No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2043 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ải Đường Nhàn Thê
Tác giả:海棠春睡早-Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Dịch giả: Khán Nguyệt Quang
Nguồn:
Quyển 1 - Chương 31
Hải Đường thật sự không biết mình đã quay về Đường Viên như thế nào, linh hồn của nàng dường như đã bị vét sạch, ngoài việc ôm chặt con trai nàng không còn biết gì nữa, ngay cả lúc tắm rửa cũng là Phương Sở Đình ôm hai mẫu tử đặt vào bồn, Tiểu Tình cùng Trầm nhũ mẫu giúp nàng lau rửa thân thể.
Hơn hai canh giờ sau, rốt cuộc hồn phách của Hải Đường cũng đã tập trung trở về đầy đủ. Đô Đô đã thiếp ngủ trong lòng nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt, bờ mi khẽ rung động tựa như đang gặp phải ác mộng. Hải Đường cúi xuống hôn lên má hắn, nàng tự nói với chính mình, “Thật may là ngươi không có việc gì, bằng không ta sẽ điên mất!”. Ở kiếp trước, lúc biểu muội mình yêu thích nhất qua đời, Hải Đường đã khóc suốt hai ngày, nếu Đô Đô có mệnh hệ gì, nàng cũng sẽ không muốn sống nữa.
“Nương, nương!”, Đô Đô kêu to một tiếng rồi giật mình tỉnh lại.
“Đô Đô, nương ở đây, đừng sợ, nương ở đây với ngươi!”
Đô Đô mếu máo, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, hắn nhào vào lòng nàng, “Nương, ta sợ, tối đen, thật đáng sợ!”
“Tối đen? Đô Đô, ngươi làm sao lại chạy đến đó?”
Đô Đô lắc đầu, “Không biết, chỉ thấy tối đen!”
Kỳ quái! Có chỗ nào không đúng? “Đô Đô, sau khi chơi trong vườn của Thái nãi nãi ngươi đã đi đâu?”
Đô Đô ôm chặt nàng, “Không biết, tỉnh lại chỉ thấy tối đen, nương không có ở đó, ta sợ!”
Tỉnh lại? Hải Đường nghe được hai chữ này toàn thân liền run rẩy, nàng vỗ vỗ lưng con trai, “Được rồi, không biết cũng không sao, Đô Đô đừng sợ, từ bây giờ nương sẽ không rời khỏi ngươi nữa!”
Bên ngoài thật sự ầm ĩ, có tiếng Tần di nương mắng chửi hạ nhân cùng tiếng khóc của Tiểu Cam, “Tiểu Tình!”, Hải Đường hướng bên ngoài gọi to, Tiểu Tình vội vàng chạy vào, “Tiểu thư, Đô Đô tỉnh rồi sao?”
“Bên ngoài làm sao vậy?”
“Tần di nương đang đánh Tiểu Cam”, sắc mặt Tiểu Tình có chút khó coi.
“Nói với Trầm nhũ mẫu gọi Tiểu Cam vào đây”
“Trầm nhũ mẫu, người giúp ta bắt mạch cho Đô Đô”, Trầm nhũ mẫu sắc mặt âm trầm kéo tay Đô Đô, thần sắc có chút kinh ngạc, miệng há to ô ô a a. Trong lòng Hải Đường có chút âm lãnh, nàng nhẹ giọng hỏi một câu, “Mê hương?”. Trẫm nhũ mẫu gật đầu, Tiểu Tình đưa tay bịt miệng chính mình, sắc mặt sợ hãi. Trong lúc nhất thời, trong phòng thật sự tĩnh lặng.
Hải Đường nhanh chóng sắp xếp lại tất cả sự kiện của ngày hôm nay, kết quả chỉ có một: có người muốn mạng của Đô Đô! Hơn nữa, là giết người có kế hoạch! Trùng hợp hôm nay hồ sen rút nước tát bùn, nếu không phải Hải Đường kịp thời tìm thấy Đô Đô, chỉ sợ lúc này thứ tìm được chính là thi thể của con trai, mà tất cả mọi người đều sẽ nghĩ Đô Đô tự mình đi xuống vòm cầu, chỉ là, Hải Đường biết Đô Đô căn bản không có khả năng tự mình đi vào nơi đó. Là ai? Trong đầu Hải Đường xuất hiện vài khuôn mặt, những người này đều có khả năng.
