We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Bạc Bạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 519 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:33:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Giang Hồ Đệ Nhất Thư Sinh 5
dit: Mốc
Tình huống của hắn còn tệ hơn Ngọc Hồ Điệp.
Đầu đầy mồ hôi, môi đã trắng bệch.
Ngẩng đầu ra sức nuốt yết hầu, thanh âm vô cùng khàn khàn nhưng cũng hào hoa phong nhã tiếp tục nói.
Nhưng, hắn vẫn như cũ ra sức ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi, cố gắng nhìn thẳng Vương Manh Manh.
Thanh âm tuy khi đứt khi nối, vừa hỗn tạp lại mang theo vô số tiếng thở dốc, lại vẫn như cũ kiên trì nói xong những lời này.
Nói xong, đầu lập tức lại úp sấp xuống.
Chờ Vương Manh Manh ‘A’ một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu, Tô Tần lại ngẩng đầu lên.
Miệng, đương nhiên cũng tiếp tục mở: “Hiện tại… Hiện tại tại hạ cuối cùng cũng hiểu được lời cổ nhân nói… Mua dây buộc mình quả thực là dùng từ chính xác đến cực điểm, chẳng phải đúng là khắc họa chân thực nhất tình hình trước mắt của tại hạ, xem ra lời nói trong sách quả thật là không sai, còn có chính là…….”
Lúc Tô Tần còn đang nói, Vương Manh Manh đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt đi đến trước mắt Ngọc Hồ Điệp duỗi tay ra: “Phiền ngươi cho ta mượn đồ!”
Ngọc Hồ Điệp cố gắng thở hổn hển nói, miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Nói?”
Đánh nhau một ngày một đêm quả thật là không phải mệt bình thường a!
Hắn ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều a.
“Kiếm của ngươi!”
Ngón tay Vương Manh Manh đã chỉ rất rõ ràng nàng muốn mượn vật gì, đó chính là bảo kiếm Ngọc Hồ Điệp tiện tay cắm trên mặt đất: “Ta muốn ngươi ượn kiếm dùng một chút!”
Mặc dù có chút kinh ngạc, Ngọc Hồ Điệp vẫn vô cùng hào sảng gật đầu đồng ý.
Dù sao, nữ hiệp này một chút võ công cũng không có, dù cho nàng mượn kiếm cũng không tạo ra chuyện rắc rối gì.
Đương nhiên hắn còn thuận tiện đưa ra một yêu cầu: “Có thể cho ngươi mượn, bất quá sau khi ngươi dùng xong thuận tiện lau kiếm giúp ta, trên mặt dính không ít mồ hôi, nếu không lau mà trực tiếp tra vào vỏ kiếm thì sẽ bị rỉ sắt.”
“Ừ! Thành giao!”
Vương Manh Manh đưa tay dùng sức nhổ kiếm Ngọc Hồ Điệp đang cắm trên mặt đất, hiện tại nàng, thật sự rất cần thanh kiếm này, đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của Ngọc Hồ Điệp, chỉ là một chút quá phận nàng cũng đáp ứng.
Hái Hoa Tặc Đừng Chạy Hái Hoa Tặc Đừng Chạy - Kim Bạc Bạc