Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1748 / 19
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40 -
a xa, một chiếc máy ủi đất đang tiếp tục gầm gừ trên cánh đồng trước đây trồng cỏ, lưỡi xẻng ủi bỏ lớp bụi rậm dày, và cào luôn lớp đất mặt, trong khi vạch ra hình bầu dục cuả sân tập đua ngựa đang xây cất ở đó. Cách đó một phần tư dặm, toà nhà kiểu Victoria của River Bend đứng sừng sững, từ đó trông thấy sân đua dễ dàng, và ngược lại cũng vậy.
Khi nàng chọn địa điểm ấy, Abbie biết Rachel sẽ nghĩ rằng nàng làm cái sân đua ở đó để chọc tức cô ta, nhưng thật ra nàng chọn miếng đấy ấy vì nó tương đối bằng phẳng, thoát nước tốt, và xa cái suối để khỏi bị ngập lụt khi trời mưa. Cái sân đua nằm gần River Bend chỉ là một việc ngẫu nhiên, dù Rachel có chịu tin hay không.
Chiếc xe hơi chạy ra khỏi sân với người phóng viên cuả một tờ báo lớn về ngựa Ả Rập sau tay lái; Abbie thở dài mệt mỏi.
- Không biết chú thế nào, Ben, chứ tôi thì đã làm việc trọn ngày. Bà ta có đủ dữ kiện để viết vài ba bài là ít.
- Eden đã về. Chiếc xe buýt cuả trường học chạy ra kìa- Ben nói.
- Tôi ra đón nó- Nàng rảo bước đi trên con đường mòn.
Từ khi Mac Crea khám phá ra Eden là con chàng, Abbie đã bảo vệ và giữ gìn Eden chặt chẽ, nàng muốn biết nó ở đâu và ở với ai từng phút một. Gần mười ngày qua từ khi Mac Crea biết chuyện về Eden. Vậy mà nàng vẫn không gặp và không nghe tin gì về chàng. Nàng mong muốn vô cùng có thể tin rằng như vậy là chàng sẽ lánh xa họ.
Trước mặt nàng, Abbie nhìn thấy chiếc xe cuả bà phóng viên tránh qua một bên đường nhường cho một chiếc xe tải nhỏ chạy lại. Nàng không nhận ra chiếc xe tải, nhưng cô bé để tóc kiểu đuôi ngựa vẫy tay với nàng từ trong ca bin xe thì rõ ràng là Eden. Abbie vẫy tay lại, và nhìn vào người lái xe. Nàng lạnh mình, như thể gặp ngọn gió Bắc vừa thổi đến và hạ nhiệt độ xuống ba mươi độ. Nàng nhìn sững Mac Crea trong khi chàng cho xe chạy chậm rồi ngừng lại. Cái nàng sợ nhất đã xảy đến: Mac Crea đang có ở đây và Eden đang ở bên chàng.
- Mẹ Ơi! Mẹ coi ai đến thăm đây nè!- Eden chồm ra cửa sổ xe. Abbie gắng gượng bước tới bên ngòai cửa xe. Cổ họng tắt nghẽn vì qúa sợ, nàng nhìn vào mặt Mac Crea, không nói được tiếng nào.
- Nhảy lên- Chàng bảo.
Nàng vặn nắm cửa, mở ra và trèo lên xe. Eden quay ngoắt lại ngồi vào giữa, và miệng nói liếng thoắng như con sáo, nhưng Abbie không nghe tiếng nào. Nàng đã tưởng mình chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này, nhưng bây giờ khi nó xảy đến, nàng không biết chắc phải làm gì.
- Mẹ, mẹ không mở cửa ra sao?
Abbie nhận ra chiếc xe đã dừng lại trước mặt nhà. Nàng bước xuống xe, thì Eden đeo theo sát.
- Đi thôi mẹ. Con đã hứa cho Mac Crea xem con ngựa nhỏ cuả con.
Abbie phản ứng theo bản năng:
- Trước hết, con phải thay đồng phục nhà trường đã- Nàng đẩy Eden về phiá nhà.
- Ô, mẹ!- Nó đứng chôn chân xuống đất.
- Con đã biết quy tắc, Eden- Tiếng sỏi lạo xạo cho nàng biết Mac Crea đã đến cạnh.
- Con biết- Nó quay qua Mac Crea:- Không lâu đâu, cháu cam đoan. Ông còn đây khi cháu trở ra chứ? Ông không ra về trước chứ?
- Không, tôi sẽ ở đây- Giọng trầm cuả chàng vang lên ở bên trái nàng, nhưng nàng nhất quyết không quay qua nhìn, trong khi Eden mỉm cười chạy vào nhà.
Abbie đứng cứng đơ, sợ không dám bước đi, và sợ nói ra điều gì không phải trong khi ý thức Mac Crea đang chú ý đến nàng. Nàng cố làm ngơ, nhưng vì biết chàng đang nhìn, nàng bỗng lúng túng vì mấy sởi tóc đã tuột ra khỏi búi tóc ở gáy trong khi phi trên mình con Cuồng Phong để cho nhà báo chụp ảnh. Cái cổ cao cuả cái áo bờ- Lu nữ bỗng trở thành quá chật ở cổ nàng, cái áo vét đen và cái quần đi ngựa màu xám quá chật.
Chàng thôi nhìn nàng, nàng biết liền.
- Cô đã thay đổi nhiều. Quanh đây, tôi thấy không còn cái chuồng cũ.
- Chúng tôi đã triệt hạ nó để cất lên chuồng mới nuôi ngựa đẻ.
Cả ba kiến trúc- Chuồng ngựa đẻ, các chuồng ngựa khác, và chuồng gây giống- Đều sơn màu cát sa mạc, và viền màu nâu. Hàng rào gỗ quét một lớp dầu đen, bao quanh các sân quần ngựa, sân và chuồng dượt ngựa. Cả khu đó có vẻ thực tiễn, và hữu hiệu. Abbie biết nàng đã hoàn thành được nhiều việc. Nàng tự hào về cái đó- Cho đến khi nàng ý thức được Mac Crea phê phán nó dựa theo các tiện nghi tối tân cuả River Bend, và không có cách gì trại cuả nàng so sánh được với trại cuả Rachel.
- Anh không chú ý tới mọi thứ này, Mac Crea, vậy tại sao anh không cho tôi biết anh đến đây vì lý do gì?- Bây giờ nàng mới nhìn thẳng vào mặt chàng. Nàng sửng sốt vì vẻ mặt chàng ngơ ngác, hai má gầy đi và hai mắt thâm quầng.
- Tôi đã cố làm theo cô bảo, Abbie. Tôi đã lánh xa, nhưng không xong. Tôi không quên được nó cũng là con gái cuả tôi.
- Không- Tiếng không ấy còn hơn là một lời bác bỏ; nó là một mưu toan phủ nhận tất cả những gì chàng hàm ý.
- Tôi sẽ dự phần vào cuộc đời cuả nó.
- Anh không thể làm vậy!
- Không thể? Cô cứ việc xem tôi làm.
Gần như đồng thời, Abbie nghe tiếng cưa? đóng đánh sầm và tiếng đôi bốt nện trên hè nhà. Nàng quay lại và thấy Eden đang chạy tới, một ống quần nhét trong chiếc bốt, một ống nằm ngòai chiếc kia.
- Nhanh không?- Eden hỏi khi tới gần Mac Crea. Không dừng lại, nó chộp bàn tay chàng và kéo chàng đi về phiá chuồng ngựa- Đi thôi. Cháu muốn cho ông xem con Jojo. Nó là con ngựa con dễ thương nhất trên cả thế giới. Cháu muốn cho ông cưỡi nó, nhưng ông to lớn quá.
- Được rồi. Tôi muốn xem cháu cưỡi hơn.
Hơi chậm bước, Eden ngoái cổ lại:
- Mẹ đi cùng con chứ, hở mẹ?
- Ừ- Nàng không đời nào để cho Mac Crea ở một mình với Eden.
Nhưng nàng cố tình tỏ ra xa cách, không tham dự vào cuộc nói chuyện. Nàng đi theo chỉ để kềm giữ Eden, và giúp nó nhảy lên yên con ngựa con đã cao mười ba gang, giống Ả Rập lai Ai- Len. Nàng không tỏ ra tán thành việc này bằng lời nói hay bằng hành động. Và chắc chắn nàng không muốn họ trở thành một b ộba tâm đầu ý hợp.
Nhìn nó và nghe nó nói, Abbie thấy nó làm ngơ trước sự kiện nó hiển nhiên thích Mac Crea đến chừng nào. Nàng cố tự thuyết phục nàng điều đó không có ý nghĩa gì cả. Eden thích tất cả mọi người; nó luôn luôn như vậy. Chỉ có thế thôi. Không có tình cảm đặc biệt gì giữa nó và chàng. Abbie cứ căn dặn mình đừng tìm kiếm cái gì không có trên thực tế.
- Nó cưỡi ngựa thạo đấy nhỉ!- Mac Crea mỉm cười nói, trong khi theo dõi Eden cưỡi con ngựa con phi thong thả quanh sân.
Nghe giọng nói chàng có chút tự hào, Abbie muốn khóc vì thất vọng. Chàng đang nói như là một người cha.
- Nó cưỡi thạo lắm so với tuổi nó- Nàng không thể nói ít hơn thế, vì nàng cũng tự hào không kém về tài cuả Eden.
Trong khi Eden phi thêm một vòng nữa quanh sân. Mac Crea nhích đến gần và chống hai tay lên thanh ngang.
- Hãy xem nó kià, Abbie đó là một phần thân thể cuả chúng ta đấy- Da thịt và máu huyết cuả chúng ta.
Abbie nhìn sững Eden và trông thấy mái tóc sẫm cuả nó là cuả nàng và tóc quăn cuả nó là cuả Mac Crea, cặp mắt xanh cuả nó giống mắt nàng, và cái ngón tay út cong lên cuả nó giống cuả Mac Crea. Trước đó nàng đã không chịu thấy. Nay thì nàng thấy đó là bằng chưng không thể chối cãi. Chầm chậm, nàng rời mắt khỏi Eden và nhìn vào Mac Crea. Nàng thấy khó nhìn vào đôi mắt sáng rực cuả chàng. Đồng thời, nàng không nhìn đi chỗ khác được.
- Chúng ta đã tạo ra nó, cô và tôi, Abbie- Giọng chàng êm ái như vuốt ve.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy dễ hình dung mình trong tay chàng một cách đáng sợ. Nàng bước ra xa một chút.
- Anh đừng... nói thế. Ngay cả nghĩ thế, cũng đừng nên!
- Cô biết đó là sự thật.
Nàng đi tới cổng sân dượt.
- Eden! Hôm nay thế là đủ! Lại đây chào từ giã ông Quilder. Ông ấy phải về bây giờ.
Eden thúc ngựa phi nước đại tới cổng.
- Ông ấy không ở thêm chút nữa được sao? Con muốn mẹ đặt một vài cản vật để cho ông ấy xem con Jojo nhảy cao đến đâu.
- Không, trễ rồi- Abbie cầm dây cương và dẫn con ngựa ra khỏi sân.
- Nhưng ông ấy không ở lại ăn tối được sao?
- Không.
Nàng không muốn Dobie biết Mac Crea có đến đây. Qua đuôi mắt, nàng thấy Mac Crea rời hàng rào và thong thả bước tới phía cổng.
- Mẹ đã hỏi ông ấy. Ông ấy không thể ở lại- Nàng nhìn chàng như dặn chàng không được nói trái lại.
- Có lẽ lần khác, Eden- Chàng nói.
- Vậy là ông sẽ đến thăm chúng tôi nữa?
- Cháu cứ tin chắc như vậy.
- Mac... - Abbie không nói tiếp được.
- Như tôi sắp sửa giải thích cho mẹ cháu biết, tôi đang dọn về ở quanh đây.
- Không thể được!- Abbie sửng sốt kêu lên.
Mac Crea mỉm cười lười biếng, nhưng ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
- Đó là một lợi thế cuả người khoan dầu độc lập. Y có thê đặt trụ sở công ty ở bất cứ nơi nào y muốn. Tôi đã quyết định dọn về xứ này. Đã đến lúc tôi an phận và tìm một nơi sinh sống.
- Anh có cho rằng làm vậy là khôn ngoan không?
- Khôn ngoan cho ai? Tôi sẽ có mặt trong phố để tìm địa điểm, e phải mất vài ngày. Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau.
Abbie giận quá không nói gì được. Chàng thừa biết nàng không thể không phản đối ý định cuả chàng. Nàng sẽ phải gặp chàng để ra sức khuyên chàng dọn đi. Bằng cách nào nàng cũng phải thuyết phục chàng là đã sai lầm.
Mac Crea bảo Eden gì đó rồi bỏ đi về phiá chiếc xe tải cuả chàng. Abbie theo dõi chàng trèo lên buồng lái, nhẹ nhõm vì chàng ra đi, nhưng đồng thời thừa nhận nàng còn phải gặp lại chàng.
- Sao mẹ không chào từ giã ông ấy?
- Mac, hãy chờ chút- Nàng bỗng nhận ra nàng không biết chàng ở đâu. Nhưng chậm mất rồi.
Tiếng máy xe rồ lên át cả tiếng kêu cuả nàng. Chàng không nghe, và Abbie thì không muốn chạy theo.
- Sao mẹ gọi ông ấy là Mac?- Eden tò mò nhìn mẹ.
- Mẹ... không biết- Abbie không biết nàng đã gọi như vậy- Có lẽ là tên lóng cuả ông ấy- Thế nhưng rất hiếm khi nàng gọi tắt tên chàng- Ngoại trừ khi họ làm tình với nhau.
- Con cũng sẽ gọi ông ấy như vậy- Eden quả quyết. Abbie muốn phản đối, nhưng làm sao được? Nàng càng lúc càng lâm vào thế kẹt. Bằng cách nào đó, nàng phải kiếm lối ra.
- Con tháo yên ngựa ra và dẫn nó về chuồng, con yêu cuả mẹ. Chúng ta còn phải cho ngựa ăn và sưa? soạn bữa ăn tối trước khi ba con từ ruộng trở về.
- - - - - - - - - - - -
Tòa nhà Truesdale là một nhà lầu hai tầng xây toàn bằng gạch vào đầu thế kỷ. Có một thời ở đó là một nhà băng, rồi sau đó nó được sửa sang lại thành một cưa? hàng bán lẻ, với nhiều văn phòng cho thuê ở mặt sau. Khi các cửa hàng bán lẻ đóng cưa?, toàn bộ toà nhà được cải biến thành chỗ cho thuê rẻ để làm văn phòng. Người thuê cuối cùng đã dọn đi trong mùa hè vừa qua, nhưng không ai thèm cạo tên công ty trừ mối và mọt ở cưa? kính lớn nơi mặt tiền tòa nhà.
Abbie đậu xe lại trước tòa nhà trống. Bước xuống xe, nàng nhìn quanh tìm chiếc xe tải nhỏ của Mac Crea, nhưng không thấy nó đâu cả, mặc dầu đã một giờ bảy phút. Sáng nay, cuối cùng nàng đã gọi được chàng qua văn phòng cuả chàng, và chàng đã đồng ý gặp nàng ở đây lúc một giờ. Nàng bước lên tam cấp cửa chín và ngập ngừng vặn thử nắm cửa. Cánh cửa mở toang ra khi nàng đẩy vào.
Nàng bước vào, đóng cửa lại, và dừng chân nghe ngóng. Nàng có thể cảm thấy khí lạnh ẩm và mốc trong nhà, và ngờ rằng không ai thèm sưởi nóng tòa nhà trống này. Một tiếng keng vang lên đâu đó gần cuối hành lang dài, tối om trước mặt nàng.
- He- Lô? Có ai ở đây không?- Tiếng nàng vang dội lại như thể kêu to vào một thùng phuy rỗng. Mac Crea? Có phải anh đó không?
- Phải. Tôi ra ngay.
Một lát sau, chàng xuất hiện từ một góc tối tăm ở cuối hành lang và bước ra về phiá nàng, vừa đi vừa phủi hai tay áo vét.
- Xin lỗi, tôi đang kiểm trắng lại hệ thống ống nước. Tôi không nghe tiếng xe cô tới. Người cuả công ty đia. Ốc trao cho tôi cái chìa khoá, nên tôi lợi dụng xem quanh một chút. Cô nghĩ thế nào về chỗ này?
- Tôi... thực sự không có ý kiến- Nàng đến đây không phải để thảo luận việc đó.
- Ngôi nhà xưa còn chắc chắn lắm. Sưa? sang lại không tốn bao nhiêu. Nó có dư chỗ so với yêu cầu cuả tôi, nhưng điều đó có nghĩa sau này tôi có chỗ để mở rộng thêm- Ngừng một chút, chàng quay qua nàng- Tôi đã ký giấy tờ mua luôn toà nhà này.
- Không. Anh không thể dọn về đây. Sáng nay tôi đã bảo anh, chúng ta phải thảo luận lại. Sao anh có thể làm như vậy được? Tại sao anh không chờ đến khi chúng ta thảo luận xong?
- Về phần tôi, không có gì để thảo luận cả.
- Tại sao anh không tỏ ra phải chăng? Anh không biết anh làm cho mọi chuyện trở nên khó khăn hay sao? Không phải chỉ cho tôi, mà cả cho Eden và mọi người có liên hệ. Anh không thể nào muốn về là về, muốn thăm nó là đến thăm.
- Tại sao không? Nó là con gái của tôi.
- Đáng lẽ tôi phải hiểu phản ứng cuả anh là thế. Anh không bao giờ thèm quan tâm đến cảm nghĩ cuả bất cứ ai khác ngoài bản thân anh. Anh đi mọi nơi và tạo ra khó khăn, trút xuống trên đầu người khác phải chịu.
Nàng bước ào vào một phòng trống, liệng cái ví đầm lên đống thùng gỗ không, chất sát vách. Nghe tiếng chân cuả chàng đi theo, nàng dừng lại và quay ra đối diện chàng.
- Không phải tôi đã tạo ra vấn đề này, Abbie, mà là cô, khi cô lấy Hix và để con cuả chúng ta trở thành nạn nhân là con của anh ta. Tôi đã không dự phần trong quyết định ấy. Bây giờ nó đổ bể vào mặt cô. Đó là lý do tại sao cô bực bội đến như vậy. Đáng lẽ cô không bao giờ nên lấy anh ta.
Chàng nói đúng, và nàng càng căm ghét chàng thêm.
- Tôi chắc là anh nghĩ tôi nên lấy anh.
- Nếu vậy, cô đã không bị rắc rối như bây giờ.
- Không, có lẽ tôi còn bị rắc rối hơn thế nữa.
Mac Crea không nói gì một lúc thật lâu. Rồi chàng lững thững đi đến cạnh đống thùng rỗng, và nhìn trừng trừng vào các chữ kẻ hai bên các thùng.
- Lần chót chúng ta ở bên nhau sau cuộc liên hoan đêm Giáng sinh ấy... đó là lúc chuyện ấy xảy ra, phải không? Đó là lúc cô thụ thai?
- Phải.
- Tôi đã nghĩ nhiều về đêm đó dạo sau này.
- Thiệt không?
- Ắt hẳn cô cũng nhớ cái đêm ấy.
- Tôi nhớ nó đã kết thúc ra sao- Nàng đáp ngay. Rồi thì một ý nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu nàng- Anh đã nói về chuyện Eden cho ai hay chưa? Rachel biết không?
- Tôi không nói cho ai hay cả- Chàng với tay nắm bàn tay nàng và kéo nàng đứng sát hơn vào chàng- Đó là một điều tôi không hiểu nổi, Abbie! Rachel thì có ăn thua gì đến chúng ta? Cô ấy có dính dáng gì đến cảm nghĩ của tôi đối với cô? Hay cảm nghĩ cuả cô đối với tôi?
- Nếu đến giờ này anh chưa hiểu, thì anh sẽ không bao giờ hiểu- Nàng cố giằng tay ra, nhưng chàng nắm chặt thêm.
- Tôi muốn biết. Cô hãy giải thích cho tôi biết, cô ấy dính dáng đến chúng ta như thế nào?
- Tôi không giải thích được- Nàng không còn cho tất cả việc ấy là quan trọng.
- Cho tôi hỏi cô một câu. Nếu cô ta có một con ngựa mà cô ưng ý, cô có mua lại cuả cô ta không?
- Có khác gì đâu? Cô ta sẽ không bao giờ bán nó cho tôi.
- Để có thể lập luận tiếp, giả thử cô ấy chịu bán, cô có mua con ngựa không?
- Nếu tôi muốn, thì có.
- Dù rằng cô thù ghét cô ấy, và không muốn dính dáng gì đến cô ấy?
- Tôi không thù ghét cô ấy- Ngay khi mấy tiếng ấy thốt ra ở cửa miệng nàng, Abbie nhận ra và ngạc nhiên vì nàng đã nói sự thật. Nàng không biết từ bao giờ và bằng cách nào việc đó đã xảy đến, nhưng nàng không còn thù ghét Rachel nữa- Hơn nữa, mua một con cuả cô ấy, đó là việc làm ăn. Cái đó không dính dáng gì đến cảm nghĩ cá nhân.
- Mối liên hệ giữa cô ta và tôi đã- Và vẫn đang- Hoàn toàn là việc làm ăn. Đã bao nhiêu lần tôi cố giải thích điểm đó với cô? Nhưng cô không chịu nghe. Tại sao, Abbie, tại sao?
- Tôi không biết- Nàng cố tìm ra một câu trả lời cho có lý- Có lẽ lúc đó tôi không thể nghe. Có lẽ hồi đó tôi còn quá trẻ- Và sẵn sàng tin vào chuyện tệ hại nhất. Có quá nhiều chuyện xảy ra trong năm ấy, tôi...
Nhận thức rõ nước đã đổ, không thể hốt lại, nàng nhích ra xa chàng.
- Bây giờ có gì khác biệt nữa đâu, Mac Crea? Đã hết rồi.
- Không bắt buộc phải vậy, Abbie.
Nàng nhìn vào mắt chàng, và gần như có thể tin chàng. Thấy cái miệng có bộ ria mép cuả chàng hạ xuống, nàng không tìm cách tránh né, mà để cho nó áp lên môi nàng, và đè mạnh, vừa ấm áp, vừa khơi dậy, quậy lên những cảm xúc mắt nàng đã tưởng là chôn chặt từ lâu. Đã lâu quá từ khi nàng biết được sự say đắm và trìu mến như vậy, hay cảm thấy hai bàn tay mạnh bạo mà dịu dàng vuốt ve khắp thân mình nàng như vậy, nhắc nàng nhớ lại các lạc thú đã được biết khi nằm trong tay chàng. Nàng áp người vào người chàng, toàn thân nhức nhối vì nhu cầu được yêu người đàn ông này đã lâu lắm không được thỏa mãn, và đã có một thời nàng đã yêu chàng quá đỗi.
- Anh muốn em, Abbie!- Chàng ôm chặt nàng, cà miệng lên dái tai nàng, bộ ria mép kéo theo cả mấy sợi tóc vương vãi cuả nàng- Anh chưa khi nào ngớt thèm muốn em, hay yêu em, không một lần nào cả trong suốt mấy năm qua. Và em cũng cảm thấy như vậy đối với anh. Không có gì thay đổi cả, Abbie. Không có lấy một điểm nào.
- Anh lầm- Abbie đẩy chàng ra- Nhiều chuyện đã khác xưa, Mac Crea. Em không còn là người đàn bà thuở đó, và anh không còn là người đàn ông như trước. Chúng ta đã đổi thay. Em đã già dặn hơn. Em nghĩ khác và cảm thấy khác trước. Anh không biết em. Anh không biết em như thế nào bây giờ- Em muốn gì, và cần gì.
- Không à? Anh dám cá anh có thể đóan đúng nhiều cái. Thí dụ như tóc em. Gần đây, mỗi khi gặp em, anh đều thấy em búi nó thành một lọn nhỏ đạo mạo phía sau gáy. Anh dám cá em không còn bao giờ để tóc xõa, mềm mại ở cổ em nữa- Chàng vạch ngón tay theo đường gân cổ xuống đến cổ áo bờ- Lu cao.- Và em mặc nhiều áo len cổ cao, cài nút áo bờ- Lu lên đến tận cổ. Cái áo vét cuả em cắt như kiểu đàn ông. Anh cá rằng nếu anh nhìn vào tủ áo cuả em, anh không còn thấy một chiếc áo dài nào làm nổi bật thân hình yểu điệu cuả em nữa.
- Anh lầm. Em còn mấy cái.
- Mới?
- Cái đó không thành vấn đề.
- Thật không? Em là một người đàn bà đam mê. Nhưng em đã nhốt tâm hồn cuả em lại, dưới những cổ cao, và búi tóc đạo mạo ấy. Em không yêu cái anh chồng nông gia ấy. Em không hề yêu anh ta bao giờ.
- Anh muốn gợi ý điều gì? Rằng em bỏ chồng hay sao?- Nhưng qua vẻ mặt cuả chàng, nàng thấy rõ chàng muốn đích thị điều đó- Và sau đó, em phải làm gì? Trở về lại với anh?
- Chứ còn gì nữa? Em không thấy là cách đó giải quyết mọi việc hay sao? Cả ba chúng ta sẽ ở bên nhau, em, anh và Eden, và lẽ ra phải vậy.
Abbie nhìn chàng vài giây, rồi vùng ra khỏi tay chàng, bước tới giữa gian phòng trốgn, không nhịn được cười, tiếng cười nghe cay đắng vô cùng.
- Tại sao? Tại vì anh muốn con gái cuả anh à?
- Không phải là không tin rằng anh muốn cả hai.
- Có, có thể tin được. Có lẽ anh có quyền gặp con gái cuả anh và hiểu nó dần...
- Có hẳn đi chứ!
- Anh cũng có quyền trong tay muốn công khai hóa chuyện này lúc nào cũng được. Nếu em đồng ý để anh gặp Eden, anh có chịu hứa với em sẽ không để ai biết nó là con gái cuả anh- ít nhất trong một thời gian?
- Và nếu anh hứa với em, em có chịu tin không?
- Em bắt buộc phải tin.
- Nghe có vẻ tin cậy quá sá!
- Anh cũng sẽ để em chọn thì giờ và địa điểm để anh gặp nó.
- Được- Chàng nín lặng một lúc lâu mới đáp.
- Tốt- Nàng thấy dễ thở hơn, và lần đầu tiên tin rằng còn hy vọng- Em sẽ liên lạc với anh. Em hứa.
- Abbie!- Chàng bắt nàng dừng lại ở hành lang- Trước khi em ra về, anh còn một điều muốn nói với em. Khi anh gặp em ở Phoenix lần đầu, lâu trước khi anh khám phá ra Eden là con gái cuả anh, anh đã thèm muốn em. Em hãy suy nghĩ về điểm đó. Và suy nghĩ cả về cái này- Chàng hôn nàng thật lâu và thật sâu. không buông nàng ra cho đến khi nàng hôn trả lại chàng.
Hai Chị Em Hai Chị Em - Janet Dailey