Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1748 / 19
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 -
rong khi một máy bay đường dài chạy rầm rầm trên đường bay để cất cánh, tiếng nổ cuả các động cơ phản lực làm rung chuyển không khí, một xe hòm đen chạy ra bãi đậu bê tông và dừng lại bên cạnh chiếc máy bay phản lực cuả tư nhân có vẽ tên tắt các xí nghiệp cuả Canphield. Người lái xe bước xuống và hấp tấp mở cửa sau cho khách.
Ross Tibbs bước ra trước tiên, rồi quay lại đỡ Rachel. Khi nàng đặt bàn tay trong bàn tay anh ta, anh ta nắm chặt lấy. Anh ta không tìm cách che giấu sự tôn thờ cuả mình đối với nàng trên vẻ mặt, và nàng cảm thấy một chút thích thú vì thấy anh ta biểu lộ cảm tình công khai như vậy trước mặt Lane, đứng cách đó chỉ một thước. Sự bất cần và táo bạo cuả anh ta, vừa khiến nàng e ngại, vừa làm nàng vui thích.
- Anh đã bảo em thế nào, em yêu? Thời tiết tuyệt hảo để bay- Lane nói, sau khi đi vòng quanh xe đến bên nàng, theo sau là Mac Crea- Em hãy nhìn trời xanh ngắt thế kia. Và người phi công cam đoan là trời cứ như vậy từ đây đến Houston.
- Em rất mừng- Nhưng nàng gần như ước mong phải chi trời xấu để nàng có lý do ở lại- Và hú hí với Ross.
- Rachel đi máy bay dở lắm, tôi e như vậy- Lane nói, và mỉm cười với nàng với vẻ khoan dung, mà nàng biết quá rõ. Từ lúc bắt đầu quen nhau, thái độ cuả ông đối với nàng luôn luôn có vẻ hơi kẻ cả. Mấy năm gần đây, nàng thấy chán cái vẻ ấy.
- Bây giờ không còn vậy nữa, Lane- Nhưng nàng biết có nói cũng uổng hơi. Ông ta cứ không chịu tin rằng nàng đã chín chắn và trở thành một phụ nữ thức thời và rành đời. Ông tiếp tục đóng vai trò một người cha- Khi ông có thì giờ chiếu cố đến nàng.
- Tôi đi máy bay cũng chẳng hay gì- Ross nói- Do đó, cô không cô độc về mặt đó đâu, Rachel.
- Tôi không ngại đi máy bay- Nếu "chàng" cũng bắt đầu đối xử với nàng như là một đứa bé cần người lớn trấn an, Rachel thề rằng nàng sẽ kêu thét lên.
- Trong trường hợp đó, nếu có bao giờ chúng ta bay chung đi đâu, cô có thể nắm bàn tay tôi- Ross bóp mấy ngón tay nàng một cái và Rachel bỗng nhận ra anh ta vẫn còn nắm bàn tay nàng. Nàng liếc nhanh nhìn Lane để xem ông ta có đế ý không, nhưng lại là Mac Crea, đứng hơi lùi về phiá sau ông, đang có vẻ quan sát họ với chút chú ý tính toán trên mặt. Rachel tự hỏi anh ta biết đến mức nào- Hay đóan được đến mức nào.
Rachel chưa kịp trả lời Ross, thì viên phi công đã bước tới.
- Tất cả hành lý cuả ông đã bỏ lên máy bay, ông Canphield. Chúng ta có thể khởi hành khi nào ông sẵn sàng.
- Cảm ơn, Juin. Chúng tôi sẽ lên ngay.
- Tôi nghĩ, đã đến lúc ra đi. Ross, cám ơn về mọi việc.
Rachel áp bàn tay kia lên bàn tay anh ta đang còn nắm bàn tay nàng, và bốc đồng, hôn lên má anh ta. Về một mặt nào đó, nàng không quan tâm đến việc Lane nghĩ rằng nàng quá thân mật với anh ta hay không. Thậm chí trong lòng nàng có đôi chút hy vọng làm ông ghen.
- Sự thích thú về phần tôi. Cô biết thế. Rachel.- Bất đắc dĩ, anh ta phải bỏ bàn tay nàng ra.
- Anh hãy giữ liên lạc với tôi- Nghe giọng nàng có vẻ khẩn khoản, nàng tìm cách che đậy bớt.- Anh biết rằng tôi để ý tới con ngựa cái nhỏ cuả anh.
- Tôi sẽ thông báo cho cô tiến triển của nó. Tôi xin hứa.
- Ross, cho tôi cám ơn anh thêm nữa- Lane chìa bàn tay ra cho anh ta. Ross do dự một phần giây, rồi bắt tay ông- Chúng tôi thật sự biết ơn anh đã đưa xe cho chúng tôi ra phi trừơng. Hy vọng đã không làm phiền anh nhiều.
- Không có chi.
- Nếu bao giờ đến Houston, cứ gọi điện thoại cho chúng tôi. Anh biết là nếu anh đến River Bend, bao giờ anh cũng được hoan nghênh.
- Có thể tôi sẽ nhận lời mời cuả ông. Lâu lắm tôi chưa về thăm lại xứ sở mà tôi đã chạy chơi lúc còn nhỏ.
Sau khi Mac Crea cũng nói cám ơn xong, không có lý do gì dềnh dàng nữa. Rachel đi cùng Lane về phía cầu thang lên máy bay, mà thấy mình như bị xé ra làm hai. Nàng vẫy tay chào Ross một lần chót từ cửa máy bay, rồi bước vào phòng máy bay bọc nhung, ngồi vào ghế thường lệ cuả mình. Sau khi buộc dây nịt xong, nàng ngã người vào lưng ghế bọc nhung và thở dài buồn bã.
