Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 483 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 337: Hậu Nhuệ Của Ai
ội trưởng, bọn chúng lại đến. ” một binh sĩ ta cầm ôm súng chạy vội về tổng bộ lớn tiếng thét.
Cổ Phong đẩy bản đồ địa hình phòng ngự trên bàn ra, giật ống nhòm trong tay cảnh vệ chạy ra khỏi lâu đài ngó lên không trung.Bên ngoài lăng kính hồng ngoại đó, hơn mười chấm xanh sắp thành hình chữ V bay trên trời cao.
“Hôm nay có thêm bao con, bọn chúng rốt cuộc định làm gì? Mỗi ngày đều đến dạo một vòng dò la địa hình ư?”Tham mưu trưởng Thạch Nguyên cũng chạy ra theo.
“Tiểu Giang, truyền lệnh xuống, toàn thành cảnh giới, không có lệnh của lão tử, không một đạn một súng được phát.” Cổ Phong đưa ống nhòm xuống hạ lệnh.
“Đoàn trưởng, ngài xem, bọn chúng vượt cảnh rồi!” Thạch Nguyên kinh ngạc nói, trước đấy bọn chúng mỗi lần đầu chỉ vòng hai vòng bên ngoài trận tuyến phòng ngự, hôm nay lần đầu chúng vượt khỏi tuyến phòng ngự.
Cổ Phong mặt vẫn tĩnh như nước, trong lòng lại bị treo thót lên, không ai biết được bọn trùng tử xuất hiện mỗi ngày định làm gì. Việc này hắn đã báo với phía quân đội, chỉ có mỗi câu mệnh lênh đầy mâu thuẫn và nhiều nghĩa “không khiêu khích không nhượng bộ”.
May mà bọn trùng tử kia sau khi vượt ranh giới, tăng tốc hình thành một chữ “V”ngược xong lại trở người bay đi, như thể chi đến để biểu diễn kỹ thuật bay.
Người đàn ông giọng nói trầm trầm của môn nhân Sở Thuật chi viện tiền tuyến cách đây không xa nói: “Tổng cộng mười một con, ghi lại.”
Phi đội Thanh Giáp trùng vừa rối chính là “bộ hạ” của Vân Thăng.
“Bọn chúng phen này đã nhìn rõ rồi chứ?” Hắn vừa bay qua lãnh địa của Viêm vừa nghĩ.
Việc đi tuần tra mỗi ngày múc đích là để phát tín hiệu cho ả cầm cung biết hắn đã ở đây. Cậy vào đại quân áp cảnh của Viêm ở ngay đối diện với tuyến phòng ngự Cảng Thành hắn mới dám làm thế.
“Phong, ngươi lại đi khiêu khích bọn nhân loại?” Vân Thăng vừa về đến tiền tuyến trùng tử, Viêm đã lâu không liên lạc với hắn bỗng nhiên lên tiếng.
“Chỉ là dò la tình hình.” Hắn ậm ừ cho qua.
“Phong, hi vọng ngươi có thể giữ được bình tĩnh nên có, đừng hòng khiêu khích và chọc giận bọn nhân loại. Một khi chiến tuyến phương Bắc kết thúc, ta tức sẽ cho quân nam hạ, san bằng thị thành nhân loại trong vài ngày, diệt tuyệt dị nguyên.”Viêm vẫn không ngừng “ canh cáo” Vân Thăng.
Vân Thăng đại kinh, hắn vốn nghĩ Thương sắp giáng lâm, sau khi Viêm kết thúc chiến sự phương bắc sẽ tập trung toàn bộ sức lực vào việc trùng bị năng lượng, không ngờ nó lại định công phá Cảng Thành.
Như thế chẳng khác nào Vân Thăng hiện đang “tiếp tay cho ác”ư?
Tuy hắn hận ả cầm cung đến thấu xương, nhưng lại chưa bao giờ muốn dân chúng toàn Cảng Thành chết chung.
