Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1748 / 19
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 -
gại ngùng khi đứng trước căn hộ trang trí theo kiểu đắc tiền, Rachel rụt rè bước vào phòng khách rộng thênh thang, trang hoàng rất mỹ thuật bằng ba màu xám, hồng đào và mỡ gà. Nó giống hệt một phòng khách trong các tập san về trang trí nội thất, mọi đồ đạc đều đặt đúng vào vị trí cuả chúng với một con mắt biết để ý đến sự cân đối và hài hòa. Không có món nào rẻ tiền và cường điệu, toàn là thanh nhã và kín đáo.
Mắt cô bị thu hút bởi các cưa? sổ rộng lớn trông xuống thành phố. Rachel bước tới cạnh chúng, chờ đợi được thấy toàn cảnh của Houston dưới ánh mặt trời đang lặn, với những toà nhà cao sừng sững toàn bằng kính phản chiếu các màu sắc đỏ rực, và ánh sáng mờ ảo cuả đèn đường bắt đầu sáng lên ở rất xa về phía dưới.
- Cô nghĩ thế nào?- Lane bước đến bên cô, hỏi.
- Muốn nín thở, và rất thích hợp vì có Houston ở dưới chân.
- Tôi không biết về cái vế cuối ấy.
Sự khiêm nhượng của ông là chân thật. Mới gặp ông mấy lần, Rachel đã khám phá ra điểm ấy ở ông. Đôi khi cô khó tin rằng lần này chỉ là lần thứ ba, kể cả lần gặp ông ở nghĩa trang hôm đám tang. Cô có cảm tưởng thật mạnh mẽ như đã quen biết ông từ thuở nào. Cô ngưỡng mộ sự tự tin toát ra ở con người ông, không khi nào lộ liễu, luôn luôn một cách điềm tĩnh. Cô thích ông. Đôi khi cô lo lắng vì đã mến ông nhiều quá.
- Ông đã rất tử tế với tôi, Lane ạ- Cô không muốn hiểu lầm sự tử tế ấy, không muốn đặt hy vọng quá cao.
- Người ta rất tử tế với một phụ nữ đẹp, Rachel ạ. Cô đừng hiểu lầm tôi. Tôi mời cô dùng bữa với tôi hôm nay, không phải vì tự thấy có bổn phận với ba của cô, mà là vì tôi muốn ở gần cô.
Rachel tin lời ông. Lần đầu tiên ông mời cô dùng bữa trưa với ông, cô đã nghĩ rằng ông muốn làm tròn bổn phận đối với cha cô. Lần đầu có thể là một cử chỉ bắt buộc, nhưng lần thứ hai thì không. Cô có thể thấy ông không ra mặt kẻ cả với cô. Sự chú ý cuả ông có vẻ thành thật. Cô thật sự cảm thấy được vuốt ve tự ái...và hơi phấn khởi vì một người có địa vị như Lane Canphield muốn dành thì giờ cho cô, làm cô cảm thấy mình quan trọng.
Đó là lý do đã biến buổi đi mua sắm lặt vặt cuả cô ở Houston hôm nay thành một cuộc mua sắm quan trọng. Không có cái áo nào trong tủ áo cuả cô coi được, tất cả đều quá xuề xòa, có lẽ thích hợp với Caliphornia, nhưng không thích hợp với bữa ăn tối cùng Lane Canphield. Cô đã bỏ gần hết buổi sáng và cả đầu buổi chiều để lùng khắp các cửa hiệu ở Galleria, tìm mua một cái áo cầu kỳ nhưng vẫn giản dị, và lần này không ngại tốn tiền.
Cuối cùng cô đã tìm được bộ quần áo bằng vải phin trắng này với một cái áo vét mặc ngoài ăn màu. Nhưng đường nét cuả chúng đơn giản và không chóng lỗi thời, tuy nhiên hai cầu vai độn cao có gắn ngọc trai làm tôn thêm vẻ lịch sự mà Rachel muốn có.
