Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 483 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 307: Vạn Trùng Nhất Thân
ên Bọ Hung Xanh bậc vương giả của rừng Bao Tử, lượng Mộc năng lượng trên người nó đủ làm Sở Vân Thăng lóe mắt. Tuy đã trãi qua một trận chiến cam gó hao tổn sức lực, năng lượng đọng lại chỉ còn một tí ti nhưng so với lượng Hỏa năng mỗi ngày sản sinh trong người hắn không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.
Trong những ngày “ăn bám” dịch thể của Bọ Hung Xanh giúp hắn làm rõ được một số việc.
Trước đây hắn không phải là một người được thức tỉnh năng lượng. Những hiểu biết của hắn về người thức tỉnh chỉ được biết qua Cổ Thư hoặc nghe người khác nói. Từ khi hóa thân trùng tử, lần đầu tiên năng lượng hắn sử dụng không phải bổn thể năng lượng quen thuộc, một là Hỏa năng lượng đơn thuần.
Mượn thân thể của Xích Giáp trùng, vì muốn tìm ra cách tu luyện thích hợp cho trùng tử nhất hắn đã không biết vò đầu bức óc bao nhiêu ngày. Tuy chưa có kết quả thực tế gì nhưng sau khi qua cảnh ngộ mấy hôm nay, cũng có chút linh cảm khiến hắn truy ra một số thứ.
Trước tiên, với một con trùng tử năng lượng việc bổ sung Hỏa năng lượng đơn thuần chỉ có thể hồi phục thực lực nhưng không thể giúp cơ thể chuyển hóa nâng lên một trình độ cao hơn. Có nghĩa là dù có bổ sung bao nhiêu Hỏa năng lượng vào cơ thể đi chăng nữa cũng không thể nâng cao thực lực vốn có.
Kế đến là trùng tử cũng không thể trực tiếp hấp thụ Mộc năng lượng đơn thuần. Năng lượng không cùng thuộc tính sẽ cách biệt rất lớn, nên tất yếu phải thông qua một vật thể trung gian bán dẫn. Phẩm chất của loại vật chất trung gian này càng cao càng có thể thúc đẩy nhanh tốc độ và trình độ nâng cấp của trùng tử.
Con Bọ Hung Xanh trên đầu hắn và trùng ngố tuy đã qua trận đại chiến, với lại đó chỉ là một lượng nhỏ dịch thể Mộc năng lượng hắn vô tình “đào” được trong lúc nổi quạu nhưng cũng đủ để hắn với trùng ngố hồi phục lại thương tích ở chân cẳng và kìm. Không những thế, trùng ngố còn được tiến hóa lên đời II. Hắn không biết vấn đề đã xuất hiện ở đâu, hắn vốn định ưu tiên nâng cấp đã, bảo toàn được tính mạng cái gì không được. Nhưng điều khiến hắn thiểu não là sau khi trùng ngố nâng cấp mà hắn thân thể của hắn vẫn không có chút động tĩnh, hoàn toàn không có chút biểu hiện của sự đột phá giới hạn.
Hắn tiếp tục bổ sung năng lượng hai ngày nay, ngoài Hỏa nguyên khí được sung mãn hơn, cơ thể vẫn không hề được nâng lên II.
Trong lúc bất đắc dĩ, để không lãng phí cơ hội ngàn năm này, hắn đành không thể không dùng Hỏa năng lượng được thúc sinh bởi Mộc năng lượng này chuyển vào Phong Thú phù, hi vọng mất cái này thì cũng còn được cái kia.
Và cứ thế, hắn và trùng ngố không phí hoài một giây một phút ngày đêm không ngừng hấp thụ. May mà trùng tử không phải ngủ, chỉ cần được bổ sung đủ lượng năng lượng cũng không thấy mệt mỏi là bao.
Trong những tháng ngày này hắn không biết trong miệng mình đã hút vào bao nhiêu dịch thể xanh rờn của con quái vật khổng lồ kia. Nếu không phải vì tinh thần trùng tử khá mạnh mẽ chắc hắn đã xanh mặt vì nôn ọe. Giờ hắn cứ nhìn thấy cái gì màu xanh đã bắt đầu thấy hoa mắt buồn nôn.
Chỉ tiếc là tốc độ hút năng lượng của hai bọn hắn quá chậm, mà tốc độ biến mất của năng lượng trùng tử đã chết lại quá nhanh, cộng thêm sự tương xông với Hỏa năng lượng của Xích Giáp trùng nằm chết xung quanh, đến hôm thứ mười, Mộc năng lượng đã hoàn toàn biến mất. Thứ còn lại chỉ là một vũng dịch thể vô thuộc tính.
Nhưng vào ngày thứ mười, khi hắn đang định hợp lực cùng trùng ngố hợp lực đã thông đường ra trong đống thi thể này, bỗng nhiên thấy trong đầu từng cơn đau xé trong đầu ập đến, đầu đau như thể bị bổ sống làm đôi.
