Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1748 / 19
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42 -
ám đông trên khán đài rộ lên hoan hô các con ngựa, trong khi một mã phu dẫn con ngựa bạch giống đi qua các chuồng đến sân quần ngựa. Abbie đi một bên nó, chiếc áo dài lụa màu xanh và chiếc khăn quàng lụa buộc quanh cái mũ rộng vành cuả nàng, hòa hợp với màu cờ cuả con ngựa đua cuả nàng.
Dây thần kinh cuả nàng căng thẳng như dây đàn dương cầm, và lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi ướt đẫm. Nàng chắc chắn nàng bồn chồn còn hơn Alex tuần trước, khi Eden thuyết phục được nó cưỡi chung con Jojo với nó. Sau đó, Alex đã nói với nàng:
- Có lẽ nếu con học cưỡi ngựa được, mẹ con sẽ yêu con hơn.
Câu nói cuả nó là một lời lặp lại quá khứ đầy mỉa mai. Đã lâu lắm, Abbie phải quay qua để ý tới ngựa như vậy, với hy vọng được cha nàng yêu thương hơn.
Alex đã qua chơi thường xuyên, hễ có dịp là lẻn qua chơi với Eden. Đôi khi Abbie tự hỏi nàng để cho nó qua có đúng không, nhưng Eden cần có bạn chơi cùng trang lứa cũng như Alex, và sự rụt rè cuả cậu bé cân bằng lại sự bạo dạn cuả cô bé, đứa này học được cuả đứa kia và ngược lại. Nhưng... còn phải tính tới Rachel.
Luôn luôn còn phải tính tới Rachel, Abbie tự nhắc nhở, và trở nên bồn chồn không yên. Tại sao nàng để cho các ý nghĩ về Rachel phá hỏng một ngày tháng sáu đẹp trời sáng suả như thế này? Con Cuồng Phong sẽ chạy đua trong độ tới. Tại sao nàng không tận hưởng sự kích thích mà lại lo nghĩ về Rachel?
Nhưng Abbie biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Sáng nay, một chủ ngựa quen với nàng cho nàng biết con ngựa Sirocco, ngựa đực giống cuả Rachel, vừa chạy đua về nhất hôm qua, bỏ con về nhì đến ba sải. Trong hai tuần lễ rưỡi nữa, con ngựa đực giống cuả cô ta sẽ chạy đua với con Cuồng Phong trong cuộc đua Liberty Classic, với điều kiện con Cuồng Phong phải thắng trong cuộc đua hôm nay. Nó phải thắng, Abbie nghĩ thầm và quyết tâm làm mọi cách cho nó thắng, chẳng những cuộc đua này mà cả cuộc đau Liberty Classic- Cuộc đua mà tất cả mọi người đều gọi là cuộc đua để chọn quán quân trong các quán quân. Cuồng Phong sẽ là quán quân. Abbie nhất quyết không chịu thua Rachel một lần nữa.
Eden kéo tay nàng:
- Mẹ, Mac Crea có đây không?
- Mẹ không biết- Nhưng Abbie biết thế nào chàng cũng có ở đó.
Trong ba tháng rưỡi vừa qua, nàng đã sắp xếp những cuộc gặp mặt "ngẫu nhiên" này để Mac Crea có thể ở bên Eden như nàng đã hứa, một việc đã trở nên khó khăn vì Dobie đã biết cách đây một tháng là Mac Crea đã trở lại vùng này. Đã hai lần Dobie chất vấn nàng, có gặp hay nói chuyện với Mac Crea hay không. Abbie đã nhận là có, nhưng cố tình làm như không có chuyện gì khác xảy ra cả. Nàng nghi là Dobie không tin. Những sự ngờ vực không nói ra cuả anh ta cộng với cảm nghĩ có lỗi cuả nàng làm cho cuộc hôn nhân cuả họ đã lung lay càng bị căng thẳng.
Abbie không dứt khoát được phải làm gì. Lúc đầu, nàng đã âm thầm hy vọng rằng Mac Crea sẽ chán chuyện đóng vai trò người cha và bỏ đi, và mọi việc sẽ trở lại như cũ. Nhưng theo dõi thấy tình cảm giữa Mac Crea và Eden ngày càng tăng, bây giờ nàng biết chuyện đó sẽ không xảy ra. Đôi khi nàng tự hỏi nàng lừa dối ai, khi duy trì trò hề đó: Eden, Dobie hay chính nàng.
- Nhưng Mac luôn luôn đến xem con Cuồng Phong chạy đua. Tại sao ông ấy hôm nay không có đây?- Eden hỏi cho kỳ được. Thêm một bằng chứng nó trông đợi ông ta đến với nó biết chừng nào.
- Mẹ không biết. Có lẽ ông ta bận việc.
Đầu tuần, nàng đã nói chuyện với Mac Crea, và chàng đã cho nàng biết chàng dự định bay trở về một địa điểm khoan dầu ở Quyoming, và đóan rằng sẽ đến đây vào khỏang buổi trưa. Thời tiết xấu có lẽ đã làm chàng tới trễ, và đáp máy bay cuả công ty thay vì đi máy bay cuả một hãng hàng không thương mại. Nhưng nếu gặp bão, thì tại sao chàng không gọi điện thoại và nhắn tin cho nàng hay? Trừ phi... Abbie nhớ lại tấm ảnh đã thấy trong tờ báo buổi sáng chụp một chiếc máy bay tư nhân bị rơi bể nát trong một trận bão. Nàng đột nhiên lạnh mình- Và hơi sợ.
