xem xét về chuyên môn của bà trong chữ La Mã, thì việc cô gặp nhiều người biết bà khi cô đến thăm những vùng đất của đế chế cổ đại sẽ không đáng ngạc nhiên lắm đâu.''
''Ngài có phải là thành viên của hội này không, ngài Elliot
''Tôi tham gia sau chuyến đi lớn.''
Cô chỉ khoảng mười tám tuổi khi mẹ cô mất. Cô không được phép tham gia những buổi tiệc tiếp các nghệ sĩ hay tiệc tối nơi bà Artemis thiết đãi các học giả, nghệ sĩ. Nhưng, ở đây, trước mắt cô là những thành viên trong giới của mẹ.
Cô sẽ biết được những người đàn ông này hoặc có nghe hay chú ý về người đàn ông mà Artemis Blair đã dành tình cảm hơi muộn.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cô và cô Roviale không phải là hai người phụ nữ duy nhất ở bữa tiệc này, ngay khi bà Withmarsh bước từ trên phòng xuống.
Phaedra biết ngay rằng bà không có suy nghĩ thoáng giống chồng bà. Bà như một con chim nhỏ, yếu ớt. Bà nói ít nhưng sở hữu một khuôn mặt dễ bảo khiến ai cũng có thể biết được suy nghĩ của bà. Trước khi nhận ra Phaedra và Elliot đã đến đấy cùng nhau, bà khẽ mỉm cười rồi liếc nhìn cô Roviale với vẻ trách móc, sau đó biểu hiện việc không tán thành việc đồng hành của những người phụ nữ sa ngã một cách lặng lẽ và nhẫn nhục.
Tối đó khi họ dùng bữa ngoài trời trong hành lang dài, Elliot đã ân cần đưa bà vào những cuộc trò chuyện mà bà cảm thấy thú vị và họ nói đến cuộc sống ở London. Phaedra thì để cho quý ông hướng dẫn mình với những lời khuyên về các kì quan cổ kính mà cô không nên để lỡ.
''Cô phải đến Paestum,'' Matthias thuyết phục. ''Rothwell, tôi để nghị anh đưa cô ấy tới đó. Tôi không hiểu sao tất cả các vị du khách đến từ Anh lại có thể đến các hiệu bánh mì hay nhà chứa ở Pompeii mà lại thờ ơ với đền Hi Lạp đẹp nhất trên thế giới ở gần đó.''
''Nếu cô Blair có nhã ý, chúng ta sẽ đi thăm ngôi đền,'' Elliot nói.
Matthias lúc này trông giống như giảng viên ở trường đại học. Với mớ tóc trắng rối bù, cằm giương ra ngoài, và chiếc mũi khoằm nhô cao, ông giảng giải các bài học của mình như thể cô là một sinh viên ở cái trường mà người ta không nhận sinh viên nữ.
''Đó là lý do tại sao tôi đến đây, cô Blair. Rothwell và Withmarsh ngưỡng mộ La Mã, nhưng sự tập trung của tôi chủ yếu đối với sự cổ kính. Vùng đất này từng là thuộc địa của những người Hi Lạp khi La Mã chỉ mới là một thị trấn nhỏ với vài ba đàn gia súc. Khiô đến Paestum cô sẽ hiểu được tài trí tuyệt vời của những người Hi Lạp xưa.
''Nếu nó không buộc tôi phải kéo dài chuyến đi này có lẽ tôi sẽ tiếp nhận những lời khuyên của ông.''
Sau bữa tối cô Roviale đưa những người phụ nữ rời khỏi hành lang ngoài, để những người đàn ông bàn bạc và thảo luận về đồ cổ. Phaedra không có hứng thú với việc trò chuyện miễn cưỡng với bà Withmarsh hay chỉ trích nên cô xin phép không phải thực hiện thêm một số ràng buộc xã giao vì rất mệt.
Một người hầu đưa cô lên phòng mình. Một căn phòng rộng màu trắng, nền nhà được lát bằng đá cẩm thạch như nền trong tòa biệt thự, có cửa sổ dài nhìn ra ngoài ban công mở rộng bên trên hành lang ngoài. Người hầu vừa mới treo chiếc áo khoác ngoài vào một cái tủ đựng quần áo bằng gỗ màu tối. Nước đã để sẵn ở giá rửa mặt đựng trong một cái bình bằng gốm, chiếc bình được trang trí bằng những bông hoa màu đỏ và những chiếc lá màu xanh da trời. Những màu này giống với màu mái ngói xung quanh lò sưởi và ngưỡng của một số cửa sổ.
Cô mở cửa để đón làn gió mát nhẹ thổi từ biển vào và những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn khi trời chạng vạng tối. Âm thanh phát ra từ phía hành lang ngoài, giọng của Matthias đang giảng giải, tiếng cười của Elliot và tiếng rầm rầm của cuộc trò chuyện. Cô tự hỏi không biết có khi nào mẹ cô được đồng ý cho tham gia những cuộc trò chuyện của đàn ông như thế kia không. Khi Dilettani bày tỏ lòng kính trọng đối với bà, có phải đó là điều mà người đàn ông luôn luôn thể hiện với người phụ nữ hay đó là điều ám chỉ cái gì?
Ham Muốn Ham Muốn - Madeline Hunter