Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Song Tử
Số chương: 494 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 704 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:28:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 381: Gia Thế Nhà Chồng - Chó Cậy Gần Nh
ồ bất hiếu....con có phải là con của mẹ hay không...."
Hồng tức tối gào lên
"Đương nhiên bây giờ con là con của mẹ.....nhưng mà nếu mẹ còn không đưa sổ đỏ cho con thì khác...nếu mẹ còn muốn con là con mẹ thì mau lên....đưa đất cho con..."
"Mẹ cho con đất....xong rồi bố mẹ ra đường ah..."
"Mẹ có điên không...." Hồng gầm lên, khuôn mặt trắng cũng đỏ lên
"Con nói với mẹ bao nhiêu lần, mẹ không hiểu hả....mẹ bị điên hả....ăn ớt nhiều quá nên điên hả...."
"Ý con là con sẽ nuôi mẹ hả..."
"Chứ sao....con không nuôi mẹ thì ai nuôi...."
"Buồn cười.....lúc bố con bệnh, lúc mẹ mắt mờ...lúc nhà mình nghèo không đủ gạo ăn....con có nuôi bố mẹ hay không...."
"Hừ....mẹ nói vậy mà không biết nhục ah....ngay cả đứa con gái duy nhất mà mẹ cũng nuôi con không ăn đủ no, suốt ngày toàn ăn rau là rau....còn bắt con ra vườn làm....bắt con phơi nắng, bắt con ở nhà không chơi với bạn....mẹ xứng làm mẹ con sao...mẹ xứng sao..."
"Buồn cười....vậy mà bây giờ mẹ còn muốn giữ khư khư cái đất này....mẹ còn trách cái gì con...mẹ còn dám trách con sao...mẹ xứng sao...."
"Mẹ chính là loại người tham lam...."
Lúc này chú Tịnh bất chợt lên tiếng
"Con cảm thấy cái nhà này không xứng làm nhà của con phải không...."
"Phải...." Hồng hét lên
"Con cảm thấy, cha mẹ không xứng làm cha mẹ con phải không...."
"Phải..."
"Con cảm thấy cha mẹ tham lam, keo kiệt...không cho con ăn ngon, không cho con mặc đẹp, không cho con sung sướng phải không..."
"Đúng vậy...kể cả cái đất này nữa....việc cha mẹ không chịu cho con....đó chính là minh chứng...cho sự tham lam của mình..."
"Uhm....được rồi, cha mẹ tham lam,...là cha mẹ không biết dạy con,....cha mẹ vô phước...."
"Nhà mình nghèo....trước kia không nuôi được con sung sướng bằng người....bây giờ con lấy chồng giầu,....cha mẹ cũng không làm được việc đó...."
"Cha mẹ tham lam....tham lam rằng con sẽ trở về và làm con của chúng ta.....tham lam có được 1 đứa con hiếu thuận,....tham lam đứa con đã từng nuôi tới 18 tuổi kia sẽ trở về với cha mẹ....nhưng mà...."
Chú tịnh đưa cặp mắt đầy vằn đỏ lên nhìn vào mặt đứa con gái
"Cha mẹ....vô phúc....không có được con cái....ta chấp nhận điều đó...."
Hồng nhìn thẳng vào mắt cha, cô ta chưa hiểu được ý ông ấy muốn nói
"Con đi đi.....đừng bao giờ về nhà nữa..."
không khí trong nhà bất chợt lâm vào trầm lắng
Vợ chồng Thím thì sót xa, còn Hồng thì còn chưa hiểu lắm lời chú Tịnh nói
"Ý cha là sao....là cha đuổi con đi phải không...." cô ta hét to
"Cha đuổi con....cha có quyền gì mà đuổi con.....hả....cha lấy quyền gì mà đuổi con...""Ta không có đuổi mày đi...."
"Ta....là từ mày....từ bây giờ, ta xem như chưa từng đẻ ra mày...."
"Mày không có bất cứ quan hệ gì với ta nữa....kể từ ngày hôm nay"
"Hahahaahahahaha....buồn cười..buồn cười quá.....ông tưởng tôi muốn làm con ông bà sao....tôi bên nhà chồng, ăn sung mặc sướng...tiền xài không hết....còn ở đây
Hồng bĩu môi khinh thường
"...ở đây thì cho tôi được cái gì"
"Ông bà tưởng tôi muốn về đây lắm hả, nếu không phải mẹ chồng tôi bảo tôi về đây....nếu không phải vì miếng đất đúng ra phải thuộc về tôi này....thì hôm nay tôi cũng nhịn nhục mà về đây đâu...."
"Đây là đất của tổ tiên,....ai nói sẽ thuộc về mày..." Thím Thảo nói
"Chứ bộ nhà mình thì còn lại ai....ông bà chết đi rồi thì nó thuộc về ai....không phải tôi thì ai...hả...bà điên kia..."
"Nhưng mà mẹ còn chưa chết....mà cho dù mẹ có chết....mẹ cũng không cho mày đất...."
"Hừ....bà không cho mà được ah......bà có biết mẹ chồng tôi là ai không..."
"Là tổng giám đốc công ty Mai Khang...."
"Bà có biết anh chồng tôi là ai không...."
"Là chủ tịch thành ủy....còn cha chồng tôi làm gì...em chồng tôi làm gì....bà có biết không...."
"Còn ông bà.....ông bà chẳng qua cũng chỉ là 1 nông dân nghèo.....dám thách thức tôi sao...tôi nói rồi...."
"Tôi cho ông bà 1 ngày....đúng giờ này sáng ngày mai....tôi...muốn cái..sổ đỏ đất này...phải nằm trước mặt tôi....nếu không..."
"Chớ có trách...tôi...ác..."
Nói xong Hồng giật lấy túi xách bên ghế rồi khí thế hung hung định đi về....
Ngay khi chị ta bước ra tới cửa thì 1 giọng nói lại vang lên
"Uhm....anh từng thấy nhiều đứa mất dạy...nhưng mà vừa bất hiếu lại đốn mạt bậc này thì...mới thấy lần đầu tiên...."
"Đúng vậy anh....ỷ vào gia thế nhà chồng....chó cậy gần nhà...gê tởm..." Mai cũng rất điêu ngoa nện thêm 1 câu
Hồng đang tức tối bỗng nhiên nghe thấy lời 2 đứa nhóc này cố ý nói to, chị ta lại càng thêm điên tiết lên
"2 đứa mày....muốn chết phải không....mày dám nói bóng nói gió tao phải không..." Hồng lao tới, điệu bộ giống như sắp giằng xé đánh đập Mai vậy
Nhưng mà Mai là 1 người dễ bị đánh vậy sao
1 cái tát của Hồng tát tới, Mai chỉ khẽ nghiêng đầu đã né được
"Chát..." bàn tay tát hụt của Hồng đập vào thành tường đau nhói
Ánh mắt ả ta lập tức lóe lên đầy tia phẫn nộ lẫn ganh gét...1 chụp lại vồ tới, ý nguyện là muốn nắm tóc Mai
Nhưng mà...
"Rầm..." cái lao người hụt khiến đầu ả ta đập vào tường 1 lần nữa...
Mai rất nhanh chân đã dịch 1 bước ra đứng ở cửa...
Lần này, Hồng đã hoàn toàn muốn phát điên lên, ả ta không quan tâm chuyện gì nữa, vừa đảo người liền muốn nhào tới giằng xé....nhưng mà.
"Xẹt..." bước chân Mai lại 1 lần xe dịch..
Hồng lao tới hụt, sau đó không khống chế được tốc độ liền nhào ra cửa, vấp chân vào cái thành cửa
"Rầm" 1 cái, ả ta ngã sõng xoài ra đất
Mai rất đắc ý vẫy vẫy tay chào sau đó "rầm" 1 cái đóng sập cửa lại
"Đ...má mày....con..đĩ...con mất dạy....mày có ngon thì ra đây....con dĩ..."
"Rầm...rầm....đ...con mẹ mày....khốn nạn....con đĩ..."
Hồng tức tối không ngừng đập cửa bên ngoài....miệng lại chửi rủa thậm tệ, lời nói ô uế cỡ nào cũng phun ra hết
Đây thuần túy là 1 loại ganh gét lẫn tức giận mà ra, ả ta chính là như vậy....
Nhưng người ta nói....tức giận...cũng là 1 loại khổ...
Chỉ 1 lần tức giận...mấy ngày không nguôi....thấy người là soi mói....đầu óc không yên....đó chính là 1 cách tự gây khổ cho mình mà thôi.
Giới Thần Giới Thần - Nguyễn Văn Thanh Giới Thần