Cơn đau này đến thật bất chợt và mãnh liệt, hắn không cầm cự được bao lâu liên ngã ùn ra chết ngất đi.
Trùng ngố trong lúc bối rối không hiểu việc gì đã xảy ra, thấy Vân Thăng ngã quay ra bất động, trong bộ não đơn giản của nó nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ra tại chỗ.
Rất lâu sau đó, Vân Thăng cảm nhận thấy trùng ngố đang lay hắn. Nó như dốc hết sức bình sinh để lay cho cái tấm thân gầy òm này nát bấy ra mới thôi.
“Thôi! Thôi! Đừng lay ta nữa, hãy xem giúp đầu ta bị sao đã!” Hắn bị nó lay hoa cả mắt, yếu ớt truyền thông tin cho nó nói.
Hắn giờ không thấy đau nữa, nhưng lại cứ thấy trên đầu có gì đó trương trương căng căng, rất ư là khó chịu.
Trùng ngố “kinh ngạc” quan sát đầu Vân Thăng một hồi lâu mới hoảng hốt quơ càng múa cẳng, một lát lại chỉ vào con Bọ Hung Xanh trên đầu, lát lại chỉ vào Vân Thăng nói linh tinh: “Nó…trảo…trảo…”
Vân Thăng lại thỉu não, hắn quên mất khả năng diễn đạt của con trùng ngố này quả thật chả ra sao, hỏi nó cũng như không.
Càng hắn to quá với không tới đầu, chỉ phảng phất cảm thấy trong đầu mọc ra cái gì đấy.
Hắn định lại thần đang thử điều tiết Hỏa năng lượng trong thể nội, chỉ cần năng lượng tự vệ vẫn còn, mọc cái gì cũng mặc kệ. Giờ cũng thành trùng tử rùi, có thành gì đi nữa cũng chả sao. Có điều không ngờ, Hỏa năng lượng trong thể nội vừa đảo một vòng bỗng nhiên như tập trung hết lên trán. Đợi khi hắn ý thức ra đã không còn kịp.
Á!
Một đường hồng quang từ trán hắn phát ra xém xém đi ngang qua càng của trùng ngố. Lập tức, đường đi của nó mở ngay ra sẵn một con đường ra khỏi đóng thi thể cho bọn chúng.
Trùng ngố phát hoảng ra trợn tròn mắt kinh hãi nhìn trán Vân Thăng.
Đây là?
Hắn cũng ngỡ ngàng, hắn chưa từng biết Xích Giáp trùng cũng có bản lãnh này. Không lẽ bản thân hắn đã lên được đời II? Không thể nào! Trong lòng hắn biết rõ, thể hình của nó cả một mảnh giáp cũng chả có biến hóa.
“Đại Trùng, đừng động. Đúng, cứ thế! Mắt mở to thêm tí, đúng! Duy trì tư thế này…” Hắn quay đầu lại thấy trùng ngộ ngơ ra nhìn mình lập tức trí khôn nảy sinh định dùng mắt của trùng ngố làm “gương” soi ình.
“Đây là cái quái quỷ gì thế này?” Hắn nhìn cái khe xuất hiện trên giáp trán của mình, kinh ngạc phát hiện trong khe bao bọc một bán trảo thể trong suốt.
Hắn dùng sức nhấp nháy nó, hóa ra cái khe này còn có thể nhắm lại mở ra như mí mắt.
“Nó..nó..nhìn” Trùng ngố chỉ lên phía trên ấp úng phát tín hiệu.
Hắn vừa ngẩng đầu lên phát hiện phủ trên không là một chiếc trảo thể trong suốt hình dạng rất quen thuộc, có vẻ như là bản phóng đại của chiế trảo thể trên trán hắn.
Công thêm đường hồng quang ban nãy, hắn lập tức tròn xoe mặt lập luận: Không lẽ con Bọ Hung Xanh đó mọc lên đầu ta? Không lẽ ta hút quá nhiều dịch thể màu xanh ấy mà thành thế này?
Nghĩ kỹ lại cũng không đúng, trùng ngố tuyệt đối không ít hơn hắn sau trên đầu nó lại chả mọc gì, sao mỗi hắn mộc?
Hắn không hiểu được, càng nghĩ lại càng khó hiểu: Rõ ràng hắn chỉ là một con Xích Giáp trùng bình thường, sao lại có biến hóa kỳ lạ này? Không lẽ do Cẩm Thạch? Hắn bị ý nghĩ này của mình dọa chảy mồ hôi hột.
Cẩm Thạch quả thật có khả năng nuốt chửng loài sinh vật khác và học tập kiến thức của chúng, nhưng nếu Cẩm Thạch có sống trong Phong Thú phù đi nữa thì cũng chả liên quan gì đến trùng thể bây giờ này. Không lẽ khả năng nuốt chửng này đã bị Phong Thú phù giữ lại trên cơ thể trùng tử này?
