We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Thái Long
Số chương: 54
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2730 / 30
Cập nhật: 2017-08-29 15:39:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 - Hoạt náo võ lâm
ừa bưng chén rượu, Tiêu Lân nghe tiếng ngựa rống lên, buộc chàng phải dời mắt nhìn ra cửa tửu điếm. Tiêu Lân phải bỏ chén rượu xuống bởi không thể nào tin được.
Một gã đại hán vận võ phục bó chẽn, tay cầm khoái đao, tay xách đầu tuấn mã bước vào.
Tiêu Lân bỏ chén rượu nhìn gã đao thủ bởi trên tay y là đầu con tuấn mã của chàng.
Tiêu Lân buột miệng nói:
- Cái gì thế nhỉ?
Tiêu Lân thừ mặt ra nhìn gã đại hán đao thủ. Y bước đến trước đặt đầu con ngựa lên bàn Tiêu Lân. Vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của gã đập vào mắt chàng.
Tiêu Lân cứ trơ mặt ra nhìn gã khi gã rọi đôi hung nhãn vô hồn vào chàng, lúc đó Tiêu Lân mới nói:
- Các hạ làm cái trò khỉ gì thế? Tự dưng lại chém đầu con ngựa của ta?
Gã cao thủ nhìn chàng:
- Ngươi là Tiêu Lân?
- Tiêu Lân thì đã sao nào? Bộ tại hạ là Tiêu Lân rồi các hạ tự nhiên chặt đầu con ngựa của tại hạ à.
Tiêu Lân nheo mày:
- Thần trí của các hạ có bình ổn không? Nếu các hạ thèm ăn thịt ngựa thì có chỗ bán thịt, cớ đâu tự dưng chặt thủ cấp ngựa của tại hạ?
Gã đao thủ nhìn chàng, nhạt nhẽo nói:
- Không chỉ chặt thủ cấp ngựa của ngươi mà ta còn muốn chặt cả thủ cấp của ngươi nữa.
Nghe gã thốt câu này, Tiêu Lân buột miệng thốt:
- Quái lạ thật! Tại hạ và các hạ chưa từng quen biết nhau, cớ gì các hạ lại muốn chặt đầu tại hạ? Bộ có người phái các hạ đến lấy mạng tại hạ à! Hay còn nguyên nhân gì khác?
- Ngươi xuống a tỳ mà hỏi Diêm chúa.
Gã vừa nói vừa đặt tay vào đốc ngọn khoái đao sáng ngời.
Tiêu Lân khoát tay:
- Khoan!
Gã đao thủ nhìn chàng:
- Ngươi còn muốn nói gì nữa?
- Sự thật các hạ muốn giết tại hạ lắm à?
- Ta chỉ muốn chặt đầu ngươi.
Tiêu Lân gật đầu:
- Cứ cho các hạ có lý do để chặt đầu Tiêu Lân đi, nhưng ít ra các hạ cũng cho tại hạ biết nguyên cớ nào các hạ định giết tại hạ chứ? Một là Tiêu Lân đã làm gì đó mạo phạm đến các hạ. Hai là có người thuê các hạ đến chặt đầu tại hạ. Tiêu Lân cần phải biết để có chết còn nhắm mắt chứ.
Gã đao thủ rọi đôi mắt đầy sắc na tàn nhẫn vào mặt Tiêu Lân. Y nhạt nhẽo nói:
- Thiên chức của ta là phải lấy thủ cấp của ngươi.
- Thiên chức! Có cái thiên chức quái gở đó ư? Thôi được rồi, cứ cho các hạ có thiên chức đó đi, nhưng chí ít các hạ cũng nên cho Tiêu Lân biết danh tính của mình.
- Ngươi biết để làm gì?
- Phải biết chứ. Tại hạ có biết thì mới có thể bẩm với Diêm vương lão gia mình chết bởi người nào. Chẳng lẽ tự dưng mà chết, Diêm dương lão gia hẳn không cho tại hạ đầu thai đâu.
- Ngươi muốn biết?
Tiêu Lân gật đầu.
Gã cao thủ gằn giọng nói:
- Tào Phi.
Tiêu Lân nhìn gã:
- Các hạ họ Tào, tục danh là Phi nên gọi là Tào Phi.
Gã đao thủ nheo mày:
- Ngươi nói gì dài dòng vậy?
- Tại hạ có cái tật hay nói nhiều và cũng thường thắc mắc. Phàm những người như tại hạ thì nói nhiều và thắc mắc nên phải hỏi cho cặn kẻ, có thế mới nhắm mắt được.
Tiêu Lân ve cằm:
- Thế các hạ họ Tào vậy tại hạ mạo phạm hỏi các hạ có quan hệ thế nào với Tào Tháo không?
- Ta không hiểu ngươi nói gì?
- Tại các hạ không hiểu chứ, chuyện này dễ hiểu lắm. Tào Tháo là đại vương của nước Ngụy, nhưng y lại có tật đa nghi. Chính vì vậy người ta mới nói đa nghi như Tào Tháo. Tào huynh đây họ Tào! Hổng biết huynh có bịnh đa nghi như Tào vương không?
- Tiêu Lân! Ngươi nói hết chưa?
Tiêu Lân nhướng mày:
- Bộ Tào huynh định chặt đầu Tiêu Lân thật à?
- Chẳng lẽ Tào mỗ chỉ biết nói chứ không biết làm.
Tiêu Lân thở ra một tiếng:
- Xem ra hôm nay Tiêu Lân sẽ biến thành con ma không đầu. Nhưng chẳng lẽ huynh lại định chặt thủ cấp của Tiêu Lân ở đây.
- Ngay tại đây!
Tiêu Lân rời chỗ mình rồi nhỏ nhẹ nói:
- Thế Tào huynh có thể cho Tiêu Lân nhìn qua ngọn khoái đao của huynh được không?
- Ngươi muốn nhìn để làm gì?
- Tiêu Lân muốn thăm chừng coi lưỡi đao của huynh có bén không đấy mà. Nếu như lưỡi đao bén thì Tiêu Lân đứt đầu và chết ngon lành. Bằng như không bén, thì chết đau đớn lắm. Nhát chém của Tào huynh sẽ lầy nhầy khiến người ta chê cười nữa.
Chàng liếm môi rồi nói tiếp:
- Tào huynh phải đánh một nhát đao duy nhất, gọi là đoạn hồn đao! Có thể như thế Tiêu Lân mới chết được. Do đó Tiêu Lân mới muốn nhìn qua lưỡi đao của huynh. Hay huynh lại đa nghi như Tào vương?
Chàng nhướng mày:
- Tào huynh đi tìm lấy đầu Tiêu Lân thì hẳn biết bản lĩnh của huynh hơn Tiêu Lân rồi.
- Ngươi muốn xem đao! Ta cho ngươi xem.
Tào Phi vừa nói vừa chìa lưỡi đao đến trước mặt Tiêu Lân.
Tiêu Lân nhìn lưỡi đao rồi từ từ nắm lấy mũi đao. Chàng nói:
- Đao huynh bén thật đó nhưng bén thôi cũng chưa đủ lấy được thủ cấp của Tiêu Lân mà còn phải có cái đầu mới lấy được thủ cấp của tại hạ.
Chàng vừa nói vừa vận chuyển Hấp Tinh Đại Tà Công. Một hấp lực vô hình khởi phát từ tay Tiêu Lân lan đến khoái đao rồi hút lấy chân nguyên của Tào Phi.
Lúc đầu Tào Phi chỉ cảm nhận tay đao mình tê rần, và rồi toàn thân bải hoải một cách lạ thường. Y những tưởng nội lực sung mãn của mình tan biến mà không sao lý giải được.
Sắc diện Tào Phi đang cương quyết, hung hãn bất giác chuyển qua màu tái nhờn tái nhợt, thậm chí mồ hôi rịn ra trán gã. Chân diện gã nhanh chóng xuất hiện những nếp nhăn khốn khổ. Gã muốn buông tay khỏi đốc đao nhưng không sao thực hiện được ý đồ đó.
Tiêu Lân mỉm cười từ từ buông ngọn khoái đao của họ Tào.
Tào Phi những tưởng không còn sức giữ được ngọn khoái đao, nên lưỡi đao của gã rơi ngay xuống trước mũi giày của Tiêu Lân.
Tiêu Lân nhìn gã:
- Ý! Tự dưng Tào huynh buông đao à! Buông đao chắc Tào huynh đổi ý?
Tào Phi nghiến răng. Y cố vận chuyển công lực nhưng cơ thể những tưởng rã ra thành bùn, thậm chí hai chân run lập cập.
Tiêu Lân dùng chân hất lưỡi khoái đao lên. Chàng cầm lấy thanh khoái đao trịnh trọng đưa đến trước mặt Tào Phi:
- Đao của huynh đây! Mời huynh thực hiện thiên chức của mình. Tào huynh không thực hiện được thì phải bồi hoàn ngân lượng cho con ngựa của Tiêu Lân đó.
Tào Phi nhăn mặt một cách khổ sở.
Hai cánh mũi của y phập phồng thở như thể đang phải làm một công việc cực kỳ nặng nhọc. Y miễn cưỡng đưa tay đến cầm lấy đốc đao.
Tiêu Lân chờ gã nắm vào đốc đao mới rút tay về. Chàng vừa rút tay về thì lưỡi khoái đao lại rơi xuống đất.
Tiêu Lân lắc đầu:
- Xem ra Tào huynh chẳng có được dũng khí để thực hiện thiên chức của mình rồi.
Tào Phi gượng nói:
- Tự dưng Tào mỗ chẳng còn chút nội lực nào cả.
- Có gì khó hiểu đâu, bởi vì Tào huynh gặp đúng Tiêu Lân. Mà tại hạ thì lại là khắc tinh của huynh, nên chỉ cần huynh có ý niệm giết tại hạ thôi thì hồn tiêu phách lạc rồi, đâu còn sức mà thực hiện cái thiên chức quái gở kia nữa.
Tiêu Lân vừa nói vừa đặt tay lên Tào Phi. Tay chàng vừa chạm vào vai gã thì vai của họ Tào như trĩu nặng xuống. Thậm chí gã không đứng nổi mà phải ngồi xuống ghế đối diện với Tiêu Lân.
Chàng bưng chén rượu đặt vào tay họ Tào:
- Tào huynh hãy uống một chén rượu để lấy lại dũng khí của một đao thủ.
Tào Phi hất chén rượu xuống đất nhìn Tiêu Lân:
- Ngươi lấy mạng Tào mỗ đi.
- Xét cho cùng Tiêu Lân chẳng có lý do gì để giết Tào huynh cả. Chúng ta không có lý do giết nhau thì hãy trở thành bằng hữu của nhau vậy.
Nói rồi chàng lại bưng bầu rượu rót ra chén đặt vào tay Tào Phi:
- Mời Tào huynh.
- Tào mỗ không uống! Ra tay giết Tào mỗ đi.
Tiêu Lân chắt lưỡi:
- Xem ra huynh không có chí khí của nam tử hán nên cứ khư khư đòi chết mãi? Bộ huynh thích chết lắm à.
Chàng rót rượu ra chén rồi tự uống một mình. Đặt chén xuống bàn, Tiêu Lân nói:
- Tào huynh muốn chết, Tiêu Lân lại không thể giúp Tào huynh toại nguyện được. Thôi thì Tào huynh cứ để lại đủ số ngân lượng bồi hoàn con ngựa cho Tiêu Lân rồi cứ tự nhiên đi.
