Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 483 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 192: Bị Nghi Cầm Thú
hìn rõ là gì rồi Vân Thăng lại thấy hết lo. Cái “đầu người” tuy kỳ quái nhưng cũng chỉ là đầu người thôi, chỉ một mũi tên đã có thể tiêu diệt nó. Không phải quái vật loại khủng.
Ít ra trong bây giờ bọn chúng chưa uy hiếp được đến sinh mạng của mình, chỉ là hình dáng ngoài hơi kinh.
Vân Thăng khựng lại trước cửa bếp, nhanh như phốc cởi bộ áo giáp và nón lá. Trên đầu hắn giờ còn mỗi chiếc nón len che kín cả mặt chỉ lộ hai con mắt.
Bên ngoài có người. Tuy không biết họ là ai, nhưng hắn vẫn lo lắng. Hắn còn mỗi năm con Thanh Giáp trùng phong ấn. Ả áo trắng cũng đào tẩu theo hướng này,hoặc gặp đồng bọn của tên áo choàng, hắn e rằng mình chẳng phải đối thủ của chúng.
Bằng!
Cửa sau tòa nhà bị đẩy ra. Một nhóm người ta cầm đuốc xông vào. Sau đó là tiếng của một người đàn ông; “ Hãy rút vào nhà, Tiểu Tứ Đại Lực hỗ trợ ta!”
Vân Thăng và Edgar đang định đi ra ngoài, hai bên không đều không ngờ có người xuất hiện trước mặt đụng nhau cái ầm.
Á!
Một tiếng thét thất thanh.
Đối phương rõ ràng là bị một phen khiếp vía. Họ hoàn toàn không ngờ vào lúc này, chốn này, trong tòa nhà hoang vắng này lại xuất hiện hai cái bóng mơ mơ hồ hồ.
Phù…
Bóng người đi trước lùi ra sau, nhanh như phản xạ ném ngay súng thổi trên tay ném về Edgar và Vân Thăng
“No..No..No..Chúng tôi là người, chúng tôi là người!” Edgar thấy Vân Thăng chẳng tốn tí sức nào gạt cây súng ném bằng gỗ sang một bên, lớn tiếng hét lên.
“Đừng bắn, họ là người.” Một người trong số họ rụt rè dùng đuốc soi về phía trước và vội vàng la lên.
“Người? Ở đây sao lại có người?”
“Không lẽ thoát ra từ Vu Thành?”
“Khốn nạn, bọn chúng có súng! Là bọn quỷ!”
Oa!
Bọn người này nhìn thấy súng trên tay Vân Thăng và Edgar mặt mày biến sắc, lập tức cùng chỉa ngay “vũ khí” vào bọn họ. Bầu không khí căng thẳng vô cùng.
“God! Bọn người đừng làm càn, chúng tôi sẽ phản kích! ” Edgar nhìn đối phương không những không có ý định dừng lại, mà bầu không khí càng căng thẳng hơn; hắn vội vàng giơ súng Ám Năng lên.
Vân Thăng liếc qua bọn chúng một lượt, vũ khí bọn chúng cầm đều chỉ là một số loài vũ khí thô sơ. Xem ra không có dấu hiệu gì của Hắn Ám võ sĩ. Cái lạ là trên mặt mỗi người đều có che một mảnh vải che miệng và mũi lại.
Cung tên và súng thổi bằng gỗ. Đối với Vân Thăng bây giờ nó hần như chả có sức sát thương chi.
Hắn nhăn nhăn mày. Hắn vốn không định có xung đột gì với nhân loại. Họ đều là những người sống xót. Có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng. Qua những gì vừa gặp, đối phương chỉ là phản ứng bản năng. Hắn hiểu.
Còn nếu họ biến hắn cũng là con người mà vẫn công kích thì đấy lại là một việc khác.
Vân Thăng không phải chưa từng giết người, ngược lại từ thời đại Hắn Ám đến giờ, số mạng người qua tay hắn đủ để hắn bị xử tử hình cả đời thời Dương Quang.
Edgar có lẽ hiểu lòng ngươi hơn. Lúc hắn bị Dương Đống trói lại ép hắn làm công cụ dò đường. Hắn hoàn toàn không nghi ngờ bọn người cầm cung tên này sẽ giết hắn.
Ống súng đen xì xì đối địch với cánh cung kéo căn. Không ai dám khai hỏa trước. Song phương đều toát cả mồ hôi lạnh, Trong tình thế chỉ mành treo chuông, chỉ có sợi dây nhỏ để cố níu lại.
Nhưng trong số đấy không bao gồm Vân Thăng. Hắn bất cần. Tay cầm súng Ám Năng dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn tự đi đến gần cửa sổ ngắm nghía tình hình bên ngoài.
“Ngài Lennon, ngài..ngài định đi đâu?” Edgar thấy Vân Thăng bỏ lại hắn một mình đối đầu với bọn này, liền lùi về hướng Vân Thăng hồi hộp hỏi.
Hắn không biết là Vân Thăng đã phong ấn Lục Giáp phù cho hắn, hoàn toàn đủ sức đối phó với sự công kích của những loại vũ khí thô sơ này.
“Ta sẽ ra ngoài giết sạch bọn Phi Đầu quái này. Ngươi cứ ở đây, ngoài ra cứ nói với bọn họ là chúng ta chỉ ngang qua, hai bên nước giếng không phạm nước sông.” Hắn nói xong vỗ vỗ vai của Edgar. Thật chất hắn là nói cho bọn người kia nghe, chứ chắc gì tên da đen nước ngoài này hiểu”nước giếng không phạm nước sông.”
Tuy nhiên, bọn Phí Đầu quỷ này không xử lý đi, còn kéo theo bọn quái vật khác đến thì rắc rối to. Từ thành phố Sương Mù đến thành Kim Lăng đến đây cứ liên tục diễn ra như thế.
“Á! Ngài Lennon? Tôi…một mình tôi, bọn họ..họ…” Edgar ấp a ấp úng nói.
“Ngươi hãy can đảm lên!” Vân Thăng nhái lại câu Edgar vẫn nói. Hắn mở toang cửa đi nhanh vào màn đêm.
Edgar lại nuốt một hơi nước bọt nhìn chằm chằm bọn người bịt mặc. Tay hắn căng thẳng cầm chặt khẩu súng. Bỗng nhiên, mặt hắn lại nở một nụ cười kỳ lạ.
“Anh Chiêu, người đó ra ngoài thật rồi! Chỉ một mình hắn? Ngoài kia ít nhất hơn ba mươi tên Phi Đầu quái đấy” Tiểu Tứ hạ giọng xuống vẫn không giấu nỗi khẩu khí không tin được của hắn.
“Có phải là Thiên Hành Giả? Trời ạ, bọn ma quỷ ở Vu Thành lại cho Thiên Hành Giả đối phó với chúng ta, phen này chết rồi!” Một phụ nữ gần Tiểu Tứ tuyệt vọng la lên.
“Thiên Hành Giả! Chiêu ca làm sao đây? Làm sao đây?”
“Chúng ta chết chắc rồi!”
“Ta nhận ra tên da đen ấy.”
“Mọi người bình tĩnh! Bình tĩnh! Đại Lực, ngươi phụ trách bảo vệ Tần Đại Gia và Mâu Ấu.Dù thế nào ngươi cũng phải bảo vệ để họ sống tiếp. Họ là niềm hi vọng của mọi người trong trại! Tiểu Tứ, ngươi…”Chương Tử Chiêu mặc ột tiếng nói khác trong lòng luôn nói hãy bỏ cuộ đi, có Thiên Hành Giả, vô ích thôi! Hắn cố trấn an bản thân vội vã sắp xếp.
Vân Thăng giơ súng lên lại để xuống. Bọn quái thú có cánh cứ í í á á bay khắp trời. Với súng pháp của hắn giờ e là khó đánh trúng được.
Giờ phút này hắn nhớ Tiểu Lão Hổ lạ thường. Nếu có nó, bọn quái thú này căn bản không thoát được móng vuốt của nó. Nó có thể tiêu diệt gọn bọn chúng.
Bọn quái thú thấy Vân Thăng giơ súng lên giờ lại giơ xuống, nghĩ hắn không bắn được chúng, lại càng kiêu căng nhả loại khói màu vàng, nhe hàm răng nanh của chúng, và thò chiếc lưỡi dài ra treo chọc.
“Đừng nghĩ chúng mày biết bay!” Vân Thăng một súng hạ gục một tên quái vật. Chỉ cần một phát kiếm, bọn Phi Đầu quỷ này dù bay nhanh đến đâu cũng chỉ là oán hồn dưới kiếm hắn. Chỉ là hắn không muốn phí nguyên khí quý báu cho bọn chúng.
“Cho chúng mày lợi hại hay trùng tử lợi hại!” Vân Thăng rút Phong Thù phù ra, phóng thích một con Thanh Giáp trùng hạ lệnh cho nó giết sạch bọn quái vật.
Thanh Giáp trùng vừa ra, bọn Phi Đầu quái cao ngạo lao xuống giờ đây ỉu xìu như cà quá mùa, hoảng hốt đập cặp cánh nhỏ bé của chúng chen lấn nhau trốn vào màn đêm!
Tốc độ chúng làm sao so bì với vua tốc độ trùng tộc Thanh Giáp trùng. Chỉ thấy làn sáng xanh xẹt qua, Thanh Giáp đã phóng vụt ra dùng cặp móng cong vuốt của mình dễ dàng xé nát Phi Đầu quái.
Cái lạ là, Thanh Giáp trùng lại truyền tín hiệu cho Vân Thăng về sự thèm muốn thức ăn. Chiếc vòi nhọn được thò ra từ cái miệng răng cưa của nó hút gọn con Phi Đầu quái vào bụng.
Vân Thăng không khỏi kỳ lạ, trùng tử phong ấn không cần phải ăn. Bọn chúng chỉ cần năng lượng để duy trì hình hài. Sao giờ nó lại thèm ăn?
Giờ chưa phải lúc nghĩ, phải tiêu diệt bọn quái vật này trước.
Ngoài ra, tuy Edgar có Lục Giáp phù bảo vệ, nhưng đấy chỉ là phù nhất đẳng, hắn cũng không yên tâm để tên da đen ấy một mình.
Có Thanh Giáp trùng, hắn có đứng đây cũng thành thừa. Xem ra với tốc độ săn quái vật của nó cũng không cần bao lâu nữa.
“Mâu Ấu, đừng sợ, Đại Lực sẽ bảo vệ em. Một lát, em cùng Tần Đại Gia hãy theo Đại Lực đi trước, nghe chưa?” Trương Tử Chiêu thỏ thẻ bên tai một cô bé yếu đuối.
“Chiêu đại ca, em không sợ, Tần gia gia nói họ không phải bọn cầm thú trong thành. Anh xem tên da đen đó. Hắn đang rung, đang sợ, lo lắng. nếu là bọn ma quỷ cầm thú sẽ không như vậy.” Cô bé tên Mâu Ấu cặp mắt long lanh. “Mâu Ấu em hãy nhớ, bề ngoài bọn cầm thú rất hay giả tạo. Chúng không gì xấu không làm, hung tàn cực kỳ! En không thấy người đàn ông khi nãy sao. Ánh mắt hắn lạnh tanh vô tình. Cái vẻ mặt cao ngạo không xem ai ra gì. Hắn xem mình như chết thế, chả phải loài cầm thú là gì?” Trương Tử Chiêu phẫn uất nói.
“Haizz.” Tần Nhân Bá đứng bên nghe những lời này của Trương Tử Chiêu mà lòng không khỏi chua chát.
Tĩnh Mâu Ấu chao chao cặp mày non nớt của mình, trong ánh mắt trong suốt của cô bé hiện rõ hình ảnh nhấp nháy của ngọn đuốc.
“Chiêu ca, anh nghe, ngoài kia toàn tiếng rú thảm thiết của bọn Phi Đầu quái!” Tên Tiểu Tứ thân hình gầy còm. Toàn thân không miếng thịt,toàn da bọc xương, nhưng hắn lại là tên lanh lẹ nhất trong nhóm.
“Quả thật là Thiên Hành Giả. Bọn ngươi nghe, từng tiếng từng tiếng kêu rú thảm thiết, ngoài Thiên Hành Giả căn bản không làm được điều này.” Người có đôi tai thính đã bổ sung.
“Tiểu Tứ, nhân lúc hắn đang giết Phi Đầu quái. Ngươi hãy đi ra thám thính xem có cơ hội trốn ra không. Trời tối hắn không thể tóm hết chúng ta được!” Trương Tử Chiêu suy nghĩ một lúc rồi phán. Hắn vốn cho rằng Vân Thăng ra ngoài là kêu gọi thêm đồng bọn, chứ không phải giết Phi Đầu quái. Nhiều quái vật như thế, cho dù là Thiên Hành Giả cũng không thể giết sạch bọn chúng trước khi trời sáng.
“Được!” Tiểu Tứ lanh le chui ra sau. Edgar đang hồi căng thẳng cao độ căn bản không nhìn thấy hắn.
Đồng thời, không ai ngờ Vân Thăng lại đầy cửa đi vào. Bước thẳng vào sảnh nhìn vào bọn người đang tay súng tay gậy thanh thản nói: “ Phi Đầu quái ta đã gần giết sạch, bọn ngươi có thể an toàn rời khỏi đây!”
Bọn Trương Tử Chiêu ngỡ ngàng, nghi ngờ có phải đã nghe nhầm!? Người đàn ông này lại nói họ có thể bình an rời khỏi chỗ này?
Không lẽ đây là cạm bẫy bọn “ác quỷ” trong thành gài họ? Vừa nghĩ thế đã nghe người đàn ông này nói vọng lại từ câu thang: “Nếu các ngươi tạm thời chưa đi, tầng trệt sẽ là của các ngươi; trên lầu của bọn ta. Ta vẫn chỉ nói câu cũ thôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ai lo việc nấy.”
Lần này, bọn Trương Tử Chiêu đúng thiệt đờ người ra. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn ột trận đối đầu đầy máu lửa. Chỉ thế thôi sao? Người này rốt cuộc là ai? Không lẽ hắn không phải đồng bọn ma quỷ trong Vu Thành? Là một Thiên Hành Giả mới?
Hắc Ám Huyết Thời Đại Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa