Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 494 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 704 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:28:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 262: Côn Lôn Cứu Người​
ùng vào thời gian này, thời khắc mà cả 1 tphcm đang diễn ra nhiều chuyện kinh hoàng nhất này thì thế lực bảo hộ mạnh nhất dân tộc lại im hơi lặng tiếng
Thanh bang
Bao nhiêu lần trước kia, nếu như vụ việc gì lớn xảy ra sẽ lập tức có lực lượng thanh bang vào cuộc, nhưng lần này lại khác
Đêm hôm đó, đã có tới hơn 2 ngàn người chết đi, thể loại cũng đủ kiểu, đại gia khét tiếng, đua xe đường phố, lưu manh, trộm cắp, ăn chơi đua đòi, thậm chí là hoan dục bậy bạ.....đại đa số đều là những thanh niên quậy phá lưu manh và đám dân chơi loạn đảng thác loạn
Từ buổi tối hôm nay, khi con số người chết lên tới 1 ngàn người, đất nước việt này đã dấy lên 1 hồi chuông báo động cho tình hình an ninh và các loại ăn chơi quậy phá mất hết nhân tính đạo đức, các trò chơi hưởng thụ của người giầu...tất cả khi phơi bày ra....các tổ chức tập quyền có muốn bưng bít cũng không được...những người có tiền muốn giữ lại danh dự cũng không được....
Hồi chuông này vang lên đã cảnh tỉnh cho cả xã hội, có tiền để làm gì...có quyền để làm gì...để rồi ngày hôm nay...chơi đùa rồi chết đi mà không có 1 mảnh vải che thân....người khác nhìn vào còn thoải mái chỉ trỏ mắng nhiếc
Có tiền để làm gì, để rồi hôm nay con cái mình trở thành đối tượng cho vô vàn người chỉ trỏ....và nó chết đi khi tuổi còn chưa trưởng thành....chết đi trong chính đồng tiền của cha mẹ và cái tệ bạc của xã hội này
Tỉnh ngộ.....nhưng mà....đã trễ rồi
1 đêm đầy máu me và trắng ởn(màu trắng đây là ý không mặc quần áo mà trắng nhé, mấy đứa dâm dê hay chết vậy đó) xác chết đã làm run sợ vô số con người còn đang mù quáng
1 đêm thôi vẫn còn chưa tới sáng nhưng đã làm cả tp này gần như mất ngủ....ánh đèn cũng không còn tắt đi nữa....người người đều đổ xô tới nhìn đám đáng chết đó ngổn ngang nằm khắp nơi....trong mắt người bình thường....họ không hề đáng thương
Có tiền...có thế....có được tất cả...rồi lao thân vào xa đọa...chết vì nhiều tiền, chết vì rảnh rỗi không có gì làm....chết không đáng thương. Và chỉ có làm ăn chân chính...bỏ sức lao động ra đóng góp cho xã hội thì mới là chính đạo...đó mới là cách để con người không bao giờ bị xa đọa
Cuộc chiến trên không trung vẫn còn tiếp tục, bầu trời đêm vẫn không ngừng bạo phát ra từng tiếng nổ đùng đùng, từng luồng sáng chợt lóe lại tắt...từng tiếng quỷ khốc sói tru vang lên chốc lát rồi lại biến mất
Trời đêm bao la, trước Thiên nhiên và nguy cơ hủy diệt đó, người lao động mệt mỏi vẫn lựa chọn yên giấc ngủ say, chuẩn bị cho ngày lao động sớm mai
Bỏ mặc thế giới cho những người siêu nhiên đi lo, và 1 thanh bang tưởng chừng như im hơi lặng tiếng vẫn không ngừng âm thầm làm công việc này
Bảo hộ cho đất nước tươi đẹp này
Bảo hộ cho cuộc sống bé nhỏ của vô vàn nhân dân việt đang say giấc nồng đó
Bảo vệ cho những điều tốt đẹp vẫn tồn tại, những giá trị vĩnh tồn vô giá từ cuộc sống,...từ những điều nhỏ nhoi,....những thứ bình thường nhất
4 giờ sáng
Nhân lúc mà khắp nơi bất an đó, 1 tốp 6 người 4 nam 2 nữ đã âm thầm xuất hiện và đi đến 1 nơi
Tại 1 nơi vô cùng kỳ lạ, chỗ này vừa giống dưới lòng đất lại vừa giống ở trong 1 cái túi
Thậm chí chính vị trương ca xếp đệ nhị trong thập đại Thiên tài côn lôn phái, bình thường tâm cảnh đều như nước lặng không sóng nhưng khi đến nơi đây hắn cũng không thể nào không bất ngờ, tại vì lúc họ đến rõ ràng là 1 địa điểm ở quận 5, là 1 biệt thự diện tích rộng vô cùng, nhưng vừa bước vào trong lại như lạc vào 1 nơi khác..
Và đó chính là 1 trong tam đại linh bảo thượng cổ tu chân giới
Âm dương thập tam Thiên.
Đại pháp bảo trấn phái của côn lôn, là tuyệt đỉnh pháp khí cấp độ tiên khí chí cao tại nơi đây
Đứng trước cổng biệt thự, xung quanh không gian đều vặn vẹo, uốn lượn chia cắt không gian màng ngăn giữa tiểu động Thiên này với thế giới bên ngoài
"Woa....không ngờ động Thiên của âm dương thập tam Thiên quả thật là tuyệt nha....nơi này so với cái ở đỉnh côn lôn tuy không có linh khí dồi dào, nhưng lại chứa long tức thật mạnh..." giọng cô bé độc cô thanh tuyền khoái chí vang lên
Ở côn lôn o hẹp, gò bó đã lâu, tâm tư cô bé này dù đã cả trăm tuổi nhưng vẫn chưa hề trưởng thành, vẫn ngây thơ khả ái như 1 tiểu nữ nhi
Giọng trương nhị sư huynh lãnh ngạo vang lên: "bảo vật côn lôn ta...chính là đệ nhất tiên gia chi bảo, sao có thể tầm thường được"
"Trương đại ca, tại sao nơi động Thiên này lại hấp được nhiều long mạch và khí vận như vậy" bạch hân nhiên đầy nữ tính hỏi
"Phải rồi trương ca, đất nước nhỏ nhoi, dân tộc thấp kém này, sao lại có nhiều long khí và khí vận như vậy được...." vị đệ ngũ Thiên tài cũng khinh thường bất ngờ nói
Tên này xưa nay không ai biết tên, cũng không bao giờ nói nhiều với ai, tại vì thâm tâm cao ngạo của hắn nghĩ, người có thể xứng cho hắn nói....thế giới này hiếm lắm, kể cả vị sư phụ của hắn cũng không đủ
Ông ta bất quá cũng chỉ nhiều tuổi hơn hắn mà thôi, nếu để hắn nhiều tuổi như vậy, hắn sẽ còn mạnh hơn nhiều
Càng như vậy, bản tính hắn lâm vào cực đoan, hắn khinh thường đệ nhất Thiên tài côn lôn vì hắn có nhiều tài nguyên tu luyện hơn
Hắn khinh thường sư phụ vì nhiều tuổi
Hắn khinh thường đám huynh đệ vì không đủ Thiên phú
Hắn khinh thường người phàm yếu ớt
Khinh tất cả, chỉ ngoại trừ 1 nhị sư huynh đã từng chung hoạn nạn từ nhỏ với hắn, nhưng đến bây giờ...dù không nói ra, chứ thực tế hắn vẫn không hề xem vị nhị huynh này ra gì....chỉ là hơi chút tác dụng mà hắn xưng 1 chữ "huynh" mà thôi
Trong nhóm 10 đại Thiên tài, thực tế gần như bất kỳ ai cũng đều như hắn, nhưng hắn là cực đoan nhất, khó gần nhất, người khác cũng chỉ biết gọi hắn 1 tiếng "ngũ ca" mà thôi
Và ở đây, cũng chỉ có 2 cô gái độc cô thanh tuyền và bạch hân nhiên là trầm ấm dịu dàng, dễ gần nhất mà thôi, còn lại 8 người kia tất cả đều chỉ dùng thứ hạng mà làm tên, ai nấy đều lạnh băng, gọi không thưa, hỏi không trả....khinh người tới cực điểm
"Uhm....hèn mọn....đó là đối với chúng ta mà thôi....nhưng vì sao giầu có khí vận và long tức như vậy...ta cũng không biết,....tổ sư côn lôn phái ta đặt 1 động Thiên ở đây để hấp thu long, khí vận là tất nhiên có nguyên nhân...."
"Uhm...nghe nói 8 phần khí vận của côn lôn phái và trung quốc ta đều là nhờ hấp thu từ đây mà có được....quả thật không hề đơn giản" bạch hân nhiên thanh thoát
Như sương mai nói
"Ta từng nghe sư phụ nói đất nước này có tổ căn không hề đơn giản, huyết mạch và truyền thống lại càng cao quý vô cùng, người trung quốc ta dù thúc ngựa cũng đuổi không kịp....mới đầu ta còn không tin....không ngờ....lại là thật...."
"Hừ...lảm nhảm...chỉ 1 chút khí vận mà thoát bỏ được sự thấp hèn sao....mơ tưởng....chờ xong nhiệm vụ này....ta sẽ đạp nát cái đất nước này....phá bỏ suy nghĩ ngu xuẩn đó đi" giọng ngũ ca vang lên
Ngay lúc này, bước chân mà họ đi cũng đã bước qua đại môn tiến vào sảnh đường của tiểu động Thiên....
"Không biết người đến là ai..." giọng nói từ trong động vang vọng ra
Nhưng vị đệ nhị Thiên tài này dường như không hè có ý định trả lời, khí thế trên người lập tức triển khai
"Rầm.....rầm....kẻ nào canh cửa nơi đây...mau cút ra đây" câu trả lời là 1 khí thế như dời non lấp bể và tiếng nói đầy uy lực lẫn khinh thường
Phía trong liền nhanh chóng xuất hiện 1 người đàn ông râu 3 chỏm vừa ra liền khom lưng cúi chào "tiểu đạo Từ Trung kính chào tiên trưởng..."
Tất nhiên gã này không biết vị đệ nhị Thiên tài này là ai, chỉ là vì tu vi hắn thể hiện ra làm gã khiếp sợ mà thôi, nhưng nếu như thật sự biết địa vị của người này, ắt hẳn gã sẽ càng thêm sợ hãi hơn nữa
"Ngươi là gì ở đây..." từ lúc gặp người khác đến giờ, vị trương sư huynh này vẫn chưa từng nhìn hắn 1 lần, bản tính kiêu ngạo và giọng điệu khinh thường đến cực điểm
"Dạ....tiểu đạo là người quét dọn nơi đây, kiêm luôn cả quản lý ah...không biết vị tiên trưởng đây là..." giọng nói và thái độ tên Từ Trung này hèn mọn khép nép
"Hừ....ta là ai....ngươi không xứng được biết....trong đó còn vị đồng môn nào của ta hay không..."
"Dạ có...có ah....tiên trưởng...mời vào trong"
Giới Thần Giới Thần - Nguyễn Văn Thanh