Tào Phi nhìn Tiêu Lân:
- Tiêu Lân! Ngươi đừng tưởng lần này không lấy mạng Tào mỗ thì có thể thoát chết bởi đao của Tào mỗ.
- Hê... Chuyện đó tính sau? Khi nào Tiêu Lân thiếu gia chết hẵng hay còn bây giờ thì huynh cảm phiền chi ngân lượng bồi hoàn con ngựa của tại hạ.
Tào Phi nghiến răng. Y nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt vừa xét nét vừa tò mò. Y chẳng thể nào hiểu được vì sao mình lại rơi vào tình cảnh bỗng dưng tản mát nội lực như một kẻ tầm thường chưa từng luyện qua võ công. Tào Phi chõi tay lên mặt bàn từ từ đứng lên.
Tiêu Lân thộp tay vào thắt lưng gã. Chàng lấy túi ngân lượng đổ ra bàn đếm.
- Hê... Trong bao của Tào huynh có tới hai mươi lạng kim lượng. Tại hạ chỉ xin nhận mười chín lạng thôi. Còn một lạng dành cho huynh làm lộ phí về quê đó.
Nói rồi chàng lại giắt túi kim lượng vào thắt lưng của Tào Phi. Cất số kim lượng vào ngực áo mình. Tiêu Lân bưng chén rượu.
- Giờ Tào huynh đã có thể dùng rượu với Tiêu thiếu gia được rồi chứ?
Tiêu Lân chìa chén rượu đến trước mặt Tào Phi.
Gã gằn giọng nói:
- Tào mỗ không uống rượu! Lần sau sẽ gặp lại ngươi.
Tiêu Lân mỉm cười nói:
- Lần sau nếu Tào huynh muốn gặp Tiêu Lân nhớ mang theo nhiều kim lượng một chút, còn Tiêu thiếu gia sẽ đem theo cả một bầy ngựa để huynh tha hồ luyện đao pháp sát nhân.
Tào Phi lườm Tiêu Lân. Nét sát nhân vẫn còn đằng đằng trên bộ mặt vô hồn vô cảm của gã.
Tiêu Lân nói:
- Tào huynh không uống rượu với Tiêu Lân, tại hạ không ép cũng không tiễn. Huynh cứ tự nhiên đi.
Tào Phi thở hắt ra một tiếng rồi quay bước toan bỏ đi, nhưng Tiêu Lân gọi lại:
- Tào huynh!
Y dừng bước, gằn giọng nói:
- Ngươi đổi ý?
- Tiêu Lân nói ra một lời thì không bao giờ rút lại.
Chàng cúi xuống nhặt lưỡi khoái đao bước đến đặt vào tay gã.
- Huynh là một đao thủ lại bỏ quên đao thì đâu còn binh khí sau này chặt đầu ngựa của Tiêu Lân?
Tào Phi nắm lấy đốc đao. Y nhìn Tiêu Lân gần như không chớp:
- Tào mỗ không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Y thở hắt ra một tiếng rồi quay lưng bước thẳng ra khỏi tửu điếm.
Tiêu Lân ngồi lại bàn bưng chén thản nhiên uống. Chàng uống cạn vò rượu một cân rồi đặt một nén bạc lên bàn mới rời khỏi tửu điếm.
Khách quan ở tửu điếm nhìn theo chàng, nhưng ai nấy đều im lặng không dám thở mạnh.
Những gì xảy ra giữa Tiêu Lân và Tào Phi khiến khách quan trong tửu quán cảm nhận có cái gì đó rất kỳ dị.
0o0 Phân đàn Thiên Long Giáo.
Tào Phi sải bước đi thẳng vào tòa phân đàn Thiên Long Giáo. Y khoác vẻ mặt sa sầm trông thật khó coi. Y đi thẳng đến trước chiếc ngai sơn son thiếp vàng trên có một lão nhân vận huỳnh y thêu con giao long trước ngực. Người ngồi trên chiếc ngai chính là Hoạt Thần Sát Gia Hầu.
Tào Phi quì xuống ôm quyền nói:
- Án Sát Đoạn Hồn Đao Tào Phi đã thất bại. Mong đàn chủ gia hình.
Hoạt Thần Sát Gia Hầu chau mày nhìn Tào Phi:
- Một gã tiểu tử vô danh tiểu tốt như thế mà ngươi cũng thất bại à?
- Tào Phi bất tài! Khấu đầu mong đàn chủ miễn tội.
Hoạt Thần Sát Gia Hầu gắt giọng nói:
- Bổn đàn chủ không chấp nhận bất cứ một sự thất bại nào. Ngươi đã làm nhục bổn đàn chủ.
Hoạt Thần Sát Gia Hầu vừa nói vừa đứng lên khỏi chiếc ngai. Ánh mắt giảo hoạt của y rọi xuống Tào Phi.
- Chỉ có cái chết mới chuộc lại sự thất bại của ngươi.
Gã nói rồi vỗ tay một tiếng.
Hai gã thuộc hạ Huỳnh Long Giáo đứng sau lưng Hoạt Thần Sát Gia Hầu xăm xăm tiến ra trước mặt Tào Phi. Một gã rút ngay thanh khoái đao của họ Tào, đưa thẳng qua khỏi vai rồi chém xuống.
Keng!
Lưỡi khoái đao bật ra khỏi tay gã thuộc hạ Huỳnh Long Giáo.
Tiêu Lân chấp tay sau lưng ung dung bước vào.
Mọi con mắt, từ Hoạt Sát Thần đến những tên thuộc hạ dưới trướng đều đổ dồn vào chàng.
Tiêu Lân bước đến bên Tào Phi:
- Xem như Tào các hạ mắc nợ tại hạ một cái mạng đó.
Tiêu Lân nói rồi nhìn lên Hoạt Thần Sát Gia Hầu:
- Trước khi tôn gía xử Tào các hạ đây thì phải xử mình trước.
Gia Hầu đanh giọng nói:
- Tiêu Lân! Ngươi nói ta xử gì nào.
- Xử tôn gía đó. Ngay cả tôn gía chưa hẳn đã thực thi được thiên chức lấy mạng Tiêu Lân chứ đừng nói đến Tào các hạ. Nếu tôn gía không tin thì cứ thử ở tại hạ coi?
Hoạt Thần Sát Gia Hầu gằn giọng nói:
- Tiểu tử vô danh như ngươi mà đòi thách thức bổn đàn chủ à?
- Nói thì phải làm được, hay tôn gía chỉ biết nói mà không biết làm? Nếu như tôn gía chặt được thủ cấp của Tiêu thiếu gia thì thôi chẳng nói làm gì, ngược lại tôn gía không chặt được thủ cấp cửa tại hạ thì phải khai ra! Tại sao lại muốn giết Tiêu thiếu gia? Phải chăng đã có người lệnh cho tôn gía?
- Tiêu Lân! Ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn còn cao ngạo vậy à?
- Tôn gía muốn biết vì sao Tiêu Lân cao ngạo, thì phải thử rồi mới biết đúng không? Không thử thì khó mà biết lắm.
Gia Hầu cười khẩy rồi nói:
- Tiểu nhân vô danh như ngươi đâu cần bổn đàn chủ ra tay! Tiêu Lân tiểu tử! Ngươi đã tự dẫn mạng đến thì bổn đàn chủ sẵn sàng tống tiễn ngươi.
Hoạt Thần Sát Gia Hầu đanh giọng quát:
- Các ngươi còn chờ gì nữa?
Tiêu Lân khoát tay:
- Hê... Sao đàn chủ không tự mình ra tay mà lại phán cho những người khác?
- Với tiểu tử vô danh như ngươi cần gì đến tay bổn đàn chủ. Hành động đi.
Hai mươi gã thuộc hạ Thiên Long Giáo dưới trướng Hoạt Thần Sát Gia Hầu đồng loạt rút binh khí lao vào Tiêu Lân như bầy sói đói mồi.
Trước sự hung hãn của bọn giáo đồ Thiên Long Giáo, Tiêu Lân thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ, phối hợp cùng Chỉ pháp. Chàng không muốn dụng đến Hấp Tinh Đại Tà Công bởi sợ tạo ra một cuộc thảm sát, mà khiến quỷ thần cũng phải kinh hoàng.
Chỉ với hai môn công Hành Tẩu Di Hình Bộ và Chỉ pháp, thân ảnh Tiêu Lân chẳng khác nào bóng ma hư vô, kỳ ảo, chỉ loáng qua một cái đã điểm vào tịnh huyệt của những gã giáo đồ hung hãn đó.
Thủ pháp của chàng khiến Hoạt Thần Sát Gia Hầu giật mình.
Lão buột miếng thốt:
- Ý...
Tiếng thốt còn đọng trên miệng gã thì Tiêu Lân đã giải quyết xong cuộc đấu với bọn giáo đồ dưới trướng Hoạt Thần Sát. Chàng khoanh tay trước ngực đứng đối mặt với gã đàn chủ Thiên Long Giáo.
- Tôn gía không phải ngạc nhiên như vậy! Đến lượt tôn gía đây. Giờ thì tôn gía hẳn không còn nghĩ bổn thiếu gia là kẻ vô danh tiểu tốt rồi chứ?
- Tiểu tử! Ngươi tưởng bấy nhiêu đó đã có thể nghênh ngang tự tại với bổn đàn chủ ư? Thế thì ngươi lầm to rồi.
Tiêu Lân chỉ vào mình:
- Thiếu gia lầm hay tôn gía lầm?
Gia Hầu sa sầm mặt khi phải nghe câu nói này thốt ra từ cửa miệng của Tiêu Lân.
Y miễn cưỡng nói:
- Tất nhiên là ngươi rồi.
- Nếu thiếu gia lầm thì tôn gía có dám đỡ thẳng một chưởng của thiếu gia không?
- Tiểu tử! Người có bản lãnh gì cứ thi thố hết đi, bổn đàn chủ sẵn sàng tiếp nhận lần lượt sở học của ngươi.
- Nói thì giữ lời đấy nhé.
Nói dứt lời Tiêu Lân phát động ngay Hấp Tinh Đại Tà Công. Hai luồng xoáy khí khởi phát từ tâm trung bản thủ của chàng, cuộn đến Hoạt Thần Sát Gia Hầu.
Vốn là kẻ tự cao tự đại, Hoạt Thần Sát Gia Hầu đâu xem đối phương là kẻ ngang tài ngang sức với mình. Y trụ tấn dụng chưởng đón thẳng đỡ thẳng. Khi chưởng ảnh của lão vừa chạm vào hai vùng xoáy khí thì phát hiện ra hai bóng ảnh thủ đen kịt với hấp lực nặng tợ thái sơn hút lấy.
Sự biến quái dị đó khiến Hoạt Thần Sát Gia Hầu giật mình, thốt:
- Ối...
Nhưng khi y phát hiện được sự biến thì quá muộn rồi. Bao nhiêu kình lực do gã phát ra đón xoáy kình đều bị hút vào cõi hư vô chẳng để lại dấu tích gì. Thậm chí ngay cả Hoạt Thần Sát Gia Hầu cũng bị kéo về phía trước chẳng làm sao cưỡng lại được.