Hắn dẫu sao cũng là một con người chứ không phải trùng tử. Nhưng hắn cũng biết rõ đây là sứ mệnh và thù hận khắc cốt ghi tâm, chứ không liên của Viêm, chứ không liên quan đến mối “đại thù” của hắn.
Không có sự xuất hiện của hắn, Viêm bình định chiến sự phương Bắc xong vân clập tức công kích Cảng Thành, thậm chí còn sớm hơn nhiều. Lúc trước do Vân Thăng dùng Mộc Nguyên Thể uy hiếp mới để Viêm bỏ qua cơ hội chiến thắng cuộc chiến phương Bắc mà kéo dài thời gian tiêu diệt Cảng Thành của hắn.
Nhưng ở một vị trí như thế, một lập trường như thế Vân Thăng cảm thấy khó xử vô cùng. Nỗi khó xử này đã bị định sẵn ngay từ lúc hắn biến thành trùng tử.
“Viêm, ta muốn ngươi suy nghĩ lại về việc tấn công Cảng Thành. Ta nghĩ có thể chờ đợi thêm, đợi sau khi chuẩn bị đủ Hỏa năng lượng cho Thương, đó mới là việc quan trọng hàng đầu của chúng ta.”Vân Thăng thật sự còn nghĩ ra lý do nào tốt hơn chỉ dám nói liều.
“Tiêu diệt thành thị của nhân loại tiêu hao không bao nhiêu năng lượng,và chiến trùng. Bọn nhân loại dị nguyên giờ chỉ là một đám sinh vật tham sống sợ chết, bọn chúng từng có cơ hội liên hợp cùng trùng địch Phương bắc phản công chúng ta, nhưng bọn chúng lại chỉ dám trốn sau tuyến phòng hộ ngóng nhìn, không ngời dị nguyên mạnh và tàn nhẫn mà ‘Trùng Điển’miêu tả đã trở nên thế này!” Viêm ngậm ngùi nói.
Khẩu khí như thế, từ ngữ như thế khiến hắn lại hiện lên hình ảnh cô gái áo trắng cỡi trên một con sinh vật quái dị ngoài thành Kim Lăng cũng từng nhắc đến.
Kết hợp cách nói của hai bên Vân Thăng đã kinh ngạc rút ra được kết luận, chúng ta không lẽ chính là hậu nhuệ của dị nguyên?
Nhưng cái gì lại là dị nguyên chết tiệt ấy? Vì sao Cẩm Thạch ngoài Hoàng Sơn lại nói cô gái đeo kiếng ấy là nhân loại không chứa dị nguyên?
Không lẽ phải đợi đến lúc Thương giáng lâm mới được phép biết thật ư?
Ta là ai? Chúng ta là ai?
Hàng triệu triệu năm trước đã xảy ra? Vi sao tiếng ca trong mộ chiến hạm dưới lòng đất kia sao mà ai oán vô tận đến thế? Ai đã để lại dấu tay đã làm thay đổi quỹ đạo hành tinh cua đại câu?
Trùng tử từ đâu đến? Băng tộc là ai, Thần vực lại là ai?
Tất cả tất cả, cả truyền thuyết mà vô số bá chủ và văn minh lần lượt đến địa cầu truy tìm mà tiền bối Cổ Thư đã ghi chép lại, và cả di vật của hâu nhân của hậu nhân lại có liên quan gì?
Thiên quỹ do ai phong tỏa? Vì sao phải phong tỏa? Nếu đã phong tỏa vì sao lại phải quy phục?
Tiền bối là ai? Người làm sao có thể đột phá được sự phong tỏa của Thiên Quỷ để trở lại đại cầu năm ngàn năm trước? Ai đã đã đánh người trọng thương bất trị? Người vì sao lại thương hại cho những người sống ở bộ lạc như người rừng lúc bấy giờ?
Khí thủy tổ lại là ai? Thiên Ngoại Tà Ma lại là cái quái quỷ gì đây?
Từng câu hỏi cứ nối đuôi nhau nhét đầy não bộ của hắn, phảng phất như có một cái gì đấy đằng sau sâu chuỗi tất cả những vấn đề náy lại với nhau, nhưng rốt cuộc vần không ai biết không ai hay.
Những vấn đề này cứ không ngừng sôi sục trong đầu hắn, chảy xiết chảy xiết… cuối cùng đầu hắn chỉ còn lại mỗi một vật: Thạch Bi dưới lòng đất thành Kim Lăng.
Vì sao hắn xem thường con người? Xem thường trùng tư, xem thường Băng tộc, Hỏa tộc, tiến bối, Hắc Ám, Thiên Quỹ, tất cả tất cả?
“Phong? Chúng ta tiến công ư?”
Giọng của Viêm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Trên tiền tuyến đã cháy rụi,trước ranh giới ngày càng thu hợp của bọn rừng Bao Tử, lượng lớn trùng đoàn đã tụ tộc, đầu trùng ngẩng cao, trên không đắp đầy Thanh Giáp trùng đan xen chan lấn nhau đơi lệnh; và cả ổ trùng vừa hoàn thành tiến hóa thành thành hạng ba sao của Viêm cũng noãn hóa ra các loại trùng tử phi hành mới chống cự với Khủng Bố Chi Tử, và cả những con Trùng Cầu tự nổ cảm tử ẩn nấp khắp nơi trong không gian đen tối.
Một con Thanh Giáp trùng vừa tiến hóa thành đới VI hung hãn giận dữ ngầm rú, cả ngàn con phi trùng đáp lại răm rắp như mưa như bão phóng vào không gian vào rừng Bao Tử.
Trận chiến trùng tử lớn lại lần nữa nổ ra.
Trên chiến tuyến liên miên bất tận, lục quang hồng quang nối tiếp rạo rực cả đất trời, không ngừng có trùng tử bay lên trời, và cũng không ngừng trùng tử độn thổ.
Trên mặt đất nơi nơi sâu xé, tiến công và tiến công.
Từng cái trùng đầu khổng lồ ngôi lên từ lòng đất, hỏa diệm nơi nơi, từng con cự trùng như điên như dại chặt chém đủ loại thực vật Bào Tử cao chót vót…
Khổng Cự Chi Tử vẫn kiên cường bất khuất “cứu hỏa” khắp nơi, thân hình vẫn không ngừng xuyên suốt khắp máu lửa xung quanh.
Nhân loại Cảng Thành vừa mạo hiểm bay ra khỏi mặt biển, có thể là trực thăng đang muốn thám thính tình hình, nhưng chẳng mấy chốc nó đã bị binh đoàn Thanh Giáp trùng nuốt chửng, cả một manh thép cũng không để lại.
Cục diện bây giờ bọn chúng đã mất đi thời cơ tham chiến tốt nhất, giờ đây lượng lực của họ đã không đủ để gia nhập chiến tranh quy mô.
Vân Thăng dẫn theo mười tên “bộ hạ” Thanh Giáp trùng của mình tránh thật xa Khủng Bố Chi Tử đến gần vùng ven biển truy đuổi bọn Bào Tơ Thổ trùng tấn công.
Sau khi Viêm nâng cấp cự phần của mình lên “ba sao” dù rừng Bao Tử lực lượng hùng hậu nhưng vẫn không tài nào chống nổi, việc thua chỉ là sớm muộn.
Vân Thăng không ngăn chặn được ý đồ và bước chân hủy diệt Cảng Thành của Viêm, điều hắn có thể làm chỉ là gia nhập vào đại quân, nỗ lực tăng cường thế lực của mình lợi dụng quy tắc trao đổi để lôi kéo chiến trùng của Viêm về dưới chướng mình, và từ đó giảm thiểu lực lượng của Viêm.
Có điều hắn chi lấy Thanh Giáp trùng, trùng tử khác hắn đều không lấy.
