A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 03:19:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Hẳn Đây Là Nguyên Nhân
dit: hoacodat
Hiền phi cẩn thận nhìn ngắm Uyển Nhược, nhìn thấy bên ngoài nàng mặc áo choàng lông chim màu đỏ thẫm, bên trong y phục cũng toàn thân màu đỏ, vạt áo viền da lông cáo nhung nhung mềm mại như tơ, làm đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng, càng toát lên vẻ vui mừng rạng rỡ, tuy tuổi còn nhỏ, lại có được một cỗ khí chất tự nhiên mà thanh thản, mặc dù đang ở trong hoàng cung uyển các này, cũng không hề thấy sợ hãi, kêu khóc, hẳn là một đứa trẻ có cá tính.
Bộ dáng sinh ra cũng thật đoan trang, cùng mình sao mà có đến bảy, tám phần giống nhau, ngược lại cùng mẫu thân của nàng có phần ít đi đôi chút, tỉ mỉ hỏi: chuyện học hành, ở nhà rảnh rỗi chơi cái gì…… Mấy chuyện nhà vặt vãnh này, nàng đáp lời rõ ràng trôi chảy, rất có trình tự, Hiền phi không khỏi càng tỏ ra yêu thích.
Đang muốn cùng dì thân thiết một chút, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói của các cung nữ, thái giám:
“Thỉnh an thập nhất gia”
Trong tiếng nói cũng có mấy phần run rẩy, sợ sệt, đang lúc nói chuyện, Triệu Hi một thân vọt vào, vẫn có chút qui củ, khôm người thanh thúy nói:
“Tiểu Thập nhất vấn an nương nương.”
Ngược lại Hiền phi lại cười hai tiếng, quét mắt nhìn cậu một cái từ trên xuống dưới, lúc này sắc mặt chợt nghiêm nghị:
“Con là từ đâu tới đây, hôm nay bên ngoài trời tuyết lạnh lẽo, sao lại cởi áo khoác ngoài ra, nếu trúng gió thì làm sao, Tiểu Xuân Tử đâu rồi, gọi hắn tới đây, hầu hạ chủ tử thế nào vậy, thế nào không sợ hãi?”
Đang nói chuyện, một cái bóng tiểu thái giám nhanh như cắt đi vào, phịch một cái quì xuống giữa phòng, là một trong những tiểu thái giám mới vừa rồi ở trong ngự hoa viên, Triệu Hi vậy mà cũng rất nghĩa khí, vội nói:
“Là con ngại áo choàng da vướng chân vướng tay, hoạt động không thoải mái, nên cởi ra. Bên trong quần áo này còn có lót một lớp da cáo, nên một chút cũng không lạnh.”
Hiền phi điểm điểm trán của cậu:
“Cũng biết con che chở cho nô tài kia, lần này là nhờ chủ ngươi ra mặt nói giúp, tạm thời tha, đánh vài roi để ngươi nhớ kỹ, lần sau nếu vẫn không hầu hạ cẩn thận, đều phạt, ngươi cút ra ngoài đi.”
“Tạ ơn nương nương tha mạng.”
Tiểu thái giám vội vàng dập đầu, rồi nhanh chóng lui ra ngoài, Triệu Hi lại đi tới kéo tay Uyển Nhược:
“Ngươi thú vị hơn nhiều so với mấy tiểu nha đầu chỉ biết khóc lóc, hôm qua ta có được mấy món đồ chơi mới mẻ, cùng ta đi chơi nào, ta cho ngươi xem một chút.”
Hiền phi cũng không khỏi sửng sốt, khi nào nhìn thấy tiểu tử ma tinh này thân thiết qua cùng ai, chính là bình thường có tôn thất khuê tú vào cung, nếu ma tinh kia gặp được, hắn không để ý thì không sao, nếu ma tính bộc phát, không làm cho người ta mặt tro mày xám oa oa khóc lớn đều không xem là đã xong, hoàng thượng sủng ái thiên vị, mặc dù con cháu hoàng thân không dám nói gì, thường xuyên qua lại, tôn thất khuê tú cũng tạn dụng mọi khả năng để không vào cung, hơn nữa nơi đây chính là Tàng Nguyệt cung, càng thêm ít người lui tới.