Một bàn tay to lớn áp vào eo lưng nàng. Giật mình, Abbie quay lại và nhìn sững Mac Crea, còn sống nhăn và mạnh khoẻ, đang mỉm cái nụ cười biếng nhác quen thuộc.
- Mac Crea. Anh đã bay về an toàn đấy hả!- Nàng lẩm bẩm, nhẹ nhõm cả người.
- Cô đã tưởng tôi có chuyện gì chăng?- Mắt chàng nhìn chòng chọc vào nàng và Abbie cảm thấy chàng nhìn thấy ruột gan nàng.
Trong phút chốc, mọi việc đều bị gạt ra ngoài. Nàng thậm chí không nghe cả tiếng Eden đang léo nhéo.
- Tôi... à Eden đã thắc mắc không biết hôm nay anh có đến hay không?
- Chỉ Eden mà thôi sao?- Bàn tay chàng áp càng mạnh thêm vào lưng nàng, Abbie thoáng có cảm tưởng chàng sắp hôn nàng. Thay vì vậy, chàng cúi xuống bồng Eden lên.
- Cháu không thực sự nghĩ rằng, tôi không có mặt ở đây hôm nay để cổ vũ cho con Cuồng Phong chứ?
- Cháu biết. Nhưng cháu nhìn và trông mãi mà không thấy ông đâu cả. Và mẹ bảo có lẽ ông bận việc nên không đến.
- Mẹ nói thế hả? Bà ấy lầm. Dù là việc gì, không bao giờ tôi bận đến nỗi không đến được. Tôi không thể để cho đứa con gái tôi yêu quý nhất phải thất vọng, phải không?
- Ông đến trễ quá, sắp đến giờ đua rồi. Họ đã đem con Cuồng Phong ra sân quần ngựa để thắng yên cho nó.
- Tôi biết, và rất tiếc vì chuyện đó. Tôi bị kẹt xe từ phi trường về đây. Có một tai nạn và xe cộ kẹt cứng.
- Anh trễ là vì vậy à? Tôi cứ tưởng... - Abbie xen vô, không muốn nói hết nỗi lo sợ cuả nàng.
- Phải?- Mac Crea nhắc nàng nói tiếp, và nhìn nàng có vẻ tò mò.
- Không hề chi. Chúng ta hãy đến sân quần ngựa. Tôi muốn nói đôi lời với ngựa dạy ngựa trước khi họ ra hiệu cho thắng ngựa- Họ vừa bắt đầu đi về phiá đó, thì một mã phu dẫn một con ngựa Ả Rập đi vào cổng, bắt họ phải dừng lại chờ.
- Cô nói hớ rồi, Abbie- Mac Crea đứng cạnh nàng bồng Eden trên tay- Cô sẽ phải canh chừng mình kỹ hơn nữa.
- Tại sao? Anh muốn nói gì?
- Ánh mắt cuả cô nhìn tôi khi tôi mới đến, làm người ta có thể tưởng rằng cô vui mừng vì thấy tôi- Giọng nói cuả chàng có ý chọc ghẹo, nhưng cái nhìn thì không.
Abbie không chối cãi làm gì. Nàng không thể chối. Đó là sự thật. Chỉ trong chốc lát, nàng đã để cho tình cảm ngự trị. Đó là một sai lầm- Một sai lầm nàng dễ bị mắc phải với Mac Crea nữa. Có nhiều lúc nàng ước chi có thể bồng Eden bỏ đi- Bỏ đi khỏi Mac Crea và Dobie và cả những chuyện rắc rối lộn xộn ấy. Nhưng nàng còn mẹ nàng, và Ben, và các con ngựa. Nàng ước chi Mac Crea đã không trở về. Mọi việc trước đó đơn giản quá. Nàng cố gắng bám víu vào cái đó, nhưng chàng lại gây cho cuc đời nàng phức tạp thêm về nhiều mặt nàng không muốn.
Ở sân quần ngựa, Abbie bàn bạc một lúc với Joe Gibbs, người dạy con Cuồng Phong tập dượt. Nàng không chắc chắn đã làm được gì, ngoại trừ được ông ta cho hay theo ông nhận xét, con ngựa đực giống sung sức và sẵn sàng để chạy độ này- Và được thoát khỏi phải ở bên Mac Crea.
Sau khi cân xong, người nài đến cạnh họ, mặc áo quần màu xanh, tay xáh cái yên đua nhẹ với tấm vải có số. Trong khi nàng đứng ngoài theo dõi người dạy ngựa đích thân thắng yên cho con Cuồng Phong, nàng cảm thấy mình dư thừa, nhưng chưa muốn rời khỏi đây. Trong sân quần ngựa có sáu bảy con ngựa Ả Rập đã ghi tên dự độ này, trừ hai con, còn đều là những ngựa đua lâu rồi và có thành tích đáng nể. Con ngựa được đặt nhiều hy vọng nhất là một con ngựa hồng tuyệt đẹp, có cái đầu hơi tầm thường, nó đã chỉ thua có hai độ trong mùa này.
- Cô có vẻ bồn chồn, Abbie- Mac Crea nói.
Nàng nhìn chàng, và để ý thấy Eden không còn đó. Nó đang hỏi tới tấp Ben.
- Bồn chồn, lo lắng, kích thích, hôm nay Cuồng Phong có nhiều địch thủ đáng gờm.
- Nghe giọng cô nói không được tự tin lắm. Cô quên rằng nó đã thắng tất cả ba cuộc đua trước đây sao?
- Không. Nhưng từ trước đến nay nó cũng chưa bao giờ chạy độ một dặm- Hay chạy đua với những con ngựa có tầm cỡ như thế này. Tôi có lý do để lo ngại. Tôi không tin anh thấy hết mức quan trọng cuả cuc đua này. Thành tích cuả nó trong cuc đua này sẽ quyết định chúng ta có cho nó dự cuộc đua Liberty Classic hay không vào ngày mồng bốn.
- Tôi tưởng cô đã đăng ký cho nó dự rồi chứ.
- Phải. Nhưng nếu nó không chạy xa được, chúng tôi sẽ rút tên nó ra. Cu đua Liberty là trên đoạn đường dài một dặm và mt phần tư- Quay qua con ngựa- Nó phải thắng. Nó chỉ có cách là phải thắng.
- Vậy là cô đã nghe.
Abbie trân mình. Nàng muốn giả vờ không biết chàng muốn nói gì, nhưng biết là không bao giờ lừa phỉnh được Mac Crea.
- Về việc con Sirocco thắgn cuộc đua? Tôi đã nghe nói.
Ben dẫn Eden đến.
- Chúng ta nên đi lấy chỗ ngồi. Cuộc đua sắp bắt đầu.
Sau khi chúc anh nài may mắn, họ rời sân quần ngựa đi đến các lô khán đài dành cho chủ ngựa, để chờ xem ngựa diễu hành. Eden không ngồi yên được nên bỏ trống ghế cuả nó, chỉ còn Mac Crea và Abbie ngồi hai bến chiếc ghế trống.
Abbie luôn luôn phải đấu trah dữ lắm mới tỏ vẻ làm ngơ được với Mac Crea, nhưng hôm nay nàng thấy càng khó hơn. Nàng cố gán cho sự căng thẳng là do trước cuộc đua sắp tới, nhưng có cảm tưởng khó chịu là nàng đã vô tình thú nhận một điều gì đó trong khi lo sợ máy bay cuả chàng có thể bị rớt. Nàng mừng vì Eden nói chuyện huyên thuyên không ngớt.
- Mẹ Ơi, mẹ có nhớ đánh cá số tiền cuả bà ngoại gởi cho mẹ chưa?
- Ben làm rồi. Ông ấy giữ vé
- Không được gì hết, nếu Cuồng Phong không thắng.
Nàng nhìn vào bảng ước đóan khả năng các ngựa. Con ngựa mang số bốn là con Cuồng Phong được ghi là có khả năng bảy trên một. Các người đánh cá ngựa có vẻ không coi nó là đáng sợ.
- Bà sẽ được vào khoảng bảy mươi đô la.
- Eo ôi! Mẹ có cá tiền trên con Cuồng Phong không?
- Không.
- Nhưng mẹ có thể được rất nhiều tiền.
- Và cũng có thể thua- Nhưng đó không phải là lý do. Cá vào con ngựa cuả mình là xui xẻo.
- Tại sao? Mẹ biết chưa có con ngựa nào chạy nhanh bằng nó. Nó sẽ thắng, con biết.
- Có cả ngàn chuyện có thể xảy đến trong một độ ngựa đua, Eden ạ. Nó có thể khởi hành không tốt ở cổng, hay bị kẹt giữa một đám người khác. Hoặc bị một con khác va chạm, hay bị một con khác té cản đường. Không thể biết được.
- Ông sẽ cá vào con Cuồng Phong chứ?- Eden quay qua hỏi Mac Crea.
- Tôi cá rồi- Chàng rút từ túi áo ra mấy cái vé và đưa cho nó xem.
- Tất cả những vé này à? Cho cháu cầm nhé!
- Được- Chàng đưa hết cho nó.
- Ông sẽ được bao nhiêu?
- Rất nhiều.
- Cháu ước chi đã cá vào nó. Cháu đã muốn lấy tiền ra khỏi con heo, nhưng mẹ không cho đem tiền theo.
- Mẹ đã bảo con còn nhỏ quá. Con nít không được đánh cá ngựa đua.
- Vậy thì khi con lớn, con sẽ đánh cá con Cuồng Phong và ăn thật nhiều tiền.
- Tôi thấy nó có máu cờ bạc nhiều trong mình đấy- Mac Crea nói riêng với Abbie.
- Hiển nhiên là nó thừa hưởng cái đó cuả cha nó- Nàng đáp, nhưng liền hối tiếc đã đáp quá hấp tấp và đề cập rõ ràng tới chàng.
- Tôi đồng ý- Chàng đáp, và nhìn nàng với một vẻ thân mật.
Abbie nóng bừng, và quay mặt đi, chú ý vào trường đua. Vào lúc ấy, mấy tiếng kèn đầu tiên vang lên, kêu ngựa ra diễu hành, làm khán giả xôn xao cả lên. Một con ngựa Ả Rập có người cưỡi mặc một bộ đồ đỏ và kim tuyến, phi nước tiểu ra sân, dẫn đầu một đòan ngựa đua Ả Rập đi diễu hành qua khán đài, khán giả nhiệt liệt vỗ tay hoan hô chúng.
- Trông kià, mẹ. Con Cuồng Phong kìa!
Con Cuồng Phong chạy nước kiệu và đường đua, cổ nó hơi cong lên, cái đuôi dài giơ cao và phất phơ đằng sau mình nó như một lá cờ màu trắng. Một con ngựa khác chùn bước vì tiếng ồn ào từ đám đông làm nó sợ, trong khi bảy con ngựa tham dự cuộc đua diễu hành qua khán đài rồi đi về phiá cổng khởi hành cuộc đua. Nhưng con Cuồng Phong thì không sợ, mà còn phô trương với đám khán giả như thể nó đang dự một cuộc thi ngựa đẹp, chứ không phải một độ chạy đua.
- Đôi khi tôi tự hỏi, phải chăng chúng ta sẽ sai lầm khi không cho nó chạy đua trước hết- Nàng nói với Ben.
- Cô đừng lo, nó biết nó ở đây để làm gì- Ben đáp, và cầm ống nhòm quan sát tất cả các con ngựa.
Abbie còn lo lắng gấp bội trước đó. Khi các con ngựa đã đến khu phía sau cổng khởi hành, nàng nhổm lên ngồi xuống trên ghết. Chỉ có một con ngựa khác lông xám và xám đậm, nên dễ phân biệt con Cuồng Phong. Nhưng xa quá, nên Abbie không thấy gì nhiều.
- Nó thế nào, Ben?
- Nó hơi đổ mồ hôi. Đó là dấu hiệu tốt.
- Cho tôi xem- Nàng đón cái ống nhòm và quay nó về phiá con Cuồng Phong. Trên cổ nó có một bóng đen, cho thấy mồ hôi đã ra ướt lông và làm cho da đen cuả nó hiện qua lông. Một chút căng thẳng là dấu hiệu tốt; nó có nghĩa là con ngựa đã cảnh giác và ý thức điều người ta trông đợi ở nó. Nhưng nếu xuất hãn quá nhiều thì nó sẽ tiêu hết nghị lực. Abbie phải đồng ý rằng Cuồng Phong tuyệt nhiên không sùi bọt mép. Nó có vẻ sẵn sàng. Nàng hy vọng và cầu mong nó như vậy.
Abbie lại đưa ống nhòm lên. Con Cuồng Phong được đưa vào ô số bốn bình an vô sự. Tiếng người xướng ngôn viên vang lên trên khán đài:
- Ngựa đã vào cổng, sẵn sàng khởi hành độ thứ năm.
Nàng chĩa ống nhòm vào ô thứ tư theo dõi các cố gắng của anh nài ngựa sẵn sàng và đứng ngay trong cổng. Hai tai nó vẫy tới vẫy lui không ngớt. Chứng tỏ nó sốt ruột chờ anh nài ra dấu. Sau rốt, nó hất đầu lên, lộ vẻ bực tức vì sự chậm trễ.
Chuông reng, các cánh cưa? mở toang, và các con ngựa lao ra.
- Chạy rồi!- Đám đông kêu rộ lên.
Abbie đứng bật dậy, bỏ ống nhòm xuống.
- Nó khởi hành ra sao? Tôi không thấy rõ- Ra khỏi cổng mới được ba thước, ba con ngựa đã lao tới trước để dành nhau dẫn đầu. Không có Cuồng Phong trong đó.
- Nó khởi hành tốt- Ben đứng dậy- Đừng thúc nó. Để nó tự chọn nhịp bước thích hợp- Một giây sau, Abbie mới ý thức ông nói với người nài cưỡi con Cuồng Phong.
-... Cuồng Phong thứ năm, Kaslan thứ sáu... - Người xướng ngôn viên xướng lên giọng đều đều.
Con ngựa bạch chạy ở đường ngoài, năm sải rưỡi đằng sau con ngựa dẫn đầu, nhưng chạy một cách thoải mái, không lấn lên cũng không lùi xuống, khi đoàn ngựa đến gần khúc quẹo đầu. Abbie giơ ống nhòm lên thoe dõi nó nữa.
- Con không thấy được, mẹ ạ.
- Con đứng lên trên ghế cạnh Ben- Đoàn ngựa đang chạy vào đoạn đường trở về. Nó đứng hàng thứ tư. Bất giác nàng níu tay áo Mac Crea, cố dằn sự kích thích trong khi Cuồng Phong đang bắt kịp ba con ngựa dẫn đầu- Nó đang ra sức đấy. Tôi hy vọng không quá sớm- Nhưng con ngựa đực giống vẫn còn chạy với hai tai vểnh về đằng trước, một chỉ dẫn chắc chắn là nó chưa dùng hết sức.
Nàng mất hút nó khi đoàn ngựa chạy vào khúc quanh cuối cùng. Nó chỉ còn là một vết mờ ở vòng ngoài, bị các con ngựa chạy sát thanh ngang che khuất. Cổ họng nàng khô không chịu nổi.
Hai con ngựa dẫn đầu ra khỏi khúc quanh, cổ chúng ngang nhau trên đoạn đường đua cuối. Nhưng phía ngoài chúng nó, con Cuồng Phong đang sải như bay, mỗi lúc một gần hai con dẫn đầu.
Nàng chỉ nghe xa xa tiếng đám đông cổ võ, mà nghe rõ mồn một tiếng vó ngựa đạp thình thịch trên đường đua bằng đất. Tới cột đánh dấu bảy phần tám dặm, Cuồng Phong bắt kịp hai con ngựa dẫn đầu bứt lên trước. Hai người nài kia ra roi quất ngựa, nhưng người nài cuả Cuồng Phong vẫn dùng cương mà thôi, để thúc nó chạy đến lằn đích. Nó bỏ hai con ngựa kia nưa? sải... một sải... hai sải.
Abbie thét lên khi Cuồng Phong vượt qua lằn đích, mà vẫn còn bứt xa các con ngựa ở phiá sau.
- Nó thắng rồi! Nó thắng! Nó thắng!- Nàng quay qua Mac Crea, và tiếng kêu thét biến thành tiếng cười hân hoan.
- Tôi đã bảo anh, nó sẽ thắng!
Khóai chí vì ngựa cuả nàng đã thắng rõ rệt, Abbie không nén được vui sướng. Nàng phải biểu lộ nó ra, phải xì hơi đôi chút. Bốc đồng, nàng chồm vào Mac Crea; chàng ôm ngang lưng nàng và nhấc bổng nàng lên.
Môi nàng vừa chạm môi chàng, nàng ý thức được hành động cuả mình và định thụt lại. Chàng giữ đầu nàng lại không cho. Một phút yên lặng trôi qua, chỉ nghe tiếng tim nàng đập thình thịch, trong khi mắt nàng chỉ thấy gương mặt phong trần cuả chàng.
- Đừng, đừng rút ra, Abbie- Chàng thì thầm.
Chàng hôn nàng, đôi môi cuả chàng rà tới rà lui mt cách nồng nàn và ham hố trên môi nàng, Abbie không thể chối cãi là nàng đã sẵn sàng cho chàng, và lấy làm thích thú. Nàng bắt đầu hôn trả và tận hưởng giây phút khoái lạc ấy.
Cái hôn chỉ kéo dài mấy giây mà tưởng chừng như cả một kiếp người khi Mac Crea đặt nàng lại xuống đất và quay qua ôm luôn cả Eden đang cười the thé và la hét om sòm. Cả ba ôm nhau hôn hít vui mừng vì sự thắng giải của Cuồng Phong, và lôi kéo cả Ben vào cuộc mừng vui. Nhưng cái hôn còn để lại dư vị trên môi nàng, Abbie không thể không nhớ đến nó khi nhìn chàng. Và điều làm cho nàng bực mình hơn nữa là trong ánh mắt cuả chàng cũng có phản ứng như vậy, mỗi lần chàng nhìn nàng.
Họ cùng nhau đi đến bên con ngựa thắng giải để chờ lãnh cúp. Khi người ta chụp ảnh, Eden đòi Mac Crea đứng chụp chung, nhưng chàng viện cớ đi lãnh tiền đánh cá trúng, nên lĩnh đi mất.
Abbie nhìn theo chàng đi khuất vào đám đông, nàng cũng biết như chàng là khó giải thích cho Dobie tại sao có Mac Crea trong ảnh. Mac Crea lánh mặt đi là có lý.
Sau lễ trao cúp, người mã phu dẫn con Cuồng Phong đi kiểm tra bắt buc về thuốc kích thích. Con ngựa đi nhún nhảy, vẫn còn khỏe khoắn và ham chạy nữa.
- Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, con Cuồng Phong sẽ tham dự cuộc thi Liberty- Abbie bảo Ben, khi cả ba từ khán đài lãnh cúp về- Ta sẽ vô cùng thích thú thấy con Cuồng Phong cho con Sirocco hít bụi khi về đến lằn đích. Cuồng Phong hôm nay chạy một dặm nhanh hơn thường lệ một giây.
- Không những thế, nó đã lập kỷ lục về chạy nhanh trên một dặm cuả ngựa Ả Rập- Người dạy ngựa tên Joe Gibbs nói xen vào.
- Thật à? Tôi biết là nó chạy nhanh, nhưng... - Abbie sửng sốt quay lại người dạy ngựa, nàng cười lớn rồi quay sang Ben:- Chú tin được không? Ben?- Nàng tự hỏi Rachel sẽ nghĩ sao khi biết điều đó.
Mac Crea đang ung dung đi ngang qua cái chuồng, đến gần họ. Abbie lại thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng nhìn sững vào chàng, toàn thân trân cứng một cách thích thú, như thể tất cả các giác quan cuả nàng đều trở nên mẫn cảm.
- Eden, Mac Crea kìa- Eden vọt ngay về phiá Mac Crea.
- Ông lãnh tiền chưa?