Hắn lại bắt đầu thấy bộ não này quá nhỏ không đủ xài, hắn vẫn chưa làm rõ được Cẩm Thạch Hoàng Sơn rốt cuộc còn hay đã mất. Theo thông tin sơ bộ có được từ Trùng tộc, sau khi hóa thân thành cự trùng tiền sử Cẩm Thạch Hoàng Sơn không thể sống nổi nữa, đó là quá trình một lần. Nhưng vì Phong Thú phù này”khác thường”. Nên giờ sự tình có vẻ lại rắc rối lên nhiều. Đành phải đợi đến lúc bổn thể trong nguyên phù hoàn toàn tu phục họa may có thể làm rõ. Có điều, tuy Cẩm Thạch có thể thông qua việc nuốt chửng loài sinh vật khác mà học tập kiến thức của chúng, nhưng đấy chỉ là tiêu hóa hấp thụ. Sau đó sẽ lợi dụng loại kiến thức này. Việc hấp thụ trực tiếp năng lượng của đối phương vào cơ thể mình như hắn quả thực chưa từng thấy.
May mà việc hắn nghĩ không thông có quá nhiều, cũng chả có gì để để tâm. Thêm một món “võ công” càng thích.
Đường hồng quang này bắn ra gần như dùng hết Hỏa năng lượng toàn bộ của hắn, nhưng uy lực quả thật kinh người. Không những hơn hẳn dịch thể Xích Giáp trùng có thể phun ra, mặt nào đó nó còn có thể sánh vai cùng kiếm chiến kỹ bổn thể của hắn.
Trong một thoáng, đầu hắn đột nhiên có một ý nghĩ “Nếu cả bậc vương giả như Bọ Hung Xanh còn có thể chuyển dời năng lực sang đây, vậy những trùng tử khác thì sao!?”
Chỉ nghĩ thôi thấy đã thấy ớn lạnh cả người.
Thông đạo do hồng quang mở ra đủ hắn và trùng ngố một trước một sau bò ra khỏi mặt đất. nhưng vừa ra khỏi đống thi thể trùng tử, hai bọn chúng bàng hoàng ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt!
Làm gì còn bóng dáng của rừng Bao Tử? Còn đâu bóng dáng của cự phần?
Sao không còn gì nữa? Chỉ có thi thể khắp nơi, chất hết đóng này đến đóng khác trải dài vô biên…
Trúng ngố vừa đang cất tiếng rú lên tìm đồng loại đã bị Vân Thăng lập tức bịt miệng nó lại.
Giờ đây,trải mắt ngắm nhìn cả đất trời thì chỉ còn hai chúng còn sống. Nó khác với cục diện ngàn trùng vạn giáp lúc trước, nhỡ may nó rú lên lại chiêu đến một con quái vật rừng Bao Tử nào đó còn sống sót, lúc ấy hai tên bọn chúng đúng là chết chắc!
“Cẩm Thạch…không…” Trúng ngố kinh hãi phát ra một tín hiệu rung rẩy từ thâm tâm nó.
Hắn cũng cảm nhận thấy, sức kêu gọi của Cẩm Thạch không còn nữa. Trống trãi không còn gì nữa.
“Không…không..còn…” Trùng ngố vẫn rung lẩy bẩy.
Vân Thăng hiểu được “tâm trạng” của nó lúc này. Trùng tử từ ngày đầu tiên được sinh ra, từng phút từng giây đều hoàn toàn bị nắm trong tầm tay của Cẩm Thạch.Nó tồn tại cũng như một đấng sinh thành như bậc làm cha làm mẹ, một khi nó biến mất, đối với trùng tử chả khác gì là thể giới sụp đổ.
“Không sao, chúng ta sẽ tìm thấy…Hơn nữa thế giới này có bao nhiêu là Cẩm Thạch… ” Nhìn về nơi xa xăm, hắn mở lòng an ủi trùng ngố.
Trùng ngố vẫn kinh ngạc nhìn Vân Thăng như thể không thể tin vào những gì đang xảy ra. Cả câu nói nhẹ nhàng bất cần, hay vẻ mặt bình thản của hắn cũng khiến nó khó hiểu nổi.
“Được rồi, sự tình đã thế này, còn sống là tốt rồi. Sau này ngươi sẽ hiểu. Giờ hãy tứ phía tìm xem có thể tìm được kẻ thù mang Mộc năng lượng khác còn sót lại không!” Vân Thăng cẩn thận bò ra trên đám thi thể chất đống. Phía trước không xa là thi thể một con Phi Đới quái.
Trùng ngố ngẩn ngơ cả buổi, cuối cùng cũng ỉu xìu đi theo Vân Thăng. Trông nó giờ thân thể to hơn hắn gấp đôi, màu sắc vỏ giáp cũng đỏ rực cứng cáp tràn trề sinh lực hơn.
Hắc Ám Huyết Thời Đại Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa