A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7697 / 11
Cập nhật: 2015-11-23 12:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
huyến đi công tác chằng mấy thuận lợi làm cho con đường về nhà càng xa và nặng nề hơn. Mỹ Thanh ngồi phía sau, cô cảm nhận được áp lực rất lớn từ phía Việt Chương tỏa ra, anh không vuivẻ với cô như lúc đi nữa.
Cuộc gặp gỡ với người của công ty Hoàng Tú, mặc cho Việt Chương dùng tất cả mọi cách để thương lượng vẫn không giải quyết được vấn đề Mỹ Thanh đi theo ngồi bên cạnh không giúp gì được. Càng thêm bế tắc khi bên Hoàng Tú biết cô là người kiểm hàng xuất kho cho họ.
Mồ hôi Việt Chương rịn ra ướt vai áo anh, Mỹ Thanh rụt rè rồi lấy khăn lau mồ hôi trên má anh, mong phần nào sự yêu thương của cô giảm áp lực căng thẳng đang đầy trong anh. Việt Chương cho xe chạy chậm lại, anh gắt:
- Cô làm gì vậy, muốn gây tai nạn nữa sao? Thật là...
Anh gạt mạnh tay cô ra. Thái độ hắt hủi Mỹ Thanh tức giận. Anh lại nữa rồi!
Cô đánh vào lưng anh:
- Anh dừng xe lại đi!
- Cô muốn gì nữa đây?
Việt Chương nói như quát, song lại tăng tốc chạy của xe. Mỹ Thanh hét lên:
- Anh không ngừng xe lại em nhảy xuống đó.
Việt Chương đỗ gấp xe vào lề, giọng anh nặng nề:
- Gì nữa đây?
Mỹ Thanh bước xuống xe, cơ lột nón bảo hiểm trả cho Việt Chương:
- Anh về một mình đi.
Việt Chương bực mình xẵng giọng:
- Trẻ con quá! Lên xe đi, nếu không tôi bỏ cô ở lại đó!
Không thèm trả lời, Mỹ Thanh phăng phăng bỏ đi. Việt Chương hét lên:
- Có quay trở lại không hả?
Mặc, Mỹ Thanh cứ đi, Việt Chương quát tướng lên lần nữa:
- Mỹ Thanh, trở lại!
Không thấy cô quay lại, tức giận không kém, Việt Chương phóng xe chạy luôn. Anh đang lo chết được, vậy mà cô chẳng hiểu biết gì cả, càng làm cho anh điên đầu lên. Mỹ Thanh đứng lại, cô sững sờ nhìn theo xe Việt Chương bỏ cô đi đến mất dạng. Không thể tưởng tượng cô giận dỗi mà anh ''cả gan'' bỏ cô như thế.
Càng nhìn con đường phía trước mù mù tăm tăm không thấy Việt Chương quay lại, Mỹ Thanh càng tức. Cô đứng khóc ngon lành. Đứng là anh quá nhẫn tâm khi bỏ cô một mình. Lẽ ra anh phải biết xin lỗi cô, anh nạt nộ cô mà, cô là người có lỗi trong việc ba lô hàng bị trả về hay sao?
Nước mắt Mỹ Thanh rơi dài trên đường đi. Những chiếc xe vụt qua, có vài chiếc cà rà theo mời mọc lên xe họ, Mỹ Thanh hơi sợ, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Trời đang buổi trưa, mà bỗng xám xịt, mây đen giăng giăng, rồi vài giọt mưa rơi xuống, mưa vào cái ngày cuối năm, mưa mùa xuân. Mỹ Thanh hoảng sợ thật sự, cô thầm oán ghétViệt Chương. Đồ quỷ tha ma bắt, đồ tàn nhẫn! Tôi mà về đến nhà, anh đừng có hòng nhìn mặt tôi, tôi sẽ xé anh ra hàng trăm mảnh cho quà quạ, kên kên rỉa xác anh.
Tiếng xe đỗ lại sau lưng Mỹ Thanh. Lại là gã dê xồm nào nữa! Mỹ Thanh quắc mắt quay lại, cô đờ người ra khi nhận ra Việt Chương, giọng anh dịu nhẹ không gắt gỏng nữa:
- Lên xe đi!
Mỹ Thanh mừng lắm, song cơn giận còn đầy bụng cô, cô ngúng nguẩy:
- Tôi đã nói không cần, không đi chung xe với anh mà.
Miệng nói cứng như thế song Mỹ Thanh lại sợ anh bỏ cô lần nữa, nên hơi sợ chờ phản ứng của anh, cô sẽ... níu xe anh lại ngay, đừng có vô lương tâm "mang con bỏ chợ" như thế.
Việt Chương đá chống xe, anh bước xuống xe và nắm tay cô bóp mạnh:
- Định bướng cho đến khi nào hả?
Mỹ Thanh nhăn mặt cố giằng tay ra. Anh ôm qua eo cô:
- Em luôn bướng như vậy khiến tim anh đau lắm, không biết sao?
Một câu nói tiêu tan hờn giận trong lòng Mỹ Thanh, cô khóc tức tưởi:
- Anh lúc nào cũng ăn hiếp em cả. Bữa nay anh bỏ em, em giận anh cả đời luôn.
- Anh biết, cho nên anh quay lại nè.
Anh lau nước mắt cho Mỹ Thanh:
- Lên xe đi em, sắp mưa rồi, dùng dằng sẽ mưa đó.
Anh đội cái nón bảo hiểm lại lên đầu cô và ngồi lên xe nổ máy, chờ cho Mỹ Thanh ngồi lên mới nắm tay cô cho ôm qua bụng anh, chạy xe đi.
Mỹ Thanh tựa cằm vào tấm lưng rộng, một cảm giác ấm áp và an toàn, cô cắn nhẹ vai áo anh, lòng tràn ngập hạnh phúc tình yêu.
Đi tới đi lui trong phòng, Hải Lâm lo lắng. Anh lao tới chỗ điện thoại nhìn xuống máy chờ cho nó reo lên, nó cứ im lặng, mặc cho anh căng thẳng chờ đợi.
Bấm vào máy, Hải Lâm gọi cho Đông Thy:
- Đông Thy! Cô thấy Phương Uyên đến chưa?
- Dạ chưa!
Tiếng ''chưa" làm Hải Lâm thất vọng, anh trầm giọng:
Nếu cô ấy vào cô báo liền cho tôi nghen.
Gác máy, Hải Lâm vò đầu suy nghĩ. Hai ngày rồi anh không gặp Phương Uyên, số tiền khách đặt hàng lên đến con số hai trăm triệu khiến anh bấn lo lên.
Anh đã đưa Phương Uyên số tiền đó, còn ba hợp đồng ba kiện hàng do Phương Uyên nhận nữa.
Càng ngày Phương Uyên càng lún sâu vào vụ thâm thủng tiền của công ty, cô cứ đà này chắc chắn vụ ba kiện hàng của công ty Hoàng Tú sẽ bị lộ. Đi qua đi lại nóng nảy, Hải Lâm đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh không cảm nhận được hương vị thuốc lá, một nỗi lo âu đến cháy lòng, đúng là Phương Uyên đặt anh vào chảo lửa thật rồi.
Cánh cửa bị đẩy vào và tiếp theo là Phương Uyên. Hải Lâm ném vội điếu thuốc lao đến chụp lấy Phương Uyên:
- Tại sao bây giờ mới chịu gặp anh hả? Anh sắp điên lên vì em nè.
Phương Uyên cau có:
- Anh sợ em ôm tiền bỏ trốn à?
- Anh không phải nghĩ như vậy, nhưng tiền của công ty phải nộp vào quỹ.
Hải Lâm giả lả, Phương Uyên đưa ra cái card của ngân hàng Sacombank.
- Em đi lo đường rút lui cho an toàn.
- Em nói vậy là sao?
- Em chuyển toàn bộ số tiền chúng ta thu được vào đây rồi, và sau đó chúng ta bay sang nước ngoài.
Hải Lâm kêu lên:
- Em điên rồi hả, làm sao bỏ công ty đi như chẳng có liên hệ gì cả?
Phương Uyên cười khẽ:
- Làm người phải biết thức thời, nếu anh suy nghĩ không thấu đáo thì thôi vậy.
- Vị ba kiện hàng của công ty Hoàng Tú, công ty ViNa đã lỗ rất nặng, sự việc chưa tiến triển tốt đẹp, nay em lại làm một vố nữa, có quá nhẫn tâm không?
Nội vụ mà đổ bể cả anh và em sẽ bị bắt tù đấy không phải giỡn chơi đâu.
Phương Uyên cười lớn vuốt má Hải Lâm:
- Anh khờ thì thôi nên mới lo sợ đủ thứ. Anh nên nhớ công ty này từ ngày có Mỹ Thanh, anh bị ra rìa và em cũng vậy, em không muốn bị xem thường, nên em như vậy đấy.
- Nhưng Việt Chương có bạc đãi chúng ta đâu, anh ấy luôn giúp đỡ em mà.
- Em không muốn là cái bóng bên anh... - Phương Uyên xẵng giọng - Suốt ngày năm này qua tháng khác làm cái bóng của anh, em chán lắm rồi. Nếu như anh không chịu đi, em đi một mình, có gì em tự gánh chịu không để liên quan đến anh đầu.
Phương Uyên khóc, Hải Lâm mềm lòng:
- Thôi được, con về số tiền của khách hàng và ba hóa đơn xuất hàng kia thì sao?
Điện thoại reo, Hải Lâm phải nhấc ống nghe lên nghe:
- Alô. Hải Lâm nghe!
Tiếng Đông Thy vang lên:
- Chị Uyên đến công ty rồi, anh gặp chỉ chưa?
- Rồi. Cám ơn nghen.
Hải Lâm bỏ máy xuống, anh không hay mình gác lệch máy, quay sang Phương Uyên:
- Em nói đi!
- Ngày mai công ty không có làm việc, em sẽ đến chuyển hàng đi. Còn số tiền hai trăm triệu, em đã gởi các sản phẩm mẫu, vài tháng sau công ty cũng phải có hàng cho họ.
- Nhưng công ty đâu có thu được tiền đặt hàng?
- Em bảo anh đừng có lo mà, em tính hết rồi.
Phương Uyên nói với vẻ tự tin, cô còn đưa ra một bì thư:
- Đây là đơn xin nghỉ việc của em, ngày mai anh đưa cho phòng nhân sự giùm em. Em chấp nhận bị khấu trừ lương và tự ý kết thúc hợp đồng.
Hải Lâm lo lắng:
- Rồi em sẽ làm gì? Còn anh thì sao?
- Sợ em bỏ anh hả?
Phương Uyên ôm cổ Hải Lâm, cô âu yếm hôn vào môi anh thì thầm:
- Không có việc đó đâu, nếu em bỏ anh, đứa con em đang mang, ai làm cha đây?
Hải Lâm trợn mắt bàng hoàng:
- Em nói thật?
- Ai gạt anh làm gì! Vì tương lai của con chúng ta, anh phải giúp em, chúng ta cùng nhau tìm hướng đi mới.
Nếu lúc nãy, Hải Lâm còn chút do dự vì tình bạn giữa anh và Việt Chương thì bây giờ những do dự đó mất đi, nhường lại là tuân theo, những sự sắp đặt của Phương Uyên. Anh sung sướng ôm cô vào lòng:
- Anh không nghĩ là anh sẽ làm cha.
Phương Uyên mỉm cười:
- Bây giờ anh nghĩ được rồi đó anh yêu ạ.
Cộc... cộc... Tiếng gõ cửa. Hai người vội buông ra. Hải Lâm đi lại mở cửa:
- Mỹ Thanh! Có chuyện gì thế?
Nhìn thấy Phương Uyên, Mỹ Thanh cười:
- Em có làm phiền hai người không?
- Không! Có chuyện gì vậy Mỹ Thanh?
- Về vụ hợp đồng của công ty Hoàng Tú đó, em đang cần hóa đơn cùng chứng từ gốc của lo hàng.
Hải Lâm lo lắng nhìn về phía Phương Uyên:
- Vậy à! Để anh tìm. Bộ em không lưu hóa đơn đó sao?
- Em nhận bản photocopy thôi.
- Vậy sự việc được giải quyết ra sao?
- Em và anh Chương lên Bình Dương thương lượng, họ không đồng ý và đòi hỏi chứng từ gốc xuất xứ của các lô hàng.
- Họ định kiện chúng ta không?
- Theo thiện chí thì không, họ cần công ty của mình bồi thường hợp đồng, hai là hoàn thành hợp đồng gấp phân nửa cũng được.
Hải Lâm thở ra, anh thấy nhẹ cả người. Như vậy là ổn rồi. Anh giả lả:
- Anh sẽ tìm và mang qua phòng em sau.
- Anh giúp em nhé, em đang cần gấp. Dưới kho bảo có thấy hồ sơ gốc do phòng kinh doanh mang đến.
- Được rồi, em không cần đi tìm anh, gọi điện thoại bảo anh cũng được mà.
- Máy của anh, em không hiểu sao không gọi được, hình như bị chênh vậy anh tranh thủ tìm cho em nghen.
Mỹ Thanh chào Phương Uyên, song Phương Uyên làm lơ, cô còn đứng lên hằn học đóng cửa lại khi Mỹ Thanh vừa đi ra khỏi phòng.
- Anh xem đó, cô ta làm như cấp trên của anh không bằng. Năng lực của cô ta không đáng được đặt vào vị trí đó. Nếu không có hôn ước, cô ta chỉ có nước đi lông bông ngoài đường thôi.
Hải Lâm đưa tay sữa lại ống nghe cho nằm đừng chênh:
- Mọi việc sẽ ổn. Tối nay anh đến nhà em nghen?
Phương Uyên cười lả lơi:
- Hải Lâm! Đến lúc anh phải nghĩ đến chuyện chúng mình cưới nhau.
Hải Lâm cười sung sướng, không ngờ anh sắp làm cha, anh bế bổng Phương Uyên lên cuồng nhiệt hôn lên mới cô. Anh không thấy đôi mắt Phương Uyên ánh lên tia lửa gian xảo. Cô sẽ cho gã khờ này vào tròng và cao bay xa chạy...
Mỹ Hòa ngập ngừng, phải rất đắn đo và suy nghĩ, Mỹ Hòa mới thu thết can đảm:
- Anh Jimmy!
Jimmy đừng tay trên bàn phím máy vi tính quay sang Mỹ Hòa:
- Sáng giờ em cứ ngập ngừng mãi thế, có chuyện gì muốn nói với anh đi.
- Anh... có thể ở luôn lại Việt Nam không?
Jimmy nhíu mày:
- Chúng ta thỏa thuận, anh ở lại Việt Nam hai tháng, sau đó về Mỹ đám cưới mà. Sao lại bảo anh ở lại, trong khi công việc của anh là bên đó.
Mỹ Hòa cúi đầu:
- Nhưng... em muốn ở Việt Nam, không muốn ở Mỹ. Ba mẹ em ở Việt Nam, công việc ở đây thích hợp với em hơn.
- Vậy còn hôn nhân chúng ta thì sao? Anh cưới em, theo quan niệm chồng đâu vợ đó, em phải theo anh về Mỹ chứ? Anh không ở lại Việt Nam đâu.
- Sao anh giành hết phần về anh vậy?
- Bởi vì sự nghiệp của anh có phát triển hay không là ở đất nước của anh.
- Còn nếu như em không theo anh về Mỹ được thì sao?
- Anh không thích em nói câu này, mà nếu như em không theo anh về Mỹ, thì xem như chúng ta... chia tay vậy.
"Chia tay", hai chữ ấy không cho Mỹ Hòa cảm giác buồn hay đau đớn, mà một cảm giác nhẹ hẫng, rõ ràng như thế. Giọng của Jimmy chắc nịch:
Anh nghĩ có lẽ đã đến lúc anh và em nên xem xét kỹ lại. Em cần anh khi đi xa nhà, nhưng về đến Việt Nam, anh có cảm giác như anh rất xa lạ với em, em không cần anh nữa.
- Anh Jimmy, em không có ý đó.
- Em để anh nói! Anh biết em không có ý đó, nhưng đó là sự thật không thể phủ nhận. Dường như tình yêu chúng ta không đủ lớn để là của nhau. Anh chợt thấy em xa lạ, không cùng sở thích và cách suy nghĩ cũng rất khác. Em muốn ở lại Việt Nam tùy em. Còn anh, anh phải về Mỹ vì cha mẹ, anh em của anh ở đó.
Anh luôn tôn trọng quyết định của em.
Mỹ Hòa cắn nhẹ môi:
- Em sẽ ở lại, nhưng dù sao... em vẫn mong giữa chúng ta không mất đi tình bạn tốt đẹp.
Jimmy mỉm cười:
- Anh cũng mong như thế và có lẽ anh sẽ kết thúc chuyến đi quay trở về Mỹ sớm hơn, xem như những ngày anh đến Việt Nam là chuyến đi du lịch thú vị, như thế thôi.
Nụ cười của Jimmy khiến Mỹ Hòa thấy nhẹ nhõm, cô không ngờ lại đi đến một kết cuộc nhanh như vậy. Đúng là cô không yêu Jimmy, cô cần anh vì những ngày đi học xa gia đình như thế thôi. Cô đưa tay ra đòi bắt tay Jimmy.
- Những ngày còn ở đây, anh cần em làm giúp gì, em sẽ giúp anh:
- Ừ, khi cần anh sẽ nói với em.
Từ giã Jimmy, Mỹ Hòa ra về. Cô ngước nhìn lên cao. Bầu trời trong xanh, mây trắng trôi bềnh bồng. Cô yêu quãng trời xanh này, yêu hàng cây bên đường và... một điều nữa, sao trái tim cô cứ mãi bâng khuâng bởi ánh mắt buồn dịu vợi của Minh Trí. Đôi mắt ấy ám ảnh cô mãi không thôi. Cô nhớ ngày tiễn cô lên máy bay đi du học, anh cũng nhìn cô như thế, anh dúi vào tay cô một gói giấy mà lúc lên máy bay cô mới mở ra. Toàn là hoa ngọc lan, mùi hương hoa ngọc lan tỏa dịu dàng sâu lắng. Như thế là gì vậy?
Hôm nay siêu thị cửa hàng mini Minh Châu thật đông khách để mua hàng.
Ngày nghỉ nên Mỹ Thanh cũng ra cửa hàng phụ, cô đang yêu nên yêu đời, và chỗ nào dường như cũng là màu hồng, màu của tình yêu.
Mỹ Hòa đưa cho Mỹ Thanh một hóa đơn tính tiền:
- Em tính sai rồi! Quá lo yêu nên tặng tiền cho người ta hả?
Mỹ Thanh cầm hóa đơn, cô cười khi kiểm tra lại:
- Lộn có hai ngàn đồng thôi mà.
Mỹ Hòa lườm Mỹ Thanh:
- Hai ngàn không phải là tiền sao! Giao cho em quản lý... có ngày ba mẹ "bán lúa giống" quá.
Mỹ Thanh nhún vai đùa:
- Cho nên ba mẹ đâu có cho em làm quản lý.
Mỹ Hòa nhìn lên đồng hồ băn khoăn:
- Sao anh Trí đi giao hàng lâu dữ vậy?
Bắt được tín hiệu để ''nhiều chuyện", Mỹ Thanh thì thầm:
- Chị Hai nè! Sao mấy bữa nay em thấy anh Minh Trí cứ lầm lầm lì lì suốt, không nói chuyện. Bộ chị làm cái gì cho anh ấy giận hả?
- Chị có làm gì đâu. Chính chị cũng không hiểu sao chi hỏi là ảnh cáu gắt liền với chị.
- Em biết đấy!
- Nói chị nghe đi!
- Không nói được! Mà này, chị và anh Jimmy có tính cưới nhau không?
- Chị đang suy nghĩ, anh Jimmy nói cưới nhau xong, ảnh muốn chị về Mỹ sống. Chị đã xa quê hương năm năm, năm năm ở xứ người, thèm nói tiếng Việt Nam, thèm ăn món Việt Nam, nên không muốn đi nữa.
- Chị có yêu anh Jimmy không?
- Lúc ở Đức, chị có ảnh quan tâm và lo cho chị, chị thấy ảnh là chỗ dựa cho chị. Nhưng khi chị về nước, chị thấy ảnh và chị không hợp nhau mấy và dường như... xem là bạn hơn là yêu.
- Có bao giờ chị nghĩ anh Minh Trí yêu chị từ lúc chị là cô bé mười sáu cho đến bây giờ, cho nên đi làm nơi khác phát triển sự nghiệp được, nhưng ảnh vẫn muốn ở đây giúp đỡ ba mẹ.
Mỹ Hòa ngỡ ngàng:
- Thật không Mỹ Thanh?
Mỹ Thanh đùa:
- Ai cũng hiểu duy có một mình chị là không hiểu...
Đúng lúc Minh Trí về tới, anh đẩy cửa bước vào, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Nhìn thấy Mỹ Hòa, anh khựng lại. Mỹ Thanh hét to lên:
- Mệt lắm hả anh Trí?
Minh Trí cười gượng:
- Không mệt lắm! Đi ngoài đường về hơi nóng nực một chút thôi.
Anh lấy hóa đơn và tiền trong túi đưa cho Mỹ Thanh:
- Tiền đây, em kiểm tra giúp anh.
Mỹ Thanh xua tay:
- Em bận việc phải vào kho với mẹ, anh giao tiền cho chị Hai đi:
- Nhưng mà...
Mặc cho Minh Trí nhăn nhó, Mỹ Thanh bỏ đi vào trong, cô còn quay lại nháy mắt đầy ngụ ý với Minh Trí. Minh Trí ngượng ngập lại quầy, anh không muốn đối mặt với Mỹ Hòa, chỉ khiến cho anh đau lòng mà thôi. Không biết làm sao hơn, anh đặt tiền và hóa đơn lên quầy:
- Làm ơn kiểm tra giùm!
Lời nói trống không! Mỹ Hòa nhìn Minh Trí không biết tình cảm của anh thì thôi, biết rồi sao cô thấy mình như người có lỗi vậy. Cô cầm tiền và hóa đơn, tiền thì cho vào máy kiểm tra, cô còn cố tình rút hai tờ năm mươi đồng và tiếp tục xem hóa đơn như không hay biết gì cả.
Minh Trí định quay đi, Mỹ Hòa gọi giật lại:
- Khoan đã!
Minh Trí đứng lại, anh nói mà không nhìn Mỹ Hòa:
- Giao hàng nữa hả?
Mỹ Hòa nhướng mắt:
- Theo như trong hóa đơn thì số tiền anh đưa thiếu là một trăm ngàn.
Mắt Minh Tri trợn lên:
- Thiếu một trăm ngàn?
- Phải. Không tin, anh đến lại xem.
Minh Trí lạnh lùng:
- Nếu như vậy, cô cứ nói ông bà chủ trừ vào lương của tôi.
Sự lạnh lùng của anh làm cho Mỹ Hòa thấy buồn, cô hạ thấp giọng:
- Anh Trí à! Anh có chuyện gì khó chịu sao?
Vẫn tbái độ lạnh lùng, Minh Trí lắc đầu:
- Đâu có, tôi vẫn bình thường. Sao cô lại hỏi như thế?
- Bình thường mà anh thay đổi cách xưng hô và có thái độ lạnh lùng với em như vậy à?
Minh Trí lúng túng:
- Tôi... tôi...
- Anh giận em chuyện gì em biết.
- Không... - Minh Trí lắp bắp - Tôi có giận Mỹ Hòa chuyện gì đâu.
- Anh lại gần đây, em nói cái này cho anh nghe nè.
- Thì cô nói đi, tôi đứng đây cũng được mà.
Mỹ Hòa trợn mắt, môi bặm lại:
- Em muốn anh đến đây mà.
Minh Trí từ từ tiến lại gần, thái độ dè chừng:
- Chuyện gì, cô nói đi.
- Lại gần nữa mới được.
Khi thấy Minh Trí đã tiến gần lại còn đủ khoảng cách một với tay, Mỹ Hòa chồm tới câu cổ anh, để mặt anh sát vào mặt cô, thì thầm:
- Hỏi thật nhé, anh yêu em phải không?
Mặt Minh Trí đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt thì tha thiết đủ cho Mỹ Hòa thấy cả một tình yêu nồng nàn. Câu hỏi choáng tâm hồn Minh Trí, anh không nới nên lời mà chỉ biết đưa mắt nhìn Mỹ Hòa. Thật lâu, anh gỡ tay cô ra:
- Đừng có đùa với anh nữa? Anh không thích em đùa như thế này đâu.
- Anh cho là em đùa? Nếu như em nói rằng, khi em đưa Jimmy về Việt Nam, em chợt thấy quê hương mình không muốn đi xa nữa, em thấy sự cách biệt ngôn ngữ và sở thích, cho nên em đã nói lời chia tay với Jimmy. Sau khi nghiên cứu xong, Jimmy sẽ trở về Mỹ một mình. Được, nếu anh nói đùa thì thôi vậy.
Mỹ Hòa giận dỗi xô Mỹ Thanh ra:
- Ghét anh, yêu người ta bao nhiêu năm mà không chịu nói?
Minh Trí xúc động giữ tay Mỹ Hòa:
- Chỉ tại anh quá bất ngờ.
- Í! Hai người làm gì vậy ta?
Mỹ Thanh đi ra, có làm thành hai cái vòng tròn bằng hai ngón tay trên mắt cười lém lỉnh, Mỹ Hòa ngúng nguẩy:
- Biết rồi còn hỏi, chị.... thổi bụi bay vào mắt anh Trí được không?
Mỹ Thanh cười tủm tỉm:
- Dĩ nhiên là được, bụi này là bụi tình yêu đây. Có hạt bụi nào bay vào mắt em...
Bị Mỹ Thanh hát chọc, Minh Trí càng ngượng hơn. Anh đưa tay vò đầu, miệng van xin Mỹ Thanh:
- Năn nỉ đừng có la lớn mà Mỹ Thanh.
Mỹ Hòa vênh mặt:
- Mắc mớ gì anh năn nỉ nó! Năn nỉ em nè.
Mỹ Thanh la lên:
- Chị đúng là người vô ơn mà, chẳng biết cám ơn người khai thông đầu óc chị mang đến cho chị ngọn gió xuân tốt lành.
Minh Trí cười:
- Vậy anh cám ơn bà mai Mỹ Thanh vậy. Nhưng mà ăn đầu heo ngán lắm Mỹ Thanh ơi. Nhớ chia cho Việt Chương với.
Mỹ Thanh phát vào vai Minh Trí một cái:
- Anh ăn ớt rồi hả, hôm nay ăn nói bạo mồm bạo miệng dữ vậy.
Vừa định nhảy đi, Mỹ Thanh bị Mỹ Hòa gọi giật:
- Em có cuộc điện thoại nè, Đông Thy gọi cho em đó.
Mỹ Thanh nhíu mày quay lại bắt máy:
- Alô. Đông Thy hả, có chuyện gì vậy chị?
Đông Thy ngập ngừng trong điện thoại:
- Chị suy nghĩ chuyện này không biết có nên nói với em nghe không?
- Đã gọi cho em thì chị nói đi, có chuyện gì vậy chị?
- Việc của công ty Hoàng Tú đó, theo chị nghe lén được, liên quan đến anh Hải Lâm và chị Phương Uyên.
Hơi bất ngờ, Mỹ Thanh kêu lên:
- Liên quan là sao, chị nói mau lên!
- Chị không cố ý nghe nhưng nghe Phương Uyên nói với anh Lâm hợp đồng ba lô hàng sắp xuất kho và cả tráo hàng kém chất lượng cho công ty Hoàng Tú.
Chuyện là như vầy, sáng hôm qua, anh Lâm gọi điện bảo chị khi nào Phương Uyên vào thì báo cho anh hay, vì hai ngày rồi Phương Uyên không vào công ty.
Chị nghĩ cô ta ăn tết nên chưa muốn đi làm. Chừng thấy cô ta đi trên lầu, chị mới gọi điện báo cho anh Lâm. Phương Uyên vào rồi, anh Lâm nghe điện thoại và gác máy chênh nên chị nghe toàn bộ cầu chuyện, cả lúc em lên bảo gọi điện cho anh Lâm không được, nên sang tìm ảnh để lấy hợp đồng gốc của công ty Hoàng Tú.
Đông Thy giải thích rành mạch khớp với sự việc ngày hôm qua, Mỹ Thanh không gọi được điện cho Hải Lâm nên sang phòng của anh, lúc có Phương Uyên ngồi ở đó.
Đông Thy nói tiếp:
- Chị còn nghe nói số tiền đó trên hai trăm triệu, hiện đang ở trong tay Phương Uyên, cô ta đã gởi vào ngân hàng, dự định đi nước ngoài. Cô ta mồi chài bảo Hải Lâm giúp kế hoạch thành công vì cô ta đã mang thai.
Lửa giận trong người Mỹ Thanh bốc lên, cô giận dữ, nếu sự thật như vậy thì họ vừa ăn cướp vừa la làng, mọi việc đổ lên đầu cô, quy trách nhiệm cho cô.
Việt Chương không nghi ngờ cô, song anh khổ tâm trước mũi dùi của hội đồng quản trị.
Cố giữ bình tĩnh, Mỹ Thanh bảo Đông Thy:
- Cám ơn chị đã cho em biết tin này. Nhưng chị nhớ đừng có nói với ai, nhất định phải giữ bí mật, chờ em đi tìm anh Việt Chương.
- Ừ, em cũng cẩn thận, vì vụ này anh Hải Lâm bị lợi dụng. Phương Uyên có cả bè đảng vây cánh nữa, không một mình đâu.
- Em biết rồi, cám ơn chị.
- À, khoan gác máy Mỹ Thanh ơi! Chị nhớ hôm qua Phương Uyên nói là hôm nay xuất hàng, dù là ngày chủ nhật, em điện báo anh Chương ngay đi.
- Trời ơi! Sao chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ chị mới chịu nói. Chị có nghe nói mấy giờ không?
- Không!
- Em sẽ đến công ty ngay.
Không hiểu Đông Thy còn nói gì nữa, Mỹ Thanh đã gác máy phóng ra cửa, Mỹ Hòa lo lắng gọi lại:
- Mỹ Thanh, đi đâu vậy?
Sực nhớ, Mỹ Thanh quay trở lại điện thoại cho Việt Chương, chuông reo mà không ai nghe máy, Mỹ Thanh rên rỉ:
- Trời ơi! Nghe máy đi chứ...
Gọi hai ba lần không được, Mỹ Thanh bảo Mỹ Hòa:
- Chị gọi cho anh Chương giùm em, nói đến công ty gấp:
Cầm điện thoại di động, Mỹ Thanh lao ra cửa, cô leo lên chiếc Dream mở máy phóng như bay.
- Việt Chương, anh ở đâu rồi hả?
Kho hàng của công ty đang tấp nập công ty bốc vác hàng hóa, Phương Uyên đứng chỉ đạo cho nhóm công nhân bốc vác chuyển hàng từ trong kho ra sau xe tải lớn, cô liên tục giục:
Các anh bốc vác cho cẩn thận và nhanh lên, hàng hóa mà hư hại là phải bồi thường đó.
Thủ kho Chí Cường chịu trách nhiệm nhập xuất, anh hơi lạ về việc phòng kinh doanh cho xuất kho trong ngày chủ nhật nhưng vì có Hải Lâm trưởng phòng kinh doanh nên anh cho Phương Uyên được phép xuất hàng. Anh đến bên Phương Uyên:
- Hôm nay xuất hàng đi đâu, sao không dùng xe của công ty vậy chị Uyên?
Phương Uyên gật đầu:
- Đáng lẽ dùng xe công ty, nhưng công ty đối tác có xe. Vả lại, họ muôn nhận hàng sớm để kịp tham gia hội chợ triển lãm.
- Ngày nghỉ mà vất vả như vậy, công ty phải trả tiền làm ngoài giờ cho tôi đó.
Phương Uyên cười:
- Cậu đừng có lo! Một lát chị bồi dưỡng hậu hỉ cho cậu mà. Chị không để cho ai thiệt hại cả, không phải như Mỹ Thanh ỷ vào tổng giám đốc, làm nên chuyện này đến chuyện nọ, tổn thất cho công ty.
Chí Cường gật đầu đồng tình với Phương Uyên. Anh ta hiểu dù "ô dù" Mỹ Thanh hay ''ô dù'' Phương Uyên, thì họ vẫn có quyền lực hơn ai hết ở công ty này, nếu có nịnh Phương Uyên cũng là điều tốt hơn là trái ý cô ta và mích lòng Hải Lâm.
Phương Uyên có vẻ sốt ruột vì công nhân bốc vác hàng chậm, cô bảo Chí Cường:
- Cậu hối họ bốc vác nhanh nhanh lên giùm.
- Dạ!
Chí Cường đến vỗ vai anh công nhân bốc vác trưởng:
- Anh cho nhóm B dừng bên đó, qua đây bốc hàng lên xe cho nhanh, sẽ có thưởng đấy.
Nghe có thưởng, không khí làm việc khẩn trưởng lên, hàng nhanh chóng chất đầy lên sáu xe, lập tức cửa thùng container đóng lại ngay, khóa kỹ lưỡng.
Phương Uyên thở phào, chỉ còn chờ lệnh của cô là xuất phát, cô mở ví lấy tiền một xấp dầy cộm dúi vào tay Chí Cường:
- Phần của cậu và chia cho họ nữa nhé!
Phương Uyên leo lên xe Hải Lâm và ra lệnh cho đoàn xe xuất phát. Cô còn dúi vào tay anh bảo vệ mấy tờ năm chục ngàn.
- Xe ra, anh ghi lại bảng số xe nghen. Còn đây là tiền bồi dưỡng cho anh.
Anh bảo vệ cười tít mắt:
- Ồ! Với chị Phương Uyên, em lo gì.
Chiếc xe đầu tiên tiến ra cổng, thì Mỹ Thanh trờ tới. Cô biến sắc và hiểu ngay tầm quan trọng sự việc, tiếc là Đông Thy cho tin cô hơi chậm.
Cô đậu xe ngay cửa cổng, chặn đoàn xe lại, lớn tiếng:
- Khoan đã!
Anh bảo vệ nhìn Mỹ Thanh:
- Gì vậy cô Mỹ Thanh?
Phương Uyên nhảy xuống xe của Hải Lâm, mặt cô tái lại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh tiến lại trước mặt Mỹ Thanh:
- Gì vậy Mỹ Thanh?
- Sao xe lại xuất hàng ngày chủ nhật vậy?
Phương Uyên vờ bật cười:
- Công ty xuất hàng ngày chủ nhật đâu phải lần đầu tiên, cô mới vào làm nên chẳng biết gì cả.
Mỹ Thanh rắn giọng:
- Tôi biết chứ! Ngày chủ nhật không được phép xuất hàng, ngoại trừ lệnh tổng giám đốc hoặc ông ấy phải có mặt tại đây. Lại không xuất hàng chuyên chở bằng xe công ty, nên tôi nhất định chặn lại và chờ tổng giám đốc Việt Chương đến.
Phương Uyên tức giận:
- Tôi làm việc công ty từ lúc cô còn mài đũng quần ở giảng đường sinh viên, tôi biết qui tắc công ty hơn cô. Xuất hàng không bằng xe công ty có lợi cho công ty, vì công ty nhận hàng chịu chi phí vận chuyển. Cô làm ơn tránh ra, đừng có cái gì cũng xía vào, làm cho công ty đền ba lô hàng của công ty Hoàng Tú chưa đủ sao?
- Tránh ra đi!
Vừa gạt Mỹ Thanh xô ra trước đầu xe, Phương Uyên vừa quay lại cầu cứu Hải Lâm:
- Hải Lâm! Anh nói cho cô ta biết đi.
Hải Lâm bối rối. Anh hiểu mình sai, nhưng trong hoàn cảnh này không có sự lựa chọn, mà nhất định đoàn xe phải rời kho bãi công ty. Việt Chương không thể đến đây được, vì anh ta đến là hư chuyện. Giờ này Việt Chương đang chờ anh ở quán Gió. Nghĩ như thế, Hải Lâm dựng xe đi lại.
- Có anh bảo lãnh, em để cho đoàn xe xuất phát đi Mỹ Thanh. Anh đã nói chuyện với Việt Chương rồi.
Mỹ Thanh lấy điện thoại gọi vào máy Việt Chương, không có tín hiệu đáp lại dường như Việt Chương đã khóa máy. Cô quay sang Hải Lâm:
- Anh là trưởng phòng kinh doanh, anh có quyền xuất hàng. Song em nhấn mạnh, em nghi ngờ lô hàng này xuất kho bất chính, cho nên bằng mọi giá, anh hãy điện thoại liên lạc với anh Việt Chương đi, khi nào có lệnh của anh Chương cho xuất phát, em sẽ tránh ra cho đoàn xe đi.
Phương Uyên giận đến run người. Quả là Mỹ Thanh phá bĩnh công việc của cô, khi sự thành công đã đi được nửa đoạn đường. Phương Uyên nạt bừa:
- Cô thật quá quắt! Cô biết cái gì về tổng giám đốc Việt Chương, giờ này ông ấy đang ngủ cũng với tình nhân ông ấy nên khóa máy vì không muốn bị phá rầy, tôi phải chờ ông ta đây sao?
Cười lạt, Phương Uyên quắc mắt:
- Cô tưởng tổng giám đốc Việt Chương yêu cô, bé cái lầm rồi đó.
Chí Cường xen vào, lúc này anh ta sẵn sàng đứng về phía Phương Uyên và Hải Lâm:
- Mỹ Thanh à! Cô đừng cậy quyền làm khó dễ nữa. Thật ra, cô chẳng có quyền hạn gì để ngăn cản hàng xuất kho cả. Hơn một lần cô làm tổn thất cho công ty vụ giao hàng cho công ty Hoàng Tú, bây giờ lại muốn làm tổn thất cho công ty nữa sao? Thái độ của cô có thể làm cho công ty nhận hàng lại trả hàng nữa đó.
Nếu không có cú điện thoại của Đông Thy, Mỹ Thanh sẽ nao núng vì những lời của Chí Cường. Nhưng lúc này đây cô sẵn sàng chịu khiển trách cũng như tổn thấy bồi thường, chứ nhất định không cho đoàn xe đi khi không có mặt và lệnh của Việt Chương. Cô dang hai tay ra:
- Bất kể các người nói gì, tôi cũng cần có lệnh của tổng giám đốc Việt Chương.
Phương Uyên giận dữ ra hiệu cho đoàn xe bật đèn lên chiếu đèn sáng rực vào Mỹ Thanh.
- Cô nhiều chuyện thì đừng có trách nghen Mỹ Thanh. Hãy tránh ra đi!
Mỹ Thanh lầm lì bấm điện thoại cho Việt Chương. Phương Uyên lo lắng, đoàn xe không thể chạy nếu Mỹ Thanh cứ cản trở nên cô xông vào giật điện thoại của Mỹ Thanh. Một tay cô đánh túi bụi vào mặt Mỹ Thanh.
- Chí Cường! Anh lôi cô ta ra ngoài! Đồ điên ở đâu, bị tổng giám đốc Việt Chương đá, cô ta nổi điên rồi.
Chí Cường không dám lôi Mỹ Thanh ra, anh ta hiểu cô gái này sẽ là vợ tương lai của tổng giám đốc. Việt Chương còn đang chần chờ, Phương Uyên ném mạnh điện thoại của Mỹ Thanh xuống đất, cô ra lệnh cho bảo vệ:
- Lôi cô ta ra! Anh Hải Lâm đẩy xe của nó sang chỗ khác giùm em.
Mặt Mỹ Thanh đỏ ửng vì những cái tát thù hằn của Phương Uyên, một dòng má chảy tứa ra mép. Hải Lâm bất nhẫn, tuy nhiên anh chỉ còn biết lôi Mỹ Thanh ra khỏi đầu xe, tấn cô vào một chỗ, anh bảo vệ đẩy xe Mỹ Thanh tránh sang một bên, đoàn xe rùn rùn xuất phát.
Mỹ Thanh gào lên:
- Hải Lâm! Anh đã tiếp tay cho Phương Uyên làm bậy, anh sẽ ở tù đó.
Cô cắn vào tay Hải Lâm đang cố giữ chặt lại, lồng lộn lên:
- Chí Cường! Nếu anh để đoàn xe đi, anh cũng sẽ bị tù về tội đồng lõa cướp hàng của công ty. Dừng lại đi, ngăn cản không cho xe chạy!
Chí Cường lạnh người, anh ta lò mờ hiểu ra tầm quan trọng, còn đang phân vân thì Mỹ Thanh đã vuột tay Hải Lâm, cô chạy sấn sổ chận chiếc xe thứ tư lại, chiếc xe cứ rấn tới.
- Mỹ Thanh!
Hải Lâm thét lên, anh phóng tới kéo Mỹ Thanh ngã sấp và nằm chồng lên cô, chiếc xe chạy qua may là không cán lên người cả hai.
- Dừng lại!
Vĩệt Chương cùng toán công an và Đông Thy xuất hiện chặn đoàn xe lại.
Phương Uyên tái mặt, cô hiểu là kế hoạch của mình thất bại, nên nhanh chân chạy bổ đi băng qua đường, có một chiếc Su- sport đang đợi cô. Tẩu thoát đó là kế thượng sách được Phương Uyên tính trước nếu thất bại.
Cũng là lúc Hải Lâm cố ngồi dậy, anh lo lắng:
- Mỹ Thanh có sao không?
Mỹ Thanh mở mắt ra, nhưng rồi mắt cô khép lại, cô ngất đi. Quên cả việc cần giải quyết, Việt Chương phóng tới, anh bế xốc Mỹ Thanh lên:
- Mỹ Thanh! Mỹ Thanh tỉnh lại em!
Anh bế cô chạy vào công ty. Sực nhớ, anh quay lại bảo Đông Thy và toán công an kinh tế:
- Bằng mọi giá giữ tất cả các xe lại không cho đi!
Gọi Tình Yêu Quay Về Gọi Tình Yêu Quay Về - Trần Thị Thanh Du Gọi Tình Yêu Quay Về