- Rồi, đây nè- Chàng xòe nắm giấy bạc ra cho nó xem.
- Úi chà! Mẹ Ơi, coi ông ấy lãnh tiền nhiều ghê chưa!
- Nhiều quá nhỉ!- Abbie bảo Eden đã chạy về bên nàng- Con báo tin cho ông ấy chưa?
- Tin gì mẹ?
- Cuồng Phong lập một kỷ lục mới của ngựa giống Ả Rập- Nàng nói nhỏ vào tai nó.
- Ồ, phải- Nó quay qua Mac Crea, mắt sáng rực- Cuồng Phong lập kỷ lục.
- Nó chạy một dặm với thời gian nhanh nhất ở trường đua này cho loại ngựa Ả Rập- Abbie cắt nghĩa.
- Tuyệt vời! Vậy là chúng ta có ba việc để ăn mừng: kỷ lục cuả Cuồng Phong, và tôi trúng cá độ.
- Còn việc thứ ba?- Eden hỏi
- Tôi đã mua sản nghiệp Jephphorđ Nhà, đất, và tất cả trên đó. Chỉ cách nông trại này mười dặm- Chàng nhìn Abbie trong khi trả lời cho Eden.
- Tôi biết chỗ đó- Nàng nói, tuy chỉ thấy từ đường cái.
- Có lẽ cô sẽ có thể đến xem lúc nào thuận tiện- Mac Crea gợi ý, nhưng Abbie không muốn cam kết gì trước. Nàng không muốn xem chỗ chàng ăn, và chỗ chàng... ngủ. Thấy nàng im lặng, Mac Crea xoay qua Eden:
- Cháu nghĩ chúng ta nên ăn mừng cách nào đây?
- Chúng ta... có thể đi ăn kem... có lẽ đi xem đồ chơi... rồi đi xem chiếu bóng- Eden nói.
- Nghe được lắm- Mac Crea mỉm cười.
- Khỏi có tôi. Cả hai cứ việc đi. Tôi và Ben ở lại đây trông nom cho con Cuồng Phong- Nàng luôn luôn từ tạ để Mac Crea có thể ở một mình với Eden.
- Nhưng con muốn mẹ và Ben cùng đi. Không có thì ăn mừng mất vui.
- Tiếc quá, nhưng mẹ và ông ấy không đi được, vì phải ở đây.
- Vậy thì con cũng không đi.
- Eden, con biết là đi với Mac Crea vui lắm.
- Nhưng con muốn tất cả chúng ta đều vui như hồi đi dự cuộc thi ngựa đẹp.
- Đừng làm khó, Eden.
- Nếu mẹ và ông ấy không đi, con với Mac Crea ở đây luôn.
- Con chỉ làm cho con mất vui- Abbie bất lực, nhìn Mac Crea.
- Nếu không thắng họ được, thì nên nhập bọn với họ- Mac Crea nói và mỉm cười- Hãy đi với chúng tôi. Không có cô đây con Cuồng Phong vẫn bình an. Tại sao chiều nay lại phải khác?
- Lẽ ra tôi phải biết anh bênh nó trong chuyện này- Abbie nói, nhưng không làm ra bộ giận được. Nàng có cảm giác bất an là trong tiềm thức nàng muốn được thuyết phục để chịu đi, nhưng nếu thừa nhận điều đó thì cũng phải thừa nhận là nàng muốn ở bên Mac Crea.
- Xin mẹ hãy đi với con và ông ấy. Đã có người lo cho con Cuồng Phong rồi- Eden chỉ vào bác mã phu.
- Ben...?- Abbie cầu cứu đến Ben.
- Có gì đâu mà phải cãi? Nó nói đúng.
- Đấy, cả Ben cũng đồng ý- Eden sung sướng nói và nắm tay mẹ cùng Ben- Mẹ và ông đi cùng cháu cho vui nhé.
Cả bốn người đi ra bãi đậu xe,và lên chiếc xe của Mac Crea thuê, đi đến một rạp chiếu bóng cách đấy mấy dặm.
Hai giờ sau khi họ ra khỏi rạp chiếu bóng, hoàng hôn đã nhuộm bầu trời thành màu hoa cà, thay cho màu đỏ. Eden thất vọng vì Abbie nhất định bảo rằng đã đến lúc trở về khách sạn cạnh đường cái. Nó cố gắng thuyết phục mẹ là không buồn ngủ, nhưng lên xe được mười phút, nó đã ngủ lăn ra trên ghế sau.
Mac Crea cho xe chạy vào bãi đậu cuả khách sạn và chạy ngang qua phòng đợi ở mặt tiền.
- Cô ở phòng nào?
- Số 126. Gần cửa hông đầu tiên kia kìa- Abbie mở ví lấy chìa khoá- Ben đánh thức giúp Eden dậy.
- Để nó ngủ, tôi sẽ bồng nó vào- Mac Crea nói.
- Được rồi- Abbie không cãi.
Mac Crea đậu xe lại gần cưa? hông và bồng Eden lên, đi theo Abbie và Ben vào nhà.
Mở khóa cửa phòng số 126, Abbie bước vô và giữ cánh cửa cho Mac Crea, trong khi Ben tiếp tục đi về phòng mình.
- Anh có thể bỏ nó xuống cái giường đầu- Nàng nói.
Khi Mac Crea bắt đầu bỏ nó xuống giường, Eden kêu lên không chịu và đeo vào chàng. Chàng dịu dàng đặt nó xuống giường và gỡ hai tay nó đang bá cổ chàng. Abbie bước tới cạnh chiếc va li mở trên bàn, và lấy ra áo ngủ cuả Eden đem trở lại giường. Nàng thấy Mac Crea đang ngồi trên mép giường, tháo giày và tất cuả Eden ra.
- Anh khỏi phải bận tay với việc đó. Tôi sẽ sửa soạn cho nó trước khi đi ngủ.
- Anh muốn lo cho nó- Nét mặt chàng đầy vẻ trìu mến- Phải đây là áo ngủ cuả nó không?
- Phải.
- Có lẽ em coi chuyện đó là thường, nhưng còn anh, thì từ trước đến giờ chưa có dịp nào sửa soạn cho con gái của anh trước khi nó đi ngủ cả.
Abbie tần ngần thêm một giây, rồi trao cái áo ngủ cho chàng và đứng lùi lại theo dõi. Nàng không khỏi cảm động trước cái cảnh Mac Crea cởi áo dài và xì líp cuả Eden ra thật nhẹ nhàng, rồi ôm nó vẫn ngủ, thòng cái áo ngủ qua đầu nó, luồn hai tay áo vào rồi đặt nó nằm lại xuống giường. Eden lập tức rúc đầu vào gối. Mac Crea cúi xuống hôn phớt lên trán nó, và tấn chăn quanh mình nó. Chàng đứng lại một lát để coi Eden ngủ, rồi vặn tắt đèn ở cạnh giường, chỉ để lại ngọn đèn mờ trên sàn. Rồi rón rén chàng đi trở lại cạnh Abbie.
- Hãy nhìn nó kìa, nhỏ và ngây thơ quá. Một thiên thần đang ngủ- Chàng thì thầm.
- Anh đừng lầm. Không phải nó luôn luôn như vậy. Anh chưa khi nào thấy nó đang ốm vì bị cúm hay cảm. Nó than thở, đòi hỏi cái này cái nọ luôn miệng. Anh tin em đi, lúc đó không dễ thương đâu. Làm cha hay mẹ không phải lúc nào cũng vui vẻ đâu. Hôm nay, anh đã thấy nó làm mình làm mẩy mới chút xíu thôi- Không nghĩa lý gì so với những cơn nóng giận cuả nó khi không vừa ý. Anh hãy chờ xem khi nó cãi lại, khi đó anh sẽ không còn cho rằng nó dễ thương và ngây thơ nữa.
- Thật thế à?- Chàng thoáng nở một nụ cười châm chọc.
- Thật đấy! Rồi còn cái kiểu nói tía lia của nó. Anh đã nghe nó nói suốt thời gian xem phim đấy, hỏi tại sao ai đó làm cái này hay nói cái nọ, muốn cái gì cũng phải giải thích cho nó. Anh có biết nó còn nằm mơ nữa không? Anh mới chỉ chịu đựng nó nói tía lia trong hai giờ. Anh hãy chờ đến khi phải nghe nó nói huyên thuyên hết ngày này qua ngày khác.
- Nói, nói, nói- Chàng đáp.
- Đúng vậy. Nó cứ nói không ngớt... - Abbie quên mất nàng định nói gì, khi chàng nắm hai vai nàng và xoay nàng lại ngay mặt chàng. Nàng nhìn sững vào môi chàng, ngạc nhiên vì thấy nó quá gần, và nhìn đôi môi ấy phát ra mấy tiếng:- Giống mẹ nó.
Nàng chưa kịp phản ứng gì thì chàng đã hôn nàng thật sâu, thật nồng nàn, làm nàng quên cả cưỡng lại, rồi nàng thụt lùi và nói:
- Mac, em nghĩ rằng...
- Đó là chỗ lôi thôi cuả em, em nghĩ nhiều quá và nói nhiều quá. Thử ngậm miệng lại một lần xem sao.
Chàng lại áp miệng lên miệng nàng, và nàng bỗng thoáng thấy chàng nói phải. Tại sao nàng từ khước cái mà nàng rất muốn cũng như chàng, chỉ vì nàng không muốn thừa nhận là mình muốn? Nàng có phủ nhận cũng không làm thay đổi sự khát khao nàng hiện cảm thấy. Nàng buông trôi mình theo cảm giác thích thú được chàng ôm hôn, và thấy như về lại ấm cúng, cảm giác sum họp- Có tất cả những cảm nghĩ đó, và còn có cả một cái gì nữa mà nàng không muốn nhận diện cho rõ.
Chàng luồn mấy ngón tay vào tóc nàng và bắt đầu kéo các cái trầm giữ búi tóc. Tóc nàng xõa xuống vai, và chàng thụt lùi để ngắm nàng bằng đôi mắt đen sẫm và mi mắt nặng nề.
- Anh đã muốn làm vậy từ lâu.
Vẫn nhìn chăm chăm vào nàng, chàng ẵm nàng lên và đi đến chiếc ghế bành gần đó, ngồi xuống ôm nàng và nàng cuộn tròn trên đùi chàng. Bây giờ nàng không còn phải nhón lên cho bằng chàng. Nàng tha hồ vuốt ve chàng, vuốt tóc chàng và sờ các bắp thịt rắn chắc ở vai và lưng chàng. Hai bàn tay chàng xoa, vuốt, nắn bóp khắp mình nàng trong khi chàng và nàng hôn và cắn khẽ nhau. Rồi tay chàng bắt đầu cởi cái nơ ở cổ nàng, và cởi nút áo nàng. Khi bàn tay chàng luồn vào da thịt nàng, nàng rung chuyển cả thân mình.
Abbie không biết họ ngồi trong chiếc ghế bành đã bao lâu, hôn hít nhau như một cặp thanh niên thiếu nữ mới biết mùi lạc thú cuả tình yêu. Nhưng khi nghe tiếng Eden trở mình và lẩm bẩm trong giấc ngủ, bản năng làm mẹ lại trở về. Nàng không làm ngơ được trước tiếng của đứa con đang ở chung phòng.
Khi nàng cố tỏ ra dè dặt hơn. Mac Crea phản đối:
- Để anh yêu em, Abbie. Cả hai ta đều muốn.
- Ở đây không được. Chúng ta không thể. Eden có thể thức dậy. Tốt hơn chúng ta nên dừng lại, trước khi một người hết kiềm chế được.
- Em muốn nói anh.
- Em không nói vậy.
Chàng thở dài dựng nàng ngồi dậy. Nàng tụt xuống khỏi đùi chàng và đứng dậy. Nàng không muốn gì hơn là quay lại để chàng ôm nữa. Nhưng nàng đưa chàng tới cưa?, tay túm lại hai vạt áo trước đã hở ra. Chàng dừng lại, một tay cầm nắm cửa. Nàng có cảm tưởng chàng không dám hôn nàng nữa vì không tin ở mình.
- Câu chuyện cuả chúng ta chưa chấm dứt, em biết không- Chàng nói.
- Em biết.
- Em phải mất thật lâu để nhận biết điều đó.
Rồi chàng đi ra cưa? trước khi Abbie nói thêm được tiếng nào. Nàng tự động khoá cửa và móc dây xích an toàn vào chỗ, trong đầu vẩn vơ suy nghĩ về câu nói cuối cùng cuả chàng. Trong bốn tháng vừa qua, từ khi gặp lại chàng lần đầu ở Scottdale, nàng vẫn tự nhủ là không còn gì nữa giữa họ. Bây giờ nàng biết là trái lại. Nàng thèm muốn chàng đến nhức nhối cả thân mình.
Nàng bước tới gần chiếc va li mở ra trên bàn trang điểm. Trong khi lấy ra cái áo ngủ, nàng liếc mình trong gương. Mái tóc dài hoàn toàn rối tung; hai môi mọng lên khác thường; hai mí mắt hơi húp lên, và hai vạt áo trước hở ra đến tận rốn. Nàng thật giống một người đàn bà vừa làm tình trọn vẹn với... có lẽ không trọn vẹn, nàng chữa lại, vì vẫn còn khát khao. Nàng thấy mình đối đầu với thực tại. Một góc cuả tâm hồn nàng vẫn còn yêu Mac Crea- Và bây giờ thì tất cả tâm hồn nàng.
Nàng sửa soạn đi ngủ- Rửa mặt, đánh răng, mặc áo ngủ, nhưng không tới gần chiếc giường. Thay vì thế, nàng sọan sẵn áo quần sạch cho nàng và Eden, và bỏ hết các đồ khác vào vali, ngoại trừ những đồ cần dùng để rửa mặt sáng hôm sau, cố trì hoãn phút phải lên giường nằm một mình.
Thoạt đầu, Abbie không để ý tiếng gõ cửa, vì tưởng ai đó đang gõ cưa? khác ở hành lang. Nhưng rồi, nó lại nghe lớn hơn và kèm thêm tiếng gọi khẽ tên nàng. Cau mày, Abbie bước tới cưa? ra vào. Nhưng đi được nửa chừng, nàng nhận ra tiếng gõ ấy ở cửa thông qua phòng kế bên. Nàng ngừng lại trước cửa ấy chờ nghe lại tiếng gõ.
- Vâng?- Nàng do dự đáp.
- Anh đây, Mac Crea. Mở cửa ra đi.
Nàng luống cuống mở khoá, và kéo cửa ra. Chàng đứng ở đó, dựa vào khung cửa, tay lắc lư chìa khoá phòng.
- Anh cho người ở quầy tiếp khách một trăm đô la và bảo anh ta 128 là số hên cuả anh. Hên không?
Nàng nhìn sững chàng, không tìm ra được câu trả lời dù là đơn giản nhất. Rồi nàng nhìn ra.
- Hên!- Nàng bước qua phòng chàng, và ngã vào tay chàng- Trước khi có thì giờ suy nghĩ về quyết định ấy. Nhưng việc đó không còn quan trọng. Chỗ đó là chỗ cuả nàng. Từ thuở nào rồi - Đó là chỗ cuả nàng.
Hai Chị Em Hai Chị Em - Janet Dailey