In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Bạc Bạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 519 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:33:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Ngươi Rốt Cuộc Có Bị Ăn Không?
dit: Phương Xêkô
Beta: Ngôn Ngôn
“Cái tên Manh Manh là để cho tên dâm tặc nhà ngươi gọi sao?”
Ngọc Hồ Điệp chưa nói xong liền bị Vương Cương một câu chặt đứt khí thế!
Sau khi hét xong hai chữ “dâm tặc”, ai đó hít sâu một hơi, hai mắt đảo một lúc, tập trung tinh thần xem náo nhiệt nhân tiện liếc liếc mắt một cái, tức giận hừ một tiếng: “Đi theo ta!”
Yêu cầu như vậy, nhất thời làm cho Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp bốn mắt nhìn nhau, nhấc chân đi theo Vương Cương ra ngoài.
Mới được hai bước, Vương Cương xoay người lại phẫn nộ hét to: “Tính tiền! Đồ ăn thừa gói hết vào!”
_________
Vương Manh Manh ngồi ở trong phòng, một bên gặm giò heo rồn rột, một bên nhìn Vương Cương đi đi lại lại trong phòng.
Sau khi mang bọn họ đến tửu lâu này, liền như vậy qua lại đi lại, giống như đang cân nhắc chuyện gì quan trọng lắm.
Sau nửa ngày, Vương Cương mắt sắc nhìn Vương Manh Manh:
“Ngươi bị tên dâm tặc này ăn chưa?”
“Ăn?”
Đầu óc lơ mơ, một lúc lâu mới có thể hiểu Vương Cương đang nói cái gì, Vương Manh Manh nhất thời mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói với Vương Cương: “Đại bá, ngươi nói bậy bạ gì đó? Nào có chuyện như vậy!”
Vương Cương hồ nghi nhìn chằm chằm Vương Manh Manh, vẻ mặt dị thường kỳ quái, hảo nửa ngày sau, ngón tay đột nhiên kêu răng rắc.
Chậm rãi đi đến bên Ngọc Hồ Điệp: “Tốt, nếu không có chuyện như vậy, ta sẽ giết tên dâm tặc này, giúp ngươi thanh danh không bị ô uế!”
Vốn đang vẻ mặt thản nhiên nhìn bọn họ gia quyến nói chuyện. Ngọc Hồ Điệp, lúc này sắc mặt nhất thời biến đổi: “Ta không có xxx gì Vương Manh Manh, sao còn muốn giết ta!”
“Đó là đương nhiên.”
Vương Cương đúng lý hợp tình nắm nắm đấm, cười hắc hắc: “Nếu là ngươi ăn cháu ta, ta đương nhiên sẽ chiếu cố ngươi thiệt nhiều này nọ, tỷ như nói đứa nhỏ cái gì, nhưng là hiện tại……”
Cảm giác được trên người Vương Cương sát khí hừng hực, Ngọc Hồ Điệp sắc mặt lại biến đổi, vội vàng nhìn sang Vương Manh Manh: “Ngươi cho rằng nàng nói thật?”
Lúc nói chuyện, chẳng qua là liều mạng nháy mắt với Vương Manh Manh.
Chỉ tiếc, Vương Manh Manh như trước ngây ngốc nhìn hắn, căn bản là không có một chút ý thức việc gì đang xảy.
Xem bộ dáng này của nàng, còn không biết lời nói của mình có quan hệ tới sinh tử của Ngọc Hồ Điệp.
Bị bức cho đến phát điên, Ngọc Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi cắn môi, rốt cục quyết định sử dụng tuyệt chiêu sát thủ.
Nâng tay, chỉ phía cửa sổ: “Ai?”
Thừa dịp Vương Cương cùng Vương Manh Manh giật mình nhìn ra ngoài, rất nhanh Ngọc Hồ Điệp tiến đến bên người Vương Manh Manh, dùng cước, một chưởng đem nàng đánh bất tỉnh.
Lập tức đỡ lấy người đang hôn mê, cực kỳ bỉ ổi la làng: “Manh Manh, muội sao vậy?”
Nghe được tiếng kêu bi ai của Ngọc Hồ Điệp, Vương Cương cũng nhảy dựng lên, theo Ngọc Hồ Điệp trong tay một phen đoạt lấy Vương Manh Manh.
Vội vàng hỏi: “Nàng như thế nào? Ngươi, dâm tặc ngươi rốt cuộc làm cái gì với nàng?”
Còn chưa nói xong, Ngọc Hồ Điệp nước mắt liền chảy ào ào.
Đầu tiên là trộm liếc liếc Vương Cương, tiếp theo bắt đầu than thở khóc lóc quở trách chính mình: “Đều là của ta sai, làm cho Manh Manh đi theo ta chịu nhiều khổ cực như vậy, đặc biệt là bụng nàng……”
“Bụng!”
Vương Cương cảm giác được ngũ lôi oanh đỉnh ầm ầm đổ xuống, đẩy mạnh Ngọc Hồ ĐIệp, túm cổ áo hắn gào lên: “Thằng khốn, ta muốn giết chết người!”
Gió lao vun vút!
Nắm tay vùn vụt……
Thật đúng là một chút cũng không lưu tình, chiêu nào cũng hướng điểm “trọng yếu” trên người Ngọc Hồ Điệp.
Ngọc Hồ Điệp ôm Vương Manh Manh đông trốn tây lùi, mày càng lúc càng nhăn lại, xem tư thế của Vương Cương, rất có khả năng không đánh chết hắn thì không ngừng.
Nếu là bình thường, như vậy chẳng là cái đinh gì cả!
Nhưng mà……
Nhưng mà trong tay của hắn còn ôm một thân thể mềm yếu đang hôn mê bất tỉnh, thể trọng cũng không thể xem là nhẹ được: cục nợ Vương mèo nhỏ.
Không cần nói đến việc xuất thủ, ngay cả né tránh, cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Bị bách cho rơi vào đường cùng, Ngọc Hồ Điệp nhãn châu chuyển động, dừng thân, trực tiếp đứng lại, đem Vương Manh Manh đưa sang phía trước: “Ngươi đánh đi! Đánh xuống chính là một xác hai mạng.”
“Một xác hai mạng?”
Ngọc Hồ Điệp nghe được một tiếng rống giận dữ, Vương Cường cũng không thèm giảng đạo lý với h ắn, thừa dịp Ngọc Hồ Điệp đứng lại, hung hăng hạ một quyền trên gáy hắn, làm cho hắn lâm vào hôn mê.
Hái Hoa Tặc Đừng Chạy Hái Hoa Tặc Đừng Chạy - Kim Bạc Bạc