Sau khi mua xong bộ đồ mặc buổi tối và các trang sức phụ thuộc, cô đã thu hết can đảm để bước thêm một bước cuối cùng là vào một mỹ viện để trang điểm lại toàn diện. Một cô tên là Karen đã chỉ cho cô cách dùng phấn son để làm dịu bớt nét mặt và làm tăng thêm vẻ đầy đặn cuả đôi môi, làm nổi bật màu xanh cuả đôi mắt cô. Cô đã cho cắt tóc ngắn ngang vai và uốn quăn dịu dàng hai bên mặt. Lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác đã trang điểm kỹ và đủ tự tin để đi với Lane đến nhà hàng ăn kén khách vào hạng nhất ở Houston. Nhưng có chỗ nào còn kén khách hơn căn hộ Ở trong toà nhà cao tầng tại khu phố sang trọng nhất cuả Houston này?
- Tôi phải thú nhận, Lane ạ, rằng tôi đã không nhận lời mời ông vì ông là bạn cũ cuả Dean. Tôi đã nhận đến vì...tôi thích ở bên ông- Rachel cảm thấy mình táo bạo khi nói như vậy, nhưng cô muốn ông biết cảm nghĩ chân thật cuả cô.
- Cảm nghĩ ấy cũng như cảm nghĩ cuả tôi, Rachel ạ. Tôi đã nóng lòng muốn nói với cô rằng tôi thích được ở bên cô. Nhưng tôi không dám nói ra, vì sợ cô có ý nghĩ tôi là một ông già mắc dịch.
- Không dám, tôi không bao giờ nghĩ vậy.
Cô không thích nghe ông nói như vậy. Cô chưa hề cảm thấy thoải mái như thế với một người đàn ông nào trước đây cả. Những người đàn ông cô đã hẹn hò đi chơi, đều có vẻ như là những chàng trai trẻ chưa chín chắn so với ông- Mà cô đã hẹn hò nhiều nhặn gì cho cam.
- Thật là kỳ lạ, cách già đi cuả con người. Theo thời gian, thể xác già đi, nhưng tinh thần, thì tôi cảm thấy trẻ lại hai mươi năm- Ông mỉm cười, ở hai đuôi mắt hiện ra những đường nhăn mà cô thích.- Nói theo ngôn ngữ của cô hay dùng, khi ở cạnh cô, tôi cảm thấy như một con ngựa đực giống còn tơ.
Rachel cười:
- Tôi hy vọng là không phải thế. Những con ngựa đực giống còn tơ đôi khi hay hành động điên rồ lắm.
- Có lẽ đó là điều làm tôi lo, Rachel ạ. Rằng đối với cô, tôi đang xử sự một cách điên rồ.
Đằng sau câu nói xác định, có một dấu hỏi. Rachel biết vậy, và tim cô bỗng dưng đập mạnh. Cô không khéo giả vờ e lệ và tán tỉnh. Abbie có lẽ khéo về mặt đó, nhưng Rachel không nghĩ ra được câu gì để nói cho có vẻ vuốt ve hay ý nhị. Cô đành nói sự thật.
- Tôi không nghĩ rằng ông như vậy- Cô nói gần như thì thầm, và biết rằng cô nói vậy là thú nhận cô có cảm tình với ông. Cô nhìn vào mặt ông một lúc lâu, và thấy mình thích những nét nhăn trên gương mặt đầy nghị lực, tự tin và có ý thức hài hước, mặc dầu vẻ mặt ông đang nghiêm túc trong khi nhìn cô đăm đăm và nói:
- Tôi mong rằng cô nói thật.
Rachel cảm thấy hai bàn tay ông nắm hai cánh tay cô và dịu dàng kéo cô vào sát ông. Đôi môi của ông chạm vào môi cô, không đòi hỏi, nhưng tìm kiếm sự đáp ứng.
Cô ngần ngừ rồi hôn trả ông, rà môi cô lên môi ông, nhưng cố nén không tỏ ra nồng nhiệt quá, sợ tỏ ra quá ham muốn một cách vụng về trước mặt một người đàn ông có nhiều kinh nghiệm và sành đời như Lane Canphield. Cô thử đưa hai tay sờ lên hai bên hông ông, lọai vải đắt tiền cuả chiếc áo vét ông mặc êm như lụa dưới ngón tay cô. Hai bàn tay ông chuồi ra sau lưng cô, hai cánh tay quàng thân mình cô kéo vào sát hơn, và cái hôn cuả ông bây giờ nói lên sự cần đến và sự thèm muốn, hai cảm xúc mà Rachel không thiếu. Cô hôn trả ông, và thấy toàn thân nóng ran lên. Cô thở gấp và hít mùi thơm cuả nước hoa cologne ở người ông. Không phải mùi xạ, mùi hương liệu hay mùi chanh, mà một mùi kỳ lạ làm cô gần như chóng mặt.
Ai đó trong phòng ho khe khẽ một tiếng, nhưng Rachel nghe như sấm nổ bên tai, vì biết có người lạ trong phòng. Cô giật môi ra và day mặt đi, mặt nóng bừng vì bối rối. Lane buông lơi cô ra, nhưng vẫn còn quàng một tay quanh mình cô.
- Gì đó, Henley?- Giọng ông có vẻ khoan thai, không có vẻ gì là bực mình. Rachel nhớ lại ông đã giới thiệu Henley với cô là người hầu trong nhà.
- Có điện thoại, thưa ông. Tôi tin là có chuyện gì khẩn cấp.
- Tôi ra ngay- Lane khoát tay bảo y đi ra, và quay lại Rachel.
Cô không biết phải nói gì hay làm gì trong một trường hợp như thế này. Rồi cô còn xấu hổ hơn khi chợt thấy mấy ngón tay cô còn đang nắm cái áo vét của ông. Cô vội vàng bỏ tay ra; mặt nóng bừng.
Lane để một ngón tay dưới cằm cô và dịu dàng đỡ mặt cô ngước lên về phiá ông. Mắt ông ánh lên một vẻ vui cười, khiến Rachel không dám nhìn ngay mặt ông.
- Trông cô đỏ mặt rất đẹp.
- Tôi xin lỗi- Cô có cảm tưởng bất xứng. Cô đã cố gắng hếtsức tỏ ra sành sỏi để ông thích và nể cô, nhưng cô đã hoàn toàn thất bại. Luôn luôn cô bị như vậy.
- Tại sao cô xin lỗi?
- Chắc ông nghĩ rằng tôi ngây thơ lắm.
- Bởi vì cô bối rối khi chúng ta đang hôn nhau mà Henley bước vào?
Rachel gật đầu.
- Em thân yêu, có lẽ tôi sẽ thất vọng nếu em không bối rối. Tôi coi cái hôn ấy là đặc biệt và riêng tư- Không phải là một cái gì có thể chia sẻ với mọi người. Em chắc cũng vậy, và tôi rất vui mừng.
Ông bắt đầu hôn nhè nhẹ cô nữa, nhưng môi họ dính chặt vào nhau không muốn rời ra. Rachel muốn tiếp tục, để tìm lại cảm giác ấm áp bắt đầu lan tràn trong toàn thân khi cái hôn trước bị cắt ngang, nhưng cô không thể xua đuổi hình ảnh cuả Henley đang ở đâu bên ngoài chờ đợi, và biết giữa họ đã có chuyện gì. Cô nhích ra xa ông.
- Điện thọai đang chờ- Cô nhắc.
- Ơ, phải. Tôi trở lại liền.
- Có ông ta đó không?- Babs Laquson áp sát vào vai Abbie hỏi.
- Có. Ông ta đang tới trả lời. Con nói với mẹ kẻo quên, mẹ bảo Jackson dọn thêm một chỗ cho khách ăn tối nay. Dobie Hix đến ăn với chúng ta.
- Thật à? Tại sao?
- Vì con mời anh ta. Chiều nay anh ta đến chuồng ngựa; gặp anh, con quyết định mời anh đến ăn tối- Nàng không nhắc đến những lời bóng gió cuả Dobie...cũng như hóa đơn cỏ khô chưa trả tiền.
- Nếu chúng ta có khách, có lẽ nên đem đồ sứ tốt ra dùng. Con nghĩ sao?
- Dobie chẳng biết có sự khác biệt đâu. Tuy mẹ muốn làm sao thì làm.
Abbie suýt nữa không nghe tiếng nói ở đầu dây bên kia:
- Alô, Lane?
- Phải, Lane đây.
- Đây là Abbie Laquson. Chúng tôi đã nhận được nhiều cú điện thọai cuả các chủ nợ muốn biết bao giờ họ sẽ được trả tiền.
- Cô cho họ số điện thọai cuả văn phòng tôi và bảo họ gọi tôi. Tôi sẽ lo liệu.
Câu trả lời cuả ông ngắn gọn quá, khiến nàng bực tức; dạo này cái gì cũng làm nàng bực tức.
- Thì chúng tôi vẫn làm thế từ mấy lâu nay. Nhưng...bao lâu nữa họ mới được trả tiền?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Abbie cảm thấy rốt cuộc, nàng đã được chú ý tới hoàn toàn.
- Để tôi sẽ đến River Bend trong ngày thứ năm - Cuối cùng ông nói- Chừng đó tôi mới có thể ngồi lại với mẹ cô và cô, và giải thích tình hình cho bà và cô rõ.
- Càng sớm càng tốt.
- Vâng. Vậy thì hẹn gặp lại cô. Cho tôi gởi lời thăm Babs.
- Vâng- Nhưng liên lạc đã cắt. Abbie cau mày đặt ống nói lên máy và tự hỏi tại sao nàng không cảm thấy nhẹ nhõm. Ông đã ngừng nói một lúc lâu, và trước khi gác máy giọng ông có vẻ lạ kỳ- Nàng thấy không an tâm.
- Lane nói sao?
Abbie nhìn mẹ.
- Ông gởi lời thăm mẹ và...nói sẽ đến đây trong ngày thứ năm để nói chuyện với mẹ và con.
- Tốt. Các cú điện thoại và các câu hỏi làm ta bối rối quá chừng.
- Con biết.
Giữ đúng lời hứa, Lane trở lại sau mấy phút rời khỏi phòng khách để Rachel ở đó một mình. Nhưng Rachel thấy ông có vẻ ưu tư, không tươi cười, nhẹ nhõm như trước.
- Có chuyện gì không hay chăng?- Cô hỏi, khiến ông giật mình vì đang mải suy nghĩ.
- Không, không có gì cả. Chỉ là vấn đề công việc- Ông đưa tay nắm tay cô- Henley vừa cho hay bữa ăn tối có thể dọn lên khi chúng ta sẵn sàng. Cô đói chưa?
- Đói rồi- Cô để ông dẫn ra phòng ăn.
Bàn ăn dọn cho hai người, có đủ các cây bạch lạp cắm trong các đĩa bạc, và chai rượu sâm banh ngâm trong một cái xô nước đá bằng bạc. Trên một đĩa sứ có đặt một đóa hoa hồng đỏ còn cuống dài. Henley kéo chiếc ghế ngay trước cái đĩa ấy và giữ ghế cho Rachel ngồi vào.
- Cô thấy tôi lạc quan như thế nào tối nay không?- Nến, sâm banh, hoa hồng và sự riêng tư.- Henley mở nút sâm banh một cách thành thạo. Lane liếc nhìn y rồi quay lại mỉm cười với Rachel- Gần như riêng tư.
Rachel cố giấu nụ cười, tuy Henley làm như không nghe một tiếng nào cuả ông nói. Y rót sâm banh vào các ly của họ, rồi rút lui qua một cửa hông.
- Xin nâng cốc mừng một buổi tối tuyệt vời, một người phụ nữ xinh đẹp.
Lane nâng cao ly rượu và Rachel chạm ly với ông. Cô nhấp một ngụm, và để ý thấy Lane lại có vẻ suy tư. Lần này ông tự nói ra:
- Tôi vừa đang suy nghĩ- Tự hỏi thì đúng hơn- Cô có đồng ý dùng bửa tối với tôi tối thứ sáu không. Có lẽ tôi sẽ bận ngày thứ năm ở River Bend. Nếu không...
- Có, tôi rất thích.- Rachel vội vàng nhận lời; cô vẫn còn phân vân không biết có nên nhắc đến chuyến đi thăm của cô ơ River Bend hay không. Cô quyết định không nhắc đến, vì không muốn nhớ lại cảnh cô bị người ta hắt hủi và làm khó chịu.
Hai Chị Em Hai Chị Em - Janet Dailey