Nguyên nhân không ngoài là muốn “không chế không trung” và “đào tẩu tiên lợi.”.
Trước khi chiến tuyến phương Bắc này kết thúc hắn ít nhất muốn tước đi một nửa lực lượng của Viêm.
Có sức mạnh mới mong chống đỡ, không sức mạnh tất cả kiến nghị đều không là cái đinh gì. Hơn nữa, ma nào biết Viêm lúc nào bỗng phát hiện mình chỉ là một Cẩm Thạch “dỏm”.
Giờ trong tay hắn chỉ vỏn vẹn mười con Thanh Giáp trùng, trong khi Viêm có hơn ba ngàn con.
Hắn cẩn trọng như đang đi trên mặt băng không biết nó sẽ vỡ lúc nào để mà rơi tõm xuống lòng sông lạnh giá. Tình thế hiện tại của hắn quá phức tạp, nếu chỉ là con người thì dễ thôi, chỉ là giết trùng tử thôi mà, hay nếu hắn chỉ là trùng tử cũng dễ xử, cùng lắm là giết người thôi!
Nhưng hắn không phải con người, cũng không phải trùng tử, giúp bọn nhân loại, hắn đánh không lại Viêm, giúp trùng tử, hắn lại không thể mất hết tính người. Tiến thoái lưỡng nan. Và thêm cô gái cầm cung muốn giết hắn, hắn cũng phải giết cô ả cầm cung trả thù bọn Lão Tử, vẫn phải đánh…
Hắn vô cùng thiểu não…
“Ta nên làm thế nào đây?” Hắn hoang mang không ngừng vỗ cặp cánh của mình, miệng cắn chặt đầu một con Bào Tơ Thổ trùng, một luồng năng lượng môc năng cuồn cuộn tràn vòa.
Crắc…
Vân Thăng luôn khát khao theo đuổi sức mạnh với tốc độ nhanh đến khó ngờ đã nuốt sạch con mồi trong một nháy mắt.
Đây chắc hẳn đã là con Bào Tử Thổ trùng thứ hai mấy mà hắn đã giết? Theo quy tắc đổi thì hắn sắp được một con Thanh Giáp trùng nguyên thủy.
ục…
Đương lúc hắn đang định lê mình dậy chỉ huy thuộc hạ vây lấy con Bào Tơ Thổ trung khác thì bỗng cơ thể hắn phát ra âm thanh như tiếng nước. Tiếp đến, từ bụng hắn đột nhiên trào ra một vật mà hắn không kịp phản ứng, chỉ vô thức há to mồm…
Xẹt…
Một tấm lưới tơ dịch thể đỏ rực do khống chế không tốt mà rơi vào đúng con Thanh Giáp trùng của Viêm. Nếu là Hỏa độc tố còn họa may, mà Thanh Giáp trùng cũng đồng nguyên cùng hắn, nhưng chỉ là thể nội hắn đâu chỉ Hỏa độc tố, còn độc tố kịch độc của thủy quái. Đấyl là loại độc tố mà ở dưới đáy hồ hắn cũng không dám đọ sức. So với độc tố trên chân cẳng, lưới dịch thể này phát huy ra lại là độc tố của thủy quái, con Thanh Giáp trùng vô tình bị trúng đòn trực tiếp đổ ầm xuống, chưa kịp chạm đất đã thoi thóp gần đi đời.
Trong lòng hắn xót xa, giết nhầm một con Thanh Giáp trùng của Viêm sẽ bị trừ đi trong chiến tích, như thế hai con Bào Tơ Thổ trùng vừa nãy coi như làm công cóc.
Có điều, cuối cùng thì giờ hắn cũng có thể công kích Phi Đới quái, một con Phi Đới quái có thể đổi được bốn con rưỡi Thanh Giáp trùng, nhanh hơn hẳn so với Bào Tơ Thổ trùng. Bây giờ, thứ hắn cần nhất chính là năng lượng và tốc độ.
Hắc Ám Huyết Thời Đại Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa