Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7697 / 11
Cập nhật: 2015-11-23 12:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ồng hồ chỉ sáu giờ ba mươi, nhân viên công ty đã về hết, còn lại khoảng không gian yên lặng, khoảng không gian cần cho Mỹ Thanh, ngày nay cô điên đầu với mọi áp lực từ mọi phía, áp lực công việc và từ Việt Chương.
Nghỉ tay một chút, Mỹ Thanh cầm điện thoại lên cô bấm nút music, một âm thanh nhẹ lập tức vang lên. Mỹ Thanh nhắm mắt lại cô không muốn suy nghĩ hơn là thưởng thức nhạc. Ban lãnh đạo công ty vẫn chưa có quyết định về việc công ty Hoàng Tú, nhưng với Mỹ Thanh đó là một bản án treo nặng nề.
Một ngày em cố quên anh.
Nhưng thất bại.
Bởi anh huyền thoại quá.
Anh không là hoàng tữ.
Sao vẫn để anh làm nên huyền thoại đời em...
Bài nhạc lãng mạn, tiếng hát trề trung cao vút. Hải Lâm bước vào:
- Em chưa về sao Mỹ Thanh?
- Chưa, nhưng có lẽ sắp về đây. Còn anh chưa về sao?
- Anh biết em về muộn nên cũng về muộn để về cùng em.
Mỹ Thanh cười nhẹ. Cô không còn tình cảm với Hải Lâm nữa, anh đã có Phương Uyên. Và trái tim cô bây giờ dành cho một người, người ấy đã gõ cửa trái tim cô, lúc nồng nàn lúc lạnh lùng băng giá, anh làm cho cô thấy cô không còn là cô nữa.
- Anh Hải Lâm không nên về với em.
- Sao vậy?
- Anh hiểu tại sao mà, em luôn xem anh như người anh, em không muốn chị Phương Uyên hiểu lầm anh. Tình cảm đôi khi cũng cần cô thận trọng khi có nó, đừng để mất anh Lâm nhé.
Hải Lâm cau mày:
- Anh xem Phương Uyên như bạn, tình cảm anh dành cho em mới là đích thực.
- Đừng anh Lâm, em đã nói rõ ỷ em rồi mà.
- Anh không tin. Trước đây em dành cho anh một tình cảm, mà anh nghĩ không đơn giản đó là tình bạn.
- Nếu như vậy anh lầm rồi.
- Anh không lầm!
Có tiếng giầy đi trên hành lang, Việt Chương hiện ra, anh cười thản nhiên bảo Hải Lâm:
- Biết cậu ở đây mà, sao chưa về?
- Cũng đang định về, chờ Mỹ Thanh cùng về luôn.
- Vậy à!
Không có một biểu hiện nào ở Việt Chương. Mỹ Thanh khó chịu cô lạnh nhạt bảo Hải Lâm:
- Anh Lâm về trước đây, anh không cần đợi em.
- Sao vậy, em còn muốn làm gì à?
- Dạ!
Hải Lâm đùa mà như thật:
- Cậu giao quá nhiều công việc cho trợ lý, ác vừa thôi đó Chương.
Việt Chương tỉnh bơ:
- Vậy mà cô ấy còn cả thời gian nghe nhạc nữa kìa, cậu không thấy sao?
Càng tỉnh bơ hơn khi anh bước vào phòng, kéo ghế, ngồi cạnh Mỹ Thanh:
- Điểm tôi cho cô càng ngày càng thấp. Hãy kiểm điểm công việc lại, làm những gì nên làm thôi.
Thấy Mỹ Thanh im lặng, mặt hướng về phía Hải Lâm, Việt Chương vỗ vai Hải Lâm:
- Hải Lâm này! Cậu lên phòng lấy giúp mình cái cặp táp sẵn khóa cửa luôn giùm.
Hải Lâm vui vẻ gật đầu:
- Được thôi! Mấy thuở ông giám đốc ra lệnh mà nhân viên dám cãi lời.
- Nè, cậu nói vậy là ý gì, phân biệt "chủng tộc'' à?
- Đâu dám! Cậu đừng nghĩ lung tung mà đã hết giờ làm việc còn làm khó dễ cô trợ lý nữa.
Hải Lâm đứng lên đi ra cửa. Cánh cửa vừa khép lại, Việt Chương chua chát:
- Bây giờ cô có thể ngước lên và quay lại cãi tay đôi với tôi được rồi.
Mỹ Thanh tức giận:
- Tôi không hiểu anh nói gì và muốn gì nữa.
Việt Chương nhún vai:
- Đừng có quên Hải Lâm là bạn thân của tôi, hắn chơi với tôi lúc hai đứa còn ở trần, đầu cắt húi cua. Hắn là bạn trai của Phương Uyên, cô đừng có xuẩn ngốc chen vào, chỗ đó chật lắm.
Mỹ Thanh tức giận điên người trước kiểu nói của Việt Chương, song cô hiểu nếu như cô tỏ ra tức giận, hóa ra cô thua anh ta. Tuy nhiên cô không thể để cho anh ăn hiếp cô mãi như thế, nên giương đôi mắt chiếu vào anh, Mỹ Thanh hét lên:
- Thôi đủ rồi, anh đừng có ức hiếp tôi quá đáng thế! Trong phạm vi công việc, nếu xét thấy tôi có lỗi, anh cứ xử hoặc đuổi việc tôi đi, đừng có chèn ép tôi nữa.
Mắt Việt Chương đỏ lên, anh đập tay lên bàn:
- Vì cô đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, cô làm những việc mà tôi điên cái đầu để bênh vực cho cô, và vì cô là người có hôn ước với tôi nữa, sự thân mật của cô với Hải Lâm là một sự sỉ nhục của đối với tôi vậy.
Anh gườm gườm nhìn xoáy vào Mỹ Thanh đôi mắt bắt đầu có ngắn nước mắt:
- Cô có hiểu không?
Mỹ Thanh chua chát:
- Cho nên anh muốn dằn vặt giày vò tôi chứ gì? Anh như thế lúc nóng lúc lạnh như một kẻ điên không ra điên, tỉnh không ra tỉnh, làm sao tôi có tình cảm với anh hả?
Mỹ Thanh bật khóc ngon lành. Cô thấy giận mình ghê gớm, tại sao khóc trước mặt Việt Chương, càng cố nén càng khóc to lên tức tưởi Việt Chương đờ người ra, anh không quen nhìn phụ nữ khóc hay nói lời dịu ngọt dỗ dành. Thái độ của Việt Chương dịu xuống:
- Nghe tôi nói một câu đi.
- Ai không cho anh nói đâu.
Mỹ Thanh bệu bạo, Việt Chương im lặng một lúc mới khe khẽ:
- Nhờ em mà anh thay đổi và biết như thế nào là yêu thành thật và rung động trước một người. Hãy cho anh niềm tin.
Mỹ Thanh giật mình, anh đang giữ cô trong vòng tay và thì thầm như đôi tình nhân đang âu yếm nhau vậy, hơi ấm từ vòng tay anh cho Mỹ Thanh một cảm giác dễ chịu... Cánh cửa vụt bị đảy vào, Hải Lâm đứng khựng lại trước cảnh tượng vừa trông thấy, anh lúng túng:
- Xin lỗi!
Việt Chương buông Mỹ Thanh ra, anh đón cái cặp trên tay Hải Lâm:
- Cám ơn nghen. Tôi chờ cậu ngoài xe. Chiều nay tôi mời hai người đi ăn.
Mỹ Thanh quay đi như sợ hãi Lâm trông thấy mình khóc, song anh đã trông thấy, anh nhìn Mỹ Thanh.
Việt Chương bảo như thế, em có đi không?
- Không, anh đi đi. Em có mặt làm gì.
Hải Lâm đứng nhìn Mỹ Thanh. Anh không thể hỏi cô chuyện gì giữa họ, họ là hai người có hơn ước với nhau, nhưng xem ra như nước với lửa vậy, gặp nhau là y như rằng có chuyện. Hải Lâm muốn ở lại an ủi, nhưng rồi anh lại lắc đầu. Việt Chương đang đợi anh ngoài xe. Anh đã biết họ có hôn ước mà cứ chen vào, Việt Chương sẽ đấm anh vỡ mặt cũng nên. Dù sao Hải Lâm vẫn còn nhớ lỗi lầm Phương Uyên gây ra, lô hàng giao cho công ty Hoàng Tú và tốt nhất không nên chọc giận Việt Chương.
Đi ra xe mở cửa ngồi vào xe Việt Chương, Hải Lâm bảo:
Mỹ Thanh không đi đâu.
Việt Chương nhún vai cho xe lăn bánh:
- Càng tốt!
Hải Lâm nhìn bạn:
- Cậu có vẻ thay đổi nhiều đó Chương:
- Thay đổi như thế nào?
- Cậu không đi quán rượu, và đến những cô bồ, cậu cũng vất sang một bên.
Việt Chương cười:
- Đã ba mươi phải tu tánh dưỡng tánh còn cưới vợ, sinh cho bà bô đứa con chứ. Bà đang thêm cháu nội chết đi được.
- Tìm được đối tượng chưa?
- Rồi, nhưng xem ra mình và cô ấy cưới nhau chắc là trời đất sẽ xảy ra trận...
đại hồng thủy.
- Dữ vậy à?
- Nhưng mà mình lại thích chinh phục, cái cảm giác chinh phục thật sung sướng như Kha Luân Bố tìm ra châu Mỹ vậy.
Hải Lâm không cười, anh hiểu Việt Chương muốn nói gì, nên nghiêm mặt:
- Vậy cậu đừng làm cho người ta rơi nước mắt nữa. Tớ có thích cô ấy thật, nhưng cô ấy hình như đã hướng trái tim về cậu.
Việt Chương lặng yên lái xe. Anh muốn Hải Lâm nói mãi như thế. Đúng là anh đã yêu yêu say đắm và chính Mỹ Thanh đã khiến anh thay đổi nếp sống...
Tiệc tất niên cuối năm của công ty, có tổ chức đêm văn nghệ, mỗi người lên góp vui vào một bản nhạc hay tiểu phẩm hài. Mỹ Thanh bị chỉ đích danh, không từ chối được, cô đành đứng lên:
Tôi ca không hay lắm, nhưng dù sao hát hay không bằng hay hát phải không các bạn? Tôi xin giúp vui bằng một bài hát.
Những tiếng vỗ tay rào rào. Đông Thy nói to lên:
- Hát bài "Ai mà biết được" đi Mỹ Thanh.
Mỹ Thanh cười gật đầu:
- Tôi xin hát bài:
"Ai mà biết được".
Cô đằng hắng khẽ một tiếng. Buổi tiệc không có mặt ban giám đốc, nên bọn cô tha hồ quậy. Đông Thy nghịch ngợm gõ muỗng, còn Đông giành cây đàn để đàn cho Mỹ Thanh hát.
Xin anh đừng bao giờ đến Trước cổng ngôi nhà, nơi đã có em.
Em bây giờ vẫn là em.
Nhưng ngày mai... ai mà biết được.
Nếu em đổi thay, anh hãy đừng nhìn Cứ quay gót như một người xa lạ....
Bài hát hay quá, giọng ca càng tuyệt vời hơn. Đã đi qua, Việt Chương ghé mất vào, anh thảng thốt nhận ra người hát là của Mỹ Thanh, không ngờ cô hát hay đến thế. Việt Chương khoanh tay đứng nhìn Mỹ Thanh hát, như nuốt từng lời của cô.
Thời gian sẽ chẳng giữ cho em những gì anh muốn biết.
Những ngày mai... ngày mai ai mà biết được...
- Anh Chương!
Thiên Ngọc rút hoa trên bàn ấn vào tay. Việt Chương:
- Nè, mau thể hiện đi anh, tặng hoa cho bạn em, nó hát hay quá phải không?
Việt Chương cầm bó hoa lúng túng:
- Anh không quen tặng hoa cho phụ nữ.
- Có gì mà không quen.
Thiên Ngọc tinh nghịch xô Việt Chương vào phòng, đúng lúc Mỹ Thanh vừa hát xong, tiếng vỗ tay rào rào. Mọi người đều quay lại vì sự xuất hiện của tổng giám đốc công ty. Việt Chương đành bước vào đến trước mặt Mỹ Thanh đặt bó hoa vào tay cô, giữa tiếng huýt sáo của cánh trai trẻ:
- Hát một bài nữa đi Mỹ Thanh!
Phương Uyên xen vào:
- Đề nghị tổng giám đốc hát một bài hát song ca với Mỹ Thanh, được không các bạn?
- Được được.
Tiếng yêu cầu ồn ào vang lên trong hội trường. Đông ấn cây đàn vào tay Việt Chương:
- Tổng giám đốc đàn luôn đi.
Mỹ Thanh bối rối, cô biết khó từ chối lời yêu cầu Lúc này Việt Chương bình tĩnh lại, anh cười:
- Song ca được chứ Mỹ Thanh?
Mỹ Thanh đành gật đầu:
- Nhưng mà hát bài gì đây?
- Bài "Hoa học trò" đi.
Việt Chương dạo đàn, anh bất giọng trước:
Bây giờ còn nhớ hay không...
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa Ngây thơ anh rủ em ra Bảo nhặt hoa phượng để mà chơi chung...
Khán phòng lặng im như tờ khi hai người hát, rồi òa vỡ như ong vỡ tổ khi lời ca chấm dứt.
- Bis... bis...
Việt Chương trả cáy đàn cho Đông:
- Các bạn cứ vui vẻ đi. Chúc ăn tết vui vẻ sang năm phấn đấu đạt nhiều thành quả hơn năm cũ.
- Hoan hô!
Việt Chương bỏ đi trả không gian lại cho công nhân. Mọi người quá vui ca hát ầm ĩ. Đông uống khá nhiều rượu, anh ôm qua vai Thiên Ngọc:
- Cho anh dựa một chút nghen Ngọc, anh say rượu rồi.
- Anh say rồi. Em dìu anh ra ngoài này nghĩ.
Thiên Ngọc dìu Đông đi, Mỹ Thanh đi theo, mặt cô hồng lên vì uống đến mấy hớp bia.
- Mình cũng say rồi, có lẽ phải đi về.
- Ừ, hay về đi.
Thiên Ngọc hét gọi Việt Chương:
- Anh Chương ơi! Có người hơi say rượu rồi, anh đưa về giùm đi!
Mỹ Thanh hoảng hồn muốn bụm miệng Thiên Ngọc. Nhưng không kịp nữa, Việt Chương nghe thấy. Anh bước đến hỏi:
- Đông say à?
Thiên Ngọc cười liếc Mỹ Thanh.
- Người này say mới quan trọng chứ anh. Anh đưa về giùm đi.
- Sợ cổ ghét anh không chịu ngồi chung xe với anh, chứ anh thì lúc nào cũng sẵn sàng.
Miệng thì nói như vậy, song anh lại ôm qua vai cô:
- Em không chịu, anh cũng đưa về Thanh ạ.
Anh kè cô đi lại xe của mình:
- Về sau nghe Ngọc.
Ấn cô ngồi vào xe, anh đóng cửa xe lại mới vòng qua ngồi vào tay lái:
- Sao, có vui không?
- Dạ vui! Nhưng hình như anh có uống rượu, liệu lái xe được không?
- Anh chưa say đâu, bằng cớ là anh vừa song ca thật hay với em kia mà, còn tặng hoa cho em nữa. Đừng có thấy mặt anh đỏ rồi bảo là anh say rượu nhé.
Việt Chương mở máy cho xe chạy, anh chợt cười:
- Sau này, anh hứa không ăn hiếp em nữa, có ghét anh không đấy?
Mỹ Thanh lúng túng. Anh hỏi một câu thật khó mà trả lời. Cô cắn nhẹ môi lặng im nhìn thẳng tới phía trước, cô biết là anh vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn cô.
Xe chạy chầm chậm, trong khí của se se lạnh của mùa đông. Một năm sắp đi qua nhường cho mùa xuân mới, cho hai người cảm giác xôn xao... Anh chợt cầm lấy bàn tay cô giữ trong tay anh, rồi đưa lên môi hôn:
- Đừng ghét anh, Thanh nhé. Em đã làm thay đổi được anh, anh đã thay đổi được rất nhiều. Và chính anh, anh cũng không nghĩ là anh yêu em nhiều đến thế.
Toàn thân Mỹ Thanh rung động, cô không còn chối được nữa là cô yêu anh trái tim của cô có hình bóng anh, một chút rượu làm cho hai người thấy mình gần gũi nhau, tình yêu đã đến...
Mỹ Thanh mở mắt ra, mắt cô nheo lại vì ánh nắng đầu ngày chói chang xuyên qua khung cửa sổ, cùng một cảm giác ấm của ngọn gió xuân gợi cho cô nhớ những gì của đêm qua, đêm tình yêu của cô.
Mỹ Hòa ngồi vào bàn trang diểm, quay lại hỏi:
- Em dậy rồi à? Tối qua đi dự tiệc ở công ty vui lắm hả?
- Dạ!
- Thế nào, có cảm tình với ''Bạch Mã hoàng tử'' của em chưa? Tối hôm qua chị không cố ý đâu nghen, nhưng đứng trên lầu chị thấy khi chia tay... có hai người hôn nhau.
Mỹ Thanh đỏ mặt ngồi dậy:
- Chị này! Chị đã nhìn thấy còn la lên nữa, xấu hổ quá đi!
- Có gì mà xấu hổ, trai gái lớn lên yêu nhau là chuyện bình thường, huống chi cả hai nhà đều muốn tác hợp cho em với Việt Chương. Xứng lứa vừa đôi đấy!
Mỹ Thanh lảng ra:
- Mấy giờ rồi chị.... Ôi, đã tám giờ ba mươi rồi hả!
Mỹ Thanh kêu lên, cô nhảy phóc xuống giường, chạy nhanh vào toilet:
- Chết em rồi!
Đóng cửa toilet, Mỹ Thanh vội vàng đánh răng, rửa mặt, thay quần áo. Mỹ Hòa nhíu mày:
- Em đi làm à? Hôm nay là hai mươi bảy, còn đi làm gì nữa?
- Có mấy việc cần phải giải quyết cho xong chị ạ.
Chụp túi xách hàng ngày đi làm, Mỹ Thanh chạy xuống lầu, cô lại kệ giày vừa mang giày vào vừa nói:
- Anh Trí đến phải không, cho em quá giang với, xe em để công ty rồi!
Lom khom mang giày xong, Mỹ Thanh quay người ra. Cô giật mình, cái dáng to lớn mà cô ngỡ là Minh Trí hóa ra không phải. Là Việt Chương, anh cười với cô:
- Anh cho em quá giang đến công ty được chứ?
- Anh mà nãy giờ em tưởng là anh Minh Trí.
Cả hai đi song song ra xe, anh đi sát vào cô:
- Dậy muộn thế, đêm qua... không ngủ được à?
Tính bướng bỉnh, Mỹ Thanh vênh mặt... chối:
- Ai bảo anh như thế? Em ngủ ngon đến nỗi tám giờ ba mươi mới dậy nổi.
- Còn anh thì không ngủ được, em biết tại sao không?
Mỹ Thanh lắc đầu. Việt Chương cười âu yếm:
- Tại cứ nhắm mắt lại là anh thấy em.
Mỹ Thanh tinh nghịch:
- Vậy thì đừng nhắm.
- Vậy đó cho nên anh đâu có ngủ được.
Mỹ Thanh phì cười cấu vào tay Việt Chương, anh đùa:
- Tay anh bắt đầu có thẹo từ ngày anh yêu em.
- Hứ! - Mỹ Thanh lườm Việt Chương một cái - Vậy đừng yêu em nhé!
- Đâu có được!
Mỹ Thanh vụt xem đồng hồ:
- Chết rồi! Mình hẹn người ta chín giờ đó anh Chương.
- Anh biết tồl!
- Tận Bình Dương lận, làm sao đi cho kịp?
- Không sao! Anh chạy xe nhanh lắm. Hôm nay anh đi xe này, em biết tại sao không?
Miệng nói, Việt Chương chỉ vào chiếc Dylan. Mỹ Thanh nhíu mày:
- Là sao?
- Thì mình nói xe hư đến muộn.
Hiểu ra Mỹ Thanh bật cười:
- Đầu óc anh... ghê thật.
Việt Chương lấy nón bảo hiểm đội lên cho Mỹ Thanh, anh thì thầm:
- Muốn hôn em ghê.
Mỹ Thanh liếc vào trong nhà:
- Không được! Tối qua chị Mỹ Hòa nhìn thấy chúng mình hôn nhau rồi, muốn bị ba ma em mắng em hay sao?
Việt Chương cười khì đội nón bảo hiểm cho mình, xong anh đẩy xập chống xe:
- Mời... phu nhân!
Mỹ Thanh lại cấu vào tay Việt Chương một cái. Anh cũng hài hước đấy chứ.
Vậy mà đã có lúc cô ghét cay ghét đắng anh. Còn bây giờ thì yêu... thật là yêu.
- Mỹ Thanh!
Mỹ Hòa đuổi theo Mỹ Thanh xuống lầu. Cô tiu nghỉu vì xe chở Mỹ Thanh đã đi mất. Cô còn đứng lớ ngớ thì Minh Trí chạy đến đỗ xịch xe lại. Anh bất ngờ khi nhìn thấy Mỹ Hòa. Từ hôm cô về nước đến nay, anh tránh "tối đa" để không phải đụng mặt cô. Bây giờ có tránh cũng không được nữa rồi:
Anh đành gật đầu chào Mỹ Hòa:
- Có chuyện gì vậy Hòa?
- Em định gọi Mỹ Thanh cho em quá giang ra cửa hàng.
- Anh đưa em đi.
- Anh rảnh sao?
- Từ đây đến cửa hàng có xa xôi gì đâu mà rảnh với không rảnh. Lên xe đi!
- Chờ em khóa cửa nhà.
Mỹ Hòa chưa kịp quay lưng, xe của Jimmy đã đến, anh ta nhảy xuống xe và tự nhiên ôm vai Mỹ Hòa hôn vào má cô. Mỹ Hòa đỏ mặt xô Jimmy ra, tuy biết cách chào của Jimmy là theo phương Tây, nhưng trước mặt Minh Trí, cô thấy ngượng. Cô cười với Minh Trí:
- Anh ấy chào em theo cách của người phương Tây anh đừng ngượng nhé.
Minh Trí gật đầu. Một ý nghĩ hiện ra trong đầu anh, anh muốn trêu Jimmy nên đưa tay bắt tay Jimmy rồi bất ngờ ôm Jimmy hôn vào má anh ta. Jimmy bật cười to lên:
- Tuyệt vời! Cám ơn anh.
Cười nhưng mắt Jimmy thì có lửa.
Mỹ Hòa cười khúc khích:
- Bây giờ anh có máu tếu, lây Mỹ Thanh rồi hả?
Minh Trí nhún vai giọng gay gắt:
- Có lẽ thế, nhưng có lẽ anh không có nhiều tiền và đẹp trai bằng Jimmy của em. Có Jimmy đưa em đi, vậy anh đi nhé.
Trở lại xe của mình, Minh Trí nổ máy ầm ầm phóng xe đi, Mỹ Hòa ngẩn ngơ nhìn theo. Sao khi không Minh Trí lại gay gắt hằn học vậy?
Gọi Tình Yêu Quay Về Gọi Tình Yêu Quay Về - Trần Thị Thanh Du Gọi Tình Yêu Quay Về