Bây giờ trong lòng sốt ruột, cũng quên tên ma tinh này, bản thân còn lo lắng cậu tìm Uyển Nhược làm phiền, vào lúc này nhìn ánh mắt cậu, lại có chút ý tứ nịnh hót, lấy lòng, không khỏi có phần kinh dị.
Uyển Nhược cũng không muốn quấn quýt này nọ cùng cái tên hỗn tiểu tử (hỗn láo, xấc xược) này, hất tay cậu ra, dịch tới bên cạnh một bước, cúi đầu không để ý tới cậu. Triệu Hi sửng sốt, từ lúc hiểu chuyện tới giờ, bên cạnh nô tài lớn nhỏ thậm chí còn có các vị chủ tử, cũng chưa có người nào không thuận theo cậu, nuông chiều cậu, thế nào khi gặp Uyển Nhược, cậu lại phá lệ muốn nịnh hót nàng, nàng thì mắt liếc cũng không thèm liếc cậu, càng nổi lên tính cách ngang bướng trẻ con, lại tới kéo tay nàng.
Lại bị Hiền phi một phen kéo vào trong ngực:
“Sau này cho con sẽ cùng nàng chơi, lại nói con so với Uyển Nhược còn lớn hơn một tháng đấy? Không thể làm khó nàng.”
Đang nói đến đây, chỉ thấy một tiểu thái giám bước nhanh đi vào bẩm báo:
“Hoàng thượng mới vừa ra khỏi Kiền chánh điện, đi qua Ngự hoa viên, nhìn là hướng tới Tàng Nguyệt cung bên này.”
Hiền phi vội đứng lên, ma ma bên cạnh vội vàng đi đến sửa sang lại xiêm áo trang phục cho nàng, Hiền phi sờ sờ đầu Uyển Nhược, rồi đi ra ngoài đón, Thu Quế vừa muốn tới dắt tay Uyển Nhược, lại bị Triệu Hi đoạt trước, Triệu Hi lôi kéo tay Uyển Nhược nói:
“Phụ hoàng ta tới, ngươi đi theo bên cạnh ta, đừng sợ”
Nhìn ý tứ hẳn là muốn che chở Uyển Nhược, tay của cậu và Thừa An cùng cỡ, nhớ tới cậu từ bên ngoài vào đây nên tay có chút lạnh, Uyển Nhược khẽ cau mày, đang muốn hất tay cậu, lại bị cậu mấy bước kéo ra ngoài.
Liền nghe một hồi tiếng cười truyền đến, là một thanh âm uy nghiêm:
“Vừa ở đầu vườn bên kia, nhìn thấy bóng dáng giống như của tiểu Thập nhất, dừng một chút ta quẹo theo loáng một cái liền không thấy tăm hơi, ta nghĩ hẳn là tới ái phi bên này.”
“Thỉnh an vạn tuế gia”
Hiền phi vội vàng hành lễ, Triệu Cơ đưa tay đỡ nàng, nắm tay nàng bước vào trong Noãn các:
“Hôm qua nghe nói thân thể nàng không tốt, mấy ngày nay, sứ thần Nam Hạ yết kiến, vội cũng không thể tới đây được, bây giờ thấy thế nào rồi, nhìn thấy sắc mặt cũng khá, thái y đã nhìn qua? Nhưng là cái bệnh gì? Sức khỏe hàng đầu, thêm bệnh thì không tốt”
Hiền phi nói:
“Để hoàng thượng bận tâm, nhưng là thần thiếp không đúng rồi, sáng sớm hôm qua Vương thái y đến đây bắt mạch hỏi han, nói là tích thực (đầy hơi, chướng bụng đó để vậy cho cổ xưa chút), thiếp liền nhớ lại, hôm kia đến cung Thái Hậu thỉnh an, đang nói chuyện, lão phật gia nói có chút đói, bảo phòng bếp nhỏ làm mấy thứ điểm tâm mới dâng lên, trong đó có bánh cuộn đính chi ma (rắc mè bên ngoài), làm rất tinh xảo, thiếp liền ăn gần phân nửa, nghĩ là trở về bị nhiễm gió lạnh, liền nghĩ trong lòng, uống một chút thuốc là được rồi.”
Triệu Cơ gật đầu nói:
“Hôm nay chính là giữa tháng chạp, đang rét lạnh nhất, thân thể nàng luôn yếu, thức ăn trước phải cực kỳ chú ý, nghe nói nha đầu của muội tử nàng vào cung?”
Hiền phi vội đưa tay ngoắc ngoắc Uyển Nhược, Uyển Nhược cũng phải một lần nữa quỳ xuống dập đầu một cái, liền bị Triệu Hi lôi tay, nhanh chóng kéo nàng tới trước người hoàng thượng:
“Phụ hoàng, phụ hoàng, nha đầu này thật thú vị hết sức đi, người để cho nàng đến trong cung của con chơi với con có được hay không?”
Triệu Cơ chau chau mày, nói thật, lúc đầu mới đến nhìn thấy có một tiểu nha đầu đang ở bên cạnh Thập Nhất, bàn về bộ dáng, cũng coi là bình thường, so ra kém những khuê tú xuất sắc trong tông thất, chỉ là hành động đi đứng cũng đoan trang hào phóng, không giống một hài tử mới bảy tuổi, dáng vẻ chững chạc khác thường.
Tính tình tiểu Thập nhất như thế nào, ông đương nhiên biết rất rõ, lúc này ngoài ngạc nhiên, lại dụng tâm để ý Uyển Nhược mấy lần, nhẹ nhàng cười nói:
“Mới nhìn thoáng qua, ta nói sao mà nhìn quen mắt quá, lúc này nhìn kỹ, lại thấy có mấy phần bóng dáng của ái phi, khí chất đoan trang, hơn nữa rất hoạt bát đi.”
Kéo tay Triệu Hi xoa đầu cậu:
“Qua năm đã tám tuổi rồi, cũng không để mặc cho con hồ nháo nữa, tìm một thư đồng vừa ý, đến Thái Học viện theo mấy vị hoàng huynh hảo hảo mà đọc sách, nha đầu này còn nhỏ, nàng ở lại trong cung, không phải khiến phụ mẫu nàng phải thương nhớ lắm sao, con đến tìm nàng chơi cũng giống như nhau thôi.”
Trong lòng Uyển Nhược kinh ngạc vô cùng, người này là vua của Bắc Thần quốc, nhìn qua rất uy nghiêm, nhưng ánh mắt nhìn hỗn tiểu tử này lại rất dịu dàng, giống như một người phụ thân trong một gia đình bình thường, đến Tô Triệt phụ thân nàng cũng chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn nàng, huống chi đây là gia đình Đế vương.
Từ xưa tới nay gia đình Đế vương đều không có tình thân, trong mắt đều là quyền lực, tình thân có vẻ rất hiếm đi, đối với phụ tử đế vương ở trước mắt này chắc là ngoại lệ, Uyển Nhược có chút cảm động.
Hoàng thượng chỉ ngồi chơi một lát rồi đi, thuận tay dắt theo Triệu Hi đi cùng, nhìn Triệu Hi bị hoàng thượng dắt đi, còn từng bước quay đầu lại nhìn Uyển Nhược, Hiền phi không khỏi mở miệng cười khẽ, trở vào ôm Uyển Nhược nói:
“Tục ngữ nói rất đúng, lỗ thủy điểm đậu hũ (nước muối chan đậu hũ), vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sao Uyển Nhược nhà chúng ta mới lần đầu vào cung mà đã chế phục được tiểu Thập Nhất rồi.”
Bên cạnh Thôi ma ma cũng nở nụ cười:
“Chớ nhìn bộ dáng chững chạc này của tiểu thư nhà chúng ta, nghĩ tới ở nhà cũng là một tiểu nha đầu nghịch ngợm, còn tinh nghịch hơn so với Thập Nhất gia trong cung.”
Hiền phi ôm Uyển Nhược nói:
“Này cũng thật giống với mẫu thân con, lúc còn nhỏ mẫu thân con cũng là một tiểu nha đầu tinh nghịch, tất cả mọi người trong nhà đều biết danh tiếng, mỗi ngày đều cùng với các tiểu tử chơi cùng một chỗ, vì chuyện này mà các nha hoàn, bà tử đều bị lão thái thái đánh phạt, hôm nay nhớ tới, giống như chuyện mới ngày hôm qua ấy…”
Người dì này cũng khá cô đơn đi, tuy nói rất được vua sủng ái, phỏng đoán ở trong hoàng cung cũng từng bước nơm nớp mà sống qua ngày, nhìn bên ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng bên trong chịu ủy khuất cũng chưa biết chừng.
Uyển Nhược cùng Hiền phi ăn trưa, nhìn thấy tuyết rơi càng ngày càng nhiều, vì lo cho lão thái thái thương nhớ, nên cho rất nhiều vật dụng đồ chơi, đem trở về.
Bên này kiệu mềm còn chưa đến cửa Vương phủ, xa xa đã nhìn thấy một người đứng ngoài cửa không ngừng nhìn quanh, trước mặt nhìn thấy mộ bóng dáng nho nhỏ, Uyển Nhược vừa nhìn thấy đoán hẳn là Thừa An.
Uyển Nhược từ chối tay Thôi ma ma và Thu Quế, cất mấy bước đi lên lôi kéo tay Thừa An, không biết đứng bao lâu, tay nhỏ bé đã lạnh như băng, Uyển Nhược đem lò sưởi nhỏ nhét vào trong tay cậu:
“Trời đang bão tuyết, đệ ngu ngốc đứng ở chỗ này làm cái gì? Cẩn thận bị lạnh.”
Xuân Mai bên cạnh nói:
“Đừng nói thiếu gia, chính là bên trong lão thái thái cũng không yên, không bao lâu thì bảo người ra ngoài trông, lại để cho đại quản gia sai mấy gia đinh thông minh đến bên ngoài cửa cung trông ngóng, tiểu thư mà không trở về, còn muốn tự mình vào cung đón rồi đấy?”
Vừa đi vừa nói chuyện, theo sau Uyển Nhược vào viện lão thái thái, vào phòng lão thái thái từ nơi nào nói đến:
“Mau lại đây để ngoại tổ mẫu nhìn một chút, vào trong cung thấy như thế nào, con mới vừa đi, ta mới nhớ, trong cung có Thập Nhất gia hay yêu sách làm khó với các tôn thất khuê tú hoàng thân, chỉ sợ con gặp vị ấy, bị ủy khuất.”
An ủi một trận. Trong lòng Uyển Nhược lại bắt đầu lo lắng cho Thừa An, đợi cả hai ở một chỗ trống, nàng nhỏ giọng nói:
“Thập Nhất gia này ta xem nếu mà cậy mạnh không nói đạo lý, không làm thư đồng của người này cũng được, trở lại ta cùng Ngoại tổ mẫu hảo hảo nói một chút, từ chuyện như vậy, đỡ cho tương lai chịu những cơn giận không đâu từ cậu ta.”
Thừa An nghiêng đầu nhìn nàng:
“Nói như vậy tỷ vào cung đã gặp qua cậu ta.”
Uyển Nhược đi về phía sau tựa người lên giường gạch, cầm gối mềm mại ôm vào trong ngực oán hận nói:
“Đó là một hỗn tiểu tử thiếu quản giáo muốn bị đánh, nếu ta nói, muốn mỗi ngày đánh hắn ta một trận, xem hắn còn làm xằng làm bậy.”
Thừa An cười không nổi, vừa đúng lúc Xuân Mai đi vào nghe đươc lời này, bị hù dọa cho giật mình:
“Chuyến vào cung này của tiểu thư, lá gan càng to thêm, đây chính là hoàng tử, còn nói bậy như vậy, nô tỳ nói lão thái thái, cũng không dám đảm đương nổi tai họa này đâu.”
Uyển Nhược bĩu môi, cũng ngậm miệng lại, dù sao nơi này là hoàng quyền làm chủ. Nàng càng chán chường tiểu tử kia, không nghĩ đến Triệu Hi lại bộc phát yêu thích nàng.
Vốn muốn bắt bẻ Thừa An, vừa nghe nói Thừa An là đệ đệ Uyển Nhược, ruốc cuộc lại mở miệng đồng ý. Đừng nói lão thái thái và Hiền phi không nghĩ tới chuyện này có thể thuận lợi như thế, ngay cả hoàng thượng cũng vô cùng kinh ngạc.
Cũng vì vậy ba người này cứ như vậy quấn quýt dây dưa, về sau ân oán tình cừu, ái dục quấn quýt si mê, hồi tưởng lại, đây hẳn là nguyên nhân gây ra.
Giống Như Một Giấc Chiêm Bao Giống Như Một Giấc Chiêm Bao - Hân Hân Hướng Vinh