Hoạt Thần Sát Gia Hầu hốt hoảng, thi triển Thiên Cân Trụy để trụ bộ nhưng chân vẫn cứ trượt trên sàn gạch rồi đôi song thủ của gã hít chặt vào hữu thủ của Tiêu Lân như người bị trói tay, trói chân chẳng thể làm gì được. Đã bị trói tay trói chân, nội lực gã cũng nhanh chóng cạn kiệt, mồ hôi vã ra đầy cả mặt và lưng.
Tiêu Lân điểm chỉ vào trán Hoạt Thần Sát Gia Hầu, trong khi hữu thủ vẫn khống chế gã bằng Hấp Tinh Đại Tà Công. Tả chỉ của chàng chạm nhẹ vào đúng tam tinh của Hoạt Thần Sát Gia Hầu thì dừng lại, nhưng hai mắt của gã đàn chủ vẫn mở thao láo nhìn như thể không tin vào sự biến này.
Tiêu Lân nói:
- Tôn gía có tin Tiêu Lân thọc lủng đầu tôn gía không?
- Ngươi...
- Còn ngươi với không ngươi. Giờ thì mạng của tôn gía đã nằm trong tay bổn thiếu gia, nói năng cẩn thận đó. Bổn thiếu gia mà không nghe lọt lỗ tai là mạng của tôn gía đi đong ngay lập tức.
Hai cánh môi của Hoạt Thần Sát Gia Hầu mím chặt lại như thể cố nuốt lời nói vừa chực phát ra trở vào trong bụng.
Tiêu Lân điểm vào tịnh huyệt Hoạt Thần Sát rồi mới hóa giải Hấp Tinh Đại Tà Công. Chàng nhìn vị đàn chủ Thiên Long Giáo nói:
- Nghe bổn thiếu gia hỏi đây.
- Giết bổn đàn chủ đi, đừng hy vọng bổn đàn chủ nói gì với ngươi.
Tiêu Lân vỗ tay:
- Hay! Rất khí khái, rất trung liệt. Không phải là kẻ tham sống sợ chết. Đáng mặt anh hùng mã thượng.
Chàng nói dứt câu bất thình lình khẻ vào trán Hoạt Thần Sát Gia Hầu:
- Nhưng lại là người ngu.
Bị Tiêu Lân khẻ vào trán. Chân diện của Gia Hầu đỏ bừng. Lão vừa thẹn vừa giận đến độ tức run cả người.
Tiêu Lân chấp tay sau lưng nhìn Hoạt Thần Sát Gia Hầu nói:
- Tôn gía nghe bổn thiểu gia nói đây. Một khi đã rơi vào tay Tiêu Lân không một người nào là không ngoan ngoãn chìu theo ý của bổn thiếu gia. Kể cả tôn giá. Bởi Tiêu Lân có rất nhiều phương cách bắt kẻ cứng đầu cứng cổ nhất phải phục tùng.
Gia Hầu rít giọng nói.
- Ngươi muốn làm gì bổn đàn chủ thì cứ làm đi.
- Tốt! Nói rất hay, và rất cương liệt. Nói cho tôn gía biết, Tiêu thiếu gia là con mọt sách, đọc tất tần tất tật tất cả mọi kinh văn để lại trên đời này. Trong các quyển kinh văn mà Tiêu thiếu gia đọc, thiếu gia thích nhất là quyển kinh văn chỉ những phương pháp khảo hình của thời Tần Vương. Trong tất cả những cực hình như lóc thịt, lột da, bỏ vào chảo dầu sôi, tứ mã phanh thây... Rất nhiều và rất nhiều, bổn thiếu gia vẫn chưa ưng ý với cực hình nào. Ngoại trừ phương pháp khảo tra của bổn thiếu gia.
Tiêu Lân nhìn thẳng vào mắt Hoạt Thân Sát Gia Hầu. Chàng điểm nụ cười mỉm.
Tiếp nhận ánh mắt và nụ cười mỉm của Tiêu Lân, bất giác Gia Hầu biến sắc rùng mình:
- Ngươi định làm gì bổn đàn chủ?
- Có cách! Có cách! Từ từ rồi tôn gía cũng biết mà. Tiêu Lân hỏi lại một lần nữa, vì sao tôn gía lại phái Tào Phi đến lấy mạng bổn thiếu gia?
Gia Hầu gằn giọng nói:
- Bổn đàn chủ không nói.
- Không nói tất tôn gía đã buộc bổn thiếu gia phải bắt tôn gía nói rồi.
Chàng vừa nói vừa giật thắt lưng của Gia Hầu. Quần hắn tuột xuống gót chân.
Gia Hầu tròn mắt nhìn chàng:
- Ngươi định làm gì?
- Từ từ rồi tôn gía biết, cần gì phải gấp gáp chứ? Bổn thiếu gia hỏi lại một lần nữa? Sao tôn gía phái Tào Phi đến lấy mạng bổn thiếu gia?
Gia Hầu ngập ngừng rồi lắc đầu.
Tiêu Lân mỉm cười:
- Rất hay.
Chàng vừa nói vừa giật tiếp chiếc khố che phần hạ đẳng của Gia Hầu.
Gia Hầu biến sắc:
- Ngươi...
Tiêu Lân cười khảy.
Gia Hầu đổ mồ hôi ướt đẩm cả mặt. Lão lắp bắp nói:
- Ngươi định cung hình Gia mỗ ư?
- Từ từ rồi biết! Còn hơn thế nữa. Phương pháp này của Tiêu Lân thì người cái đầu bằng đá cũng nhũn ra mà.
Gia Hầu nhăn mặt:
- Ngươi...
Tiêu Lân chỉ vào trán gã:
- Sao? Tiêu Lân hỏi lại một lần nữa? Có nói không?
Mồ hôi vã ra ướt đẩm mặt Gia Hầu.
Lão thở hắt ra một tiếng. Lão lắp bắp hỏi:
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Tại sao Thiên Long Giáo đàn chủ lại phái người đến lấy mạng Tiêu Lân?
Chàng nhướng mày:
- Chắc chắn Đàn chủ không chịu nổi cực hình của bổn thiếu gia bày ra đâu.
Gia Hầu buông tiếng thở dài:
- Ta nói.
- Tốt! Thế có ngoan không nào! Hãy nói đi.
- Tiêu Viên thúc thúc của ngươi đã tàn sát toàn gia Bảo chủ Thái A Bảo. Mà Bảo chủ Thái A Bảo lại là bằng hữu tri giao với Thiên Long Giáo. Nên giáo chủ Thiên Long Giáo đã phái lệnh phái tróc nã họ Tiêu đến người cuối cùng.
Tiêu Lân cau mày. Chàng sực nhớ lại lời nói của Hắc y nhân.
Tiêu Lân nghĩ thầm:
- Hắc y nhân hành thích mình, đòi chiếc khóa vàng là Thiên Long Giáo chủ ư?
Tiêu Lân nhìn lại Hoạt Thần Sát Gia Hầu:
- Tôn gía nghe tại hạ hỏi điều thứ hai.
Gia Hầu nhìn chàng.
Tiêu Lân trang trọng nói:
- Có phải Thiên Long Giáo cũng đã tàn sát tất cả bá tính ở Đào Viên thôn?
- Bổn đàn chủ không nhúng tay vào làm chuyện này.
Tiêu Lân nhìn vào mắt Gia Hầu.
Chàng nhận ra sự thành thật ngay trong ánh mắt y. Tiêu Lân gằn giọng nói:
- Tiêu Lân không có ý hỏi tôn gía có nhúng ta vào hay không mà hỏi chuyện thảm sát bá tính tại Đào Viên thôn có phải do Thiên Long Giáo làm hay không?
Gia Hầu lắc đầu:
- Chắc chắn không.
Tiêu Lân thở ra nhè nhẹ.
- Không phải do Thiên Long Giáo làm thì ai làm?
- Bổn đàn chủ không biết.
Tiêu Lân nhìn Hoạt Thần Sát Gia Hầu:
- Được rồi! Bổn thiếu gia tạm thời tin vào tôn giá. Sự ngoan ngoãn của tôn gía khiến cho Tiêu Lân không dụng tới cực hình. Nếu như tôn gía không ngoan ngoãn thì Tiêu Lân sẽ bắt con kiến thả vào ngọc hành của tôn giá.
Tiêu Lân đổi giọng trang trọng nói:
- Tiêu Viên thúc thúc đã chết rồi. Mong rằng thiên Long Giáo không lấy chuyện của Thái A Bảo gắn cho họ Tiêu. Mong rằng oan nghiệt giữa Tiêu gia và Thiên Long Giáo không còn hiềm khích nữa.
Chàng nhìn lại Hoạt Thần Sát Gia Hầu ôn nhu nói tiếp:
- Mong rằng sau này Tiêu Lân và Thiên Long Giáo cũng sẽ là bằng hữu.
Tiêu Lân ôm quyền:
- Mong đàn chủ nói lại với Giáo chủ Thiên Long Giáo. Nếu có cơ hội nhất định tại hạ sẽ đến vấn an Thiên Long Giáo và sau đó sẽ đích thân đến Thái A Bảo gì đó cúng tế, tạ tội dùm cho Tiêu thúc thúc. Cáo từ.
Tiêu Lân ôm quyền xá, rồi rời ngay khỏi tòa đại đường Đàn chủ của Hoạt Thần Sát Gia Hầu.
Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Tiêu thúc thúc đã làm gì Thái A Bảo gì đó khiến cho Thiên Long Giáo oán ghét họ Tiêu? Mình phải làm cho ra mọi chuyện, để có sự minh bạch.
Tiêu Lân dừng bước. Chàng cúi xuống nhặt một hòn đá. Nắm hòn đá trên tay, Tiêu Lân nói:
- Thế còn môn phái, bang phái nào đã tàn sát sinh linh bá tính ở Đào Viên thôn? Nếu không phải Thiên Long Giáo thì là ai?
Tiêu Lân còn đang suy nghĩ mông lung thì nghe tiếng vó ngựa rầm rập dội đến thính nhĩ mình. Chàng vội nép vào ven đường thì ba thớt nhân mã phi nước đại tung cát bụi mù mịt lao qua. Trong ba thớt nhân mã đó có một thiếu nữ chỉ chạc mười bảy mười tám, vận hồng y võ phục.
Tiêu Lân che mặt né bụi. Chàng lầu bầu nói:
- Có gì mà chạy giữ vậy?
Ba thớt nhân mã thoáng chốc mất hút trong tầm mắt chàng. Tiêu Lân chờ cho bụi cát tan hết mới sải bước đi tiếp. Chàng nghĩ thầm:
- Giờ ta đến Thiếu Lâm gặp Pháp Chủ hình đường Tuệ Thiện đại sư gì đó. Không biết gặp lão đại sư Thiếu Lâm này có thu nhặt điều gì không, hay lại thêm phiền phức.
Chàng gãi đầu:
- Hết phiền rồi tới phức. Chán thật.
Tiêu Lân toan thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ để đi cho nhanh thì lại nghe tiếng vó ngựa dội đến, nhưng lần này đến từ trước mặt chàng. Tiêu Lân lại nép vào ven đường.
Ba thớt nhân mã quay trở lại. Ba người kỵ sĩ dừng ngựa ngay trước mặt Tiêu Lân. Chàng nhìn lên nặn nụ cười gỉa lả với Hồng y thiếu nữ.
Cầm ngọn roi da trong tay, Hồng y thiếu nữ lên tiếng nói:
- Ngươi cho bổn cô nương biết đường nào đến Thiếu Lâm?
Tiêu Lân tròn mắt nhìn thiếu nữ. Chàng hỏi lại nàng:
- Cô nương hỏi ai vậy?
- Ngoài ngươi ra, bổn cô nương còn hỏi ai.
Tiêu Lân chỉ vào ngực mình:
- Cô nương hỏi tại hạ? Vậy tại hạ tên ngươi? Cô nương đoán hay thật. Mới gặp nhau mà cô nương đã biết tên tại hạ rồi.
Chàng nhìn nàng:
- Tung Sơn Thiếu Lâm Tự nổi tiếng khắp thập phương, thế mà cô nương không biết đường! Cô nương đúng là người của cung cấm rồi.
Thiếu nữ nói:
- Đừng nhiều lời! Mau chỉ đường cho bổn cô nương.
Tiêu Lân ôm quyền nói:
- Tại hạ chỉ ngay! Chỉ ngay!
Chàng chỉ về phía sau, nói:
- Cô nương đi ba năm dặm, đến một ngã ba, rẽ trái, rồi cứ đi tiếp khi nào đến Tung Sơn thì trên Tung Sơn là ngôi cổ tự Thiếu Lâm danh bất hư truyền.
Thiếu nữ khẽ gật đầu rồi chẳng nói một lời thúc ngựa lao đi. Hai gã đại hán liền thúc ngựa theo nàng.
Tiêu Lân nhìn theo mỉm cười:
- Cách hỏi đường của quí tiểu thư thì chẳng ma nào chịu trả lời đâu.
hỏi 30 Pháp sự Thiếu Lâm Cách Tung Sơn năm dặm là một thị trấn, khi Tiêu Lân đến đó thì trời cũng sụp tối. Chàng rảo bước đi quanh thị trấn. Thị trấn này có lẽ gần ngôi danh tự Thiếu Lâm, nên đâu đâu cũng có đền miếu thờ đủ các vị Bồ Tát. Tiêu Lân cảm nhận thị trấn này khá là tỉnh lặng và yên bình.
Chàng tìm đến một khách điếm dành cho khách thập phương đến tá túc để viếng cảnh chùa. Chọn một chỗ ngồi xong.
Như thường lệ, gã tiểu nhị bước ra.
- Khách nhân dùng chi?
- Một con gà thật to và hai cân rượu thật ngon.
Gã tiểu nhị nhìn chàng điểm nụ cười gỉa lả.
Tiêu Lân thấy gã cười, chau mày:
- Sao! Điếm chủ không nghe tại hạ nói à?
- Dạ tiểu nhân nghe chứ, nhưng ở đây tiểu nhân chỉ bán đồ chay!
- Đồ chay là sao?
- Những thức ăn chay thôi? Những thức ăn như đậu tương, như các vị cao tăng trên Thiếu Lâm tự thường dùng.
Tiêu Lân nhướng mày:
- Cũng được! Gần danh tự thì phải bán thức ăn chay chứ bán thịt thì chắc khiến các vị cao tăng phá giới mất. Cho tại hạ đậu tương gì đó và hai cân rượu.
- Tiểu nhân mang ra ngay.
Gã quay vào trong, Tiêu Lân chỏi tay tựa cằm nhìn ra ngoài. Chàng nghĩ vẩn vơ:
- Ả nha đầu khi nãy hẳn là đến Thiếu Lâm viếng cảnh chùa. Cá tính cao ngạo đó hổng biết ai chỉ đường cho ả nhỉ.
Gã tiểu nhị bưng thức ăn ra. Đĩa thức ăn chỉ có đậu hũ còn nóng hổi cùng với vò rượu hai cân.
- Mời khách gia.
- Tốt tốt! Để cho tại hạ.
Gã tiểu nhị quay vào trong.
Tiêu Lân bưng dĩa đậu hũ lên mũi ngửi. Mùi đậu tương thơm nồng xông vào mũi chàng. Tiêu Lân khẻ gật đầu.
Chàng nhủ thầm:
- Lâu lắm mình chưa ăn chay lần nào. Hôm nay làm hòa thượng xem có gì khác với chúng sinh ở cõi dương gian ô trọc không.
Rót rượu ra chén, Tiêu Lân bưng uống một ngụm. Chàng chép lưỡi:
- Ái chà! Rượu cũng thơm mùi đậu? Ngon đấy. Ngon đấy.
Gắp một miếng đậu hũ vừa cho vào miệng thì thiếu nữ vận Hồng y và hai gã đại hạn xồng xộc bước vào. Cả ba người đứng sõng ra ngay ngưỡng cửa nhìn vào khách điếm. Thấy ba người, Tiêu Lân toan quay mặt né tránh nhưng thiếu nữ đã sớm phát hiện ra chàng. Nàng chau mày, tỏ vẻ hậm hực, bước ngay đến bàn Tiêu Lân.
Tiêu Lân vẫn còn ngậm miệng đậu hũ trong miệng tròn mắt nhìn nàng.
Thiếu nữ nói:
- Nho sinh! Ngươi đúng là tên súc sinh, chỉ đường bậy bạ cho bổn cô nương.
Nàng vừa nói dứt lời, Tiêu Lân nhăn mặt rồi phùng má ho khan một tiếng, số đậu hũ đang ngậm trong miệng chàng phun thẳng vào mặt thiếu nữ.
Thiếu nữ hét lên:
- Ngươi... Ngươi dám làm bẩn mặt bổn cô nương?
Tiêu Lân ôm quyền:
- Tiểu thư! Tại hạ lỡ miệng. Để tại hạ lau mặt cho cô nương.
Miệng nói, tay Trêu Lân đã thộp vào chiếc khăn dùng để lau bàn, chà lên mặt thiếu nữ. Nàng giãy nảy:
- Ngươi...
Tiêu Lân nhìn lại tay mình.
- Chết thật! Tại hạ luống cuống thế nào mà lại dùng ngay nùi giẻ lau mặt cho cô nương. Miễn thứ! Miễn thứ.
Thiếu nữ thét lên:
- Nho sinh súc sinh! Ngươi dám làm nhục Triệu Hỷ tiểu thư! Ngươi đáng chết thật mà. Bổn cô nương phải trừng trị ngươi.
Nàng vừa nói vừa vung roi da quật thẳng đến mặt Tiêu Lân.
Nhanh như chớp mắt, Tiêu Lân vươn trảo thộp ngay đầu ngọn roi da của nàng. Chàng giật mạnh một cái, Triệu Hỷ chúi về phía mình, tả thủ của Tiêu Lân đã chớp nhoáng điểm vào tịnh huyệt nàng.
Hai gã đại hán toan xông đến, nhưng Tiêu Lân quát:
- Đứng lại!
Hai gã đứng sững ra.
Tiêu Lân nhìn hai gã đó trầm giọng nói:
- Hai ngươi có muốn tiểu thư của hai ngươi biến thành cái xác không hồn không? Có muốn biến tiểu thư của hai ngươi thành xú nữ không?
Hai gã kia nhìn chàng gần như không chớp mắt.
Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ.
- Triệu cô nương! Mau lệnh cho hai gã đó buông binh khí xuống.
Triệu Hỷ gắt giọng nói:
- Bổn cô nương không lệnh! Không lệnh!
- Hay! Được! Nếu cô nương không lệnh thì bổn thiếu gia sẽ trét đậu hũ vào mặt cô nương, sau đó bắt cô nương bỏ vào tổ kiến lửa. Bọn kiến lửa mà đánh hơi thấy được mùi đậu ủ sẽ bám vào mặt cô nương. Chúng ăn hết đậu hũ rồi sẽ ăn tới lớp da mặt trắng mịn của quí tiểu thư.
Tiêu Lân chắt lưỡi:
- Ái chà! Khuôn mặt khả ái của quí tiểu thư sẽ bị bọn kiến biến thành một cái rổ! Đầy lỗ chích, xấu ơi là xấu! Chẳng ma nào dám nhìn đến. Phàm những xú nữ như thế thì chẳng bao giờ có một đấng phu quân để nâng khăn sửa túi. Ai gặp cũng đã co giò bỏ chạy rồi còn đâu mà để mắt đến trang tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Tiêu Lân hất mặt:
- Tiểu thư chịu như thế không?
Sắc diện Triệu Hỷ tái nhợt. Nàng miễn cưỡng nói:
- Ngươi dám làm như vậy với bổn cô nương!
- Có gì mà không dám nào.
Tiêu Lân vừa nói vừa toan lấy đậu hũ trét lên mặt nàng. Triệu Hỷ biến sắc:
- Khoan! Đừng làm vậy với ta.
- Nếu không muốn tại hạ làm như vậy thì cô nương phải nghe lời tại hạ.
- Ngươi... Sẽ hối hận.
- Hây... Chuyện đó sẽ tính sau, còn bây giờ cô nương phải nghe lời Tiêu thiếu gia.
Nàng nhìn sững chàng.
- Ngươi họ Tiêu?
- Họ Tiêu thì có gì mà nhìn dữ vậy?
Có nghe bổn thiếu gia không thì bảo?
Nàng bặm môi rồi nói:
- Buông binh khí xuống!
Hai gã đó vội vã buông trường kiếm không chờ nàng nói lần thứ hai.
Tiêu Lân mỉm cười với Triệu Hỷ rồi nói:
- Bảo họ ngồi xổm xuống đất.
Triệu Hỷ thở hắt ra một tiếng rồi nói:
- Hai ngươi làm theo lời của gã đi.
Hai gã kia ngồi xổm xuống đất.
Tiêu Lân nói tiếp:
- Hai ngươi chống nạnh, nhãy ra ngoài khách điếm! Nghe chưa?
Hai gã lưỡng lự.
Tiêu Lân đanh giọng nói:
- Hai ngươi không nghe ta nói à?
Hai gã miễn cưỡng nhảy chồm hổm ra cửa khách điếm.
Hai gã đó nhảy hẳn ra cửa rồi, Tiêu Lân mới nhìn lại nàng:
- Triệu cô nương hẳn đến Thiếu Lâm để viếng cảnh chùa?
- Việc của bổn cô nương không liên can đến ngươi.
- Tất nhiên là không liên can rồi.
Nhưng tại hạ tò mò muốn biết vậy thôi.
Chàng nâng cằm Triệu Hỷ.
Mặt nàng đỏ bừng:
- Ngươi buông tay ra.
Tiêu Lân lắc đầu:
- Xem dung diện của tiểu thư cũng xinh xắn, đoan thục lắm, cớ sao lại xấu tính, xấu nết như vậy chứ? Chắc là tiểu thư được chiều chuộng quá nên như vậy. Tại hạ muốn dạy quí tiểu thư một bài học.
Tiêu Lân nói rồi ấn Triệu Hỷ ngồi xuống ghế.
Chàng bước qua chấp tay đứng trước mặt nàng, khẻ ngón trỏ vào trán Triệu Hỷ.
Hành động của Tiêu Lân khiến Triệu Hỷ vừa thẹn vừa giận đến biến sắc. Nàng gay gắt nói:
- Ngươi định làm gì bổn cô nương?
- Chỉ dạy cho tiểu thư thôi. Trước nhất bổn thiếu gia dạy cho tiểu thư bài học về công dung ngôn hạnh. Phải học thuộc bài học đó mới có thể lên Thiếu Lâm bái Phật cầu duyên. Chưa học thuộc bài vỡ lòng thì chưa thể lên Thiếu Lâm làm lễ Bồ Tát cầu duyên được.
Chàng đặt tay lên đầu nàng:
- Nghe bổn sư gia nói không?
Triệu Hỷ ngậm miệng không nói tiếng nào. Nhưng lệ thì đã trào ra khóe mắt.
Thấy nàng khóc, Tiêu Lân nói:
- Mới có học bài vỡ lòng đã khóc rồi. Nhớ lời bổn sư gia căn dặn, nhi nữ phải biết câu công dung ngôn hạnh để tu sửa thân mình. Còn kiểu cách như cô nương chẳng giống nhi nữ chút nào. Không chừng lại là một ả biến thái cũng nên.
Nàng nhìn Tiêu Lân lệ lưng tròng.
Triệu Hỷ gằn giọng nói:
Ngươi có phải là Tiêu Lân không?
- Tiêu Lân chính là Tại hạ.
- Vậy ngươi mới là kẻ biến thái chứ đâu phải ta.
Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng.
- Sao bổn thiếu gia là kẻ biến thái?
- Ở Dương Châu ai cũng biết điều đó mà. Gã biến thái! Mau tránh xa bổn cô nương.
Tiêu Lân gõ vào trán nàng.
- Hồ đồ! Nghe cho rõ đây. Bổn thiếu gia phải chịu nhục ở Dương Châu là do Thường Tam Lĩnh làm ra. Bổn thiếu gia đã minh chứng cho mọi người biết rồi. Chỉ có nàng là chẳng biết gì. Đừng có gắn cho bổn thiếu gia những chuyện đó nữa nhé.
Triệu Hỷ cương cường nói:
- Bổn cô nương không tin.
- Không tin thì bổn thiếu gia khẻ vào đầu nàng cho nàng tin.
- Ngươi...
- Thế nàng có tin không. Hay đợi bổn thiếu gia trét đậu hũ vào mặt rồi mới tin.
Triệu Hỷ cúi mặt nhìn xuống.
Tiêu Lân nói:
- Nếu như nàng không tin thì phải tìm cho ra sự minh bạch, cớ đâu cứ không tin thì cho mình là đúng. Bỏ chuyện đó qua một bên! Thiếu gia muốn nàng từ nay phải biết lẽ công dung ngôn hạnh! Có được không?
- Ngươi không phái là sư gia của ta.
- Thì bổn thiếu gia là gia sư của nàng đây.
- Triệu Hỷ chưa khấu đầu nhận ngươi.
- Thì khấu đầu đây.
Vừa nói Tiêu Lân vừa ấn đầu Triệu Hỷ xuống ba cái. Nàng thét lên:
- Tiêu Lân ngươi sẽ hối hận! Ngươi sẽ hối hận.
- Còn những câu đó nữa, bổn sư gia lại trét đậu hũ vào mặt nàng bây giờ đó.
Triệu Hỷ im bặt. Nàng nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt hằn học.
Tiêu Lân nạt ngang:
- Nhìn gì dử vậy?
Triệu Hỷ bặm môi cúi gằm mặt xuống.
Tiêu Lân gắp đậu hũ bỏ vào miệng mình ăn ngon lành. Chàng bưng cả vò rượu tu luôn một hơi dài rồi nhìn lại Triệu Hỷ.
- Lần sau nàng có đến cửa Phật môn thì nhớ bài học vỡ lòng hôm nay của bổn sư gia đó. Còn không nhớ thì chẳng có ai chứng cho nàng đâu. Nghe lời ta nói chứ?
Triệu Hỷ bặm môi cúi gằm mặt xuống.
Tiêu Lân mỉm cười:
- Hôm nay bổn sư gia dạy như thế đủ rồi? Ta đi đây.
Triệu Hỷ ngẫng lên.
- Ngươi không giải huyệt cho ta à?
Tiêu Lân cau mày:
- Hê... Học trò mà dám gọi sư gia là ngươi! Đúng là phải tát một cái để chừa thói vọng ngôn mới được.
Vừa nói Tiêu Lân vừa vung tay, Triệu Hỷ nhăn mặt:
- Sư gia...
Tiêu Lân hạ tay xuống mỉm cười:
- Bắt đầu ngoan ngoãn rồi đó. Có ngoan ngoãn, có là thục nữ may ra mới có thể tìm được một vị phu tướng mà nâng khăn sửa túi! Còn cứ khư khư giữ thái độ kẻ cả tiểu thư thì chỉ nhận được có mỗi một cái mặt rỗ chằng rỗ chịt thôi.
Tiêu Lân hừ lạt rồi nói:
- Ngồi đây. Hai gã kia sẽ vào giải huyệt cho nàng.
Tiêu Lân đặt một nén bạc lên bàn rồi ôm vò rượu. Chàng vừa quay bước thì chạm mặt ngay với Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng và Thiết Chưởng Chu Sa. Hai gã vận trường y xám xịt bước vào.
Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng nhìn Tiêu Lân.
Thiết Chưởng Chu Sa nói:
- Tiêu Lân tiểu tử! Mau quỳ xuống theo chân chúng ta về tổng đàn võ lâm.
Tiêu Lân chau mày:
- Nhị vị tôn gía bắt tại hạ quỳ. Quỳ thì làm sao mà đi được? Đi không được thì sao cùng với nhị vị tôn gía đến tổng đàn võ lâm? Thú thật với nhị vị tôn giá, bổn thiếu gia chỉ chạm mặt với nhị vị tôn gía thôi đủ biết điềm dữ nhiều hơn điềm lành rồi. Cổ nhân có câu Tứ hải giai huynh đệ! Những người không quen, không biết khi gặp nhau cũng ráng nặn một nụ cười cầu tình. Đàng này nhị vị tôn gía vừa chạm mặt Tiêu Lân đã khoác bộ mặt chẳng khác đưa đám. Nếu không đưa đám thì cũng giống bộ mặt của bọn đạo tỳ.
Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng nói:
- Tiêu Lân! Ngươi có quì xuống không!
- Bổn thiếu gia chỉ biết quì trước hai vị song đường. Còn với nhị vị tôn giá, Tiêu Lân sẽ bồi tiếp bằng Huyết Điểm Chỉ của Tiêu thúc thúc.
Chàng thốt ra câu này bởi biết mình có nói gì thì Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng lẫn Thiết Chưởng Chu Sa cũng không thể để cho không được yên. Nên miệng vừa thốt ra câu nói đó, Tiêu Lân dụng cả tả chưởng lẫn hữu chưởng. Hai đạo huyết chỉ do Tiêu Lân phát tác công trực diện Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng và Thiết Chưởng Chu Sa.
Chớp thấy Tiêu Lân phát động chỉ công, Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng lẫn Thiết Chưởng Chu Sa cũng không chút e dè, cả hai chớp động chưởng pháp đón thẳng lấy hai đạo huyết chỉ của Tiêu Lân.
Sấm chưởng trổi lên làm rung chuyển cả tòa khách điếm.
Ầm!
Thiết Chưởng Chu Sa, lẫn Đoàn Chủng đồng thối về sau một bộ, trong khi Tiêu Lân vẫn trụ yên một chỗ.
Thiết Chưởng Chu Sa lẫn Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng ngây mắt ra nhìn Tiêu Lân, cả hai những tưởng mình hoa mắt. Họ đâu thể nào tin được một nho sinh chỉ vừa đôi mươi lại có nội lực siêu phàm xuất chúng như vậy.
Tiêu Lân biết mình hơn hắn đối phương liền nói:
- Nhị vị tôn gía còn muốn bổn thiếu gia quì nữa không? Nói cho nhị vị biết, vừa rồi bổn thiếu gia chỉ mới có dụng đến năm thành công lực thôi mà nhị vị tôn gía đã phải thối bộ. Nếu như nơi này không phải là đất phật môn thì nhị vị tôn gía đã phái hứng chịu hậu quả như thế nào không? Nếu bổn thiêu gia dụng đến Hấp Tinh Đại Tà Công, chắc nhị vị khó mà đứng nổi.
Đoàn Chủng nhìn sang Thiết Chưởng Chu Sa.
Y nhìn lại Tiêu Lân:
- Tiêu công tử. Dù công tử có võ công cao cường đến mấy cũng phải đến tổng đàn võ lâm để diện kiến Minh chủ. Nếu công tử không đến võ lâm Minh chủ không để cho công tử có chỗ đứng trên giang hồ đâu.
Tiêu Lân chau mày. Chàng hỏi:
- Nhị vi tôn gía! Tại hạ không can dự đến những chuyện xảy ra trên võ lâm, nếu như Minh chủ buộc Tiêu Lân phải gánh chịu những chuyện mà Tiêu thúc thúc đã làm, hóa ra làm chuyện giận cá chém thớt. Nói như thế nhưng Tiêu Lân sẽ đến võ lâm tổng đàn gặp Giang minh chủ.
Thiết Chưởng Chu Sa nói:
- Công tử biết Giang minh chủ?
- Giang minh chủ không biết tại hạ nhưng tại hạ thì biết Giang minh chủ bởi Tiêu Lân đã gặp người một lần ở biệt cung của Huyền Cung cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng nói:
- Công tử đã nói vậy! Ta và Thiết Chưởng Chu Sa huynh sẽ báo lại với Minh chủ.
- Nhất định Tiêu Lân sẽ đến võ lâm tổng đàn. Nhờ nhị vị tôn gía nói lại với Minh chủ.
Đoàn Chủng nhìn sang Thiết Chưởng Chu Sa.
- Thiết Chưởng Chu Sa! Chúng ta đi.
Tiêu Lân ôm quyền:
- Hẹn gặp lại nhị vị tôn gía.
Thiết Chưởng Chu Sa và Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng đi rồi, Tiêu Lân mới cầm lấy vò rượu. Chàng nhìn lại Triệu Hỷ.
Tiêu Lân lưỡng lự rồi nói:
- Triệu cô nương giờ đã biết võ lâm như thế nào rồi chứ? Đừng chen chân vào mà vấy bẩn chân của cô nương đó.
Nói rồi, Tiêu Lân thả bước ra cửa.
Chàng bất ngờ cách không điểm chỉ giải huyệt cho Triệu Hỷ rồi thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ nhắm thẳng núi Tung Sơn lao đi.
Vừa giải huyệt, Triệu Hỷ bật đứng lên. Nàng gọi:
- Nho sinh!
Triệu Hỷ vừa đứng lên thì Tiêu Lân đã thoát đi mất hút rồi.
Triệu Hỷ vội chạy ra cửa khách điếm nhưng không còn thấy bóng dáng của Tiêu Lân đâu nữa.
0o0 Đại Hồng Bảo Điện.
Hai bên Đại Hồng Bảo Điện là những bức chạm khắc những vị Bồ Tát với đủ tất cả những tư thế, kéo dài đến phần chính điện là Kim Thân Phật Tổ Như Lai. Vẻ uy nghiêm và trang trọng của tòa Đại Hồng Bảo Điện khiến bất cứ ai bước vào cũng phải xóa bỏ tạp niệm, lẫn những dục vọng thấp hèn nơi chốn dương thế.
Tiêu Lân những tưởng khi bước vào Đại Hồng Bảo điện, chàng sẽ đối mặt với hai hàng cao tăng của Thiếu Lâm Tự? Nhưng lại không như Tiêu Lân tưởng tượng, mà trong tòa đại điện chỉ duy nhất có một vị lão tăng tướng mạo phương phi, vẻ mặt thâm trầm ngồi dưới đài Kim Thân Phật Tó trên một chiếc bồ đoàn hoa sen.
Vừa thấy Tiêu Lân, vị cao tăng liền niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật.
Tiêu Lân bước đến trước mặt vị cao tăng ôm quyền hành đại lễ rồi nói:
- Vãn bối Tiêu Lân tham kiến đại sư.
Vị cao tăng nhìn chàng. Đôi mắt của người sáng ngời, toát ra vẻ uy nghi vốn có ở những vị tăng nhân đạt tới cảnh giới siêu thoát.
- A Di Đà Phật! Lão nạp đã chờ thí chủ ở đây lâu lắm rồi.
Nghe vị cao tăng thốt ra câu nói này, Tiêu Lân không khỏi sửng sờ. Chàng nghĩ thầm:
- Mình có nói với vị cao tăng nào ở Thiếu Lâm biết mình đến đâu mà vị đại đức tăng này biết mình đến mà chờ!
Tiêu Lân vừa nghĩ vừa tò mò nhìn vị cao tăng Thiếu Lâm.
Tay lần chuỗi bồ đề, Pháp Chủ Tuệ Thiện đại sư niệm Phật hiệu:
- Cõi vô minh, chúng sinh luôn chìm ngập trong vòng sinh tử luân hồi đâu thấu đáo được căn cơ của tạo hóa. Hỷ, nộ, ái, ố, sinh, tử, bệnh, lão là bản chất của con người. Nếu thoát ra khỏi vòng cương tỏa của những phiền toái đó tất sẽ thấu đáo được chân quả vô vi huyền diệu của cõi vô sinh.
Tiêu Lân lắng nghe Tuệ Thiện nói. Chàng chờ cho Tuệ Thiện đại sư nói xong rồi mới nói:
- Đại sư! Vãn bối không đạt được đạo hạnh thoát tục như đại sư, nên phải chìm đắm trong cõi nhân sinh. Chính vì sự chìm đắm đó, vãn bối mới thỉnh cầu đại sư...
- A Di Đà phật! Thí chủ, không phải ở trong cõi nhân sinh cũng đều chìm đắm trong cương tỏa của hỷ, nộ, ái, ố và sinh, tử, bệnh, lão. Cũng có những cư sĩ sinh ra lấy đạo đời làm hướng đi của mình. Tất cả đều do sự tuần hoàn của tạo vật. Mà họ phải nhận sứ mạng lẫn trọng trách của mình đối với chúng sinh.
Tiêu Lân ôm quyền xá:
- Đa tạ đại sư đã chỉ giáo.
- A Di Đà phật! Thiện tai, Tiêu thiếu hiệp hãy trao bất cứ thứ gì mà người muốn trao cho lão nạp.
Lại một lần nữa Tiêu Lân phải sửng sờ. Chàng nghĩ thầm:
- Thật là vô biên. Lão đại sư cũng biết cả việc mình đến đây.
Tiêu Lân nghĩ rồi lấy tín vật của Khấu Đà Tử dâng lên Tuệ Thiện đại sư.
Tiếp nhận miếng tín vật của Khấu Đà Tử, pháp chủ Tuệ Thiện đại sư nhìn Tiêu Lân nói:
- A Di Đà phật! Tiêu thiếu hiệp, phải chăng Khấu Đà Tử lão bang chủ Cái Bang đã gặp nạn?
- Đại sư biết tất cả khiến vãn bối ngạc nhiên vô cùng.
Chàng thuật lại dấu tích ấn thủ đỏ ối trên ngực Khấu Đà Tử, và lão bang chủ đã vận dụng đến Ngọa Long Thiếp mới có thể tránh khỏi cái chết đặng giao tín vật cho chàng đến gặp Tuệ Thiện đại sư.
Sau khi nghe Tiêu Lân nói xong, pháp chủ Tuệ Thiện đại sư niệm Phật hiệu rồi nói:
- Xem ra Khấu Đà Tử lão bang chủ không dứt được kiếp trần. Âu đây cũng là nghiệp của lão Đà Tử.
Nhìn lại Tiêu Lân:
- Tiêu thiếu hiệp! Lão nạp có điều này muốn nói với thiếu hiệp.
Tiêu Lân ôm quyền:
- Vãn bối thỉnh cầu sự chỉ giáo của đại sư.
- A Di Đà Phật! Trong sự chuyển quán của càn khôn khi thì dương thịnh, lúc thì âm thịnh. Dương thịnh hay âm thịnh cũng tạo ra sóng gió cho bá tính. Đã đến lúc Tứ đỉnh thiên can rời bỏ chức trách hòa nguyện âm dương tạo ra thế cân bằng. Để lập lại sự công bằng âm dương phải có một người khác thay thế. Theo chuyển dịch càn khôn, kẻ thay thế chính là Tiêu thiếu hiệp.
Tiêu Lân nheo mày lắc đầu:
- Lão đại sư nói thế là thế nào nhỉ?
Ta chẳng hiểu gì cả.
Ý niệm đó trôi qua, Tiêu Lân ôm quyền nói:
- Đại sư vãn bối không hiểu gì cả.
- Có những chuyện thuộc về tuần hoàn của tạo vật, không thể nói ra được, nên mới có câu thiên cơ bất khả lậu. Lão nạp nhận được tín vật của lão Khấu Đà Tử, tất biết thời điểm hoán chuyển càn khôn đã đến, Thiếu hiệp phải tiếp nhận sự hoán chuyển càn khôn trong thời điểm này.
Mặt Tuệ Thiện đại sư trang trọng hẳn lại. Người niệm Phật hiệu rồi tiếp:
- Lão nạp sẽ dụng Dịch Cân kinh chuyển hóa công phu tu vi của mình qua thiếu hiệp. Việc làm này của lão nạp có mục đích. Thiếu hiệp đừng ngại mà hãy tiếp nhận.
Tiêu Lân bối rối:
- Đại sư! Bỗng dưng vãn bối lại...
Tuệ Thiện đại sư lần chuỗi bồ đề niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật! Tất cả mọi sự vât dịch chuyển trong cõi nhân sinh đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Sự chuyển dịch vô vi kia, Tiêu thiếu hiệp sẽ nhận ra và tiếp nhận nó. Còn hiện tại lão nạp chỉ làm đúng chức phận của mình đối với chúng sinh. A Di Đà Phật.
Nói rồi Tuệ Thiện đại sư chấp tay giữa ngực cách không truyền nội lực sang Tiêu Lân mà không cần chàng có thắc mắc hay tiếp nhận không.
Từ đôi bản thủ của vị cao tăng Thiếu Lâm một đạo hào quang ngũ sắc thoát ra trùm lấy Tiêu Lân. Ngay lập tức toàn thân chàng như có một màn ngũ quang bao bọc.
Tiếp nhận huyền công tiên khí của Tuệ Thiện đại sư, Tiêu Lân cảm nhận một sự thư thái hoan hỷ và thanh thản đến tột cùng. Chàng như thể quên hẳn tất cả thực tại mà chìm vào một lạc cảnh ngay cả nằm mơ cũng không sao tưởng tượng được.
Tiếng đại hồn chung cất lên.
Boong!
Tiếng đại hồng chung đưa Tiêu Lân từ lạc cảnh quay về với thực tại. Mặc dù đã trở lại với thực tại nhưng chàng vẫn còn ngỡ ngàng với sự kiện đột ngột này.
Pháp Chủ đại sư Tuệ Thiện nhìn chàng:
- A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Lão Đà Tử bang chủ quả không chọn lầm người! Thiện tai! Thiện tai!
Tiếng đại hồng chung lại vang lên một lần nữa.
Tuệ Thiện đại sư nói:
- A Di Đà Phật! Tiêu thí chủ hãy bước qua bên.
Tiêu Lân hành đại lễ rồi bước qua một bên. Chàng vừa yên vị vào chỗ của mình thì hai hàng cao tăng Thiêu Lâm từ ngoài cửa Đại Hồng Bảo Điện chấp tay trước ngực, thả bước tiến vào đứng hai bên Pháp Chủ Tuệ Thiện đại sư.
Tiếng đại hồng chung thứ ba lại cất lên.
Boong!
Tiếng đại hồng chung xa dần rồi chìm vào cõi hư vô.
Khi tiếng đại hồng chung tan vào cõi hư vô thì võ lâm Minh chủ Giang Hàn từ ngoài thả bước tiến vào.
Giang Hàn bước đến trước mặt Tuệ Thiện đại sư.
Đôi chân mày của Giang Hàn hơi nhíu lại khi nhận ra Tiêu Lân. Lão liếc nhanh về phía Tiêu Lân rồi nhìn lại Tuệ Thiện đại sư.
Giang Hàn ôm quyền xá:
- Bổn tọa đến tham vấn đại sư.
Tay lần chuỗi bồ đề, Tuệ Thiện đại sư niệm phật hiệu:
- A di dà phật! Minh chủ đến tham Vấn lão nạp về đại hội Long Chuẩn võ lâm?
Giang Hàn ôm quyền:
- Đại sư đoán không sai, bổn tọa đến Thiếu Lâm tự này cốt thỉnh ý Pháp Chủ đại sư về chuyện đại sự Long Chuẩn võ lâm.
- A Di Đà Phật! Vậy theo thiên ý của Mình chủ thì như thế nào?
Giang Hàn vuốt râu nói:
- Bổn tọa chỉ là võ lâm minh chủ, trên bổn tọa còn có Tứ đỉnh thiên can. Lần này bổn tọa đến thỉnh ý đại sư, nên muốn nghe chỉ ngôn của người trước.
- A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Nếu như thí chủ đã có lòng kính lão nạp, thỉnh ý lão nạp thì lão nạp chỉ có một ý duy nhất nói với thí chủ. Nên lấy chúng sinh làm đầu. Đó mới là chánh đạo.
Giang Hàn nheo mày:
- Đại sư? Bổn tọa muốn đại sư chủ trì Long Chuẩn đại hội.
- A Di Đà Phật! Thịnh ý của thí chú lão nạp đã hiểu. Nhưng chuyện này lão nạp không thể nhận lời được. Phận của lão nạp đã đến thời khắc phải viên tịch qui nạp niết bàn hầu phục Phật Tổ Như Lai. Tất cả mọi sự còn lại hẳn phải do minh chủ chu toàn.
Tuệ Thiện đại sư nói rồi chấp tay niệm Phật hiệu.
- A Di Đà Phật! Phận sự của võ lâm đã xong, đến phận sự Thiếu Lâm.
Tuệ Thiện đại sư định giọng nhìn về phía Pháp Lạc đại sư đứng gần đó.
- Pháp Lạc sư đệ.
Pháp Lạc đại sư bước ra, quì xuống ngay trước mặt Tuệ Thiện đại sư:
- Pháp Chủ sư huynh! Pháp Lạc đang khấu đầu chờ nghe huấn thị của Pháp Chủ.
- A Di Đà Phật! Trước Di Thân Như Lai Phật Tổ, và có mặt của võ lâm Minh chủ Giang tôn gía, bần tăng trao chức vị Pháp Trượng Thiếu Lâm cho Pháp Lạc sư đệ.
Pháp Lạc đại sư hành lễ.
- A Di Đà Phật.
Tuệ Thiện đại sư chấp tay trước ngực:
- Nam mô bổn sư Thích Ca mâu ni phật. Truyền đem y bát tăng trượng.
Thiền trượng bằng cây lên nước bóng ngời của Đạt Ma sư tổ cùng chiếc bình bát được hai vị cao tăng cung thỉnh ra Đại Hồng Bảo Điện.
Hai vị cao tăng đặt mộc trượng và bình bát xuống trước mặt Tuệ Thiện đại sư.
Chấp tay trước ngực, Tuệ Thiện đại sư niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật. Bần tăng cung thỉnh Pháp Lạc sư đệ tiếp nhận y bát tăng trượng.
Pháp Lạc đại sư hành đại lễ rồi tiếp nhận mộc trượng và bình bát từ chính tay của đại sư Tuệ Thiện.
Sau khi Pháp Lạc đại sư tiếp nhận mộc trượng và bình bát tăng trượng, Tuệ Thiện đại sư mới cất lời kệ bài kinh Khổng Tước kinh. Tất cả chư tăng có mặt tại Đại Hồng Bảo Điện đồng loạt chấp tay kệ theo Tuệ Thiện đại sư.
Giang Hàn nghe tiếng tụng kinh của các vị cao tăng, từ từ thối bộ rời Đại Hồng Bảo Điện.
Tiêu Lân chấp tay lắng nghe tiếng kinh Khổng Tước.
Thời khắc chầm chậm trôi qua, khi kinh Khổng Tước được các vị cao tăng kệ xong, thì ba hồi đại hồng chung được gióng lên. Các vị cao tăng đồng hướng về Kim Thân Phật Tổ Như Lai hành lễ, duy có Tuệ Thiện đại sư thì không.
Vị Pháp Chủ Thiếu Lâm đã viên tịch ngay khi tiếng kệ Khổng Tước kinh vừa dứt.
Sự viên tịch của Tuệ Thiện đại sư càng làm cho Tiêu Lân ngạc nhiên hơn nữa. Chàng có cảm tưởng vị cao tăng Thiếu Lâm đã chuẩn bị tất cả mọi sự việc trước khi người viên tịch.
178 179 hoi 131 Đối ẩm tri nhân Tiêu Lân vừa định rời bước khỏi Thiếu Lâm tự thì nghe có người gọi tên mình:
- Tiêu công tử.
Chàng nhìn lại nhận ra Triệu Hỷ.
Đôi chân mày Tiêu Lân nhíu lại. Chàng nghĩ thầm:
- Ả nha đầu đỏng đảnh này định quấy nhiễu gì mình nữa đây.
Triệu Hỷ bước đến trước mặt Tiêu Lân.
Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ:
- Triệu cô nương muốn tại hạ dạy cho bài học gì nữa đây?
Nàng lườm Tiêu Lân:
- Bổn cô nương chẳng muốn học bài học nào cả mà chỉ muốn Tiêu công tử...
- Hê... Nếu nàng muốn hỏi gì thì phải gọi Tiêu Lân bằng sư gia. Nếu không gọi ta bằng hai tiếng sư gia thì đừng có hỏi gì cả.
- Có gì phải gọi ngươi bằng hai tiếng sư gia chứ? Ngươi đâu có lớn hơn Triệu cô nương bao nhiêu đâu.
- Thầy thì là thầy, đâu cần tuổi với tác. Ta đã dạy cho nàng học tất đã là gia sư của nàng rồi. Nhưng thôi được rồi, bổn gia sư không câu nệ tiểu tiết, nàng có gì cứ hỏi.
Triệu Hỷ lưỡng lự rồi nói:
- Công tử biết vì sao Pháp Chủ Tuệ Thiện đại sư viên tịch đột ngột như vậy không?
Tiêu Lân nhíu mày nhìn nàng:
- Hỏi như vậy tất nàng đã có hoài nghi về cái chết của đại sư Tuệ Thiện? Vậy thì đừng có hoài nghi đoán gìa đoán non nữa nhé. Đại sư Tuệ Thiện viên tịch có mặt bổn thiếu gia tại Đại Hồng Bảo Điện. Còn như nàng thắc mắc thì bổn sư gia giải thích cho nàng biết.
- Công tử giải thích coi.
Tiêu Lân nhíu mày, nhăn mặt nói:
- Có ai mà sống đời được đâu, ai mà chẳng đến thời khắc từ bỏ cõi dương trần vô minh này. Huống chi đại sư phải quy nạp niết bàn về chầu Phật Tổ Như Lai chứ. Đại sư viên tịch là điều phúc cho đại sư. Ở lại cõi hồng trần vô minh này chỉ có phiền phức thôi. Nếu đại sư không viên tịch sớm, gặp nàng, không chừng còn gặp thêm nhiều phiền phức vô cùng.
- Ngươi lại nói thế nữa.
Triệu Hỷ buông tiếng thở dài, lắc đầu nói:
- Chuyến đi đến Thiếu Lâm này của Triệu Hỷ thật là vô nghĩa, chẳng thu nhận được gì.
- Nàng đến Thiếu Lâm lần này cốt để gặp Pháp Chủ Tuệ Thiện đại sư?
Triệu Hỷ gật đầu, buông tiếng thở dài:
- Nhưng xem ra lần này đến Thiếu Lâm, Triệu Hỷ chẳng thu lượm được gì.
- Nàng yên tâm đi. Tuệ Thiện đại sư viên tịch, nhưng đã giao y bát Pháp Chủ lại cho Pháp Lạc đại sư. Nàng có cần gì cứ đến thỉnh ý Pháp Lạc đại sư là được thôi.
Triệu Hỷ nhìn Tiêu Lân gượng cười:
- Công tử không biết nên cho là bình thường nhưng thật ra chuyện của Triệu Hỷ rất hệ trọng.
- Tự mình làm ra vẻ quan trọng chứ có gì là việc hệ trọng hay không hệ trọng. Hay Triệu cô nương không tin tưởng đại sư Pháp Lạc?
Chàng mỉm cười:
- Nếu không tin tưởng thì Triệu cô nương sai rồi đó. Pháp Chủ đại sư Tuệ Thiện đã chọn Pháp Lạc đại sư truyền y bát tăng trượng, chứng tỏ đạo hạnh của Pháp Lạc đại sư rất cao minh, nên mới được chọn.
- Triệu Hỷ không tìm người đạo hạnh cao minh, mà tìm Tuệ Thiện đại sư bởi có việc cần nhờ đến người.
Tiêu Lân cau mày:
- Hê... Triệu cô nương cứ đến diện kiến đại sư Pháp Lạc. Nếu cần Pháp Lạc đại sư sẽ mở cửa Phật môn tiếp cô nương mà.
Nàng tròn mắt nhìn chàng:
- Công tử nghĩ Triệu Hỷ tìm đại sư Tuệ Thiện để xuống tóc xuất gia đầu Phật ư?
Tiêu Lân gỉa lả cười nói:
- Bổn thiếu gia không nghĩ như thế đâu! Người như Triệu tiểu thư đây nếu xuống tóc qui y chắc cũng khó đắc đạo.
Mặt nàng đỏ bừng. Triệu Hỷ miễn cưỡng nói:
- Làm gì mà công tử có ác cảm với Triệu Hỷ như vậy?
Nàng buông tiếng thở dài, nhìn Tiêu Lân nói:
- Triệu Hỷ đến Thiếu Lâm lần này theo chỉ ngôn của phụ thân là khâm sai Triệu Uẩn mời cho được Tuệ Thiện đại sư xuống Thang Sơn cứu độ chúng sinh.
- Khâm sai đại nhân mà cũng phải nhờ đến đại sư Tuệ Thiện sao? Hẳn là chuyện hệ trọng?
Nàng gật đầu:
- Đúng vậy! Nhưng rất tiếc khi đến Thiếu Lâm thì Tuệ Thiện đại sư lại viên tịch. Xem ra Triệu Hỷ chẳng làm được gì.
Tiêu Lân chấp tay sau lưng nói:
- Triệu cô nương có thể cho bổn thiếu gia biết chuyện hệ trọng đó là chuyện gì không?
Nàng lưỡng lự nhìn chàng rồi nói:
- Cho công tử biết cũng chẳng giúp được gì!
Tiêu Lân tròn mắt nhìn nàng:
- Sao lại nói như thế?
- Bởi Triệu Hỷ chỉ thấy công tử chỉ giỏi bức hiếp những nhi nữ chân yếu tay mềm thôi.
- Hê... Vậy nàng không thấy bổn thiếu gia thi triển võ công tại khách điếm là gì. Bổn thiếu gia nói cho nàng biết, bây giờ ta đã có thể tự ví mình như một trong Tứ đỉnh thiên can đó.
Nàng nhướng mày nhìn Tiêu Lân:
- Thật không?
- Tất nhiên là thật rồi đâu thể nào gỉa được.
- Cho dù công tử có võ công cao siêu thì chưa hẳn giúp được cho bá tính.
- Giúp cho Triệu cô nương thì bổn thiếu gia còn phải suy nghĩ lại, nhưng giúp cho bá tính thì bổn thiếu gia rất sẵn lòng.
Triệu Hỷ nhìn vào mắt Tiêu Lân. Nàng nhìn chàng như thể thăm dò lời nói vừa rồi của Tiêu Lân có phải là vọng ngôn không.
Tiêu Lân mỉm cười với nàng rồi nói:
- Muốn bổn thiếu gia giúp thì cứ nói, còn không muốn thì thôi chứ đừng nhìn bổn thiếu gia bằng ánh mắt thao láo đó. Nàng nghe ta nói chứ?
- Triệu Hỷ chỉ muốn biết Tiêu công tử có thành ý.
- Tất nhiên bổn thiếu gia có thành ý rồi. Nhưng muốn gì thì ta cũng phải biết cô nương và Khâm sai đại nhân đang gặp chuyện gì. Tại sao phải cần tới Tuệ Thiện đại sư xuất sơn xuống núi?
Nàng buông tiếng thở dài.
- Được rồi, Triệu Hỷ sẽ nói với công tử. Nhưng đây là chuyện dài dòng không thể nói một sớm một chiều được.
Tiêu Lân khoát tay:
- Bổn thiếu gia là người dài dòng nên rất ghét người nào dài dòng. Cứ vắn tắt mà nói. Tiêu Lân có đủ thông minh để kiểm chứng lời nói của Triệu cô nương.
Chàng vừa nói dứt câu thì một ả a hoàn bước đến. Ả a hoàn nhún nhường xá Tiêu Lân:
- Công tử là Tiêu Lân, Tiêu thiếu hiệp?
Tiêu Lân nhìn ả a hoàn nghĩ thầm:
- Hôm nay là cái ngày khỉ gì nhỉ. Đùng một cái ta gặp một lúc hai tiên nữ. Chẳng lẽ mình đã tới số đào hoa rồi.
Tiêu Lân nhìn ả a hoàn nói:
- Tại hạ chính là Tiêu Lân.