- Có gì không ổn sao, em yêu?- Lane hỏi.
- Không, không gì cả- Nàng hấp tấp phủ nhận, nhưng rồi thấy ông đã không để ý tới nàng nữa. Cái cặp cuả ông đã để lên mặt bàn trước mặt, và tay ông đã cầm một xấp tài liệu. Nàng nói:- Em chỉ mệt, thế thôi. Tối qua buổi chiêu đãi chấm dứt khuya quá... - Nàng ngừng lại, và bỗng để ý thấy Mac Crea quan sát nàng- Tôi không biết tôi có nên nói chuyện với anh không nữa, Mac Crea. Tối qua anh không trở lại.
- Tôi bị bận.
- Có lẽ tôi không nên hỏi anh bận với ai?- Chỉ nghĩ tới trận gây gổ đêm qua với Abbie đã làm cho Rachel nổi giận đầy mình. Chúa ơi, sao mà nàng ghét, thù và khinh con đàn bà ấy nhiều thế!
- Không, không nên.
- Hai người đã nói gì với nhau?
- Cái đó, Rachel- Nói một cách lễ phép nhất cuả tôi- Là không dính dáng cái mẹ gì đến cô.
- Mac Crea, anh không điên rồ dính líu với cô ấy nữa chứ? Sau cách cư xử lỗ mãng cuả cô ta và cái con bé cuả cô ta tối qua, tôi không...
- Bỏ Eden ra ngoài chuyện đó, Rachel- Chàng nói, giọng cảnh cáo. Nàng hơi thụt lui, hai mắt tròn xoe vì giọng chàng có ý hăm dọa- Tôi không ngờ anh mẫn cảm với những chuyện đó đến vậy- Lòng tò mò cuả nàng đã bị kích thích.
Bực tức vì chính mình đã khơi dậy lòng tò mò cuả nàng, Mac Crea đứng lên khỏi ghế.
- Có lẽ tôi không ưa cái lối cuả cô và Abbie kéo một đứa bé ngây thơ vào cuộc thù hằn nhỏ mọn cuả hai cô. Xin lỗi. Có lẽ tôi sẽ ngồi ở phía sau. Sáng nay tôi không được vui vẻ lắm.
Nói xong, chàng di chuyển đến một trong các ghế ở sau và ngồi xuống buộc dây lại.
Mấy phút sau, chiếc máy bay phản lực bay lên trời và hướng về phía Đông. Mac Crea nhìn sững ra cửa kính một lúc lâu, theo dõi một con đường cái bên dưới. Đấu đó ở dưới ấy có Abbie... với đứa con gái cuả chàng. Con gái cuả chàng. Chàng đã có một đứa con. Nó là một phần của chàng, là da thịt máu huyết cuả chàng.
Chàng nhớ lại lần đầu thấy nó, một đứa trẻ bé tí xíu, xinh đẹp, có đôi mắt xanh đang cầu cứu người lạ, tại sao, có biết bao nhiêu người đang ở đó, nó lại chọn đúng chàng để cầu cứu. Nhưng cái đó đúng thôi, bởi vì chàng là cha nó. Linh tính có lẽ thúc đẩy nó tìm đến chàng. Abbie có thể phủ nhận nếu cô ta muốn, nhưng có một sự ràng buộc giữa chàng và đứa bé.
Nhưng chàng sẽ làm gì về chuyện ấy? Chàng sẽ phải làm gì? Suốt đêm chàng đã trằn trọc với vấn đề ấy, nhưng chưa thấy hé ra giải pháp nào cả, và chàng vẫn mù tịt như khi rời phòng khách sạn cuả Abbie trước đó mười hai giờ.
"Nếu anh có chút nào cảm xúc, hãy lánh xa chúng tôi" Đó là câu cuối cùng Abbie đã nói với chàng. Mac Crea tự hỏi, nàng đã nói đúng chăng. Nếu chàng đòi xác nhận phụ quyền cuả chàng, việc đó sẽ ảnh hưởng đến Eden như thế nào? Việc đó sẽ làm cô bé đau khổ đến chừng nào? Nó là một đứa bé thông minh, nhưng mới năm tuổi, nó chỉ hiểu đến mức nào thôi.
Nhưng làm sao chàng bỏ đi được? Chàng không thể vặn lại đồng hồ và quên câu chuyện tối hôm qua. Chàng không thể bảo rằng Eden không có trên đời. Chàng ngẩn lên nhìn một dải trời xanh cuả vùng Texas ở bên kia chân trời- Xanh gần như cặp mắt cuả nó. Chàng hình dung ra nó trong tâm trí: ánh mắt tinh nghịch trong cặp mắt xanh, nụ cười ngây thơ với đôi má hồng, và cái búi tóc đuôi ngựa ngoắt ngoắt lúc bước đi. Quỷ thần ơi! Nó là một con bé dễ thương quá chừng. Mac Crea nghĩ thầm. Gần như tức thì, chàng có thể hình dung ra gương mặt của Abbie áp vào mặt Eden cũng đôi mắt xanh, và mái tóc màu sẫm, nhưng có vẻ ngần ngại lo sợ- Vẻ mặt cuả một bà mẹ sẵn lòng đấu tranh để giữ cho con mình khỏi bị nguy hại. Chàng không trách nàng được, vì đã muốn bảo vệ Eden, nhưng mẹ kiếp, chàng phải làm gì đây? Nó cũng là con gái cuả chàng.
Hai Chị Em Hai Chị Em - Janet Dailey