They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Vân Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:07:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
iên tiếp vài ngày mây mưa thất thường, làm Nguyễn Túy Tuyết cả ngày mê man, ý thức mơ mơ màng màng; Không có quần áo che đậy thân thể, nàng không thể ra khỏi cửa phòng, Doãn Đông Tinh cũng để cho nàng nàng ra khỏi phòng.
Trải qua lần lượt kịch liệt hoan ái, nàng mệt mỏi dựa vào trong ngực nam nhân cường tráng. Trong ngực truyền đến tiếng tim đập ổn định, Nguyễn Túy Tuyết ý thức mơ hồ, thần trí bay lơ lửng,cả người giống như nửa tỉnh nửa mê,nam nhân dưới thân cũng là thanh tỉnh.
Một đôi tay ngọc vẫn còn bám chặt trên vai nam nhân,vết sẹo trên cổ tay kia vừa vặn rơi vào tầm mắt Doãn Đông Tinh. Vết sẹo sâu như vậy khó có thể tưởng tượng nơi miệng vết thương cổ tay vừa sâu vừa lớn như vậy vẫn còn cứu sống được, nếu không phải thần y Triệu Vô Ngôn đúng lúc xuất hiện, kia...... Doãn Đông Tinh vừa ngĩ đến chuyện này,thân hình không khỏi run lên.
Hắn nhẹ nhàng, cầm lấy cổ tay trái của Nguyễn Túy Tuyết có mang vết sẹo kia,kéo đến bên miệng nhẹ nhàng hôn. KhiTuyết nhi cát cổ tay,hắn đang cùng Hàn Phượng Cẩm ở trên giường dâm lãng giao hoan, nay toàn bộ gương mặt của mình bị hủy hoại, bồi tại bên người vẫn là nàng, Hàn Phượng Cẩm đã sớm bỏ đi mất dạng.
Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng!
Doãn Đông Tinh bởi vì tự trách, tim đập dần dần nhanh lên, trong ngực xao động không thôi, hắn thống khổ tự nói: “Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng! Năm đó là ta không đúng, ta không nên nghe giang hồ bằng hữu giựt giây nạp Hàn Phượng Cẩm làm thiếp. Một bước sai, lại thêm một bước sai. Phụ thân Lí Loan cũng là người trong giang hồ, một lần gặp mặt, Lí Loan nhìn thấy ta, vừa gặp đã yêu, tự nguyện vào cửa làm thiếp, giang hồ bằng hữu nói mãi đây là diễm phúc của ta, bảo ta không thể cô phụ tâm ý của nàng ấy, hơn nữa bằng hữu của Lý gia một trận nhốn nháo đùa cợt ta, nói dù sao đã có một thiếp, ngại gì lại nạp một thiếp nữa, ta liền để cho Lí Loan vào cửa.”
Doãn Đông Tinh như là lầm bầm lầu bầu, khi thì hôn tay nhỏ bé của Nguyễn Túy Tuyết, khi thì đem tay nàng dán tại vết sẹo trên mặtchính mình
“Lâm Tú Nhi còn lại là ta chủ động nạp nàng vào cửa. Lâm Tú Nhi gia cảnh cũng không giàu có, ta trong một lần ngẫu nhiên nhìn thấy nàng ấy, cảm thấy nàng ấy...... Bộ dạng có chút giống nàng vào năm mười sáu tuổi. Khi đó Hàn Phượng Cẩm cùng Lí Loan thủy hỏa bất dung, ta bị kẹt ở giữa hai người trong long thực khó chịu,lại rất muốn, rất nhớ nàng, liền nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp.”
Doãn Đông Tinh thật sâu thở dài một hơi, “Tuyết nhi, ta sai lầm rồi, ta không nên nghe theo người khác giựt giây mà nạp thiếp, cũng không nên tìm người khác làm người thay thế nàng, thương tổn nàng, nhìn xem nàng cát cổ tay...... Mấy năm nay nàng cũng chịu khổ, ta cũng không biết nàng mấy năm nay làm sao trôi qua được, ta nghĩ đến chỉ cần cung cấp đầy đủ cuộc sống thoải mái và sung sướng cho nàng, như thế đã có thể hoàn thành trách nhiệm của một trượng phu, hoàn toàn không chú ý đên cảm nhận của nàng, hay nói đúng hơn…-- Cũng có lẽ là ta rất nhát gan, ta sợ đối mặt nàng,bởi vì ta đã vi phạm lời thề ước hẹn với nàng.Ta từng nói qua muốn yêu ngươi cả đời, lại ở trong khoảng thời gian ngắn đã phản bội nàng.”
“Ta cũng có lỗi với ba người kia, các nàng ta rời đi cũng không sai, bởi vì ta cũng không đem thật tình đặt ở trên người các nàng, cho nên ta để cho các nàng đi...... Này tất cả đều là sai lầm của ta, trách không được các nàng.”
Doãn Đông Tinh hôn nhẹ lên bàn tay của nàng,khinh miệt nở nụ cười một tiếng, “Những bằng hữu tốt trên chốn giang hồ, chỉ biết quạt gió thổi lửa, nói cái gì nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện đương nhiên, Doãn Đông Tinh ta không có thị thiếp là sẽ bị cười...... Lúc ấy ta tuổi trẻ bốc đồng,nghe theo lời nói của bọn họ, biến thành chính mình thống khổ không chịu nổi, kết quả hiện tại bọn họ ở đâu đâu? Ở bên cạnh ta lúc này vẫn chỉ có một mình nàng!”
“Tuyết nhi, là ta có lỗi với nàng. Từ sau khi xảy ra chuyện ở phủ Vương gia, ta liền giải tán tiêu cục,quyết ý rời khỏi giang hồ, không muốn lui tới cùng những người này, bởi vì theo giúp ta đời đời kiếp kiếp không phải bọn họ, mà là nàng. Ta cũng biết những gia nhân trước kia cũng vì muốn bảo hộ thân mình, hơn phân nửa mọi người đều bỏ ta mà đi.”
“Cũng thật khổ cho nàng, cùng người trong nhà quyết liệt, gả đến kinh sư xa xôi, đã có hơn phân nửa thời gian nàng sống ở đây chỉ cô độc tịch mịch một mình, ta thực xin lỗi nàng...... Nếu nàng thật sự không chê ta, giận ta,ta nguyện thề đời đời kiếp kiếp này trong tâm của ta vẫn luôn chỉ có một mình nàng, không bao giờ có bất cứ ai nữa.Nhưng nếu nàng lựa chọn rời bỏ ta mà đi, ta cũng sẽ thành tâm thành ý chúc phúc cho nàng.”
Cảm xúc kích động làm ngực của Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập, hắn thật hy vọng Nguyễn Túy Tuyết giờ phút này sẽ ngẩng đầu lên nói cho hắn biết, nàng muốn ở bên cạnh hắn. Cho dù đây là hắn bị thương tới nay cũng không dám hy vọng chuyện xa vời này, nhưng dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng sẽ không buông tay.
Tuyết nhi, nói cho ta biết quyết định của nàng đi!
Trong lồng ngực rắn chắc của hắn truyền đến tiếng hít thở đều đặn--
Nàng -- đang ngủ!
Ai, Doãn Đông Tinh vô lực thở dài một tiếng, hắn chỉ sợ rốt cuộc không đủ dũng khí để nói đến việc này.
Qua khoảng một nén nhang thời gian, Nguyễn Túy Tuyết giật mình, lẩm bẩm một tiếng.
“Tuyết nhi, nàng đã tỉnh? Muốn uống nước hay không?” Doãn Đông Tinh vội vàng buông tay nàng ra, vỗ về lưng của nàng, đỡ nàng nằm xuống xuống.
“Ngô...... Không cần. Ta rất nặng sao?”
Đối mặt Nguyễn Túy Tuyết không đầu không đuôi nói một câu, Doãn Đông Tinh không hiểu lắm nàng nói cái gì, đành phải thành thật trả lời, “Sẽ không, nàng rất nhẹ, một chút cũng không nặng.”
Một lát sau, Nguyễn Túy Tuyết ở trên người thân hắn vươn vai, dường như đã hoàn toàn thanh tỉnh, dùng thanh âm có nồng đậm buồn ngủ nói: “Vậy chàng tại sao lại vội vã đỡ muội nằm xướng? Muội thích nằm trên người chàng nhưt thế này, thật thoải mái a!” Nàng nũng nịu đưa hai tay choàng qua cổ của hắn.
“Nàng thích là được rồi. Thì nàng cứ nằm úp sấp, không đứng dậy.” Doãn Đông Tinh ôn nhu vuốt ve ngọc lưng của nàng.
“Đông Tinh, ngày mai là mùng một, muội phải đến Diệp Vân lâu đích thân đứng nấu bếp, muội nằm nghỉ một lát, như thế này chàng gọi người đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo của muội được không? Muội không thể trần truồng như vậy đi ra ngoài đia
Doãn Đông Tinh nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, “Đêm nay nàng không ở nơi này qua đêm?”
Nàng gật gật đầu, “Mỗi lần đến Diệp Vân lâu chủ trù, trước một đêm muội phải thức đọc sách, bình ổn tâm trí, chuyên tâm, như vậy thức ăn được nấu lên hương vị mới thật sự hoàn mỹ.”
“Khó trách món ngon Diệp Vân lâu nổi danh khắp hinh thành này, thì ra là do lâu chủ có lòng như vậy.” Yêu thương nhéo một bên gò má đỏ hồng của nàng một chút.
“Khách tới cửa toàn là những người khách nhiều năm qua đã tận tình ủng hộ Diệp Vân lâu, thì nên cũng có chút tâm ý một chút. Nếu không có những vị khách này thì đã không có Diệp Vân Lâu hôm nay. Cho nên đêm nay muội phải về Duyệt Vân sơn trang để tịnh tâm, được không?”
Doãn Đông Tinh lưu luyến không rời nhìn nàng một cái, lập tức hai tay ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào mái tóc ngát hương của nàng, hấp thu hương thơm của nàng, thanh âm khàn khàn nói, “Nàng sẽ trở về sao?”
“Chàng hy vọng muội trở về sao?” Nguyễn Túy Tuyết hỏi lại.
“Ta...... Ta......” Hắn còn có tư cách yêu cầu nàng sao? Một thiếu phụ như hoa như ngọc, có sự nghiệp và tài sản của riêng mình, nàng có thể tìm một nam nhân tốt để tái giá, không cần cả ngày nhìn gương mặt như quỷ ma của hắn mà tâm đau xót cùng sợ hãi.
“Ta...... Ta gọi là Tiểu Thạch Đầu đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo giúp nàng.”
Giang Nam Nhu Nương Tử Giang Nam Nhu Nương Tử - Vân Nhạc