- Tiện nữ là Tịnh Nô.
Tiêu Lân ôm quyền nói:
- Tịnh Nô cô nương cần gì nơi tại hạ?
Tịnh Nô nhún người nói:
- Minh chủ sai tiểu nữ mời Tiêu công tử đến Bách Hoa Trang đàm đạo.
- Giang Minh chủ phái cô nương đến đây mời tại hạ à?
Tịnh Nô nhún nhường gật đầu:
- Vâng! Giang Minh chủ hy vọng Tiêu công tử không từ chối lời thỉnh cầu của người.
Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ:
- Đúng. Triệu cô nương không gặp may. Chắc chuyện của cô nương đành gác lại một bên.
Mặt Triệu Hỷ sầm lộ vẽ bất nhẫn.
Nàng miễn cưỡng nói:
- Tiêu công tử! Tại sao lại gác lại chuyện của Triệu Hỷ.
- Bởi tại hạ không thể từ chối lời mời của Giang Minh chủ. Huống chi tại hạ còn có chuyện muốn thương thảo với người.
Triệu Hỷ hừ nhạt một tiếng. Nàng thở hắt ra rồi nói:
- Triệu Hỷ này chọn lầm người.
Tiêu Lân gượng cười nói:
- Triệu cô nương! Tại hạ chỉ gác lại, làm gì mà giận dử vậy?
Triệu Hỷ lườm chàng. Nàng hừ nhạt rồi nói:
- Triệu Hỷ và Tịnh Nô cô nương đây... Tiêu huynh xem ai hơn ai chứ?
Tiêu Lân nhướng mày:
- Tất nhiên là bằng nhau rồi.
Triệu Hỷ giãy nảy:
- Sao lại bằng nhau được?
Tịnh Nô nhỏ nhẹ nói vớ Triệu Hỷ:
- Triệu tiểu thư! Tịnh Nô không thể nào bì với tiểu thư được. Tịnh Nô chỉ là nô nữ tầm thường không dám sánh Với một trang tiểu thư lá ngọc cành vàng. Mong tiểu thư đừng vì lời nói của Tiêu công tử mà quở trách nô nữ.
Triệu Hỷ lườm Tịnh Nô:
- Không quở trách thì cũng quở trách thôi. Bổn cô nương đang đàm đạo với Tiêu huynh bỗng dưng nàng chen vào. Hỏi sao ta không quở trách chứ.
Tiêu Lân khoát tay:
- Thôi Thôi! Đủ rồi! Đủ rồi! Nhức cả lỗ tai, chóng cả mặt.
Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ:
- Này! Triệu tiểu thư nghe đây. Chỉ cần một lời nói của Tịnh Nô thôi, vừa nhã nhặn, vừa nhu hòa. Mặc dù Tịnh Nô là nô nữ, hay a hoàn thì bổn thiếu gia vẫn xem trọng Tinh Nô hơn nàng. Nếu như triệu tiểu thư muốn ta xem trọng thì phải tập theo Tịnh Nô cô nương. Nhưng trước tiên phải học thuộc bài vỡ lòng công dung ngôn hạnh.
Mặt Triệu Hỷ đỏ bừng. Nàng vừa thẹn vừa giận nhưng không thể nào thốt ra lời, vì trong cổ họng như có khối than hồng chẹn ngang. Nàng cứ nhìn Tiêu Lân mà không nói nổi một lời nào.
Tiêu Lân mỉm cười gỉa lả nói:
- Hậy! Ta nói không sai! Triệu tiểu thư phải về học lại bài vở mà ta đã dạy cho nàng.
Triệu Hỷ dậm chân, vừa mếu máo vừa nói:
- Tiêu công tử làm nhục Trệu Hỷ! Ngươi làm nhục ta. Ngươi bức hiếp ta.
Nàng vừa nói vừa giẩy nảy quay bước bỏ đi.
Tịnh Nô và Tiêu Lân không cản nàng lại. Tiêu Lân nói:
- Tịnh Nô cô nương! Thường những trang ái nữ cành vàng lá ngọc đều có cá tính đỏng đảnh như vậy đó. Bởi họ sinh ra được sống trong nhung lụa, chăn ấm gối êm rồi.
- Tịnh Nô rất áy náy.
Tiêu Lân khoát tay:
- Tự Triệu cô nương chuốc lấy điều cô ta không muốn. Hỷ, nộ, ái, ố, là bản chất của con người mà! Tịnh cô nương không cần phải áy náy làm gì.
Chàng nhìn nàng:
- Tịnh Nô! Mời cô nương dẫn đường cho tại hạ.
- Tịnh Nô mời công tử.
Hai người rời Thiếu Lâm tự. Tịnh Nô dẫn Tiêu Lân đến Bách Hoa Trang.
Bách Hoa Trang nằm cách Thiếu Lâm không bao xa, nên Tịnh Nô và Tiêu Lân chỉ mất độ gần hai canh giờ đã đến.
Tọa lạc trên một ngọn đồi, tòa Bách Hoa Trang trông như một đài hoa khổng lồ mà bốn chung quanh là một thảm hoa mênh mông, hết tầm mắt. Ở đây, đâu đâu cũng thấy hoa. Một tòa biệt trang vừa lộng lẫy vừa tráng lệ như một bức tranh sơn thủy kỳ tuyệt.
Cảnh vật chẳng khác gì tranh vẽ, thậm chí tranh cũng chưa hẳn có thể sánh với cảnh.
Cảnh vật trong Bách Hoa Trang khiến cho Tiêu Lân cảm nhận một sự thanh thản lạ thường. Từ ngôi tam quan dẫn vào tòa đại điện, Tiêu Lân những tưởng như mình đang lạc bước vào một cảnh giới khác. Một ý tưởng miên man len vào tâm tưởng chàng, khiến Tiêu Lân sực nhớ đến Ngạc Tu Di.
Chàng buột miệng ngâm:
- Hoa đẹp ở trên cành, hoa tàn rơi xuống đất.
Tịnh Nô nghe Tiêu Lân ngâm, bất giác nhìn sang chàng. Một nụ cười hiện trên hai cánh môi nàng. Mặc dù nhan sắc nàng không phải là một giai nhân tuyệt sắc cũng không thể gọi là mỹ nhân nhưng khi nụ cười kia hiện ra thì tất cả đều đảo lộn. Ngay cả một trang giai nhân tuyệt sắc như Tu Di, nếu chứng nghiệm nụ cười đó, hẳn cũng phải nghiêng mình mà ao ước mình có được nụ cười như hoa nở kia.
Tiêu Lân bước đến cửa tòa đại đường, với nét kiến tạo thật tao nhã thanh thoát. Trong đại đường võ lâm, Giang Hàn Minh chủ ngồi trên một chiếc bệ đặt ngay chính diện. Đại yến đã bày ra sẵn.
Tịnh Nô và Tiêu Lân cùng bước vào đại đường. Tịnh Nô bước đến trước Minh chủ Giang Hàn:
- Minh chủ! Tiêu công tử đã đến.
Giang Hàn khoát tay.
Tịnh Nô lui bước đến bên chiếc bàn đã bày sẵn những món sơn hào hải vị.
Tiêu Lân bước đến.
- Vãn bối tham kiến Giang Minh chủ.
- Bổn tọa cứ áy náy sợ công tử không nhận lời bổn tọa.
- Tôn gía là võ lâm Minh chủ, vãn bối là kẻ hậu sinh, sao dám thất lễ với người.
Giang Hàn khẽ gật đầu:
- Đại yến đã dọn sẵn, mời Tiêu công tử.
Chàng dời bước đến ngồi vào chiếc bàn có Tịch Nô đứng hầu phía sau.
Tịnh Nô rót rượu ra chén của Giang Hàn bưng chén rượu của lão.
- Chén rượu sơ giao, mời công tử.
Tiêu Lân bưng chén rượu của mình.
Vãn bối kính tôn giá.
Sau khi cạn chén, chàng mới hỏi:
- Tôn gía cho mời vãn bối đến, chẳng hay có điều chi chỉ giáo?
Giang Hàn nhìn Tiêu Lân mỉm cười.
ả nô nữ đứng phía sau rót rượu vào chén Giang Hàn. Lão chậm rãi nói:
- Bổn tòa nghe giới võ lâm khẩn với nhau về Tiêu công tử. Một nho sinh văn võ song toàn. Tuổi chưa thể gọi là trưởng tôn nhưng võ công đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, bổn tọa rất ngưỡng mộ. Nay gặp Tiêu công tử tại Thiếu Lâm, lại thấy Pháp Chủ Tuệ Thiện đại sư một trong Tứ đỉnh thiên can trọng vọng, càng ngưỡng mộ hơn, do đó mới phái Tịnh Nô mời công tử đến Bách Hoa Trang này để đối ẩm sơ giao.
Tiêu Lân ôm quyền từ tốn đáp lời:
- Tôn gía đừng tin vào lời đồn đãi của thiên hạ. Vãn bối thật ra cũng chỉ là một người rất tầm thường, nhưng gặp may mắn thôi.
Giang Hàn cười khảy nói:
- Tiêu công tử khiêm tốn và khách sáo quá. Một mình công tử mà bẻ gãy kiếm của Vu Thiệu Lung, bức chế Huyền Cung cung chủ trong Tứ đỉnh thiên can. Giao nhau một chưởng với Đoạn Hồn Chưởng Đoàn Chủng và Thiết Chưởng Chu Sa trên giang hồ khó có người sánh bằng. Huống chi bổn tọa còn nghe nói Tiêu công tử lại còn đả bại Lương Tống, một cao thủ Tây Vực với tuyệt nghệ Hàm Mô Công. Chỉ bấy nhiêu đó thôi bổn tọa cũng có thể khẳng định lời của giới võ lâm chẳng ngoa chút nào.
Tiêu Lân ôm quyền:
- Tất cả những gì tôn gía nói đều đúng, nhưng vãn bối làm ra chuyện đó chỉ vì bắt buộc chứ chẳng phải muốn lập danh trên chốn võ lâm giang hồ.
- Rất khí khái. Phàm một người hám danh thì mới dụng đến võ công để lập danh. Nhưng công tử thì không.
Phàm những kẻ không hám danh mới là nam tử hán đại trượng phu. Công tứ đúng là một người hiếm có trên cõi nhân sinh này.
Nói rồi Giang Hàn bưng chén hướng về Tiêu Lân:
- Bổn tọa ngưỡng mộ công tử! Mời một chén.
- Cung kính không bằng phụng mệnh.
Chàng bưng chén nói tiếp:
- Vãn bối Tiêu Lân kính Minh chủ.
Hai người cùng cạn chén.
Sau những lời nói đầu có vẻ chào mời, Giang Hàn Minh chủ mới đứng lên. Y dời bước đến trước mặt Tiêu Lân.
Giang Hành nói:
- Pháp chủ Tuệ Thiện đại sư giờ đã viên tịch, Huyền Cung cung chủ Chu Tuyết Ngọc thì đã bị công tử phế bỏ võ công. Tứ đỉnh thiên can chỉ còn lại hai người. Một là Võ Đang Chân Tử Trương Quảng, và Khấu Đà Tử bang chủ Cái Bang.
Giang Hồ Đoạt Kiếp Giang Hồ Đoạt Kiếp - Liễu Tàng Dương Giang Hồ Đoạt Kiếp