Hải Đường rùng mình, người này có thể sử dụng mê hương mang Đô Đô đi mà không kinh động đến người trong Du Viên, lại còn có thể di chuyển một khoảng cách xa như vậy để giấu Đô Đô dưới vòm cầu, người này xem ra không đơn giản, nhất định không phải người bình thường. Đáng sợ nhất chính là có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, mà lần sau lại có còn may mắn như vậy không? Nghĩ đến khả năng có một cao thủ tùy thời ra tay đoạt mạng Đô Đô, Hải Đường nhịn không được toàn thân phát run, nàng đứng ngồi không yên. Không được, Phương phủ này không còn an toàn, đã đến lúc phải rời đi.
Hải Đường hạ quyết định, nàng nghiêm mặt nói với Tiểu Tình, “Đuổi Tiểu Cam ra khỏi phủ, nói với Tần di nương không cần đánh mắng nàng nữa, cứ trực tiếp đuổi ra khỏi Phương phủ”
“Tiểu thư! Người…!”
Hải Đường vô lực phất tay, “Đi đi, nhất định phải đuổi ra khỏi phủ”, Tiểu Tình dường như hiểu ra điều gì, nàng gật đầu rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Tại chính sảnh, tiếng hét chói tai của Tần di nương cùng tiếng khóc của Tiểu Cam dần lắng xuống, Hải Đường thở dài một hơi, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đô Đô dỗ hắn chìm sâu vào giấc ngủ. Thời điểm Phương Sở Đình bước vào phòng, hắn nhìn thấy mẫu tử hai người đang ngồi cùng một chỗ, Hải Đường khe khẽ hát ru, con trai đã ngủ say. Sở Đình ngồi xuống cạnh giường, hắn sờ sờ đầu con trai rồi liếc nhìn ánh mắt Hải Đường, hắn bỗng có chút bối rối, cảm thấy bản thân dường như nợ nàng một lời xin lỗi.
“Đừng suy nghĩ nữa, Đô Đô không có việc gì là tốt rồi. Đói bụng không? Để ta gọi Tiểu Tình chuẩn bị chút thức ăn”
“Lão phu nhân thế nào?”, Hải Đường nhớ tới hình ảnh lão thái kia ngã ngồi bên bờ hồ. Lão phu nhân, Hải Đường thật xin lỗi, ta cùng Đô Đô phải rời khỏi nơi này.
“Bị kinh hách, hiện tại người đã ngủ, Đô Đô có sao không? Có cần gọi đại phu đến xem qua không?”
“Không cần, hắn chỉ bị dọa sợ thôi, ngủ một giấc sẽ không sao”
Phương Sở Đình kéo tay Hải Đường rồi gắt gao nắm chặt, “Hứa với ta, về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Hôm nay ngươi và Đô Đô đã đem ba hồn chín vía của ta dọa một trận rồi!”, Hải Đường có chút cảm động, gương mặt tái nhợt khẽ mỉm cười, “Ta hiểu!”. Bàn tay được hắn ôm ấp quả thật ấm áp, Hải Đường có chút không đành lòng. Chỉ là…Phương Sở Đình, chúng ta phải đi, ngươi cũng nên tự bảo trọng chính mình.
Ngày kế tiếp, Đường Viên thật sự náo nhiệt, Lão phu nhân cơ hồ mỗi ngày đều “trấn thủ” ở nơi này, phu nhân cũng thường xuyên ghé qua thăm Đô Đô, các thái thái cùng tiểu thư ở các viện khác tựa như đèn kéo quân mà nối đuôi nhau đến thăm bệnh, Hải Đường mắt lạnh nhìn tất cả, nàng hy vọng có thể từ vẻ mặt của bọn họ mà phát hiện chút manh mối. Chỉ là, “đối phương” ngụy trang vô cùng khéo léo, thật sự nhìn không ra bất kì sơ sót nào.
“Hải Đường, ngươi đã hỏi Đô Đô xem hắn làm thế nào chạy đến vòm cầu chưa?”, Lão phu nhân dường như có chút nghi ngờ, rốt cuộc nhịn không được đành mở miệng hỏi.
“Lão phu nhân, ta đã hỏi rồi, chỉ là Đô Đô sợ đến mức không nhớ rõ ràng, ta cũng không dám hỏi nhiều sợ làm hắn hoảng sợ!”
“Vậy sao, thôi cũng đành, quên đi, cũng đừng hỏi nữa. Ngươi đã đuổi Tiểu Cam rồi sao?”
“Lão phu nhân, Tiểu Cam dù sao cũng đã sai phạm, khó tránh người trong phủ làm nàng khó xử, ta đuổi nàng ra khỏi phủ cũng là vì muốn tốt cho nàng, Như Ý hình như cũng bị phạt đòn?”
Hải Đường đã vài ngày không nhìn thấy Như Ý, “Hừ, nha đầu chết tiệt kia chỉ lo ham chơi, thiếu chút nữa đã khiến Đô Đô gặp nguy hiểm, ta phạt nàng mấy roi là còn ít”
“Lão phu nhân, chuyện này đến đây xem như chấm dứt đi. Như Ý cũng không phải cố tình, ngày thường nàng cũng rất chiếu cố Đô Đô”
Lão phu nhân thở dài, “Nha đầu này, Đình Bách (Nhị lão gia) đã có ý với nàng ta, thê tử của Đình Bách đã mấy lần gợi ý ta đem Như Ý gả cho Đình Bách làm tiểu thiếp nhưng ta không đồng ý. Đợi một ngày nào đó ta sẽ đem Như Ý cho ngươi, ngươi phải thay ta tìm một người trong sạch để gả nàng ra khỏi phủ, dù sao vẫn còn hơn làm tiểu thiếp”, Hải Đường có chút đau lòng, bên cạnh lão phu nhân cũng không có nhiều nữ nhân nên người đã xem Như Ý như nữ nhi của mình mà đối đãi.
Trọng viện thiếu Tiểu Cam nên cũng không còn nhiều tiếng cười vui. Sau khi Đô Đô gặp chuyện không may, lá gan cũng nhỏ hơn, hắn luôn luôn kề cận Hải Đường, đi đâu cũng phải nắm tay nàng, đôi khi hắn cũng hỏi thăm Tiểu Cam tỷ tỷ đi đâu rồi?
Ngày Tiểu Cam xuất phủ cũng đã từng quay về Đường Viên chào từ biệt mọi người. Hải Đường không gặp nàng, chỉ phân phó Tiểu Tình tiễn Tiểu Cam một đoạn đường.
“Tiểu Tình tỷ tỷ, có phải Thiếu phu nhân rất hận ta không? Ta thiếu chút nữa đã hại chết Tiểu thiếu gia!”, Tiểu Cam vừa khóc vừa lau nước mũi vừa lôi kéo tay Tiểu Tình.
“Nha đầu ngốc!”, Tiểu Tình nhìn trái ngó phải rồi ghé vào tai Tiểu Cam nói thì thầm vài câu, “Nhớ chưa? Trước tiên cứ trở về nhà, sau đó vài ngày đến chỗ ta vừa nói, sẽ có người sắp xếp cho ngươi, khi thời cơ đến tự nhiên sẽ gặp lại Tiểu thư”
Đôi mắt Tiểu Cam sáng lên, “Thật sao?”
Tiểu Tình gật đầu, “Nhớ kỹ, không được để ai biết, ngay cả phụ thân của ngươi cũng vậy, chỉ nói tìm được việc mới, những chuyện sau này tiểu thư tự biết sắp xếp”. Tiểu Cam nhấc ống tay áo lau lệ rồi cao hứng gật đầu.
Hải Đường Nhàn Thê Hải Đường Nhàn Thê - Hải Đường Xuân Thụy Tảo